← Quay lại trang sách

Chương 5

Mịn đã lần được tới Ga...

Một quang cảnh hoàn toàn xa lạ hiện ra trước mắt con bé nông thôn mới hơn mười tuổi. Những cái nhà vừa to, cao lại lắm cửa. Con tàu dài và đen trùi trũi như con rắn hổ trâu khổng lồ. Cái ống khói của nó như cái loa thông tin dựng ngược thở toàn khói trắng và hét to đến lộng óc. Người rất nhiều, đi đứng, nằm ngồi ngổn ngang trong một cái nhà rộng cỡ chừng bằng ba bốn cái đình làng. Những đứa trẻ chạc tuổi Mịn đeo thùng kem sệ một bên vai, mặt mũi chân tay đen nhẻm, chạy qua chạy lại với tiếng rao hàng ráo hoảnh: "Kem đi... Kem dừa hào hai ăn vào mát ruột, bổ phổi, bổ tỳ, bổ vị đi". Có những cô bé, bé hơn cả Mịn nữa, tay xách khay nước, tay cầm cái điếu cày cũng đi qua đi lại với lời rao như đã thuộc lòng: "Nước, thuốc nào! Ai nước chè tươi nóng nào...". Thích nhất là thỉnh thoảng lại có người gọi ơi ới và họ rút tiền ra mua kem, mua nước. Các cô bé, cậu bé thành thạo trong việc bán hàng, rao hàng lại thành thạo trong cả việc nhận tiền và đút tiền vào túi nữa. Đứa nào cũng có cái túi nhựa vuông như túi đựng sách đi học hoặc là cái túi vải nhỏ như túi đựng trầu của bà Mịn. Như vậy là bằng tuổi Mịn, thậm chí ít hơn nữa, chúng nó đã kiếm được tiền. Đâu chỉ năm xu, một hào. Chỉ quan sát một lúc mà Mịn thấy chúng nó bán cho được ối người. Trông chúng nó tung tăng bán hàng mà Mịn thèm thuồng. Giá bây giờ Mịn là chúng nó, Mịn cũng sẽ làm được như thế.

Còn lúc này... Mịn vẫn lang thang chỗ nọ, chỗ kia, cái gì cũng muốn nhìn, muốn ngó. Nhiều người quá. Có người quệt cả chân, cả tay vào Mịn. Có người lườm nguýt rồi lâu bầu mắng khi Mịn vô ý đâm sầm phải. Không có ai là người làng. Đi giữa chỗ nhiều người mà tựa như không người. Càng hay. Mịn nghĩ thế vì trận đòn của bố giờ vẫn còn thâm tím và tê nhức thân thể mảnh khảnh của nó. Trận đòn mà hai ngày đã qua rồi nó chưa hết sợ. Thà lúc này sống xa lạ giữa mọi người còn hơn sống với ruột thịt. Chỉ thương bà, Mịn nghĩ vậy nhưng vẫn phải ra đi. Bà xót xa vì cháu bị đòn nhưng bà không thể cứu được cháu. Ra đến ga rồi, nhìn lũ trẻ cùng tuổi đi bán kem, bán nước, Mịn cảm thấy nó cũng có thể làm được việc đó nếu có ai cho phép. Nghĩ được đến thế, Mịn thấy bớt lo, bớt hoảng hơn...

Mịn tìm một góc khuất văng người trong nhà ga để ngồi. Nó ngồi thu lu chỗ khoảng tường khép góc giở gói sắn luộc của bà cụ cho. Nó bẻ từng miếng nhỏ bỏ vào miệng nhai nhóp nhép. Đói quá, nó nhai cả phần vỏ đỏ bọc ngoài. Sắn thơm, dẻo, nhai đến đâu ngọt đến đấy. Đêm nay, đành phải ngủ lại đây. Cả đêm qua lo sợ, vật vã, giờ người Mịn như rũ ra. Nó vừa nhai sắn vừa ngủ gật rồi thì lả xuống nằm còng queo ngủ khì ở góc nhà ga lúc nào không biết.

Đêm càng khuya không khí nhà ga càng bớt ồn ào. Cái mệt mỏi của người chờ tàu như cũng thiu thiu cùng cảnh mỏi mệt của không gian vốn đặc sệt từ rạng sáng đến giữa đêm, giờ mới được thưa vắng chút ít. Mới đầu là một mình như chiếc khố tải rách ở góc tường bị bỏ quên. Nhiều người nhìn nó nhưng không có ai hỏi han, lay gọi. Nó ngoan và lành. Ở nó không có biểu hiện của sự gian giảo của mấy đứa "lỏi" vẫn hay len lách chỗ đông thừa cơ "giật, móc" của người đi tàu. Mịn bị chìm lấp trong muôn người ngổn ngang nằm trong lòng nhà ga đêm cơ nhỡ. Nó đã có được một đêm ngủ ngon ở giữa chốn xa lạ. Gọi là đêm cho trọn vẹn chứ thực ra là bốn năm tiếng gì đó lúc tàu chưa về hoặc chưa xuất bến. Còn khi có tàu là tất cả lại giật thót rồi thì nhoáng nhoáng mắt nhắm mắt mở, nháo nhào, ngồi đứng, đi lại, chen chúc.

Mịn đã bị ai đó lấy chân đá vào lưng:

- Dậy, dậy...

Mịn ú ớ:

- Tàu đến. Tàu đến!...

Mịn vân ú ớ. Bàn chân ai đó đá mạnh hơn:

- Không đi à?

Mịn ngồi dậy, dụi mắt:

- Cháu không!

Mịn lại nằm xuống ngủ tiếp. Bàn chân ai đó thôi không đá vào lưng Mịn nữa. Tiếng ồn ào rồ lên lúc tỉnh dậy giờ lại lịm đi trong tiếng ngáy đều đều của Mịn. Nó vẫn ngủ ngon như là sinh ra để ngủ, đề ăn, như là chưa hề có đòn roi, hắt hủi...

Khoảng sáng rõ mặt người thì Mịn không ngủ được nữa. Mệt quá, nó định nằm nán thêm chút ít nhưng cũng không xong. Người qua lại mỗi lúc một đông. Nằm kiểu này có lúc người ta dẫm lên chân, lên mặt không biết chừng. Mịn uể oải ngồi dậy. Mắt nó nhìn quanh. Các hàng quán ăn uống đã la liệt khắp mặt ga. Người cũng la liệt khắp nơi, kẻ đứng người ngồi, tay ai cũng bưng bát, cầm xôi, cầm bánh. Mịn chỉ biết nhìn và thấy thèm. Túi nó đã rỗng, đôi tay nó chỉ còn chút hơi hướng của khúc sắn tối qua đã bết khô lại ram ráp. Bây giờ Mịn mới thấy đói. Càng nhìn người ta ăn quà sáng, Mịn càng thèm và thấy đói tợn. Bụng nó đã thóp lại như quả bóng xì hết hơi. Bao nhiêu hàng quà cứ loang loáng qua mắt, bao nhiêu cái miệng cứ nhồm nhoàm ăn. Ngon quá. Cả cái củ khoai luộc mà con bé ngồi ở góc hè đang bốc ăn kia cũng ngon quá. Nước miếng Mịn tứa ra. Bụng nó càng thóp nhỏ lại. Nó buồn bã đứng dậy rồi thất thểu đi ra ngoài cửa ga. Người nó lại như trôi đi trước những quán hàng bày la liệt những thứ có thể ăn được. Cái đùi gà vàng ngậy. Bát bún riêu cua bốc khỏi. Một bát xôi lúa vàng ươm. Cái bánh mì phồng rộp nghe rõ cả tiếng người nhai ròn tan trong miệng.

Mịn chỉ biết nhìn, biết thèm... Môi nó xám và run rẩy như người lên cơn nghiện. Ai cũng lạ cả. Giá ờ làng, ở xóm Mịn còn dám ngửa tay xin. Còn ở đây? Ai biết Mịn là gì mà dám cho. Cứ kiểu này không biết Mịn sẽ sống ra sao... Mệt quá rồi, đói quá rồi... Đôi chân Mịn chỉ còn lẩy bẩy như chân bố Ngạnh hôm bị ốm "ngã nước". Mịn đã thấy run hết cả người, hoa hết cả mắt. Mấy lần nó ngồi thụp xuống rồi lại đứng lên bước tiếp. Cuối cùng thì nó phải vòng tay ra ôm chặt lấy chiếc cột đèn, áp má vào cái thân bê tông ram ráp ấy mà mệt mỏi, thèm thuồng nhìn người ta ăn quà...

Ôi ước gì Mịn có tiền. Ước gì Mịn có bà. Cả bố Ngạnh ở đây nữa cũng được. Mịn sẵn sàng để cho bố quất một trận nữa miễn là sau đó Mịn được ăn một bát cơm nguội với cà kho tương, một củ khoai sọ nướng hay nhai sống vài lát sắn khô cũng được. Nhưng... đã xa quá rồi. Đường về quê thì mù mịt, chắc gì Mịn da nhớ được. Về quê rồi lại bị bố lột trần lột truồng vứt ra ngoài đường thì xấu hổ lắm...

Nhưng... cứ vạ vật mãi kiểu này thì Mịn chết mất thôi. Mà chết là thế nào Mịn vẫn không hiểu. Lúc này, nó chỉ thấy mỏi quá, đói quá...

Nước mắt Mịn ứa ra, nó ấm ức thốt lên: "Bà ơi!". Tiếng gọi bà ứ lại ở mũi và họng làm Mịn như muốn nghẹn thở. Tất cả như nhòa đi trong màn nước mắt.

- Này nhóc?

Có tiếng gọi ai đó rất gần. Kệ. Có phải gọi mình đâu mà mình ngoảnh lại. Tên mình là Mịn chứ có phải là nhóc đâu mà tiếng của ai đó như cố ý chõ vào tai mình gọi.

- Này nhóc! Điếc à...?

Có bàn tay ai đó đập vào vai. Mịn ngoảnh lại. Qua màn nước mắt. Mịn thấy lòa nhòa một dáng người. Nó lấy tay áo quệt khô mắt. Một khuôn mặt con gái nhưng môi lại phập phèo điếu thuốc lá. Chị ấy có đôi mắt hơi trắng nhìn như nuốt lấy Mịn:

- Đói hả!

Mịn hơi trề môi nhìn lại người hỏi. Chị ấy hỏi đúng nhưng sao mà xếch mé. Mịn không thích lối hỏi này.

- Đi ăn với chị đi!

Lời rủ như thân lắm. Mịn vẫn im lặng, đắn đo. Nó đã từng trốn bà đi bộ từ làng xuống hội chùa Hương với mấy đứa cùng xóm. Chúng nó cũng trốn nhà như Mịn. Đi trốn nên chẳng đứa nào có tiền. Đường từ nhà xuống chùa Hương đến mấy chục cây số mả rủ nhau đi bộ. Khi đến chùa mới thấy mỏi chân và đói. Mỏi chân thì ngồi nghỉ. Còn đói? Một đứa trong bọn đã lân la xin các vãi xôi, oản và chuối. Vậy mà cả bọn đã no bụng, leo núi chùa Hương một trận đã đời rồi lại lếch thếch đi bộ về. Thấy Mịn về, bà mừng rơi nước mắt. Bà bảo Mịn còn sống được về với bà là nhờ có thánh thần phù hộ. Lúc này thì không phải các vãi mà là một chị không giống các chị ở quê tý nào, mặc quần bò. tóc xoăn tít, không quen biết gì lại rủ Mịn đi ăn. Chị ấy lừa Mịn hay đùa Mịn. Lừa thì chắc là không. Mịn bé bỏng thế này, trên thân lại chỉ có bộ quân áo rách. Đùa thì lại càng không phải nốt. Mịn có phải bạn bè, quen biết gì đâu mà chị ấy đùa. Vậy thì sao...

- Nhóc dũng sĩ. Chị biết nhóc đói nên rủ đi ăn cho đỡ lép bụng thế thôi. Nếu nhóc ưng thì hai chị em mình vô quán.

Vừa nói chị ấy vừa kéo Mịn đi, Mịn lúng lúng bước theo.

Chị ấy kéo Mịn vào một hàng phở "sụp" gần đấy. Chị kéo một cái ghế con cho Mịn ngồi. Còn chị, chị ngòi chễm chệ trên một cái ghế cao hơn.

- U cho hai bát tái.

Bà hàng nhanh nhảu chần bánh rồi khum tay đỡ bánh ra lòng hai cái bát ô tô. Mịn nhìn những sợi bánh trắng mềm bốc khói mà cục yết hầu cứ đưa lên đưa xuống...

- U cho con đính chính. Một bát tái. Một bát gà. Tái con măm. Còn gà để cho nhóc. Nó đang đói, ăn lành bụng, đỡ "Tào đuổi".

Bà hàng khẽ nheo đôi mắt, gật đâu. Loáng sau bà đã đặt trước mặt Mịn một bát phở gà đầy mấp mé với những sợi thịt to như đầu đũa, trắng đậm, lấp loáng màu mỡ vàng nổi trên mặt nước dùng.

- Ăn đi em! Ăn cho nóng.

Chị ấy đưa đôi đũa và giục Mịn ăn. Còn chị cũng suỵt soạt ăn bát tái bằng một cái thìa ngắn.

Chỉ nghe tiếng và, tiếng húp của hai chị em. Mịn đói và phở lại ngon nên cứ chúi mặt vào ăn. Lát sau bát phở của Mịn không còn một cặn nước.

- Ăn nữa không em?

Mịn im lặng không nói nhưng đôi mắt thì tỏ ra thèm thuồng.

- Mà thôi. Tạm thế đã. Lát vơi bụng chị sẽ chiêu đãi tiếp. Giờ ăn nhiều không lợi.

Chị ấy đứng đậy, lật gấu áo lên cho tay vào bụng lấy tiền. Đông tiền to và chẵn. Với đồng tiền này Mịn biết, ở quê bà có thể mua được cả con gà.

- Gửi u cả. Lát nữa nếu "lóp bụng" con lại ăn tiếp. Nếu không quay lại, coi như chỗ thừa biếu u. Đêm qua con trúng xổ số.

Không đợi bà hàng nói câu gì, chị ấy đã kéo Mịn đi. Chị đưa Mịn vào quán ăn một cốc chè đá nữa rồi kéo nó vào ngồi trên một cái ghế trống ở góc vắng trong nhà ga.

- Ngồi đây nghỉ rồi chị em mình sẽ nói chuyện.

Chị ấy rút điếu thuốc từ túi áo ngực rồi đi xin lửa hút. Mịn nhìn chị mà thấy là lạ nhưng không sợ. Lúc ăn bát phở Mịn cứ tưởng ăn phải bát thuốc độc nhưng càng ăn càng thấy ngon, thấy no. Lúc chị cho uống cốc chè đá Mịn cũng nghĩ là uống thuốc độc. Nhưng càng uống càng thấy ngọt, thấy mát. Giờ thì Mịn đã thấy khỏe khoắn như lúc ở nhà sau khi ăn xong bữa. Còn có phần khoái nữa vì một lúc Mịn được ăn cả hai thứ đều ngon và lạ. Ở với bà, Mịn chưa được nếm cái này bao giờ.

Chị ấy đã trở lại, trên miệng phì phèo thuốc lá. Chị ngồi xuống cạnh Mịn, vòng tay ôm lấy vai nó. Mịn ngửi thấy có mùi rượu lẫn mùi thuốc lá từ miệng chị phả ra. Nó khó chịu muốn nhoai ra nhưng cứ bị bàn tay chị ôm chặt lấy bả vai kéo riết vào.

- Nhóc bỏ nhà đi hoang phải không?

-...!

- Bố đánh hay dì ghẻ bắt nạt?

-...!

- Mẹ chết phải không?

-...!

Chị ấy hỏi Mịn nhiều câu. Câu nào Mịn cũng thấy như chị biết hết chuyện của mình. Mịn định nói hết cho chị nghe nhưng nghĩ thế nào, nó lại ngậm miệng. Ở nhà bà hay kể cho Mịn nghe chuyện "Mẹ Mìn" rủ rê trẻ con cho ăn quà rồi đem bán lên tít tận mạn ngược. Chị ấy có phải Mẹ Mìn không mà hỏi Mịn lắm chuyện đến vậy. Bà còn kể Mẹ Mìn hay cho trẻ con uống thuốc mê rồi đút vào trong bị, khoác đi. Thuốc mê thì không. Ăn phở rồi lại cả ăn chè nữa, Mịn vẫn thấy mình tỉnh táo như thường. Vậy thì chị ấy là gì? Tốt nhất là chả nói cho chị ấy biết gì về mình cả. Bà thường dặn khi có người lạ hỏi thì đừng có nói. Nói rồi có khi nó về nó bắt cả bà, cả bố đi. Không những thế, bao nhiêu chổi cùn, rế rách của nhà mình nó cũng vơ đi hết sạch là bà cháu chỉ có đội cái nón rách, chống cái gậy tre đi ăn mày.

- Nhóc này, mày có họ hàng với cóc phải không?

Mịn dướn mắt, ngơ ngác nhìn. Chị ấy có vẻ bực mình vứt toẹt điếu thuốc xuống đất:

- Mày lì lắm nhóc ạ! Chị thấy em đứng ôm cột đèn chết đói, chị thương mà còn làm bộ mãi. Mới bằng "đốt tay" tuổi đầu mà đa "lỏi". Thôi, chào! Bát phở với cốc chè chiêu đãi mày.

Nói rồi chị ấy đứng dậy, phủi đít đi. Mịn nhìn theo vừa tiêng tiếc lại như mừng thầm vì đã thoát nạn. Đầu óc non nớt và cái bụng đói khát đã cho nó có cảm giác ấy.

Mịn đi tha thẩn đây đó. Đôi mắt nó đã quen dần với cảnh nhốn nháo ở ga. Đôi chân nó đã bạo dạn hơn. Nó đi ra phố to. Người qua lại nườm nượp. Ai cũng như vội vã, tất bật. Cũng chẳng có ai quen nó, biết nó. Nó đi cắt qua đường. Ô tô, xe đạp như muốn đâm vào nó. Nó đứng giữa đường ngơ ngác, sợ sệt rồi bất ngờ chạy vào vỉa hè như bị ai đuổi. Nó đâm vào chị bán chuối. Cả cái mẹt đựng chuối và người bán ngã kềnh ra vỉa hè. Tất cả các nải chuối đặt trên mẹt đều bị gãy. Chị bán chuối túm lấy Mịn lu loa. Mặt Mịn tái mét không còn hột máu. Đôi cổ tay nhỏ bé của Mịn đã bị chị bán chuối túm chặt. Chị đòi đưa Mịn vào công an giải quyết. Mịn cố giằng ra khỏi tay chị mà không được. Phen này thì đành chết. Chị mà đưa Mịn vào công an thì Mịn hết đường trốn. Bà bảo, các chú công an giỏi lăm, gì cũng tìm ra, gì cũng làm được. Mịn trốn bà trốn bố ra đi chắc thể nào các chú cũng biết.

- Cô ơi! cháu nhỡ... cô tha cho cháu.

Mịn vừa khóc vừa van xin. Người bán chuối thỉ vẫn chồm lên đanh đá:

- Tha cái mả nhà mày à? Bao nhiêu tiền của của tao mày làm gãy hết cả thì tao bán cho ai? Đi! Đi vào công an với tao...

- Này chị. Có mấy quả chuối ranh mà cũng lôi công an ra dọa trẻ con.

- Ơ hay... Việc gì đến nhà cô mà cô đâm xỉa vào.

- Chị muốn "tay bo" với tôi đấy hả? Muốn sống bỏ con bé ra...

- Ngang chưa? Nó đánh gẫy chuối của tao thì nó phải đền. Việc gì mà mày chõ cái mồm thối vào...

- Có bỏ không thì bảo?

- Mày đánh tao chắc?

- Đánh mày cho bẩn tay. Bỏ ra. Hết bao nhiêu tao đền!

- Sĩ chưa?

- Quân tử nhất ngôn. Đếm đi. Đủ bao nhiêu lấy ngần ấy. Thừa phải trả. Lấy đắt thì liệu hồn.

Mịn đã được thả ra sau khi chị hàng chuối đếm đủ tiền đền bù thiệt hại. Chị ta còn được không cả mẹt chuối gẫy nữa.

Người cứu Mịn lúc nguy khốn này vẫn là cái chị lúc sớm cho nó ăn phở và uống chè đá. Sao lại có người tốt lạ, tốt lùng làm vậy!

Lần này thì Mịn bằng lòng đi theo chị. Đến đâu thì đến, nó nghĩ liều như vậy. Mẹ Mìn cũng được, ông Ba Bị Chín Quai cũng được, miễn là người ấy không ác như cô bán chuối định túm lấy nó lôi vào nộp cho các chú công an. Hơn nữa, chị ấy, Mịn đã biết từ lúc sáng. Biết đâu chị ấy lại chả giống các bà vãi ở Chùa Hương đã cho bọn Mịn ăn xôi, oản khi đói bụng. Mà thực sự chị cũng đã cho Mịn ăn no từ lúc chưa biết Mịn là ai. Còn lúc này Mịn đã là đứa cầu bơ, cầu bất lang thang đang gặp nạn. Chị ấy đã bênh Mịn và bỏ tiền ra chuộc lỗi cho Mịn.

- Giờ thì em tin là chị thương em rồi chứ?

-...

- Cóc vẫn không chịu mở miệng à?

- Em sợ ô tô đâm nên nhào vào cô ấy!

- Cái đó thì rõ rồi.

- Chắc là nhóc sợ Công an?

-...

- Lại im lặng? Mày rồi sẽ khá em ạ!

Chi ấy lại dắt Mịn vào quán ăn. Lần này chị cho Mịn ăn bánh cuốn với chả. Quán ăn có bàn, có ghế cao ngồi hẳn hoi. Chi ấy vẫn gọi người bán hàng bằng từ "u" thân mật. Đã qua mấy hàng quán, từ sáng đến giờ, Mịn có nhận xét là quán quà nào chị ấy cũng có vẻ quen.

- U ơi, sao ít chất "cà cuống" thế?

- À... Đây! Con lấy hộ u. Con muốn ăn bao nhiêu thì con ăn.

Bà hàng đưa cho chị cái lọ nhỏ.

- Nhóc ăn được cay không? Món bánh cuốn có nước chấm cà cuống là hết xảy.

Mịn chấm thử. Cay, tê và thơm thơm. Nước chấm ngon và lạ quá. Ngon hơn nước mắm cua và tương ở nhà nhiều.

- Nhóc ăn được nữa cứ bảo u. Giờ chị có thể cho nhóc ăn no. Lúc sáng chị sợ nhóc bội thực sinh đau bụng nên chị hạn chế.

Mịn khẽ cười. Đôi mắt nó đã trở lại hồn nhiên với cái nhìn gần gũi, thiện cảm. Nó cũng bắt gặp cái vui của đôi mắt chị ấy nhìn lại. Mịn yên tâm ăn hết đĩa bánh cuốn nóng, ăn thêm nữa đĩa nữa một cách ngon lành.

Chị ấy là người của thành phố này và có cái tên cũng rất thành phố: Đoan Thanh. Đoan là đoan trang và Thanh là thanh khiết như nỗi ấp ủ của bố mẹ khi mang thai con.

Đoan Thanh là con gái của một gia đình viên chức. Bố Đoan Thanh là người vừa có Tây học lại lẫn cả Hán học. Ông cụ trước là thư ký cho một sở Tây, sau đó ra kháng chiến chống Pháp. Ngày hòa bình về lại thành phố, ông cụ làm việc tại một văn phòng cho một cơ quan buôn bán của Nhà nước. Đoan Thanh được sinh ra ở vùng cọ, đất tự do kháng chiến. Bã mẹ sinh con và nuôi con từ những ngày còn là cô hàng xén ở những vùng chợ giải phóng. Đôi vợ chồng cơ chỉ lam làm chỉ mong con cái lớn lên công thành, danh toại. Về thành phố giải phóng, Đoan Thanh được bố mẹ cho ăn học cấp 3. Những năm đầu cô chăm chỉ miệt mài đèn sách. Sang đến năm lớp chín, lớp mười. Đoan Thanh lớn bổng lên thành một thiếu nữ to khỏe và có dáng như một cầu thủ. Chính cái sức vóc và hình thể ưa nhìn này đã cuốn Đoan Thanh vào những thú vui của thanh niên, nhiều khi say mê tới mức sao nhãng hết cả chuyện học hành, quên cả lời bố mẹ căn dặn. Sự quá trớn của Đoan Thanh đã khiến bố mẹ nhiều lúc đau lòng.

Đoạn Thanh say bóng chuyền và chơi khá. Một lần vô tình ông cụ đi qua trường, bất ngờ trông thấy con gái mình đang quần cộc, áo cộc cứ lâng tâng chạy lên chạy xuống đỡ bóng. Không chịu nổi, tối đó bố đã "chỉnh" cho Đoan Thanh một trận về lối ăn mặc hớ hênh. Người ta đang muốn kín đáo, giấu đi không được còn con gái mình cứ phô ra mà không biết xấu hổ. Lại cỏ vẻ hãnh diện nữa là khác, Đoan Thanh chỉ biết tủm tỉm cười và im lặng. Lại một lần, anh trai cả thấy Đoan Thanh cặp kè với một thanh niên lạ ở bể bơi. Người ta thì quần là áo lượt mới dám sóng đôi. Đằng này Đoan Thanh và gã đàn ông kia cứ như cởi truồng cả một lũ, lại còn động cỡn nhảy ùm ùm xuống bể bơi. Ngứa mắt không thể chịu nổi. Tuy hiền lành nhưng sau lời mách của anh trai, Đoan Thanh đã bị bố cho hai cái bạt tai đích đáng. Đoan Thanh khóc suốt một đêm, xấu hổ suốt một ngày không dám bước chân ra phố. Nhung cũng chỉ tuần sau, dưới bóng tối của gốc cây sấu, bà mẹ đi họp dân phố về đã chính mắt trông thấy Đoan Thanh đang ôm ấp hôn hít một tay thanh niên nào đó. Đêm ấy giận quá bà cụ đã ném mấy bộ quần áo đẹp của Đoan Thanh vứt vào lò than dốt. Ông cụ nổi giận. Bao nhiêu sách vở học của Đoan Thanh đã bị bố xé nát rồi quăng vào hố vệ sinh sau nhà. Đoan Thanh xấu hổ đến mức cả tháng trời ngồi lì ở trọng buồng, rất ít khi ra nhà ngoài, trừ những bữa cơm. Hàng ngày Đoan Thanh ăn no hai bữa chính, cả bữa quà sáng nữa, sau đó là nằm lì đọc sách. Cô con gái ham chơi và bướng bỉnh quyết thi gan với gia đình.

Một tháng sau vụ đốt quần áo và xé sách vở xảy ra, có một sự việc mà cho đến mãi sau này Đoan Thanh vẫn nguyền rủa là tại sao lúc ấy mình không thanh minh, không lăn xả vào bố mẹ mà tạ lỗi. Để đến nỗi chỉ sau sự việc ấy, Đoan Thanh trở thành cô gái lang thang ở chính cái thành phố có cha mẹ, anh em mình.

Đêm ấy là một đêm giữa đông. Trời mưa phùn và rét ngọt. Cả nhà đi ngủ sớm. Chỉ minh Đoan Thanh trong căn phòng nhỏ ngồi bên chiếc đèn bàn đọc sách. Trời lạnh nhưng cô vẫn thích mở cửa. Hình như khí trời có tác dụng làm thư dãn thần kinh của cô gái ưa phóng khoáng, tự do đang bị giam hãm trong lề luật gia đình.

Có tiếng động ở đầu hồi. Đoan Thanh đoán là tiếng lá rụng hay tiếng cành cây gãy. Chỉ đoán thế thôi rồi Đoan Thanh lại chăm chú vào trang sách. Lát sau có cảm giác cái gì đang án ngữ ở trước mặt, Đoan Thanh ngẩng vội lên. Cái người thanh niên đã từng ôm hôn Đoan Thanh ở góc cây sấu ấy đang lù lù choán gần hết khung cửa sổ không có chấn song. Quần áo, mặt mũi anh qua ánh điện ướt nhoáng nước mưa. Anh nhìn Đoan Thanh run run nói được một câu: "Em" rồi cứ ngây ra như bị dính chặt vào khung cửa sổ. Đoan Thanh đứng bật lên, lùi lại. Thật khó xử. Cô có thể vươn tay ẩy anh ra khỏi cửa sổ. Còn anh, anh vẫn run rẩy ở đấy như chờ lệnh cô...

Đoan Thanh im lặng, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm người yêu. Như chỉ chờ có thế, anh lẹ làng như một con mèo nhảy nhẹ xuống nền nhà. Không kịp phản ứng gì, Đoan Thanh đã bị anh ghì chặt trong vòng tay của mình. Rồi mắt, rồi môi, rồi má, không có chỗ nào trên khuôn mặt Đoan Thanh không có làn môi anh lướt qua một cách đắm đuối. Người cô như chơi vơi, hẫng hụt rồi nóng bùng lên. Nỗi khát khao bị kìm nén hàng tháng trời giờ như thức dậy. Cô vòng tay qua lưng người yêu mà có cảm giác như đấy là tất cả những gì mà mình mong muốn, mình say mê.

Cho tới lúc có cảm giác lưng mình đang bi đẩy sát xuống mặt chiếu, Đoan Thanh mới giật mình, bừng tỉnh. Cô đẩy bật người yêu ra hổn hển nói:

- Anh về đi...

- Đoan Thanh...

- Không!

Anh vẫn lấn lên. Đoan Thanh lùi lại. Cô thấy ớn lạnh ở phần ngực để hở và chân tay như tê dại. Anh đã dồn Đoan Thanh đến mép giường.

- Thương anh với, Đoan Thanh...

Sau câu ấy là anh sà vào. Người Đoan Thanh nghiêng xuống, chới với. Rồi bất ngờ, cô bật lên thúc mạnh hai tay vào ngực anh và vô tình thét lên một tiếng "Không" rất bản năng.

Cả nhà đã thốc dậy và xô cửa ào vào. Người thanh niên sợ hãi co rúm lại. Đoan Thanh đúng ngây như tượng gỗ. Họ đã bị gia đình bắt quả tang. Tòa án gia đình lập ngay đêm ấy và tuyên án: Hai người phải ra khỏi nhà. Lệnh của bố mẹ đã được các anh giai thi hành. Đoan Thanh và người thanh niên lặng lẽ chiu tội, mà không một lời thanh minh.

Hai người dìu nhau đi dưới mưa. Gió mùa đông lùa hơi lạnh từ đường phố lên buốt thon thót. Nép người trong hơi ấm của nhau, họ lặng lẽ đi như đếm từng bước một. Hai người giống như một cặp tình nhân đi chơi khuya về không muốn dứt nhau. Đường đã vắng. Chỉ có họ với họ. Thỉnh thoảng một chiếc xe xích lô đón khách đi tàu "loong coong" đạp qua rồi lại hút hút mãi vào lòng đường phía trước.

Đến một ngã tư đường, Đoan Thanh đột ngột dừng lại. Cô bứt ra khỏi chàng trai:

- Thôi... Vĩnh biệt!

- Kìa, Đoan Thanh. Em cứ về nhà anh nghỉ qua đêm nay. Anh sẽ nói hết với mẹ.

Đoan Thanh lùi ra xa nữa.

- Vô ích. Thôi anh về nghỉ đi. Chúc anh Hạnh phúc suốt đời.

Nói rồi, Đoan Thanh bước vội sang phía bên kia đường. Chàng trai cuống quýt đuổi theo, Đoan Thanh dừng lại nói như mắng:

- Về đi! Đừng theo tôi. Vô ích!

Nói dứt câu ấy là Đoan Thanh chạy. Cô chạy nhanh như vận động viên đang về nước rút. Giữa ngã tư đường chỉ còn lại chàng trai giống như cái cọc tiêu chôn trên nước đang chung chiêng giữa bốn bề gió lạnh. Mối tình đầu của Đoan Thanh tắt ngấm từ lúc áy. Mối tình học sinh đầy bồng bột có cả sự trong sáng khờ dại nữa đã đày Đoan Thanh vào nhiều bước ngoặt không ngờ trước cuộc đời...

Đêm đầu tiên bị đuổi ra khỏi nhà ấy, Đoan Thanh đã ngủ nhờ nhà một cô bạn gái thân cùng học năm lớp 8. Bạn cô đã bỏ học và lấy một anh thợ làm răng giả nhiều hơn mình những mười năm tuổi nhưng giầu có và khéo chiều gái trẻ. Tên anh ta là Nhạn có tiếng đệm là Xuân. Bạn gái của Đoan Thanh có tên là Mai Hiên. Vợ chồng Xuân Nhạn, Mai Hiên tiếp đón Đoan Thanh rất niềm nở và nhiệt tình, Xuân Nhạn bảo Đoan Thanh:

- Hai cụ khó tính thật, Đoan Thanh cứ ở đây với bọn mình dăm bữa nửa tháng. Thậm chí hàng năm cũng không sao.

Đoan Thanh chỉ biết gật đầu một cách chung chung và cảm ơn lòng tốt của chồng bạn.

Nhưng lòng tốt của Xuân Nhạn không vô tư. Từ hôm Đoan Thanh về ở nhờ, trừ vài ngày đầu còn sau đó là Xuân Nhạn hay lân la, trò chuyện than thở chuyện duyên số. Vợ chồng Xuân Nhạn làm bạn với nhau đã hai năm nay mà người Mai Hiên cứ ngây như con cá rô đực. Càng ngày Hiên càng quắt queo, gầy rạc. Chuyện con cái đã điếc còn chuyện vợ chồng lúc nào cô ấy cũng như người đứt hơi. Xuân Nhạn khỏe mạnh lại kiếm ra tiền mà vợ chồng cứ như hai cái gốc cây cằn nhìn nhau. Lời tâm sự của Xuân Nhạn thật trắng trợn và trai lơ. Đoan Thanh đa đọc được trong đôi mắt nhìn ngang nhìn dọc của hắn ta một sự thèm muốn không sạch sẽ về mình. Nhưng chót phải nhờ vả Xuân Nhạn nên Đoan Thanh phải cắn răng chịu lặng.

Rồi mùa hội Chùa Hương đến, Xuân Nhạn bảo vợ:

- Em lên hương hoa nải quả đi chảy hội chùa, xỉn Cô xin Cậu cho chúng mình chút tí nhau chứ sống mãi thế này buồn lắm.

Mai Hiên thở dài:

- Cái số em nó thế biết làm sao. Người ta thông thạo mới biết đi lễ đi bái, còn ranh con như em biết gì mà cầu với xin.

Xuân Nhạn quắc mắt nhìn vợ:

- Ăn nhau là ở cái thành tâm. Mình không kêu khát thì ai cho uống. Có thành tâm trời phật mới chứng giám, mới cho lộc.

Mai Hiên bằng lòng đi. Nhân có cả Đoan Thanh ở đây, cô rủ bạn:

- Đoan Thanh cùng đi với mình cho vui.

Xuân Nhạn lừ mắt nhìn vợ:

- Ơ hay. Cô ấy chân son mình rồi, đi với em để cầu cái gì?

Xuân Nhạn nói hơi vô lý. Đi chùa Hương là cầu tài, cầu lộc, cầu phúc, cầu đức. Ai đi mà chả được. Riêng Đoan Thanh, cô không đi vì có lý do của nó. Đời cô đã đủ chán chường rồi nên chả mong muốn cái gì. Tuy mới tí tuổi nhưng đã va vấp về chuyện tình duyên như thế cũng coi như là vứt bỏ. Đoan Thanh chỉ mong ở yên đây độ ít ngày rồi tìm cách xin công ăn việc làm cho nó xong một đời. Chả nhẽ lúc này kiếm mươi viên thuốc ngủ hoặc cái dây thòng lọng thì nó hèn quá, cô không muốn.

Mai Hiên đi chùa Hương buổi sớm thì buổi trưa Xuân Nhạn mời Đoan Thanh đi ăn cơm hiệu với lý do làm bữa cách rách. Cơm tám giò chả lại ăn ở hiệu sang làm Đoan Thanh ngại. Xuân Nhạn lên giọng tâng bốc, tán tỉnh:

- Cỡ đặc biệt như em, bữa nào cũng phải sang trọng như thế này mới đáng.

Đoan Thanh hơi đỏ mặt:

- Anh em mình đi ăn như thế này là có lỗi với Mai Hiên đấy.

Xuân Nhạn bĩu môi:

- Lỗi với chả tội. Cứ điếc mãi cho nghỉ khỏe.

Xuân Nhạn cất một tiếng cười thích thú như là tự tán thưởng cho câu nỏi ý vị của mình. Đoan Thanh lặng lẽ ăn và tự nghĩ nhận lời đi hiệu với Xuân Nhạn thế này là dại.

Tối ấy Xuân Nhạn kêu nhức đầu đi nằm sớm. Phòng của vợ chồng Nhạn trên gác. Đoan Thanh ở nhờ phòng dưới. Khoảng khuya lắm, Đoan Thanh đang thiu thiu thì nghe có tiếng rên to ở trên gác vọng xuống. Tiếng rên mỗi lúc một nhiều, một dồn dập. Lưỡng lự một hồi lâu, Đoan Thanh mới lặng lẽ leo từng bậc thang lên. Cửa phòng hé mở, Xuân Nhạn đang nằm úp mặt trên gối.

Đoan Thanh khẽ mở cửa, hỏi nhỏ:

- Anh thấy trong người thế nào?

- Hừ hừ...

Chỉ nghe tiếng rên của Xuân Nhạn, Đoan Thanh đi lại. Cô ý tứ kéo chiếc ghế lại gần giường Nhạn nằm và lặng lẽ ngồi xuống:

- Anh đã uống thuốc gì chưa?

- Hừ... Chưa...!

Xuân Nhạn khẽ cựa mình nằm nghiêng khi Đoan Thanh mang thuốc và nước đến.

- Anh dậy uống thuốc này!

- Hừ... Hừ... tôi...

Đoan Thanh phải nâng đầu Xuân Nhạn lên. Anh ta vừa há miệng uống nước vừa cầm bàn tay nâng chén của Đoan Thanh. Nước chưa cạn, Đoan Thanh chưa thể co tay lại. Tình thế thật éo le. Khi chén nước cạn thì cổ tay cô cũng nằm gọn trong lòng tay Nhạn.

- Anh... anh làm gì thế này?

Mặt Nhạn đỏ bừng lên:

- Tôi... Tôi... Mệt quá...

- Thôi, anh nghỉ đi. Em xin phép.

Nhạn rút tay đang kê đầu nắm tiếp cổ tay kia của Đoan Thanh:

- Tôi... Tôi sợ phải ở một mình lắm Đoan Thanh ạ!

Nhận ra mưu mô của Xuân Nhạn, Đoan Thanh vội đứng bật lên. Cô chưa kịp ra đến cửa thì Xuân Nhạn đã nhanh như cắt chồm tới khóa trái cửa lại.

Đoan Thanh bình thản đứng giữa phòng nhìn Nhạn:

- Thì ra, anh đối xử với bạn gái của vợ anh như thế đấy.

Xuân Nhạn quỳ mọp dưới chân Đoan Thanh:

- Xin Đoan Thanh cứ mắng tôi. Vì yêu em quá mà tôi phải nghĩ ra trò chơi xấu này. Em thương thì tôi được nhờ. Em ghét thì tôi phải chịu.

- Xấu hổ!

Đoan Thanh lừ mắt khinh bỉ nhìn Xuân Nhạn.

- Tôi thế nào cũng được, miễn là được em đoái hoài tới.

- Thế ra anh đuổi vợ anh đi chùa Hương là vì tôi phải không?

- Đúng thế. Mai Hiên cũng biết chuyện này. Tôi cũng từng nói với cô ấy là tôi cũng thích em như thích cô ấy.

- Vợ anh gật đầu chứ gì.

- Không! Cô ấy im lặng và khóc. Tôi biết ấy là sự bằng lòng. Cô ấy không thể cho tôi những điều tôi muốn.

- Và anh đã phản bội?

- Không. Tôi cần có em như cần có Mai Hiên!

Xuân Nhạn cúi mặt, đặt môi lên mu bàn chân của Đoan Thanh mà hôn một cách đắm đuối. Cô lặng lẽ ngắm gã đàn ông si tình như bà chủ nhà ngắm con chó ngoan.

- Thôi, đủ rồi đấy. Giờ anh có thể mở cửa cho tôi ra được rồi.

Xuân Nhạn vẫn im lặng. Đôi tay hắn đã mơn man dần lên phía bắp chân Đoan Thanh. Cô sợ hãi nhìn bốn phía. Cửa đóng then cài. Chỗ nào cũng có chốt, có khóa. Xuân Nhạn có chủ tâm nên rất kỳ công trong việc bố trí này. Cảnh ngộ đang dẫn Đoan Thanh đến bước đường cùng. Xuân Nhạn say mê đến cuồng nhiệt đang ẩn chứa trong mình một dạ thú. Còn Đoan Thanh, cô là phận gái cho dù có là cầu thủ bóng chuyền hay bơi lội. Xuân Nhạn chưa dở trò dữ dằn mà vẫn đang mơn man, tán tỉnh. Thực ra là hắn thích cô, yêu cô. Và không hiểu vì sao Mai Hiên lại dám để cô ở nhà một mình với hắn để đi chùa Hương. Cô ta bất ngờ hay là đồng lõa như lời Xuân Nhạn vừa nói. Nếu quả vậy thì chao ôi, cái kiếp đàn bà sao có lúc hèn kém đến như vậy. Bây giờ, Đoan Thanh bằng lòng với Xuân Nhạn tức là phản bội Mai Hiên. Còn Mai Hiên có ý đẩy Đoan Thanh vào bước đường này tức là Mai Hiên đã phản bội bạn.

Đôi tay Xuân Nhạn đã lần lần lên phía trên gối của Đoan Thanh. Bàn tay nhớp nhúa của Nhạn như con rắn ráo đang tườn qua tườn lại nơi cặp đùi. Đoan Thanh nhắm nghiền mắt mà không biết nên vui hay nên buồn, nên cười hay nên khóc.

Xuân Nhạn đã run rẩy đứng dậy. Anh ta choàng tay ôm lấy Đoan Thanh. Đoan Thanh để yên thân thể mình trong vòng tay Xuân Nhạn, rồi lạnh lùng hỏi:

- Anh định làm nhục tôi đấy à?

Xuân Nhạn mặt ngây đờ, run run:

- Tôi yêu em.

- Thế thì anh nên mở khóa cửa ra đi. Ba bốn hôm nữa Mai Hiên mới về. Còn lúc nào, có thể là ngay đêm nay, lúc nào tôi thấy yêu anh, tôi sẽ lên.

Xuân Nhạn ngây ngô như người điếc. Anh ta chỉ biết chòng chọc nhìn Đoan Thanh.

- Còn nếu anh định quyết tâm yêu tôi bằng được theo kiểu này thì tôi cũng sẵn sàng. Tôi sẽ cởi hết quần áo ra cho anh muốn làm gì thì làm.

Nói chưa dứt câu, Đoan Thanh đã lần từng chiếc cúc áo. Xuân Nhạn đã nhác trông thấy sau màu lụa mỡ gà lấp ló bộ ngực đầy và rắn của Đoan Thanh. Và hình như cô cũng có ý phơi ra cho anh ta nhìn nữa.

Nhưng chỉ như thằng nhìn trộm, Xuân Nhạn liếc qua rồi vội nhìn đi chỗ khác như người xấu hổ.

Xuân Nhạn ngoan ngoãn ra mở cửa cho Đoan Thanh. Đoan Thanh sững người trước thái độ này của Nhạn. Chân cô bước xuống bậc cầu thang quen thuộc mà như bước xuống nơi xa lạ với những nấc cao thấp khác nhau. Anh ta có thể làm tất cả nếu không mở khóa. Đoan Thanh biết cô sẽ chống cự quyết liệt nhưng chắc chắn cuối cùng sẽ xuôi tay hàng. Một khoảng không gian nho nhỏ của căn buồng kín bưng ấy, với cái sức hộ pháp của Xuân Nhạn làm sao cô có thể chống cự nổi. Còn cắn lưỡi mà chết vì bì nhục thì Đoan Thanh chưa hề nghĩ tới. Vả lại, với Xuân Nhạn, Đoan Thanh có sự kính nể của một ân nhân. Còn anh ta yêu cô, đó là quyền của anh ta. Ngược lại, cô có yêu anh ta không, đó cũng là quyền của cô.

Việc Xuân Nhạn phải chấp nhận mở khóa cho Đoan Thanh ra ngoài lại chính là điều khi về đến phòng mình rồi cô vẫn vương vấn. Cô muốn ngủ cho quên đi mà không tài nào ngủ được. Đôi mi mắt Đoan Thanh cứ cứng đơ như không chịu khép lại. Kéo tấm chăn lên trùm kín người mà Đoan Thanh cảm thấy ngột ngạt, bức bối. Cô ngồi dậy đi đi, lại lại. Căn phòng như quá chật. Bộ quần áo ngủ mặc trên người sao hôm nay như trói như buộc cô. Trong mờ ảo xanh nhạt của ánh đèn ngủ Đoan Thanh đa lần cởi hết quần áo của mình rồi đồ vật trên đệm chăn mà cắn chặt môi, khóc tức tưởi.

Lát sau có tiếng chân người bước nặng nề lên gác. Tiếng gõ cửa hơi nặng tay. Xuân Nhạn đang chập chờn choàng tỉnh.

- Ai thế?

-...

Tiếng gõ cửa mạnh hơn. Xuân Nhạn đi vội ra mở cửa. Một mùi thơm từ da thịt Đoan Thanh phả ra. Xuân Nhạn hấp tấp hỏi:

- Có gì thế em?

Trong bóng tối, một cái gì tung lên rồi nhoàng bay xuống nền nhà. Đoan Thanh đã tung chiếc chăn khoác trên người xuống đất rồi cứ thế - một cơ thể nguyên vẹn, cô nhào đến ôm chặt lấy Xuân Nhạn.

Ba hôm sau, Mai Hiên ở chùa Hương về. Cô mua làm quà cho Đoan Thanh một cái khánh chai đeo ở cổ có tua ngù xanh đỏ. Xuân Nhạn được ăn một phẩm oản lộc phật. Được uống một hớp nước chảy xuống từ nhũ đá trong động Hương Tích. Ba người ăn với nhau một bữa cơm chiều vui vẻ. Nghe Mai Hiền tíu ta tíu tít kể chuyện chùa Hương mà Đoan Thanh cứ cúi mặt, ngậm ngùi. Thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn Xuân Nhạn. Cái nhìn có gì như buồn buồn nhiều hơn là hờn oán.

Đêm ấy vợ chồng Xuân Nhạn xin phép Đoan Thanh lên gác sớm, Mai Hiền đi ô tô mệt muốn được nghỉ. Xuân Nhận thì không muốn kéo dài cảnh này. Khoảng bốn giờ sáng, anh ta vờ đi xuống nhà dưới. Khi qua phòng Đoan Thanh, Xuân Nhạn giật mình vì thấy phòng để hé. Mọi đêm Đoan Thanh đều đóng kín chứ không để hé như sáng nay. Xuân Nhạn khẽ kẹt cửa đi vào. Anh ta hy vọng đó là tín hiệu mời hoặc chờ đợi. Xuân Nhạn sờ vào trong tấm màn buông rủ. Tấm chăn bông đã được lật sang một bên, mặt chiếc gối ẩm ướt mà Đoan Thanh thì biến mất.

Đoan Thanh đã tìm đến nhà một người khác ở nhờ. Cô cũng nhờ bạn tìm việc làm cho. Mãi hai tháng sau một nhà máy chế biến lương thực nhận lời. Hôm đến ra mắt trưởng phòng tổ chức, mặt Đoan Thanh gầy gò, tái xanh. Ông trưởng phòng tổ chức hỏi:

- Cô có ốm đau gì không?

- Dạ không ạ!

- Sao trông người cô xanh thế?

- Dạ cái tạng cháu nó thế đấy ạ!

Ông trưởng phòng tổ chức đi đi lại lại, băn khoăn. Thật oái oăm. Lúc này cơn chóng mặt lại nổi lên Đoan Thanh ôm ngực, nôn khan. Ông trưởng phòng tổ chức vỡ lẽ dần. Đoan Thanh bị trả lại đơn với lý do nhà máy chỉ được phép tuyển những người còn son rỗi.

- Cháu cũng son rỗi đấy chứ ạ!

Ông trưởng phòng tổ chức khẽ nhếch mép cười.

- Cô lòe làm sao được chúng tôi.

- Thưa bác. Cháu chưa hiểu ý bác ạ.

- Thôi chịu khó cầm lại đơn. Nếu chưa hiểu thì dần dần cô sẽ hiểu.

Cho đến một hai tháng sau nữa, khi đã cảm nhận được sự cựa quậy trong dạ dày hay trong ruột gì đó rồi cái vòm bụng cứ cao dân lên, Đoan Thanh mới hoảng hồn biết rằng mình đã có chửa với Xuân Nhạn. Cô không dám công khai cho mọi người biết chuyện này. Đã đôi lần giáp mặt Xuân Nhạn nhưng Đoan Thanh tìm cách tránh. Hàng ngày, Đoan Thanh cắp cái nón ra ga xếp hàng mua vé, bán lại với giá cao hơn để kiếm sống. Rồi cái bụng cứ ngày một to dần lên, to đến mức Đoan Thanh không thể che giấu được nữa, cô càng dễ dàng mua vé ưu tiên, càng dễ kiếm lời.

Hôm chuyển dạ, một mình Đoan Thanh đi xích lô đến bệnh viện phụ sản. Người trực viện hỏi:

- Chồng con đâu mà chị đi có một mình?

Đoan Thanh trả lời ráo hoảnh:

- Dạ, nhà em đi B dài chống Mỹ cứu nước ạ.

Bệnh viện đã chịu cứng trước lý do đó. Đoan Thanh vào viện, diện ưu tiên có chồng đi bộ đội. Sau ba tiếng đứa trẻ không chịu được nữa, nó đã vùng vẫy chui ra khỏi bụng mẹ. Cô đỡ báo tin vui cho Đoan Thanh rằng cô đã đẻ con trai. Đoan Thanh cười chẩy cả nước mắt.

Hôm sau nữa, Đoan Thanh đã lặng lẽ bế con bỏ trốn khỏi bệnh viện.

Trên đời này quả thật có nhiều người tốt, và cũng có nhiều người cả tin. Cô nói dối là chồng đi B dài, thế mà nhiều người tỏ ra xúc động thông cảm thực sự. Với khuôn mặt trẻ trung, Đoan Thanh đã thành thạo với nhiều loại công việc để kiếm sống nơi sân ga. Cô tỏ ra tháo vát hơn, lỳ lợm hơn khi biết mình đa có thai sau cuộc tình với Xuân Nhạn. Tình yêu không, cưỡng bức không. Nó là một cái gì khó nói, khó diễn tả, thật chốc lát nhưng cũng đầy cuồng nhiệt, táo tợn. Cũng chính cuộc tình này đã đưa Đoan Thanh vào đoạn đường khác! Với đứa con trong tay, không nhà cửa, không nơi nương lựa. Cô đã thả nổi mình trong cuộc sống nhộn nhạo của Ga, ngụp lặn với nó, khuấy đảo nó để trở thành một Đoan Bụi, Đoan Xin Mời, Đoan Mệt Nghỉ, Đoan Phật, Đoan Lá Lúa, Đoan Cống... và cuối cùng là Đoãn Bụi. Thực ra mỗi cái tên ấy đều gắn liền với một câu chuyện, một tích, một hành vi có lúc rất người, cũng có khi rất thú của Đoan Thanh mà từ đây được gọi là Đoãn Bụi. Đó là quãng sau Xuân Nhạn, quãng bụi bậm của một đời con gái với những chồi chụt, hụt hẫng của một lối sống đua đòi, buông thả.

Cho đến lúc gặp Mịn. Đoãn đã có gần ba năm lang thang ở ga. Hàng ngày, gửi con bà hàng nước, Đoãn lân la chỗ nọ, chỗ kia làm bất cứ việc gì miễn kiếm được tiền nuôi mình, nuôi con. Nơi ở nhờ của mẹ con Đoãn là túp lều của bà già bán nước.

Sáng nay có tiền chiêu đãi phở và chè đá, chiều lại có tiền mua bánh cuốn chả cho Mịn là có lý do của nó. Chuyện bắt đầu từ sẩm tối hôm kia. Sau khi cho con ăn hết nửa cái bánh mỳ chấm đường, uống hết chén nước chè nguội, Đoãn gửi con cho bà bán nước, vai khoác cái túi du lịch căng phồng nhét đày giẻ rách, gạch, giấy vụn đi lẫn trong bóng tối của quãng đường nhiều cây rồi ngơ ngác nhìn trước nhìn sau đi vào sân ga. Nhà bán vé đã đóng cửa. Chuyến tàu ngược chưa đến giờ chạy. Giờ mới vừa tút tút. Phải bảy tám tiếng nữa cửa bán vé mới mở. Đoãn hỏi người nọ người kia rồi đi quanh đi quẩn ra chiều lo lắng, ngán ngẩm.

Có một người khoảng ngoài ba mươi tuổi, da nâu bóng như kiểu người mạn biển, đầu đội mũ lá, mặc bộ quần áo nâu bạc, chân đi đôi dép cao su bốn quai ngồi bó gối, tay giữ khư khư cái quai túi xắc nhỏ bằng vải bạt mốc. Từ lúc Đoãn quanh quẩn nơi cửa bán vé đã thấy mắt anh ta liến láo nhìn mình. Đoãn không nhìn lại nhưng cố ý lướt qua chỗ anh ta ngồi. Sau đó, Đoãn dừng lại gần đó với dáng tư lự như chờ ai. Đoãn có ý để cho anh ta nhìn thấy nửa khuôn mặt trắng và cái eo lưng của mình. Lát sau, Đoãn thở dài quay vào cũng vừa lúc đôi mắt cô ập vào đôi mắt người đàn ông đội mũ lá. Đoãn bẽn lẽn gượng cười rồi tiến thêm hai bước chân nữa về phía mục tiêu và cất tiếng rất ngọt hỏi:

- Bác ơi, bác xem giúp cháu mấy giờ rồi ạ?

Người đàn ông khẽ vén tay áo lên, lắc đâu. Anh không có đồng hồ. Đoãn nhìn anh như xin lỗi rồi nói bâng quơ:

- Giờ có khi phải tám chín giờ...

- Có lẽ thế.

Người đàn ông góp lời. Đoãn đã thấy cái dáng tấp tểnh muốn bắt quen của anh ta.

- Bác cũng đi tàu ngược ạ?

Người đàn ông cười, gật đầu:

- Sốt ruột quá cô ạ!

- Cháu cũng thế. Xuống xe ô tô cái là cháu vào đây ngay. Nào ngờ nhà ga lại thay đổi giờ tàu.

- Tôi cũng thế đấy.

- Đành vậy. Từ giờ cho đến lúc tàu chạy ít ra cũng bẩy, tám tiếng nữa.

Đoãn hắt ra một tiếng thở đài. Chán chường, não nuột. Lại ra vẻ bơ vơ, trơ trọi nữa...

- Cô ngồi xuống đây cho đỡ mỏi chân.

Người đàn ông kéo rộng mảnh ni lông xanh, tay vuỗi vuỗi bụi trên mặt một cách chân thành. Đoãn ý tứ ngồi xuống một góc với lời “cám ơn” lịch sự.

Chuyện qua, chuyện lại rồi hai người cũng rõ nhau. Người đàn ông là bộ đội xuất ngũ, làm đội trưởng sản xuất, mang tiền lên ngược mua trâu cho hợp tác xã. Chuyến này cũng mới là chuyến đi thăm dò, nếu được thì chỉ mua tạm một con nghé về báo cáo chủ nhiệm. Người đàn ông còn thật thà giới thiệu tên họ là Lư Mạnh Quánh, tuổi ba ba vì sương gió chiến trường nên nhanh già và có phần nào ngụ ỷ nói vời cô bạn đường mới quen rằng mình “vẫn là một con số không rất tròn”. Đoãn Bụi cũng vồn vã hỏi:

- Em là Tín. Người ta đặt tên con là Hương, là Hoa, bố em thì chọn chữ Tín. Cụ bảo cái quý nhất ở đời là giữ chữ Tín với nhau. Chả lẽ bố đặt tên mày là Tin thì nó buồn cười lắm.

Ồng cụ thật tư chất và sâu sắc. Lư Mạnh Quánh nghĩ về người bố của Tín như thế. Quánh còn cảm phục Tín ở chỗ thân gái, học xong sư phạm trung cấp, đã xung phong lên miền núi dạy học. Ghê hơn nữa, lấy chữ phục vụ làm đầu nên đã hai ba, hai bốn rồi vẫn chưa hề vướng bận chuyện gia đình...

- Tôi phục Tín đấy.

- Anh khen em quá. Ai trong thời đại này mà chả chọn cho mình một công việc phục vụ đất nước. Các anh tốn xương máu, công ấy to lớn hơn bọn em nhiều.

Tín tỏ vẻ xúc động khi nói câu này. Quánh cũng hăng hái giơ tay lên như muốn diễn đạt một ý mạnh mẽ nào đó rồi lại vội vàng buông xuống. Vô tình bàn tay Quánh rơi xuống tay rồi xuống đùi Tín. Cô gái ý tứ co người lại mà không có phản ứng gì gay gắt.

Về khuya, nhiều người đã chọn chỗ khuất vắng để ngả lưng, chờ tàu. Có người ngồi co chân gà gật. Ngọn đèn trên trần nhà đỏ quạnh vì điện yếu. Không gian nhà ga về đêm tù mù, buồn tẻ trước cả khối người mệt mỏi, ngái ngủ đợi tàu.

Tín đã có vẻ buồn ngủ. Quánh cũng vậy. Họ ngồi gần nhau hơn, chuyện trò thân mật hơn. Đã có sự va quệt vô tình hoặc hữu ý tự nhiên hơn. Tín ngủ thật. Thinh thoảng cô lại giãy lên đập muỗi. Quánh thì còn thao thức. Thương chân tay Tín bị muỗi cắn, Tín đã tung chiếc khăn dù ra. Họ đắp chán cho nhau. Lúc đầu còn giữ ý kéo chăn che ống chân. Như vô tình Tín cựa quậy rồi kéo cao chăn lên. Chiếc chăn cuối cùng đã kéo hết ngang cổ. Đâu gối họ đa tựa vào nhau. Bàn tay Quánh đã đặt lên đùi Tín. Tín khẽ đẩy ra. Bàn tay ấy đặt lại. Tín đề im. Bàn tay ấy lần lần từ đùi Tín rồi ngược lên phía trên. Tín hổn hển thở rồi nói rất nhỏ.

- Đừng thế anh.

Không biết Quánh có nghe rõ lời Tín nói không nhưng bàn tay thô giáp của anh ta cứ ngày càng can đảm hơn. Người Tín như nhũn ra đổ oặt sang phía Quánh. Như không còn sự từ tốn nữa. Quánh táo tợn hơn. Tín quẫy cựa. Tay cô giữ chặt tay Quánh:

- Đừng thế anh. Người ta biết.

- Mình ra chỗ vắng nhé.

Quánh nói như nuốt lấy lời. Tín im lặng:

Lát sau người ta thấy Tín lùi lũi xách túi đi ra khoảng sân vắng. Cách Tín khoảng vài chục mét là Quánh. Họ đưa nhau tới một bức tường khuất cạnh cửa hàng ăn uống lúc này đã đóng im im.

- Anh như quỷ ấy.

Tín nũng nịu.

- Tình yêu tên lửa mà em...

Tín vặn lại:

- Biết em là ai mà yêu với đương?

Quánh cười như trẻ con:

- Còn thử thách anh nữa. Sau chuyến mua trâu này về, anh sẽ tìm lên chỗ em.

- Nhớ nhé. Sai là em bôi nhọ nồi vào mép.

Họ ngồi với nhau trên chiếc dép rồi trên cỏ. Tín vẫn giữ thế nửa nạc nửa mỡ. Quánh háu ăn, lấn lên rồi lại lùi vì sự dè dữ, tinh tế của Tín. Chính sự này càng làm Quánh say đòn hơn...

Cuối cùng thì hai người vật vã với nhau trên tấm ni lông trải rộng dưới chân tường ngôi nhà tối Quánh đã bị Tín rút hết sinh lực để đến nỗi tàu rú còi chạy rồi mà không gượng nổi để ra ga.

Sáng rõ, Quánh mới tỉnh hẳn. Anh thấy mình nằm co trong tấm chăn dù phủ kín. Đầu Quánh gối lên cái túi đã rỗng hết ruột. Nhưng túi anh lại có một tập tiền lẻ. Người trong ga chê anh chàng dại gái mắt trắng tiền mua nghé của hợp tác xã. Có người lại khen cái con đĩ nào đó còn tử tế. Hắn không lấy hết mà để lại cho anh ít tiền.

Đoãn đã đổi thân thể mình đề lấy tiền. Cô đã vần và con mồi tới mệt mỏi đề rồi rút ruột nó. Tiền nhiều. Đoãn sung sướng ôm nó vào lòng rồi lẩn. Đi được mẩy bước, nghĩ thế nào cô ta đã quay lại. Sờ nắn gói tiền, thấy gói có vẻ cũ nát, Đoãn cho đây là tiền lẻ. Cô đã lấy ra, đủ thời gian đút vào túi Quánh mà anh ta vẫn ngáy như chết.

Đoãn về tới quán nước của bà già thì đa rạng sáng. Thằng cu con vẫn ngủ ngon. Bà già hỏi:

- Mày đi đâu về?

- Con đi làm ca.

Bà già nhìn Đoãn gắt gỏng, khó chịu:

- Cô gửi tôi buổi tối mà cô đi suốt đêm.

- Con nhỡ.

Bà già bán nước bĩu môi:

- Nhỡ cái con tiều!

Đoãn nén cười. Cô cúi xuống vuốt má con:

- Rồi mẹ cháu sẽ trả công bà gấp đôi, gấp ba.

Tôi chả thèm. Bế sã cả tay.

Đoãn lẳng lặng đi ra phía sau. Cô vợi nước từ thùng phuy ra chậu bê vào góc tường khuất.

Đoãn tắm. Bao nhiêu nước dội lên người. Bàn tay Đoãn như chiếc chổi rà, quét khắp da thịt. Doãn có cảm giác cơ thể mình như một đống thịt bày bán trên phản.

Nghỉ ngơi với con ở nhà hơn một ngày như con thú xả hơi sau một đợt săn mồi, Đoãn thấy người thư thái lại. Mọi chuyện như chẳng có gì quan trọng sau những gáo nước tám táp và một giấc ngủ mê mệt. Bỗng nhiên có một đống tiền. Bỗng nhiên có được sự khoái cảm man dại. Bỗng nhiên nhận được một tình yêu không chuẩn bị, không gốc tích giống một que diêm thiếu an toàn, bật cháy. Quánh thật tốt bụng và mê muội. Còn Đoãn thì đầy mưu mẹo lọc lừa. Cái vồ vập, dồn nén rồi bùng lên là có thật cả ở Quánh và Đoãn. Quánh hồn nhiên và sung sướng như trẻ ra ngã gặp của rơi. Còn Đoãn vừa buông thả vừa tỉnh táo. Quánh như Xuân Nhạn đêm nào. Có khác chăng là sự kết thúc. Đoãn đã vì xấu hổ mà phải bỏ nhà Xuân Nhạn ra sống ngoài ga. Còn với Quánh thì sau khi làm anh ta không còn biết trời đất gì nữa. Đoãn đã nẫng phần lớn số tiền mua nghé. Đoãn lấy tiền vì sự hối thúc của cuộc sống vạ vật, tạm bợ. Cô còn để lại cho Quánh một gói tiền lẻ vì cái thú nghịch ngợm của cô gái ưa tự do trước anh chàng dại gái. Khi nằm bên đứa con bé hỏng rồi, khi chân tay người ngợm đã thơm tho rồi, mường tượng lại những giây phút với Quánh. Đoãn thấy lạ và thương. Sáng sớm hôm sau cô định gửi con ra ga tìm Quánh, đi được một quãng cô vội quay lại và tự cho mình là ngây ngô, rồ dại.

Sáng sau nữa, khi tin rằng Quánh không còn ở ga. Đoãn mới ăn mặc thật diện, gửi con cho bà cụ bán nước, lững thững đi ra phố. Đoãn như người đi dạo chơi. Cái ví giả da cầm tay, mái tóc uốn sóng mềm ngả xõa bờ vai tròn, cái áo ca rô, cái quần lụa mịn, đôi guốc gót cao... Trông Đoãn giống như cô con gái nhà giàu dạo phố.

Quanh quẩn mấy đường phố chính, nhìn ngắm cái nọ, hỏi giá cái kia rồi Đoan vòng ra Ga. Cô không vào sân Ga vội mà đứng nấp sau mấy hàng quán. Đôi mắt Đoãn nhìn liếc chỗ nọ chỗ kia. Thực ra là Đoãn tìm xem có thấy bóng dáng của Quánh ở đâu không.

Mất tiền, Quánh vừa bực vừa xấu hổ. Anh ta nguyền rủa cái mối tình thổ tả tối qua và ngậm tăm nhảy tàu xuôi về nhà. Quánh không dám trình báo công an vì sĩ diện. Đau đớn đến ê chề cả người mà không dám kêu. Đường đường một đấng nam nhi mà đến nội mù mịt để nó lừa cho thì còn mặt nào mà kêu làng. Càng kêu càng thối. Chính vì lẽ đó mà Quánh chỉ dám văng tục với chính mình rồi biến.

Không thấy Quánh, Đoãn nửa mừng nửa buồn. Dư vị của cuộc ái ân vẫn còn ngân nga trong da thịt cô. Thực tâm, nếu trông thấy Quánh ở đây chưa chắc Đoãn đã dám gặp lại. Đoãn không gặp Quánh nhưng đã thấy Mịn. Linh cảm của kẻ thất cơ lỡ vận đã giúp cô nhanh chóng nhận ra Mịn như kẻ cùng cảnh ngộ với mình. Cô theo dõi nó từ lúc nó nằm co trong góc tường. Cô để ý khi nó thất thểu như cái gọng vó lay lay qua những chỗ người ngồi nằm lổn nhổn ở sân ga. Con bé trông kháu quá. Cái dáng này lớn lên trông “ngon” phải biết. Mắt nó đen thẳm, mũi hơi cao và nước da trắng mịn... Chỉ phải nỗi hom hem, xanh xao quá. Nó bị lạc hay bị bố mẹ đuổi?

Đoãn đã nhìn ra cái đói khát vật vờ của Mịn khi nó đứng ôm cột điện hao háo nhìn những người ăn quà sáng. “Tội quá! Thương quá!”. Tự nhiên trong Đoãn trào lên nỗi xót xa. Đoãn chưa bị đói khát bao giờ, cho nên trước cảnh tần tạ của con bé, cô thấy người mình cứ run lên như bị nhúng nước lạnh. Đoãn lây cái bơ vơ, côi cút của con bé. Con bé như khêu gợi, hối thúc. Nó hoàn toàn xa lạ mà sao lúc này bỗng gần gũi như có cái gì níu kéo cô lại.

Sẵn có tiền trong túi lẽo đẽo suốt một ngày Đoãn đã chinh phục được con bé. Lúc này cô là Đoãn Phật. Nhưng khi đưa Mịn về nhà, cô bé hỏi:

- Chị ơi, chị tên là gì?

- Đoãn, Đoãn Bụi!

- Bụi là thế nào?

Mịn ngơ ngác hỏi lại. Đoãn bật cười...

- Bụi là... Thôi, ở với chị ít ngày nữa rồi sẽ hiểu hết em ạ!

Min lại lẳng lặng. Nó nhỏ nhẹ, tự nhiên nói:

- Em tên là Mĩm - Mịn nói tên mình khác đi.

Đoãn bẹo má Mĩm. Con bé cười. Đoãn cũng cười theo:

- Khá lắm. Mĩm... Thôi để chị gọi thêm thế này cho ngon: Mĩm Giò Lụa! Được không nhóc?

Từ đấy, Mịn theo Đoãn bước vào cuộc sống lang bạt với cái tên: Mĩm, Mĩm Giò Lụa.

*

* *

Bà Tầm suốt một đêm thức trắng, suốt một ngày lẩn thẩn như ma ám. Bà không thèm nhìn Ngạnh, không ăn và không nói một lời. Bà như bị gió độc trúng khẩu. Người bà cứ quắt lại như tàu cải bị phơi nắng. Ngạnh hỏi gì bà cũng chỉ nhìn. Đôi mắt bà trũng sâu như bị ai đào.

- Cho nó chết. Bà định chết theo nó thì bà bảo tôi.

Ngạnh vẫn chưa nguôi giận. Con bé đã canh cửa cho giai vào ngủ với Láng. Đúng là mẹ nào con ấy. Mẹ nó, cái con Lụa ấy đã làm khổ Ngạnh, giờ lại đến nó. Cứ tưởng yên thân với con vợ mới nào ngờ nó cũng tuồng mèo mả gà đồng. Uất nhất là cái con ranh Mịn đã tự nguyện đứng canh cổng cho dì nó ngủ với trai.

Ngạnh nuôi ngọn lửa hờn oán ấy và thấy rằng việc mình đánh Mịn là đúng và việc nó sợ quá mà bỏ đi cũng chẳng có gì động tới tâm can cái người mà nó gọi bằng “bố”. Giận Mịn, Ngạnh giận lây cả bả Tầm:

- Bà có định chết theo nó thì sẵn gỗ kia, tôi sẽ đóng cho một cái áo quan. Thối như thế mà cứ chằm chặp bênh. Nó cầm dao giết tôi chưa đủ, giờ lại đến bà?

Bà Tầm bỏ ngoài tai tiếng gầm gừ của thằng con ương bướng. Bà đã mất hết. Con không còn. Cháu không còn. Đôi tay bà như người thua bạc. Đau và xót là lẽ thường ngày của bà từ sau ngày Ngạnh dở chứng. Lúc này tâm can bà đa quặn lại như cái chăn sờn vắt kiệt nước. Cho nên, dù nó có nguyền rủa bà đến đâu, chọc tức bà đến đâu, bà vẫn bỏ ngoài tai như người điếc. Tất cả tâm trạng bà lúc này là nghĩ đến Mịn.

<