← Quay lại trang sách

Đoạn kết Một tháng sau

Bãi biển Sables-d’Olonne trải dài như một chiếc bánh sừng bò khổng lồ vàng óng dưới ánh mặt trời tháng Tám. Đôi mắt ẩn sau cặp kính mát tối màu, Lucie ngắm hai cô con gái nhỏ, Clara và Juliette, đang xúc cát ẩm vào đầy hai cái xô và đùa nghịch với hai cái xẻng. Vài con mòng biển chao liệng, âm thanh ầm ì ấm áp và xoa dịu cất lên từ đại dương. Khắp nơi, mọi người ai nấy đều hạnh phúc, chia sẻ với nhau từng mét vuông bờ biển. Nơi này đen đặc những người là người.

Phải đến lần thứ mười trong chưa đầy một giờ đồng hồ, Lucie quay nhìn về phía bờ đê. Anh sắp đến, chỉ còn tính bằng phút nữa thôi. Anh, Franck Sharko, người đàn ông chiếm lĩnh tâm trí cô từ hơn một tháng nay. Người đàn ông mà khuôn mặt đã ở lại nơi sâu thẳm tâm hồn cô, như một tia sáng nhỏ không bao giờ tắt. Từ sau khi Coline Quinat bị bắt giữ, họ chỉ gặp lại nhau ba lần, thu xếp những chuyến đi về chớp nhoáng bằng tàu cao tốc, trao nhau những ôm hôn vội vàng. Bù lại, gần như tối nào họ cũng gọi điện thoại cho nhau. Đôi khi, họ không có nhiều chuyện để nói, nhưng cũng có lúc trò chuyện hàng giờ liền. Mối quan hệ của họ đang thành hình, mò mẫm và vụng về.

Mặc dù họ cố gắng tránh né chủ đề đó, nhưng vụ án vừa rồi đã để lại một dấu ấn không thể xóa nhòa trong tâm trí họ. Nỗi đau khổ nội tâm cần có thời gian để thành sẹo. Trong những giờ sau khi bị chất vấn, Coline Quinat đã khai hết. Tên các sĩ quan quân đội cao cấp, tên các thành viên thuộc các cơ quan tình báo, một số chính trị gia, một số nhà khoa học. Một trung tâm không chính thức chuyên nghiên cứu và phẫu thuật thần kinh chỉ liên quan đến hội chứng E và kích thích sâu vào não bộ đã được bí mật phát triển tại trụ sở của bộ phận chăm sóc sức khỏe quân đội, mười mét dưới lòng đất. Ở đó, người ta nghiên cứu và đưa ra các quy trình thử nghiệm, đồng thời thực hiện cả các ca phẫu thuật. Chậm rãi nhưng chắc chắn, những nhân vật nặng ký lần lượt bị hạ bệ. Đương nhiên, hồ sơ vụ án vẫn đang trong quá trình thẩm cứu, bí mật quốc phòng khiến người ta không dễ dàng hành động, nhưng những người phải trả giá sẽ sớm trả giá. Chuyện bình thường…

Lucie quay trở lại bên hai cô con gái sinh đôi, chúng đang ngồi trong một vũng nước. Cô đã ra lệnh cho chúng phải ở gần cô, vì bãi biển quá đông người. Hai cô bé vừa chơi cách đó vài mét vừa cười đùa. Một cái xô, một cái xẻng, hạnh phúc… Chấm dứt những trò chơi điện tử, Lucie đã vứt bỏ hết đống điều khiển… Bảo vệ tối đa hai cô con gái khỏi thế giới hình ảnh, khỏi bản chất bạo lực của nó, khỏi những tác động có hại đối với tâm trí. Quay trở lại với những thứ đơn giản nhất, những đồ chơi cũ kỹ bằng gỗ hoặc nhựa, những hoạt động chân tay, cắt dán. Mọi thứ mất đi thật nhanh cùng với bước tiến của công nghệ. Theo một khía cạnh nào đó, Quinat nói đúng: thế giới đang tự lao đầu vào bức tường nào vậy?

Một tuần nữa là hết kỳ nghỉ. Sẽ phải quay về Lille, giam mình trong căn hộ và suy nghĩ. Suy nghĩ về tương lai, về một ngày mai mà cô cần cải thiện trong một cuộc sống nơi mọi thứ đều diễn ra quá nhanh. Lucie để cát chảy giữa các ngón tay, tự nhắc lại với mình lần nữa rằng cô sẽ không thể tồn tại, không thể phát triển bản thân nếu không làm cảnh sát. Nghề của cô giống như một loại gen, đã ăn sâu vào các tế bào trong cô. Nghề ấy khiến cô được là Lucie Henebelle, nó đem lại cho cô bản sắc sâu sắc nhất. Ngược lại, cô biết mình có thể cải thiện bản thân, là một người mẹ tốt hơn, và cả một người con tốt hơn nữa. Cô thầm tin chắc mình sẽ làm được. Mọi chuyện chỉ phụ thuộc vào quyết tâm của cô mà thôi.

Khuôn mặt Lucie rạng lên một nụ cười hết cỡ khi cô nghe thấy tiếng lạo xạo rất đặc biệt trên mặt cát ngay sau lưng. Cô quay lại. Sharko đang đứng đó, anh mặc chiếc quần vải khó hiểu, sơ mi cộc tay, đôi mắt ẩn sau cặp kính vá víu trứ danh. Lucie đứng dậy và vòng tay ôm choàng lấy anh. Họ hôn nhau. Lucie vuốt mu bàn tay lên má anh.

- Em nhớ anh kinh khủng.

Sharko gỡ cặp kính, tặng cho cô một nụ cười giản dị, đặt ba lô xuống cát, rồi hất cằm về phía hai cô bé sinh đôi. Trên tay anh cầm một cái gói nhỏ.

- Chúng thật xinh xắn… Em đã giải thích mọi chuyện với chúng chưa?

- Tại sao anh không tự làm việc đó? Dù sao, anh cũng không nhút nhát đến mức ấy chứ?

- Đây là kỳ nghỉ của ba mẹ con, chỉ riêng ba mẹ con em thôi. Anh không muốn trở thành người phá rối các ván cờ ngỗng mỗi đêm.

- Có chứ, tất nhiên là em đã giải thích với các con. Và chúng sẵn sàng đón nhận anh vào căn nhà thuê nhỏ bé của chúng em, nhưng với một điều kiện.

- Điều kiện gì?

Lucie chỉ vào cái gói mà viên thanh tra đang cầm trong tay.

- Là anh đừng mang mứt hạt dẻ cho chúng mỗi lần đến thăm chúng nữa. Các con ghét món này!

Sharko giơ cái túi lên như để ngắm nghía món mứt kỹ càng hơn.

- Chúng có lý. Món này thật tệ.

Anh lại gần một thùng rác, nhìn hộp mứt lần cuối rồi thả nó xuống đáy chiếc túi nhựa đựng rác. Anh hạ nắp xuống. Chấm hết món mứt hạt dẻ… Chấm hết món xốt cocktail…

Hai cô bé song sinh nhìn thấy anh và chạy đến ôm anh đầy trìu mến. Anh hôn lên má chúng, dịu dàng vuốt ve tóc chúng. Chúng đòi anh cùng chơi bóng, anh hứa với chúng vài phút nữa anh sẽ ra rồi khuyên chúng nên tập luyện cho tốt trước khi anh nhập hội. Rồi anh ngồi xuống bên cạnh Lucie, xắn gấu quần lên.

- Thế nào, sếp anh ra sao rồi? cô hỏi.

Ánh mắt Sharko nhìn hút về phía hai bé gái. Lucie chưa từng nhìn thấy chừng ấy chăm chú, chừng ấy dịu dàng trong đôi mắt của một người đàn ông.

- Kết thúc rồi… Ông ấy đã nộp đơn từ chức cho sếp lớn hôm qua. Suy sụp, khi chỉ còn tám năm ngắn ngủi nữa là về hưu. Sau mọi hy sinh, sau mọi vất vả. Nghề này đã làm ông ấy thất vọng.

- Thế còn anh, còn… vị trí của anh ở Nanterre? Hai chúng ta… Anh có suy nghĩ chút nào về tất cả những chuyện đó không?

Anh vốc một nắm cát rồi chăm chú nhìn những hạt cát luồn qua kẽ ngón tay.

- Em có biết rằng cách đây vài năm, anh đã bỏ mặc tất cả để mở một cửa hàng đồ chơi, ở miền Bắc không? Sau đó, anh quay lại nghiên cứu về tội phạm học. Và sau đó, anh…

Lucie tròn xoe mắt.

- Anh đang nói đùa đấy à? Anh mà mở cửa hàng đồ chơi sao?

Sharko lục trong ba lô, và lấy ra chiếc đầu máy xe lửa Ova Hornby nhỏ tỷ lệ 1:43, cùng toa tàu màu đen chở củi và than. Đoàn tàu ánh lên trong nắng.

- Cửa hàng đó tên là “Thế giới nhỏ mầu nhiệm”. Nó không còn nữa, ngày nay thế vào chỗ đó là một cửa hàng trò chơi điện tử.

Lucie cảm thấy một cục nghẹn lớn dần lên trong cổ họng. Sharko nói những chuyện đó với rất nhiều xúc động.

- “Thế giới nhỏ mầu nhiệm”, hay quá…

Anh gật đầu, lúc này đường chân trời đang thu hút toàn bộ sự chú ý của anh.

- Hồi ấy, anh muốn có một khoảng nghỉ trong đời mình. Dành thời gian để thấy đứa con gái nhỏ của anh lớn lên. Anh muốn nhắc nhở bản thân rằng anh đã từng có thời giống như con bé, và rằng những kỷ niệm đẹp nhất mà ta giữ được chính là những kỷ niệm về khuôn mặt của cha mẹ chúng ta.

Anh khẽ khàng đặt chiếc đầu máy xe lửa lên trên ba lô.

- Em biết không, đã xảy ra một chuyện quan trọng trong thời gian chúng ta xử lý vụ án. Đó là sự ra đi của một người từng chiếm vị trí đáng kể trong cuộc đời anh. Một người từng có mặt chỉ để giải thích với anh những điều anh chưa từng muốn nghe, anh cho là thế.

Lucie tỏ ra căng thẳng.

- Anh bắt đầu khiến em thấy sợ rồi đấy.

- Em yên tâm đi, cái con người ấy, anh không bao giờ muốn gặp lại nữa. Và chỉ có một cách duy nhất để làm được điều đó: tiến bước. Thế nên, trong vài ngày tới, anh sẽ đến gặp sếp lớn, cả anh cũng thế… Bảo với ông ấy rằng…

Juliette đi đến và hỏi liệu cô bé có thể đi mua một que kem được không, cắt ngang những lời giải thích của Sharko. Rất nhanh, Lucie liếc mắt nhìn ra phía người bán kem cách đó chừng chục mét, trên bờ đê. Cô muốn đứng dậy đưa con gái đi, nhưng Sharko nắm cổ tay cô giữ lại.

- Chờ đã, để anh nói hết đã. Bây giờ, anh phải nói ra mọi chuyện.

Lucie đưa cho con gái một tờ giấy bạc.

- Con ra đó cùng chị Clara, và các con phải quay về thật nhanh, được không?

Juliette gật đầu. Hai cô bé sinh đôi chạy lao qua đám đông những người đi nghỉ. Sharko tiếp tục cho cát chảy xuống qua kẽ tay, trong khi Lucie trông chừng hai cô con gái từ đằng xa.

- Anh đang nói với em, anh sẽ viết cho sếp lớn để bảo rằng anh xin từ chức. Nếu… Nếu em thực sự muốn có anh. Anh không biết mọi chuyện rồi có ổn thỏa không, em biết đấy. Anh có những thói quen cũ kỹ, với lại… phải có một căn phòng đặc biệt cho đoàn tàu của anh, và hai cô bé sẽ không được chạm vào nó, bởi vì…

Lucie đột ngột nghiêng người về phía anh rồi kéo anh áp sát vào ngực cô.

- Như vậy là anh đồng ý? Chính anh sẽ là người ngược lên phía Bắc?

Sharko tựa cằm vào hõm vai Lucie, rồi cụp mắt xuống.

- Người ta vẫn có thể thử làm rất nhiều điều ở tuổi của anh, đúng không? Anh không khéo ăn nói cho lắm, nhưng chuyện đó không ngăn cản anh làm tốt công việc buôn bán… Với lại… Anh có không ít tiền trong tài khoản, anh thực sự không thuộc loại người ưa chi tiêu. Em nói xem, em có tin là cửa hàng Némo, nằm trên phố Solitaires thuộc khu phố cổ ở Lille, vẫn còn rao bán chứ?

Lucie luồn tay vào bên trong áo sơ mi rồi âu yếm vuốt ve lưng anh. Cô rất thích những lúc được ở bên anh, phải làm sao để chuyện này kéo dài, dài nữa, và dài nữa.

- Franck…

Họ im lặng vài giây, nhường chỗ cho âm thanh ầm ì tại nơi này. Những tiếng cười, những tiếng la hét, những tiếng thì thầm trong gió. Đương giữa lúc hạnh phúc và quấn quýt hết sức trong trẻo, Lucie liếc mắt nhìn về phía chiếc xe tải nhỏ bán kem. Những bóng người chuyển động liên tục lướt qua tầm mắt cô, bãi biển đông nghịt người. Cô vươn cổ, có thể nhìn thấy trong đám đông náo nhiệt chừng năm đến sáu người đang đứng chờ đằng sau món quà vặt ngon miệng. Không có dấu vết gì của hai con gái cô. Lucie nhoài người thêm chút nữa, trong khi Sharko, vừa đứng dậy, đang cởi áo.

- Franck, anh có nhìn thấy hai đứa bé ở cạnh hàng kem không? Một đứa mặc áo tắm màu hồng, một đứa mặc áo tắm màu vàng.

Sharko đứng thẳng người, đeo lại cặp kính mát lên mắt. Lucie đứng dậy, cổ họng thoáng se lại. Cô liếc nhìn về phía bãi biển, bên mép sóng, nhìn thấy nào xẻng nào xô vứt chỏng chơ dưới nắng. Đôi mắt cô lại quay nhìn về phía đám đông xếp hàng, quanh chiếc xe tải bán kem. Những đứa trẻ, những gia đình, hàng trăm chiếc xe hơi với những kính chắn gió chói lóa trong ánh mặt trời.

- Nói với em là anh nhìn thấy chúng đi!

Sharko không trả lời. Có điều gì đó đã thay đổi trong thái độ của anh. Đầu tiên, anh đi về phía con đê, rồi rảo bước, và rốt cuộc là lao chạy. Lucie chạy theo anh, lùng sục hết bên trái lại bên phải. Đám đông càu nhàu, bởi vì những bước chân vội vã của cô khiến cát bắn tung lên làn da nhẫy mồ hôi của họ. Khi cô đến ngang tầm đoàn người đang xếp hàng, máu dồn lên hai bên thái dương cô, nện thình thịch. Cô hỏi những người đang đứng chờ mua kem.

- Tôi có nhìn thấy hai cô bé sinh đôi, một phụ nữ trả lời. Chúng đi cùng một người đàn ông, về phía đường lớn.

Lucie lao chạy về phía đường lớn, không kịp thở, hai bàn chân cô rát bỏng trên mặt đường nhựa. Cô chạy phía bên này con đê, còn Sharko ở phía bên kia…

Một tiếng hét cất lên từ đáy sâu cổ họng cô. Tiếng hét đã xuyên qua hàng thiên niên kỷ.

Tiếng hét của người mẹ, theo bản năng, biết rằng đã xảy ra chuyện không hay với những đứa con mình.

HẾT