◄ 17 ►
Luke nói, “Họ là những người bạn của cậu ấy, nhưng cậu ấy không thể đi cùng với họ.”
“Ai không thể đi cùng với ai?” Tim hỏi. “Cháu đang nói gì vậy?”.
“Về Avery. Cậu bé phải ở lại. Cậu ấy là người phải gọi điện thoại lớn.”
“Chú không biết cháu đang nói gì, Luke.”
“Cháu muốn cứu họ, nhưng cháu cũng muốn cứu cậu bé!” Luke nức nở. “Cháu muốn cứu tất cả bọn họ! Thật không công bằng!”
“Cậu ta điên rồi”, Sigsby nói. “Chắc chắn anh nhận ra...”
“Câm miệng”, Tim nói. “Đây là lần cuối cùng tôi nói với bà.”
Bà ta nhìn anh, đọc nét mặt anh và làm theo lời anh nói.
Tim lái chiếc xe Suburban từ từ vượt qua con dốc rồi dừng lại. Con đường mở rộng về phía trước. Anh có thể nhìn thấy ánh đèn xuyên qua những tán cây và cái bóng lớn tối đen của một tòa nhà.
“Chú nghĩ chúng ta đến rồi”, Tim nói. “Luke, chú không biết chuyện gì xảy ra với những người bạn của cháu, nhưng lúc này, điều đó nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta. Chú cần cháu kiểm soát chính mình. Cháu làm được chứ?”
“Vâng.” Giọng cậu bé khàn khàn. Cậu hắng giọng và thử lại. “Vâng. Được ạ.”
Tim ra ngoài, đi vòng qua cửa khách và mở nó ra.
“Giờ là chuyện gì nữa?” Bà Sigsby hỏi. Bà ta có vẻ kỳ quặc và thiếu kiên nhẫn, nhưng ngay cả trong ánh sáng yếu ớt, Tim có thể thấy bà ta đang sợ. Và bà ta có quyền sợ.
“Ra ngoài. Bà sẽ lái nốt quãng đường còn lại. Tôi sẽ ngồi sau với Luke, và nếu bà thử bất cứ điều gì thông minh, như lái xe đâm vào một cái cây trước khi chúng ta đến chỗ những ánh đèn kia, tôi sẽ cho một viên đạn xuyên qua chỗ ngồi và vào đúng cột sống của bà.”
“Không. Không!”
“Có. Nếu Luke nói đúng về những gì bà đã làm với những đứa trẻ, thì bà có khá nhiều món nợ đấy. Đây là nơi phải trả những món nợ đã đến hạn. Ra ngoài, ngồi sau tay lái và lái xe. Đi từ từ thôi. Mười dặm một giờ.” Tim dừng lại. “Và hãy đội ngược lại chiếc mũ lưỡi trai của bà.”