← Quay lại trang sách

Chương 1 Cờ quân tử

Hạ tuần tháng Năm năm Dân Quốc thứ mười bảy*, Bắc Kinh đương lúc chuyển mùa giữa xuân và hạ, khắp thành nở đầy hoa hòe. Đây là lúc trời nóng dần lên, dễ xảy ra đại dịch nên dân gian kiêng kị rất nhiều. Kiêng dán cửa, kiêng chuyển nhà, không cắt tóc, không phơi giường, ai nấy đều mong tới Đoan Ngọ giết sâu bọ xong mới bắt tay sửa sang dọn dẹp. Dân gian thường gọi là tháng Năm độc, hễ đến tháng này, nhất định sẽ có chuyện.

❖ Tức năm 1928 theo Tây lịch.

Năm nay chưa nóng đã có gió lớn. Trận gió này cực lớn, cuốn theo cát bụi đầy trời phủ lên chùa Đàm Giá, trùm lấy núi Hương, cuồn cuộn ập vào thành, liên tục suốt mấy ngày. Quả là bụi lấp mặt trời, đâu đâu cũng một màu vàng của cát, cả thành Bắc Kinh như một bức ảnh cũ, trời mù mịt đất mù mịt tường mù mịt, người ngựa đi trên đường đều mù mịt, khiến lòng người ta cũng mịt mờ.

Hằng năm Bắc Kinh đều nổi bão cát, nhưng chủ yếu vào mùa xuân. Năm nay trận bão này lại oái oăm, đến vào tháng Năm độc. Người già kể rằng loại gió này rất có lai lịch, gọi là gió Hoàng sát, chuyên khắc hoàng thượng. Năm Sùng Trinh treo cổ, Bắc Kinh đã nổi gió này; năm Viên Thế Khải qua đời, cũng nổi gió; về sau khi Tuyên Thống đế bị Phùng Ngọc Tường trục xuất khỏi Tử Cấm thành, gió này cũng đến. Bởi thế năm nay gió vừa nổi, lại gặp ngay tháng Năm độc, người già ở Bắc Kinh đều nhủ bụng, e rằng… lần này lại thay triều đổi đại rồi đây.

Hoàng Khắc Vũ ôm tay nải xanh, liêu xiêu chạy men theo chân Thiên Đàn về phía Tây. Giữa mịt mù bão cát lại chạy ngược gió, dù đang trai tráng bẻ gãy sừng trâu, cậu cũng phải khom lưng cúi đầu nín thở. Hễ chạy nhanh là miệng đầy cát, vừa hít thở đã sặc sụa vì bụi. Nhưng việc gấp như lửa đốt, Hoàng Khắc Vũ làm gì còn tâm trạng oán trách thời tiết, đành kéo sụp vành mũ xuống, chạy không ngơi nghỉ.

Vừa qua cầu Hổ Phường, trời đã nổi gió lớn, đất vàng mịn hơn cả phấn cuồn cuộn bốc thành làn sương bụi che mờ cả đất trời. Đừng nói đến mái tháp phía xa và biển hiệu treo trên rào chắn ở gần, ngay người ngựa bên kia đường, cách mấy bước chân cũng chẳng trông rõ được. Hoàng Khắc Vũ nheo mắt cúi đầu chạy như bay, ngờ đâu phía trước lại mọc ra một bóng người sau làn sương bụi, khiến cậu không kịp dừng bước, đâm sầm vào người ta. Hoàng Khắc Vũ có võ, lập tức lùi lại mấy bước, túm lấy cây cột đứng vững, song người kia thì ngã nhào. Hoàng Khắc Vũ vội cúi xuống đỡ, vừa khom người đã thầm than không ổn, người kia mặc quân phục xanh xám, đầu buộc một dải băng lem luốc, tay còn cầm cây súng Mauser 13, ra là lính Phụng Thiên!

Lính Phụng Thiên là quân Đông Bắc do Trương Tác Lâm dẫn vào quan nội, kỷ luật cực kém, dân chúng vẫn gọi vụng là quân thổ phỉ. Từ đầu năm, khi hai phe Nam Bắc lại giao tranh, tổng thống Trương vẫn sa lầy trong chiến sự ở một dải Sơn Đông, Hà Nam, quân Bắc phạt đánh thẳng lên phía Bắc, lính Phụng Thiên bị thương trong thành Bắc Kinh ngày càng nhiều. Bề trên bỏ bê lương thưởng nên trong tay đám thương binh này chẳng có gì ngoài cây súng, chúng bèn tụ hợp lại, gặp người là cướp, thấy hiệu là phá, cảnh sát cũng chẳng dám động đến.

Hoàng Khắc Vũ không muốn rầy rà, vội chắp tay xin lỗi rồi quay người toan lẩn vào màn cát bụi chuồn thẳng. Nào ngờ tên lính Phụng Thiên kia lồm cồm bò dậy, lên đạn cách một tiếng, chĩa súng vào Hoàng Khắc Vũ quát lớn, “Đâm vào ông mày còn định chạy à?” Hoàng Khắc Vũ đành đứng lại. Tên lính Phụng Thiên kia khập khiễng đi đến, giáng ngay cho cậu một bạt tai, “Thằng ranh này! Mắt ném cho chó ăn rồi hả?” Hoàng Khắc Vũ nghiến răng nhìn trừng trừng họng súng không đáp. Tên lính Phụng Thiên thấy cậu khoác tay nải thì sáng mắt lên, ra lệnh, “Ông nghi mày là tay trong của quân phản loạn, đưa đây! Mở ra ông kiểm tra!” Đoạn vươn tay định giật. Tay nải này hết sức quan trọng, Hoàng Khắc Vũ đời nào để hắn chạm vào, bèn xoay người né tránh.

Tên lính nổi điên chửi “Rõ là đéo biết điều” rồi giơ súng lên định kéo cò. Tình thế cấp bách, Hoàng Khắc Vũ đành sấn lên nửa bước, tay phải nắm lấy họng súng hất lên, tay trái nhanh như chớp chặt mạnh vào gáy hắn. “Đoàng” một tiếng, đạn bay sượt qua đầu Hoàng Khắc Vũ bắn vào khoảng không, tên lính kia cũng ngã xuống đất ngất lịm.

Hoàng Khắc Vũ sờ đầu, mặt tái xanh. Nếu chậm nửa bước, e rằng cậu đã bị bắn chết tươi ngay trên phố. Giữa kinh đô nổi tiếng là đất lành, vậy mà chẳng biết từ bao giờ lại hỗn loạn tới mức này? Cậu thần ra mấy giây, rồi sực nhớ mình đang có việc quan trọng, vội ném cây súng xuống, thắt chặt tay nải, quay người lẩn vào màn cát bụi mù trời. Chẳng bao lâu sau, lại thấp thoáng mấy bóng người đi đến, thấy tên lính Phụng Thiên nằm mê man, chúng liền xúm lại lột sạch quần áo hắn, cuỗm luôn cả cây súng.

Hoàng Khắc Vũ thoát được tên lính, chạy một mạch qua cổng Tuyên Vũ, tới cửa hội quán Thái Nguyên nằm ở đầu Đông ngõ Trữ Khố Doanh mới dừng lại. Chạy cả một quãng dài, cậu thấy phổi nóng rát như bị giội nước sôi, buộc phải nghỉ chân, chống gối thở hổn hển. Vừa ngẩng lên, cậu đã thấy một cậu trai trắng trẻo đeo kính tròn đứng dưới gốc hòe già vẹo vọ đầu ngõ, rõ ràng đã đợi khá lâu.

“Đem đến rồi à?” Kẻ kia hỏi.

Hoàng Khắc Vũ thận trọng cầm tay nải lên tay, nâng niu vuốt ve, “Dọc đường gặp nhiều rắc rối, suýt nữa làm hỏng.”

Hoàng Khắc Vũ đang định cởi tay nải ra thì cậu trai kia đã đưa mắt ra hiệu đừng nói chuyện. Hoàng Khắc Vũ nhìn quanh, phát hiện gần hội quán Thái Nguyên có rất nhiều cảnh sát đi tuần, họ túm năm tụm ba đứng giữa bụi mù, như hồn ma ngoài nghĩa địa giữa đêm hôm, chẳng thấy rõ được dáng dấp và mặt mũi, song vẫn rờn rợn ác ý. “Đi từ từ thôi, đừng chạy, cũng đừng ngoái lại.” Cậu trai hạ giọng dặn, đoạn hai người sánh vai đi vào trong ngõ.

Đi được mười mấy bước, Hoàng Khắc Vũ sốt ruột hỏi, “Lưu Nhất Minh, xảy ra chuyện gì vậy?” Kẻ vừa được gọi tên đẩy gọng kính, thốt ra ba tiếng, “Có họa lớn.” Hoàng Khắc Vũ giận đến mức xô mạnh vào vai Lưu Nhất Minh, “Tôi chạy hết nửa thành Bắc Kinh, còn suýt nữa ăn đạn chết ngắc đấy, ông không thể nói rõ ràng một lần được à? Rốt cuộc là kẻ nào muốn đối phó Minh Nhãn Mai Hoa?”

Biết tính Hoàng Khắc Vũ nóng nảy, Lưu Nhất Minh thở dài, lại buông ra ba tiếng: “Ngô Úc Văn.” Nghe cái tên này, Hoàng Khắc Vũ không khỏi hít vào một hơi, “Ngô Diêm Vương à?”

Lưu Nhất Minh gật đầu. Ngô Úc Văn là trưởng phòng điều tra Sở Cảnh sát Kinh thành, con chó dữ của quân phiệt Phụng Thiên trong thành Bắc Kinh, tính tình tàn nhẫn nham hiểm, động một tí là giết cả nhà người ta, nên được gọi là Ngô Diêm Vương. Năm ngoái Sở Cảnh sát cho treo cổ hai mươi mấy thành viên đảng Cộng sản ở trại tạm giam ngõ Tây Giao Dân, nghe nói người cầm đầu là Lý Đại Chiêu bị chính tay Ngô Úc Văn thắt cổ chết; năm kia Thiệu Phiêu Bình chủ bút tờ Kinh báo bị bắn chết, cũng là Ngô Úc Văn ra lệnh. Người chết dưới tay Ngô Úc Văn e rằng còn nhiều hơn quạ đậu phía Nam phố Phủ Tiền, hễ nghe tới cái tên này, ai ai cũng run sợ.

Hoàng Khắc Vũ đi chậm lại, nghi hoặc hỏi, “Hắn ta bắt người, còn Minh Nhãn Mai Hoa giám định cổ vật, nước sông không phạm nước giếng, hắn định làm gì chúng ta?”

Lưu Nhất Minh vỗ vai cậu, “Ông cả ngày tập võ, nhưng thỉnh thoảng cũng phải đọc báo chứ. Quân Cách mạng Quốc dân đã đánh đến Sơn Đông, Trương Tác Lâm chẳng được mấy ngày yên ổn ở Bắc Kinh nữa đâu, nghe đồn sắp chạy về Đông Bắc rồi. Ngô Úc Văn là chó săn của Trương Tác Lâm, gây ra bấy nhiêu việc ác, chủ chạy mất, chó cũng phải chột dạ chứ.”

“Không phải trước khi đi hắn định cướp cổ vật của chúng ta đấy chứ?”

“Không phải cướp, mà là bán.” Nói đến chữ “bán”, Lưu Nhất Minh nghiến răng, thái độ đầy chế nhạo.

Hoàng Khắc Vũ biết người này quen thói úp mở, biết mười nói một, bèn giục, “Đừng làm bộ làm tịch nữa, mau nói xem, định bán thế nào?”

Lưu Nhất Minh giơ tay trỏ đầu kia con ngõ, “Hôm nay Ngô Úc Văn mở tiệc sinh nhật, mời mấy chục nhà buôn nổi tiếng trong thành đến ăn mừng, nói rằng mình đã chán làm quan, chuẩn bị về quê nghỉ ngơi. Trong tay có mấy món đồ cổ thượng hạng, định dứt ruột tặng lại cho người có duyên… Ông hiểu chưa?” Lưu Nhất Minh nói chuyện đến cuối thường thích đặt câu hỏi lại, như thầy giáo giảng bài cho học sinh vậy.

Hoàng Khắc Vũ trừng mắt gắt, “Cái gì mà dứt ruột, chẳng phải là lấy hàng giả ra bịp à?” Lưu Nhất Minh cười nhạt, “Ai bảo là hàng giả? Ngô Diêm Vương đã mời Minh Nhãn Mai Hoa chúng ta tới giám định tại chỗ để đảm bảo công bằng đấy.” Hoàng Khắc Vũ dừng bước, bàng hoàng, bấy giờ mới hiểu “họa lớn” mà Lưu Nhất Minh nói có ý gì.

Minh Nhãn Mai Hoa là Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới cổ vật ở kinh thành, năm gia tộc Hứa, Lưu, Hoàng, Thẩm, Dược hợp lại thành một đóa “minh nhãn mai hoa”, nắm giữ con mắt của ngành đồ cổ, định đoạt cấp bậc cả giới giám định. Ngô Diêm Vương mời Minh Nhãn Mai Hoa đến giám định, hẳn là muốn mượn danh đẩy giá.

Đây là một cục diện lưỡng nan cực kỳ khó hóa giải với Minh Nhãn Mai Hoa. Ngô Diêm Vương rõ ràng định dùng đồ giả lừa người, nếu Minh Nhãn Mai Hoa nói toạc ra, để Ngô Diêm Vương nổi giận trở mặt thì sẽ chuốc lấy họa lớn; nhưng nếu làm trái lương tâm nói giả thành thật rẻ thành đắt thì danh tiếng bao đời sẽ mất hết, sau này ai còn cậy đến Minh Nhãn Mai Hoa giám định nữa?

Đường nào cũng chết, đây vốn là một cục diện bế tắc.

“Vậy… họ phái ai đi?” Hoàng Khắc Vũ nhíu mày.

Lưu Nhất Minh giễu cợt giơ tay lên, “Chưởng môn Thẩm, bác Dược, bác Hai của ông, chú Ba của tôi, phải đến mười mấy cao thủ trong Minh Nhãn Mai Hoa đều đã kéo đến, giờ đang ở nhà nhị tiến* bàn bạc xem rốt cuộc nên cử ai ra mặt. Cứ đùn đẩy nhau mãi chưa đưa ra được chủ ý gì, bấy nhiêu con người mà chẳng một ai dám gánh vác!”

❖ Tứ hợp viện là khuôn viên hình vuông hoặc hình chữ nhật, ba gian gồm một nhà chính và hai nhà ngang hướng Đông, Tây được khép kín bằng dãy nhà có cổng ở phía trước. Thiết kế nhà tứ hợp viện một sân hình chữ “Khẩu” (口) được gọi là nhị tiến nhất viện; tứ hợp viện hai sân hình chữ “Nhật” (日) được gọi là tam tiến nhị viện; tứ hợp viện ba sân hình chữ “Mục”(目) được gọi là tứ tiến tam viện. Nói chung, trong một khu nhà tứ hợp viện, nhất tiến là dãy nhà có cổng vào, nhị tiến là sảnh, tam tiến hoặc sau tam tiến là phòng ngủ hoặc nhà trong, tức không gian hoạt động của phụ nữ và gia quyến, người thường không được tùy tiện bước vào.

Vừa nói Lưu Nhất Minh vừa lộ vẻ chán ghét ra mặt. Hoàng Khắc Vũ chợt nghĩ đến mấy con khỉ bị nhốt trong lồng, thấy đầu bếp làm món óc khỉ xách dao đi đến, đám khỉ nháo nhào xô đẩy nhau, ra sức ủn đồng loại ra ngoài.

Cậu ngán ngẩm hỏi, “Này Đại Lưu, ông sáng ý, có nghĩ ra được cách gì không?” Trong lứa bọn họ, Lưu Nhất Minh được coi là đa mưu túc trí, thường ngày vẫn đưa ra rất nhiều ý kiến tinh quái nên Hoàng Khắc Vũ hết sức tin tưởng. Nào ngờ Lưu Nhất Minh lắc đầu, “Tình hình này ai mà cứu nổi.”

Hoàng Khắc Vũ tức tối, “Trương Tác Lâm sắp toi đời rồi, tôi không tin tên Ngô Diêm Vương kia còn dám càn rỡ như thế. Cùng lắm thì đấu với hắn xem ai hơn ai!” Lưu Nhất Minh liền tạt cho một gáo nước lạnh, “Dù Trương đại soái đi ngay ngày mai thì Ngô Diêm Vương chỉ cần một đêm cũng đủ diệt hết chúng ta rồi. Dưới tay người ta có mấy trăm cảnh sát mang súng, trong khi Minh Nhãn Mai Hoa chỉ là một đám thư sinh, lấy gì ra đấu với hắn? Hả?” Hoàng Khắc Vũ cứng họng, trợn trừng mắt tức tối hồi lâu rồi đấm mạnh vào tường ngõ, khiến nửa tờ quảng cáo Nhân Đơn* và vôi vữa lả tả rơi xuống.

❖ Tên một loại thuốc Trung y, chuyên trị hoa mắt chóng mặt buồn nôn.

“Gặp buổi giao tranh, bút không bằng súng. Minh Nhãn Mai Hoa truyền đời cả nghìn năm, có lẽ chỉ đến ngày hôm nay.” Lưu Nhất Minh gỡ kính ra lấy chéo áo lau rồi than thở như ông cụ non.

“Đừng nói bậy, phỉ phui cái mồm!” Hoàng Khắc Vũ đấm dứ một cú. Lưu Nhất Minh cười khì, không nói thêm nữa.

Hai bên con ngõ này là hội quán Thái Nguyên và hội quán Thành Đô, thường ngày ngựa xe như nước, người buôn bán và học sĩ khắp nơi ùn ùn đổ về, vậy mà giờ trước tám cánh cửa cao rộng lại vắng tanh vắng ngắt, gần như không thấy bóng người, tựa hồ ai nấy đều đã nghe ngóng được phong thanh gì đó. Hai người đi quá nửa ngõ thì tới trước một tòa nhà lớn ở phía Tây. Nhà này trông hết sức bề thế, cửa thùy hoa, hai trống đá hai bên. Hai cánh cổng đen gắn khoen đồng sừng sững đóng chặt, hai tên lính Phụng Thiên đứng canh trước cổng, trông âm u như tượng đá đặt trước lối vào hầm mộ. Sát khí rờn rợn khó tả bao trùm lên cả tòa nhà, đến gió Hoàng sát cũng chẳng xua tan nổi.

Cảnh sát được phái đến đầu ngõ, lính Phụng Thiên canh cổng, xem ra hôm nay Ngô Úc Văn đã quyết lấy thế ép người.

Lính gác đã được lệnh hôm nay là tiệc mừng thọ trưởng phòng Ngô, khách khứa chỉ được vào không được ra. Thấy Hoàng Khắc Vũ và Lưu Nhất Minh tới, chúng cũng không ngăn cản mà mở cổng cho họ vào. Cả hai vòng qua chiếu bích đi vào trong, tức thì Hoàng Khắc Vũ sững ra.

Giữa ngày bão cát mà trong sân lại bày bảy tám bàn tròn gỗ táo. Trên bàn lỏng chỏng một ấm trà, mấy đĩa hoa quả, gió vừa nổi lên là cát bụi đầy bàn, chẳng ai đụng đến. Mỗi bàn có năm sáu người, thảy đều mặt ủ mày chau, ngồi rũ trên ghế chẳng nói năng gì, như một đám tượng đất. Không thấy quản gia ra tiếp khách, cũng chẳng có gánh hát diễn kịch, chỉ có chừng mười tên lính đứng canh hai cửa Đông Tây, lau súng hút thuốc, nhìn chòng chọc khách khứa đầy đe dọa, như mèo rình chuột vậy.

Hai người đi qua các bàn, Hoàng Khắc Vũ nhìn quanh ngó quất thấy quá nửa khách khứa quen mặt, đều là nhà buôn lớn có tiếng trong kinh. Những người này thường ngày vận gấm vóc lụa là, vậy mà hôm nay chỉ mặc áo vải thô, mánh lới vặt ấy khỏi nói cũng rõ.

Vốn dĩ đằng sau những thương gia máu mặt đều có người trong chính giới chống lưng, Ngô Úc Văn bình thường cũng chẳng dám động đến. Song hiện giờ thế cục rối ren, các quan lớn ốc chưa mang nổi mình ốc sao mang được cọc cho rêu. Bản thân Ngô Úc Văn đã định đánh bài chuồn nên chẳng sợ đắc tội ai nữa, mới nghĩ ra cách vòi cả đám đến hốt cú chót. Hoàng Khắc Vũ tuy thẳng ruột ngựa nhưng không ngốc, thoáng nghĩ là hiểu ngay.

Thình lình một người đứng phắt dậy, súng trường của đám lính Phụng Thiên cũng tức thì rào rào giơ lên. Người kia sợ vỡ mật, vội giơ cả hai tay, luôn miệng giải thích, “Tôi chỉ nói với cậu ấy một câu, nói một câu thôi…” Đoạn giật tay áo Lưu Nhất Minh. Lưu Nhất Minh nhận ra ông chủ của Chính Đức Tường, cũng coi như quen biết, bèn lịch sự hỏi, “Ông chủ Vương, có việc gì thế?”

Ông chủ Vương lo lắng hỏi, “Minh Nhãn Mai Hoa các cậu định thế nào đây?” Lưu Nhất Minh đáp, “Chẳng phải họ vẫn đang bàn bạc bên trong đấy ư.” Ông chủ Vương đột nhiên chắp tay, cố ý cao giọng để quan khách xung quanh đều nghe thấy, “Danh tiếng của Minh Nhãn Mai Hoa, ai ai trong kinh cũng biết. Trừ giả giữ thật, nhìn thấu mọi sự, có họ ở đây, chúng ta yên tâm được rồi!” Đám “tượng đất” xung quanh nghe vậy lần lượt sống lại, nhao nhao hùa theo ca ngợi.

Lưu Nhất Minh nhìn ra đám thương nhân này không dám đối chọi với Ngô Úc Văn, đành gây áp lực với Minh Nhãn Mai Hoa. Cậu cũng chẳng nói nhiều, chỉ chắp tay vái bốn phía, “Minh Nhãn Mai Hoa nhất định sẽ cho các vị một câu trả lời công bằng.” Đoạn kéo Hoàng Khắc Vũ đi thẳng vào trong.

Qua cửa nguyệt, Hoàng Khắc Vũ khẽ hỏi, “Ông bảo sao tên Ngô Úc Văn kia không đòi tiền luôn có phải dễ không? Bày ra mua bán cổ vật làm gì, chẳng phải vẽ rắn thêm chân à?” Lưu Nhất Minh đáp, “Trắng trợn đòi tiền gọi là trấn lột; còn đây là buôn bán, có Minh Nhãn Mai Hoa đứng ra định giá, hắn chỉ theo giá thu tiền, để chúng ta chường mặt hứng búa rìu dư luận. Ha ha, Ngô Diêm Vương tính toán chừng mực cũng khéo lắm.”

“Ông nhìn thấu sự việc cũng có ích gì đâu.” Hoàng Khắc Vũ hậm hực.

“Thế thì từ sau đừng giục tôi nói nữa…” Lưu Nhất Minh ngẩng đầu nhìn trời, giọng rầu rầu, “Nói nhiều cũng vô ích, nhỉ?”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã vào đến khu nhị tiến. Ở đây không bày bàn tròn, chỉ có mấy băng ghế dài. Chừng mười người đàn ông mặc áo dài hoặc ngồi hoặc đứng, có người còn chắp tay sau lưng đi lòng vòng trong sân. Hoàng Khắc Vũ đưa mắt nhìn, thấy chưởng môn Thẩm Mặc già lụ khụ ngồi chính giữa, chẳng nói chẳng rằng, bên cạnh là một người ngoại tứ tuần, mặt không biểu cảm, đứng chắp tay. Bề trên của các nhà ngồi quây xung quanh, sau lưng là những cao thủ trẻ tuổi đầy triển vọng. Nòng cốt của Minh Nhãn Mai Hoa hầu như đều đã có mặt đông đủ.

Kiến thức của những người này gộp lại phải hơn Ngô Úc Văn đến mấy con phố. Nhưng người ta có súng nên họ đành bó tay ngồi đây.

Lưu Nhất Minh đi được mấy bước, chợt ồ lên như phát hiện thấy điểm bất thường. Hoàng Khắc Vũ quay sang hỏi, song Lưu Nhất Minh chỉ lắc đầu không nói.

Lúc cậu ra đón Hoàng Khắc Vũ, đám người này đang cãi nhau ỏm tỏi, vậy mà giờ chẳng hiểu sao lại im phăng phắc. Tuy vẫn chau mày nhăn mặt, song trông thái độ như vừa trút được gánh nặng. Mới đi mười phút mà đã xảy ra chuyện gì thế này? Lưu Nhất Minh không khỏi nghi hoặc.

Thấy cả hai đi đến, mọi người bèn nhường đường. Hai người đi thẳng tới trước mặt chưởng môn Thẩm Mặc, Hoàng Khắc Vũ cởi tay nải ra, khom lưng nói, “Đồ đến rồi đây thưa ông.” Thẩm Mặc hai tay vịn gậy, mí mắt chỉ hơi nhướng lên. Người đàn ông đứng bên cạnh lên tiếng, “Đưa vào trong đi, đừng để người ta đợi lâu sốt ruột.”

Người vừa cất tiếng là Dược Thận Hành, gia tộc ông ta chuyên về đồ gốm, song cũng am hiểu cả mấy ngành hàng khác, kẻ này có thần có thế, lại quen biết rộng, là ứng cử viên sáng giá cho vị trí chưởng môn đời kế tiếp. Ông ta thay mặt chưởng môn ra lệnh cũng là lẽ thường.

Lưu Nhất Minh nheo mắt, cảm thấy câu này của Dược Thận Hành rất đáng suy ngẫm. Đưa vào trong à? Nói vậy là đã chọn ra được người đứng ra định giá cho Ngô Úc Văn rồi sao?

Hoàng Khắc Vũ đứng yên tại chỗ, song chẳng ai bước ra đón lấy tay nải. Đám nòng cốt tinh anh kia đều thờ ơ quay đi, vờ như không thấy. Dược Thận Hành chỉ nói đưa vào, chứ không chỉ ra ai phải đưa. Lưu Nhất Minh không khỏi cười thầm, nghĩ bụng các bậc bề trên lúc nào cũng sợ bóng sợ gió, đến nỗi không dám đưa một cái tay nải. Cậu bèn kéo Hoàng Khắc Vũ, “Nào Vũ, ông không nghe bác Hành nói à? Mình đi thôi.”

“Nhất Minh, quay lại đây, đi hóng hớt cái gì!” Chú Ba Lưu Nhất Minh quát gọi. Tức thì bác Hai Hoàng Khắc Vũ liếc xéo, “Lưu Nhất Minh nhà ông không đi, sao lại bắt Khắc Vũ nhà tôi đi?” Thấy hai người sắp cãi cọ, Thẩm Mặc bực bội dằn mạnh cây gậy, “Cãi vã gì thế! Nhất Minh, Khắc Vũ, hai đứa đi đi. Chúng bay còn trẻ tuổi, thiết nghĩ người ta cũng chẳng làm khó đâu.”

Lưu Nhất Minh chun mũi, không muốn đứng chung phòng với đám người chỉ biết bo bo giữ thân này thêm một phút giây nào nữa, bèn kéo Hoàng Khắc Vũ đi thẳng vào nhà tam tiến.

“Ông đã thấy chưa? Đạo đức của Minh Nhãn Mai Hoa bây giờ là thế đấy.” Lưu Nhất Minh khẽ nói, không giấu vẻ căm ghét. Hoàng Khắc Vũ chẳng biết phải trả lời sao, đành e dè đáp, “Bề trên tự có tính toán của họ, ông cũng đừng giận.” Lưu Nhất Minh ngẩng lên, “Tính toán? Tính toán của họ chẳng khác nào thời tiết hôm nay, tối tăm mù mịt, khiến người ta ngạt thở mà không trốn đâu nổi… Ôi thôi, không nói nữa.” Cậu sải bước đi thẳng vào nhà tam tiến, Hoàng Khắc Vũ ngẩn ra rồi cũng lật đật chạy theo.

Ngôi nhà này nhất tiến để tiếp đãi khách thương, nhị tiến tiếp đãi Minh Nhãn Mai Hoa, đi sâu vào trong, qua một cánh cửa là chỗ ở của Ngô Úc Văn. Cánh cửa sơn son khép hờ, hai bên treo hai ngọn đèn lồng đỏ, như con thao thiết trợn mắt há miệng chỉ chực nuốt chửng họ. Hoàng Khắc Vũ ngẩng đầu nhìn lên, thấy bầu trời vẫn mịt mù, không phân sáng tối.

“Ông đoán xem ai ở trong kia?” Hoàng Khắc Vũ chợt hỏi.

“Bất luận là ai thì cũng coi như tiêu đời rồi. Tiếc rằng người ta chịu tội thay Minh Nhãn Mai Hoa mà chỉ có hai kẻ hậu sinh trẻ tuổi đi tiễn chân.” Lưu Nhất Minh đẩy gọng kính, nửa trào phúng nửa cảm thán.

Tuy cậu chỉ thuộc hàng con cháu trong Minh Nhãn Mai Hoa, nhưng nhìn việc cực chuẩn. Cách duy nhất để tháo gỡ bế tắc này là chặt tay giữ mạng, cử ra một người giám định, giúp Ngô Úc Văn đẩy giá lên cao để thoát kiếp nạn, sau đó khai trừ luôn người này khỏi Minh Nhãn Mai Hoa, đặng dễ bề ăn nói với đám thương nhân kia. Lấy thanh danh cá nhân đổi lấy bình yên cho cả Minh Nhãn Mai Hoa, nói khó nghe chính là đưa đầu chịu báng.

Lúc trước cãi vã ỏm tỏi là bởi không ai muốn hy sinh. Giờ đã chọn được kẻ chịu tội thay, dĩ nhiên ai nấy đều vui mừng. Nhưng Lưu Nhất Minh vừa rồi nhẩm tính thấy trong phòng chẳng thiếu ai cả, rốt cuộc kẻ nào là con khỉ bị đẩy ra khỏi lồng?

Cả hai vừa bước một chân qua ngưỡng cửa đã nghe thấy trong nhà vọng ra một tràng cười.

Nghe tiếng cười lạnh lẽo như rắn khè, cả hai đều nhận ra giọng cười đặc trưng của Ngô Úc Văn. Trong kinh thành vẫn có câu: nhắc cho mà nhớ ai ơi, quạ kêu êm ái gấp mười Diêm Vương. Ngô Úc Văn hễ cười là có họa đổ máu. Cả hai nhìn nhau, rồi vội vàng vén rèm đi vào, đập ngay vào mắt là chiếc kháng gạch của người Mãn choán hết nửa gian phòng, được sửa thành giường có khung, bên trên kê một chiếc bàn thấp, bày bộ cờ tướng. Hai kỳ thủ ngồi ở hai đầu bàn cờ.

Kẻ bên trái mày sụp cằm nhọn, xương sọ gồ lên dưới da, ngực đeo mề đay Văn Hổ do Trương Tác Lâm đích thân trao tặng, chính là Ngô Diêm Vương người người khiếp sợ. Hắn ngồi khoanh chân, chăm chú nhìn bàn cờ, tay phải mân mê khẩu súng bạc, ngón trỏ thỉnh thoảng lại gại nhẹ cò súng, sát khí rờn rợn đầy phòng. Người bên trái đang uống trà, đặt chén xuống, hơi quay nghiêng, ngọn đèn điện tù mù soi tỏ nửa bên mặt.

“Hứa Nhất Thành à?”

Hoàng Khắc Vũ trợn tròn mắt buột miệng. Lưu Nhất Minh cũng ngạc nhiên ra mặt.

Hứa Nhất Thành là con cháu dòng đích nhà họ Hứa trong Minh Nhãn Mai Hoa. Nhà họ Hứa tiếng là Minh Nhãn Mai Hoa chính tông, nhưng xưa nay hiếm hoi, đến đời này chỉ còn một mình Hứa Nhất Thành. Người này cực kỳ có năng khiếu, Thẩm Mặc vốn định bồi dưỡng thành chưởng môn kế nhiệm nhưng y hành xử chẳng giống ai nên thường bị người trong Minh Nhãn Mai Hoa chỉ trích, về sau chẳng hiểu xảy ra chuyện gì, rốt cuộc y rời khỏi Minh Nhãn Mai Hoa, từ đó ít khi qua lại. Lớp trẻ Lưu Nhất Minh, Hoàng Khắc Vũ chỉ biết đến y như một nhân vật trong truyện kể, quả là rồng thần thấy đầu chẳng thấy đuôi.

Thực không ngờ kẻ được cử đi định giá cho Ngô Diêm Vương lại là y. Lưu Nhất Minh nhủ thầm, vừa nãy trong nhà không hề thấy mặt, hẳn là y mới tới độ mười phút trước. Không rõ y bị đám người kia đẩy ra, hay tự đứng ra nữa. Dù sao kết cục cũng thế cả, Lưu Nhất Minh thương cảm nghĩ.

Hứa Nhất Thành và Ngô Úc Văn không hề để tâm đến sự xuất hiện của hai người, chỉ chú mục vào bàn cờ. Ngô Úc Văn trầm ngâm hồi lâu rồi đi một nước. Hứa Nhất Thành khẽ cười, nhấc quân xe lên, đặt xuống trước cửu cung, nói, “Chiếu tướng! Trưởng phòng Ngô, tướng của ông còn không chạy thì chậm mất.” Giọng y sang sảng, thái độ thong dong, vẻ như chẳng mấy để tâm tới thắng thua trong cuộc cờ này.

Ngô Úc Văn trừng mắt nhìn y, cảm thấy gã này đang nói bóng gió mình, nhưng không tiện nổi giận. Hắn nhìn chằm chằm bàn cờ suy tính một hồi, chẳng hiểu sao càng lúc càng rối loạn vì câu nói vừa rồi, đành đẩy bàn cờ ra, “Không đánh nữa, hòa thôi.”

Bấy giờ Hứa Nhất Thành mới ngẩng lên, nhìn sang hai người, “Các cậu đến rồi à?” Thấy cả hai lúng túng chẳng biết trả lời sao, Hứa Nhất Thành liền giới thiệu với Ngô Úc Văn, “Đây là hai cậu nhà họ Hoàng và họ Lưu.”

Ngô Úc Văn chẳng buồn ngước lên, chỉ hỏi, “Đem đến chưa?” Hoàng Khắc Vũ liền bước tới đưa tay nải màu lam ra. Hứa Nhất Thành đón lấy đặt lên kháng, mở ra, bên trong là một cuộn vải đen. Y trải rộng cuộn vải, tức thì ánh kim loại sắc lạnh lóe lên. Ngay Ngô Diêm Vương đang ngồi như lão tăng nhập định cũng phải nhìn sang. Cuộn vải này được lót một lớp da thuộc màu nâu, bên viền lớp da đóng dấu hình mây tứ hợp như ý, nhưng không phải hoa văn mây tứ hợp như ý trên gấm lụa thông thường, mà ở giữa có thêm một vầng mặt trời chói chang lóa mắt, như vén mây mà ra. Trên lớp da bò gắn một hàng dụng cụ nhỏ nhắn tinh xảo, có câu có xẻng, có thích có dùi, thảy đều bằng thép đen bóng, tay cầm bằng gỗ hoàng dương, dài chừng năm tấc.

“Hàng tốt đấy.” Ngô Diêm Vương khen.

Hứa Nhất Thành cầm chiếc xẻng nhỏ lên, quay tít giữa năm ngón tay, khiến người ta hoa cả mắt, “Thứ này gọi là Kim Đáy Bể, do thợ khéo rèn vào thời Càn Long, dùng để giám định cổ vật. Minh Nhãn Mai Hoa coi bộ đồ nghề này như báu vật gia truyền, không mấy khi cho người khác xem. Nếu không nể mặt trưởng phòng Ngô, cụ Thẩm cũng chẳng cho mượn đâu.”

“Giờ Kim Đáy Bể đã đến rồi, anh Thành mau giám định ra giá đi thôi.”

Bấy giờ Lưu Nhất Minh và Hoàng Khắc Vũ mới để ý thấy đầu kia kháng chất đống chừng hai mươi cái bọc to cỡ đầu người, buộc kín bằng vải phin xanh lam thông thường, chẳng biết bên trong là gì. Đây có lẽ là “báu vật” Ngô Úc Văn định bán. Người mua bán cổ vật chính thống đều đựng đồ trong hộp gỗ tráp gấm, chỉ đám trộm cướp nôn nóng tẩu tán tang vật mới không biết trân quý, dùng vải gói ghém qua quýt như vậy.

Lưu Nhất Minh, Hoàng Khắc Vũ lẳng lặng đứng xem Hứa Nhất Thành trong truyền thuyết sẽ làm gì. Hứa Nhất Thành là hậu duệ duy nhất của nhà họ Hứa, lỡ như chọc giận Ngô Diêm Vương bị bắn chết tươi thì Minh Nhãn Mai Hoa sẽ thiếu mất một nhà. Chẳng rõ Thẩm Mặc già rồi lẩm cẩm hay bị kẻ nào xúi giục nữa, dẫu sao cũng có rất nhiều người trong Minh Nhãn Mai Hoa không ưa Hứa Nhất Thành.

“Đám người đó giỏi nhất là đấu đá nội bộ.” Lưu Nhất Minh cười nhạt nhủ thầm.

Hoàng Khắc Vũ lo lắng đẩy Lưu Nhất Minh, ý bảo cậu phát biểu vài lời nhưng Lưu Nhất Minh chỉ hếch cằm, ra hiệu cho bạn im lặng quan sát.

Hứa Nhất Thành thong thả gõ nhẹ lên bàn cờ, “Ngài không cố chơi nốt ván này thật sao?” Ngô Úc Văn sốt ruột đáp, “Muộn rồi, đừng để mọi người bên ngoài đợi lâu.” Hứa Nhất Thành cười, phẩy tay qua bàn cờ, “Được thôi, trưởng phòng muốn xem món nào trước?” Ngô Úc Văn hất nòng súng, chọc vào đống cờ bên tay, “Xem bộ cờ này trước đi.”

Lưu Nhất Minh và Hoàng Khắc Vũ lúc này mới để ý đến bộ cờ. Ba mươi hai quân cờ vàng óng dưới ánh đèn, vân gỗ như mây bay ngang non nước, sông, núi, mây lớp lớp rõ ràng, mặt bên khắc hoa văn lá chuối thếp vàng, nhìn kỹ còn thấy một cánh dơi phúc thọ khuất sau tán lá chuối. Tên quân cờ viết theo thể Khải, chia hai màu đen đỏ, nét chữ cứng cáp sắc sảo, thoạt nhìn đã biết là thủ bút danh gia. Hai người còn non nớt, nhất thời không sao nhận ra lai lịch.

“Đây là bộ cờ tướng gỗ lim chỉ vàng ngự chế dưới thời Vạn Lịch, chưa chừng còn được chính hoàng đế Vạn Lịch sử dụng, anh xem cho cẩn thận đấy.” Ngô Úc Văn lạnh lùng bổ sung. Mỗi khi nhìn ai, hắn thường cúi đầu hóp ngực, nhướng mắt nhìn lên, vẻ mặt đầy hung tợn lạnh lùng, có tướng sói ưng rình rập như Tư Mã Ý trong lời kể chuyện rong.

Hứa Nhất Thành quơ tay một cái. Người bên cạnh còn chưa kịp nhìn rõ, y đã cầm cả vốc cờ trong tay, ước lượng rồi nói, “Gỗ lim chỉ vàng chỉ hoàng gia mới được sử dụng. Chất gỗ rắn đanh, vân lẫn chỉ vàng, quả là đồ trong cung cấm.” Sắc mặt Ngô Úc Văn vừa dịu đi, lại nghe Hứa Nhất Thành nói, “Bảo thứ này là hàng ngự chế trong cung nhà Thanh thì còn có lý, chứ nói là từ thời Vạn Lịch, e rằng không xuôi lắm.”

Ngô Úc Văn sầm mặt, lại bắt đầu xoay khẩu súng bạc trong tay, “Anh Thành xem kỹ lại đi, kẻo nhìn lầm.” Hứa Nhất Thành như không nhận ra sát khí của hắn, cầm quân pháo đỏ lên, “Không lầm được đâu, thời Minh quân pháo trong cờ tướng đều viết thành ‘bao’, một bộ cờ có bốn ‘bao’, hai đen hai đỏ. Tới thời Thanh mới bắt đầu viết là ‘pháo’. Thế nên bộ cờ này không thể là đồ thời Minh được.”

Lưu Nhất Minh và Hoàng Khắc Vũ cùng hít vào một hơi. Khác biệt giữa “bao” và “pháo”, bất cứ người giám định nào cũng nhìn ra được, nhưng Hứa Nhất Thành cả gan chỉ ra điểm này trước mặt Ngô Úc Văn, ắt sẽ chuốc lấy họa tày trời.

Quả nhiên, Ngô Úc Văn rút chốt súng “cạch” một tiếng, gương mặt nửa cười nửa không dưới ánh đèn như phủ một bóng đen tàn độc, “Ta thấy anh nói chưa đúng lắm.”

Không khí trong phòng bỗng chốc đông cứng lại. Cổ Lưu Nhất Minh và Hoàng Khắc Vũ túa mồ hôi. Song Hứa Nhất Thành chỉ nhếch môi, “Trưởng phòng Ngô đừng nóng, chỗ hay của bộ cờ này không nằm ở niên đại đâu.” Cho rằng Hứa Nhất Thành chỉ mượn cớ lấp liếm, Ngô Úc Văn bật cười khan nghe như tiếng quạ kêu, rồi giục y mau nói xem hay ở chỗ nào. Lưu Nhất Minh và Hoàng Khắc Vũ thở phào, song không khỏi thất vọng nhủ thầm, hóa ra Hứa Nhất Thành cũng chỉ thế mà thôi.

Hứa Nhất Thành cầm quân pháo đỏ đặt vào tay Ngô Úc Văn, “ Trưởng phòng thử ước lượng xem quân cờ này có gì khác thường không?” Ngô Úc Văn nhận lấy, trầm ngâm giây lát, “Hơi nặng.” Hứa Nhất Thành cười nói, “Chính xác, dù bằng gỗ lim chỉ vàng thì cũng không nặng đến thế. Đó là do bên trong có đồ.”

Đoạn y lấy lại quân pháo, tay trái rút trong bộ Kim Đáy Bể ra một chiếc xẻng đầu dẹt, gõ vào đầu con dơi phúc thọ bên mép quân cờ, rồi cạy men theo phiến lá chuối, tức thì quân cờ tách làm đôi. Hứa Nhất Thành lại rút lấy chiếc nhíp gắp mảnh đá lóng lánh trắng muốt bên trong ra. Ngô Úc Văn “ ồ ” lên, suýt đứng bật dậy. Chẳng trách cầm vào tay thấy nằng nặng, thì ra gỗ lim chỉ vàng chỉ là lớp vỏ mỏng bên ngoài, còn bên trong là mảnh ngọc dày trắng muốt như mỡ đông.

Miếng ngọc này được mài vuông vắn, ngoài ra không có dấu vết đẽo gọt nào khác. Hứa Nhất Thành giơ miếng ngọc lên soi trước đèn rồi bảo Ngô Úc Văn, “Trưởng phòng xem ngọc này trong veo, bên trong như có khói mây bảng lảng, quả là hàng tốt thượng hạng.” Vẻ mặt Ngô Úc Văn đầy phức tạp, “Chuyện gì thế này? Sao bên trong quân cờ lại có miếng ngọc?”

Hứa Nhất Thành cười đáp, “Quân cờ bên ngoài tròn, miếng ngọc bên trong lại vuông, gọi là ngoài tròn trong vuông, hợp với đạo của người quân tử, nên bộ cờ này có tên cờ quân tử. Muốn làm cũng không dễ, trước tiên phải đẽo gỗ lim chỉ vàng nguyên khối thành hình quân cờ, rồi khoét rỗng ruột, sao cho chỗ khoét nhỏ hơn miếng ngọc một chút. Đoạn hơ lửa, khiến khoảng rỗng mềm ra rồi nhét miếng ngọc vào, khép khe gỗ lại, thế là miếng ngọc được khảm vào lòng quân cờ. Sau đó thợ khéo lại khắc hoa văn lá chuối dọc theo khe, lấy khe làm gân lá, trông như một khối liền lạc, chẳng chút sơ hở.”

“Nhưng bọc kín miếng ngọc như thế, bên ngoài đâu thấy được, cần gì phải phí công làm vậy?” Ngô Úc Văn thắc mắc. Hắn chỉ biết trị người, còn hoàn toàn mù mờ về cổ ngoạn.

“Ý nghĩa bên trong hết sức thâm thúy…” Hứa Nhất Thành vê miếng ngọc vuông, nheo mắt lại, “Bên trong quân cờ quân tử này là đá hay ngọc, nhìn ngoài khó mà biết được, phải cạy ra mới hay. Nhưng nó vốn từ một miếng gỗ đẽo nên, cạy ra rồi không thể khôi phục được nữa, quân cờ cũng hỏng luôn. Bởi vậy thứ này một khi bán sang tay, người mua không thể kiểm tra được, chỉ có thể tin vào sự thành thật của người bán. Thế nên bộ cờ quân tử này mới tượng trưng cho đạo đức của người quân tử. Chỉ cần một ý nghĩ không thành thật, một tia nghi ngờ thoáng qua thì không xứng làm quân tử nữa.”

Ngô Úc Văn gật đầu khen hay, rồi chợt vỡ lẽ, tức thì biến sắc đập bàn cờ đánh “rầm”, chĩa súng vào Hứa Nhất Thành quát lớn, “Mày cạy nó ra là ý gì đây? Nói vòng vo một hồi, định mắng ông là tiểu nhân hả?”

Hoàng Khắc Vũ sợ đến nỗi suýt nữa lao đến, may mà Lưu Nhất Minh kéo lại. Song Hứa Nhất Thành vẫn ngồi yên bất động, cười càng lúc càng tươi, “Đồ người xưa làm ra đều ẩn chứa đại nghĩa. Ngộ được đạo lý trong đó thì đồ vật mới thực sự thuộc về mình. Bởi thế chơi đồ cổ thực ra là quá trình tu thân dưỡng tính. Tôi không có ý châm chọc trưởng phòng Ngô, chỉ cảm khái rằng bộ cờ quân tử này ngụ ý thâm thúy, chế tác tinh xảo mà thôi.”

Nhìn gương mặt bình thản nọ, Ngô Úc Văn càng thêm điên tiết, bèn gí súng vào đầu Hứa Nhất Thành, “Mặc mẹ nó cờ quân tử hay cờ tiểu nhân, mau định giá cho ông, nếu ra giá thấp, ông bắn nát sọ!”

Hứa Nhất Thành không hề nhíu mày, chỉ gõ lên bàn cờ, giọng trầm hẳn, “Trưởng phòng Ngô vẫn chưa nhìn thấu cuộc cờ tàn trên bàn cờ quân tử này sao? Đại quân đã đến dưới thành, tướng của ông cũng chạy rồi, chỉ còn một con tốt sang sông, có đường nào mà đi nữa?”

Vừa dứt câu, ngoài trời chợt nổi gió to, cát bay mù mịt, khiến trong phòng tối hẳn. Ngô Úc Văn như bị chọc trúng chỗ đau, gân xanh trên trán giần giật. Nhưng khẩu súng trong tay vẫn gí vào Hứa Nhất Thành, “Chính vì thế kẻ hèn này mới phải đem hết đồ sưu tầm ra rao bán kiếm ít tiền dưỡng lão. Chắc anh Thành sẽ không chẹt đường ta đâu nhỉ?” Đoạn hắn nheo mắt, khẽ kéo cò làm chốt lẫy phía sau khẩu súng hơi ghểnh lên, chỉ cần siết mạnh thêm chút nữa, đầu Hứa Nhất Thành sẽ bị bắn nát.

Sát khí cuồn cuộn như sóng dữ tràn bờ, song Hứa Nhất Thành vẫn điềm nhiên, “Trưởng phòng Ngô cai quản kinh thành bằng bàn tay sắt, kết vô số oán hận. Nếu cứ thế này buông tay quy ẩn, bỏ hết chức tước, dù hôm nay kiếm thêm được mấy vạn đồng đại dương thì tác dụng gì? Kẻ thù của ngài đâu có ít.”

Ngô Úc Văn thay Trương Tác Lâm giết vô số người, trong kinh đang đồn rầm lên rằng Trương Tác Lâm sắp chạy về Đông Bắc, họ Ngô không còn chỗ dựa, sợ nhất là bị trả thù. Giờ lại bị Hứa Nhất Thành nói toạc móng heo, tay hắn run lên, tâm trí rối loạn, đành lên tiếng phân bua, “Cây đổ khỉ vượn tan. Quân phiệt phe Phụng Thiên đã hết hy vọng, ta biết làm sao đây?”

Hứa Nhất Thành khuyên giải, “Lối thoát ở ngay trước mắt, sao ông không hỏi thử xem?” Đoạn trỏ bàn cờ. Ngô Úc Văn nhíu mày, không hiểu y có ý gì. Hứa Nhất Thành giải thích, “Dân chơi cổ vật chúng tôi rất tin vào số phận. Số thế nào sẽ có đồ thế nấy, nói ngược lại là đồ vật có thể dự báo số phận. Bộ cờ quân tử này đã rơi vào tay ông, chứng tỏ đôi bên có duyên, tương lai của ông không hỏi nó thì hỏi ai?”

“Hỏi thế nào đây?” Ngô Úc Văn nghi hoặc hạ súng xuống nửa phân, quyết định nếu Hứa Nhất Thành chỉ biết ba hoa nói nhăng nói cuội thì sẽ bắn chết tươi rồi gọi người khác trong Minh Nhãn Mai Hoa vào thay. Hứa Nhất Thành vươn tay nhặt con tướng của Ngô Úc Văn ra khỏi cửu cung, dùng xẻng cạy, quân cờ tách thành hai nửa, lộ ra miếng ngọc. Hứa Nhất Thành đặt cả ba phần này trong lòng bàn tay, chìa tới trước mặt Ngô Úc Văn, điềm đạm nói, “Chẳng phải đã bày ra trước mắt đây ư?”

“Thế này là ý gì? Đừng úp mở nữa.” Ngô Úc Văn đã sắp hết kiên nhẫn.

Hứa Nhất Thành gạt hai mảnh gỗ ra, chỉ đưa cho hắn miếng ngọc, “Song mộc tuy tốt, vẫn không bằng thạch.”

Cạch một tiếng, khẩu súng trong tay Ngô Úc Văn rơi xuống kháng, hắn bàng hoàng ra mặt.

Hoàng Khắc Vũ ngơ ngác không hiểu, vừa rồi Hứa Nhất Thành đã nạy quân cờ ra một lần, sao lần này Ngô Úc Văn lại bàng hoàng làm vậy? Lưu Nhất Minh ngẫm nghĩ chốc lát mới vỡ lẽ, bèn ghé tai cậu nói nhỏ, “Song mộc (木) là Lâm (林), ngọc trắng là Thạch (石) . Ý khuyên Ngô Diêm Vương rời Trương Tác Lâm, đầu quân cho Tưởng Giới Thạch đó…” Bấy giờ Hoàng Khắc Vũ mới hiểu ra.

Hứa Nhất Thành lấy miếng ngọc gõ nhịp vào mảnh gỗ thành tiếng lách cách. Ngô Úc Văn càng nghe càng rối trí, nội tâm như sóng cuộn. Hắn nghi ngờ Hứa Nhất Thành cố tình đơm đặt, nhưng trước khi đến y đâu biết hắn có bộ cờ này, càng không biết bên trong nạm ngọc, đâu thể dễ dàng bịa ra những lời kín kẽ như thế được?

Lẽ nào… bộ cờ quân tử thực sự có duyên với lão Ngô này, trong cõi u minh đã ngầm bảo mình đầu quân cho Tưởng?

Quân Cách mạng Quốc dân liên tục thắng lợi, không ít tướng lĩnh quân phiệt Phụng Thiên đã đầu hàng, đều được trọng dụng cả. Ngô Úc Văn cũng có ý đầu quân, nhưng trong tay không có một binh một tốt, lại chỉ là tên trưởng phòng điều tra cỏn con, khó mà lọt mắt các tay quân phiệt lớn, nên mới rắp tâm ẵm tiền bỏ chạy. Giờ bộ cờ quân tử này đã hiện ra điềm báo, xem ra đầu quân cho Tưởng Giới Thạch là lối thoát duy nhất. Song chẳng có đường nào chạy vạy, liệu người ta có nhận không…

Hứa Nhất Thành rút một mảnh khăn trắng trong túi ra, cúi xuống bọc lấy khẩu súng nhặt lên, rồi xoay báng súng đưa trả Ngô Úc Văn. Ngô Úc Văn nhận lấy hỏi dò, “Anh Thành có quan hệ với phía Nam ư?” Hứa Nhất Thành cười đáp, “Cũng không thể gọi là quan hệ được, chỉ có mấy người bạn thôi.” Mấy tháng trước, nếu Hứa Nhất Thành dám nói câu này, ắt đã bị Ngô Úc Văn nhốt vào nhà lao tra tấn rồi. Song sông có khúc người có lúc, giờ đây Ngô Diêm Vương nghe được câu này chẳng những không dám bắt bớ mà còn khách sáo, “Nếu tiện chi bằng giới thiệu giúp tôi nhỉ.”

Nghe hắn nói vậy, Lưu Nhất Minh và Hoàng Khắc Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Minh Nhãn Mai Hoa phen này thoát nạn rồi. Nghĩ lại, hai người không khỏi bội phục Hứa Nhất Thành. Cục diện bế tắc như vậy mà y vẫn đảo ngược được, trong khi lúc nãy cả Minh Nhãn Mai Hoa chỉ mải cãi nhau xem có nên dối trá hay không, bởi dối hay không dối đều chết cả. Hứa Nhất Thành thì đã nhìn thấu bản chất vấn đề, vượt ra khỏi vòng luẩn quẩn thật giả, nhắm vào đường công danh của Ngô Úc Văn, tức thì mở ra cục diện thênh thang.

Nhưng Lưu Nhất Minh vẫn còn thắc mắc, “Nếu trong tay Ngô Diêm Vương không có cờ quân tử thì sao? Hứa Nhất Thành làm sao thuyết phục được hắn ta? Lẽ nào người này lợi hại đến mức nhìn thấy món cổ vật nào cũng tuôn ra được một tràng lý lẽ vậy sao?” Thiên Kiều có những ông thầy cực giỏi đoán chữ, viết gì cũng phán được một tràng, song chiêu này của Hứa Nhất Thành còn khó hơn họ nhiều, rốt cuộc người này lợi hại đến chừng nào cơ chứ? Lưu Nhất Minh thực không dám nghĩ tiếp.

Nhất thời trong phòng chẳng ai nói năng gì. Bầu không khí nặng nề gượng gạo. Ngô Úc Văn bỗng đâm hối hận vì đã bày tiệc sinh nhật lần này. Hắn vốn định hốt cú chót, ẵm mớ tiền bỏ chạy, nhưng nếu theo Tưởng, về sau vẫn phải bám trụ kinh thành thì lại không tiện đắc tội với đám thương nhân kia. Ngô Úc Văn tính buông tay không lấy tiền nữa, nhưng giờ đã đâm lao thì phải theo lao, khua chiêng gióng trống bày tiệc như thế rồi lại im lìm thu quân, đồn ra ắt sẽ thành trò cười, về sau ai còn sợ hắn nữa.

Phân vân một hồi, hắn đành chắp tay hỏi, “Tôi đã hứa với các thương gia ngoài kia rằng sẽ nhượng lại báu vật cho họ, giờ thôi không nhượng, e rằng thất tín, phải làm sao đây?” Ấy là Ngô Úc Văn nói ngược. Hứa Nhất Thành nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng ở ngực, xoa cằm tủm tỉm cười. Ngô Diêm Vương bị y nhìn mãi cũng đâm bồn chồn thầm nghĩ, hay tên này lại thần kinh bệnh hoạn gì, song chỉ biết cười gượng cho qua, không dám quay đi.

Nhìn một hồi, Hứa Nhất Thành cười nói, “Tôi đề nghị làm thế này là êm đẹp mọi bề.” Thấy y cười đầy kỳ dị, Ngô Úc Văn vội gặng hỏi. Hứa Nhất Thành trỏ mề đay Văn Hổ trên ngực hắn, “Chỉ cần trưởng phòng Ngô chịu bỏ vật này thôi.” Nói rồi ghé tai thì thầm vài câu, Ngô Úc Văn mừng ra mặt, luôn miệng khen hay.

Đám thương gia bên ngoài nào hay tình hình bên trong, vẫn nơm nớp ngồi đợi. Đột nhiên nghe tiếng chân từ nhà trong đi ra, tất cả rào rào quay sang nhìn, ông chủ Vương cầm đầu tái mét mặt. Chỉ thấy Ngô Úc Văn và Thẩm Mặc dẫn đầu, phía sau là một hàng quân sĩ bưng khoảng hai chục bọc vải nối nhau đi ra, lần lượt đặt lên chiếc bàn tròn ở giữa. Ngô Úc Văn đưa mắt ra hiệu, các binh sĩ liền tháo bọc vải, để lộ các món cổ vật bên trong, từ lò Tuyên Đức đến nhẫn ngọc ngón cái, từ khánh đồng hoa sen đến trâm vàng trâm bạc, chẳng món nào giống món nào. Đám lính Phụng Thiên gần đó cũng hăng hái hẳn lên, vác súng đứng nghiêm.

Xem ra Minh Nhãn Mai Hoa đã ăn cánh với Ngô Diêm Vương, chuẩn bị đẩy giá lừa người. Các thương nhân đều đổ dồn mắt vào ông chủ Vương, ông ta sầm mặt, thề sau khi rời khỏi đây sẽ đi khắp nơi rêu rao rằng Minh Nhãn Mai Hoa là một đám lừa đảo.

Ngô Úc Văn đi đến giữa sân, ôm quyền chào khắp lượt rồi cao giọng, “Hôm nay là tiệc sinh nhật của người anh em này, cảm ơn các ông chủ lớn đến góp mặt, người anh em xin ghi lòng tạc dạ. Mấy năm nay tôi có duyên tìm được vài món bảo bối, không dám hưởng thụ một mình, nên lấy ra cùng chư vị thưởng thức.”

Đám thương nhân đều mải tính xem hôm nay rốt cuộc sẽ mất bao nhiêu máu, còn bụng dạ nào nghe hắn vờ vịt khách sáo nữa. Chẳng ngờ Ngô Úc Văn đổi giọng đau đáu, “Giờ thời cuộc rối ren, sinh linh đồ thán. Mấy năm nay trong thành Bắc Kinh chúng ta xảy ra bao nhiêu chuyện, chết mất bao nhiêu người! Tôi từ nhỏ đã được dạy dỗ, hiểu rõ cái gốc của việc dựng nước nằm ở nhân đức. Thế nên muốn mượn buổi tiệc này, đem bán đấu giá tất cả đồ sưu tầm được lấy tiền quyên góp cho trại trẻ mồ côi và trại tế bần, hoàn thành một phần trách nhiệm với dân với nước. Hoan nghênh các vị cùng tôi chia sẻ nghĩa cử này.”

Lời hắn nói khiến đám thương nhân sững sờ. Xưa nay đã bao giờ nghe chuyện hổ ăn chay, cáo chê gà, Ngô Diêm Vương tay dính đầy nợ máu mà cũng bắt đầu bàn đến chuyện làm việc thiện ư?

Ngô Úc Văn cởi mề đay Văn Hổ đeo trước ngực ra, cao giọng, “Để biểu thị quyết tâm, tôi xin quyên cả chiếc mề đay Văn Hổ này.”

Mề đay Văn Hổ làm bằng bạc ròng, lớp ngoài cùng là hào quang cờ năm màu hình bát giác, lớp thứ hai là vầng sáng bạc hình bát giác đúc nổi, trong cùng là con hổ vểnh đuôi đứng giữa cỏ xanh trời biếc. Tuy không phải cổ vật, song rất có ý nghĩa. Tấm mề đay này do đích thân Trương Tác Lâm trao tặng, Ngô Diêm Vương luôn lấy đó làm hãnh diện, đi đâu cũng đeo, người người đều biết.

Giờ đến tấm mề đay này Ngô Úc Văn cũng đem ra quyên tặng, xem ra việc quyên góp từ thiện là thật.

Tuy không hiểu sao câu chuyện lại xoay chuyển nhanh đến thế, song tư duy của đám thương nhân cũng rất nhanh. Vốn là ép mua, ra giá bao nhiêu phải mua bấy nhiêu; giờ lại thành ép quyên góp, nhưng quyên góp bao nhiêu tự mình quyết định. Vốn dĩ mấy vạn đồng đại dương cũng chưa thấm vào đâu, giờ chỉ hơn nghìn đồng là giải quyết xong. Quả là niềm vui bất ngờ!

Hơn nghìn đồng đại dương là cả gia tài của người nghèo, song trong mắt đám thương nhân này thì chỉ là chuyện nhỏ, hằng ngày lo lót quan phủ còn hơn thế nhiều. Họ chỉ sợ Ngô Úc Văn hối hận, nhao nhao giơ tay hưởng ứng.

Đấu giá phải có giá sàn, đây là lúc cần Minh Nhãn Mai Hoa. Thẩm Mặc ngồi bên cạnh chủ trì, nói vài câu khách sáo, mấy cao thủ giám định trong Minh Nhãn Mai Hoa sôi nổi tham gia. Không còn áp lực đè nặng nên chuyên gia giám định có sao nói vậy, chỉ ra trong những đồ kia có mới có cũ, lần lượt đưa ra mức giá phải chăng. Đám nhà buôn bên dưới quyên góp từ thiện nên cũng chẳng so đo thật giả, sau mấy lượt đấu giá, đôi bên ngầm thống nhất đẩy giá cao lên hai ba phần so với giá sàn thì dừng lại.

Nhất thời trong sân huyên náo hẳn, chỉ một lát sau, hai mươi mấy món hàng đều đã tìm được chủ. Đám thương nhân được một phen hú vía, còn góp ra mấy túi bạc mời đội lính Phụng Thiên uống trà. Đội lính Phụng Thiên được tiền cũng tươi tỉnh hẳn, bầu không khí nặng nề thoắt chốc đã tan biến sạch.

Ngô Úc Văn chống nạnh đứng giữa sân, lòng vui phơi phới. Tuy tiền thu được không nhiều, còn phải trích một phần đem quyên góp, nhưng không đến nỗi đắc tội quá đáng với đám thương nhân, lại còn được tiếng làm việc thiện, tha hồ cho báo chí tuyên dương, rất có lợi cho việc đầu quân sang bên Tưởng Giới Thạch. Chỉ cần giữ được ghế thì mấy đồng tiền kia kiếm đâu mà chẳng được, có gì đáng tiếc.

Hắn xã giao với đám thương nhân mấy câu rồi đến gần Thẩm Mặc, “Cụ Thẩm, lần này được Minh Nhãn Mai Hoa giúp sức, tôi hết sức cảm kích, về sau có việc gì khó cứ tìm tôi.” Thẩm Mặc nhất thời chẳng biết nói sao, mới một tiếng trước chính kẻ này còn hung tợn giam lỏng cả Minh Nhãn Mai Hoa trong nhà nhị tiến, giờ lại quay ra làm thân. Ông ta đành khách sáo mấy câu lấy lệ. Ngô Úc Văn nhìn quanh rồi hỏi, “Anh Thành đâu ấy nhỉ?”

Thẩm Mặc ngẩn ra giây lát mới hiểu hắn đang hỏi tới Hứa Nhất Thành, “À, cậu ta nói nhà trường có việc, xin phép đi trước rồi.” Ngô Úc Văn ngạc nhiên, “Nhà trường ư? Anh ta không phải người của Minh Nhãn Mai Hoa à?” Thẩm Mặc đáp, “Phải, nhưng cậu ta ít qua lại với chúng tôi, giờ đang ở trường Thanh Hoa.” Ngô Úc Văn nhìn đám người Minh Nhãn Mai Hoa đờ đẫn khép nép đứng sau Thẩm Mặc, bật cười the thé như quạ kêu, “Thảo nào tôi thấy không giống lắm. Có điều trước hết phải chúc mừng cụ, người này học vấn thâm sâu khó dò, được người kế nhiệm giỏi giang như thế, Minh Nhãn Mai Hoa chẳng phải lo nữa rồi.”

Thẩm Mặc không tiếp lời, trái lại khóe miệng Dược Thận Hành đứng bên cạnh hơi giần giật, song hắn không dám nói gì.

Lúc này, Lưu Nhất Minh và Hoàng Khắc Vũ đang hỏi chuyện Hứa Nhất Thành. Hoàng Khắc Vũ tinh mắt, cuộc đấu giá vừa bắt đầu đã để ý thấy Hứa Nhất Thành lẳng lặng đi ra cửa. Cậu không muốn ở lâu với đám người kia, lại ôm đầy một bụng thắc mắc chưa được giải đáp, vội gọi Lưu Nhất Minh đuổi theo. Mãi đến đầu ngõ mới thấy Hứa Nhất Thành chậm rãi đi giữa gió cát, vội lên tiếng gọi.

Nghe tiếng, Hứa Nhất Thành dừng chân, quay người lại đợi hai cậu thanh niên chạy đến trước mặt. Hoàng Khắc Vũ nhanh nhảu hỏi ngay, “Vừa bắt đầu đấu giá, sao chú đã đi?” Hứa Nhất Thành nhìn vào sâu trong ngõ, điềm nhiên đáp, “Chú xong việc ở đây rồi.”

“Bọn họ rõ là… là… ăn cháo đá bát!” Hoàng Khắc Vũ nói. Cậu và Lưu Nhất Minh chính mắt chứng kiến, Hứa Nhất Thành từ nhà tam tiến đi ra, thông báo kết quả cho Thẩm Mặc, cả đám Minh Nhãn Mai Hoa như trút được gánh nặng, song chẳng buồn nói một câu khách sáo, nhất loạt lờ Hứa Nhất Thành đi. Tới khi Thẩm Mặc cùng Ngô Úc Văn đi ra ngoài sân, cả đám cũng ào ào theo sau như một bầy ong, chẳng ai nói được nửa lời cảm ơn Hứa Nhất Thành.

Hoàng Khắc Vũ thấy mà uất, song Hứa Nhất Thành chỉ cười xòa. Lưu Nhất Minh quan sát kỹ, thầm nhủ nếu không phải người này vờ vịt làm bộ thản nhiên thì hẳn là chẳng buồn để tâm đến việc nở mày nở mặt, tạo dựng uy thế trước những kẻ đã bỏ mình lại…

“Hai đứa chạy theo không phải chỉ vì bất bình giùm chú đâu nhỉ?” Hứa Nhất Thành hỏi. Hai mắt y sáng rực, khiến Lưu Nhất Minh và Hoàng Khắc Vũ có cảm giác không chuyện gì giấu giếm nổi.

Hoàng Khắc Vũ đỏ mặt rồi buột miệng thốt lên đầy ngưỡng mộ, “Cháu muốn theo chú học nghề.” Hứa Nhất Thành cười, vỗ vai Hoàng Khắc Vũ, “Bác Hai cháu xem đồ đồng khắp thiên hạ chẳng ai bằng, một dải Hà Nam không có đối thủ; chú Ba của Nhất Minh cũng rất sành giám định thư họa, đến Vinh Bảo trai còn phải thỉnh giáo. Người giỏi trong Minh Nhãn Mai Hoa nhiều lắm, cần gì tìm đến một kẻ ngoài lề như chú?”

“Nhưng chú giỏi hơn họ.” Hoàng Khắc Vũ muốn nói cụ thể giỏi hơn ở đâu, nhưng nhất thời không sao diễn đạt rõ được, đành trợn mắt quay sang Lưu Nhất Minh. Bấy giờ Lưu Nhất Minh mới chậm rãi lên tiếng, “Chúng cháu không định hỏi chú cách xem đồ, chỉ muốn học cách nhìn người thôi.”

Mí mắt Hứa Nhất Thành thoáng giật, “Nhất Minh nói trúng trọng điểm rồi đấy, xem đồ dễ, nhìn người mới khó.” Dứt lời y xoay bàn tay, năm ngón chụm lại khum khum hướng lên, “Xem đồ phải truy nguồn gốc, nhìn người phải xét tấm lòng. Muốn nắm bắt được tâm tư con người, phải truy ngược về gốc rễ, tìm hiểu xem kẻ đó muốn gì, sợ gì, quan tâm thứ gì, từ đó mới có thể dễ dàng sai khiến, tùy ý sử dụng. Có điều cánh thương nhân và thầy bói mới giỏi nhìn mặt đoán ý, dùng lời lẽ lay động người khác, hai đứa cứ ra Thiên Kiều đi loanh quanh, còn học được nhiều hơn theo chú ấy chứ.”

Lưu Nhất Minh không nén nổi tò mò hỏi tiếp, “Điềm báo ‘song mộc không bằng thạch’ trong bộ cờ quân tử kia là trùng hợp hay chú tự bịa ra sau khi tìm thấy ngọc trong quân cờ?”

Hứa Nhất Thành tủm tỉm cười, “Nếu giỏi thế, chú chẳng đã thành thần tiên rồi ư? Chú có người bạn làm ở Sở Cảnh sát, trước đã dò hỏi biết được Ngô Diêm Vương có bộ cờ tướng như thế, nên vừa vào phòng liền rủ ông ta chơi một ván, rồi dần dần dẫn dắt ông ta vào tròng thôi. Song với tư cách người giám định, chú không hề nói dối, bộ cờ đó đúng là cờ quân tử đấy.”

Hoàng Khắc Vũ nghi hoặc hỏi, “Chú đã thuyết phục được Ngô Diêm Vương thì để ông ta hủy bỏ vụ mua bán này là xong, sao phải vẽ rắn thêm chân, bày ra chuyện quyên góp nữa?”

Hứa Nhất Thành hơi hếch cằm, khóe môi nhếch lên vẻ hóm hỉnh, “Thường ngày kêu đám phú thương kia quyên góp mấy đồng chẳng khác nào lột da họ vậy. Lần này vừa hay mượn tay Ngô Úc Văn, khiến bọn họ cam tâm tình nguyện làm việc thiện, tội gì không làm?”

Lưu Nhất Minh và Hoàng Khắc Vũ đồng thời chặc lưỡi. Chẳng ngờ Hứa Nhất Thành không chỉ nhẹ nhàng hóa giải tai kiếp, cứu lấy Minh Nhãn Mai Hoa, còn tiện thể ép đám phú thương quyên tiền làm từ thiện. Cục diện bế tắc kẻ khác nghĩ nát óc không ra cách tháo gỡ mà y còn thuận tay ném một hòn đá chết hai con chim, trí tuệ và bản lĩnh ấy thực khiến người ta kinh ngạc.

Nói tới đây, Hứa Nhất Thành tắt hẳn nụ cười, “Việc hôm nay các cháu phải cẩn thận đấy, chú vẫn cảm thấy có gì đó không bình thường. Trước giờ Ngô Úc Văn và chúng ta nước sông không phạm nước giếng, lần này lại khăng khăng bắt chẹt Minh Nhãn Mai Hoa, ắt hẳn đằng sau còn có ẩn tình gì đó…”

Nghe y nói, Hoàng Khắc Vũ và Lưu Nhất Minh tái mặt, ngẫm kỹ mới thấy vi?