← Quay lại trang sách

◄ 24 ►

Annie Mồ Côi là một người hâm mộ bóng chày, và bà thường dành những buổi tối mùa hè ấm áp trong lều của mình, lắng nghe Fireflies, một đội bóng nhỏ thi đấu giải ở Columbia. Bà rất vui khi một trong những thành viên của họ được tới thi đấu ở Rumble Ponies, một đội chơi ở giải Double-A tại Binghamton, nhưng bà đã cảm thấy rất tiếc khi họ rời đi. Khi trận đấu kết thúc, bà có thể ngủ chốc lát, sau đó thức dậy và mở chương trình của George Allman, và xem chuyện gì đang diễn ra ở nơi mà George gọi là Thế Giới Kỳ Diệu Của Những Điều Kỳ Quặc.

Tuy nhiên, tối nay, bà tò mò về cậu bé đã nhảy khỏi chuyến tàu. Bà quyết định lang thang tới đồn của cảnh sát trưởng và xem có thể biết thêm điều gì không. Có lẽ họ sẽ không để bà vào cửa trước, nhưng đôi khi Frankie Potter hoặc Billy Wicklow sẽ ra chỗ con hẻm, nơi bà để tấm đệm hơi và đồ dùng dự phòng, để hút thuốc. Họ có thể sẽ kể cho bà nghe câu chuyện của cậu bé nếu bà hỏi một cách tử tế. Rốt cuộc, bà đã lau rửa cho cậu bé và an ủi cậu bé một chút, và điều đó khiến bà có chút quan tâm.

Từ căn lều của bà ở gần kho hàng có một con đường chạy qua khu rừng phía tây của thị trấn. Khi bà đi đến con hẻm để ngủ qua đêm trên tấm đệm hơi (hoặc bên trong đồn cảnh sát, nếu trời lạnh - bây giờ họ đã cho phép bà ngủ trong đó, nhờ việc giúp đỡ Tim với cái băng-rôn giảm tốc độ của anh), bà men theo con đường nhỏ đến phía sau Gem, rạp chiếu phim của thị trấn, nơi bà đã xem nhiều bộ phim thú vị hồi còn trẻ (và hơi tỉnh táo hơn bây giờ). Gemmie cũ kỹ đã đóng cửa được mười lăm năm, và bãi đậu xe phía sau nó là một vùng hoang vu cỏ dại với từng đám cúc hoàng anh. Bà thường đi tắt qua bãi đậu xe này và đi lên rạp chiếu phim cũ với gạch vụn rải rác trên vỉa hè. Đồn cảnh sát và cửa hàng kinh doanh DuPray ở phía bên kia Phố Chính, với con hẻm của bà (bà nghĩ vậy) nằm giữa chúng.

Tối nay, ngay khi bà chuẩn bị rời khỏi con đường ra bãi đậu xe, bà nhìn thấy một chiếc xe rẽ xuống Đường Thông. Theo sau nó là một chiếc xe khác... và một xe khác nữa. Ba chiếc xe van, nối đuôi nhau. Mặc dù trời đang dần tối, họ thậm chí không bật đèn xe. Annie đứng trong những hàng cây, quan sát, khi họ lái vào lô đất mà bà sắp đi qua. Họ quay xe như thể dàn đội hình và dừng lại thành một hàng, với đầu xe hướng về phía Đường Thông. Giống như thể họ cần phải tẩu thoát thật nhanh chóng, bà nghĩ.

Những cánh cửa xe mở ra. Một vài người đàn ông và phụ nữ xuống xe. Một gã mặc áo khoác thể thao và một chiếc quần khá đẹp với những lằn sọc. Một người phụ nữ, lớn tuổi hơn những người khác, mặc một bộ đồ vest màu đỏ sẫm. Một người phụ nữ khác mặc một chiếc váy hoa. Cô ta có một chiếc túi xách cầm tay. Bốn người phụ nữ khác không có. Hầu hết họ đều mặc quần jean và áo sơ mi tối màu.

Ngoại trừ gã đàn ông mặc áo thể thao, gã này chỉ đứng lại và quan sát, đám bọn họ di chuyển nhanh chóng và có chủ đích, giống như những người đang làm nhiệm vụ. Đối với Annie, họ giống như kiểu quân đội, và điều này đã được xác nhận nhanh chóng. Hai gã đàn ông và một người phụ nữ trẻ mở cửa sau của những chiếc xe. Những gã đàn ông lấy ra một hòm thép dài từ một chiếc xe van. Từ phía sau của một chiếc xe van khác, những bao súng ngắn được người phụ nữ kia phân phát cho mọi người, trừ gã đàn ông mặc áo thể thao, gã đàn ông khác có mái tóc vàng ngắn và người phụ nữ mặc váy hoa. Hòm thép được mở ra và để lộ hai khẩu súng dài mà không phải là súng săn. Annie Ledoux nghĩ chúng như những khẩu súng trường xung kích.

Người phụ nữ mặc váy hoa nhét một khẩu súng ngắn vào trong túi xách. Gã đàn ông bên cạnh cô ta nhét một khẩu lớn hơn vào phía sau thắt lưng, sau đó thả áo ra ngoài. Những người khác đeo bao súng. Chúng trông giống như một nhóm đột kích. Chết tiệt, chúng là một nhóm đột kích. Annie chắc chắn điều đó.

Một người có đầu óc bình thường - một người không nghe tin tức hằng đêm từ George Allman - có lẽ chỉ nhìn chằm chằm với sự bối rối sợ hãi, và tự hỏi một đám đàn ông và phụ nữ có vũ trang đang làm gì ở một thị trấn Nam Carolina im lìm, chỉ có một ngân hàng duy nhất và ngân hàng đó đã khóa cửa về đêm. Một người bình thường có thể đã rút điện thoại di động ra và gọi 911. Tuy nhiên, Annie không phải là người bình thường, và bà biết chính xác đám đàn ông và phụ nữ có vũ trang này, ít nhất có mười người và có thể còn hơn thế nữa, sẽ làm điều xấu xa gì đó. Chúng không đến trong những chiếc SUV màu đen như bà nghĩ, nhưng chúng có mặt ở đây vì cậu bé đó. Tất nhiên là thế rồi.

Gọi 911 để cảnh báo cho mọi người trong đồn cảnh sát không phải là một lựa chọn, bởi vì bà không có điện thoại, dù bà hoàn toàn đủ khả năng mua được một chiếc. Điện thoại di động gây ra bức xạ trong đầu bạn, bất kỳ kẻ ngốc nào cũng biết điều đó, và bên cạnh đó, chúng có thể theo dõi bạn. Vì vậy, Annie tiếp tục men theo con đường, lúc này bà đang chạy, cho đến khi bà đến mặt sau của tiệm cắt tóc DuPray cách đó hai tòa nhà. Một cầu thang ọp ẹp dẫn lên căn hộ phía trên. Annie leo lên nhanh nhất có thể, túm chiếc khăn và chiếc váy dài của mình để bà không bị vấp và ngã lộn nhào. Lên đến phía trên, bà đập mạnh vào cánh cửa cho đến khi nhìn thấy Corbett Denton qua tấm rèm rách rưới, đang chạy xộc thẳng về phía bà với cái bụng to của ông ấy đằng trước. Ông ấy vén rèm sang một bên và ngó ra, cái đầu hói của ông lấp loáng dưới ánh đèn của nhà bếp.

“Annie? Bà muốn gì? Tôi không có gì cho bà ăn đâu, nếu đó là...”

“Những gã đàn ông đó”, bà vừa nói vừa thở hổn hển. Bà cũng có thể nói thêm là có cả phụ nữ, nhưng chỉ nói đàn ông nghe có vẻ đáng sợ hơn, ít nhất là đối với bà. “Chúng đỗ ở sau rạp Gem!”

“Hãy đi đi, Annie. Tôi không có thời gian cho những trò ngu ngốc của bà...”

“Có một cậu bé! Tôi nghĩ những gã đó sẽ đến đồn cảnh sát và mang cậu bé đi! Tôi nghĩ sẽ có nổ súng!”

“Bà đang nói cái quái quỷ gì thế.

“Làm ơn, Drummer, xin ông đấy! Chúng có súng máy, tôi nghĩ vậy, và cậu bé đó, cậu bé là một đứa trẻ ngoan!”

Ông ấy mở cửa. “Để tôi kiểm tra hơi thở của bà.”

Bà ấy túm chặt góc áo pyjama của ông ta. “Tôi đã không uống rượu trong mười năm qua! Làm ơn, ông Drummer, chúng đến đây vì đứa trẻ!”

Ông khịt mũi, cau mày. “Không say rượu. Bà có bị ảo giác không đấy?”

“Không!”

“Bà đã nói súng máy. Ý bà là những khẩu súng trường tự động, như AR-15 sao?” Drummer Denton bắt đầu có vẻ quan tâm.

“Đúng! Không! Tôi không biết! Nhưng ông có súng, tôi biết ông có! Ông nên mang theo súng!”

“Bà mất trí à?” Ông nói, và đó là lúc Annie bắt đầu khóc. Drummer đã biết bà gần hết cả cuộc đời và thậm chí đã bên bà một khoảng thời gian khi họ còn trẻ, và ông chưa bao giờ thấy bà khóc. Bà thực sự tin có chuyện gì đó sắp xảy ra và Drummer quyết định đi xem đó là chuyện chết tiệt gì. Ông chỉ luôn lặp lại những điều ông vẫn luôn làm mỗi tối, đó là suy nghĩ về sự ngu ngốc cơ bản của cuộc sống.

“Được rồi, chúng ta đi xem sao.”

“Còn súng của ông? Ông mang đi chứ?”

“Trời, không. Tôi đã nói chúng ta sẽ đi nhìn xem.”

“Drummer, xin ông đấy!”

“Nhìn xem”, ông nói. “Đó là tất cả những gì tôi sẵn sàng làm. Hoặc là đi hoặc là không.”

Không còn lựa chọn nào khác, Annie Mồ Côi đành phải đồng ý.