← Quay lại trang sách

◄ 22 ►

Corinne Rawson đang đứng ngay trước phòng chiếu, đang nói chuyện phiếm với Jake “Rắn Rít” Howland và Phil “Phì Phèo” Chaffitz. Vì từng bị lạm dụng khi còn nhỏ bởi cha và hai trong số bốn anh trai của cô ta, Corinne chưa bao giờ thấy có vấn đề gì về công việc của mình ở Khu nửa sau. Cô ta biết những đứa trẻ gọi mình là Corinne Thích Tát, và cũng chẳng sao. Cô ấy đã bị tát rất nhiều trong công viên xe kéo Reno nơi cô lớn lên, và theo cái cách mà cô ta nhìn nhận, đây là nhân quả. Hơn nữa, đó là một cái cớ tốt. Mà bạn gọi là tình huống đôi bên đều có lợi.

Tất nhiên có những hạn chế khi làm việc ở Khu nửa sau. Điều đầu tiên, đầu của bạn bị nhồi nhét quá nhiều thông tin. Cô ta biết rằng Phil muốn làm tình với cô còn Jake thì không, vì Jake chỉ thích phụ nữ có bộ ngực lớn gấp đôi và cặp mông cũng thật khủng. Và cô ta biết rằng họ biết cô không muốn làm chuyện ấy với cả hai người họ, ít nhất là không phải theo cách đó; vì kể từ năm mười bảy tuổi, cô đã là người đồng tính.

Thần giao cách cảm nghe vẻ rất tuyệt vời trong các câu chuyện và phim ảnh, nhưng trong đời sống thực, thứ chết tiệt đó khó chịu vô cùng. Nó đi kèm với tiếng vo vo, ấy là một nhược điểm. Và nó cứ ngày càng tăng lên - một nhược điểm rất lớn. Những người dọn phòng và tạp vụ thay ca luân phiên giữa Khu nửa sau và Khu nửa trước, điều đó khá hữu ích, nhưng các hộ tá mặc đồng phục đỏ chỉ làm việc tại đây. Có hai đội, Alpha và Beta. Mỗi đội làm việc bốn tháng, sau đó có bốn tháng nghỉ. Corinne đã gần hết giai đoạn bốn tháng hiện tại. Cô ta sẽ dành một hoặc hai tuần nghỉ ngơi ở ngôi làng dành cho nhân viên liền kề, phục hồi bản thân, và sau đó sẽ trở về ngôi nhà nhỏ của mình ở New Jersey, nơi cô ta sống với Andrea, người con gái vẫn tin rằng bạn đời của mình làm việc trong một dự án quân sự tuyệt mật. Tuyệt mật thì có, nhưng quân sự thì không.

Khả năng thần giao cách cảm cấp thấp sẽ yếu dần đi trong thời gian cô ta ở làng, và đến khi cô ta quay trở về nhà với Andrea, khả năng ấy sẽ biến mất. Sau một vài ngày khi vào thời gian làm việc, năng lực sẽ bắt đầu phục hồi. Nếu cô ta có thể cảm thấy đồng cảm (một cảm giác mà hầu như cô ấy đã chẳng còn từ tuổi mười ba), cô ấy sẽ cảm thấy thương cảm cho bác sĩ Hallas và bác sĩ James. Họ hầu như luôn ở đây, có nghĩa là họ liên tục tiếp xúc với tiếng vo vo, và bạn có thể thấy nó đã gây ra những gì cho họ. Cô ta biết rằng bác sĩ Hendricks, giám đốc y tế của Học Viện, đã tiêm thuốc cho các bác sĩ ở Khu nửa sau để hạn chế sự ăn mòn liên tục, nhưng có một sự khác biệt rất lớn giữa việc hạn chế và ngăn chặn.

Horace Keller, một hộ tá mặc đồng phục đỏ, người mà cô ta rất thân thiết, đã gọi Heckle và Jeckle là những kẻ điên cuồng cực độ. Anh ta nói rằng cuối cùng thì một hoặc cả hai người đó sẽ mất trí, và sau đó những người điều hành sẽ phải tìm kiếm tài năng y học mới. Điều này chẳng liên quan gì tới Corinne. Công việc của cô ta là đảm bảo bọn trẻ ăn khi chúng được phép ăn, đi vào phòng khi chúng được phép về phòng mình (cô cũng chẳng quan tâm chúng làm gì ở đó), có mặt trong phòng chiếu vào các đêm chiếu phim, và không được lệch khỏi hàng. Khi chúng rời hàng, cô sẽ tát chúng.

“Tối nay các gork không ngơi nghỉ chút nào”, Jake Rắn Rít nói. “Anh có thể nghe thấy tiếng chúng ở trong đó. Dùi cui điện sẽ được chuẩn bị sẵn sàng khi chúng ta cho chúng ăn vào lúc tám giờ, đúng không?”

“Chúng luôn tồi tệ hơn vào buổi tối”, Phil nói. “Tôi không... này, cái quái gì vậy?”

Corinne cũng cảm nhận được. Họ đã quen với tiếng vo vo, như cách bạn quen với tiếng ồn của tủ lạnh hay máy điều hòa. Bây giờ, đột nhiên, âm thanh đó tăng lên ngang với ngưỡng âm thanh họ phải chịu đựng trong những đêm chiếu phim mà pháo bông được đốt sáng. Chỉ là vào những đêm chiếu phim, tiếng vo vo này chủ yếu đến từ phía sau những cánh cửa đóng kín và bị khóa ở khu A, còn được gọi là Công viên Gorky. Lúc này, cô ta có thể cảm thấy âm thanh phát ra từ đó, nhưng nó cũng đến từ hướng khác, như một cơn gió mạnh. Từ phòng chờ, nơi những đứa trẻ đang có khoảng thời gian rảnh rỗi sau khi buổi chiếu phim kết thúc. Nhóm đầu tiên đã vào phòng, đó là những đứa trẻ vẫn còn tỉnh táo, sau đó là hai đứa trẻ mà Corinne nghĩ sắp trở thành gork.

“Chúng đang làm cái quái gì vậy?” Phil hét lên. Gã đưa hai tay ôm lấy đầu.

Corinne chạy ra khỏi phòng, rút dùi cui điện của cô ta ra. Jake theo ngay đằng sau cô ả. Phil - có lẽ bị nhạy cảm hơn với tiếng vo vo, hoặc có lẽ thấy sợ - vẫn ở lại, lòng bàn tay ấn vào thái dương như thể cố giữ cho bộ não của gã không bị nổ tung.

Những gì Corinne nhìn thấy khi cô ta đến cửa là gần một tá trẻ con. Ngay cả Iris Stanhope, người chắc chắn sẽ đến Công viên Gorky sau bộ phim ngày mai, cũng ở đó. Chúng đang đứng thành một vòng tròn, những bàn tay nắm vào nhau, và bây giờ tiếng vo vo mạnh tới nỗi khiến Corinne chảy nước mắt. Cô ta nghĩ thậm chí cả cơ thể cũng đang rung lên.

Đứa trẻ mới đến, cô ta nghĩ. Thằng bé còi cọc. Mình nghĩ nhóc ta là người đầu têu chuyện này. Hãy chích điện nó và có thể phá vỡ vòng tròn này.

Nhưng ngay khi cô ta vừa nghĩ vậy, những ngón tay của cô ta mở ra và chiếc dùi cui điện rơi xuống thảm. Đằng sau lưng, gần như chìm nghỉm trong âm thanh vo vo, cô ta nghe thấy tiếng Jake la hét bọn trẻ dừng lại bất kể điều gì chúng đang làm và về lại phòng. Cô gái da đen đang nhìn Corinne, với một nụ cười xấc xược trên môi.

Tao sẽ tát bay cái nhìn đó của mày ngay lập tức, ranh con, Corinne nghĩ, và khi cô ta giơ tay lên, cô gái da đen gật đầu.

Đúng rồi, tát.

Một giọng nói khác tham gia cùng với Kalisha: Tát!

Sau đó là những giọng nói khác: Tát! Tát! Tát!

Corinne Rawson bắt đầu tự tát chính mình, đầu tiên là bằng tay phải, sau đó bằng tay trái, tay phải tay trái, càng ngày càng mạnh, nhận thức rõ má cô ta lúc đầu nóng lên và sau đó nóng rát, nhưng nhận thức đó mờ dần và xa dần, bởi vì bây giờ tiếng vo vo đã trở thành một tràng âm thanh AAAAAA rất lớn bên trong đầu cô ta.

Cô ta gục xuống khi Jake lao qua. “Hãy dừng lại bất cứ điều gì chúng mày đang làm, lũ trẻ chết tiệt...”

Tay gã vung lên và có tiếng lách tách của điện khi gã tự chích điện vào giữa hai mắt mình. Gã giật mạnh về phía sau, đầu tiên hai chân dạng ra và sau đó chụm lại trong một động tác nhảy nhót vui nhộn, đôi mắt lồi ra. Miệng gã há ra và gã đưa cây gậy dùi cui điện của mình vào miệng. Tiếng nổ của điện bị bóp nghẹt, nhưng kết quả có thể thấy rõ. Cổ họng gã sưng lên như một quả bong bóng. Ánh sáng xanh lóe ra từ lỗ mũi của gã. Rồi gã ngã đập mặt xuống sàn, cây dùi cui điện mảnh mai ở miệng được đưa xuống mông, ngón tay gã vẫn co giật trên nút bấm.

Kalisha dẫn đám trẻ vào hành lang cư dân trong khi những bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau, giống như những học sinh lớp một đang có một buổi đi chơi ở trường. Phil Phì Phèo nhìn thấy họ và co rúm lại, một tay đang cầm cây dùi cui điện của mình, tay kia tóm chặt cánh cửa phòng chiếu. Xa hơn phía dưới hành lang nằm giữa nhà ăn và khu A, bác sĩ Everett Hallas đang đứng với cái miệng há hốc.

Lúc này, những nắm đấm bắt đầu đập mạnh lên những cánh cửa đôi bị khóa của Công viên Gorky. Phil thả dùi cui điện của mình xuống và giơ bàn tay lên, cho những đứa trẻ đang tiến tới biết rằng tay mình trống rỗng.

“Tao sẽ không cản trở gì cả”, gã run rẩy nói. “Bất kể chúng mày làm cái gì, tao sẽ không cản...”

Cánh cửa phòng chiếu đóng sập lại thật mạnh, cắt đứt giọng nói và cả ba ngón tay của gã.

Bác sĩ Hallas quay người và chạy trốn.

Hai hộ tá khác mặc đồng phục đỏ xuất hiện từ phòng chờ của nhân viên, ở bên kia cầu thang dẫn đến nhà hỏa táng. Chúng chạy về phía Kalisha và đội quân tạm thời của cô, cả hai đều rút dùi cui điện. Chúng chợt dừng lại bên ngoài cánh cửa bị khóa của khu A, chích điện lẫn nhau và khuỵu xuống. Ở đó, chúng tiếp tục chích điện nhau cho đến khi cả hai ngã quỵ, mất ý thức. Nhiều hộ tá hơn xuất hiện, nhìn thấy hoặc cảm nhận được những gì đang xảy ra, nên vội vàng rút lui, một số chạy xuống cầu thang đến nhà hỏa táng (một ngõ cụt, theo nhiều nghĩa), những người khác chạy trở lại phòng chờ của nhân viên hoặc phòng chờ của bác sĩ ở phía sau.

Đi nào, Sha. Avery đang nhìn xuống hành lang, nhìn qua Phil - đang rú lên với máu phun ra từ những phần còn lại của những ngón tay đã đứt lìa và hai hộ tá choáng váng vì sốc điện.

Chúng ta không ra ngoài sao?

Có. Nhưng trước tiên chúng ta hãy cho họ ra đã.

Hàng trẻ em này bắt đầu đi xuống hành lang đến Khu A, đi vào trung tâm của tiếng vo vo.