Chương 61
Mọi chuyện tăng tốc từ khi họ hạ cánh xuống sân bay Orly. Ngay khi biết thông tin, Martin Leclerc đã lập tức liên hệ với cảnh sát tư pháp Grenoble. Không ghé qua trụ sở ở số 36, Sharko lấy xe của anh từ bãi đỗ xe sân bay, rồi, chất xong hành lý vào cốp, anh nhắm thẳng hướng Nam, cùng với Lucie.
Chặng đường cuối cùng của họ… Vệt heroin cuối cùng của họ, ngây ngất và phá hủy… sắp đến thời điểm đó rồi. Lúc 6 giờ sáng, cảnh sát Grenoble sẽ đột nhập nhà Coline Quinat, sáu mươi hai tuổi, hiện sống trên đường Corato, ngay trước tỉnh lỵ Isère.
Về phần mình, Sharko và Lucie sẽ dẫn đầu đám rước.
Những phong cảnh lướt qua, thung lũng nối tiếp cánh đồng, núi non mỗi lúc một nhiều thêm, khiến nền đất cứng như vỡ ra. Lucie hết ngủ gà ngủ gật rồi lại choàng tỉnh, quần áo nhàu nát, mái tóc rối tung, người không tắm. Chẳng sao cả. Phải đi đến tận cùng. Như thế này, một lần duy nhất, không dừng lại, không thở, không suy nghĩ nữa. Phải chọc vỡ khối ung nhọt, càng sớm càng tốt. Kết thúc nó, kết thúc nó, kết thúc nó.
Grenoble, thành phố đầy những hợp âm thô nhám đối với viên thanh tra. Anh nhớ đến những điều tăm tối đã ném anh xuống tận đáy vực, chỉ mới cách đây vài năm. Hồi ấy, Eugénie ở đó, trên ghế sau xe anh, con bé ngủ ngon lành, co quắp trên băng ghế. Sharko không dám tin rằng hiện tại mọi chuyện đều tốt đẹp, rằng bóng ma nhỏ bé đó đã vĩnh viễn biến mất khỏi đầu anh từ sau đêm anh ở cùng Lucie. Phải chăng rốt cuộc anh đã thành công trong việc đóng sập cánh cửa đã quá lâu rồi mở ra khuôn mặt của Éloïse và Suzanne? Phải chăng anh đã rũ bỏ được khỏi đôi môi mình vị mật ngọt của việc để tang mãi không chấm dứt? Lần đầu tiên từ rất lâu rồi, anh dám nuôi hy vọng.
Trở lại là một người nào đó giống với mọi người. Đúng ra là gần giống.
Hai người nhập hội với các đồng nghiệp ở Grenoble vào khoảng 4 giờ sáng. Những màn giới thiệu, cà phê cùng những lời giải thích tiếp nối nhau.
Lúc 5h30, khoảng chục người đàn ông lên đường hướng đến nơi ở của Coline Quinat. Vầng mặt trời màu đỏ máu đang rứt mình khỏi chân trời. Tỉnh lỵ Isère chầm chậm nhuốm mình trong những ánh phản chiếu màu bạc. Còn Lucie, cô cảm nhận được mùi vị của chặng cuối trong cuộc truy đuổi. Thời điểm tuyệt vời nhất đối với một cảnh sát, phần thưởng cao nhất. Mọi chuyện rốt cuộc cũng sắp chấm dứt.
Họ đến đích. Mặt tiền căn nhà rộng và đồ sộ. Các cảnh sát ngạc nhiên khi nhìn thấy ánh đèn giữa những thanh cửa chớp tầng hai: Quinat không ngủ. Thận trọng, các đội cảnh sát vào vị trí. Những thân hình thẳng căng, những ánh mắt linh hoạt, cảm giác nhoi nhói trong lồng ngực. Đúng 6 giờ, năm nhát búa của cảnh sát quốc gia Pháp phá hỏng ổ khóa trên cánh cửa mái vòm nặng nề.
Trong nháy mắt, các cảnh sát xông vào bên trong, chẳng khác nào một bầy ong bầu. Rất nhanh chóng, Lucie và Sharko nối gót những người đang lao lên tầng hai. Quầng sáng của những chiếc đèn pin nhảy nhót trên các bậc thang, trộn vào nhau, những đôi giày ống nặng nề nện theo nhịp.
Không có giao chiến, không có tiếng nổ, không có bắn súng. Không có gì xứng tầm với cơn lốc xoáy kinh hoàng và bạo lực khó tin trong những ngày vừa qua. Chỉ có cảm giác khó chịu của việc xâm phạm chốn riêng tư của một phụ nữ cô độc.
Coline Quinat vừa đứng dậy khỏi bàn làm việc, khuôn mặt bình thản, thậm chí bà ta còn không tỏ vẻ ngạc nhiên. Bà ta chậm rãi đặt bút lông trước mặt, rồi ánh mắt bà ta bắt gặp ánh mắt Lucie, trong khi các nam cảnh sát lao đến còng tay bà ta. Trong lúc người ta đọc cho bà ta nghe các quyền của kẻ tình nghi, bà ta phó mặc, không phản đối, không kháng cự. Như thể chuyện này tuân theo một logic không thể phản bác.
Lucie tiến lại, gần như bị thôi miên, vô cùng choáng váng khi rốt cuộc cũng nhìn thấy con người thực của nhân vật đen trắng lạc lõng trong một bộ phim sản xuất từ những năm 1950. Quinat cao hơn cô cả một cái đầu. Bà ta mặc váy ngủ bằng lụa xanh. Mái tóc vàng ngả xám cắt ngắn bao quanh một khuôn mặt cứng rắn, được giữ gìn hoàn hảo, hai bên hàm bạnh ra. Ánh mắt… Lucie lạc trong ánh mắt đen đó, ánh mắt đã trải qua từng ấy tháng năm mà không hề mất đi vẻ bình thản hay sự trống rỗng đáng sợ. Ánh mắt của bé gái bệnh hoạn từng khiến Lucie xiết bao rúng động. Đôi môi của bà già sáu mươi tuổi khẽ mấp máy, những lời nói thoát ra từ miệng bà ta:
- Tôi ngờ rằng sớm muộn gì các người cũng sẽ đến. Sau cái chết của Manoeuvre và vụ tự sát của Chastel, các quân cờ domino lần lượt đổ, hết quân này đến quân khác.
Bà ta nghiêng đầu, như thể đang tìm cách xuyên thủng suy nghĩ của Lucie.
- Đừng phán xét tôi nghiêm khắc quá thế, cô gái trẻ ạ, cứ như thể tôi là kẻ sát nhân tồi tệ nhất vậy. Tôi chỉ hy vọng rằng trong lúc đến đây, cô đã hiểu ra điều mà cha tôi và tôi từng nỗ lực hoàn tất.
Đằng sau, Sharko nói vào tai viên cảnh sát chỉ huy vụ bắt giữ. Trong những giây tiếp theo, anh ta và các cảnh sát dưới quyền rời khỏi căn phòng, để lại Sharko một mình cùng Quinat và Lucie. Anh đóng cửa rồi lại gần họ. Lucie không thể kìm nổi cơn giận dữ:
-… Hoàn tất ư? Bà đã sát hại một ông già không có khả năng tự vệ, bà đã… treo cổ và moi ruột ông ấy! Bà đã đâm dao vào một cô gái và bạn trai cô ấy, hai người họ còn chưa đầy ba mươi tuổi! Bà là kẻ sát nhân tồi tệ nhất!
Coline Quinat ngồi xuống giường, cam chịu.
- Cô muốn tôi phải làm thế nào? Tôi là bệnh nhân số 0, tôi sẽ như thế suốt cả đời. Hội chứng E phát ra từ hộp sọ của tôi, vào cái ngày mùa hè năm 1954 tồi tệ đó, và đã làm biến đổi cấu trúc một phần rất nhỏ trong não bộ tôi, không thể vãn hồi. Bạo lực ẩn sâu trong tôi, và các cách thức thể hiện của nó không phải lúc nào cũng… hợp lý. Cô hãy tin rằng giá có thể giải phẫu bộ não của chính mình, tôi cũng sẽ làm. Tôi thề với cô rằng tôi sẽ làm thế.
- Bà… điên rồi.
Quinat lắc đầu, đôi môi mím chặt.
- Lẽ ra không nên xảy ra bất cứ chuyện gì trong tất cả những chuyện đã xảy ra. Chúng tôi chỉ muốn lấy lại những bản sao cuộn phim mà Jacques Lacombe đã gieo rắc khắp nơi. À, chúng tôi đã thành công trong việc thu hồi phần lớn bản sao, chúng tôi thậm chí còn sang cả Mỹ… Nhưng… vẫn còn cuộn phim chết tiệt này, nó rời khỏi Canada để sang Bỉ. Rồi lại còn… lão Szpilman thò mũi vào chuyện của chúng tôi. Vẫn tồn tại những kẻ như ông ta, những kẻ cuồng ám thích tìm hiểu về âm mưu và các cơ quan tình báo, và họ chính là những kẻ khiến chúng tôi lo ngại nhất. Bởi vì họ phản ứng ngay lập tức khi có bất cứ trục trặc nào, họ được trời phú cho giác quan thứ sáu. Có khả năng ông ta đã xem những bộ phim của CIA, được công bố sau các điều tra của New York Times . Khi có được cuộn phim, chỉ Chúa mới biết bằng cách nào, và xem nó, chắc chắn ông ta đã nhận thấy vòng tròn màu trắng trên góc bên phải khuôn hình. Chữ ký của Lacombe… Thế là, ông ta biết rằng cuộn phim ông ta đang có trong tay có thể là một trong những cuộn phim của CIA đã lọt khỏi tay các ủy ban điều tra. Và chắc chắn là từ đó, ông ta bắt đầu đi sâu tìm hiểu. Phân tích kỹ các hình ảnh. Rồi phát hiện ra… khuôn mặt trẻ con của tôi.
Sharko đứng vào bên cạnh Lucie:
- Bà nói là “chúng tôi”. “Chúng tôi đã thành công…”, “Chúng tôi muốn lấy lại những bản sao…” “Chúng tôi” là ai? Cơ quan tình báo Pháp? Hay quân đội?
Bà già lưỡng lự, rồi cuối cùng gật đầu.
- Nhiều người. Có rất nhiều người đang nỗ lực hằng ngày để bảo vệ đất nước của chúng ta. Đừng đánh đồng chúng tôi với đám mạt hạng chen chúc ngoài phố kia. Chúng tôi là những nhà khoa học, những nhà tư tưởng, những người ra quyết định, chúng tôi giúp thế giới tiến bộ. Và mọi tiến bộ đều đòi hỏi phải có hy sinh, dù là hy sinh kiểu nào đi nữa. Vẫn luôn là thế, vậy tại sao điều đó lại phải thay đổi?
Lucie không thể đứng yên được nữa. Bài diễn văn ung dung, quá đỗi bình thản này, phát ra từ miệng một kẻ điên rồ, khiến máu cô sôi lên.
- Những hy sinh giống như cái chết của ba cô gái tội nghiệp người Ai Cập ư? Họ mới chỉ là những đứa trẻ! Tại sao?
Coline Quinat nghiến chặt hai hàm răng, bà ta muốn kìm mình không nói nhưng nhu cầu biện hộ còn lớn hơn:
- Cha tôi qua đời hai năm trước vụ thảm sát ở Miến Điện. Ông ấy đã dành cả cuộc đời để tìm kiếm các biểu hiện của hội chứng E, các bằng chứng về sự tồn tại của nó. Ông ấy chưa từng đến thực địa, bởi vì ông ấy biết chắc rằng người ta có thể tạo ra hội chứng đó, và nghiên cứu nó trong phòng thí nghiệm. Ông ấy đã sử dụng tôi, dẫn dắt tôi đi theo con đường của ông ấy, đào tạo tôi, gần như ra điều kiện cho tôi phải tiếp tục công cuộc tìm kiếm. Học ngành khoa học, trường Y, chuyên khoa sinh học thần kinh. Tôi không được quyết định, tôi bị… ép buộc. Tôi lớn lên giữa các quân nhân, những người đàn ông có khuôn mặt u tối trong những tòa nhà không có cửa sổ. Và cả tôi nữa, tôi cũng bắt đầu lần theo vết hội chứng kỳ lạ đó, nhưng là trên thực địa.
- Người ta cử bà đến đó sao? Đến những nơi đã xảy ra các vụ thảm sát ấy?
- Cùng với các lính lê dương, các đoàn hỗ trợ nhân đạo, các bác sĩ của Hội Chữ thập đỏ, quả đúng là thế. Chúng tôi thu nhặt các xác chết, chúng tôi chất họ thành đống chục người một trước khi họ bắt đầu phân hủy. Tôi nhân dịp đó để nghiên cứu não họ, tôi có giấy ủy quyền chính thức.
- Thế còn Ai Cập? Bà cũng có giấy ủy quyền ở đó sao?
- Các hiện tượng điên loạn tập thể với biểu hiện bạo lực thì hiếm hoi và bấp bênh đến nỗi gần như không thể tiến hành các nghiên cứu nghiêm túc. Thế nên, khi biết được rằng một làn sóng điên loạn đang hoành hành ở Ai Cập, và rằng những cô gái đó vẫn duy trì các hành vi bạo lực, tôi đã không ngần ngại. Tôi đã đến đó, Cairo, trong thời gian diễn ra hội nghị SIGN. Tôi đã tìm thấy những cô gái đó.
- Và bà đã giết họ. Rạch xẻ xác họ. Lần này thì hành động một mình, không có mệnh lệnh bên ngoài. Không có giấy ủy quyền.
Coline lạnh lùng đáp lại, không chút trắc ẩn:
- Chỉ có một cách để khẳng định xem đó có phải là hội chứng E hay không, đó là mở hộp sọ, lục tìm trong đáy sâu của bộ não, vùng hạch hạnh nhân, để xem liệu nó có bị teo đi không. Hồi ấy, chưa có máy móc chiếu chụp hiệu quả như ngày nay. Tôi đã mang các phần não bộ mà tôi quan tâm về đây, bỏ trong va li. Một chút formol, mấy cái bình chứa nhỏ, người ta không kiểm tra tôi, nhưng giả sử có kiểm tra thì đã sao? Tôi là một nhà khoa học, tôi tham dự hội nghị, chúng tôi đi theo đoàn. Còn những vết rạch xẻ… - bà ta nghiến răng -, thì là thế đấy. Chắc chắn các người gọi đó là những thôi thúc bệnh hoạn, là thói bạo tàn, có lẽ các người nói đúng. Đầu óc của con người còn lâu mới tiết lộ hết những bí ẩn của nó. Đáng buồn thay, ông sử gia của các người đã phải trả giá cho điều đó. Tôi muốn cho các người thấy rằng các người không cần bận tâm đến… những vụ giết người lẻ tẻ tạo nên cuộc sống hằng ngày của các người. Vụ việc còn ở tầm vóc cao hơn thế. Tôi tin rằng tác động đó đã thành công.
Một khoảng im lặng nặng nề, rồi bà ta nói tiếp:
- Cách thức tiến hành của tôi tại Cairo không được lòng “những người bên trên” cho lắm, nói thế là còn nhẹ. Khi biết phong thanh về bức điện do một cảnh sát người Ai Cập gửi đi, họ không còn lựa chọn, đành phải che giấu cho tôi, cũng là che giấu cho chính họ. Họ liền quyết định cho thủ tiêu tay cảnh sát bằng cách lợi dụng gã anh trai biến chất. Bởi vì họ không có cách nào khác. Phải tiếp tục giữ bí mật về hội chứng E. Những chuyện khác chỉ là các thiệt hại liên đới.
Lucie ngạc nhiên. Các cơ quan cấp cao, các cơ quan tình báo đã giữ lại trong hàng ngũ của họ một phụ nữ nguy hiểm, một kẻ sát nhân sẵn sàng làm tất cả để thúc đẩy khoa học tiến triển.
- Khi quay trở lại Pháp, tôi đã nghiên cứu tỉ mỉ những bộ não đó, và nhận ra rằng tình trạng teo hạch hạnh nhân cũng xuất hiện rõ ràng ở mấy cô gái Ai Cập. Các người có nhận thức được không? Chúng ta đang không nói đến một vụ thảm sát. Hiện tượng đó không có bất cứ nguyên do nào, nó nảy sinh mà không cần đến một lời giải thích thực sự, và trong một số trường hợp, có thể lan tỏa bạo lực, gắn chặt bạo lực vào bộ óc con người, vĩnh viễn. Tôi có bằng chứng cụ thể, xác đáng, rằng hội chứng E thực sự có tồn tại và có thể tác động tới bất kỳ ai. Bất kỳ ai! Các người, tôi, tất cả mọi người. Nó băng qua năm tháng, băng qua các dân tộc, các tôn giáo. Tôi tiếp tục xác minh được điều đó, vào tháng Bảy cùng năm ấy, tại Rwanda. Một năm rất… thành công, tôi dám nói như thế. Tôi đã đặt chân đến các hố chứa xác chết, tôi đã bước qua các thi thể, và một lần nữa, tôi đã cưa mở các hộp sọ. Nhưng lần này là hộp sọ của những tên đao phủ. Hộp sọ của những kẻ đã giết chết phụ nữ và trẻ em bằng dao rựa. Cả ở đó, tôi cũng quan sát thấy tình trạng teo nhỏ của hạch hạnh nhân, gần như ở tất cả các bộ não. Các người hãy tưởng tượng xem tôi ngạc nhiên đến mức nào. Bạo lực ở người này lan truyền sang não người khác, làm teo nhỏ hạch hạnh nhân của người đó và khiến anh ta cũng phát điên. Rồi cứ như thế… Một loại virus bạo lực thực sự. Đó là một phát hiện mấu chốt, khiến chúng ta phải xem xét lại rất nhiều quan niệm căn bản liên quan đến nội hàm của các vụ tàn sát…
- Nội hàm mà bà và các cộng sự của bà đã giữ cho riêng mình, đương nhiên.
- Điều này chứa đựng rất nhiều thách thức địa chính trị, quân sự và tài chính. Những bí mật cần giữ kín. Kể từ đó, khống chế sự xuất hiện của hội chứng E và kích hoạt nó đã trở thành nỗi ám ảnh của tôi. Biểu hiện ngẫu nhiên lần cuối cùng của hội chứng này xảy ra ở Binh đoàn Lê dương. Mặc dù tôi đã ra sức tìm kiếm theo đủ hướng, trong suốt nhiều năm, việc “tạo ra” một bệnh nhân số 0 vẫn gần như là bất khả. Phải chờ đợi, phải quan sát quá nhiều. Và còn phải có người để làm chuột bạch nữa. Hồi ấy, vào năm 1954, các nhà khoa học được tự do hơn, họ có thể tận dụng sự lệch lạc của các chính quyền cùng các cơ quan tình báo trực thuộc. Họ sở hữu “nguyên liệu”, như ở nơi góc khuất bệnh viện Mont-Providence chẳng hạn. Và tôi chính là thứ nguyên liệu đó.
Thật quái dị. Người phụ nữ này đã trở thành một khối thịt lạnh lùng, không tình cảm, không hối tiếc. Mẫu hình thuần chất nhất, hoàn hảo nhất cho một nhà khoa học quyết liệt.
Quinat thở dài.
- Nhưng ngày nay, trong lúc tôi nói chuyện với các người thì đã có một giải pháp nhanh chóng hơn rất nhiều, một giải pháp mà bố tôi từng chỉ mặt đặt tên. Một giải pháp mà kỹ thuật, tiến bộ khoa học rốt cuộc cũng mang lại cho chúng ta. Kích thích sâu vào bộ não… Đó là cách thức tuyệt vời để tạo ra bệnh nhân số 0, bệnh nhân phát động tình trạng lây nhiễm qua đường thần kinh. Các điện cực mà người ta cấy vào vùng hạch hạnh nhân sẽ gây ra tình trạng hung hăng tột độ, chỉ sau cú nhấn vào một cái nút trên điều khiển từ xa. Rồi hiện tượng đó sẽ lan truyền sang những người lân cận, những người bị đặt sẵn trong các điều kiện căng thẳng và sợ hãi, bị luyện cho quen với mệnh lệnh, để hội chứng E xâm nhập họ dễ dàng hơn.
Bà ta nói tiếp, không chút động lòng, rõ ràng là do nhu cầu thanh minh, đồng thời cũng để trút hết những nỗi kinh hoàng của chính mình.
- Hãy thử tưởng tượng những người lính không còn biết sợ, họ sẽ giết người không chút hối hận, không chút chần chừ, giống như một cánh tay đầy sức mạnh. Hãy hình dung một dạng thức khác của lây nhiễm qua đường thần kinh có kiểm soát, nó sẽ tác động đến các vùng khác trong não bộ, chẳng hạn vùng vận động hoặc trí nhớ. Các người có thể hạ gục cả một đội quân mà thậm chí không dùng đến vũ khí. Đương nhiên, còn cả đống tham số mà chúng tôi chưa nắm được, đặc biệt là các tham số về các điều kiện thuận lợi nhất cho sự lan truyền từ bệnh nhân số 0. Ta phải thúc đẩy tình trạng căng thẳng của những người xung quanh đến mức độ nào? Bằng cách thức nào? Nhưng rồi tất cả những chuyện đó cũng sẽ kết thúc trong tình trạng được kiểm soát, được chế ngự và được ghi lại trong các quy trình. Dù có tôi hay không cũng thế.
Sharko không thể đứng yên tại chỗ nữa, nhưng vẫn nhìn chòng chọc vào Quinat. Hai nắm tay anh siết lại, giật giật.
- Người ta đã tìm thấy một đoạn ống điện cực trong cổ Mohamed Abane. Bà đã làm gì với anh ta?
- Abane đã sống sót qua trận “ẩu đả sàng lọc” của Chastel, và anh ta là bệnh nhân số 0. Trước khi nghiên cứu não bộ anh ta, tôi đã thực hiện trên anh ta các thử nghiệm kích thích sâu não bộ. Đặc biệt, chúng tôi đã kích thích các vùng đau đớn, nhằm vạch ra các đường biểu diễn và bổ sung các bảng thống kê. Dù sao, chúng tôi cũng phải loại bỏ anh ta, sau khi đã sử dụng anh ta hết mức, có thể nói như thế.
Miệng Sharko nhăn lại đầy ghê tởm. Các thử nghiệm này giải thích tại sao người ta tìm thấy móng tay của Abane trong chính da thịt anh ta. Chúng đã bắt anh ta phải chịu đựng cực hình. Quinat tiếp tục bài trình bày nhớp nhúa của mình:
- Khi anh ta chết hẳn, Manoeuvre chịu trách nhiệm biến anh ta thành kẻ vô danh. Gã lê dương này không được tinh ranh cho lắm, hắn làm việc đó không chút tinh tế, bằng kìm và bằng rìu. Rồi hắn mang họ đi chôn ở Gravenchon. Ở một nơi khỉ ho cò gáy, nơi không bao giờ có người bén mảng, và là nơi không bao giờ có người lại thiết lập được mối liên hệ với Binh đoàn Lê dương.
- Thế còn Chastel, ông ta liên quan gì trong vụ này?
Bà ta nhún vai.
- Bề ngoài trông thế nhưng ông ta không kiểm soát được điều gì đáng kể. Ngoài các nhiệm vụ chính thức, ông ta chỉ phải giám sát các biểu hiện của hội chứng E, nếu có, trong đội quân dưới quyền. Ông ta và tôi chưa bao giờ thực sự hiểu nhau. Cũng giống như nhiều người khác, ông ta không đánh giá cao các “phương pháp” của tôi, nhất là ở Ai Cập. Còn về tay lính lê dương Manoeuvre, hắn có mục tiêu là lấy lại cuộn phim, hắn nằm dưới quyền điều khiển của tôi. Khi hắn chính thức lần ngược manh mối về cuộn phim, với Szpilman và ông già chuyên phục chế phim cũ, tôi đi cùng hắn. Tôi muốn đích thân giải quyết các “nhân chứng”.
Lucie cảm thấy Sharko sắp nổ tung đến nơi.
- Tại sao lại lấy cắp đôi mắt của họ? cô hỏi bằng giọng cứng rắn.
Coline Quinat đứng dậy.
- Hãy đi với tôi…
Căng thẳng đến tột độ, Sharko rẽ lối đi giữa đám đông cảnh sát. Quinat đưa họ vào một căn hầm rộng và sạch sẽ. Bà ta hất cằm về phía một tấm thảm cũ kỹ màu xám. Lucie hiểu ngay, cô cuộn tấm thảm lên, một cánh cửa trập nhỏ lộ ra, cô liền đưa tay mở. Và nhăn mũi: bên dưới đó, chính là nỗi kinh hoàng.
Trong một cái góc nhỏ xíu, có đặt đến vài chục chiếc bình, bên trong lềnh bềnh những cặp nhãn cầu. Những mống mắt xanh lơ, đen, xanh lá, xoay tròn trong dung dịch formol… Lucie ghê tởm đưa một mẫu cho viên thanh tra. Coline Quinat chăm chú nhìn chiếc bình. Có điều gì đó ma quái ánh lên trong đồng tử của chính bà ta.
- Đôi mắt… Ánh sáng, rồi đến hình ảnh, rồi đến mắt, rồi đến bộ não, rồi đến hội chứng E… Tất cả đều kết nối với nhau, bây giờ thì các người hiểu rồi chứ? Thứ này không thể tồn tại nếu không có thứ kia. Hội chứng E đã lan truyền thông qua phần lớn những đôi mắt mà các người đang thấy ở đây. Chúng luôn quyến rũ tôi, như từng quyến rũ Jacques Lacombe và cha tôi. Đây là cơ quan vô cùng hoàn hảo và quý giá. Đôi mắt cô đang cầm thuộc về Mohamed Abane, kẻ mà đám lính lê dương ngu ngốc nhầm tưởng là anh trai anh ta, Akim Abane. Cô đang cầm trong tay mình đôi mắt của một bệnh nhân số 0 đấy, thưa cô. Đôi mắt đã hấp thu, theo cách thức mà có lẽ chúng ta không bao giờ giải thích nổi, hội chứng E đó, đầy bột phát, và đã dẫn hội chứng đó vào tận não bộ khiến cấu trúc của cơ quan này biến đổi. Đôi mắt đó không xứng đáng để chúng ta cất giữ cẩn thận ư?
Lúc này, từ đôi đồng tử của bà ta toát lên vẻ gì đó điên loạn mà Lucie không thể xác định nổi. Một sự điên loạn nảy sinh từ sự bám riết của những con người sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đi đến cùng niềm tin trong họ. Lucie quay sang Sharko lúc này đang chìm mình trong bóng tối, cách đó một chút, rồi cô túm lấy khuỷu tay Coline Quinat kéo bà ta về phía đám cảnh sát đang chờ ở tầng trệt. Trước khi giao bà ta vào tay lực lượng giữ gìn trật tự, cô hỏi bà ta:
- Bà sẽ sống phần đời còn lại trong tù. Tất cả những chuyện này có thực sự đáng để bà làm thế không?
- Ồ, có chứ, rất đáng! Cô không thể đoán được nó đáng đến mức nào đâu.
Và bà ta mỉm cười với cô. Lúc này, Lucie hiểu rằng không bao giờ có nhà giam nào có thể giam cầm được nụ cười ấy.
- Hình ảnh, cô gái trẻ ạ… Những hình ảnh ngày càng bạo lực tràn lan khắp nơi. Hãy nghĩ đến con cái cô, những đứa trẻ ngây ngô trước màn hình máy tính và trò chơi điện tử. Hãy nghĩ đến những bộ não dễ sai khiến đó, những bộ não bị đế chế hình ảnh phá hỏng ngay từ khi còn thơ ấu. Hai mươi năm trước, chưa có chuyện đó. Nếu có cơ hội, hãy đọc các báo cáo giải phẫu tử thi của Éric Harris, Dylan Klebold, Joseph Whitman, những đứa trẻ vị thành niên đi vào trường trung học với một khẩu súng và bắn bất cứ thứ gì cử động. Hãy xem một vòng hạch hạnh nhân của chúng, và cô sẽ thấy nó bị teo đi. Cô sẽ hiểu rằng toàn bộ hành tinh này đang lao đến thảm họa diệt chủng của chính mình.
Bà ta mím môi, rồi lại tiếp tục mở miệng:
- Bất cứ ai. Hội chứng E có thể tác động tới bất cứ ai, trong bất cứ gia đình nào. Ngày mai, có lẽ sẽ đến lượt cô hoặc các con cô chăng, ai mà biết được?
Bà ta không nói thêm gì nữa. Các cảnh sát dẫn bà ta đi.
Người lạnh toát, Lucie một mình đi xuống, không gây bất cứ tiếng động nào, như thể bị tước bỏ toàn bộ sức lực, mệt nhoài, với mong muốn duy nhất: về nhà, cuộn mình trong vòng tay hai con gái và ngủ. Sharko ngồi trước hàng chục đôi mắt, chúng đang quan sát anh và hét lên những nỗi đau đớn cuối cùng.
- Anh lên chứ? cô thì thầm vào tai anh. Chúng ta biến khỏi đây thôi. Em không chịu nổi nữa rồi.
Anh nhìn cô hồi lâu không đáp, rồi đứng dậy, trút ra tiếng thở dài thườn thượt.
Họ đã đi đến tận cùng. Tận cùng nỗi kinh hoàng, trong một chuyến đi không trở lại đã phơi bày toàn bộ những điên cuồng khả dĩ tưởng tượng. Những điên cuồng của con người, của các đất nước, của thế giới. Một thế giới đang sống trong hỗn loạn, bị đế chế hình ảnh bạo lực thống trị.
Lên đến đầu cầu thang, Sharko ấn tay vào công tắc điện. Hai mống mắt Mohamed Abane sáng lên trong tích tắc, trước khi vĩnh viễn tắt lịm trong căn hầm ngầm tăm tối.
Thế là hết…