← Quay lại trang sách

◄ 29 ►

Chad dẫn đường đi quanh các tòa nhà bị phá hủy. Stackhouse và đầu bếp Doug lê bước sau lưng hắn, đầu cúi xuống. Tim theo sau, giữ súng trong tay. Luke và những người bạn của cậu đi đằng sau Tim. Những con dế, im lặng trong cuộc hỗn loạn, đã bắt đầu kêu trở lại.

Chad dừng lại ở rìa của một con đường rải nhựa, mà dọc theo đó có nửa tá xe hơi và ba hoặc bốn chiếc xe bán tải đang đỗ, nối đuôi nhau. Trong số đó có một chiếc xe tải sàn Toyota với dòng chữ XƯỞNG GIẤY MAINE ở bên sườn. Hắn chỉ vào nó. “Cái đó thì sao, thưa ngài? Chiếc xe đó được chứ?”

Tim nghĩ là được, ít nhất là cho một sự khởi đầu. “Còn chìa khóa?”

“Mọi người đều sử dụng những chiếc xe tải bảo trì đó, vì vậy họ luôn để chìa khóa dưới tấm che nắng.”

“Luke”, Tim nói, “Cháu kiểm tra cho chú nhé?”

Luke đến chỗ chiếc xe, những đứa trẻ khác đi cùng với cậu, như thể chúng không thể chịu đựng nổi việc xa nhau dù chỉ một phút. Luke mở cửa bên lái xe và hạ tấm che nắng xuống. Có gì đó rơi xuống tay cậu. Cậu cầm lấy chìa khóa.

“Tốt”, Tim nói. “Bây giờ cháu hãy mở cửa xe sau. Nếu có đồ gì bên trong, hãy dọn sạch nó.”

Đứa trẻ lớn tuổi nhất có tên là Nick và đứa trẻ nhỏ hơn có tên là George phụ trách việc này, ném ra ngoài các hộp, dụng cụ, cào, cuốc, và vài túi phân bón cỏ. Trong khi chúng làm việc đó, Stackhouse ngồi trên bãi cỏ và gục đầu xuống. Đó là một cử chỉ thất bại, nhưng Tim không cảm thấy thương tiếc cho gã. Anh vỗ vào vai Stackhouse.

“Chúng ta sẽ đi bây giờ.”

Stackhouse không ngẩng lên. “Đi đâu? Tôi tin cậu bé đã nói gì đó về Disneyland.” Gã cười khụt khịt một cách vô cùng hài hước

“Không phải chuyện của ông. Nhưng tôi rất tò mò. Ông đã định là sẽ đi đâu?”

Stackhouse không trả lời.