← Quay lại trang sách

Chương 15

Đã 22 giờ khi Lucie bước vào phòng Juliette. Khung cảnh vô trùng này đã gần như trở nên thân thuộc với cô. Các nữ y tá trong hành lang, những chiếc xe đẩy chất đầy tã bỉm, bình sữa, tiếng bóng đèn nê ông kêu ro ro… Mẹ cô đang chơi trò chơi điện tử, hững hờ tựa gáy vào phần kê đầu của chiếc ghế bành rộng màu hạt dẻ.

Marie Henebelle chẳng có gì giống với hình ảnh mà ta thường hình dung về một người bà, thậm chí là một người mẹ. Mái tóc ngắn dựng lên lởm chởm với những lọn tóc vàng phai màu, quần áo thời trang, luôn cập nhật những món đồ mới lạ của đám trẻ con: Wii, PlayStation, Nintendo DS. Vả lại, bà còn dành ra nhiều tiếng đồng hồ để chơi Cerebral Academy trên DS và Call of Duty trên PlayStation, trò chơi yêu cầu ta giết được càng nhiều kẻ thù càng tốt. Sự lây lan của thế giới ảo không còn biết đến bất cứ ranh giới nào về tuổi tác.

Marie đón con gái mà không hề mỉm cười, bà đứng bật dậy và vớ lấy chiếc túi da màu đỏ.

- Juliette lại nôn hai lần chiều nay. Con hãy chuẩn bị tinh thần mà nghe bác sĩ khiển trách.

Lucie hôn cô con gái nhỏ đang thiếp ngủ, mỏng manh như một cây kim bằng ngà, rồi quay trở ra bên mẹ. Trên màn hình, Call of Duty đang ở chế độ “tạm dừng”. Marie vừa bắn chết ba gã lính bằng súng săn và đang có vẻ rất bực dọc.

- Khiển trách ư? Tại sao?

- Về thỏi sô cô la và những chiếc bánh bích quy mà con lén cho con bé ăn. Con tưởng họ ngốc chắc? Ngày nào họ cũng bắt gặp những ông bố bà mẹ kiểu như con. Những ông bố bà mẹ không chịu lắng nghe.

- Con bé chẳng hề ăn bất cứ thứ gì khác! Nhìn thấy nó nhăn nhó trước thứ bột nhào kinh khủng ấy mà con thắt cả ruột.

- Dạ dày con bé không thể chịu nổi dù chỉ một gram chất béo, con có thể hiểu điều đó không? Tại sao con luôn tìm cách tránh né các quy định thế?

Marie Henebelle đang rất giận dữ. Cả ngày dài bị nhốt ở đây, ti vi, những tiếng khóc, những trò chơi điện tử khiến hệ thần kinh bị kích thích. Kiểu bệnh viện này đâu thể giúp bà thư giãn nổi như một chầu liệu pháp biển tại một khách sạn ba sao ở Saint-Malo.

- Con ở đây, được nghỉ phép, lẽ ra con nên dành chút thời gian với hai con bé. Nhưng không. Con tống một đứa đi trại hè, rồi đi dạo mát hết ở Bỉ lại ở Paris, trong khi đứa con gái còn lại của con nôn mửa cả ngày.

Lucie không thể chịu nổi nữa, những giờ đồng hồ vừa qua đã đủ tồi tệ rồi.

- Mẹ, con vẫn còn những kỳ nghỉ khác vào tháng Tám và cả ba mẹ con con sẽ đi nghỉ. Con đã dự kiến thế, và đó sẽ thực sự là thời gian dành riêng cho chúng con.

Marie đi ra phía cửa.

- Mẹ vẫn tưởng rằng con có những ưu tiên trong cuộc sống, nhưng mẹ đã nhầm. Còn bây giờ, mẹ sẽ đi ngủ. Bởi vì chỉ vài giờ đồng hồ nữa, mẹ sẽ lại phải quay lại, nếu mẹ hiểu đúng ý con. May mắn thay, bà ngoại Marie luôn ở đây, đúng thế không?

Bà biến mất. Lucie đưa tay lên xoa mặt, mệt mỏi, rồi tắt ti vi. Hình ảnh gã lính bị phân thành các điểm ảnh phụt tắt. Lucie nghĩ đến những câu nói của Claude Poignet, chuyên gia khôi phục phim: bạo lực hình ảnh đang tác động đến mọi nơi, ngay cả trong căn phòng trẻ em này, giữa một bệnh viện. Ngoài đường phố vẫn chưa đủ bạo lực hay sao, mà người ta còn phải khai thác đến tận cùng chốn riêng tư của mỗi gia đình nữa?

Bóng tối trùm xuống, ít nhất lúc này nó cũng có tác dụng xoa dịu.

Mặc bộ pyjama, Lucie kéo ghế bành lại sát giường rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Juliette. Sáng mai, có lẽ cô sẽ ghé qua sở cảnh sát để thông tin cho cấp trên về chuyện cuộn phim, mặc dù sẽ không có thẩm phán nào quyết định tiến hành một cuộc điều tra chính thức xung quanh một cuộn phim cũ rích đã có từ hơn năm mươi năm nay. Tay thanh tra Sharko đó quả là biết nhìn xa trông rộng: quẳng cuộn phim đó cho bộ phận cảnh sát khoa học, lục soát nhà Szpilman! Cứ làm như mọi việc đều đơn giản như thế. Gã từ đâu chui ra thế nhỉ, cái tay cớm kỳ quặc mặc quần soóc lửng và đi giày thuyền đó? Thật lạ lùng, Lucie không thể nào xua đuổi được cái ấn tượng mà anh đã gây ra cho cô: ấn tượng về một người từng giải quyết nhiều hơn tất cả số vụ án cô phải đối mặt trong đời, nhưng lại không hề muốn thể hiện bất cứ điều gì. Những điều khủng khiếp nào đang ẩn náu sâu trong đầu anh? Vụ án tồi tệ nhất anh từng giải quyết là gì? Anh đã bao giờ gặp những kẻ giết người hàng loạt chưa? Bao nhiêu tên?

Cuối cùng, cô ngủ thiếp đi, những hình ảnh u ám chất chứa trong đầu, tay đặt trong tay con gái.

Một lần nữa, cô lại phải thức dậy đột ngột. Những bóng đèn nê ông sáng lên và xé toạc mi mắt. Trong cơn ngái ngủ, Lucie thậm chí còn không buồn mở mắt ra. Chắc là một nữ y tá ghé qua không biết lần thứ bao nhiêu để chắc chắn mọi chuyện đều ổn. Cô cố co quắp người thêm chút nữa trên ghế bành, nhưng một giọng trầm đục lôi cô thoát hẳn khỏi cơn mơ màng.

- Dậy đi, Henebelle.

Lucie khẽ càu nhàu. Chẳng lẽ lại có thể là…

- Thiếu tá?

Kashmareck đang đứng trước mặt cô. Bốn mươi sáu tuổi, có vóc dáng của một thanh xà beng. Ánh sáng trắng cắt vụn các đường nét và làm hõm sâu thêm những vùng tối trên khuôn mặt vuông vức. Anh hất cằm về phía cô bé vẫn đang ngủ, vùi mình dưới đống chăn.

- Cô bé thế nào rồi?

Lucie giấu mình dưới tấm chăn, ngượng ngùng khi phải xuất hiện trước mặt anh trong bộ đồ ngủ. Riêng tư ơi, chào nhé.

- Chà chà… Chắc chắn anh không đến đây chỉ để hỏi thăm tin tức con bé. Có chuyện gì vậy?

- Theo cô thì sao? Chúng ta đang phải xử lý một tội ác đẫm máu. Một thứ không… không phổ biến chút nào.

Lucie vẫn không hiểu tại sao cấp trên của cô lại đến đây. Cô khẽ nhỏm người dậy và sục chân vào đôi giày păng-túp hình con thỏ.

- Loại nào vậy?

- Đẫm máu. Sáng nay, một người giao báo đã gọi cho chúng ta. Anh ta có thói quen vào nhà một khách hàng, lúc 6 giờ sáng, để uống cà phê, ngày nào cũng vậy. Chỉ có điều người khách hàng ấy, anh ta nhìn thấy ông ta bị treo cổ từ đời nào trong bếp, hai cổ tay trói quặt ra sau lưng. Và còn bị moi ruột, chưa kể nhiều chuyện khác nữa…

Lucie nói thật khẽ. Cô vẫn chưa hiểu có chuyện gì đang xảy ra.

- Xin lỗi, thưa thiếu tá, nhưng… Chuyện ấy thì có liên quan gì đến tôi? Tôi đang nghỉ phép và…

- Người ta tìm thấy danh thiếp của cô trong miệng ông ta.