◄ 24 ►
Kalisha và những đứa trẻ khác đi đến cánh cửa bị khóa giữa họ và Khu nửa trước. Bây giờ, chúng có thể nghe thấy rất rõ tiếng súng, bởi vì tiếng vo vo đã đột ngột dừng lại, như một chiếc phích cắm được rút ra.
Ồ, nó vẫn ở đó, Kalisha nghĩ. Chỉ là không dành cho chúng ta nữa.
Một tiếng gầm bắt đầu vang lên trong các bức tường, một âm thanh gần như tiếng người, và rồi cánh cửa thép giữa đường hầm và tầng F của Khu nửa trước bật tung, đập vào Rosalind Dawson đang đứng trước cửa và giết chết bà ta ngay lập tức. Cánh cửa đổ rầm vào thang máy, bản lề nặng nề của nó trở nên méo mó. Ở phía trên đường hầm, lưới thép bọc các ống đèn huỳnh quang trên cao đang gợn sóng, tạo ra những cái bóng chớp điên cuồng.
Tiếng gầm ngày càng lớn, đến từ khắp mọi nơi. Tòa nhà như thể đang bị xé toạc ra. Trong xe Suburban, Tim đã nghĩ về Bonnie và Clyde; còn Kalisha nghĩ đến câu chuyện của nhà văn Poe về dòng họ Usher.
Đi nào, cô truyền suy nghĩ tới những người khác. Nhanh lên!
Họ chạy qua cánh cửa vỡ tung với người phụ nữ chết bẹp đang nằm bên dưới trong vũng máu loang rộng.
George: Thế còn thang máy? Nó ở đằng sau!
Nicky: Em có điên không? Anh không biết chuyện gì xảy ra, nhưng anh sẽ không bước vào bất kỳ cái thang máy chết tiệt nào.
Helen: Có phải động đất không?
“Không”, Kalisha nói.
Động đất tâm trí, tớ không biết làm sao...
“... làm sao họ làm được điều đó, nhưng nó là thứ...” Cô hít một hơi và thấy có thứ gì đó cay nồng. Nó làm cô ho. “Nó chính là vậy.”
Helen: Có thứ gì đó không ổn trong không khí.
Nicky nói: “Anh nghĩ rằng đây là một loại chất độc.” Những kẻ khốn kiếp đó, chúng không bao giờ dừng lại.
Kalisha xô mạnh cánh cửa đánh dấu CẦU THANG và chúng bắt đầu leo lên, tất cả chúng giờ đang ho. Giữa tầng D và tầng C, cầu thang bắt đầu rung chuyển bên dưới họ. Những vết nứt ngoằn ngoèo xuất hiện trên tường. Đèn huỳnh quang đã tắt và đèn báo động bật sáng, chiếu ánh sáng vàng nhạt. Kalisha dừng lại, cúi xuống, nôn khan, rồi lại bắt đầu.
George: Thế còn Avery và những đứa trẻ còn lại ở dưới đó thì sao? Họ sẽ không thở nổi!
Nicky: Và cả Luke nữa? Em ấy có ở đây không? Em ấy còn sống không?
Kalisha không biết. Tất cả những gì cô biết là họ phải ra ngoài trước khi họ bị ngạt thở. Hoặc trước khi họ bị nghiền nát, nếu Học Viện nổ tung.
Một cơn rung chuyển rất mạnh lan khắp tòa nhà và cầu thang nghiêng sang phải. Cô nghĩ về tình huống họ có thể gặp phải ngay lúc này nếu dùng thang máy, và vội gạt bỏ suy nghĩ đó.
Tầng B. Kalisha đang thở hổn hển, nhưng không khí ở đây khá hơn, và cô có thể chạy nhanh hơn một chút. Cô cảm thấy mừng vì ít nhất đã không để bản thân bị quyến rũ bởi những bao thuốc lá được bán ở máy bán hàng tự động của Học Viện. Tiếng gầm gừ bên trong các bức tường bây giờ đã giảm thành những tiếng hét trầm. Cô có thể nghe thấy tiếng kim loại rỗng vỡ vụn, và cho rằng các đường ống cùng các ống dẫn điện đang bị tách ra.
Mọi thứ đang tách ra. Cô chợt nhớ đến một đoạn video trên YouTube mà cô từng xem trước đây, một điều kinh khủng mà cô không thể rời mắt: một nha sĩ đang sử dụng kẹp để nhổ răng của ai đó. Chiếc răng ngọ nguậy trong khi máu thấm ra xung quanh, cố gắng ở lại trong lợi, nhưng cuối cùng nó cũng bị nhổ. Việc này cũng như vậy.
Cô đến cửa tầng trệt, nhưng bây giờ đã bị nghiêng một cách kỳ dị. Cô đẩy nó và nó không mở. Nicky tham gia và họ cùng nhau đẩy. Không ổn. Sàn nhà trồi lên bên dưới họ, rồi lại thụt xuống. Một mảnh trần nhà rơi tự do, rơi xuống cầu thang và trôi đi, vỡ vụn.
“Nó sẽ nghiền nát chúng ta nếu ta không thể thoát ra!” Kalisha hét lên.
Nicky: George. Helen.
Anh đưa tay ra. Cầu thang hẹp, nhưng bốn người họ bằng cách nào đó đã chen chúc bên nhau ở phía trước cửa, hông sát hông, vai kề vai. Tóc của George che mắt Kalisha. Hơi thở của Helen, phảng phất mùi sợ hãi, phả vào mặt cô. Họ dò dẫm và nắm tay nhau. Các đốm màu xuất hiện và cánh cửa rít lên, bung ra cùng với dầm cửa phía trên. Bên kia cánh cửa là hành lang ký túc xá, giờ đã nghiêng sang một bên. Kalisha thoát khỏi cánh cửa vẹo vọ đó đầu tiên, cô bị bắn ra như nút chai sâm panh. Cô khuỵu xuống, tay cứa vào chiếc đèn đã rơi xuống, thủy tinh và kim loại bắn tung tóe khắp nơi. Trên bức tường là tấm áp phích ba đứa trẻ đang chạy qua một đồng cỏ, xiêu vẹo nhưng vẫn được treo ở đó, một trong những đứa trẻ nói đây là một ngày khác ở thiên đường.
Kalisha đứng lên, nhìn xung quanh và thấy ba người kia cũng làm như vậy. Họ cùng nhau chạy đến phòng chờ, băng qua những căn phòng mà sẽ không còn đứa trẻ bị bắt cóc nào phải ở đó nữa. Cánh cửa của những căn phòng mở toang rồi đóng sập lại, âm thanh như những tiếng vỗ tay rào rào. Trong căng-tin, vài chiếc máy bán hàng tự động bị đổ, đồ ăn vương vãi. Những chai rượu vỡ tan khiến không khí sặc mùi rượu mạnh. Cánh cửa dẫn đến sân chơi đã bị méo và đang đóng kẹt lại, nhưng kính cửa đã biến mất và không khí trong lành ùa vào theo làn gió cuối hè. Kalisha đi đến cửa và đứng sững lại. Trong một khoảnh khắc, cô quên hết về tòa nhà dường như đang nứt toác xung quanh họ.
Suy nghĩ đầu tiên của cô là những đứa trẻ khác cuối cùng cũng đã thoát ra ngoài, có lẽ thông qua cánh cửa còn lại của đường dẫn, bởi vì có: Avery, Iris, Hal, Len, Jimmy, Donna, và tất cả những đứa trẻ còn lại của Khu A. Rồi cô nhận ra mình không thực sự nhìn thấy họ. Họ chỉ là hình chiếu. Hình đại diện. Và chiếc điện thoại khổng lồ họ đang vây quanh cũng vậy. Đáng lẽ nó đã nghiền nát tấm bạt lò xo và lưới cầu lông, nhưng cả hai thứ vẫn còn đó, và cô có thể thấy hàng rào lưới thép không chỉ ở đằng sau chiếc điện thoại lớn mà là xuyên qua nó.
Rồi cả những đứa trẻ và điện thoại đều biến mất. Cô nhận ra sàn nhà đang trồi lên trở lại, và lần này nó không thụt xuống nữa. Cô có thể thấy một khe nứt ngày càng lớn giữa phòng chờ và mép sân chơi. Chỉ khoảng hơn hai mươi xăng-ti-mét, nhưng nó đang lớn dần lên. Cô phải nhảy một chút để ra ngoài, như thể nhảy cóc hai bậc của một cầu thang.
“Đi thôi!” Kalisha hét lên với những người khác. “Nhanh lên! Trong khi các cậu vẫn còn có thể!”