← Quay lại trang sách

Chương 16

Những chiếc xe cảnh sát và xe tải nhỏ của đội cảnh sát khoa học vẫn đỗ dọc phố Gambetta khi Lucie đến nơi. Cô đã chờ tới khi mẹ cô đến, lúc 9h, và dành gần một giờ đồng hồ để trò chuyện với Juliette, giải thích với cô bé rằng chẳng mấy nữa, họ sẽ đi Vendée, cả ba mẹ con, sẽ xây hàng trăm lâu đài cát trên bờ đại dương và sẽ ăn kem.

Nhưng, lúc này, rời bỏ các lâu đài cát và kem. Nhường chỗ cho một thứ dính dớp và tồi tệ: mùi hôi thối tại một hiện trường vụ án.

Kashmareck đã quay trở lại nơi đó. Khi ở bệnh viện, Lucie đã kể hết với anh về cuộn phim, giống như cô đã làm với thanh tra Sharko. Tuy nhiên, cuộc gặp gỡ giữa cô và viên thanh tra người Paris vào ngày hôm qua, cũng như việc cô gọi đến Cục Cảnh sát Phòng chống và Trấn áp bạo lực mà không thông báo cho cấp trên, đã khiến viên thiếu tá chìm vào cơn thịnh nộ khủng khiếp. Họ sẽ tính sổ chuyện này sau.

Lucie bước vào phòng khách nhà Claude Poignet, chuyên gia phục hồi phim, và cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Căn phòng không chút sức sống, sáng rực nhờ những bóng đèn halogen mà đội cảnh sát khoa học đã bật lên để không bỏ sót bất cứ dấu vết nào. Một hoặc nhiều kẻ đã xuất hiện ở nhà Ludovic rồi nhà Szpilman cuối cùng cũng lấy được cuộn phim. Theo các đồng nghiệp đang lục soát trên tầng, không còn dấu vết nào của cuộn phim bí ẩn kia. Lucie lắc đầu, cắn chặt môi:

- Ông ấy chết là do tôi. Chính tôi đã ném ông ấy vào hang cọp. Ông ấy vẫn sống ở đây, yên ổn, thế mà hôm nay…

Cô ngồi thụp xuống và vuốt ve con mèo vừa đi đến cọ người vào chân cô.

- Bây giờ, ai sẽ chăm sóc mày đây?

Kashmareck giơ ra trước mũi cô mấy bức ảnh.

- Điều gì xảy ra thì đã xảy ra rồi. Ta không ở đây để thương xót đâu.

Rầu rĩ, Lucie không trả lời mà chăm chú nhìn vào những bức ảnh chụp hiện trường vụ án. Hàng chục hình chữ nhật đáng sợ, khiến người ta muốn nôn mửa. Kashmareck vừa nói với cô vừa chỉ tay vào những bức ảnh.

- Ông ấy đã bị trói, bị nhét giẻ vào miệng rồi treo lên, ở đằng kia, trên cái móc treo đèn chùm, bằng một cuộn phim. Tôi nghĩ chỉ một người thì khó có thể làm được việc đó. Căn cứ vào độ cao của trần nhà, tôi cho rằng chúng có ít nhất hai tên. Một tên nâng ông ấy lên, tên kia buộc dây treo.

- Thanh tra Sharko đã đưa ra giả thuyết về hai kẻ giết người liên quan đến vụ Gravenchon. Chuyện này có thể khẳng định rằng chúng ta đang gặp lại vẫn những kẻ đó.

Viên thiếu tá chỉ ngón trỏ về phía chiếc ghế bành.

- Chúng tôi đã tìm thấy một hộp phim rỗng trên đống gối. Cuộn phim mà chúng dùng để treo ông ấy là Kho báu của người bị treo cổ , một phim cao bồi cũ. Nạn nhân sưu tầm cả trăm bộ phim cao bồi trong các ngăn tủ tầng trên. Kho báu của người bị treo cổ, cô có hiểu không? Phải thừa nhận rằng mấy tên sát nhân này quả là có khiếu hài hước chết tiệt.

Lucie mới uống có một cốc cà phê, cô cảm thấy buồn nôn. Một câu nói của nạn nhân vang lên trong đầu cô: Tôi sẽ rời bỏ thế giới này với một cuộn phim trong tay, tin tôi đi. Ông ấy không biết mình đã nói đúng đến mức nào. Ngoài ra, những mối lo cá nhân của Lucie về con gái và mẹ cô không làm cho mọi việc ổn thỏa hơn. May mà cái xác đã được đưa đi, nên cảnh tượng trở nên khách quan hơn, đỡ khó chịu đựng hơn.

Cảnh sát khoa học đã khoanh vùng những khu vực nhạy cảm. Họ có thể di chuyển trong nhà, nhưng chỉ theo những lối đi đã được cắm mốc. Trên sàn nhà, bên dưới chùm đèn, một vũng máu lênh láng. Những giọt máu bắn ra khắp nơi chẳng khác nào một trận mưa. Trên lớp gạch lát sàn, dưới chân tường, ở các chân bàn.

- Sau khi treo ông ấy lên, chúng đã để ông ấy chảy hết máu chẳng khác nào một con cá. Rồi chúng nhồi phim vào bụng ông ấy, thay cho phần ruột. Về điểm này, bác sĩ pháp y đã đưa ra kết luận chính thức: tại thời điểm đó nạn nhân đã chết, căn cứ vào các đốm xuất huyết trong mắt. Chết ngạt. Người ta còn chưa biết có phải là do bị treo cổ hay không.

Con mèo lách về phía cửa ra vào và kêu meo meo đòi ra ngoài. Lucie mở cửa cho nó, rồi quan sát một trong những bức ảnh. Ông già bị mổ phanh từ cổ đến vùng mu. Ruột ông xổ tung ra sàn sau khi rơi xuống từ độ cao trên một mét. Không còn nhãn cầu. Ông cũng bị khoét mắt. Thay vào đó là hai mảnh phim được nhét vào hai hốc mắt, khiến ta tưởng như ông đang đeo kính mát.

- Mắt ông ấy…

- Biến mất rồi.

Lucie ghi nhận tầm quan trọng của chi tiết này. Lại thêm một điểm chung với vụ án của Sharko và các xác chết ở Gravenchon. Tầm quan trọng của con mắt, giống như trong bộ phim… Càng lúc càng có khả năng những kẻ chôn năm người ở vùng Thượng Normandie cũng chính là những kẻ đã sát hại Poignet. Kashmareck vừa lùa bàn tay vào mái tóc cắt ngắn vừa thở dài. Anh nhặt một chiếc túi đã niêm phong và đưa cho Lucie, cô xỏ tay vào đôi găng cao su. Bên trong chiếc túi trong suốt có hai hình ảnh gần như giống hệt nhau, được cắt ra từ cuộn phim. Lucie nhíu mày và giơ hai hình chữ nhật đó lên trước ánh đèn.

- Không nhìn rõ lắm. Có lẽ là… một cận cảnh quay sát mặt đất. Ta có xác định được hai hình ảnh này cắt ra từ cuộn phim nào không?

- Lần này thì không. Chúng ta sẽ chuyển nó cho các kỹ thuật viên thông tin. Họ sẽ phóng to chúng ra. Chúng ta sẽ xin ý kiến các chuyên gia trong lĩnh vực điện ảnh nếu cần thiết. Thứ này hẳn là phải có một ý nghĩa nào đó.

Lucie lại chăm chăm nhìn vào hai hình chữ nhật có đục lỗ xung quanh.

- Loại 16mm. Giống như cuộn phim bị lấy cắp.

Bằng ngón trỏ, viên thiếu tá chỉ vào miệng của cái xác.

- Danh thiếp của cô ở trong miệng ông ấy, trông thật đáng sợ. Chúng tôi sẽ phải cử một đội theo dõi tòa nhà cô ở trong vài ngày.

Lucie lắc đầu.

- Chẳng ích gì đâu. Chúng giống như một bầy sói. Chúng đã lần ra dấu vết tôi và Ludovic, chúng bám theo chúng tôi… Hôm qua, ổ khóa nhà tôi bị hóc. Chắc là chúng đã đột nhập nhà tôi, giống như đã làm ở nhà Ludovic hoặc ở đây.

Ý nghĩ đó khiến cô rùng mình. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ở nhà vào thời điểm đó?

- Thế rồi, cuối cùng, chúng đã chiếm thế thượng phong khi lấy được cuộn phim, vì vậy chúng muốn để ta biết điều đó. Chúng đánh dấu lãnh thổ của mình. Bây giờ, khi đã có được thứ mình tìm kiếm, có lẽ chúng sẽ biến mất và lại rơi vào quên lãng.

Cô nhìn các kỹ thuật viên của đội cảnh sát khoa học đang bận rộn với nào bột nào cọ lông.

- Chúng ta có lấy được dấu vết hay dấu vân tay nào không?

- Dấu vân tay của nạn nhân, chắc là thế. Chẳng có gì rõ ràng cho lắm, vào lúc này. Chúng ta không có nhiều cơ hội với hàng xóm, con phố này thương mại hóa quá mức, với một số lượng dân cư quá ít ỏi. Ít có người qua lại trong đêm.

- Theo ước tính, nạn nhân chết vào giờ nào?

- Khoảng từ nửa đêm đến 3 giờ sáng, theo những ghi nhận ban đầu. Ổ khóa chỉ bị phá đôi chút. Nạn nhân còn chưa ngủ, thoạt nhìn là thế, bởi vì giường không hề lộn xộn.

Trong phòng khách, mọi thứ vẫn ngăn nắp, không hề có dấu vết vật lộn. Lucie hoàn toàn có thể hình dung cảnh tượng hai gã lực lưỡng tấn công ông già không chút khả năng tự vệ kia. Chúng hoàn toàn có thể lấy cuộn phim rồi bỏ đi. Nhưng chúng muốn “dọn sạch” tất cả, không để lại bất kỳ dấu vết hay nhân chứng nào. Và còn tự tặng cho mình một phần thưởng nho nhỏ, là sự dàn cảnh xứng với một phim của David Fincher. Giết người một cách lạnh lùng không phải là hành động dễ dàng. Phải kiểm soát các cảm xúc bản thân, đấu tranh với những gì xã hội, tôn giáo và lương tâm cấm cản. Xua đuổi những nền tảng căn bản trong tâm trí loài người. Nhưng chúng, chúng đã hạ thủ, khoét mắt và moi ruột một người đàn ông, thậm chí còn thong thả lục lọi trong những cuộn phim cao bồi của ông để tạo hiệu ứng. Loại người điên cuồng nào ẩn mình đằng sau tội ác này? Động cơ nào đã thôi thúc chúng vượt qua các ranh giới đến mức ấy?

Lucie lên tầng trên. Những khung ảnh treo trên cầu thang vẫn không hề suy suyển. Nữ cảnh sát tránh không nhìn vào ánh mắt của người phụ nữ ấy, trong các bức ảnh. Marilyn…

Đồng nghiệp của cô đang săm soi các phòng. Lucie đưa mắt nhìn vào phòng tráng phim. Trên một chiếc bàn nhỏ, có những chiếc máy ảnh cũ, những cuộn phim, những sản phẩm thuốc hiện hình. Sau đó, cô bước vào xưởng phục chế, viên thiếu tá đi theo cô. Chiếc ghế đặt đằng trước máy soi cảnh đã bị xô đổ.

- 3 giờ sáng, anh vừa nói với tôi… Poignet đã phát hiện ra điều gì mà làm việc muộn thế?

Cô đến gần chiếc máy, cẩn thận không bước vào khu vực được khoanh vùng bằng những dải băng vàng pha đen của cảnh sát. Một kỹ thuật viên tiếp tục đặt những tờ giấy có đánh số đằng trước các đồ vật rồi chụp ảnh chúng.

- Các chỉ số thời gian trên máy soi cảnh chỉ về không, chúng đã phải quay ngược cuộn phim để lấy nó ra. Hẳn là Poignet đang xem xét nó rất chăm chú.

Lucie quay về phía cuối xưởng. Những sợi dây điện bị rứt đứt, chiếc máy scan bị phá tung.

- Chết tiệt!

- Có chuyện gì vậy?

- Lẽ ra Claude Poignet phải số hóa cuộn phim rồi gửi cho tôi, tôi đã hy vọng thế. Nhưng máy tính xách tay biến mất rồi.

Cô bật ngón tay.

- Có thể ông ấy đã kịp gửi cho tôi tệp tin đó hoặc một địa chỉ web để tải về. Tôi phải kiểm tra hòm thư điện tử. Anh có kết nối Internet trên điện thoại di động không?

- Đây là chiếc iPhone đời mới nhất đấy.

Viên thiếu tá đưa điện thoại di động của anh cho Lucie. Cô thầm cầu khẩn Poignet đã gửi bộ phim cho cô. Cô những muốn kéo dài chuyến du ngoạn với người phụ nữ bị rạch bụng, đứa bé gái trên xích đu, cô muốn vượt lên trên những gì mà các hình ảnh đó thể hiện. Chìm vào tâm trí của người làm phim, hiểu được cơn điên rồ nghệ sĩ và rất có thể là cơn điên rồ rất thật của người đó. Cô đăng nhập hòm thư qua một trang web. Có vài tin nhắn từ trang Meetic, nhưng ngoài ra không có gì khác. Nỗi bất lực nhấn chìm cô.

- Chẳng có gì hết…

Cô thở dài, rồi tuyên bố bằng giọng nhạt nhẽo:

- Ta phải kết nối với phía Bỉ. Phải hỏi cung anh con trai, phác họa các chân dung, lục soát nhà Szpilman, từ dưới lên trên, và tìm hiểu xem ông ấy lấy được cuộn phim đó từ đâu. Lần ngược đến tận ngọn nguồn. Lúc này, đây là một trong những cách thức duy nhất có thể giúp chúng ta bám vào cuộn phim đáng nguyền rủa ấy.

- Chúng tôi sẽ lo việc đó.

Mắt cô bắt gặp chiếc máy soi cảnh, những thanh cuộn lúc này đã trống rỗng, cái giỏ nhỏ, với những tấm danh thiếp mà các đội cảnh sát sẽ sớm mang đi.

- Trừ phi…

Cô quay về phía chiếc điện thoại ở góc phòng.

- Tôi biết cô đang nghĩ đến điều gì, Kashmareck nói. Chúng tôi đã lấy danh sách các cuộc gọi đi và gọi đến của nạn nhân. Chúng ta làm theo quy trình. Chúng ta sẽ căn cứ vào đó, liên hệ với những người trong danh sách, nhưng chuyện gì cũng phải có thời điểm của nó.

- Tốt rồi. Trong số họ, có một sử gia chuyên ngành điện ảnh. Chúng ta vẫn còn cơ may nếu ông ấy có thể nhận ra nữ diễn viên đóng cảnh khoét mắt. Và cả… - cô lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp và đưa cho viên thiếu tá cấp trên - người này nữa, Beckers. Đây là chuyên gia về tác động của hình ảnh đối với não bộ, người mà Poignet vẫn thường phải liên hệ.

Kashmareck bỏ tấm danh thiếp vào túi.

- Chúng tôi sẽ lo việc đó.

- Cuộn phim đáng nguyền rủa đó, nó khiến tất cả những ai tiếp cận nó đều không còn khả năng gây hại. Wlad Szpilman, Ludovic Sénéchal, và bây giờ là Claude Poignet. Chúng ta phải tìm ra nó.

- Thế còn kỳ nghỉ của cô?

- Chấm dứt rồi. Tôi quay về nhà thay đồ rồi đến thông báo với Ludovic Sénéchal là bạn anh ấy đã chết. Sau đó, tôi sẽ cùng mọi người vào việc. Tôi muốn tìm ra lũ khốn kiếp đã làm việc này với ông ấy.