Chương 9
Đã hơn một tháng nay Mĩm có mặt ở chợ Ga.
Sự xuất hiện lâu lâu của Mĩm bên cạnh Gốm làm trung úy Nguyễn Trọng Luật cảnh sát trật tự phụ trách khu chợ Ga chú ý. Trước đây có vài ba lần Luật trông thấy nó nhưng cô bé chỉ lảng vảng chốc lát rồi mất tăm hàng tháng hoặc hàng năm trời. Lần này nó có vẻ ở hẳn. Luật hỏi chuyện Gốm về nó. Gốm không nói gì hơn những điều anh đã nghe được ở người khác...
“Tên nó là Mĩm... Cô bé không chịu nói họ mình cho bất cứ ai biết. Cả quê hương nữa, có ai hỏi nó chỉ bậm môi rồi nói quên rồi. Bố mẹ đẻ ra mình thì chưa một lần cô bé nhắc đến. Còn lý do bỏ nhà ra đi, cô bé chỉ cúi mặt khóc không nói...”.
Lượm lặt qua người khác, Luật chỉ thu được ngần ấy thông tin. Anh tìm cách tiếp xúc với nó. Gọi là phải tìm cách vì đã có một vài lần thấy Luật xuất hiện gần chỗ bán bánh mỳ của Gốm là cô bé đứng lên lảng đi chỗ khác. Nó sợ mình, Luật nghĩ thế.
“Cô bé là loại đối tượng lang thang, cơ nhỡ. Cái này thì quá rõ khi tối tối nỏ ngủ chung màn với Mẹ-Con-Gốm-Sư-Tử-Bánh-Mỳ. Lai lịch Gốm thì chính anh chồng tàn tật đã ra tận đây gọi vợ về và kể cho công an nghe hết chuyện về gia đình mình. Gốm công nhận những điều đó là có thật nhưng còn chuyện đoàn tụ thì Gốm không. Lý đo vì sao Gốm không nói. Việc Gốm ngồi ôm con bán bánh mỳ không phạm pháp gì. Còn việc mẹ con Gốm ngủ ở chợ là chuyện không hay nhưng cũng chưa có cách nào giải quyết tốt hơn. Công an chỉ biết khuyên cô ta về với chồng con. Cô ta không đồng ý cũng đành chịu.
Còn riêng cô bé này... xanh xao, gầy yếu. Đôi mắt có vẻ đa cảm nhưng láu lỉnh, thông minh. Trông nó ngồi ngáp dài, ngáp ngắn bên mẹ con Gốm mà thấy tồi tội.
Mĩm chỉ có cái tên là cụ thể. Chưa bị bắt quả tang phạm pháp. Nhưng không thể bỏ qua khi nó vật vờ như kẻ đói ăn, đói ngủ ở chợ Ga..”
Một sớm ra chợ thấy vắng bóng Mĩm, Trung úy Nguyễn Trọng Luật hỏi Gốm:
- Cô bé đâu?
Gốm ngùi ngùi giọng kể:
- Thưa bác! Nó ốm quá. Đêm qua hết sốt nóng lại sốt lạnh. Cháu chỉ thấy nó kêu ối ối liên tục. Mấy bà cho nó uống thuốc giảm sốt, có vẻ đỡ...
Luật quay về cơ quan thay quần áo. Lát sau anh quay ra chợ với bộ thường phục như người đi chơi.
Mĩm nằm co quắp trong góc quán. Khuôn mặt nó gầy xanh với mớ tóc vàng khô trên đâu, xơ xác. Cả thân hình nó như lọt thỏm trong mảnh chăn chiên rách.
Bà cụ bán chè tươi ngồi gần đó nhìn Luật than thở:
- Không biết con cái nhà ai mà khốn khổ, khốn nạn thế này hả bác?
Luật nhìn bà cụ, lắc đầu. Anh se sẽ đặt tay lên trán con bé. Trán nó dấp dính mồ hôi và hâm hấp nóng. Con bé khẽ mở mắt rồi nhìn Luật.
- Cháu ốm à?
Mĩm khẽ cựa người rồi đổi vội thế nằm. Lần này nó quay người để mặt hướng về phía tường. Luật lay gọi nó một hai lần nữa nhưng con bé không thèm trả lời một câu. Nó im thin thít như người đang ngủ.
Luật buồn bã đứng dậy. Anh lững thững đi. Trong lòng anh tự nhiên vương vương một nét buồn khó tả. Cũng một kiếp người mà sao sang, hèn khác nhau. Cũng một kiếp người mà sướng, khổ chẳng ai giống ai. Người lớn thì biết nghĩ nên nhiều khi lự bằng lòng hay là cầm lòng với hoàn cảnh. Còn những đứa nhỏ này? Có đứa ngồi ô tô xanh ô tô trắng, có đứa chín mười tuổi vẫn được bố mẹ cõng. Có đứa đi nước ngoài nhận giải vàng giải bạc... Nhưng, có đứa vừa đẻ đã bị mẹ vứt xuống lòng cống. Có đứa đến tuổi học nhưng lại bị bố vứt ra đường nhặt lá. Những đứa trẻ lang thang, tội nghiệp. Ở bến xe, bến tàu, ở sân ga. Những đứa trẻ dắt dây nhau đi hôi mót. Những con chị cong em đi ăn xin dọc phố. Những đầu gấu mười ba, mười bốn tuổi dám cầm dao giết người cướp của... Chúng nó bị vứt ra cuộc đời từ những người lớn vô trách nhiệm.
Thật đau lòng khi ngồi trước những ông già đi tìm cháu, chị đi tìm em. Có những người lang thang như hành khất qua hết chỗ nọ đến chỗ kia tìm lại đứa con mình, đứa cháu mình không may lưu lạc. Những đứa trẻ mà gia đình họ muốn tìm lại ấy Luật có hẳn một dãy tên và địa chỉ, trai có, gái có nhưng không có đứa nào tên là mĩm cả. Lại trắng trẻo, xinh xắn, tóc mượt như mây, môi đỏ như son như lời một cụ già nào đó mô tả về đứa cháu gái của mình thì cô bé này lại càng không phải. Nó vừa khác cả tên lại khác cả người.
“Vậy Mĩm là con ai hỡi các ông bố, bà mẹ?” Luật muốn gào to như thế cho những ai lạc con hãy về đây mà nhận.
Luật đến hàng Gốm:
- Cô bé có vẻ mệt nặng?
- Thưa bác, sáng nay nó ăn hết một bát cháo tim gan của bà cháo lòng cho đấy.
- Ý tôi muốn nói là chị nên thường xuyên cho nó uống thuốc.
- Dạ vâng. Đây, em vừa mua hẳn hai gói khung chỉ đây, thưa bác. Còn cân cam này nữa...
Gốm giơ cả gói thuốc ra trước mặt cho Luật xem. Anh khẽ cười và tự nghĩ: Cùng cảnh ngộ người, ta dễ thương nhau! Nhưng thương nhau theo cái kiểu này mãi sẽ không được. Phải tìm cách khui được nguồn gốc, đưa nó trả về với nơi nó ra đi. Cột trói những người đã sinh ra nó phải có trách nhiệm với nó. Còn chuyện “hốt” nó lên xe rồi đưa nó đi trường là chuyện cuối cùng nếu những chuyện trên không thực hiện nổi. Còn Gốm sẽ dần dần tìm cách “trục xuất” chị ta ra khỏi địa bàn bằng con đường nhân đạo nhất: Trở về với chồng và những đứa con của mình.
Hai đối tượng mà Luật quan tâm lúc này thế. Anh ngả về phía cảm hóa hơn là cưỡng bức. Mục tiêu là đưa họ trở lại những điều tốt lành mà vì một lý do nào đó họ đã rời bỏ. Họ đáng thương hơn là đáng tội.
Nhưng... trước mắt vẫn là Mĩm. Thái độ dửng dưng khinh khỉnh của nó đối với sự quan tâm của Luật đã khiến anh phải nghĩ ngợi!
Anh đến với nó bằng lòng tốt, còn nó thì co rúm lại như đang ở cạnh một “ông ngoáo ộp”. Nó sợ chứ chưa nể. Anh có thề bắt nó, giam nó, đưa nó đi cải tạo. Thậm chí có lúc nóng nảy “bạt tai” nó mặc dù biết đó là sai. Có anh, nó nem nép một bề. Vắng anh nó vẫn là nó. Anh chưa làm cho nó yên ổn hơn.
Chả nhẽ trên trái đất này có một giống người được sinh ra như thế. Chả nhẽ tiền mệnh định sẵn cho những đứa trẻ sinh ra được ban thưởng bởi sự giàu sang hay là bị trừng phạt về nỗi nghèo đói. Không ai khác ngoài con người phải chịu trước con người. Những bày người lang thang, trộm cắp lưu manh kia phải chăng là sự quở phạt của trời đất đối với một cộng đồng sống cụ thể khi mà ở nơi ấy còn tồn đọng những nghiêng lệch của sự công bằng cùng sự thờ ơ, ghẻ lạnh của loại người vô trách nhiệm...
Luật miên man như thế trong tâm tư mình. Liệu anh có lý thuyết suông khi đứng ngoài những cuộc sống lang thang kia để luận về họ. Lòng tốt đến với nhau bằng nhiều cách. Nhưng xin chớ bao giờ đến với nhau chỉ bằng lời nói. Với họ, Luật đang có quyền. Anh có quyền hỏi để Mĩm phải trả lời. Anh đã từng khai thác “Gốm Sư Tử”, “Đoãn Bụi” bằng cách ấy. Các đối tượng này đã bị lý lẽ của người tử tế dồn đến bờ và phải thú nhận. Họ đã là người lớn. Mỗi việc làm của họ dầu sao cũng được sàng lọc, tính toán. Còn cô bé này. Nó đang góp thêm sự vướng bận cho anh vào cái chợ có tiếng là hỗn độn và thiếu ngăn nắp của thành phố. Nó cứ nằm ì ở đây. Sự ốm đau, bệnh hoạn là đồng minh của đói rách. Nó có cả hai cái ấy trong người. Lòng thương người cùng sự lo lắng trước trách nhiệm được giao, trước một địa bàn cụ thể làm Luật không yên tâm. Anh quay lại chỗ Mĩm nằm.
Sự quay lại bất ngờ của Luật đã cho anh nghe được câu chuyện thật của Mĩm với bà cụ bán chè. Lúc này nó đã quay người ra, mặt khô khốc, ráo hoảnh. Từ phía tường khuất bên này của quán chợ, anh đã nhìn và nghe nó trò chuyện.
Bà cụ bán chè hỏi:
- Sao mày lại quay mặt đi khi bác công an hỏi chuyện?
- Ông Luật chứ gì?
- Ông ấy phụ trách chợ này đấy! - Bà cụ bán chè có ý nhấn mạnh.
- Cháu biết từ hôm về ngồi bán bánh mỳ với chị Gốm kia.
- Mày làm thế, ông ấy ghét, mày chết. - Bà cụ bán chè dọa.
- Bà buồn cười. Cháu có lên năm, lên ba đâu mà bà dọa
- Thế nhưng sao người ta hỏi mày lại quay mặt đi.
Mặt Mĩm lạnh như tiền. Mắt nó mở to như có vẻ ngơ ngác trước câu hỏi của bà cụ bán chè:
- Bà buồn cười... Cháu ốm thì cháu nằm. Chợ của dân của phố cho cháu nằm nhờ. Cháu có tội gì mà ông ấy hỏi nào?
Luật hơi lạnh người. Lòng tốt của anh đã bị cô bé hiểu lầm. Từ đoạn trò chuyện kia đã cho Luật một cái nhìn khác về cô bé Mĩm. Mới đầu, anh chỉ cảm nhận từ nó một sự lạc đàn bất hạnh, cái tồi tội của một thân phận bé xíu không người thân thích ruột thịt. Còn lúc này, giấu sau làn chăn chiên rách kia là một cô bé đã từng trải. Và cái nghiệp lang thang kia không phải là nơi đến với nó hôm qua, hôm kia mà có thể là một chuỗi dài những lênh đênh, chìm nổi mà nó cố co lại trong cái dáng bé nhỏ của mình và trong những câu chuyện lấp liếm của Gốm.
Sự quay lại bất ngờ với câu chuyện nghe được cũng một cách bất ngờ kia đã cho Luật thêm một kinh nghiệm nữa trước công việc. Không có cái gì ở trên đời này là đơn giản kể cả những việc đơn giản nhất. Hai cộng hai bằng bốn. Nhưng tám chia hai, mười trừ sáu cũng bằng bốn. Phải đi bằng nhiều con đường để đến một đáp số. Đó là cách làm tốt nhất đề tự kiểm nghiệm mình và tránh được những sai sót đáng tiếc.
Con người là một thực thể sống phức tạp nhất trong các thực thể sống, kể cả trẻ con. Bởi, trẻ con cũng là con người. Câu chuyện của Mĩm với bà cụ bán chè, cái giọng “bà cụ non” của nó đã khiến Luật giật mình vì những điều không đơn giản ở nó mà anh cần phải tìm ra để giải quyết trong phạm vi công việc của mình. Đó là công việc của một nghề nghiệp.
Còn chuyện này thì không nghề nghiệp tý nào nhưng chính nó lại giúp Luật rất nhiều trong nghề nghiệp.
Một sớm, Luật đến cơ quan đã thấy Gốm nước mắt ngắn nước mắt dài ôm con đứng trước bàn trực ban.
Thấy Gốm, Luật đang định hỏi về tình hình sức khỏe Mĩm thì cô ta đã òa lên khóc:
- Bác ơi, không khéo nó chết mất. Bà con xung quanh bảo cháu vào đây thưa chuyện với các bác...
Nói rồi. Gốm kể...
Chiều qua, Gốm cho nó ăn bát cháo trứng gà nóng. Cháo sánh đặc mua của hàng cháo tim gan lại có thêm cả hành tươi và rau tía tô của Gốm mua ở chợ thái lẫn vào nữa.
Gốm bưng bát cháo về, dỗ Mĩm:
- Trưa nay em đã bỏ ăn rồi. Em không chịu ăn thế này thì chị chết mất.
Gốm đỡ Mĩm dậy cho ngồi dựa vào tường. Mĩm lả lướt như cái dải khoai bị nắng. Gốm phải gửi con cho bà bán thuốc lá điếu bế hộ rồi cho Mĩm ngồi dựa hẳn vào đùi mình. Gốm bê bát cháo vòng qua người Mĩm rồi vừa thổi vừa xúc cho nó ăn.
- Em chán lắm!
- Thì cố ăn với chị lấy mươi thìa. Cháo trứng tía tô đấy em ạ. Ăn vào cho toát hết mồ hôi ra là khỏi.
Gốm nài nỉ. Mĩm gắng gượng ăn được khoảng một phần ba bát là nhắm mắt, mím miệng. Mĩm nói là không thể nuốt được thìa nào dù Gốm có ép. Gốm đành lấy khăn ướt lau miệng cho Mĩm rồi nhè nhẹ đặt nó nằm xuống. Chỉ được nửa tiếng sau. Mĩm chồm dậy nôn thốc nôn tháo. Bao nhiêu cháo dỗ dành được vào bụng giờ Mĩm thốc ra bằng hết. Gốm ôm ngang người cho Mĩm nôn mà cảm thấy xót xa hết cả gan ruột. Nào đã xong. Nôn hết cháo rồi là nó nôn khan. Rồi thì nhãi nhớt, mật xanh mật vàng. Người con bé như cái tã rách bị vắt kiệt nước. Nó lả hẳn vào tay Gốm, thở dốc. Mắt nó nhắm nghiền, miệng nó mấp máy như muốn nói gì mà không nói được. Sợ quá, Gốm ôm chặt lấy nó khóc rống lên. Mấy bà xung quanh chạy lại. Người xoa dầu, người cho thuốc. Ai cũng khuyên Gốm là yên tâm, không sợ. Nó nôn nhiều quá nên xỉu đi như thế.
Chập tối thì Mĩm có vẻ êm. Người nó ấm dần lên. Nó đã cựa quậy, nhúc nhắc được chân, tay. Gốm dỗ nó ăn phở, nó lắc đầu. Mai sau, chiều Gốm nó ăn được nửa múi cam rồi lại nôn thốc nôn tháo cho bằng hết. Có bao nhiêu tiền để dành rồi tiền của mấy bà bán hàng tốt bụng cho thêm Gốm mang mua thuốc, mua cái ăn cho Mĩm. Mẹ con Gốm chỉ cái bánh mỳ với bát nước canh xin của bà hàng cơm cũng xong bữa. Gốm muốn dành tất cả chăm bẵm cho Mĩm hồi sức mà...
- Bác ơi... cháu lo nó chết mất. Nửa đêm hôm qua nó chồm dậy. Nó thét, nó gào. Người nó như lò than của bà tráng bánh cuốn. Lúc mê, lúc tỉnh. Lúc nào cũng như sợ ai bắt, ai giết. Gần sáng thì nó rét. Cháu đã cuốn cho nó bao nhiêu khố tải mà nó vẫn mệt. Bác ơi! Các bác ơi... Nó chết mất...
Gốm lại òa khóc. Tiếng khóc có vẻ tức tưởi hơn:
- Các bác ơi, các bác làm ơn làm phúc các bác cứu nó với. Khổ thân con bé. Nhà cửa quê quán ở đâu không ai biết. Bác ơi...
Gốm níu lấy tay Luật.
- Thì yên nào. Để tôi cất xe đã!
Luật cất xe vào phía trong rồi vội vã theo Gốm ra chợ. Nhiều người đang vây quanh chỗ Mĩm nằm. Luật rẽ đám đông đi vào. Một đống chăn và bao tải rách lù lù hiện ra trước mắt anh. Có bao nhiêu những cái có thể làm ấm người ta đã quơ đến phủ lên người cho Mĩm. Nó vẫn rét. Đám chăn với bao tải rách vẫn lùng bùng, run rảy...
Luật lặng lẽ đi ra. Nhiều người nhìn anh, khó hiểu. Có người chép chép miệng một cách coi thường. Có người nhìn theo, cười tủm. Hình như họ có ác cảm với sự có mặt của Luật một cách im lặng ở đây. Anh ta xồng xộc rẽ người đi vào rồi lại lặng lẽ đi ra. Tưởng là vào giúp bà con giải quyết công việc lúc con bé nó hoạn nạn, ai ngờ tìm cách bỏ chạy.
- Bà con ơi, mỗi người một tay một chân bế con bé vào góc kia cho nó khuất gió.
- Ối! Ối!...
Mĩm trong chăn vẫn mê sảng, gào thét. Đống chăn, tải nó đắp tự nhiên hỗn độn, tung tóe như có ai cào bới ra. Con bé trơ người nằm giãy trên chiếu. Nó lại đang sốt nóng. Mặt nó bừng bừng. Mồ hôi vã ra đầy mặt, ướt tóc. Mấy bà ngồi thụp xuống lấy quạt phảy phảy cho nó.
- Tội quá! Trông mà xót cả gan ruột.
Nhiều người xuýt xoa đau xót. Có ai đó cất lên lời ca thán, ai oán:
- Bố mẹ nó đâu không đến mà xem con cái nó nên nông nỗi này.
Ai đó lấy khăn ướt đắp lên trán cho Mĩm. Bà hàng lá mang đến cho Gốm một nắm lá nhọ nồi:
- Mượn ai cái cối mà giã cho em nó uống. Bã thì đắp vào thái dương, lòng chân, lòng tay cho nó hút bớt cái nóng đi.
Nhiều người xì xào. Cảnh ngộ thật ai oán. Lòng tốt mỗi người một kiểu thể hiện khác nhau. Chung quy chẳng ai khổ thay được cho kẻ hoạn nạn. Có thể cho ăn, cho mặc, cho tiền nhưng cái ốm cái đau thì không thề gánh.
Luật đã quay trở lại với cái xe đạp dắt tay. Theo sau anh là một ông già đạp xích lô. Luật đã nhờ một thanh niên khỏe có xe nhưng anh ta đã chối khéo vì đang chở khách. Cuối cùng ông già này nhận lời. Luật cũng phải về qua cơ quan để báo cáo chỉ huy và lấy xe đạp.
Ông già xích lô thật tốt bụng. Ông xăm xắm len vào bế Mĩm lên xe. Người con bé hầm hập như nồi hơi. Ông bế nó trên tay mà nó vẫn mê man không biết gì. Mắt nó nhắm nghiền, tấy mọng lên. Cánh mũi nó phập phồng, yếu ớt. Người nó nhẹ bẫng như đứa lên chín, lên mười chứ không phải đã mười ba, mười bốn.
- Ai mang giúp tôi cái chăn ra lót vào xe hộ cái...
Ông già xích lô hét to như thế. Một bà cuống quýt mang chiếc chăn chiên rách ra. Mĩm được nhẹ nhàng đặt vào xe. Vừa lúc này nó chợt tỉnh. Nó như bật người lên. Chiếc xe tùng bê. Con bé chúi xuống ngã sấp mặt xuống đất.
Gốm nhào vào bế Mĩm lên:
- Không! Không! Tôi không đi đâu hết.
- Ơ hay... Đưa em đi bệnh viện chứ đi đâu.
- Buông ra... Buông ra... Không!
Mĩm vẫn thét như thế và quyết vùng vẫy ra khỏi tay Gốm. Người nó như khỏe ra, bừng bừng. Gốm bị đẩy ngã bật xuống đất. Mĩm vùng chạy. Nhưng chỉ được mấy bước nó đã bị người ta ngăn lại...
- Không... Không... Cháu không đi đâu cả.
- Ô hay chưa. Đi bệnh viện chữa bệnh chứ có đi đâu đâu mà cháu cứ làm ầm ầm lên thế.
Mĩm ôm mặt, giãy giụa:
- Cháu muốn chết! Cho cháu chết!
- Dại nào...
Gốm thét Mĩm rồi cất giọng nhờ một người nữa cùng dìu nó lên xe.
Ngồi lọt giữa hai người, Mĩm bất lực chịu cho ông già xích lô đưa đến bệnh viện.
Luật đã mất gần một tiếng rưỡi đồng hồ để làm thủ tục cho Mĩm nhập viện.
Người bác sĩ trực đã hỏi Luật những điều thông thường. Có cái anh trả lời được. Có cái anh im lặng. Có cái anh lắc đầu. Sau này nghĩ lại Luật thấy cái chuyện ấy có vẻ công thức, máy móc và hài hước.
- Anh cho biết tên cháu?
- Mĩm!
- Sao?
- Mĩm. Tôi nói rồi.
- Xin lỗi. Anh cỏ vẻ tiết kiệm lời. Tôi muốn biết cả họ cháu để ghi vào bệnh án cho đầy đủ.
- Anh ghi giúp - Luật khẽ cười - Chấm chấm Mĩm.
- Anh nói gì?
Luật nhìn người bác sĩ còn trẻ nhưng có vẻ hay lơ đễnh. Anh nhìn vị thầy thuốc như tự hỏi rằng đây có phải là thầy thuốc khi mà con bệnh cấp cứu đang chờ chữa thì anh ta lại loay hoay và băn khoăn về một cái tên nhưng không có họ.
- Đồng chí thông cảm. Đây là thủ tục đầu tiên của những người vào viện.
Luật rút bao thuốc. Anh mời người bác sĩ nọ một điếu rồi lẳng lặng nói:
- Đồng chí thông cảm - Luật nói một cách chân thành - Đến lúc này tôi cũng như đồng chỉ mới biết được cháu gái này có lên là Mĩm.
Người bác sĩ tròn mắt nhìn Luật:
- Tôi cứ nghĩ các đồng chí công an...
Luật hiểu ý người bác sĩ định nói. Anh cười một cách hiền lành trả lời lại người công dân thật thà này:
- Bác sĩ tháp ngà quá. Bọn tôi cũng như anh. Có phải là thánh đâu mà cái gì cũng biết.
- Thế...
Luật bắt tay người bác sĩ:
- Bọn tôi sẽ bổ sung tiếp vào hồ sơ bệnh án của cháu, nếu biết thêm. Trước mắt xin các anh hết lòng chăm sóc cháu. Khoản tốn kém sẽ có chỗ chịu trách nhiệm.
- Các đồng chí cần khai thác...
Luật lắc đầu một cách dứt khoát:
- Không! Chúng tôi muốn cháu sống...
Nói rồi, Luật quay ra dặn Gốm rồi anh lên xe về cơ quan.
Chiều ấy. Luật lại tới bệnh viện. Anh đưa cho Gốm số tiền mà các chiến sĩ trong đơn vị mình cùng bà con ở chợ quyên góp được cho Mĩm có thêm tiền trong những ngày chữa bệnh...
Nằm bệnh viện được khoảng mười ngày thì Mĩm dứt được sốt nóng và sốt rét. Tuy vậy người nó vẫn xanh dớt và mỏi mệt. Ở bệnh viện cơm ngày hai bữa trưa và tối còn sáng thường là Gốm mua cho nó nắm xôi, bát cháo. Nhưng con bé không ăn được nhiều. Thỉnh thoảng nó vẫn thấy người choáng váng, chóng mặt. Có lúc nó ôm ngực nôn thốc, nôn tháo, có đêm nó ngồi dựa lưng vào tường, mắt mở thao láo, không ngủ được.
Gốm hỏi nó:
- Em thấy trong người thế nào?
- Bình thường...
Mĩm chỉ trả lời một câu gọn lỏn như thế rồi mắt lại lơ đãng nhìn tận đâu đâu. Nó có thói quen này từ lúc vào viện đến giờ. Hình như nó muốn tránh cái nhìn vá lời hỏi han có vẻ tỉ mỉ của tất cả mọi người.
Với Luật thì con bé có vẻ bớt dửng dưng hơn. Thường là một đôi ngày anh lại vào thăm cô bé một lần. Luật thường hỏi thăm các bác sĩ điều trị trước khi vào ngồi trò chuyện với Mĩm.
- Đêm qua cháu có ngủ được không?
- Cháu ngủ được chú ạ!
Chú nghe chị y tá nói chuyện, đêm qua cháu ngồi dựa tường thức tới một, hai giờ sáng.
- Đâu ạ!
Luật tìm cách tâm tỉnh và gợi chuyện:
- Mĩm này... Chú thấy tội cho cháu quá. Người ốm đau thì có bố mẹ, anh chị em ruột thịt chăm sóc. Còn cháu...
Mĩm nói ráo hoảnh:
- Cháu cũng có đấy chứ ạ. Chị Gốm cháu này. Mấy bà bán hàng ở chợ này. Chú này...
Luật cười, lắc đầu:
- Cháu lại tìm cách tránh câu hỏi của chú.
- Đâu ạ! Cháu báo cáo với chú rồi. Bố mẹ cháu đã chết. Anh chị không có. Cháu lưu lạc từ lúc năm, sáu tuổi nên chả nhớ quê quán ở đâu.
Luật tìm cách nhìn thẳng vào đôi mắt Mĩm nhưng nó tránh.
- Cháu vẫn đang nói dối chú!
- Giá bây giờ biết rõ quê hương bản quán của cháu, chú sẽ tìm cách mời gia đình cháu lên. Cháu sẽ có người thân bên cạnh chăm sóc lúc ốm đau này có phải sung sướng không? Ai sinh ra trên đời này mà chẳng muốn có người thân yêu ruột thịt ở cạnh.
-...
- Cháu gan lắm!
Luật vẫn không lần ra mối. Nhưng lần nào đến thăm bệnh viện, trước lúc ra về anh cũng đều gặp lại người bác sĩ điều trị. Anh muốn được thay mặt Mĩm và cả gia đình mà nó đang giấu kín kia nói lời thông cảm với thầy thuốc.
- Cô bé vẫn quyết tâm giấu giếm tung tích của mình. Chúng tôi không nản trong việc lần mối. Trước mắt, xin bệnh viện thuốc men cho cháu. Khi cháu khỏi, bằng bất cứ giá nào chúng tôi cũng tìm được cách đưa cháu về với gia đình cháu. Trẻ con cần phải sống có bố, có mẹ, có gia đình.
Luật có vẻ lo xa vì điều kiện khó khăn của thuốc men dễ dẫn đến việc chểnh mảng trong chăm sóc loại bệnh nhân như Mĩm. Gốm cũng đã hết mình vì Mĩm nhưng khả năng của chị ta có hạn. Anh em trong cơ quan Luật, bà con trong chợ cũng đã đỡ đần nhưng cái quan trọng vẫn là các thầy thuốc của bệnh viện với cô bé Mĩm cần thuốc cũng như cần ăn. Lúc này, thuốc chữa bệnh đối với nó có khi còn quan trọng hơn cả chuyện ăn uống, bồi dưỡng. Biết là có thể thừa, có thể bị hiểu lầm, bị giận, nhưng Luật vẫn phải nhắc lại nỗi lo lắng của mình bằng cách nói từ tốn ấy. Hình như người bác sĩ điều trị có phần nào hiểu được nỗi lo xa ấy của Luật, anh nói:
- Tôi cũng như anh. Bàn về trách nhiệm thì vô cùng. Bệnh nhân vào đây, có thầy thuốc nào là không muốn chữa khỏi. Cháu cũng như mọi người. Chúng tôi nhìn những bệnh nhân này với tư cách của một nhà thương làm phúc.
Bệnh viện đã cho Mĩm uống thêm thuốc an thần. Mỗi ngày nó được nhận từ tay chị y tá viên thuốc trắng vào chập tối. Chị y tá giục nó uống lẫn với thuốc bổ. Nó xin được uống vào trước lúc đi ngủ. Theo nó, uống như thế nó đỡ loãng thuốc. Vả lại “cháu thích được ngồi chơi đến chín, mười giờ...” Mĩm thường nói với chị y tá như thế. Và sáng hôm sau, gặp bất cứ ai hỏi, nó đều nói là đêm qua mình được ngủ ngon.
Vào khoảng tối thứ năm sau cái tối được phát thuốc ngủ, như thường lệ Gốm bế con vào chơi với Mĩm. Mĩm đòi Gốm cho bế cháu. Nó ôm ấp hôn hít đứa nhỏ. Nó hít hà trò chuyện. Thấy Mĩm vui, Gốm cũng vui. Gốm động viên nó:
- Thôi cố ăn, cố ngủ em ạ. Mấy ngày nữa khỏe, chị nói với bác Luật xin cho xuất viện...
Mắt Mĩm đăm đăm nhìn đi đâu. Tay Mĩm vuốt vuốt tóc đứa nhỏ bằng một điệu bộ rời rạc:
- Chị Gốm này...!
- Gì?
- Chị cũng chưa biết quê em ở đâu đâu nhi?
Gốm xì một hơi dài:
- Biết làm thèm gì. Càng biết càng tổ đau đầu. Tao đấy, cái lão tập tễnh ấy mấy lần ra đây dụ về, tao vẫn ném “phăng teo” vào mặt. Không biết thân biết phận thì thôi lại còn ra điều nọ, điều kia khinh bỉ vợ. Còn mày thì đã bao giờ mày hé ra cho các bà chị biết về cái ngõ, cái làng nhà mày nó béo, nó gầy ra làm sao?
- Chú Luật công an, chú cũng hỏi em mấy lần nhưng em không nói. Nói làm gì để mấy ông ấy bắt mình “về” ấy chị nhỉ.
- Ừ....Mấy cha ấy chỉ lệnh với lệnh. Có ăn ớt mới biết cay.
Mĩm thần người nhìn mẹ con Gốm. Lúc lâu sau nó buồn buồn nói:
- Tại bố em, chứ không bây giờ em đã có bà ngồi cạnh rồi. Bà em tốt mà hiền lắm...
Mĩm nhẩn nha kể cho Gốm nghe về hoàn cảnh của mình. Hoàn cảnh nó thật khác Gốm. Cái buồn, cái khổ đến với mỗi người mỗi khác. Ở Gốm nhiều cái là tự mình, do mình gây ra. Còn ở Mĩm lại do người lớn xô đẩy mà nên. Đoãn Bụi lại khác hẳn Gốm và Mĩm. Đoãn Bụi muốn thế và thích sống như thế.
- Thế từ dạo mày bỏ đi đến giờ, có lúc nào mày trông thấy mặt người làng, trông thấy mặt bà, mặt bố không?
- Không chị ạ! Tìm bây giờ cũng dễ thôi. Em còn nhớ tất cả - Mĩm nói chậm và rõ - Chị cứ đến chỗ Cống Đen, chiếu thẳng cây đa hỏi bà Tầm làng Hạ... Cả làng em chỉ có bà em tên là Tầm thôi. Bà Tầm có cháu là cái Mịn. Ở nhà em tên là Mịn.
Hai chị em chuyện trò với nhau một lúc nữa rồi Mĩm giục chị Gốm bế cháu về kẻo trời lạnh, có ai ngờ...
***
Chiếc xe ba bánh chạy chồm chồm trên con đường đá lâu ngày không được sửa. Người điều khiển xe là Trung úy công an Nguyễn Trọng Luật.
Luật bị trực ban đánh thức dậy lúc 2 giờ 30’ sáng. Chưa kịp nghe người sĩ quan trực ban nói gì thì Luật đã nghe có tiếng một phụ nữ vừa khóc vừa réo gọi tên mình ở phòng ngoài. Nghe kỹ, Luật nhận ra đó là tiếng của Gốm. Luật bật ngồi dậy mặc quần áo. Linh cảm cho Luật biết đang có chuyện gì không lành xảy ra với Mĩm.
Thấy Luật, Gốm òa khóc to hơn:
- Bác Luật ơi, cái Mĩm...
Chỉ nói được thế rồi Gốm lại nấc lên. Mắt Gốm nhòe nhoẹt. Mặt Gốm như méo đi bởi nước mắt loang ra. Trông Gốm thật tội. Hai tay ôm chặt con vào ngực, tóc trên đầu rối như tổ quạ, quần áo lem luốc, xộc xệch...
Trong nước mắt thương xót của người cùng cảnh, Gốm đã kể cho Luật và người sĩ quan trực ban nghe những chuyện vừa xảy ra đối với Mĩm.
Hai chị em ngồi trò chuyện với nhau trên giường bệnh. Chuyện có vẻ như khác mọi khi. Thường thường là Gốm chỉ nghe được những câu trả lời nhát gừng của Mĩm. Đôi mắt nó hay tránh cái nhìn của Gốm. Còn tối nay tự nhiên Mĩm như muốn nói chuyện nhiều, muốn tâm tình. Từ ngày biết nhau rồi thân nhau, nhất là sau ngày Đoãn Bụi phải đi trại, chẳng khi nào Mĩm hé cho Gốm nửa lời về chuyện gia đình của mình. Tối nay, tự nhiên Mĩm kể hết. Chuyện của nó tội quá. Mồ côi mẹ từ tấm bé. Lớn lên chỉ biết bà, biết bố. Không biết mẹ nó “ho lao, phong hủi” ra làm sao mà không ai dám một lời kể chuyện lại cho nghe về cái người đã đẻ ra nó. Rồi, bà thương nhưng bà lại sợ bố. Còn bố thì lúc nào cũng ghẻ lạnh, dằm hắt. Rồi chuyện vợ của bố đưa trai vào nhà chơi và thế là Mĩm bị đòn oan. Con bé bị bố hắt ra ngoài đường như hắt một nắm rác bẩn. Mẹ là Lụa, bố là Ngạnh, còn con là Mịn. Giờ Gốm mới biết tên thật của nó là Mịn. Nó lại còn nói cả tên bà, tên làng...
Bế con ra đến phố rồi Gốm mới thấy cái là lạ, ngờ ngợ. Con bé thường kín như hũ nút bỗng tối nay mở miệng. Nói chuyện với chị mà như trăng trối lại. Hay là nó dở chứng chết. Người Gốm bỗng lạnh toát khi nghĩ đến điều này. Nó mà chết thì tội quá. Nhắm mắt mà chả có ai ruột thịt bên mình. Thương yêu thì có đấy. Có Gốm, có mọi người. Nhưng chẳng gì hơn ruột thịt!
Con bé lớn nhà Gốm đã từng ra theo bố, gọi mẹ về:
- Mẹ ơi, mẹ về với chúng con đi.
- Tao không thèm.
- Mẹ không về là chúng con không có mẹ.
- Bảo bố mày lấy vợ khác.
- Nhưng đấy không phải là mẹ chúng con.
Hình như thế. Nghĩ về Mĩm, Gốm lại liên hệ ra chuyện con. Nhưng, Gốm thì đã đành. Nhổ rồi không muốn liếm lại nữa. Còn con bé Mĩm. Nó không tội tình gì mà bỗng dưng phải chết oan chết uổng thế này thì thương lắm. Nó mà chết thì Gốm buồn đứt ruột. Nay mai Đoãn Bụi ra trại cũng sẽ chẳng vui gì. Đoãn còn có nhiều điều gắn bó với Mĩm hơn Gốm. Từ ngày Đoãn đi trại, Mĩm ốm còn mỗi Gốm với cái phố Ga, Hội Cô Hồn như chỉ còn trong nỗi nhớ của mỗi đứa. Công an làm gắt lại bận con, không còn sức “móc máy, ôm bom” nữa, Gốm đành phải bám chặt lấy cái tải bánh mỳ kiếm ăn. Giờ không may Mĩm đi, Gốm còn biết ai để than thở.
Nghĩ vẩn vơ một lúc lâu như thế rồi Gốm lại tự gạt đi. Nghĩ thế là nghĩ dại, nghĩ vớ vẩn. Thật điên rồ khi nó đang sống sờ sờ ra thế mà mình cứ lo đến chuyện chết. Nhưng... sao tối nay nó lại nói với Gốm những chuyện ấy “Cái chuyện mà nó đã giấu kín được mấy năm nay bỗng dưng “không khảo mà xưng” con bé đã tuồn tuột kể hết. Có chỗ nó còn kể đi kể lại như sợ mình quên...
Như mọi khi chỉ cần xoa chân, đập đập mây cái là Gốm có thể cùng con ngả lưng ra chiếc phản bán hàng góc chợ làm một mạch đến sáng. Còn đêm nay, khi đã dính lưng vào mặt phản rồi mà mi mắt Gốm vẫn cứng đơ. Gốm muốn nhắm nghiền mắt làm một giấc cho nó bớt đi những vương vấn dại dột mà sao đôi cánh mũi vẫn thoi thóp không rít lên nổi một tiếng “ngáy”. Gan ruột Gốm cồn cào. Gốm trở người đến mấy mươi lần mà vẫn thấy khó ngủ. Khuôn mặt Mĩm như in. Tiếng nói Mĩm như cất ra từng lời rồi buông chầm chậm vào tai. Cả thể xác và tâm trạng Gốm ngổn ngang những điều về Mĩm.
Gốm vùng dậy lấy cái chăn rách ủ thêm cho con rồi hai mẹ con tất tả đưa nhau đến bệnh viện.
Điều lo nghĩ của Gốm là có thật!
Vừa bước chân vào dãy phòng điều trị của Mĩm, Gốm đã nghe tiếng nhốn nháo. Nhiều bóng áo trắng qua lại vội vã. Gốm hốt hoảng chạy nháo về phía phòng của Mĩm...
Một chiếc “xe giường cấp cứu” lăn ngược lại phía Gốm.
- Trời ơi. Mĩm... Mĩm ơi, em tôi.
Gốm đã bị mấy chị y tá ngán lại không cho bế con chạy theo sau chiếc “xe giường cấp cứu...”.
- Ối trời cao đất dày ơi, em tôi. Mĩm ơi là Mĩm, em có tội tình gì mà ông trời bắt em phải chết.
Một bà già nằm điều trị cạnh giường của Mĩm an ủi Gốm:
- Thôi đừng khóc nữa cháu. Nín đi để các bác sĩ người ta an tâm chữa bệnh cho nó. Ông trời có bắt nó đi đâu. Tự nó muốn thế. Bé vậy mà gan quá. Dám uống thuốc ngủ liều cao để chết.
Gốm ôm con, ấm ức:
- Mĩm ơi, chị có tội với mày. Tối qua mày dở chứng mà chị không biết. Bà ơi... Tối qua nó trăng trối lại cho con hết cả bà ơi!
- Nghe nói hai chị em cùng cảnh màn trời, chiếu đất gặp nhau hả con?
- Bà ơi... tội em con quá Mĩm ơi là Mĩm ơi...!
- Thì nín đi nghe tôi hỏi đây. Bác sĩ người ta nói là nó nặng lắm đấy. Không biết liệu có qua được? Nếu chị biết gia đình nó ở đâu thì làm ơn về báo cho bố mẹ nó biết. Khổ, mới bằng ấy tuổi mà đã không cha, không mẹ, không nhà không cửa. Nhỡ không may nó đi là thành cô hồn mất thôi...
Nghe bà cụ nói đến đấy, Gốm ôm con đứng bật dậy. Gốm ra khỏi bệnh viện và chạy vội vã về đây gặp Luật.
- Bác ơi, bác cứu chị em chúng cháu với. Nó chết bây giờ thì khổ cháu quá.
Luật dắt xe định đi vào bệnh viện. Gốm bế con đứng chắn đầu xe của anh:
- Bác ơi, cháu nói thế này, nếu nên thì bác thương, nếu không nên thì bác bỏ quá cho... Bác thương nó cũng là bác thương mẹ con cháu... Nghĩa tử là nghĩa tận, bác ơi!
- Khổ. Vòng vo mãi. Nước sôi lửa bỏng thế này mà chị cứ con cà con kê - Luật gật - Có yêu cầu gì thì cứ nói đi, chúng tôi sẽ giải quyết, nếu có thể!
Gốm sụt sùi nói nguyện vọng của mình. Luật nghe và đồng ý ngay mặc dù chưa có ý kiến của chỉ huy. Đấy là trách nhiệm nhưng lớn hơn lại là tình cảm. Luật tin rằng chỉ huy của mình cũng đồng ý như mình trước nguyện vọng của Gốm.
Luật xin ý kiến chỉ huy rồi xin xe. Tiếng xe nổ ròn rã đi như cắt qua những phố vắng đang say ngủ vào lúc gần sáng.
Bây giờ thì người Luật đang nhấp nhổm theo xe trên đoạn đường về Hạ. Theo ước đoán của Luật, từ đây về đến quê Mĩm còn khoảng mười lăm, mười sáu cây số nữa. Đầy là lần đầu tiên Luật về vùng này, nhưng trong tâm trạng anh như đã quen biết nó từ lâu!
Qua câu chuyện của Gốm kể lại, anh mới giật mình về những điều mình đã biết nhưng chỉ vì những sai sót vụn vặt do sự cố ý của Mĩm mà đến bây giờ...
Thì ra đó là cô bé Mịn cháu bà Tầm. Bà Tầm thì hôm mười tám tháng bảy âm lịch vừa rồi Luật đã gặp. Bà cụ tìm đến anh. Đúng hơn là tìm đến công an...
Đây là lần thứ ba bà ra thành phố tìm cháu!
Gặp Luật, bà vân vi kể hết sự nhà rồi nói:
- Gần ba năm nay rồi cháu nó biền biệt. Cũng vì cái thằng bố nó hay chấp nhặt lại dữ đòn. Giờ thì cũng đã đỡ được đôi phần. Bạn bè khuyên ngăn, hàng xóm trách móc nên chuyện tôi bỏ đi tìm cháu nó không ngăn cản nữa. Tôi còn sống ngày nào là còn đi tìm cháu ngày ấy. Nó còn thì giờ là mười bốn đấy, chú ạ! Mênh mông bể sở quá, có đi cũng chỉ là cầu may. Trăm sự là nhờ các chú công an tìm giúp. Cháu sống mà về với tôi được là cái hay. Nhược bằng không may cháu thiệt thân, thiệt mạng cũng biết được cháu “ăn gửi nằm nhờ” ở nắm đất nào còn nhang khói. Ấy, nói chú bỏ quá cho, hôm rằm tháng bảy vừa rồi, tôi có kiếm lưng cháo, mấy cái áo rồi mang ra cây đa giữa đồng cúng cháu...
Hôm ấy, bà Tầm vừa nói, vừa khóc. Lúc này... Mắt Luật thấy cay cay khi sắp về tới làng Hạ. Anh sẽ đến cây đa ở đầu làng. Cái cây đa mà bà Tầm đã bày dưới bóng mát của nó những bát cháo trắng, những chiếc áo giấy xanh đỏ bé con để cúng những cô hồn gầy rạc, rách nát trong thập loại chúng sinh trong đó có đứa cháu gái bé bỏng, tội nghiệp của mình.
Giờ thì bà sắp được biết tin cháu, sắp được gặp cháu. Luật đang về gần tới làng Hạ. Anh rẽ từ đường đá xuống lối đất. Con đường vòng vèo, lồi lõm những vết trâu bò đi. Một cây đa lừng lững với tán lá um tùm như một khối mây sẫm đứng cô đơn giữa đông. Đôi ba tiếng gà heo hút, eo óc như bị vướng bởi những lũy tre. Một buổi sớm giữa thu nhiều sương khói và lạnh.
Tiếng xe máy rồ lên. Cả làng Hạ náo động bởi chiếc xe ba bánh của Công an. Họ đổ dồn ra xem cái tiếng nổ của chiếc xe rất ít khi xuất hiện ở đây. Nhiều người nhìn Luật với con mắt tò mò, lạ lẫm. Có đôi mắt thoáng lo. Có khuôn mặt lướt qua, dửng dưng.
Trẻ con thì bất kể. Chúng chạy theo xe Luật như đàn ong nhỏ bay theo ong chúa khi chia tổ. Có đứa còn táo tợn nhảy lên thùng xe ngồi và nhận dẫn đường tới tận nơi...
Bà Tầm mừng hơn bắt được vàng. Hàng xóm kéo đến chật nhà. Người lo nước nôi tiếp chú công an lại là Công chứ không phải Ngạnh. Khi Luật đến, Ngạnh chỉ chào hỏi qua loa rồi tìm cách lẩn xuống bếp ngồi. Ngạnh không bỏ chạy nhưng cũng không dám giáp mặt.
Có người nói phải mời Ngạnh lên thưa chuyện và cám ơn chú công an, nhưng Công đa ý tứ đỡ lời thay bạn:
- Dạo này thời tiết thay đổi, bệnh sốt rét ngày xưa lại tái phát, anh ấy không khỏe, không thật người lắm. Tôi xin được thay mặt bà tôi ở đây và anh ấy, xin chân thành cám ơn lòng tận tình của đồng chí công an đã không quản vất vả, đường xá xa xôi...
Vốn bộc trực, tốt bụng, không quen lễ nghi rào đón nên Công nói mãi mà vẫn cảm thấy chưa hết ý cám ơn của mình với nhà chức trách. Luật không muốn nghe điều này nhưng tình thế bắt buộc anh phải đứng lặng.
Lúc mới vào nhà gặp bà Tầm. Luật bỗng lúng túng. Còn bà nhìn thấy anh thì mắt sáng lên. Luật có cảm giác bà đã nhận ra anh. Cảm giác của Luật là có thật khi bà Tầm run hết cả tay nắm vào đôi vai anh:
- Chú ơi, các chú đã tìm thấy cháu...
Nói đến đây là giọng bà Tầm tắc lại. Luật không dám nhìn bà khỏe. Anh vội quay mặt đi để tránh cái cảm xúc bất chợt có thể làm cay mũi và ướt mắt mình.
- Chúng tôi được cơ quan cử về đây báo cho gia đình biết là đã tìm ra cháu qua lời cháu tự nói.
Luật chỉ nói được một câu khô khốc như thế rồi nín lặng. Còn bà Tầm thì như vỡ ra sau bao nhiêu dồn nén, cam chịu. Bà chạy ra ngoài cổng. Tiếng bà réo lên, rạng rỡ:
- Các ông các bà ơi... Tìm thấy con cháu Mịn rồi. Các chú công an tìm thấy con cháu Mịn cho tôi rồi.
Để tránh đau khổ đột ngột cho bà Tầm, Luật chỉ dám báo tin và đón bà lên với cháu. Chính vì chuyện này mà anh bị rắc rối. Nhiều người quyết giữ anh lại ăn cơm rồi mới cho đi. Luật một mực từ chối với lý do phải về thành phố gấp vì có công việc khác đang chờ ở nhà. Ai cũng hiểu việc công an là việc bí mật và cần kíp nên cũng chẳng dám giữ. Riêng Công thì sau lời cám ơn là anh mời riêng Luật ra chỗ vắng hỏi nhỏ:
- Đồng chí có thể cho gia đình biết tình hình hiện tại của cháu được không? Tôi nghi là có chuyện gì không hay xảy ra với cháu.
Lời hỏi của Công làm Luật bối rối. Anh có thể kể cho Công nghe mọi chuyện về Mịn nhưng lúc này thật bất lợi, nhất là về thời gian. Luật muốn bà Tầm được sớm trông thấy mặt cháu lúc nào hay lúc ấy. Anh nói với Công:
- Chúng tôi muốn có một người đi cùng bà cụ. Tốt nhất là anh nếu bố cháu không đi được. Chúng ta lên đường sớm lúc nào hay lúc ấy.
Công đi xuống bếp nói với Ngạnh:
- Cậu có theo xe lên đón con Mịn về không?
-...
- Có đi không để người ta còn bố trí người?
-...
Công quay ra nói lại với Luật là Ngạnh ốm, mình xin đi thay.
Chiếc xe ba bánh lại rồ máy rồi vội vã quay về thành phố như người chạy đua đến đoạn nước rút.
Gốm bế con về lại bệnh viện với hai mảnh khăn trắng xé sẵn. Mẹ con Gốm sẽ để tang Mịn nếu không may nó xấu số qua đời. Chị em no đói, sướng khổ có nhau. Cái tình cái nghĩa là lúc này...
Gốm bế con ngồi bệt trước cửa phòng cấp cứu. Người ta chỉ thông báo cho biết là nạn nhân đã được rửa ruột nhưng vẫn đang trong tình trạng hôn mê. Như vậy là chuyện sống và chết của Mịn như thế nào đến bây giờ bệnh viện vẫn chưa thể khẳng định. Nỗi lo, nỗi thương lại ứ đầy trong gan ruột Gốm. Gốm chỉ ước gì lúc này có Đoãn bên cạnh để cùng chia xẻ. Còn bác Luật đã đi. Chính mắt Gốm đã trông thấy bác ấy đẩy cái xe máy ra. Còn chuyện bác ấy đi thật hay đi giả thì Gốm cũng chả biết. Bác ấy thương tình cho thì bà còn được gặp cháu, bố còn trông thấy con. Nhược bằng... cũng chả trách nổi người ta. Anh em ruột thịt thân thích gì đâu. Trách nhiệm thì phải làm. Làm được đến thế cũng là tốt quá rồi. Còn chuyện về tận quê đón gia đình lên, Gốm cũng không ngờ bác ấy nhiệt tình đến thế.
- Ối cháu ơi là cháu ơi!...
Gốm nghe có tiếng xe máy rồi tiếng rên khóc của người già. Gốm bế con nhào ra phía một bà cụ già đang mếu mếu khóc khóc chạy từ phía cổng viện vào...
- Bà ơi...
Gốm sụt sùi nhào cả mình cả con vào đôi tay gầy guộc của bà cụ.
Bin Còi đã phải ra tòa vì tội cưỡng dâm trẻ con đến có thai.
Mịn vì đau đớn và xấu hổ đã tìm cách uống thuốc ngủ liều cao giữa tuổi mười bốn.
Mịn định tự tử ở nơi mà người ta lấy sự cứu sống con người hoạn nạn làm phẩm chất nghề nghiệp của mình.
Mịn không chết.
Nhưng, để Mịn được sống một cách tốt đẹp hơn, để những em bé có hoàn cảnh như nó không còn bị dập vùi, Công còn lớn tiếng đòi truy tố Ngạnh trước pháp luật, bắt kẻ đẻ ra nó phải chịu trách nhiệm hình sự trước nó - Mặc dù trước đây Ngạnh đã từng là bạn nối khố của Công.
Ngõ Bò - 30-11-1989
P.Q.