◄ 28 ►
Những người sống sót cuối cùng của Học Viện ôm lấy nhau, ôm nhau và ôm nhau. Luke cảm thấy cậu có thể ôm họ như thế này mãi mãi và cảm thấy họ cũng đang ôm cậu, bởi vì cậu không bao giờ nghĩ mình sẽ được gặp lại ai trong số họ. Hiện tại, tất cả những gì họ cần là ở bên trong vòng tròn lộn xộn mà họ đã tạo ra trên bãi cỏ đầy rác này. Tất cả mọi thứ họ cần là những người còn lại. Thế giới và mọi rắc rối của nó có thể tự cút xéo.
Avery?
Kalisha: Đã ra đi rồi. Em ấy và những người còn lại. Khi đường hầm sập xuống.
Nicky: Tốt hơn là như vậy, Luke. Em ấy sẽ không còn như trước được nữa. Không còn là chính em ấy. Những gì em ấy đã làm, những gì chúng đã làm... nó sẽ ăn mòn em ấy, giống như thứ chúng đã làm với tất cả những người khác.
Còn những đứa trẻ ở Khu nửa trước thì sao? Có ai trong số họ còn sống không? Nếu có, chúng ta phải...
Chính Kalisha đã trả lời, khi đang lắc đầu. Cô không gửi lời nào ngoài một hình ảnh: Harry Cross quá cố, ở Selma, Alabama. Anh chàng đã chết trong nhà ăn.
Luke cầm cánh tay Sha. Tất cả bọn họ sao? Có phải cậu đang nói rằng tất cả bọn họ đã chết vì co giật ngay cả trước khi mọi thứ sụp đổ?
Cậu chỉ vào đống đổ nát của Khu nửa trước.
“Anh nghĩ khi nó được nâng lên”, Nicky nói. “Khi Avery trả lời điện thoại lớn.” Và Luke không hoàn toàn hiểu, nhưng cậu biết rõ: Khi những đứa trẻ khác cùng tham gia.
“Những đứa trẻ ở rất xa”, George nói thêm. “Ở những Học Viện khác. Những đứa trẻ ở Khu nửa trước chỉ là quá... tớ không biết từ đó.”
“Quá dễ bị tổn thương”, Luke nói. “Ý cậu là vậy. Họ dễ bị tổn thương. Nó giống như một trong những mũi tiêm chết tiệt đó đúng không? Một trong những mũi tiêm tồi tệ nhất.”
Họ gật đầu.
Helen thì thầm, “Tớ cá là họ chết khi nhìn thấy những đốm màu. Điều đó kinh khủng làm sao.”
Câu trả lời của Luke là lời phủ nhận trẻ con mà người lớn sẽ cười giễu cợt, mà chỉ những đứa trẻ khác mới có thể hiểu hết được: Thật không công bằng! Không công bằng!
Đúng, họ đồng ý. Không công bằng.
Họ buông nhau ra. Luke nhìn từng người một dưới ánh trăng bụi bặm: Helen, George, Nicky... và Kalisha. Cậu nhớ ngày cậu gặp cô, đang giả vờ hút một que kẹo thuốc lá.
George: Làm gì bây giờ, Lukey?
“Chú Tim sẽ biết”, Luke nói, và chỉ có thể hy vọng đó là sự thật.