← Quay lại trang sách

Chương 14

Căn hộ của một bệnh nhân tâm thần phân liệt có xu hướng không được sắp đặt ngăn nắp. Sự lộn xộn bên trong nhân cách anh ta - sự đứt gãy về mặt tinh thần - thường thể hiện qua sự lộn xộn bên ngoài, rõ rệt đến nỗi một số người rốt cuộc phải trả tiền thuê người quét dọn. Ngược lại, căn hộ của một chuyên gia phân tích hành vi đòi hỏi phải có một trật tự nhất định, phản ánh một trí tuệ tuyến tính, quen với việc sắp xếp thông tin vào các ngăn kéo, như người ta xếp giày trong ngăn tủ. Và như thế, căn hộ của Sharko lơ lửng giữa hai xu hướng. Nếu đám cốc cà phê chất chồng trong chậu rửa, quần áo và cà vạt không được là phẳng chất đống trong một góc phòng tắm, thì các phòng khác, rất sạch sẽ gọn gàng, lại khiến ta có cảm giác đây là nơi sinh sống của một gia đình yên ả. Rất nhiều bức ảnh lồng trong khung kính, một chậu cây nhỏ, một phòng trẻ em, cùng với những con thú bông cũ kỹ, một tấm thảm treo tường màu vàng có diềm chạy ngang được trang trí bằng những con cá heo.

Trên mặt sàn phòng này, một mạng lưới đường sắt tuyệt đẹp trải ra với những đường ray và những đầu máy xe lửa cũ, viền quanh bằng mút xốp, gỗ bần hoặc nhựa cây. Trả lại sự sống cho cái thế giới nhỏ xíu ấy, cái thế giới từng đòi hỏi hàng trăm - hàng ngàn - giờ đồng hồ để lắp, để sơn, để dán, là việc đầu tiên Sharko làm khi từ Rouen trở về, hai giờ trước. Những chiếc đầu máy kêu rít lên đầy vui vẻ và nhả ra mùi hơi nước thơm tho, trộn lẫn với mùi nước hoa của Suzanne vợ anh, loại nước hoa mà anh đã cho vào bình chứa nước của đoàn tàu. Vẫn giữ nguyên bản tính của mình, Eugénie ngồi giữa mạng lưới, con bé mỉm cười và đúng lúc này, viên cảnh sát cảm thấy hạnh phúc vì có nó bên cạnh.

Khi con bé quyết định rời đi, Sharko đứng dậy và lôi một chiếc va li phủ bụi từ trên nóc tủ xuống. Khi anh mở va li ra, mùi vị của quá khứ bỗng trỗi dậy, ngập tràn tiếc nuối. Trái tim âu sầu của Sharko thắt lại.

Chuyến đi Cairo dự kiến sẽ khởi hành vào sáng mai, từ sân bay Orly, với hãng hàng không Egyptair. Hạng ghế phổ thông, thật tuyệt. Người ta đã thống nhất rằng nhân viên cảnh sát trực thuộc Đại sứ quán Pháp tại Ai Cập sẽ chờ anh ở sân bay. Sharko đã tìm hiểu, qua mạng Internet, về thời tiết tại địa phương: những ngọn lửa rọi xuống từ bầu trời đang thiêu đốt đất nước đó, một phòng tắm hơi thực sự, không thuận lợi chút nào cho công việc của anh. Anh xếp vào va li những chiếc sơ mi ngắn tay đơn sắc, hai chiếc quần bơi - biết đâu đấy? - hai chiếc quần vải và mấy chiếc quần soóc lửng. Anh không quên bỏ vào đó máy ghi âm, hũ xốt cocktail, món mứt hạt dẻ và chiếc đầu máy xe lửa Ova Hornby tỷ lệ 1:43, cùng toa tàu màu đen chở gỗ và than.

Điện thoại của anh đổ chuông đúng lúc anh đóng va li lại, một nửa va li vẫn còn trống để dành chỗ cho các món quà. Là Leclerc gọi đến. Sharko vừa nghe máy vừa mỉm cười:

- Vài cây thuốc lá, rượu whisky Ai Cập loại mà tôi thậm chí còn không nhớ nổi tên, bình xông tinh dầu cho Kathia… Và bây giờ, anh sắp yêu cầu tôi thứ gì nữa đây? Một kim tự tháp bằng bìa cứng chăng?

- Cậu có thời gian ghé qua ga Bắc một lát không?

Sharko nhìn đồng hồ. 18h30. Thông thường, ba mươi phút nữa anh sẽ vừa ăn tối vừa đọc báo hoặc chơi trò giải ô chữ, và anh ghét phải xáo trộn các thói quen của bản thân.

- Cũng còn tùy.

- Một nữ đồng nghiệp thuộc Cảnh sát Tư pháp Lille muốn gặp cậu. Cô ấy đang trên tàu TGV rồi.

- Anh đang đùa đúng không?

- Thoạt nghe, chuyện đó có liên quan đến vụ án của chúng ta.

Im lặng một lát.

- Loại gì thế?

- Loại kỳ quặc và bất ngờ. Cô ấy đã gọi cho tôi, vào đường dây trực tiếp của riêng tôi. Cậu hãy đi xem đó có phải là một lời nói dối không. Cả hai người đã có một điểm chung rồi đấy: lẽ ra cậu phải đang đi nghỉ.

- Anh nói là có một điểm chung.

- Chuyến tàu của cô ấy sẽ đến vào lúc 19h31. Một cô gái tóc vàng, ba mươi bảy tuổi, cô ấy sẽ mặc áo cánh xanh lơ và quần bó màu be. Dù thế nào, cô ấy cũng sẽ nhận ra cậu, cô ấy đã nhìn thấy cậu trên ti vi. Bây giờ cậu gần như trở thành ngôi sao rồi.

Sharko xoa bóp hai bên thái dương.

- Tôi hoàn toàn có thể sống sót mà không cần làm một ngôi sao. Hãy nói cho tôi biết về cô ta.

- Tôi đã gửi cho cậu vài thứ. Hãy in ra và lên đường thôi.

Sharko nhìn vào mấy tấm vé máy bay điện tử trước mắt.

- Được rồi, thưa sếp, tôi xin tuân lệnh. Mà này, chưa đầy hai ngày ở Cairo là hơi ít, không phải sao?

- Chính quyền địa phương không muốn chúng ta ở đó lâu hơn. Chúng ta phải tuân thủ quy trình thôi.

- Tại sao anh lại cử tôi đi? Mấy thứ quy trình đó không thích hợp với tôi cho lắm. Với lại, nếu tôi từ bỏ… Mà này, anh có nhớ không, cái tia sáng xanh trong não bộ tôi ấy?

- Và khi cái tia sáng xanh đó sáng lên thì đó cũng chính là lúc cậu làm việc hiệu quả nhất, thế đấy. Căn bệnh của cậu, nó gây ra những thứ kỳ quặc trong đầu cậu, một dạng xúp cá giúp cậu chộp được những điều mà không ai khác có thể cảm nhận được.

- Giá mà anh có thể nói điều đó với sếp lớn của chúng ta. Có lẽ anh ta sẽ coi trọng tôi hơn một chút.

- Ta càng nói ít với anh ấy thì càng dễ bề hành động hơn. Tiện đây, Auld Stag…

- Cái gì?

- Loại rượu whisky Ai Cập đó tên là Auld Stag. Hãy ghi cái tên ấy vào đâu đó, chết tiệt. Còn cho Kathia, cậu hãy mua cái bình xông tinh dầu đắt nhất nhé. Tôi muốn tặng cô ấy một món quà thật đẹp.

- Chị ấy thế nào rồi? Đã lâu tôi không ghé thăm chị ấy. Tôi hy vọng chị ấy không giận tôi quá nhiều và…

- Và đừng quên mang thuốc chống muỗi, nếu không cậu sẽ lãnh đủ đấy.

Ông đột ngột ngắt máy, như muốn rút ngắn cuộc trò chuyện.

Mười lăm phút sau, Sharko đã yên vị trên tàu RER tại bến Bourg-la-Reine, tờ giấy in ra để trên đầu gối. Anh chúi mũi đọc bản báo cáo ngắn ngủi mà cấp trên vừa gửi cho. Lucie Henebelle… Độc thân, hai con gái, bố chết vì ung thư phổi năm cô mười tuổi, mẹ làm nội trợ. Hạ sĩ ở Dunkerque vào đầu những năm 2000. Được giao làm công việc bàn giấy, cô đã tham gia thành công vào việc phá một vụ án nhớp nhúa, vụ Căn phòng xác chết * từng làm rung động cả miền Bắc nước Pháp. Sharko biết rõ ranh giới thứ bậc giữa quân hàm hạ sĩ thông thường và quân hàm hạ sĩ thuộc Cảnh sát Tư pháp trong những năm đó. Làm thế nào một cô nàng cạo giấy lại có thể trở thành người chỉ đạo trong một vụ truy quét như thế, liên quan đến toàn những kẻ tâm thần và các nghi lễ? Sức mạnh nội tại nào đã thôi thúc người mẹ đó vượt qua bên kia ranh giới ?

Xem tác phẩm cùng tên (chú thích của tác giả).

Sau đó, Lucie được điều động về Sở Cảnh sát Tư pháp Lille, với quân hàm trung úy. Một vụ thăng chức tốt đẹp. Cô tìm đến thành phố lớn, nơi có vô số cơ may gặp được chuyện tồi tệ nhất. Lộ trình hoàn hảo cho đến tận lúc đó. Một phụ nữ quyết liệt, khó tính, theo lời các cấp trên của cô, nhưng càng ngày lại càng có xu hướng trệch khỏi đường ray. Những lần hành động không có người hỗ trợ, thường xuyên cãi lại cấp trên, và có thói quen tai hại là chỉ nhắm đến những hồ sơ có nội dung bạo lực, đặc biệt là những tội ác đẫm máu. Kashmareck, thiếu tá cảnh sát phụ trách, miêu tả cô như “một cuốn bách khoa toàn thư, giàu cảm xúc, chuyên gia tâm lý tinh tế trên thực địa. Nhưng không phải lúc nào cũng dễ kiểm soát”. Sharko chăm chú nghiên cứu tài liệu hơn nữa. Anh có cảm giác đang đọc hồ sơ về chính mình. Hình như vào năm 2006, cô đã bị một trận ra trò. Một vụ truy đuổi gắt gao đến tận nơi khỉ ho cò gáy ở Bretagne, và khi kết thúc, đã khiến cô phải nghỉ việc để điều trị bệnh suốt ba tuần liền. Thuật ngữ chính thức là “làm việc quá sức”. Còn trong giới cảnh sát, cái đó gọi là trầm cảm.

Trầm cảm… Tuy nhiên, trên giấy tờ, người phụ nữ này có vẻ rất vững vàng. Tại sao lại bị rơi xuống tận đáy hố? Cơn trầm cảm bao bọc ta khi một vụ điều tra đập vào mặt ta, khi nỗi bất hạnh của những người khác đột nhiên trở thành nỗi bất hạnh của chính ta. Đã có chuyện gì riêng tư đến thế xảy ra với cô?

Sharko ngước mắt lên, một tay bóp chặt cằm. Lucie mới đang ở độ tuổi ba mươi, thế mà đêm tối đã thu hút cô đến độ kiểm soát cả cuộc đời cô. Còn anh, anh ở độ tuổi nào khi bắt đầu gục ngã? Có lẽ là trước độ tuổi đó rất nhiều. Và kết quả là đây. Bất cứ quan sát viên nào, chỉ trong nháy mắt, cũng có thể hiểu được tình cảnh của anh: một gã nốc đầy thuốc đang già đi trong cô độc, mang đậm dấu ấn của một cuộc sống đứt đoạn, nó hằn sâu dọc theo những nếp nhăn của anh chẳng khác nào một làn sóng đau khổ.

Sharko đến ga Bắc lúc 19h20, không đầm đìa mồ hôi như thường lệ. Vào tháng Bảy, những người lao động đã được thay thế bằng các du khách, có kỷ luật hơn và đỡ dính dớp hơn nhiều. Mạch sống Paris đập chậm lại.

Sân ga số 9. Sharko đứng chờ giữa bầy chim bồ câu, giữa một luồng gió âm u, hai tay khoanh trước ngực, quần soóc lửng màu be mặc cùng áo sơ mi ngắn tay màu vàng, chân xỏ đôi giày thuyền. Anh ghét các sân ga, các sân bay, tất cả những gì có thể nhắc nhở anh rằng mỗi ngày, mọi người lại chia tay nhau. Đằng sau anh, những bậc cha mẹ đưa con mình đến tận toa tàu, những toa tàu chật ních khởi hành về phía các trại hè. Sự chia ly đó cũng có mặt tốt, bởi vì nó khiến niềm vui của ngày gặp lại tăng lên gấp nhiều lần, nhưng đối với Sharko, sẽ chẳng bao giờ có ngày gặp lại nữa.

Suzanne… Éloïse…

Đám đông hành khách nhất loạt đổ ra khỏi chuyến tàu TGV xuất phát từ Lille. Các màu sắc, cơn bão giọng nói và tiếng những chiếc va li kéo lăn bánh. Sharko vươn cổ lên giữa đám tài xế taxi đang giơ những tấm biển có ghi tên. Như có một sự kết nối hiển nhiên, anh lập tức bắt được đúng người. Cô vừa tiến lại gần vừa mỉm cười. Thấp nhỏ, thanh thoát, mái tóc rủ xuống vai, anh thấy cô có vẻ mong manh, và nếu không có nụ cười bị tàn phá và nỗi mệt mỏi mà ta bắt gặp ở một số cảnh sát, chắc hẳn anh sẽ nghĩ cô là một thôn nữ lên Paris để tìm một việc làm thời vụ.

- Thanh tra Sharko phải không? Tôi là Lucie Henebelle, Sở Cảnh sát Tư pháp Lille.

Các ngón tay họ chạm vào nhau. Sharko nhận thấy cô giơ ngón cái lên trên, khi họ bắt tay nhau. Cô muốn kiểm soát địa bàn hoặc thể hiện một hình thức thống trị nhất thời. Đến lượt viên thanh tra mỉm cười.

- Quán Némo, trên phố Solitaires trong khu thành cổ của Lille, vẫn còn chứ?

- Tôi tin là nó đang được rao bán. Anh quê gốc miền Bắc sao?

- Rao bán ư? Thế thì tệ thật đấy… Những điều tốt đẹp nhất rốt cuộc đều biến mất. Đúng thế, tôi xuất thân là người miền Bắc, nhưng lâu lắm rồi. Chúng ta sang quán Terminus Nord đi. Không được quyến rũ cho lắm, nhưng nó ở ngay đằng trước kia.

Họ ra khỏi ga và tìm được chỗ ngồi trong bóng râm, ngoài hàng hiên của quán cà phê. Trước mặt họ, những chiếc taxi nối nhau thành một cái đuôi sặc sỡ bất tận. Ga tàu khiến người ta có cảm giác nó đang ọe ra tất cả lượng người trên thế giới. Người da trắng, người Bắc Phi nhập cư thế hệ thứ hai, người da đen, người châu Á xen kẽ vào nhau thành một đám đông lộn xộn. Lucie tháo bỏ ba lô, gọi một chai nước khoáng có ga Perrier, còn Sharko gọi bia trắng kèm một lát chanh. Nữ cảnh sát trẻ rất ấn tượng trước viên thanh tra, đặc biệt là vóc dáng anh: tóc cắt đầu đinh, ánh mắt của một anh lính già, thân hình lực lưỡng. Từ anh toát ra sự mơ hồ của một loại vật liệu hỗn hợp, không thể xác định. Tuy nhiên, cô cố gắng không để lộ bất cứ cảm xúc nào.

- Người ta bảo tôi rằng anh từng là chuyên gia về hành vi tội phạm. Chắc hẳn đó là một nghề rất thú vị.

- Chúng ta đi thẳng vào việc đi, trung úy, đã muộn rồi. Cô có gì cho tôi?

Gã này thẳng thừng chẳng khác nào cú đấm của một võ sĩ quyền Anh. Lucie không biết mình đang nói chuyện với ai, nhưng cô biết rằng anh sẽ không bao giờ cho đi mà không nhận lại. Trong nghề này, tất cả mọi người đều hành động như thế. Có đi có lại. Cô liền kể câu chuyện của mình, từ đầu. Cái chết của nhà sưu tầm phim người Bỉ, việc phát hiện ra cuộn phim, những hình ảnh khiêu dâm và bạo lực che giấu bên trong, và cụ thể là gã đi xe Fiat dường như đang kiếm tìm cuộn phim đó. Sharko không thể hiện bất cứ cảm xúc gì. Kiểu đàn ông chắc hẳn đã chứng kiến nhiều chuyện tương tự trong sự nghiệp, đang thu mình đằng sau một cái mai rùa. Lucie không quên nói đến cuộc điện thoại bí ẩn mà cô đã gọi sang Canada lúc đầu giờ chiều. Cô gí ngón trỏ xuống bàn, trong lúc người phục vụ mang đồ uống đến.

- Tôi đã xem trên mạng Internet tất cả các bản tin thời sự trong tuần. Sáng thứ Hai, các nhà thầu phát hiện năm cái xác và tối thứ Hai, vụ đó được nhắc đến trước tiên trong tất cả các bản tin. Người ta nói về nhiều cái xác được tìm thấy trong lòng đất, hộp sọ bị mở.

Cô lấy từ ba lô ra một cuốn sổ. Sharko nhận thấy sự tỉ mỉ của cô, và mối đam mê nguy hiểm chất chứa trong cô. Lẽ ra đôi mắt của một cảnh sát không bao giờ được sáng lên, thế mà đôi mắt cô lại rực lên quá mức khi nhắc đến vụ án của mình.

- Tôi đã ghi lại: tối thứ Hai chết tiệt đó, phóng sự về các xác chết có hộp sọ bị cắt bắt đầu vào lúc 20h03, và kết thúc lúc 20h05. Đến 20h08, ông bố nhà Szpilman gọi một cuộc điện thoại đến Canada. Tôi đã lấy được thời lượng cuộc gọi trên điện thoại của ông ấy, nó kéo dài mười một phút, nghĩa là ông ấy gác máy lúc 20h19. Xung quanh thời điểm 20h25, ông ấy bị chết trong lúc muốn lấy cuộn phim chết tiệt đó.

- Cô có kiểm tra được các cuộc điện thoại khác của Szpilman không?

- Tôi còn chưa liên hệ với sở cảnh sát của tôi về vụ này. Sẽ mất rất nhiều thời gian để giải thích cho họ hiểu hết mọi chuyện. Việc ưu tiên là tôi phải gặp anh trước.

- Tại sao?

Lucie đặt chiếc điện thoại di động xuống trước mặt.

- Bởi vì cái người đối thoại bí ẩn kia sẽ gọi lại trong chưa đầy mười lăm phút nữa. Và nếu tôi không có thứ gì ngon lành để tống vào miệng ông ta, tất cả những chuyện này sẽ kết thúc.

- Lẽ ra cô có thể hỏi thông tin bằng cách gọi điện thoại đến đội cảnh sát hình sự. Cô muốn gặp một người đích thực sao?

- Một người gì đích thực?

- Một chuyên gia phân tích đích thực. Một gã đã được đào tạo về lĩnh vực đó.

Lucie nhún vai.

- Tôi cũng muốn tâng bốc cái tôi của anh lắm, thanh tra ạ, nhưng chuyện đó chẳng có gì liên quan. Tôi đã kể cho anh nghe rồi đấy. Bây giờ thì đến lượt anh.

Cô thật thẳng thắn, không chút màu mè. Sharko thích cuộc chiến ngầm mà cô đang khơi ra với anh. Tuy nhiên, anh vẫn muốn kích thích cô thêm chút nữa.

- Tôi không định đùa cợt, nhưng cô tưởng tôi sẽ cung cấp thông tin mật cho một người xa lạ đến từ quê hương của lũ tuần lộc ư? Cô định in chúng lên những tấm biển cỡ A3 để dán lên các nhà chờ xe buýt nữa à?

Lucie cáu kỉnh dốc hết chai Perrier vào một chiếc cốc. Một cô nàng siêu nhạy cảm và dễ tổn thương, Sharko nghĩ thầm.

- Nghe này, thanh tra. Tôi đã mất cả ngày đi đường và nướng gần một trăm euro mua vé tàu để đến đây uống một chai Perrier. Một người bạn của tôi đang chết gí trong xó một bệnh viện tâm thần chỉ vì chuyện này. Tôi nóng, tôi mệt rũ rồi, tôi đang trong thời gian nghỉ phép, và trên hết, con gái tôi đang ốm. Thế nên, với tất cả sự kính trọng mà tôi có nghĩa vụ chứng tỏ với anh, xin miễn cho tôi những lời đùa cợt vớ vẩn đó đi.

Sharko cắn một miếng chanh, rồi liếm đầu ngón tay.

- Chúng ta ai cũng có những mối lo riêng tư. Cách đây chưa lâu, tôi đến một khách sạn không có bồn tắm. Năm ngoái, tôi nghĩ thế… Đúng, năm ngoái. Và đó thực sự là một vấn đề.

Lucie tưởng mình đang nằm mơ. Một chuyến khứ hồi Lille - Paris để nghe một gã ba hoa những chuyện ngu ngốc như thế này.

- Vậy tôi làm gì bây giờ? Đứng dậy và bỏ đi chăng?

- Ít ra cấp trên của cô cũng phải biết việc này chứ?

- Tôi vừa nói với anh là không.

Cô cũng giống anh, Chúa ơi. Sharko tìm cách giữ cô lại:

- Cô ở đây bởi vì cô đang đi chệch hướng khỏi cuộc đời mình. Trong đầu cô, những bức ảnh chụp đống xác chết đó thay thế cho những bức ảnh chụp các con cô, không đúng thế sao? Hãy quay trở lại đi, nếu không, cô sẽ có kết cục giống tôi. Đơn độc giữa một đám dân đen đang chết dần chết mòn.

Anh ta đã phải trải qua những thảm kịch nào mà lại nhả ra từng ấy tối tăm? Lucie nhớ lại những hình ảnh trong bản tin trên đó cô đã nhìn thấy Sharko, giữa công trường lắp đặt đường ống. Và cái ấn tượng khủng khiếp mà anh để lại trong cô: ấn tượng về một người đàn ông bên bờ vực thẳm.

- Tôi những muốn thương hại anh, nhưng tôi không thể. Tôi không có thói quen bố thí lòng thương.

- Tôi thấy cách nói của cô hơi thẳng thừng quá đấy. Cô có biết mình đang nói chuyện với một thanh tra trưởng không, hả trung úy?

- Tôi rất tiếc vì đã…

Cô không kịp nói hết câu. Điện thoại của cô đổ chuông. Lucie nhìn đồng hồ, người đàn ông kia gọi hơi sớm. Cô lo lắng cầm điện thoại lên. Một số điện thoại, với đầu số +1 514. Cô chằm chằm nhìn Sharko với vẻ mặt u ám.

- Là ông ta. Tôi làm gì bây giờ?

Sharko đưa tay ra. Lucie nghiến chặt hai hàm răng và dằn mạnh chiếc điện thoại vào lòng bàn tay anh. Cô chuyển sang ngồi cạnh anh để nghe cuộc trò chuyện. Viên thanh tra nhấc máy nhưng không nói gì. Giọng nói từ đầu dây đằng kia đòi hỏi, cộc cằn:

- Cô đã có thông tin chưa?

- Tôi là chuyên gia mà có lẽ ông đã nhìn thấy trên ti vi. Gã mặc áo sơ mi có lẽ là màu xanh lá cây, và trông có vẻ đã chán ngấy các phóng viên cùng cái nóng. Thế nên thông tin thì tôi có đây.

Lucie và Sharko nhìn nhau đầy căng thẳng.

- Chứng tỏ đi.

- Thế tôi chứng tỏ bằng cách nào? Tôi tự chụp ảnh mình rồi gửi qua bưu điện cho ông chăng? Chúng ta chấm dứt cái trò trốn tìm này được rồi đấy. Nữ cảnh sát đã nói chuyện qua điện thoại với ông đang ở cùng tôi. Cô nàng tội nghiệp này đã nướng mất một trăm euro tiền vé tàu chỉ vì ông. Thế nên hãy cho chúng tôi biết những gì ông biết đi.

- Anh nói trước. Đây là cơ hội cuối cùng của hai người. Tôi đảm bảo là tôi sẽ gác máy đấy.

Lucie khẽ vỗ vào vai Sharko, khuyến khích anh chấp thuận và tiết chế bớt những điều anh sắp nói. Viên thanh tra làm theo, cẩn thận để không tiết lộ quá nhiều.

- Chúng tôi đã phát hiện ra năm cá thể thuộc giới tính nam. Những người trưởng thành trẻ tuổi.

- Tôi đã xem thông tin đó trên mạng Internet. Anh chẳng cho tôi biết thêm điều gì mới mẻ cả.

- Trong số họ có một người châu Á.

- Họ chết khi nào?

- Cách đây khoảng từ sáu tháng đến một năm. Đến lượt ông. Tại sao ông lại quan tâm đến vụ án này?

Sự căng thẳng thể hiện rõ rệt qua những âm thanh lạo xạo được truyền từ tai người này sang tai người kia.

- Bởi vì tôi điều tra vụ này từ hai năm nay.

Hai năm… Ông ta là ai? Cảnh sát? Thám tử tư? Ông ta điều tra về việc gì?

- Hai năm? Mấy xác chết đó mới được khai quật ba ngày trước, và tệ lắm thì họ cũng mới chết cách đây một năm. Làm thế nào mà ông lại điều tra từ hai năm nay được?

- Hãy nói cho tôi biết về những cái xác. Về hộp sọ của họ chẳng hạn.

Lucie không bỏ sót mẩu đối thoại nào. Sharko quyết định nhả thêm chút thông tin, việc thương lượng thường đòi hỏi ta phải chấp nhận một số nhượng bộ.

- Hộp sọ của họ bị cưa, rất gọn ghẽ, bằng một dụng cụ y tế. Người ta đã lấy mất mắt của họ, cũng như là…

- Bộ não…

Ông ta đã biết. Một gã, cách đây sáu ngàn dặm, đã nắm được thông tin. Về phía mình, Lucie liên hệ vụ án này với cuộn phim: một bên là những con mắt bị khoét đi, một bên là những vết rạch xẻ thành hình mống mắt. Cô thì thầm điều gì đó với Sharko. Anh gật đầu rồi nói vào micro:

- Có mối liên hệ nào giữa mấy cái xác ở Normandie và cuộn phim của Szpilman?

- Lũ trẻ và lũ thỏ.

Lucie cố gắng nhớ lại. Cô lắc đầu phủ định.

- Lũ trẻ nào, lũ thỏ nào? Sharko hỏi. Chúng có ý nghĩa gì?

- Chúng chính là chìa khóa, là khởi đầu mọi chuyện. Và anh biết điều đó.

- Không, tôi chẳng biết điều gì cả! Khởi đầu của cái gì, chết tiệt thật?

- Còn thông tin gì khác về các xác chết không? Có khả năng nhận diện họ không?

- Không. Kẻ sát nhân đã loại bỏ toàn bộ các khả năng nhận diện. Bàn tay bị cắt, răng bị nhổ. Một trong số những cái xác, được bảo quản tốt nhất, bị lột phần lớn da trên cánh tay, trên đùi, như thể anh ta tự lột da mình.

- Các anh có hướng điều tra nào không?

Sharko quyết định đi một nước cờ khéo léo.

- Chuyện đó thì sẽ phải hỏi các đồng nghiệp của tôi. Chính thức thì tôi đang nghỉ phép. Và tôi sẽ để ra chừng mười ngày để đi Ai Cập, hướng Cairo.

Lucie giơ tay lên, giận dữ. Sharko nháy mắt với cô.

- Cairo… Vậy là anh… Không, mọi chuyện không thể tiến triển nhanh đến thế. Anh… Các người chính là chúng!

Ông ta ngắt máy, Sharko gí sát miệng vào điện thoại.

- A lô! A lô!

Một khoảng im lặng tàn nhẫn. Lucie đã dán người cô vào vai anh theo đúng nghĩa của từ này. Sharko ngửi thấy mùi nước hoa, mùi mồ hôi của cô, anh không đủ dũng khí để đẩy cô ra.

Thế là hết. Sharko đặt chiếc điện thoại di động xuống bàn. Lucie đứng bật dậy, giận dữ.

- Không thể thế được! Chết tiệt thật, thanh tra ạ! Đi nghỉ ở Cairo cơ đấy! Bây giờ thì chúng ta làm gì đây?

Viên thanh tra ghi lại số điện thoại trên một góc của tờ giấy ăn rồi bỏ vào túi.

- Chúng ta?

- Anh và tôi. Chúng ta chơi riêng lẻ, hay cùng ăn chung một đĩa?

- Một thanh tra trưởng không ăn chung đĩa với một trung úy.

- Xin anh thôi đi, thanh tra ạ…

Sharko nhấp môi vào cốc bia. Một chút mát mẻ để trí óc được minh mẫn hơn. Ngày hôm nay đặc biệt nhiều cảm xúc đối với anh.

- OK. Về phần cô, cô sẽ bỏ qua vị chuyên gia phục hồi phim kia và mang cuộn phim cho cảnh sát khoa học. Cô thông tin cho sở của cô về vụ này. Để họ phân tích. Đồng thời cũng yêu cầu họ gửi cho tôi một bản sao. Yêu cầu họ kết nối với phía Bỉ, để tiến hành lục soát tại nhà Szpilman. Chúng ta nhất định phải tìm ra gã người Canada vừa cụp máy trước mũi chúng ta đó là ai.

Lucie gật đầu, cô có cảm giác mình sắp sụp đổ dưới đống công việc phải làm.

- Thế còn anh?

Sharko lưỡng lự một lát, rồi bắt đầu kể với Lucie về bức điện do một cảnh sát có tên là Mahmoud Abd el-Aal gửi. Anh kể về ba cô gái cũng bị cưa hộp sọ giống như ở đây, tại nước Pháp này, về việc thi thể các cô bị cắt xẻ. Lucie dán mắt vào môi anh, vụ án này càng lúc càng khiến cô rúng động.

- Ông ta đã nói “Các người chính là chúng”, Sharko nói thêm. Câu nói đó càng khẳng định thêm rằng kẻ sát nhân mà tôi đang truy tìm không hành động một mình. Có một kẻ cắt hộp sọ rất gọn gàng, và một tên khốn khác dùng rìu chặt.

Sharko suy nghĩ thêm vài giây, rồi đưa cho Lucie danh thiếp của anh. Lucie cũng làm tương tự. Anh bỏ danh thiếp của cô vào túi, uống nốt cốc bia rồi đứng dậy.

- Tôi sẽ cố gắng tìm thuốc chống muỗi trước khi đi ngủ. Nói với cô rằng tôi ghét muỗi vẫn còn là quá nhẹ. Tôi căm thù chúng hơn mọi thứ trên đời.

Lucie xem danh thiếp của Sharko, rồi lật mặt sau. Nó trắng trơn.

- Nhưng…

- Khi ta gặp ai đó một lần, ta sẽ gặp lại người đó mãi. Nhớ thông tin cho tôi đấy.

Anh để lại trên bàn chính xác số tiền trả cho hai cốc đồ uống rồi đưa tay cho cô. Khi Lucie bắt tay anh, anh chặn ngón cái của cô lại, đè ngón cái của anh lên trên. Lucie nghiến răng.

- Chơi hay lắm thanh tra ạ. Một-không.

- Tất cả mọi người đều gọi tôi là Shark, không ai gọi là thanh tra đâu.

- Xin thứ lỗi, nhưng…

- Cô không thể làm thế, tôi biết. Trong trường hợp đó, hãy cứ gọi tôi là thanh tra. Tạm thế đã.

Anh mỉm cười với cô, nhưng Lucie nhận thấy có điều gì đó thăm thẳm buồn trong đôi đồng tử sẫm màu của anh. Rồi anh quay lưng, đi về hướng đại lộ Magenta.

- Thanh tra Shark này?

- Gì thế?

- Ở Ai Cập… Hãy cẩn thận nhé.

Anh gật đầu, sang đường, bước qua cửa ga Bắc rồi biến mất.

Đơn độc… Đó là từ duy nhất mà Lucie còn nhớ được từ cuộc trò chuyện của họ.

Một người đàn ông đơn độc, đơn độc đến khủng khiếp. Và bị tổn thương. Giống như cô.

Cô nhìn vào tấm danh thiếp màu trắng mà cô đang nắm giữa mấy ngón tay, mỉm cười và nhận thấy, được viết chéo trên một mặt, dòng chữ “Franck Sharko, biệt danh Shark”. Trong vài giây, mấy ngón tay cô vừa vặn khớp vào với những chữ cái trong cái danh xưng có âm hưởng khắc nghiệt, nghe như tiếng Đức đó. Một anh chàng thú vị. Cô chậm rãi đọc lên, tách riêng từng âm tiết, Fran-ck Shar-ko. Shark… Cá mập…

Rồi cô cất tấm danh thiếp vào ví và cũng đứng dậy. Vầng mặt trời đỏ ối và nóng rực rơi xuống thủ đô, sẵn sàng thiêu cháy cô.

Hướng bệnh viện trung tâm thành phố Lille, cách đây hai trăm năm mươi ki lô mét. Một khoảng cách rất xa, giữa công việc và gia đình cô, như thường lệ.