◄ 21 ►
Qua những hàng cây còn lại, Stackhouse thấy chiếc xe Suburban đang lăn bánh về phía trước. Những ánh đèn từ tòa nhà điều hành lướt trên lớp vỏ mạ crôm của nó. Chiếc xe di chuyển rất chậm, nhưng nó đang đến. Gã chợt nảy ra ý nghĩ (quá muộn để làm bất cứ điều gì, nhưng chẳng phải lúc nào cũng vậy sao) rằng thằng nhóc có thể không còn cầm chiếc USB, rằng cậu ta có thể đã để nó lại cho người mà cậu ta gọi là sĩ quan Wendy. Hoặc giấu nó ở đâu đó giữa sân bay và nơi này, và sẽ có một cuộc gọi hấp hối từ người anh hùng lầm lạc, để báo cho sĩ quan Wendy biết nơi họ cất giấu nó nếu mọi việc trở nên tồi tệ.
Nhưng mình có thể làm gì được? Gã nghĩ. Không gì cả. Chỉ có duy nhất điều này.
Suburban xuất hiện ở đầu con đường. Stackhouse vẫn đứng giữa xe buýt và cột cờ, cánh tay dang ra như Đức Chúa trên cây thánh giá. Tiếng vo vo đã đạt đến mức gần như điếc tai, và gã tự hỏi liệu Rosalind có còn giữ vững vị trí của mình không, hay bà ta đã buộc phải chạy trốn. Gã nghĩ về Gladys và hy vọng cô ta đã sẵn sàng pha trộn.
Gã nheo mắt nhìn bóng người phía sau tay lái. Không thể thấy rõ, và gã biết Doug và Chad sẽ không nhìn thấy bất cứ thứ gì qua cửa xe bên hông tối đen trước khi cửa bị thổi tung, nhưng kính chắn gió là kính trong, và khi Suburban đến gần với khoảng cách hai mươi mét - gần hơn một chút so với gã mong đợi - gã thấy chiếc mũ đội ngược trên đầu người lái xe và gã buông tay khỏi cột cờ. Đầu người lái xe bắt đầu lắc điên cuồng. Một tay rời khỏi tay lái, xòe ra và ấn lên kính chắn gió để ra hiệu dừng lại, và gã nhận ra gã đã bị lừa. Trò lừa thật đơn giản, cũng như đứa trẻ trốn thoát bằng cách bò qua dưới hàng rào, và cũng rất hiệu quả.
Người anh hùng lầm lạc không ngồi sau tay lái. Đó là bà Sigsby.
Suburban dừng lại, sau đó bắt đầu lùi. “Tôi xin lỗi, Julia, chẳng còn cách nào khác”, gã nói và giơ tay lên.
Những tiếng súng từ tòa nhà điều hành và trong những lùm cây bắt đầu nổ ra. Ở phía sau của Khu nửa trước, Gladys Hickson đã tháo vỏ hai thùng thuốc tẩy lớn được đặt ngay dưới hệ thống HVAC cấp nhiệt và làm mát cho Khu nửa sau và đường hầm. Cô ta nín thở, đổ những chai nước tẩy bồn cầu vào thùng thuốc tẩy, mỗi lần lại khuấy nhanh bằng cán cây lau nhà, đậy kín thùng và hệ thống này bằng một tấm bạt, sau đó chạy thật nhanh đến Chái nhà Phía đông ở Khu nửa trước với đôi mắt đỏ rực. Khi cô ta chạy qua mái nhà, cô ta nhận ra tòa nhà đang di chuyển dưới chân mình.