◄ 20 ►
Đã đến lúc, Avery nói.
Cậu đã từng sợ hãi, cậu đã sợ hãi kể từ khi thức dậy trong một căn phòng trông giống phòng của cậu nhưng lại không phải, và rồi Harry Cross đẩy ngã cậu và cậu sợ hơn bao giờ hết. Nhưng lúc này cậu không sợ. Cậu phấn khởi. Có một bài hát trên chiếc đài mà mẹ cậu luôn bật mỗi khi bà dọn dẹp, và bây giờ một câu trong bài hát đó hiện lên trong đầu cậu: Tôi sẽ được giải thoát.
Cậu đi đến chỗ những đứa trẻ Khu A, chúng đã tạo thành một vòng tròn. Kalisha, Nicky, George và Helen theo sau. Avery đưa tay ra. Kalisha nắm lấy một bên tay của cậu và Iris - Iris đáng thương, người có thể đã được cứu nếu chuyện này xảy ra sớm hơn chỉ một ngày - đã nắm lấy bàn tay kia.
Người phụ nữ đứng gác ngoài cửa hét lên gì đó, một câu hỏi, nhưng nó đã bị át đi trong tiếng vo vo đang tăng mạnh lên. Các đốm xuất hiện, giờ không mờ mà rất sáng, ngày càng sáng hơn. Đèn Stasi lấp đầy khoảng không gian giữa vòng tròn, xoay tròn và nổi lên như những đường sọc trên cột đèn bảng hiệu ở cửa tiệm cắt tóc, đến từ một nơi sâu thẳm của sức mạnh, quay về nơi đó, rồi trở lại đây, được làm mới và mạnh hơn bao giờ hết.
HÃY NHẮM MẮT LẠI.
Không còn là một ý nghĩ mà là một Ý NGHĨ, đang cưỡi trên tiếng vo vo.
Avery nhìn để chắc chắn họ đang làm vậy, sau đó cậu nhắm mắt. Cậu mong được thấy căn phòng riêng của mình ở nhà, hoặc có thể là sân sau của gia đình với xích đu và bể bơi phao mà bố cậu bơm vào mỗi dịp Tưởng Niệm Chiến Sĩ Trận Vong, nhưng cậu không thể. Thứ cậu nhìn thấy sau đôi mắt nhắm nghiền của mình - thứ mà tất cả họ đều nhìn thấy - là sân chơi của Học Viện. Và có lẽ đó không phải là một điều bất ngờ. Đúng là cậu đã bị đẩy ngã ở đó và đã khóc, một khởi đầu tồi tệ cho những tuần cuối cùng của cuộc đời cậu, nhưng sau đó cậu đã kết bạn, những người bạn tốt. Cậu không có bạn bè hồi ở nhà. Hồi còn ở trường, họ nghĩ cậu là một đứa trẻ lập dị, họ thậm chí còn cười nhạo tên của cậu, chạy đến bên cậu và hét vào mặt cậu, “Này Avery, hãy cho tao một favory [119] .” Ở đây không như vậy, bởi vì ở đây họ đều như nhau. Bạn bè của cậu ở đây đã chăm sóc cậu, đối xử với cậu như một người bình thường, và giờ cậu sẽ chăm sóc họ. Kalisha, Nicky, George và Helen: cậu sẽ chăm sóc họ.
Chủ yếu là Luke. Nếu cậu có thể.
Với đôi mắt đã nhắm lại, cậu thấy chiếc điện thoại lớn.
Nó đang đặt cạnh tấm bạt lò xo, trước cái hố nông mà Luke đã đào để chui qua dưới hàng rào, một chiếc điện thoại kiểu cũ cao gần năm mét và có màu đen. Avery và bạn bè của cậu cùng những đứa trẻ ở Khu A đứng xung quanh nó trong vòng tròn của họ. Đèn Stasi xoay tròn, sáng hơn bao giờ hết, giờ đây xuất hiện trên mặt tấm quay số điện thoại, vui vẻ trượt băng trên ống nghe khổng lồ bằng nhựa bakelite.
Kalisha, ĐI. Sân chơi!
Không có sự phản đối. Tay cô buông khỏi tay Avery, nhưng trước khi vòng tròn bị đứt và có thể làm gián đoạn sức mạnh cũng như phá hủy tầm nhìn, George đã nắm lấy tay Avery. Lúc này, tiếng vo vo ở khắp mọi nơi, chắc chắn họ phải nghe thấy nó dù ở tất cả những nơi xa xôi, nơi có những đứa trẻ khác giống như họ, đang đứng thành vòng tròn như thế này. Những đứa trẻ đó nghe thấy, giống như những mục tiêu của các Học Viện mà sẽ bị giết hại cũng đã nghe thấy. Và giống như những mục tiêu đó, những đứa trẻ sẽ làm theo. Điều khác biệt ở đây là đám trẻ làm theo một cách có ý thức và vui vẻ. Cuộc nổi dậy không chỉ ở đây, cuộc nổi dậy trên toàn cầu.
George, ĐI. Sân chơi!
Bàn tay của George buông ra và tay của Nicky thế chỗ. Nicky, người đã đứng lên bảo vệ cậu khi Harry đẩy ngã cậu. Nicky, người gọi cậu là Avester, như thể đó là một cái tên đặc biệt chỉ bạn bè mới có thể sử dụng. Avery đưa tay siết chặt và cảm nhận Nicky cũng siết lại. Nicky, người luôn bị bầm dập. Nicky, người không bao giờ chịu khuất phục và không nhận những cái mã chết tiệt của bọn chúng.
Nicky, ĐI. Sân chơi!
Anh ấy buông tay. Giờ đến lượt Helen nắm chặt tay cậu, Helen với mái tóc ngổ ngáo đã phai màu, Helen, người đã dạy cậu lộn nhào về phía trước trên bạt lò xo và luôn dõi theo cậu, “để em không bị ngã và làm vỡ toác cái đầu ngốc nghếch của em”.
Helen, ĐI. Sân chơi!
Helen buông tay, người bạn cuối cùng trong những người bạn của cậu ở đây, nhưng Katie đã nắm lấy bàn tay Helen vừa cầm, và đã đến lúc.
Bên ngoài, tiếng súng mờ nhạt.
Làm ơn đừng để mọi thứ thành quá muộn!
Đó là suy nghĩ có ý thức cuối cùng của cậu, của riêng cậu, của riêng Avery. Sau đó cậu hòa vào với tiếng vo vo và những đốm màu.
Đã đến lúc thực hiện một cuộc gọi đường dài.