← Quay lại trang sách

◄ 31 ►

Bình minh vẫn chỉ lấp ló ở đường chân trời phía đông khi Tim rẽ về hướng nam trên Cao tốc 77. Anh chàng Nicky đã chiếm vị trí của Kalisha ở ghế trước. Luke ra sau xe tải với cô ấy, và bây giờ cả bốn người đằng sau túm tụm lại với nhau như những chú cún con, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nicky cũng có vẻ đang ngủ, đầu cậu đập vào cửa xe bôm bốp mỗi khi xe tải va đụng... và có rất nhiều sự va đụng.

Chỉ khi nhìn thấy tấm biển thông báo Millinocket năm mươi dặm về phía trước, Tim mới nhìn vào điện thoại di động của mình, thấy chỉ có hai vạch và 9% pin. Anh gọi cho Wendy, cô nghe máy ngay từ tiếng chuông đầu tiên. Cô muốn biết anh có ổn không. Anh nói anh ổn. Cô hỏi Luke có ổn không.

“Có. Cậu bé đang ngủ. Anh có thêm bốn đứa trẻ khác. Có cả những đứa trẻ khác nữa - anh không biết có bao nhiêu, khá nhiều - nhưng chúng đã chết.”

“Chết ư? Chúa ơi, Tim, chuyện gì đã xảy ra?”

“Bây giờ anh không thể nói được. Anh sẽ nói cho em khi anh có thể, và em hãy tin điều đó, nhưng ngay lúc này anh đang có chút rắc rối. Anh có lẽ chỉ có ba mươi đô la trong ví, và anh không dám dùng thẻ tín dụng của mình. Có một địa ngục những mớ hỗn độn ở phía sau và anh không muốn mạo hiểm để lại dấu vết. Hơn nữa, anh đang mệt muốn chết. Chiếc xe này vẫn còn nửa bình xăng, điều đó thật tốt, nhưng anh sẽ phải đổ thêm xăng. Chết tiệt-Chết tiệt-Chết tiệt. Đúng không?”

“Anh... có... cái...”

“Wendy, anh không nghe rõ em nói. Nếu em nghe thấy anh nói, anh sẽ gọi lại sau. Anh yêu em.”

Tim không biết cô ấy có nghe thấy lời cuối cùng đó hay không, hoặc cô ấy có ý kiến gì nếu cô ấy nghe thấy. Anh chưa bao giờ nói điều đó với cô ấy trước đây. Anh tắt điện thoại và đặt nó vào hộp đồ cùng với khẩu súng của Tag Faraday. Tất cả những gì từng xảy ra với anh ở DuPray dường như đã diễn ra từ rất lâu, như thể trong cuộc sống của một người khác. Điều quan trọng bây giờ là những đứa trẻ này, và anh sẽ làm gì với chúng.

Hơn nữa, ai đó có thể đang truy đuổi chúng.

“Chú Tim.”

Anh nhìn sang Nicky. “Chú nghĩ cháu đang ngủ.”

“Không ạ. Cháu chỉ đang suy nghĩ. Cháu có thể nói với chú điều này không?”

“Chắc chắn rồi. Nói chuyện với chú nhiều vào. Như thế sẽ giúp chú tỉnh táo.”

“Cháu chỉ muốn nói cảm ơn chú. Cháu sẽ không nói chú đã giúp cháu lấy lại niềm tin vào bản chất con người, nhưng việc đi cùng Luke như chú đã làm... thực sự rất dũng cảm.”

“Nghe này, anh bạn nhỏ, cháu đang đọc suy nghĩ của chú phải không?”

Nick lắc đầu. “Giờ cháu không làm được nữa. Cháu nghĩ cháu thậm chí còn không thể vo những tờ giấy kẹo trên sàn thành một đống, mà đó là sở trường của cháu. Nếu cháu liên kết với họ...” Nick nghiêng đầu về phía những đứa trẻ đang ngủ ở đằng sau xe tải. “Nó sẽ khác. Ít nhất là trong một lúc.”

“Cháu có nghĩ cháu sẽ lấy lại được không? Lấy lại những khả năng cháu có trước đây?”

“Cháu không biết. Đối với cháu, điều đó không quan trọng. Chưa từng. Những gì cháu quan tâm là bóng bầu dục và hockey đường phố.” Cậu ấy ngó Tim. “Ôi trời, chú không có bọng mắt, nhưng có những quầng thâm.”

“Chú cần một giấc ngủ”, Tim thừa nhận. Đúng vậy, khoảng chừng mười hai tiếng. Anh chợt nhớ đến nhà nghỉ xiêu vẹo của Norbert Hollister, nơi ti vi không hoạt động và những con gián chạy tự do. “Chú không chắc liệu có nhà nghỉ tư nhân nào không thắc mắc nếu chú đưa tiền mặt, nhưng chú e rằng tìm đâu ra tiền mặt mới là vấn đề.”

Nicky mỉm cười, và Tim thấy cậu ấy thực sự sẽ là một anh chàng đẹp trai - nếu Chúa nhân từ - trong một vài năm tới. “Cháu nghĩ rằng cháu và bạn bè của cháu có thể giúp chú về vấn đề tiền mặt. Cháu không hoàn toàn chắc chắn, nhưng đúng vậy, có thể. Xe vẫn đủ xăng để đến thị trấn tiếp theo đúng không ạ?”

“Ừ.”

“Chú dừng ở đó nhé”, Nicky nói và ngả đầu dựa vào cửa xe.