◄ 25 ►
Stackhouse nghe thấy tiếng la hét từ trên mái tòa nhà điều hành, và những tiếng súng ở đó đã im bặt. Gã quay lại và thấy việc gã không thể tin nổi. Khu nửa trước đang trồi lên. Một bóng người đang đứng lắc lư trên mái nhà, hai cánh tay dang ra cố giữ cân bằng. Đó chắc hẳn là Gladys.
Điều này không thể xảy ra, gã nghĩ.
Nhưng nó đã xảy ra. Khu nửa trước ngày càng cao hơn, cùng với tiếng răng rắc và tanh tách khi nó rời khỏi mặt đất. Nó che khuất mặt trăng, rồi chúi xuống như mũi của một chiếc trực thăng to lớn và vụng về. Gladys bị hất bay khỏi mái nhà. Stackhouse nghe thấy tiếng hét của cô ta khi cô ta biến mất trong bóng tối. Trên tòa nhà điều hành, Zeke và bác sĩ Richardson đánh rơi súng và co rúm bên lan can, nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó không phải ở trong giấc mơ: một tòa nhà đang từ từ bay lên trời, kính và những tảng bê tông rơi xuống. Nó kéo theo gần như cả hàng rào dây thép gai của sân chơi. Nước trong các ống dẫn bị vỡ phun tung tóe từ phần gầm đáy hỗn độn của tòa nhà.
Từ cánh cửa bị bung của phòng chờ thuộc Chái nhà Phía tây, máy bán thuốc lá tự động rơi xuống sân chơi. George Iles, đứng há hốc mồm ở Khu nửa trước khi cái máy rơi xuống, suýt bị nghiền nát nếu Nicky không kéo cậu ta khỏi chỗ đó.
Đầu bếp Doug và hộ tá Chad ra khỏi đám cây ngụy trang, nghển cổ lên, miệng há hốc, súng cầm trên tay. Chúng có lẽ cho rằng bất cứ ai trong chiếc xe Suburban bị bắn thủng lỗ chỗ hẳn đã chết; đúng hơn là, chúng đã hoàn toàn quên mất chiếc xe đó trong sự sửng sốt và khiếp đảm của mình.
Bây giờ, phần móng của Khu nửa trước đang bay phía trên nóc tòa nhà điều hành. Nó mang vẻ trang nghiêm, cồng kềnh của một pháo hạm hải quân hoàng gia hồi thế kỷ thứ mười tám, di chuyển nhờ cánh buồm được căng lên bởi một cơn gió nhẹ. Dây diện và dây dẫn, một số vẫn phóng tia lửa điện, lủng lẳng như dây rốn bị đứt. Một đoạn ống nhô ra khỏi hệ thống thông gió. Zeke người Hy Lạp và bác sĩ Felicia Richardson nhìn thấy nó đang đến và chạy ngược về cửa mái mà chúng vừa đi qua. Zeke chạy tới vừa kịp, bác sĩ Richardson thì không. Cô ta đưa hai tay lên đầu trong một tư thế tự vệ vừa bản năng vừa đáng thương.
Đó là lúc đường hầm - không còn vững chãi cho lắm sau nhiều năm bị lãng quên và sự bay lên lắc lư của Khu nửa trước - sập xuống, đè bẹp những đứa trẻ đã chết vì ngộ độc clo và quá tải về tinh thần.
Họ duy trì vòng tròn của mình cho đến phút cuối cùng, và khi mái nhà sụp xuống, Avery Dixon có một suy nghĩ cuối cùng, rất rõ ràng và bình tĩnh: Mình thích có bạn bè.