Chương 5
Giữa buổi chiều, ở Notre-Dame-de-Gravenchon… Một thành phố nhỏ hẻo lánh và xinh đẹp thuộc tỉnh Seine-Maritime. Những cửa hiệu dễ thương, bầu không khí yên bình, cây cối xanh tươi và những cánh đồng hút tầm mắt, nếu ta nhìn đúng hướng. Bởi vì về phía Tây Nam, cách đó chưa đầy một ki lô mét, bờ sông Seine bị che khuất bởi một con tàu bằng thép khổng lồ đang nhả ra những cuộn khói xám xịt và mùi khí ga hôi hám khiến bầu trời cũng trở nên sầm sì.
Sharko đi theo hướng chỉ của viên trung úy cảnh sát mà anh mong được gặp lại tại thực địa. Mặc dù các xác chết đã được mang đi từ hôm qua - phải mất cả một ngày để đưa họ lên khỏi lòng đất mà không làm hỏng hiện trường vụ án, kỳ công chẳng khác nào công việc khảo cổ -, viên thanh tra vẫn muốn lần lại vụ án từ điểm khởi đầu. Ba giờ đi đường, với ánh mặt trời rọi thẳng xuống đầu, đã khiến anh vô cùng căng thẳng, nhất là khi anh hầu như không còn di chuyển bằng xe hơi từ nhiều năm nay. Anh đi lại bằng tàu B Bourg-la-Reine - Châtelet-Les Halles và tàu A Châtelet - Nanterre.
Một tấm biển hiện ra trước mặt anh. Anh rẽ ngoặt, và đi qua khu công nghiệp Port-Jérôme, cửa kính xe đóng kín và điều hòa bật hết cỡ. Mặc dù vậy, anh vẫn ngửi thấy không khí nhớp nháp, nồng nặc mùi mạt giũa và axít. Ở đây, ẩn náu kỹ càng trong thiên nhiên, các thương hiệu lớn chia nhau đế chế của các loại nhiên liệu và dầu thô. Total, Exxon Mobil, Air Liquide. Viên thanh tra lái xe thêm hơn hai ki lô mét nữa trong mớ bòng bong những ống khói đó, để rồi rốt cuộc cũng thoát ra và đến một khu yên tĩnh hơn, giữa một vùng đất công nghiệp bỏ hoang. Những chiếc xe ủi bất động xé nát quang cảnh. Anh đỗ xe cách xa công trường một chút, xuống khỏi xe rồi chỉnh lại cổ áo sơ mi. Quỷ tha ma bắt chiếc áo vest… Anh đã bỏ lại nó trên ghế phụ, cùng chiếc túi thể thao nhỏ đựng những món đồ cần thiết khi đi khách sạn. Anh duỗi chân cẳng cho đỡ mỏi, chân anh kêu rắc một cái khi anh gập lại.
- Chết tiệt…
Anh đeo cặp kính râm có một bên gọng được gắn lại bằng keo, rồi chăm chú nhìn xung quanh. Sông Seine nằm ở bên phải, một lùm cây ở phía bên trái, khu công nghiệp ở sau lưng. Một cảm giác trống vắng, hoang vu bao trùm. Không có lấy một ngôi nhà, chỉ có những con đường hun hút, những khu đất mênh mông. Như thể cả vùng này đã chết, đã cháy sém dưới mặt trời nóng như lửa.
Trước mặt anh, phía bên dưới, hai hoặc ba người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang tán chuyện. Bên chân họ, một vết thương rộng màu đỏ son rạch mặt đất làm đôi và chạy ngược lên bờ sông đến vài ki lô mét. Nó dừng chính xác ở nơi những dải băng màu vàng và đen của cảnh sát quốc gia dập dờn bay trong gió. Có mùi đất sét nóng, mùi ẩm ướt.
Viên cảnh sát lập tức nhận ra đồng nghiệp người Rouen đang chờ mình. Chỉ nhờ bao súng đeo ở thắt lưng. Khẩu súng sáng lên trong nắng như mời gọi. Anh chàng trông lạc lõng trong chiếc quần jean cạp trễ, áo thun màu đen và đôi giày vải cũ kỹ. Tóc nâu, cao lớn, rắn rỏi, cùng lắm là hai mươi lăm đến hai mươi sáu tuổi. Anh chàng đang trò chuyện với một người quay phim, và một cô nàng trông giống phóng viên. Sharko hất kính lên mái tóc dựng đứng rồi đưa thẻ cho anh chàng.
- Anh là Lucas Poirier?
- Anh là thanh tra nghiên cứu tâm lý từ Paris đến phải không? Rất hân hạnh.
Nói sâu vào chi tiết và giải thích rằng công việc của anh, nhìn chung, không liên quan gì lắm đến mấy món nghiên cứu tâm lý đó có lẽ sẽ mất vài giờ.
- Cứ gọi tôi là Sharko. Hoặc Shark. Không dùng tên, không dùng họ, không dùng cấp bậc.
- Tôi rất tiếc, thưa thanh tra, nhưng tôi không thể làm thế được.
Cô phóng viên lại gần anh.
- Thanh tra Sharko, họ đã cho chúng tôi biết việc anh sẽ đến đây, thế nên…
- Có thể tôi sẽ khiến hai người khó chịu, ý tôi muốn nói cô và anh chàng phụ trách hình ảnh của cô, nhưng nếu tôi ở đâu thì hai người hãy liệu mà đi chỗ khác.
Anh chằm chằm nhìn cô ta bằng ánh mắt khó chịu nhất. Anh vốn ghét các phóng viên. Cô gái lùi lại, tuy nhiên vẫn yêu cầu anh chàng quay phim quay lại vài cảnh. Hẳn là họ sẽ thêu dệt một câu chuyện không có gì chắc chắn, được hỗ trợ chủ yếu bằng những hình ảnh cắt cúp, nhấn mạnh việc có một chuyên gia nghiên cứu tâm lý tham gia vụ án. Điều hẳn sẽ gây ấn tượng.
Sharko trừng mắt xua đuổi họ và bắt chuyện với Poirier.
- Phòng khách sạn của tôi được đặt hay chưa anh có biết không? Ở chỗ anh, ai phụ trách việc đó?
- Ơ… Tôi không biết. Chắc là…
- Tôi muốn một phòng rộng, có bồn tắm.
Poirier gật đầu, như đa số những người được Sharko yêu cầu điều gì đó, vì anh luôn áp đặt theo ý mình. Viên thanh tra lại quan sát xung quanh lần nữa.
- Tốt rồi… Ta không mất thời gian nữa. Anh giải thích cho tôi nghe được không?
Chàng trung úy trẻ uống ực một hơi quá nửa chai nước nhỏ đang cầm trong tay, rồi chỉ về phía các công trình của Algeco cách đó một quãng.
- Công trường khởi công từ tháng trước. Họ đang xây dựng một đường ống cho phép vận chuyển tất cả các loại sản phẩm hóa học từ các nhà máy ở Gonfreville đến nhà máy lọc dầu Exxon, ở đằng kia. Ba mươi ki lô mét đường ống ngầm. Họ chỉ còn phải đào chừng năm sáu trăm mét nữa, nhưng với những gì họ vừa khai quật được, chúng tôi đã đóng băng công trường của họ. Họ đang giận dữ, thậm chí tôi không cần phải kể chuyện đó với anh.
Đằng xa, một người đàn ông thắt cà vạt - hẳn là một chỉ huy công trường - không ngừng đi đi lại lại, điện thoại di động dán vào tai. Loại phát hiện này hẳn là thứ cuối cùng mà ông ta chuẩn bị tinh thần để đón nhận. Mặc dù chẳng thể làm gì được, gã khốn khổ vẫn sẽ phải thanh minh thanh nga với bộ phận tài chính.
Sharko lau mồ hôi trán bằng một chiếc mùi soa. Những vòng tròn lớn xuất hiện dưới nách áo anh. Poirier bắt đầu đi về phía hiện trường.
- Đám công nhân đã phát hiện ra họ ở chỗ kia. Năm xác chết, chôn sâu hai mét trong lòng đất. Người lái xe ủi đã không gây thiệt hại gì đáng kể, anh ta lập tức dừng đào khi thấy một cánh tay hiện ra.
Sharko chui qua những dải băng cách ly và lại gần bờ hào sâu. Anh quay đầu đi, nhăn mũi. Poirier đi cùng anh và che kín mũi sau ống tay áo thun.
- Đúng thế, mùi vẫn còn hơi nồng nặc. Các xác chết chìm trong nước và nhiệt độ lại chẳng ủng hộ chút nào. Tin tôi đi, mấy anh chàng ở bộ phận khoa học và phẫu tích tha hồ lãnh đủ.
Viên thanh tra hít một hơi thật sâu, rồi quan sát đáy hào.
- Vậy là xác của ai? Đàn ông, đàn bà, trẻ em? Anh có đoán được tuổi của họ không?
- Là đàn ông, rồi chuyên gia nhân chủng học sẽ cho anh thấy. Bốn người trong số họ đã rời thành từng khúc. Độ ẩm của đất, khoảng cách gần với sông Seine hẳn là đã đẩy nhanh quá trình thối rữa. Họ gần như chỉ còn là xương. Tôi nói gần như, bởi vì vẫn còn thịt thối, những thứ rữa ra, tóm lại là anh…
- Thế còn người thứ năm?
Poirier căng thẳng siết chặt tay quanh chai nước. Bên trong chiếc áo phông, người anh ướt đẫm. Những vầng trán lấm tấm mồ hôi, những làn da giải phóng vô số xăng ti lít nước và muối.
- Đó là một người đàn ông, còn được bảo quản khá tốt. Thực ra là nếu ta có thể nói thế. Hẳn là những cái xác khác, ở bên dưới và bên trên, đã tạo thành thứ gì đó kiểu như lớp cách ly.
- Không có bạt hay các loại bao bì đặc biệt nào xung quanh các xác chết sao?
- Không. Cũng không có cả quần áo luôn. Họ hoàn toàn khỏa thân. Liên quan đến anh chàng được bảo quản tốt hơn đó, người ta… người ta đã lột da một phần thân thể anh ta. Hai cánh tay, vùng ngực. Tôi đã tận mắt nhìn thấy anh ta, mẹ kiếp… Chẳng khác nào một quả cam bị bóc hết vỏ. Anh thậm chí không thể hình dung nổi đâu.
Có chứ, anh có thể hình dung. Anh thở dài. Vụ án có vẻ phức tạp đây, lại thêm một hồ sơ có nguy cơ nằm chất đống cùng những hồ sơ khác, ở Nanterre, mà thỉnh thoảng người ta sẽ lục lại trong máy tính. Anh đưa tay ra cho viên trung úy.
- Giúp tôi xuống.
Viên cảnh sát làm theo. Sharko có cảm giác anh chàng này đã chứng kiến quá nhiều, dù vừa mới bắt đầu sự nghiệp. Anh ta đang ở trong một vũng bùn, và chỉ vài năm nữa, anh ta sẽ khó mà thoát ra được một cách nguyên vẹn. Tất cả các cảnh sát đều đi theo cùng một đường ray đó, những đường ray đưa họ lao về phía vực thẳm và không cho phép bất kỳ ai đi ngược trở lại. Bởi vì cái nghề khốn kiếp này ngốn ngấu ta, tiêu hóa ta, nghiền nát ta đến tận gan ruột.
Viên thanh tra buông tay và rơi xuống đáy hố. Anh dùng mu bàn tay phủi đất dính trên áo sơ mi. Không khí nồng nặc như một ngăn kéo đựng xác chết, mặt trời đã biến mất và dưới này ngự trị bầu không khí ngột ngạt độc hại. Viên cảnh sát quỳ xuống, cọ các ngón tay vào nhau cho đất rơi ra. Nơi này đã được rà soát kỹ lưỡng, để không bỏ qua bất cứ dấu hiệu nào: những mẩu xương vụn, những mẩu sụn, những con ấu trùng. Bộ phận khoa học đã làm việc rất tốt. Sharko đứng dậy, ngước mắt nhìn về phía những bức tường màu nâu. Hai mét chiều sâu, phải khá vất vả mới chôn được các xác chết xuống đây. Một công việc tỉ mỉ…
- Sếp tôi có nói đến những hộp sọ bị cắt làm đôi.
Poirier nghiêng người trên miệng hố. Một giọt mồ hôi đọng lại trên trán anh ta và rơi xuống.
- Quả đúng thế, và báo chí cũng nổi hứng lần nữa rồi, những bài viết gây cảm giác mạnh trên mấy tờ lá cải. Họ nói về giết người hàng loạt và tất cả những thứ điên rồ khác. Trên cơ thể mấy người đó không tìm thấy bất kỳ mảnh sọ trên nào. Chúng đã bốc hơi.
- Thế còn bộ não?
- Chẳng còn bất cứ thứ gì bên trong các hộp sọ. Thực ra là có, toàn đất. Bác sĩ pháp y vẫn đang làm việc. Hình như não và mắt là những thứ đầu tiên bị phá hủy và biến mất hoàn toàn sau khi ta chết. Thế nên cho đến lúc này, ta vẫn chưa biết gì cả.
Anh ta thè lưỡi, và dốc lên đó giọt nước cuối cùng còn lại trong chai.
- Mẹ kiếp nóng quá!
Chàng trai bóp nát cái chai trong lòng bàn tay, căng thẳng.
- Nghe này, thanh tra, hay chúng ta chuồn khỏi đây đi? Tôi chờ ở đây đã mấy tiếng đồng hồ rồi, và tôi cần được mát mẻ một chút. Ta có thể nói chuyện trên đường đi, dù thế nào tôi cũng phải lên cùng anh.
Sharko ngắm nghía hiện trường lần cuối. Ngay lúc này, chẳng còn gì để quan sát, khám phá nữa. Những bức ảnh chụp hiện trường, cận cảnh hoặc bao quát toàn bộ khu vực như chụp từ trên cao, nếu có, hẳn còn cho anh biết nhiều điều hơn.
- Các xác chết còn điều gì đặc biệt không? Họ có bị nhổ mất răng không?
Im lặng một lát. Chàng trai trẻ nghiêng đầu, sững sờ.
- Anh nói đúng. Không còn răng. Và bị cắt hết cả bàn tay nữa. Làm thế nào mà anh…
- Cả năm người?
- Vâng, tôi nghĩ thế. Tôi… Xin anh thứ lỗi…
Anh chàng biến mất khỏi tầm mắt Sharko. Một ngày ngắn ngủi đầy vất vả đối với anh chàng, chắc chắn thế. Viên thanh tra chậm rãi đi dọc cái hào. Từ xa, anh nhìn thấy họ, hai nhân vật của truyền hình, hẳn là đang chĩa máy quay để chế độ phóng to vào anh. Họ kín đáo biến mất về phía chiếc xe đi thuê của họ. Viên thanh tra đứng lại đó, một mình, và nhìn chăm chăm vào nơi trống vắng. Anh hình dung ra năm cái xác, xếp chồng lên nhau… Một trong số họ đã bị cắt xẻo một phần, tại sao vậy? Anh ta được đối xử ưu tiên hơn chăng? Trước hay sau khi anh ta chết? Tất cả những câu hỏi gắn liền với hiện trường tội ác nảy ra trên môi anh. Các nạn nhân có quen biết nhau không? Họ có thường qua lại với kẻ đã sát hại họ không? Họ có chết cùng thời điểm không? Trong hoàn cảnh nào?
Sharko cảm thấy cơn rùng mình đầu tiên trong vụ điều tra, cơn rùng mình phấn khích nhất. Nơi đây nồng nặc tử khí, mùi xăng máy xúc, mùi hơi ẩm, nhưng anh phát hiện bản thân mình vẫn còn yêu thích những thứ mùi khủng khiếp gây lộn mửa đó. Đã có một thời anh đê mê với adrenalin và bóng tối. Thời mà anh không tính gì đến những lần trở về nhà giữa đêm khuya, trong khi Suzanne ngủ một mình trên xô pha, nằm co quắp, mắt đẫm nước.
Anh căm thù cái thời kỳ đã qua đó chẳng kém gì nuối tiếc nó.
Xa hơn, anh thấy một cái thang công trường dựa vào vách, và có thể nhấc ra dễ dàng. Một con đường trải nhựa chạy qua, cách cái hào chừng ba chục mét. Chắc chắn đây là con đường mà một hoặc nhiều kẻ sát nhân đã đi để mang những cái xác tới đây. Sở Cảnh sát Hình sự Rouen hẳn đã triển khai điều tra vùng lân cận, bắt đầu hỏi cung bộ phận nhân sự của nhà máy, để phòng xa. Nhưng với địa thế này, phải chuẩn bị tinh thần chịu xôi hỏng bỏng không thôi.
Đằng kia, Lucas Poirier đang ngồi bên bờ sông Seine, điện thoại di động dán vào tai. Chắc chắn anh ta đang gọi cho vợ để báo tối nay anh ta có nguy cơ về muộn. Sớm thôi, anh ta thậm chí sẽ không gọi nữa, những lần vắng mặt quá dài sẽ là một phần của nghề nghiệp. Và nhiều năm sau, anh ta sẽ nhận ra rằng rõ ràng trong nghề này, ta phải học cách sống cô độc với những con quỷ của riêng mình, học cách uống hết cốc này đến cốc khác bên một quầy bar cũ thê thảm và văng ra những hằn học mà ta không thể kìm giữ nổi. Vừa thở dài, Sharko vừa ra hiệu là anh lên đường. Anh chàng cảnh sát người Rouen gác máy, rồi chạy đến bên anh.
- Thế nào, vụ răng thì sao? Làm sao anh biết được?
- Tầm nhìn thôi. Tôi là chuyên gia tâm lý , đừng quên điều đó.
- Anh nói đùa đấy à, thanh tra…
Sharko tặng cho anh ta một nụ cười chân thành. Anh thích sự ngây thơ của những chàng trai trẻ này, nó chứng tỏ rằng vẫn còn tồn tại thứ gì đó nguyên sơ trong họ, một luồng sáng mà ta không còn bắt gặp ở những tay lính già, những người đã chứng kiến mọi chuyện.
- Tác giả hành động này đã lột trần các nạn nhân của mình, hắn đã chọn một khu đất rất xốp và ẩm, gần nguồn nước, để quá trình phân hủy diễn ra nhanh chóng. Mặc dù vùng này hẻo lánh và chắc chắn là không thuận lợi cho việc xây dựng, hắn vẫn sợ người ta phát hiện ra họ, chính vì thế hắn mới đào sâu đến vậy. Thế đó, với mọi sự cẩn trọng, chắc chắn hắn sẽ không để các xác chết bị nhận dạng. Ngày nay, các chuyên gia có thể lấy dấu vân tay thậm chí trên cả những xác chết khô quắt nhăn nheo. Có lẽ kẻ giết người biết điều đó, nên đã áp dụng những biện pháp dã man. Không răng, không bàn tay, những xác chết đó sẽ mãi vô danh.
- Không hẳn vô danh đâu. Người ta sẽ lấy ADN của họ.
- Ái chà, ADN… Ta vẫn có thể tin được vào thứ đó.
Họ lên xe, Sharko nổ máy rồi khởi hành.
- Liên quan đến phòng khách sạn, tôi phải gọi cho ai đây? Tôi biết mình đang nhắc lại, nhưng tôi muốn ở một phòng lớn, có bồn tắm.