← Quay lại trang sách

◄ 25 ►

“Ôi, Chúa ơi, tôi đang thấy cái gì vậy?”

Những lời nói của Wendy bị nghẹt lại, bởi vì cô ấy đã đưa tay lên che miệng. Không có ai trả lời. Họ đang nhìn chằm chằm vào màn hình, Luke như đóng băng với sự ngạc nhiên và kinh hoàng cũng giống những người còn lại.

Nửa sau của Khu nửa sau - Khu A, Công viên Gorky - là một căn phòng cao và dài, trông giống như một nhà máy bỏ hoang, nơi những vụ xả súng luôn xảy ra ở phần cuối của những bộ phim hành động mà cậu và Rolf thích xem từ ngày xưa, khi cậu còn thực sự là một đứa trẻ. Nó được thắp sáng bởi những ống đèn huỳnh quang phía sau lưới dây thép, tạo ra những cái bóng kỳ quái và khiến cho nơi này trông kỳ lạ như thể nằm dưới đáy biển. Có những cửa sổ dài và hẹp được phủ kín bởi những lưới thép dày nặng hơn. Không có giường, chỉ có đệm trần. Một vài tấm đệm bị đẩy vào các lối đi, hai chiếc đệm bị lật ngửa, và một chiếc đệm dựng vào bức tường bê tông trần trụi. Nó bị vấy bẩn với những chất màu vàng có thể là do nôn.

Một máng xối dài chứa đầy nước chảy dọc theo một bức tường gạch, nơi có một tờ giấy dán khẩu hiệu “BẠN LÀ CỨU TINH!”. Một cô bé, trần truồng trừ một đôi tất bẩn, ngồi xổm trên máng xối với lưng dựa vào tường và chống hai tay lên đầu gối. Cô bé đang đi đại tiện. Có tiếng sột soạt khi lớp vải cọ vào điện thoại trong túi của Maureen, có lẽ nó được dán bằng băng dính để giữ nguyên vị trí, và hình ảnh bị nhòa đi trong giây lát khi một vết rách trên túi áo làm ống kính bị khuất đi. Khi vết rách tách ra một lần nữa, khung hình xuất hiện, cô bé đang bước đi lảo đảo như say rượu.

Một người phụ nữ mặc đồng phục dọn phòng màu nâu đang dùng máy hút bụi Rinsenvac để dọn dẹp những đống nôn mửa, rác rưởi, chất thải, thức ăn bị đổ, và những thứ chỉ có Chúa biết là gì. Cô ta nhìn thấy Maureen, vẫy tay và nói điều gì đó không ai trong số họ có thể nghe được, không chỉ vì tiếng máy hút bụi Rinsenvac, mà vì Công viên Gorky là một mớ hỗn độn những giọng nói và tiếng khóc. Một bé gái đang lộn nhào xuống lối đi gồ ghề. Một cậu bé đi ngang qua, chỉ mặc quần lót bẩn với những nốt mụn trên mặt và cặp kính lấm lem trượt xuống mũi. Cậu ta hét lên “ya-ya-ya-ya-ya-ya” và đấm vào đỉnh đầu mình mỗi lần kêu lên. Luke nhớ Kalisha đã nhắc đến một cậu bé với mặt mụn và đeo kính. Vào ngày đầu tiên của cậu tại Học Viện. Có vẻ như Petey đã ra đi mãi mãi, nhưng mới chỉ từ tuần trước thôi, cô ấy đã nói vậy, và cậu bé ấy đây rồi. Hoặc những gì còn lại của cậu ta.

“Littlejohn”, Luke lẩm bẩm. “Cháu nghĩ đó là tên của cậu bé. Pete Littlejohn.”

Không ai nghe cậu nói. Họ đang nhìn chằm chằm vào màn hình như bị thôi miên.

Bên kia máng xối chứa chất thải là một cái máng dài có chân thép. Hai cô bé và một cậu bé đang đứng đó. Các cô bé đang dùng tay bốc một ít chất màu nâu đưa vào miệng. Tim, nhìn chằm chằm đầy hoài nghi và kinh ngạc, nghĩ rằng thứ này trông giống như Maypo, ngũ cốc thời thơ ấu của anh. Cậu bé cúi xuống và vục cả mặt vào trong đống nâu nâu đó, hai tay choãi ra, búng búng ngón tay. Một vài đứa trẻ khác chỉ nằm trên tấm đệm trần, nhìn lên trần nhà, cái bóng của những tấm lưới thép in lên mặt chúng.

Khi Maureen đi về phía người phụ nữ đang hút bụi, có lẽ là để tiếp quản công việc của cô ta, hình ảnh bị mất và màn hình trở lại thành màu xanh. Họ chờ đợi xem liệu Maureen có xuất hiện trở lại trên chiếc ghế bành của bà không, có lẽ để đưa thêm một số lời giải thích, nhưng không còn gì khác.

“Chúa ơi, đó là gì vậy?” Frank Potter hỏi.

“Nửa sau của Khu nửa sau,” Luke nói. Lúc này trông cậu trắng bệch hơn bao giờ hết.

“Những kẻ nào sẽ biến những đứa trẻ thành...”

“Quái vật”, Luke nói. Cậu đứng dậy, rồi đưa tay ôm đầu và loạng choạng.

Tim giữ lấy cậu. “Cháu sẽ không ngất đấy chứ?”

“Không. Cháu cũng không biết. Cháu cần ra ngoài. Cần hít thở không khí trong lành. Cảm giác bây giờ giống như những bức tường đang ép lại vậy.”

Tim nhìn cảnh sát trưởng John, ông gật đầu. “Đưa cậu bé ra ngõ hẻm. Để xem cậu bé có thoải mái hơn không.”

“Em sẽ đi cùng anh”, Wendy nói. “Dẫu sao anh cũng sẽ cần em mở cửa.”

Cánh cửa ở tít phía cuối khu phòng giam có chữ in hoa lớn màu trắng: BÁO ĐỘNG CỦA LỐI THOÁT KHẨN CẤP SẼ KÊU. Wendy đã sử dụng một chiếc chìa khóa để tắt chuông báo động. Tim một tay đẩy cửa, tay kia dắt Luke, lúc này không còn loạng choạng nhưng vẫn nhợt nhạt khủng khiếp, bước ra con hẻm. Tim biết hậu chấn tâm lý là gì, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy ngoại trừ trên ti vi. Bây giờ anh đã được chứng kiến, ở cậu bé này, người chưa đủ tuổi cạo râu trong ba năm tới.

“Đừng giẫm lên đồ của bà Annie nhé”, Wendy nói. “Nhất là tấm đệm hơi của bà ấy. Bà ấy sẽ không vui đâu.”

Luke không quan tâm cái đệm hơi, hai chiếc ba lô, một xe đẩy hàng ba bánh và một chiếc túi ngủ cuộn tròn được đặt trong con hẻm này với mục đích gì. Cậu đi chầm chậm về phía Phố Chính, hít thở sâu, dừng lại một lần để cúi người xuống và nắm chặt đầu gối.

“Tốt hơn chút nào không?” Tim hỏi.

“Các bạn cháu sẽ giải thoát họ”, Luke nói, khi vẫn đang cúi người.

“Giải thoát ai?” Wendy hỏi. “Những...” Cô không biết nói tiếp thế nào. Cũng không quan trọng bởi vì Luke dường như không nghe thấy cô ấy.

“Cháu không thể nhìn thấy họ, nhưng cháu biết. Cháu không biết tại sao, nhưng cháu biết. Cháu nghĩ đó là Avester. Ý cháu là Kalisha đang ở cùng cậu bé. Cả Nicky. George. Chúa ơi, họ rất mạnh! Cùng nhau rất mạnh!”

Luke đứng thẳng dậy và bắt đầu đi lại. Khi cậu dừng lại ở cửa ngõ, sáu chiếc đèn đường ở Phố Chính sáng lên. Cậu nhìn Tim và Wendy, kinh ngạc. “Cháu đã làm chuyện đó sao?”

“Không, cháu yêu”, Wendy nói và cười hơi to một chút. “Đó chỉ là giờ bật đèn định kỳ. Giờ chúng ta vào trong được chứ. Cháu cần uống một lon coca của cảnh sát trưởng John.”

Cô chạm vào vai cậu. Luke gỡ tay cô ấy ra. “Chờ cháu chút.”

Một đôi đang nắm tay nhau băng qua con đường vắng vẻ. Người đàn ông có mái tóc ngắn màu vàng. Người phụ nữ đang mặc một chiếc váy hoa.