← Quay lại trang sách

Chương 6

MĨM về ở với Đoãn. Mới đầu Đoãn giao Mĩm trông con cho mình. Đó là thằng cu Bói. Bói mới hơn một tuổi nên cần phải bế ẵm, dỗ dành.

Đoãn cư xử với Mĩm như em gái. Lúc nào cần đi đâu, đưa con cho Mĩm là Đoãn lại bảo: “Bói ra dì Mĩm bế nhá!”. Với bà già bán nước thì Đoãn nói:

- U cứ cho chị em chúng con và cháu ngả lưng nhờ. Tốn kém bao nhiêu con chịu. Thằng cu Bói có dì nó bế, u cũng đỡ vướng chân, vướng tay. Con có lộc, u cũng có lộc.

Được cái Đoãn thu, chi sòng phẳng nên bà già bán nước cũng yên tâm. Chả mất gì cho bà. Mất chăng là mất chỗ ngả lưng cho chị em nó và thẳng bé. Còn nước nôi, quà bánh nhiều khi có cả thức ăn ngon nữa là Đoãn lo. Bà cô quả, một thân một mình, có chúng nó ra vào bà cũng vui. Phải cái, nó là ai, nó ở đâu đến, bà chả hề hay biết. Nhiều lúc bà tò mò hỏi, Đoãn chỉ cười nhạt:

- Chúng con là dân Di-gan mà u?

- Di-gan là cái gì hả Đoãn?

Bà già thắc mắc hòi, Đoãn liền bô bô nói như trêu ngươi:

- U lạc hậu thế. Di-gan là Di-gan chứ còn là cái gì nữa. Thôi, nôm na thế này cho dễ hiểu. Chúng con, kể cả cái thằng cu Bói kia nữa là những cô hồn vừa chui từ địa ngục lên.

Thế là bà già hết hỏi. Đoãn cũng chỉ mong như vậy.

Còn cuộc đời mình. Đoãn đã kể cho Mĩm nghe. Ngược lại, Đoãn cũng biết được cảnh ngộ của Mĩm.

- Thôi biết đâu để đấy. Chỉ chị em mình biết với nhau thôi. Mày mà ho he cho bà già biết, rồi bà ấy lân la, thóc mách với công an là hết đất làm ăn.

Câu này Đoãn dặn đi dặn lại Mĩm nhiều lần. Chính Mĩm cũng hiểu đó là điều an toàn đầu tiên để nó có thể sống lâu dài với chị Đoãn. Nó cũng sợ công an như chi sợ. Chính nó cũng nhiều lần tâm sự với Đoãn:

- Chị thương em thì chị đừng nói cho ai biết về em. Từ ngày bỏ nhà ra đi, chỉ có chị là người duy nhất em kể chuyện.

Một hôm, Đoãn đi từ sáng sớm cho đến tận tối mịt chưa thấy về. Cu Bói nhớ mẹ khóc đến khản cả giọng. Bà già bán nước thỉnh thoảng lại rên lên nguyền rủa Đoãn là “đồ con gái vô hĩnh”. Mĩm thì lo vì sợ. Nó biết là chị Đoãn đi làm ăn nhưng đến giờ chưa về chắc là có chuyện!

Gần chín giờ tối Đoãn mới mò về đến quán nước. Dáng Đoãn len lén, mắt nhìn trước nhìn sau nhự sợ có ai đi theo. Khi tỏ mặt đèn Mĩm mới thấy mặt chị có nhiều vết đỏ, vết tím. Bà già bán nước có lẽ vì mắt kém không nhìn thấy nên chỉ tru tréo lên vì chuyện Đoãn bỏ con đi đêm.

Đoãn bế vội con rồi kéo Mĩm ra sau quán nước nói nhỏ:

- Sáng nay hút chết. Chị phải lặn từ lúc ấy cho đến bây giờ đấy.

Đoãn thu xếp mấy cái quần áo con cho vào chiếc túi rách rồi bảo Mĩm khoác vào Vai đi ra cửa tranh thủ khi bà già đang lúi húi dưới bếp không trông thấy. Cùng lúc ấy, Đoãn bế con đi xuống gặp bà già:

- U ơi! Chị em chúng con và cháu đi ra phố ăn bát phở rồi lát chúng con về.

Bà già thật thà:

- Sang nhỉ! Chắc buôn lãi to nên kéo nhau đi ăn hiệu phỏng?

- U tính... Thỉnh thoảng cũng phải bồi dưỡng tí chứ!

Ra đến phố, Đoãn bảo Mĩm:

- Biến nhanh đi em không bọn “Cá” nó lục ra là tù cả nút.

Mĩm ngây ngô hỏi:

- Mình đi hẳn hả chị?

- Chứ còn sao nữa!

- Nhưng còn quần áo của em với chị ở đây?

- Báu gì mấy cái tã rách ấy. Rồi có hết. Đi nhanh lên nhóc.

Hai chị em cứ nhằm quãng tối của hè phố mà bước. Trông họ giống như mấy mẹ con vừa xuống tàu đang lếch thếch rủ nhau đi tìm nhà trọ.

Đoãn dặn Mĩm:

- Cỏ ai hỏi thì bảo chị em chúng cháu vừa ở tàu Thái về, nghe không?

Mĩm không trả lời Doãn. Đôi chân nó lập bập bước.

Hai chị em và cu Bói tới bến xe phía Nam thành phố lúc đài đêm đã tắt. Nhà chờ không rộng như nhà chờ của Ga nhưng cũng lổn nhổn những người. Một túm vài ba ông ngồi chuyện khan. Mấy bà, mấy chị nằm khoanh trên tấm ni lông. Một vài người hai tay ôm chặt túi, lưng tựa vào tường, đầu ngoẹo xuống tận vai ngủ. Một vài quán nước lưu động đã tắt đèn, dọn điếu, dọn chén.

Đoãn chọn một góc hè ngoài hiên nhà chờ, lẩy mấy cái lá phảy cho sạch bụi rồi bảo Mĩm ngồi xuống đó:

- Mình ngủ ở đây hả chị?

- Còn đâu nữa.

Mĩm đặt cái bị xuống đất rồi đưa tay đỡ cu Bói đang gà gật trong tay mẹ Đoãn:

- Dì bế cháu nào!

Đoãn đưa con cho Mĩm bế rồi đi nhanh ra phía cái quán hàng còn sáng đèn. Lát sau Đoãn quay lại cầm trên tay hai chiếc bánh chưng to.

- Ăn đi cho đỡ đói bụng.

Mĩm bóc bánh ăn ngon lành. Đoãn cũng bóc bánh ăn mà sao như muốn nghẹn. Thấy vẻ mệt mỏi, buồn bã của Đoãn, Mĩm hỏi:

- Chị ốm à?

Đoãn khẽ gật đầu. Mãi sau khi Mĩm bế cháu ngả người vào tường thiu thiu ngủ Đoãn mới nuốt xong miếng bánh cuối cùng.

- Mĩm này, chị bảo...

Đoãn vỗ vỗ vào vai Mĩm. Mĩm choàng dậy, hốt hoảng.

- Em tỉnh ngủ chưa?

- Lại đi hả chị?

- Không!

Giọng Đoãn nghẹn nghẹn như người ốm.

- Em đưa cháu chị bế cho...

- Em bế được mà chị!

- Thì cứ đưa đây cho tao.

Đoãn nói có vẻ gắt. Đôi tay Đoãn như giằng cu Bói ra khỏi tay Mĩm.

Đoãn ôm chặt con vào người. Hơi ấm của thằng bé làm Đoãn choáng váng. Đôi mắt Đoãn như mờ, như tỏ. Mĩm nhìn thấy đôi mắt Đoãn có nước.

- Chị ơi, chị khóc à?

- Không!

Tiếng Đoãn vẫn nghèn nghẹn. Mĩm thấy chị gục xuống chùi nước mắt vào áo cu Bói.

- Mĩm ơi...! Chị bảo em nhé. Giờ chị với cháu vào trong kia một lắt rồi chị lại ra với em.

Mặt Mĩm sị xuống. Nó ấm ức khóc. Giá là ban ngày thì nào nó cũng òa lên thôi.

- Chị ơi, chị bỏ em à?

- Không!

Đoãn cũng chỉ nói được chừng ấy rồi lặng im.

- Chị ơi, chị bỏ em thì khổ cho em lắm.

Đoăn nắm chặt lấy tay Mĩm:

- Chị thề đấy. Cứ ở đây rồi tý nữa chị ra.

Nói xong câu này, Đoãn khoác bị vào vai rồi đứng bứt lên.

Đoãn đi như chạy vào cái ngõ tối trước mặt. Mĩm chỉ biết nhìn theo chết lặng.

Khoảng một tiếng sau Đoãn lại có mặt trước Mĩm. Không còn bị quần áo. Không còn bế trên tay cu Bói. Người Đoãn rũ ra như bị ai vò, ai xéo.

- Chị ơi, cháu đâu?

Mĩm hỏi rất to câu ấy. Nghe câu hỏi ấy, người Đoãn nhũn ra, cô đổ vật vào tay Mĩm.

Từ đấy cho đến rạng sáng, Đoãn oằn oại, thinh thoảng lại rung bắn lên như bị kinh giật. Còn nước mắt thì không sao mà tả nổi. Cả ngực áo của Mĩm bị đôi mắt khóc của Đoãn dụi vào đẫm ướt như bị nhúng nước.

Khi chiếc xe buýt đầu tiên trong ngày chuẩn bị xuất bến, Đoãn thất thểu dắt Mĩm lên xe. Mĩm lẳng lặng đi theo. Biết phải có một cái gì đó khủng khiếp lắm đang xảy ra với chị nên nó không dám hỏi.

Có chỗ ngồi trên xe rồi là Đoãn gục mặt xuống thành xe. Không còn nước mắt để khóc nữa, Đoãn chỉ còn nỗi đau, nỗi buồn...

Khuya qua, Đoãn như tên kẻ trộm. Bế cu Bói trên tay, đeo cái bị trên vai mà cô có cảm giác như nó là của ai chứ không phải là ruột thịt, máu mủ của mình. Bế con trên tay mà như ôm cái ba lô của anh bộ đội lúc sáng bỏ chạy. Anh ta không bị Đoãn mồi chài. Cái lẳng lơ con gái của Đoãn đã không làm run tay anh ta. Đoãn đã bị túm tóc. Đôi má Đoãn đã phải ăn một trận tát đầy giận dữ. May mà Đoãn đã giằng được ra, chạy thoát. Nhưng cái mặt Đoãn đã bị giơ ra cho mọi người xem...

“Bói ơi...!” Đoãn chỉ gọi được con có thế. Nó đang ngủ. Nhìn trước nhìn sau chỉ thấy những khoảng tối của bóng đêm và khoảng sáng của ánh đèn đường. Tịnh không một bóng người qua lại. Khuya quá rồi. “Bói ơi!...” Đoãn lại thầm thì gọi con. Nó đã ngủ say lắm thì làm sao mà nghe được tiếng mẹ!

Đoãn len lén đi vào phía cửa một ngôi nhà. Cửa đóng kín nhưng trên gác còn sáng đèn. Đoãn trải chiếc khăn bông lên bậc ra vào. Chiếc bị quần áo được đặt phía ngoài. Còn phía trong là cu Bói. Cu Bói nằm áp vào tận sát cánh cửa.

Lại nhìn trước nhìn sau. Đường càng váng. Không một ai qua lại. Nhìn con, rồi như nén thở, Đoãn nắm tay đấm thùm thụp vào cánh cửa gỗ. Sau đó nhanh như con mèo hoang, Đoãn vụt qua đường, lẩn vào một ngõ nhỏ. Từ gốc cây phượng trong ngõ, Đoãn nhìn lại. Khi cánh cửa ngôi nhà Bói nằm hé ra một khoảng, Đoãn mới sấp ngửa quay ra đường lớn, đi như bị ai đánh về phía bến xe.

Đoãn đưa cu Bói về lại cái ngôi nhà mà cô đã tự nguyện ăn nằm trong mấy đêm để đến nỗi có chửa: Nhà Xuân Nhạn!

Xe Buýt đưa Đoãn và Mĩm tới bến xe một thị xã nhỏ gần thành phố. Suốt ba mươi phút ngồi xe, Đoãn không hề ngẩng mặt lên một lần. Mĩm cũng thế. Nó không cúi gập mặt như chị trên thành xe nhưng đôi mắt luôn thao láo nhìn xuống sàn. Bàn chân nó đu đưa theo đà xe chạy. Thỉnh thoảng nó vẫn có ý chạm vào người Đoãn xem chị thế nào.

Khi hai chị em bước xuống xe, Đoãn ôm đầu Mĩm thầm thì:

- Chị đưa thằng cu Bói về trả cho bố nó Mĩm ạ!

- Thật không?

- Thật! Chị dối em chị không là người!

- Thế mà chị làm em hết hồn.

Mĩm đã vui dần trở lại. Đoãn cũng đã nguôi nỗi nhớ con. Đi bên Mĩm, Đoãn thấy gần hơn, thân thiết hơn hôm qua rất nhiều.

- Nhớ thằng cu Bói quá, nhưng chả thể làm khác được nhóc ạ! Có nó thì vui đấy nhưng vướng chân. Chị em mình thì cần phải kiếm ăn hàng ngày...

- Nhưng chị em mình vào trong này để làm gì kia, hả chị?

Đoãn cốc đầu Mĩm:

- Mày ngố quá Mĩm ạ. Ở với chị mấy tháng nay rồi mà vẫn chả sáng dạ hơn chút nào.

Mĩm ngượng vì lời chê của Đoãn. Mấy tháng nay được chị nuôi, nào nó có biết gì ngoài việc ẵm, bế cu Bói và ngày ba bữa cơm. Còn cụ thể Đoãn đi đâu, làm gì Mĩm không biết Đoãn chưa hề nói việc mình làm ăn cho Mĩm nghe. Ngược lại Mĩm cũng chẳng bao giờ hỏi. Được chị cho ăn, cho mặc, cho ở như vậy đã là sung sướng lắm rồi.

Đoãn nói cho Mĩm rõ thêm:

- Mình đi thế này là đi chạy nạn. Giống như người ta đi sơ tán máy bay Mỹ ném bom ấy. Chị em mình phải dạt vào đây là chạy bọn “cá”, hiểu không?

Mĩm cắn môi, hiểu dần...

- Giờ thì đi ăn đã.

Đoãn cho tay vào túi lấy tiền. Tiền để ở túi quần, vậy mà. Đoãn ngơ ngẩn hết cả người. Phía dưới cạp quần có một đoạn rạch dài. Tất cả tiền của Đoãn đã bị nẫng sạch.

Đúng là bà già kẻ cắp gặp nhau. Một tên nào đó, trong tuyến ô tô buýt này đã lừa lúc Đoãn ngơ ngẩn nhất dể làm cái chuyện mà Đoãn vẫn thường làm.

Hai chị em trắng túi. Bụng đói, chưa nghĩ ra công ăn việc làm, Đoãn và Mĩm đành đóng giả là hai chị em ở trên khu kinh tế mới về chơi gia đình bị kẻ gian lấy hết hành lý, tiền nong. Họ đi xin tiền hết người này, người khác ở bến xe. Hoàn cảnh đã tạo cho Đoãn một nghề mới.

Đoãn nghĩ: Con người thật tốt bụng và cả tin. Chỉ một loáng thôi mà hai chị em quyên góp được khá tiền. Mĩm thấy thích. Thì ra, kiếm được đồng tiền bằng cách mà chị Đoãn bày cũng dễ. Không phải vất vả gì nhiều. Chỉ cần có một khuôn mặt thiểu não. Cái này thì Đoãn đang có sẵn. Mĩm không phải là người ăn nói chính nên cũng đễ. Nó chỉ có việc theo chị. Chị thở dài, nó thở dài. Chị dân dấn lời, dân dấn nước mắt nó cũng dân dấn lời, dân dấn nước mắt. Hai chị em, đứa trước đứa sau, mặt mày hốc hác vì đói ngủ và đói ăn.

- Ông ơi, bà ơi (hay bác ơi, anh ơi, chị ơi...) Chị em con ở trên vùng kính tế mới Bắc Thái về thăm quê. Không may đi tàu, có mấy nghìn bạc, có dăm cân chè ngon, có vài ba bộ quần áo... Tàu thì tàu đêm. Đèn đóm không có. Hai chị em đi bộ từ chỗ nhà ra chỗ ga đến hai mươi cây số. Mệt quá chưa lên đến tàu đã ôm nhau ngủ. Cũng chả biết mất từ lúc nào, ở chỗ nào. Chỉ biết lúc đến ga, được các bác ấy thức dậy, thế là mất trắng... Chị em con xin ông, xin bà (hoặc xin bác, xin anh, xin chị) người ít người nhiều, một hào một xu cũng là nhân nghĩa đỡ đần chị em chúng con có tiền tàu xe, có tiền mua cái quần, cái áo...

Đoãn giả giọng người đồng chiêm, nằng nặng có pha mùi vị khóc con đêm qua nữa nên càng giống, Mĩm thì chi ê a theo, giống như giọng a a hát bè trong chèo.

- Chị em chúng con cảm ơn ông, cảm ơn bà...

Ai cũng thương cảnh tồi tội của chị em Đoãn. Đúng là thân gái dặm đường. Bọn lưu manh bây giờ thì nhan nhản. Ngớ ngẩn như chị em nhà này còn có cái quân mặc là may. Rồi ai cũng khen chị em Đoãn lễ phép. Thương nhiều nên ai cũng muốn đỡ đần...

Chị ấy tài quá - Mĩm nghĩ vậy! Còn Đoãn, sau khi đếm số tiền thu được, chép miệng:

- Thôi, chấm dứt! Chị em mình đi kiếm cái gì cho vào bụng đã. Tiền này cũng chỉ được vài ngày. Có gì lại lo tiếp. Ăn xin mãi là hèn.

Hai chị em kéo nhau vào tít trong cái chợ lớn nhất của thị xã ăn bún ốc, ăn bưởi, ăn nem rán... và lang thang ở đấy cho đến sáng ngày hôm sau mới lại kéo nhau ra bến ô tô...

Lê la chỗ nọ, chỗ kia. Khi chen lấn chỗ xếp hàng mua vé để bán lại lấy giá cao. Khi lúi húi cùng mấy cô sinh viên mua táo để rút được mấy đồng vặt kèm theo cả cái vé tháng ô tô. Có lúc hai chị em xúm vào khiêng một bó mía tím cho một chị lên xe rồi xin tiền bồi dưỡng. Một dáng người đi xe ngô nghê “kiểu nhà quê ra tỉnh”. Một chị lái buôn có bọc tiền to bự nhét trong túi cái áo lót. Một anh thanh niên đeo cái túi toòng teng đứng chéo chân, tay vịn gốc cây, mắt nhấp nha, nhấp nháy nói chuyện với cô gái (chắc vừa quen ở bến) có cái túi xách nhỏ nắm chặt bằng cả hai tay cứ đu đưa một cách điệu nghệ... Không người nào qua lại trên bến xe mà Đoãn không có những nhận xét và nói luôn cả cái cách mà chị có thể móc, rạch hoặc lập mẹo để lấy tiền, lấy đồ cho Mĩm nghe.

Nhưng trăm nghe vẫn không bằng một lần mắt thấy. Vào ngày thứ ba ở bến xe, Đoãn đã thao tác ngón nghề của mình cho Mĩm được thấy tận mắt.

Lúc ấy khoảng năm giờ chiều. Xe đi Hòa Bình còn một chuyến cuối. Nhà ga mới mở cửa bán vé mà trên chiếc xe đã lố nhố có đến mươi lăm người ngồi. Khách dồn đến mỗi lúc mỗi đông. Trong chỗ xếp hàng mua vé đã bắt đầu chen lấn, mắng mỏ nhau.

Từ ngoài chiếc ô tô buýt vừa đỗ có một người nhảy ào xuống. Anh ta ôm cái túi xắc to trước ngực, đầu đội mũ bảo hộ lao động bằng nhựa trắng. Đoãn bảo với Mĩm:

- Cha này là công nhân thủy điện Sông Đà. Nhóc ngồi đây đợi chị một lát.

Nói rồi. Đoãn cầm chiếc nón bài thơ trắng, tay xách cái túi màu xanh nước biển có in chữ tây đi về phía chỗ bán vé. Mĩm đè ý thấy chị Đoãn đứng như áp chặt người vào anh công nhân đội mũ nhựa trắng. Chị còn có vẻ như cố nhoài người đẩy anh sát lên phía trước nữa. Rồi, sau chị lại còn mấy người nữa ép lên. Chị ngọ ngoạy rồi quay lại phía sau tỏ vẻ khó chịu. Anh công nhân đội mũ trắng quay lại. Lúc này, chị Đoãn cầm cái nón giơ cao, tóc xõa xượi, đầu lắc lắc vẻ mệt mỏi. Hai người như có vẻ nói chuyện với nhau. Lát sau, Mĩm thấy chị Đoãn lách khỏi hàng đi ra ngoài. Chị đưa tiền cho anh công nhân mua vé hộ rồi lùi ra phía ngoài ôm nón trước bụng đứng đợi. Hàng người cứ nhích dần như sên bò. Lát sau, Mĩm thấy anh công nhân giơ cái túi ra phía chị Đoãn đứng. Lưỡng lự một lát, chị mới đi lại nhận túi từ tay anh. Lần này chị ôm túi khư khư như thần giữ của và đứng gần anh hơn. Người mới đến chắc nghĩ đây là vợ đang đứng đợi chồng mua vé...

Hàng người lại nhích lên được mấy bước nữa. Tiếng loa điện thông báo giờ xe xuất bến sắp đến. Hàng người như cuộn lên. Mĩm thấy anh công nhân đội mũ nhựa trắng như cũng hung hăng xô lấn. Lúc này anh chỉ nghĩ đến mua vé - Mĩm đoán. Cũng lúc ấy, chị Đoãn ôm cái túi đi ra chiếc ghế đá kê gần sát cửa. Chị ôm cái túi trước bụng, đầu chụp nón ngồi mấp mé đầu ghế phía cửa ra vào. Anh công nhân có quay lại nhìn chị. Anh còn giơ tay lên vẫy vẫy như ra vẻ bảo chị yên tâm rồi lại quay vào.

Tiếng loa điện giục giã khách đi xe lần nữa. Vé chỉ còn năm chỗ. Hàng người bỗng vồng lên như bị bẻ cong. Mĩm thấy cái mũ nhựa trắng của anh công nhân nhô cao. Anh đang bị người ta đẩy lên...

Đúng lúc này, chi Đoãn lùi nhanh ra cửa, men theo đường nhà rồi hòa nhanh vào mấy người vừa xuống ô tô buýt. Một tay chị xách chiếc túi xắc, một tay chị xách cái túi màu nước biển có chữ tây. Chị như người vừa xuống xe. Qua chỗ Mĩm đứng, chị nói nhanh:

- Phói thôi, nhóc!

Mĩm theo chị ngay. Ra chỗ góc tối, chị đưa túi xắc cho Mĩm dặn:

- Em lồng cái túi vải này ra ngoài cái túi xắc. Em khoác nó lên vai rồi đóng giả con bé nhà quê ra tỉnh. Tàu điện đỗ kìa. Em lên và trả tiền vé đàng hoàng. Chị sẽ nhảy ô tô buýt về thành phố sau.

Chị nói nhanh làm nhanh. Thoáng chốc mà Mĩm đã thành cô bé nhà quê, khoác cái túi vải màu cháo lòng, đầu đội cái nón cũ bước lên xe điện.

Tối ấy, Đoãn và Mĩm gặp nhau ở ga. Chiến công của Đoãn được liệt kê: Một bộ quân áo bảo hộ lao động đã tàng tàng, một cái bàn chài đánh răng đã cùn, toét, một tuýt thuốc Ngọc Lan đã dùng quá nửa, một gói xôi sắn rắc muối vừng, hai quả trứng vịt luộc, một bao Sa pa, một bao Sông Cầu và một lá thư tay cùng mấy trăm đồng bạc nhét trong cuốn sổ bìa đen!...

Đoãn chẹp miệng:

- Tưởng xộp hóa ra cũng rách như mình.

Hai chị em giở gói xôi sắn ra ăn.

Đoãn lại chẹp miệng:

- Mất không mấy đồng gửi mua vé.

Mĩm đã mạnh dạn góp chuyện, giọng người lớn:

- Bói rẻ còn hơn ngồi không chị ạ!

Đoãn mở to mắt nhìn Mĩm. Ra dáng bà cụ non chưa. Bữa vào cuộc đầu tiên, chỉ đóng vai phụ thôi nhưng Mĩm đã làm đúng như lời Đoãn dặn. Cái đà này rồi con bé có thể khá hơn.

Đập đập quả trứng luộc xuống sân gạch rồi Đoãn dạy Mĩm bóc vỏ. Hai chị em vừa thích thú ăn trứng vừa phán đoán về món ăn đường của chàng công nhân khù khờ nọ. Cơm nếp sắn với trứng luộc chắc là bà mẹ làm cho. Kiểu này vừa nhỡ xe vừa chết đói.

Có một điều Đoãn băn khoăn: Lá thư. Cái này thật vô thưởng vô phạt. Mang vào nhà vệ sinh mà ném thí ác quá. Giữ nó trong người, nguy hiểm Đoãn bảo Mĩm, cũng có ý thử thách nữa:

- Lá thư này có địa chỉ hẳn hoi. Em biết chỗ bưu điện bỏ thư chứ gì? Giò Lụa đi mua cho chị một con tem rồi dán vào góc này này. Em bỏ luôn vào thùng thư cho chị, được không?

Mĩm nhanh nhảu, nói ngay:

- Em làm được.

Nhìn cái dáng đi đã ra vẻ quen thuộc, bạo dạn của Mĩm trên sân ga. Đoãn thấy cô bé này có thể làm ăn được. Còn sinh lợi hay không, cái đó lại phụ thuộc vào tay nghề. Tay nghề thì Mĩm chưa được thử thách, Đoãn định bụng cho Mĩm lang thang ở ga một hai ngày cho quen thêm vài công việc rồi sẽ tìm nơi nào ngon ngon để Giò Lụa thử tay nghề.

Không nơi nào tốt hơn cái bến xe ở thị xã nhỏ, ngoại ô thành phố. Đông đúc, ngô nghê... và ít “Cá” hơn ở ga. Mĩm sẽ hành quân dã ngoại vào đấy. Sớm đi tối về. Lúc nào móng tay của Mĩm mọc vuốt, Đoãn sẽ cho quay trở về ga.

Ba ngày sau, một sớm, Đoãn đưa Mĩm đi ăn phở có đập cả trứng gà nữa. Bữa ăn sáng hơi sang. Mĩm ngạc nhiên hỏi:

- Hôm nay chị có gì vui mà cho em ăn ngon thế?

Đoãn vuốt má Mĩm:

- Nhóc lớn rồi đấy. Ăn đi rồi lát chị nói.

Hai chị em ăn xong phở lại ăn cả bưởi chua tráng miệng, Đoãn bá vai đưa Mĩm ra bến tàu điện. Trong lúc chờ tàu đến, Đoãn bảo Mĩm:

- Giò Lụa ạ! Hôm nay em phải tự đi một mình. Em đi vào cái bến xe mà hôm chị em mình ôm bom của cha công nhân ấy, em biết không?

Mĩm gật đầu, Đoãn nói tiếp:

- Chị cho em đủ tiền đi tàu điện từ đây vào đấy. Tối em có mặt ở Ga và đưa chị đi chiêu đãi.

Mĩm hơi lưỡng lự nhưng rồi nó mím môi nói:

- Em làm được.

Mĩm nghĩ người ta làm được mình cũng làm được. Với lại sống bám vào đũng quần chị Đoãn sẽ chẳng hay ho gì!

Mĩm tha thẩn từ sáng sớm đến gần trưa bến xe mà chả kiếm được gì. Đúng ra là nó chưa dám làm cái việc mà chị Đoãn đã hướng dẫn.

Một bà cụ chắc đi lễ chùa về đang ngồi nghỉ dưới gốc cây xà cừ. Bà có một cái làn to trong đựng xôi, chuối, có cả cái gói nhỏ như gói tiền nữa. Bà ngồi tựa lưng vào gốc cây tay cầm nón quạt lấy quạt để. Cái làn để một bên hơi xa chỗ bà ngồi, lại khuất vào phía gốc cây ngay sát bức tường của nhà bán vé. Mĩm lượn qua lượn lại mấy lần. Nó có thể vòng sau lưng bà, sau gốc cây, đi sát vào tường. Chỗ có kẽ hở giữa cây và tường chỉ cần Mĩm nhón tay là có thể lôi chiếc làn tụt ra phía sau rồi xách đi một cách ngon lành. Khi nghĩ thì có vẻ dễ dàng như vậy nhưng đến khi rón rén lại gần, vừa run run đưa bàn tay ra người nó đã giật bắn đi bởi tiếng còi của mấy chú trật tự đuổi, dẹp mấy chiếc xe đạp để lộn xộn trước cửa nhà chờ.

Thất bạt về chuyện “ôm làn”, Mĩm len lách vào chỗ bán vé. Nó cũng chen vào xếp hàng, cũng ngọ nguậy chân tay nhưng đã bị một ông đứng phía trước, mặt đỏ gay vì nắng quay lại, mắng:

- Con oắt! Làm gì thế? Ăn cắp hả? Cút!

Mĩm lủi vội ra ngoài.

Có mấy anh thanh niên đang châu vào chơi cờ tướng. Túi sau của họ căng phồng ra vẻ có tiền. Mĩm đi loanh quanh chỗ chơi cờ. Những người máu mê vẫn đang say nước xe lùi nên chẳng quan tâm đến phía sau. Mĩm giả vờ cúi xuống nhặt quả táo rơi. Nó định cho tay vào rút cái gói phồng phồng đựng trong túi sau của một chú thì bất ngờ chú đứng bật lên. Cả mảng lưng của chú hất lên mặt Mĩm. Cô bé ngã bệt xuống đất. Nó không bị mắng mà còn được chú ấy cúi xuống, đỡ lên:

- Có đau không cháu? Chú xin lỗi.

Mĩm phụng phịu vuỗi quần áo rồi bỏ đi. Cả ba lần định làm ăn cả ba lần đều “sịt!”. Mĩm chán nản lê la đến ngồi cạnh bà hàng mía. Nó xin bà những cái đầu cọc khách không ăn. Con bé ngồi nhai hít cái phần không ngon nhất của cây mía mà cảm thấy nuốt đến đâu ngọt đến đấy.

Thấy nó ngồi cạnh lâu, xin hết đầu cọc lại xin đến gốc. Bà bán mía khó chịu nói:

- Có đi đi cho người ta bán hàng không? Đói thì vào quán cơm mậu dịch xem ai người ta ăn thừa thì xin. Hít mãi gốc mía sâu chỉ tổ ủng bụng.

Mĩm nhìn cái nón mê rách bên cạnh bà bán mía. Nó thấy từ lúc mới đến, giờ nghĩ ra việc làm nó mới ngỏ lời xin:

- Bà ơi, bà cho cháu cái nón mê rách bà nhá!

Bà bán mía cầm cái nón mê rách dúi vào tay nó:

- Này đây. Thôi, xéo đi cho tôi còn bán.

Mĩm xoa xoa đôi bàn tay xuống đất rồi lại đưa lên xoa vào quần áo. Bỗng chốc người nó nhem nhuốc, bẩn thỉu. Còn khuôn mặt nó thì khỏi phải nói. Nó đã méo mỏ, nguệch ngoạc từ lúc ngồi nhai gốc mía. Một cái túi nhựa rách ai vứt ở đống rác được Mĩm nhặt lên phủi sạch, khoác vào cổ tay.

Nón rách đội đầu, quần áo bê bết đất, nhàu nát, cổ tay khoác túi, Mĩm men theo hè phố chính của thị xã mà đi. Qua mấy dãy nhà cơ quan dài dặc nhưng nó không dừng lại. Các cánh cửa làm việc đều mở nhưng không dám vào. Nó biết ở những nơi công sở này sẽ chẳng ai có cái gì mà cho. Những ngày ở thành phố đã cho nó sự hiểu biết đó.

Mĩm dừng lại trước cửa một ngôi nhà hai tầng. Nhà có tủ kính bày hàng xén. Cửa vào nhà hơi khép. Nó ló mắt nhìn vào. Trong nhà đến năm sáu người đang ngồi trên chiếu hoa đỏ, ăn cơm.

Mĩm ló mặt qua khe cửa.

- Gì thế?

Trong nhà một giọng gắt gỏng, hắt ra.

Con lạy ông lạy bà... Con là phận mồ côi, bố mẹ chết sớm, anh em không có chỉ có mỗi một bà đã ngoại tám mươi nằm ốm liệt giường...

Mĩm ứng lời ăn xin lưu loát và thê thảm đến không ngờ. Nó nói rồi cứ trơ mặt nhìn chòng chọc vào mâm cơm mà người ta đang ăn.

Trong nhà có một phụ nữ đi ra. Chị ta cầm trên tay một hào:

- Đang chết đói cả nút đây. Xin với sỏ cái gì mà lắm thế. Từ sáng đến giờ sáu bảy đám rồi.

Chị ta đưa tiền. Mĩm lặng lẽ nhận rồi đút vào túi:

- Con cám ơn mợ!

Mĩm đi tiếp. Nó đến quầy bán thuốc lào. Một ông già lắm. Râu và tóc ông trắng như bông.

- Gì thế cháu?

Mĩm ca lại bài ca lúc nãy. Ông cụ bán thuốc lặng đi rồi rút cái ngăn kéo gỗ ra đưa cho nó năm hào.

- Con đa tạ ông!

Mĩm run run cầm tờ năm hào cho vào trong túi. Nó đang định đi thì ông cụ gọi lại. Ông kéo cái ghế gỗ thấp chó nó ngồi:

- Ngồi đây, ông lấy cho bát cơm mà ăn. Tội nghiệp!

Ông cụ đi lại chiếc phản gỗ. Mâm cơm đã sắp nhưng còn đậy lồng bàn. Nồi cơm cũng đã bắc lên với đôi đũa cả gác ngang vung. Ông xới cho Mĩm bát cơm trộn ngô vàng đây tú ụ.

- Cơm nấu xong rồi mà bà lão đi họp văn chưa về đây.

Ông gắp đặt lên bát cơm một ít dưa chua, một ít rau muống xào và dăm con bống kho xì dầu...

- Ăn đi con. Đói thì đi xin chứ đừng trộm cắp mà người ta đánh cho thì khổ con ạ!

Mĩm cúi mặt ăn hết bát cơm. Nó vừa nhai cơm vừa nhớ tới bà ở nhà. Nó chực khóc mấy lần nhưng lại nín ngay được. Nó biết, khóc lúc này là lộ hết.

- Ăn nữa không con?

Mĩm lắc đầu. Nó khoanh tay trước mặt ông cụ:

- Con cám ơn ông!

Mĩm lại đi tiếp. Nó dừng lại một quán thịt chó. Quán bày ngay bên hè. Mấy người đàn ông mặt đỏ như gà chọi đang lấy tay cầm thịt chó chấm mắm tôm.

- Con lạy các cậu. Các cậu buôn may bán đắt. Các cậu trúng bạc, trúng vàng...

Một người trong bọn phá ra cười:

- Khá. Lâm ly hết cỡ. Xin hả? Có uống rượu không bọn anh cho...

Một người giơ cái chén vại lên cao rồi ấn vào mồm Mĩm. Mĩm sợ quá lùi lại. Một người có vẻ hiền hơn vẫy Mĩm lại gần rồi đưa cho nó một đồng tiền to:

- Ra mua bao thuốc “Mo”. Thừa bao nhiêu, tao cho!

Mĩm làm đúng như lời dặn. Tiền thừa ngót một đồng, nó hí hửng cho vào túi rồi đi tiếp.

Có một bà bán ngô bung, chắc từ quê ra, vừa cho Mĩm ăn vừa hỏi:

- Thế bố mẹ con chết vì bệnh gì?

- Xe ô tô đâm ạ!

- Còn bà con?

- Bà con bị tê thấp, thối hết cả hai bàn chân.

- Tội quá. Giờ bác bày thế này. Con về ở với bác, giúp bác làm hàng. Bác cho con an, con học rồi cho con cả tiền về nuôi bà nữa.

- Không ạ!

-...

- Con cám ơn bà.

- Này, bác bảo...

Bà bán ngô bung kéo Mĩm lại sát lòng mình:

- Bác nói thật nhá. Con thương bác thì con gật. Bác với bác trai xây dựng với nhau hai chục năm nay rồi. Sinh cả thẩy bảy lần, đứa nào cũng như hoa như quả cả. Vậy mà chúng nó cứ rủ nhau bỏ nhà bác mà đi sạch. Cái số bác nó thế. Không biết bố mẹ đẻ vào giờ nào mà suốt đời lận đận, vất vả.

Mĩm nghe chuyện, mắt cay cay. Mấy lần nó định đứng lên đi nhưng vẫn bị bà bán ngô níu lại:

- Thực lòng là bác muốn xin con về.

Mĩm đứng bật dậy. Nó buông trống không một câu:

- Không ạ!

Mĩm đi như chạy. Nó sợ bà bán ngô bung đuổi theo. Tự nhiên nó nhớ bà quá thể. Còn mẹ thì nó không thấy nhớ. Bà bán ngô bung muốn làm mẹ nó. Nó chưa biết thế nào là mẹ. Có nghe bà nói là mình có mẹ, thế thôi! vì mỗi lần bà nói bao giờ bà cũng lấm lét nhìn bố Ngạnh. Nó chỉ biết có bà. Những ngày này nỗi nhớ duy nhất của nó về gia đình là nỗi nhớ bá. Người bán ngô bung có tốt đến mấy, có thương nó đến mấy cũng không thể dứt nó ra khỏi nỗi nhớ bà. Bây giờ, nó lại có thêm chị Đoãn nữa. Chị Đoãn cũng tốt gần bằng bà.

Mĩm đi như thế cho đến gần sâm sẩm thì quay lại bến tàu điện. Nó vứt cái nón rách ra bên lề đường, chỉ mang về chiếc túi rồi lên ngồi chễm chệ trên chiếc ghế da của ô tô buýt:

- Chú cho cháu lấy vé.

Mĩm đã thấy cái oai của đứa có tiền. Bỏ tiền mua vé và ngồi ghế đàng hoàng. Nó giống như cô bé vừa vào thị xã chơi giờ trở về thành phố.

Mĩm nộp chị Đoãn tất cả số tiền xin được. Chị Doãn cầm tiền nhưng không thấy chị cười. Hay hôm nay lại có chuyện gì buồn xẩy ra. Tình cảm của Mĩm đã thực sự gắn bó với Đoãn cho nên mỗi nét thay đổi của chị đều khiến nó lo.

Chị Đoãn buồn vì nó. Chị bảo:

- Kiếm được tiền thế này thì hèn quá. Muốn đi ăn xin thì ở ngoài này cũng ăn xin được chứ việc gì chị phải cho em vào trong ấy.

- Nhưng...

Mĩm định cãi lại. Đoãn gạt ngay:

- Không nhưng gì cả. Nếu em còn tiếp tục làm cái kiểu này nữa, chị sẽ khai trừ em ra khỏi hội. Làm con đàn bà thì cho đáng mặt con đàn bà. Nghề ăn xin là nghề đốn mạt nhất trong tất cả các nghề.

- Nhưng hôm nọ...

Câu này Mĩm nói không được hết ý. Đoãn đã hiểu. Mặt cô ngớ ra chốc lát rồi lại bình thản giải thích tiếp cho con Giò Lụa ngố của mình nghe:

- Hôm ấy là bí quá nên chị phải làm liều. Sau về nghĩ lại chị thấy nó hèn quá. Em không biết chứ, hôm ấy chị xấu hổ với em lắm.

- Nhưng tại sao thế ạ?

Mĩm vẫn khó hiểu. Ông cụ bán thuốc lào nói với Mĩm một kiểu, còn chị Đoãn lại nói kiểu khác.

- Mình lành chân, lành tay, lành mắt mà đi ăn xin của những người có khi còn ốm o, gầy còm hơn mình. Em đã thấy nhục chưa nào?

Mĩm đụng đậy hai hàm răng, mắt thao láo nhìn mồm chị Đoãn nói. Giọng chị cứ thao thao như cô giáo giảng bài:

- Cướp giật, móc túi, bồ thượng, bồ hạ - tất cả là nhờ ở cái công ty hai ngón này cả. Lao động thực sự đấy em ạ! Mai sau, mày tâng tẩng lên, nếu cần, dùng cả cái này (chị Đoãn vỗ vào bụng Mĩm) kiếm tiền cũng còn sang hơn ăn xin nhiều.

Đoãn lại kéo Mĩm đi ăn phở. Cuộc đời là thế. Kiếm được nhiều sài sang. Kiếm được ít, xài hèn. Tổ quốc là nhà ga, sân ga là những ngóc ngách quanh ga. Ai cũng thân tình ruột thịt, anh anh, em em. Tất cả là láng giềng của nhau hết. Nhưng... chỉ là lỗ miệng, là sự mồi chài. Mục tiêu phấn đấu của Đoãn là: Hễ bất cứ ai sơ hở cái gì có thể “ôm” được là “ôm”, có thể “móc” được là “móc”. Cuộc sống là chinh phạt lẫn nhau. Cái giá của nó là tù tội, chết chóc. Đứa nào khôn đứa ấy sống. Tất cả một mớ hồ lốn này Đoãn đinh nhồi nhét vào đầu óc Mĩm. Con bé thì còn ngây thơ quá. Cái gì cũng ngớ ra như chú Tầu nghe kèn...

Đoãn rủ Mĩm đến một quán phở sụp vắng khách. Đợi Đoãn ở đấy đã có sẵn một cô gái và một đĩa cổ cánh gà, một đĩa lòng, một chai rượu và ba cái cốc.

Trông thấy cô gái, Đoãn ra giọng đàn chị:

- Cô em đúng hẹn nhỉ?

Đoãn giới thiệu Mĩm và nói:

- Đây là chị Gốm. Bọn chị quen gọi là Gốm Sư Tử.

Đoãn vỗ đen đét vào đùi Gốm rồi với tay lấy chai rót rượu. Hai chén rượu đầy Đoãn đặt trước mặt mình và Gốm, còn chén kia, Đoãn rót vơi vơi đặt trước mặt Mĩm:

- Nhấp với hai chị một tí đi Giò Lụa.

Mĩm sẽ lắc đầu. Đoãn nâng chén trước, sau đó là Gốm:

- Làm đi mày cho “máu lính”.

Mĩm nhìn Gốm. Chị mặt to, mũi to, mắt cũng to. Chị Đoãn đã to khỏe, chị Gốm còn to khỏe hơn.

Đoãn hấp háy mắt hỏi Gốm:

- Chàng thế nào?

Gốm toét to miệng:

- Sáng nay đèo tao ra bến xe, tao bảo tối nay em làm ca hai, ngủ lại luôn nhà máy. Sáng sớm mai chàng mới đón mình.

Đoãn cấu mạnh vào đùi Gốm:

- Hết xảy. Thôi ăn đi...

Hết veo đĩa cổ cánh, đĩa lòng luộc. Rượu thì chỉ hết mỗi chị một chén mà mặt chị nào cũng như thoa phấn. Qua ánh đèn dầu hắt lên trông hai chị bỗng đẹp gái lên rất nhiều. Lần đầu tiên Mĩm thấy phụ nữ uống rượu nên là lạ. Đàn ông uống rượu thì nói lung tung. Đằng này, hai chị uống rượu mặt cứ lịm đi như màu quả chín. Gốm Sư Tử hỏi:

- Mày định thế nào Đoãn Bụi?

- Sòng phẳng!

- Nghĩa là có đi có lại.

- Còn gì nữa. Lâu dài kia mà.

- Xong...

Hai chị nói chuyện gì Mĩm nghe khó hiểu. Mĩm cố đoán nhưng không đoán nổi.

Đoãn lại nói với Gốm:

- Hôm nay yên tâm. Đã có Mĩm Giò Lụa làm “cảnh vệ”. Cứ thoải mái mà cải thiện. Vừa sướng lại vừa được tiền.

- Mày hét giá rồi hả?

Đoãn khẽ cười:

- Chiều nay. Hai thằng gật xái cổ.

Mĩm lờ mờ chưa hiểu ra chuyện thì vừa lúc ba chị em ăn xong phở.

Đoãn và Gốm đưa Mĩm đến một cái phố nhỏ rất ít ánh đèn. Phố có mấy cái xe tải đỗ dọc ngang sát vỉa hè mà choán gần hết lòng đường. Phố dài hun hút. Nó càng thăm thẳm hơn vì hai bên đường mọc toàn bằng lăng nước lá xòa ra che kín cả thùng xe có mui.

Ba chị em vừa mới đi chậc vào đầu chiếc xe Zin thứ nhất thì có hai chàng từ thùng xe chui ra.

- Chào hai người đẹp!

- Không dám.

Đoãn đáp.

- Ba cơ à?

Gốm cười khẩy:

- Có đủ tiền chi không?

- Bán nửa xe tụi anh cũng chịu.

Đoãn ra giọng nhóm trưởng:

- Bọn này gồm hai mút-lò-xo và một bảo vệ.

Một chàng bẹo má Đoãn:

- Tuyệt vời. Cám ơn hai em.

Gốm vỗ vỗ vào túi một chàng:

- Chi cho bảo vệ trước đi.

Đoãn đanh đá hơn:

- Tất cả đưa đây một món cho gọn.

Gã lái xe lấy ra một tập tiền. Đoãn đếm đủ số mặc cả, còn thừa trả lại.

- Cô em sòng phẳng quá.

Đoãn khẽ bĩu môi:

- Hàng cả mà.

Nói rồi, Đoãn kéo Mĩm ra đầu xe nói nhỏ. Cô đưa cả gói tiền cho Mĩm cầm.

- Em cứ ngồi đây trông chừng. Nếu thấy bóng bọn “Cá” lảng qua đây thì nhóc ho lên ba tiếng cho bọn chị biết. Nhớ đấy. Nó mà túm được thì đi trại cả nút.

- Nhưng hai chị đi đâu?

Mĩm hỏi một câu làm Đoãn cười ngất.

- Đi kiếm tiền chứ đi đâu. Ngốc ạ!

Mĩm nhìn theo hút hai chị theo anh lái xe tung tẩy đi về phía chiếc thùng xe có mui thứ hai. Đến tận lúc này Mĩm vẫn không thể hiểu nổi tại sao hai chị lại theo hai anh leo lên thùng xe trong lúc tối tăm thế này?

Nhưng, nhớ tới điều chị Đoãn dặn Mĩm hết băn khoăn kiểu trẻ con. Đôi mắt nó mở to, không một chút ngái ngủ nhìn như xói vào phía đầu đường phố. Nơi ấy có một ngọn đèn đường, một ông già ngồi bơm xe và thoáng thoáng những chiếc xe đạp qua lại.

Bà Tầm đi hết đền Cao lại đến chùa Hạ. Ở đền Cao bà khấn Thánh Mẫu, Bà Chúa Thượng Ngàn, các Cô các Cậu. Ở chùa Hạ bà gập đầu trước Thượng Điện, lễ Đức Ông... Đôi chân bà Tầm không biết mỏi, đằng đẵng hàng tháng trời, nghe đâu linh thiêng là bà tìm đến. Ngày cũng như đêm, lúc ăn, lúc làm, cả trong giấc ngủ rất ít ỏi của mình, bà chỉ mong thấy được Mịn, gặp được Mịn...

Từ ngày cháu bỏ nhà đi, bà Tầm không thèm ăn chung với Ngạnh nữa. Mẹ một nồi, con một nồi. Ngạnh vào bếp thì bà lên nhà. Ngạnh ra vườn thi bà lúi húi ra ao. Mẹ con không muốn giáp mặt nhau. Đúng ra là bà Tầm không muốn “trông thấy cái mặt của nó nữa”. Ngạnh biết điều đó thinh thoảng ngồi đầu hè uống rượu một mình, nói trống không:

- Sướng thật. Một mình một niêu, một mình một nhà rồi thì một mình một mồ...

Hoặc:

- Con chả bằng cháu. Hòn máu chả bằng hòn gạch.

Bà Tầm kệ. Nó có mồm nó nói. Hoài hơi mà đôi co với thằng dở người. Đang dưng đang lành rước về nhà một con đĩ. Nó đến đùng đùng rồi cũng đi đùng đùng. Nhà bà đang ngăn nắp tử tế thì nó rước con quỷ cái về khuấy đảo. Chính vì nó mà bà mất cháu, mất mẹ con, gia đình.

Láng bỏ đi biền biệt sau cái vụ bắt quả tang ấy. Một tháng sau, Láng gửi về cho Ngạnh một lá thư:

“Xin anh Ngạnh tha lỗi cho tôi. Cái thằng người yêu của tôi nó đi yêu con khác nên tôi chán công trường bỏ về tìm cái giếng sâu của làng anh. Nào ngờ anh lại ở đấy mà cứu tôi. Rồi tôi ở với anh mà chả biết mình là gì nữa.

Giờ thằng người yêu của tôi nó đã biết ân hận, nó tìm lại tôi đề lấy tôi làm vợ như nó hứa lúc đầu...”.

Đấy, cái cuộc tình chả có đầu, có cuối nhưng thật tai hại. Bà Tầm ngấm cái đau này tới Xương tới tủy. Còn Ngạnh thì vẫn ngấm cái hờn oán đứa con gái của người đàn bà đã từng làm vợ anh ta. Trong suy nghĩ của thằng đàn ông óc nhỏ, một lần nữa Mịn kế tiếp mẹ làm hại cuộc đời Ngạnh. Còn Ngạnh thì hiền lành, tốt bụng. May mà lúc ấy Ngạnh về sớm...

“Trời ơi... Trời đầy tôi tới bao giờ nữa!”

Ngạnh hay ôm đâu mình nhìn như soi như móc vào thăm thẳm màu trời rồi gầm lên thế. Ngạnh không thiết đến ai mà chỉ thiết đến rượu. Uống một mình, lẩm bẩm một mình, chửi đổng một mình, buồn khổ, đau đớn một mình. Chị gái không thèm đến nhà chơi. May mà mạ còn ở lại. Nhưng từ ngày Mịn bỏ đi, bà cụ như người câm. Có mẹ mà như không có mẹ. Bà cụ như đá núi, như băng giá, như gai nhọn... bên cạnh Ngạnh. Lẳng lặng bên nhau như thế cho đến một tối không chịu được, Ngạnh đã sừng sộ với mẹ:

- Bà muốn tôi chết hay tôi sống?

-...!...!

- Bà là mẹ tôi hay bà là mẹ cái Mịn?

-...!...!

- Bà nói đi.

- Bà không nói, tôi đốt nhà đây này!

Bà Tầm vào bếp ôm một ôm rơm to. Bà dải rơm ra giữa sân. Tay bà cầm cái quạt, bao diêm đặt trước mặt Ngạnh. Cứ thế, không nói năng gì, bà lặng lẽ đi vào ngồi giữa chõ rơm vừa dãi. Bà mở to mắt nhìn Ngạnh như có ý nói: “Mày có gan đốt nhà thì đốt luôn cả tao đây này!”

Ngạnh nhìn mẹ rồi lừ mắt bỏ đi ra ngoài ngõ.

Tối ấy, bà Tầm đi ngủ muộn vì đợi mãi mà không thấy Ngạnh về. Mãi đến hai ba giờ sáng bà mới chợp mát được. Trong giấc ngủ, bà Tầm mơ thấy nhà mình bị cháy. Bà ngồi giữa bốn bề lửa khói ngùn ngụt. Lửa màu trắng, khói màu đỏ. Mây trên trời thì xanh lè như mật cá chép. Bà sợ hãi vì bốn xung quanh mình là một biển lửa. Những lớp sóng lửa cứ ào ào đổ vào bà như đê vỡ. Bà Tầm xao xác hết cả người, chân tay như bị trói, mồm miệng như bị lạt buộc chặt. Bà ù ù hết cả tai rồi lịm đi, chơi vơi...

- Bà ơi...

Tiếng con bé Mịn gọi. Nó ở đâu? Bà Tầm nháo mắt ra bốn phía nhìn.

- Bà ơi, cháu đây! Cháu đây...

Bà Tầm ngước nhìn lên. “Cha mẹ mày...!”! Bà trông thấy rồi nhá. Đi đâu mà mất hút? Không bóng, không tăm. Chắc chán quá nên quay về với bà phải không?

- Bà ơi...

Nó gọi bà ơi ới như hôm ở nhà đi xem chiếu bóng về khuya.

- Đây bà đây...

Bà Tầm nháo lên với cháu. Chân tay bà như bung ra. Bà đuổi theo. Nó đi nhanh quá. Nó ngồi trên một búi mây hồng xoắn ốc. Nó béo tốt quá. Trông cứ múp míp như tranh.

Bà Tầm có ngờ đâu, lúc bà đang mơ về cháu ấy, cái Mịn đang phải ngồi gác cho hai chị đi “bụi” kiếm tiền. Nó ngồi lâu quá đến mức buồn ngủ ngã oặt xuống ngáy khò trên lòng đường mà không biết. Còn muỗi thì khỏi phải nói. Chúng được một bữa máu no trên cơ thể con bé vừa lại sức.