← Quay lại trang sách

◄ 4 ►

“Bà ta là kẻ chỉ điểm của bà. Đó là vấn đề của bà đúng không?”

“Kẻ chỉ điểm của chúng ta, Trevor, nhưng đúng, đó là vấn đề. Hoặc có thể sẽ trở thành vấn đề rắc rối.”

Một năm trước - không, đúng hơn là mười sáu tháng trước, khi tuyết vẫn còn trên mặt đất - Maureen Alvorson đã xin hẹn một cuộc gặp với bà Sigsby và xin làm bất kỳ công việc nào để có thể kiếm thêm thu nhập. Bà Sigsby, người đã có trong đầu một dự án tâm đắc nhưng chưa biết phải thực hiện như thế nào, đã hỏi Alvorson liệu có vấn đề gì không với công việc cung cấp những thông tin lượm lặt từ bọn trẻ. Alvorson đồng ý, và thậm chí bà ấy đã chứng minh mức độ xảo quyệt của mình bằng cách gợi ý cho đám trẻ câu chuyện về những khu vực an toàn, nơi mà các thiết bị thu âm hoạt động kém hoặc không hoạt động.

Stackhouse nhún vai. “Những gì bà ấy mang lại cho chúng ta chỉ là những tin tầm phào. Thằng nhóc nào đã qua đêm với con nhỏ nào, ai đã viết chữ TONY CHẾT TIỆT lên một chiếc bàn trong nhà ăn, đại loại thế.” Gã dừng lại. “Mặc dù công việc chỉ điểm này có lẽ đã chất thêm tội lỗi cho bà ta, tôi cho là vậy.”

“Bà ta đã kết hôn”, bà Sigsby nói, “nhưng anh sẽ nhận thấy bà ta không còn đeo nhẫn cưới. Chúng ta biết những gì về cuộc sống của bà ta ở Vermont?”

“Tôi không thể nhớ lại ngay lập tức, nhưng nó sẽ có ghi trong hồ sơ của bà ta và tôi rất sẵn lòng rà lại.”

Bà Sigsby suy nghĩ về điều này và nhận ra bản thân mình biết rất ít về Maureen Alvorson. Phải, bà biết Alvorson đã kết hôn, vì bà đã nhìn thấy bà ấy đeo nhẫn cưới. Phải, bà ta là một quân nhân về hưu, cũng như nhiều nhân viên khác của Học Viện. Phải, bà biết nhà Alvorson ở Vermont. Nhưng những điều khác thì bà biết rất ít, và làm sao có thể như vậy khi bà thuê người phụ nữ này để theo dõi bọn trẻ? Bây giờ điều đó có lẽ không còn quan trọng, không phải vì Alvorson đã chết, nhưng lại khiến Sigsby suy nghĩ về việc bà ta đã bỏ quên bộ đàm của mình, cho rằng người tạp vụ đã bối rối chỉ vì những chuyện không đâu. Nó cũng khiến bà nghĩ về các chụp camera dính đầy bụi bẩn, những chiếc máy tính chậm chạp, số lượng nhân viên ít ỏi và kém hiệu quả, thực phẩm trong nhà ăn thường xuyên bị hư hỏng, mớ dây điện bị chuột cắn và các báo cáo giám sát cẩu thả, đặc biệt là vào ca đêm kéo dài từ mười một giờ tối đến bảy giờ sáng, khi các cư dân đang ngủ say.

Nó khiến bà nghĩ về sự bất cẩn.

“Julia? Tôi nói tôi sẽ...”

“Tôi nghe thấy rồi. Tôi không điếc. Lúc này ai đang giám sát?”

Stackhouse nhìn đồng hồ của mình. “Có lẽ không có ai. Đang là giữa trưa. Bọn trẻ hoặc là đang ở trong phòng, hoặc làm mấy cái chuyện thông thường của lũ con nít.”

Đấy là anh giả định vậy, bà nghĩ, và chẳng phải những giả định là nguyên nhân của sự bất cẩn hay sao? Học Viện đã hoạt động được hơn sáu mươi năm, và chưa bao giờ có sự rò rỉ thông tin. Chưa bao giờ có lý do (dù sao không phải trong nhiệm kỳ của bà) để phải sử dụng tới chiếc điện thoại đặc biệt đó, cái mà họ gọi là Điện thoại Không Số, dành cho bất kỳ chuyện gì ngoài việc cập nhật thông thường. Nói tóm lại, chẳng có gì là họ không thể giải quyết nội bộ.

Có những tin đồn ở Khúc, tất nhiên là vậy. Tin đồn phổ biến nhất giữa những người dân là khoảng đất được rào kín ở bìa rừng là một căn cứ tên lửa hạt nhân. Hoặc có liên quan gì đó tới chiến tranh sinh học hay hóa học. Hoặc một tin đồn khác gần với sự thật hơn, rằng đây là một cơ sở thử nghiệm của chính phủ. Chẳng có vấn đề gì với các tin đồn. Tin đồn chỉ là những thông tin được ta tự tạo ra để đánh lạc hướng.

Mọi thứ đều ổn, bà tự nhủ. Mọi thứ vẫn y như cũ. Vụ tự tử của một nhân viên dọn phòng bệnh tật chỉ là một sự cố phát sinh, và đó chỉ là một vụ nhỏ. Tuy nhiên, nó gợi ra thứ gì đó, lớn hơn... không hẳn là vấn đề, nếu gọi như vậy sẽ gieo lên những hoang mang sợ hãi, nhưng gọi là điều đáng lo ngại thì có thể. Và một số chuyện là lỗi do bà. Trong những ngày đầu nhiệm kỳ của bà Sigsby, những chiếc camera không bao giờ bị bám bụi bẩn và bà không bao giờ rời khỏi văn phòng của mình mà không có bộ đàm. Trong những ngày đó, bà hẳn sẽ biết rõ hơn về người phụ nữ mà bà đang trả tiền để theo dõi các cư dân.

Bà nghĩ về sự suy thoái. Xu hướng lao dốc khi mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp.

Chỉ là giả định.

“Bà Sigsby? Julia? Bà có mệnh lệnh gì cho tôi không?”

Lúc này, bà trở về với thực tại. “Có. Tôi muốn biết tất cả mọi thứ về Alvorson, và nếu không có ai trực trong phòng giám sát, tôi muốn có người ở đó càng sớm càng tốt. Jerry, tôi đang nghĩ đến anh ta.” Jerry Symonds là một trong hai kỹ thuật viên máy tính, và là người giỏi nhất họ có mỗi khi cần phải bảo trì các thiết bị cũ kỹ.

“Jerry đang nghỉ phép”, Stackhouse nói. “Đi câu ở Nassau.”

“Vậy thì Andy.”

Stackhouse lắc đầu. “Cũng đang ở làng. Tôi đã thấy anh ta rời khỏi phòng trực.”

“Mẹ kiếp, anh ta nên ở đây. Vậy còn Zeke. Zeke người Hy Lạp. Trước đây anh ta cũng từng làm nhân viên giám sát, phải không?”

“Tôi nghĩ vậy”, Stackhouse nói và lại một lần nữa. Mơ hồ. Phỏng đoán. Giả định.

Những chụp camera bụi bặm. Gờ chân tường tróc sơn. Cuộc trò chuyện bất cẩn ở tầng B. Phòng giám sát không có nhân viên trực.

Bà Sigsby đã đưa ra quyết định về thời điểm họ cần thực hiện những sự thay đổi to lớn, và đó sẽ là trước khi những tán cây chuyển màu và rụng lá. Nếu người phụ nữ Alvorson tự tử không vì mục đích nào khác, thì đó là một hồi chuông cảnh tỉnh. Bà không thích nói chuyện với người đàn ông ở đầu bên kia của Điện thoại Không Số, bà luôn cảm thấy ớn lạnh khi nghe thấy tiếng nói ngọng lờ nhờ trong lời chào của ông ta (không bao giờ gọi là Sigsby, luôn luôn là Thigby), nhưng vẫn buộc phải làm vậy. Một báo cáo bằng văn bản là không đủ. Họ có những kẻ săn tin trên khắp cả nước. Họ có chiếc máy bay riêng luôn luôn sẵn sàng. Nhân viên được trả lương hậu hĩnh, và các công tác khác đều có thù lao. Đúng là cơ sở này ngày càng giống với Cửa hàng Đồng giá Một đô la trong một trung tâm thương mại trên bờ vực bị bỏ hoang. Thật là điên rồ. Mọi thứ phải thay đổi. Mọi thứ sẽ thay đổi.

Bà nói, “Bảo Zeke kiểm tra các thiết bị định vị. Hãy chắc chắn rằng tất cả các cư dân của chúng ta đều có mặt và được điểm danh. Tôi đặc biệt quan tâm đến Luke Ellis và Avery Dixon. Bà ta đã nói chuyện với chúng rất nhiều.”

“Chúng ta đã biết họ nói về chuyện gì, và không có gì mấy.”

“Cứ làm đi.”

“Tôi rất sẵn lòng. Trong lúc đó bà cần thư giãn chút.” Gã ta chỉ vào cái xác với khuôn mặt đen sạm và cái lưỡi thè ra. “Và bà hãy nhìn nhận tích cực. Đây là một người phụ nữ rất ốm yếu, đã nhìn thấy cái kết của mình đang đến gần và quyết định kết thúc cuộc đời.”

“Hãy kiểm tra các cư dân, Trevor. Nếu chúng vẫn ở đúng vị trí - với những khuôn mặt tươi tắn - khi đó tôi sẽ thư giãn.”

Chỉ là bà sẽ không làm vậy. Đã có quá nhiều sự thư giãn ở đây rồi.