◄ 18 ►
Andy Fellowes gọi từ trung tâm máy tính/giám sát. Giọng hắn cao và phấn khích. “Họ đang ở đây, ông Stackhouse! Họ đã dừng lại cách khoảng một trăm mét từ đường rẽ vào đường xe chạy! Đèn xe của họ đã tắt, nhưng có đủ ánh sáng từ mặt trăng và mặt trước của tòa nhà để có thể thấy rõ. Nếu ông muốn tôi chuyển lên màn hình để ông có thể xác nhận, tôi...”
“Không cần.” Stackhouse ném chiếc điện thoại của mình lên bàn, nhìn chiếc Điện thoại Không Số lần cuối - nó vẫn im lặng, tạ ơn Chúa vì điều đó - và đi thẳng ra cửa. Bộ đàm của gã ở trong túi, được bật âm lượng cao và kết nối với tai nghe gã đang đeo. Tất cả quân của gã đều đang kết nối cùng một kênh tín hiệu.
“Zeke?”
“Tôi đây, thưa ông chủ. Cùng với bà bác sĩ.”
“Doug? Chad?”
“Đã vào vị trí.” Đó là Doug, đầu bếp. Vào những ngày tốt đẹp hơn, thỉnh thoảng hắn ngồi cùng với những đứa trẻ trong bữa tối và trình diễn vài trò ảo thuật khiến bọn trẻ cười nắc nẻ. “Chúng tôi cũng thấy xe của họ. Xe chín chỗ màu đen. Suburban hoặc Tahoe, đúng không?”
“Đúng. Gladys?”
“Trên mái, thưa ngài Stackhouse. Mọi thứ đã sẵn sàng. Chỉ là phải ngồi pha trộn các nguyên liệu nữa thôi.”
“Bắt đầu thực hiện nếu có vụ nổ súng.” Nhưng đó không còn là “nếu” nữa, chỉ là khi nào và chỉ là ba bốn phút nữa. Có lẽ ít hơn một chút.
“Đã rõ.”
“Rosalind?”
“Đã vào vị trí. Ở dưới đây tiếng vo vo rất to. Tôi nghĩ chúng đang có âm mưu.”
Stackhouse chắc chắn là vậy, nhưng sẽ không lâu nữa. Chúng sẽ quá bận rộn với việc nghẹt thở. “Giữ nguyên vị trí, Rosalind. Bà sẽ trở lại công viên Fenway để xem đội bóng chày Sox sớm thôi.”
“Ngài sẽ đi cùng với tôi chứ, thưa ngài?”
“Chỉ khi tôi có thể cổ vũ cho đội Yankees.”
Gã đi ra ngoài. Không khí ban đêm mát mẻ dễ chịu sau một ngày nóng nực. Gã cảm thấy một tình cảm dâng trào dành cho đội quân của mình. Những người đã ở lại cùng với gã. Họ sẽ được thưởng bất kỳ thứ gì. Đây là nhiệm vụ khó khăn, và họ đã ở lại để thi hành. Người đàn ông ngồi sau tay lái Suburban đã lầm lạc, được thôi. Điều mà anh ta không hiểu, không thể hiểu, đó là cuộc sống của tất cả những người anh ta từng yêu quý sẽ phụ thuộc vào những gì Học Viện đang làm, nhưng giờ mọi chuyện đã kết thúc. Tất cả những gì người anh hùng lạc lối kia có thể làm là chết.
Stackhouse đi đến chỗ chiếc xe buýt đỗ bên cột cờ và nói chuyện với đội phục kích của gã lần cuối. “Các tay súng, tôi muốn các bạn tập trung vào người lái xe, được chứ? Người đội mũ ngược. Sau đó quét sạch toàn bộ chiếc xe chết tiệt đó, từ trước ra sau. Nhắm lên cao, vào các cửa sổ xe, cho nổ tung lớp kính đen đó, bắn vào đầu. Hiểu chứ?”
Tất cả bọn chúng đã hiểu.
“Hãy bắt đầu bắn khi tôi giơ tay lên. Tôi nhắc lại, khi tôi giơ tay lên.”
Stackhouse đứng trước xe buýt. Gã đặt tay phải lên bề mặt lạnh như ngọc của nó. Tay trái gã nắm lấy cột cờ. Sau đó gã chờ đợi.