← Quay lại trang sách

Chương 5 Gia Cát ác

Hoa nở đôi bông, chuyện kể hai đầu. Lưu Nhất Minh cầm danh sách Hứa Nhất Thành đưa, đi thẳng về nhà. Việc chú Thành đã giao phó, phải làm cho bằng được. Dọc đường, cậu chỉ mải nghĩ xem nên hành động ra sao.

Cổ vật không như những ngành khác, không có cạnh tranh hàng hóa, nên người trong nghề không đối chọi nhau, trái lại còn trao đổi tin tức. Nhà ai mới thu được báu vật gì, nhà ai cất giữ thứ gì, đều công khai cả. Nếu có khách mua mà nhà không có, chủ hiệu sẽ giới thiệu sang nhà khác. Minh Nhãn Mai Hoa cầm cân nảy mực giới cổ vật kinh thành, thường xuyên giao lưu với các lái buôn cổ vật, trên thị trường có hàng gì, Minh Nhãn Mai Hoa nắm rõ nhất. Ban đầu tông thất nhà Thanh tìm tới Minh Nhãn Mai Hoa cũng vì lý do này.

Nếu là Thẩm Mặc hoặc Dược Thận Hành thì việc này vô cùng đơn giản. Chỉ cần đưa danh sách cho các chủ hiệu đồ cổ trực thuộc Minh Nhãn Mai Hoa trong kinh thành, để họ dò la các mối quen, chưa đầy nửa ngày sẽ có tin ngay. Trong giới cổ vật, Minh Nhãn Mai Hoa rất được trọng vọng. Nhưng Lưu Nhất Minh chỉ là một cậu nhóc miệng còn hôi sữa, đâu thể điều động đám chủ hiệu kia, hơn nữa một khi Dược Thận Hành biết được, sẽ phát hiện ra cậu đang âm thầm giúp Hứa Nhất Thành, vậy thì phiền phức to.

Thấy đã sắp đến cửa nhà mà chưa nghĩ được cách gì, bước chân Lưu Nhất Minh bỗng nặng nề hẳn. Cậu ngẩng đầu lên, chợt thấy một bóng người thập thò ở cửa rồi thoắt cái đã lẻn ra ngoài, lẩn vào con ngõ đối diện.

Lưu Nhất Minh đẩy gọng kính, cười khì.

Buồn ngủ gặp chiếu manh, đụng phải thằng nhóc này đúng là trời giúp ta rồi. Cậu chẳng mảy may do dự, vội bám theo ngay.

Bóng người nọ là một đứa nhóc, còn thấp hơn Lưu Nhất Minh nửa cái đầu, song rất nhanh nhẹn, thoăn thoắt rẽ ngoặt giữa những ngõ hẻm chằng chịt như mạng nhện. Lưu Nhất Minh bám theo từ xa, mấy lần suýt mất dấu. May mà thằng nhóc kia không hề đề phòng, cứ men theo tường, xuyên ngõ băng đường chẳng mấy chốc đã tới một chỗ ngoặt có tường gạch xanh, yên tĩnh vắng vẻ, đứng đợi trước một cánh cửa gỗ. Bên kia bức tường là lầu son cao cao, lan can chạm trổ. Lưu Nhất Minh định thần nhìn kỹ, bỗng đỏ bừng mặt, vội lùi lại. Đây là ngõ phấn son gần hẻm Thiểm Tây, chốn tường hoa ngõ liễu nức tiếng gần xa. Mặc cho thời thế rối ren, trên lầu vẫn nghe loáng thoáng tiếng oanh yến nói cười, tươi vui rộn rã.

Lưu Nhất Minh nấp sau cột điện, ló đầu ra nhìn. Chỉ thấy cánh cửa gỗ hé mở, rồi một bà béo ngoại tứ tuần trang điểm lòe loẹt đi ra. Thấy thằng nhóc đứng đó, bà ta bèn giơ tay véo má. Nó cũng không né tránh, hai người cười nói với nhau một hồi, xem thái độ rất cợt nhả. Sau cùng bà ta lấy trong túi áo ra một hộp tròn nhỏ màu đen, thằng nhóc kia mừng ra mặt, vươn tay định chộp lấy, nhưng bà ta rụt ngay lại, nó hiểu ý, vội móc trong ngực áo ra một món trang sức ông Thọ hiến đào bằng phỉ thúy, hai tay dâng lên. Bà béo nhận lấy mân mê một lát mới chịu đưa hộp tròn cho.

Lấy được hộp, tên nhóc kia như vớ được của báu, vội nhét vào ngực áo hớn hở ra về. Chẳng ngờ mới đi được mấy bước, bên cạnh chợt có người ấn vai nó xuống, quát khẽ, “Dược Lai, mày giỏi quá nhỉ! Lại thó đồ của cha đem bán à!”

Thằng nhóc bị gọi là Dược Lai nghe tiếng thì giật bắn mình co rúm lại, suýt ngã phịch xuống đất. Nó bàng hoàng ngoái lại, thấy Lưu Nhất Minh, bất giác thở phào, “Em cứ tưởng ai, hóa ra là anh Minh.” Giọng Bắc Kinh của nó ảnh hưởng từ lũ choai choai lông bông, nghe rất chớt nhả. Lưu Nhất Minh đanh mặt, “Lần trước mày mới ăn mười mấy thước, quên đau nhanh thế à?” Dược Lai vội chắp tay xá dài, “Ôi ôi, anh Minh ơi, em van anh đấy, anh đừng nói với ai nhé, em cũng khổ lắm. Để từ từ em kể anh nghe…” Đang vái lia lịa, chiếc hộp nhỏ kia thình lình rơi ra.

Lưu Nhất Minh cúi đầu nhìn, tức thì biến sắc. Trên nắp hộp còn viết hai chữ “Kim Đan” đỏ thắm, bên cạnh sơn mấy bông hoa rực rỡ. Lưu Nhất Minh không biết nhãn hiệu này, nhưng vẫn nhận ra đó là hoa anh túc.

Dược Lai là con út của Dược Thận Hành, được nuông chiều từ bé, tính tình bướng bỉnh, hay chôm đồ nhà bán lấy tiền. Nhưng Lưu Nhất Minh không ngờ thằng nhóc này dám dính vào thuốc phiện. Cậu cao giọng, “Mày gan quá nhỉ, trộm đồ nhà đem bán đã đành, còn đem đổi lấy cao Phúc Thọ kia à?” Dược Lai nghe vậy liền cau có gân cổ cãi, “Cao Phúc Thọ cái gì, đồ cũ sì đấy ai mà thèm. Đây gọi là Kim Đan, sản xuất ở Đại Liên theo kỹ thuật của người Nhật, vị đượm lại phê, còn không phải nấu, rất tiện. Không dễ mua được đâu nhé, nếu không phải em quen chị Tôn…”

Lưu Nhất Minh thẳng thừng ngắt lời, “Thế chẳng phải thuốc phiện là gì? Nếu cha mày biết được…” Chưa nói dứt câu, Dược Lai đã quỳ thụp xuống đất, ôm lấy chân cậu nài nỉ, “Muốn em làm gì cũng được, nhưng em van anh đừng mách cha em mà.” Lưu Nhất Minh giật mình. Cậu đã chuẩn bị hàng tràng lý lẽ để uy hiếp Dược Lai, chẳng ngờ nó lại chịu xuống nước nhanh thế này.

Dược Lai nhướng mắt, “Anh nắm thóp em, chắc chắn là muốn bắt em làm gì đó. Thế nên em có quỳ lạy anh cũng chẳng chịu tha. Chi bằng cứ ngửa bài quách với nhau cho rồi, ai cũng bận bịu cả, đùn qua đẩy lại mãi làm gì.” Thấy nó thức thời, Lưu Nhất Minh không nhịn được phì cười đáp, “Mày lấy quả ấn đồng Quan Công của cha cho anh mượn mấy bữa, anh sẽ không đi mách.” Dược Lai nghe vậy thì buột miệng “ồ” lên.

Lúc Dược Thận Hành mới chào đời, có người đem đến bán cho Minh Nhãn Mai Hoa một quả ấn đồng chạm li hổ thời Hán, trên khắc bốn chữ “Ấn Thọ Đình hầu”. Những ai đọc Tam quốc diễn nghĩa đều biết Hán Thọ Đình hầu là tước vị của Quan Công. Đây chẳng có nhẽ là ấn Quan lão gia từng dùng? Người của Minh Nhãn Mai Hoa suýt nữa định bỏ một số tiền lớn để mua. Kể ra cũng thật lạ, bấy giờ Dược Thận Hành ở bên cạnh chợt khóc ré lên, giãy đạp loạn xạ, làm rơi một cuốn sách từ trên giá xuống.

Bề trên phụ trách giám định cúi xuống nhặt lên, ra là Hậu Hán thư, lại mở đúng một trang trong “Dư Phục chí”. Ông vừa liếc qua đã giật mình, trong sách viết rõ thời Hán quy định chỉ ấn của hoàng đế mới được chạm hình li hổ, công hầu không được dùng. Tra kỹ mới hay trong phong hiệu Hán Thọ Đình hầu của Quan Vũ thì Hán Thọ là địa danh, Đình hầu mới là tước vị. Người đời sau không biết, đọc ngắt sai thành Hán/ Thọ Đình hầu. Quả ấn này thiếu chữ Hán, hẳn nhiên là đồ giả.

Nghề chính của Minh Nhãn Mai Hoa là giám định, nếu nhìn lầm sẽ mất hết thể diện. Dược Thận Hành chưa đầy một tuổi đã lập được công lớn, cứu vãn danh dự cho Minh Nhãn Mai Hoa. Bề trên kia bèn cho Dược Thận Hành quả ấn giả ấy làm đồ chơi. Từ nhỏ đến lớn, Dược Thận Hành luôn đem theo bên người. Về sau hắn trưởng thành, bắt đầu quản lý công việc trong Minh Nhãn Mai Hoa, cũng dùng luôn ấn ấy làm tín vật. Dân chơi đồ cổ thành Bắc Kinh đều biết anh Cả Hành nhà họ Dược có một quả ấn Quan Công, lâu dần thành dấu hiệu, chẳng ai để ý đó là hàng giả nữa. Thường ngày hễ có thư từ khế ước gì, Dược Thận Hành đều đóng dấu này lên thay chữ ký.

Lưu Nhất Minh định lợi dụng sơ hở ấy để làm giả thư tín, yêu cầu các chủ tiệm điều tra.

Cứ ngỡ Dược Lai sẽ từ chối, chẳng ngờ thằng nhóc này đảo mắt một cái đã nhận lời ngay, chẳng chút áy náy. Cậu thầm than cho nhà họ Dược vớ phải đứa phá gia chi tử, rồi hỏi nó định làm thế nào. Dược Lai hào hứng xắn tay áo đáp, “Dễ không ấy mà. Cha em trưa nào chẳng phải ngủ một tiếng, sấm đánh bên tai cũng không dậy, em lẻn vào phòng thó là xong.”

“Cha mày dậy phát hiện ra thì sao?”

Dược Lai đắc ý đáp, “Dây đeo ông Thọ phỉ thúy hôm nay em thó là bảo bối của cha em đấy. Đợi khi nào ông ấy dậy, em sẽ chạy vào quỳ xuống thú nhận đã đánh cắp dây đeo ông Thọ để trả nợ cờ bạc, bảo đảm ông ấy sẽ mắng em cả chiều, chẳng còn bụng dạ để ý chuyện khác nữa đâu.”

Lưu Nhất Minh cũng cạn lời. Thông thường khi bị uy hiếp, con người ta sẽ giận dữ không chịu hợp tác, chẳng thấy ai lại chủ động bày mưu lập kế giúp đối phương như thằng bé này. Thấy Lưu Nhất Minh lặng thinh, ngỡ cậu không tin mình, Dược Lai vỗ ngực, “Anh yên tâm đi, thằng em đã làm là kín như bưng, tuyệt không lừa gạt người già trẻ con.”

“Được, cứ theo lời mày đi.”

Lưu Nhất Minh nghĩ đi nghĩ lại, không thấy có gì sơ hở. Thực ra kế hoạch càng đơn giản mới càng hiệu quả. Dược Lai chôm đồ nhà đã quen, chút chuyện vặt này nó làm dễ như trở bàn tay.

Tuy thằng nhóc Dược Lai này hư hỏng, nhưng hành động rất nhanh nhẹn. Vừa bàn với Lưu Nhất Minh, đến trưa hôm sau nó đã thó được quả ấn, giao cho Lưu Nhất Minh đứng đợi sẵn ngoài cổng.

“Anh dùng xong thì nhanh nhanh đem trả nhé, em xương mềm gân yếu lắm, không chịu được đòn roi đâu.” Dược Lai lẫm liệt nói như nghĩa sĩ cách mạng. Lưu Nhất Minh nhìn kỹ mới thấy tuy thằng nhóc này còn nhỏ, song mặt đã hơi vàng, ống tay áo thoang thoảng mùi khói thuốc thì không khỏi thở dài, “Tao khuyên một câu thật lòng nhé, cái món thuốc phiện ấy không dính vào được đâu, nhân lúc còn sớm mau cai đi.”

“Biết rồi, biết rồi, anh đừng nói với ai là được.” Dược Lai lắc lư cái đầu, vẻ như chẳng để vào tai, quay người trở vào nhà, song mới được mấy bước đã ngoái lại hỏi, “À phải, anh mượn nó để ngụy tạo thư của cha em à?”

“Ừ.” Lưu Nhất Minh đã nắm được thóp nó, nên cũng chẳng định giấu giếm.

“Thế thì anh phải chú ý, khi cha em đóng dấu, thường nhét một hạt gạo xuống dưới ấn, đóng lên giấy sẽ để lại một đốm trắng nhỏ. Nếu không có ký hiệu ngầm ấy đám chủ hiệu sẽ không chấp nhận đâu.”

Lưu Nhất Minh giật mình, vã mồ hôi lạnh, hóa ra Dược Thận Hành còn có chiêu ấy nữa. Nếu không được Dược Lai nhắc nhở, e rằng thư vừa gửi đi đã lòi đuôi rồi.

“Cảm ơn nhé.” Lưu Nhất Minh chợt thấy hơi áy náy.

Dược Lai xua tay vẻ thờ ơ, “Em hết lòng hết sức cũng chỉ mong anh chóng xong việc, em chóng thoát thân, đôi bên đều có lợi. Nếu anh lòi đuôi thì em cũng xui xẻo, phải không nào?” Dứt lời nó cười khanh khách, quay người chắp tay sau lưng sải bước trở vào đầy bi tráng.

Lưu Nhất Minh cất quả ấn Quan Công đi, lẳng lặng trở về phòng mình. Hồng môn nhà cậu chuyên nghiên cứu về thư họa nên trình độ thư pháp khá cao, muốn bắt chước nét chữ người khác thực chẳng khó khăn gì. Lưu Nhất Minh nhoáy một cái đã viết được hơn mười bức thư phỏng theo nét chữ Dược Thận Hành. Sau đó chỉ cần chèn một hạt gạo bên dưới rồi đóng ấn Quan Công lên là xong.

Dùng xong, Lưu Nhất Minh đến tìm Dược Lai thì thấy nó đang nằm bò trên giường nghiến răng nghiến lợi xoa mông, xem ra lại vừa no đòn. Thấy Lưu Nhất Minh, nó gượng bò dậy, mặt nhăn như bị. Lưu Nhất Minh hỏi han tình hình, Dược Lai bèn trỏ ngón cái về phía mình đáp, “Thằng em ăn mấy chục roi mà không tái mặt không thở dốc đâu đấy,” vừa dứt lời, nó đã nhăn nhó xuýt xoa, chẳng biết lại chạm phải chỗ đau nào. Lưu Nhất Minh đưa trả ấn, hỏi Dược Thận Hành đã phát hiện ra chưa.

Dược Lai phật ý đáp, “Ông anh coi thường thằng em quá đấy, em đặt cược cả mặt mũi… à không, đặt cược cả cái mông chịu mấy chục roi mà còn sơ hở được à? Phải rồi, anh xong việc chưa?” Lưu Nhất Minh gật đầu, Dược Lai thở phào nhẹ nhõm, “Thế là anh em mình hết nợ nhau nhé. Anh đừng lôi chuyện này ra dọa em nữa đấy.”

“Mày đừng dính vào thuốc phiện nữa, thứ đó không đùa được đâu.” Lưu Nhất Minh chân thành khuyên. Song Dược Lai chỉ chớp mắt đáp cho qua chuyện, “Biết rồi, biết rồi mà!” đoạn gắng gượng bò dậy, cố lết đi trả ấn, kẻo bị Dược Thận Hành phát hiện.

Lưu Nhất Minh không nấn ná lâu, vội vã rời Minh Nhãn Mai Hoa, đích thân đưa những bức thư nọ đến cửa tiệm trực thuộc trong kinh. Các chủ tiệm đều quen biết Lưu Nhất Minh, biết cậu hay chạy việc vặt cho Minh Nhãn Mai Hoa, con dấu của Dược Thận Hành cũng không có gì sơ hở, nên chẳng ai nghi ngờ. Lưu Nhất Minh vừa đưa thư ra, họ đã sai người đi tra xét. Các cửa hiệu đồ cổ này luôn giữ liên lạc với nhau, hỏi một câu là biết ngay nhà nào gần đây thu được thứ gì, bán ra món gì.

Lưu Nhất Minh mất nửa ngày, chạy khắp bảy tám cửa hiệu, cuối cùng cũng nghe ngóng được hòm hòm. Gần đây thời cuộc hỗn loạn, thị trường cổ vật cũng chẳng có vụ mua bán nào lớn, nên rất dễ tra. Ngoài chiếc khánh đồng của Bùi Đào ra, chẳng có đồ bồi táng nào của Thục Thận hoàng quý phi xuất hiện cả. Nhưng trong bản danh sách còn lại mà Hứa Nhất Thành đưa cho cậu quả có vài thu hoạch. Có điều như vậy nghĩa là sao thì Lưu Nhất Minh không hiểu, Hứa Nhất Thành cũng chẳng nói.

Trời đã nhập nhoạng, cả kinh thành chìm trong bóng tối, song mới lác đác dăm ba nhà lên đèn. Lưu Nhất Minh nôn nóng muốn báo cáo ngay với Hứa Nhất Thành, bèn gọi điện tới trường Thanh Hoa, nào ngờ lại là Hoàng Khắc Vũ bắt máy, nói Hứa Nhất Thành không ở đó mà đã tới bệnh viện Liên Hiệp. Lưu Nhất Minh vặn, “Thế thì ông ở đó làm gì?” Hoàng Khắc Vũ ấp úng đáp rằng chú Thành giao việc, còn về phần việc gì thì không chịu tiết lộ.

Lưu Nhất Minh cũng chẳng hỏi nhiều, vội cúp máy rồi tới thẳng bệnh viện Liên Hiệp. Vợ chú Thành làm y tá ở bệnh viện, dĩ nhiên chú ấy phải ghé lại thăm nom.

Bệnh viện Liên Hiệp ở Đông Đơn, cách đó không xa lắm. Lưu Nhất Minh gọi xe kéo, hơn hai mươi phút sau đã tới nơi. Đây là cơ quan quan trọng, chính phủ có rối ren tới đâu cũng sẽ bảo vệ nghiêm mật. Thế nên suốt dọc Đông Đơn không có nhiều tàn quân Phụng Thiên lảng vảng, lại nhiều đèn đường, hết sức an toàn.

Dẫu thời thế loạn lạc, dân chúng vẫn phải buôn bán kiếm sống. Nhiều sạp hàng rong vốn ở chùa Long Phúc, Thiên Kiều, Thái Thị Khẩu, phố Ngưu, miếu Đông Nhạc v.v… thấy nơi này yên ổn đều dọn cả đến đây, đông như trẩy hội, làm tắc cả đường.

Phu xe không chịu vào tận nơi, Lưu Nhất Minh cũng chẳng biết làm sao, đành xuống xe chen chúc giữa dòng người. Đương giữa tháng Năm, gió lớn vừa nổi, trời đã nồng nực hẳn, bắt đầu cảm thấy cái nóng đầu hè, đủ loại quà vặt được bày ra sạp, thôi thì đá bào, bánh đậu, nước ô mai, bánh củ sen xếp thành hàng dài, tiếng rao lúc trầm lúc bổng, mùi thơm ngào ngạt, rất đông khách ăn quà. Lưu Nhất Minh chen lên, chợt thấy người phía trước rất quen, định thần nhìn kỹ, chẳng phải Hứa Nhất Thành còn ai?

Cậu vội rẽ đám đông đi thẳng về phía Hứa Nhất Thành, thấy y đang đứng trước một quán bánh canh. Nghe tiếng gọi, Hứa Nhất Thành quay lại, trông thấy cậu bèn ra hiệu đợi một lát. Chủ quán thấy có khách vội ngừng tay quạt, quên cả rao hàng, vớ ngay lấy gáo hồ lô thoăn thoắt múc bột nhão thả vào nước sôi. Hứa Nhất Thành ngoảnh lại thì chủ quán đã làm xong hai bát bánh canh to, chan thêm nước trong để lạnh rồi đặt trước mặt y. Hứa Nhất Thành rút ra một bát tô sứ Thanh Hoa, đổ cả hai bát bánh canh vào, xin thêm hai nắm dưa leo xắt sợi và một thìa ớt rồi rút khăn tay che lên miệng bát. Mấy hôm trước bão cát vừa lặng, không khí vẫn còn nồng mùi đất.

Trả tiền xong, Hứa Nhất Thành bưng bát đi đến cười bảo Lưu Nhất Minh, “Cô nhà chú phải tăng ca, muốn ăn cái gì man mát nên chú ra ngoài mua đồ ăn đêm.” Lưu Nhất Minh đang định nói thì Hứa Nhất Thành đã giơ tay ngăn lại, “Để lát nữa đi.”

Hai người chen ra khỏi đám đông, đi về phía bệnh viện Liên Hiệp. Dọc đường, Hứa Nhất Thành chỉ lo bưng bát cho khỏi sánh, bước chân vững hơn hẳn ngày thường, tưởng như cái bát trên tay là gốm Sài quý giá vô ngần. Phía trước là mái hiên tòa nhà chính của bệnh viện Liên Hiệp nổi bật trong bóng đêm được chia cắt bởi từng dãy cột đỏ thẳng tắp, trang trọng uy nghiêm như cung điện. Giờ này bệnh viện vẫn đang hoạt động, đèn đuốc sáng choang, thỉnh thoảng lại có bác sĩ và băng ca hối hả chạy ra chạy vào.

Hai người bước vào tòa nhà chính, đến phòng trực của y tá. Vợ Hứa Nhất Thành đang cúi đầu viết bệnh án. Hứa Nhất Thành đặt bát lên bàn rồi rút ra đôi đũa bọc trong bao vải, trụng qua nước sôi, dịu giọng, “Em ăn đi đã.” Chị ngẩng lên cười với chồng, hỏi đã cho ớt chưa, Hứa Nhất Thành đáp cho rồi, nhưng đừng ăn nhiều quá, không tốt cho em bé.

“Làm như anh nắm vững hơn em ấy.” Chị vùng vằng lườm chồng rồi gỡ tấm khăn che miệng bát ra, đặt lại vào tay Hứa Nhất Thành.

Lưu Nhất Minh lúc trước đã để ý tấm khăn tay Hứa Nhất Thành luôn đem theo bên mình, lần này mới trông rõ toàn bộ, khăn được làm bằng vải bông, không đến độ trắng trơn, ở một góc có thêu mấy chữ cái Latin: peace bằng chỉ vàng, chẳng hiểu có nghĩa gì.

Vợ Hứa Nhất Thành đã đói ngấu, cầm đũa lên xì xụp ăn ngay. Hứa Nhất Thành ngồi bên cạnh, hai tay đặt lên đầu gối, đăm đăm ngắm vợ ăn, ánh mắt dịu dàng mà bình thản. Chẳng bao lâu, bát bánh canh đã hết veo. Chị xoa cái bụng bầu nhô cao, khoan khoái ợ một tiếng, bấy giờ mới nhận ra Lưu Nhất Minh đang đứng bên cạnh, không khỏi ngượng ngùng. Hứa Nhất Thành bật cười đứng dậy, cầm khăn tay lau mấy đốm dầu vừng còn vương bên mép vợ, “Em đừng di truyền nết ăn cho con đấy nhé.”

Chị khẽ đẩy tay chồng, “Em no rồi, anh đừng ở đây quẩn chân em nữa, đi làm việc của anh đi.” Đoạn khẽ gật đầu chào Lưu Nhất Minh rồi lại quay ra viết bệnh án.

Hứa Nhất Thành và Lưu Nhất Minh sánh vai rời khỏi phòng trực, dừng lại bên lan can cẩm thạch ngoài hành lang. Hứa Nhất Thành dõi mắt nhìn xa xăm giây lát rồi quay lại hỏi Lưu Nhất Minh, “Điều tra được rồi à?” Giọng y ôn hòa, song Lưu Nhất Minh nhận thấy từ khoảnh khắc rời phòng trực, vẻ mặt y đã thay đổi hẳn. Ban nãy còn là người chồng dịu dàng chu đáo, giờ đã toát lên thần thái sắc sảo.

Lưu Nhất Minh đưa kết quả điều tra cho Hứa Nhất Thành, y nhận lấy giở ra xem, tủm tỉm cười, “Làm phiền cháu rồi, nhanh như vậy đã tra được thế này, đúng là không tồi. Anh Hành không phát hiện ra đấy chứ?” Lưu Nhất Minh bèn thuật lại chuyện Dược Lai trộm ấn, Hứa Nhất Thành không khỏi phì cười nói: “Thằng nhóc này láu thật, chẳng ngờ anh Hành lại có đứa con như thế, có dịp phải gặp nó mới được.”

“Mấy thứ này có giúp được gì cho chú không?” Lưu Nhất Minh thấp thỏm hỏi.

“Có chứ, thậm chí có thể nói là giúp chú giải quyết dứt điểm luôn.” Hứa Nhất Thành phẩy tờ giấy khen ngợi, nhìn ra bóng tối phía xa, vẻ mặt phấn khởi. Lưu Nhất Minh thở phào nhẹ nhõm, cậu vẫn nơm nớp lo mình làm không được tốt, khiến Hứa Nhất Thành thất vọng.

“Hôm nay vất vả cho cháu quá, cháu về nghỉ sớm đi, chuẩn bị mai xem kịch hay nhé.” Dứt lời, Hứa Nhất Thành gấp mẩu giấy lại cất vào túi cùng chiếc khăn tay. Lưu Nhất Minh không nén được tò mò, bèn hỏi chiếc khăn này từ đâu mà có, Hứa Nhất Thành ngượng nghịu đáp, “Cái này cô mua lúc học ở trường Y Thượng Hải, về sau tặng lại cho chú, có thể coi là tín vật tình yêu giữa đôi bên.”

“Từ tiếng Tây đó nghĩa là gì thế ạ?”

“Peace, nghĩa là hòa bình. Chú định đặt tên này cho em bé.” Hạnh phúc rạng ngời trên gương mặt Hứa Nhất Thành. Lưu Nhất Minh lẩm bẩm, “Hứa Hòa Bình, Hứa Hòa Bình… quả là một cái tên hay.”

“Mong rằng khi nó lớn lên thì thiên hạ đã thái bình.” Hứa Nhất Thành thở dài, chống tay lên lan can, rướn người tới trước, chăm chú nhìn bầu trời sao lấp lánh trên đầu. Những vì sao đó đang chuyển động với tốc độ mà mắt thường của con người không thể nhận biết, chậm rãi mà chắc chắn, không một người hay việc nào ngăn cản nổi.

Bỗng dưng Lưu Nhất Minh có một dự cảm kỳ diệu, song không nói rõ được là gì.

Hai người nói thêm mấy câu chuyện phiếm, Lưu Nhất Minh thấy không còn sớm nữa, bèn cáo từ ra về. Hứa Nhất Thành dặn cậu phải cẩn thận, rồi nói kế hoạch ngày mai thế nào, Hoàng Khắc Vũ sẽ về thông báo. Lưu Nhất Minh vốn định hỏi Hoàng Khắc Vũ đang làm gì, nhưng rồi nghĩ nếu chuyện chưa xong chắc chú Thành sẽ không chịu tiết lộ, nên lại thôi không hỏi nữa.

Lưu Nhất Minh một mình rời bệnh viện Liên Hiệp, đang phân vân không biết nên gọi xe kéo hay đi bộ về thì một cánh tay từ phía sau thình lình vươn ra, vỗ bộp vào vai cậu. Lưu Nhất Minh giật bắn mình, quay đầu lại, thấy một thằng nhóc đứng đó cười khì, tay kia còn bưng bát kem đá bào.

“Dược Lai? Sao mày lại đến đây?” Lưu Nhất Minh ngạc nhiên hỏi.

“Có đi có lại mới toại lòng nhau chứ.” Dược Lai đáp, “Anh nắm thóp em, em cũng phải nghe ngóng chuyện của anh mới được.” Lưu Nhất Minh sầm mặt, xem ra thằng nhãi này vẫn để bụng nên đã âm thầm bám theo cậu đến đây. Dược Lai hấp háy mắt nhìn về phía bệnh viện Liên Hiệp, “Vừa nãy em thấy hết rồi nhé, anh gặp ông Hứa Nhất Thành kia, còn đưa đồ cho ông ta nữa.”

Lưu Nhất Minh cố giữ vẻ bình thản, đẩy gọng kính lạnh lùng hỏi lại, “Mày cũng biết chú ấy à?”

“Ái chà, một ngày cha em phải nhắc tới cái tên này ba bận, em không muốn biết cũng phải biết thôi.” Dược Lai đảo mắt, nhơn nhơn, “Cha em ghét ông ta lắm, nếu biết anh đánh cắp quả ấn rồi lại lén trao đổi với Hứa Nhất Thành thì gay go đấy.”

Lưu Nhất Minh gượng cười thầm nghĩ, thằng oắt này đứng là thù dai, ăn miếng trả miếng. Dược Lai dốc hết chỗ kem đá bào còn lại vào miệng rồi thở hắt ra khoan khoái. Nó quẹt miệng hỏi, “Sợ rồi chứ gì? Anh hiểu cảm giác của em lúc trước chưa?”

Thực ra Dược Lai làm vậy cũng chẳng uy hiếp nổi Lưu Nhất Minh. Cậu đã chán ngấy Minh Nhãn Mai Hoa, cùng lắm bị Dược Thận Hành đuổi khỏi gia tộc, càng đúng ý cậu. Có điều cậu vẫn cố hết sức tránh để xảy ra chuyện đó, bởi chú Thành còn cần cậu ẩn mình trong Minh Nhãn Mai Hoa. Lưu Nhất Minh bực bội đáp, “Đừng nhiều lời, muốn bảo tao làm gì hả?”

“Ấy…”

Dược Lai cứng họng, nó chỉ chăm chăm nghĩ cách nắm thóp Lưu Nhất Minh, song lại chưa từng nghĩ nắm được rồi sẽ làm gì. Dược Lai gãi đầu gãi tai một hồi rồi hỏi: “Anh gặp Hứa Nhất Thành làm gì vậy?”

Lưu Nhất Minh đời nào chịu nói. Thấy cậu ấp úng, Dược Lai mừng rỡ ra mặt. Logic của thằng nhóc này rất đơn giản, ấp úng tức là đang giấu giếm chuyện động trời, mà phàm là chuyện động trời, ắt sẽ kích thích và thú vị. Dược Lai gặng mấy câu song Lưu Nhất Minh chỉ lắc đầu đáp: “Anh không muốn nói dối mày, nhưng không tiết lộ được, mày yêu cầu cái khác đi.”

“Thế thì được, cho em nhập bọn đi, em sẽ không mách cha em.” Dược Lai đưa ra một yêu cầu ngoài sức tưởng tượng.

Lần này đến lượt Lưu Nhất Minh sững sờ, cậu cứ ngỡ Dược Lai sẽ vòi một số tiền lớn để mua thuốc phiện chẳng hạn, không ngờ nó lại đưa ra yêu cầu này. Ánh mắt Dược Lai sáng rực, giọng đầy hào hứng, “Cha em cả đời không sợ ai, vậy mà lại kiêng dè Hứa Nhất Thành như vậy, làm em tò mò lâu lắm rồi. Việc ông ta muốn làm hẳn là thú vị lắm nhỉ.”

Lưu Nhất Minh nhận ra thằng oắt này rất nhiều chuyện, vui đâu chầu đấy, bất chấp đúng sai, cà lơ phất phơ. Cậu phân vân giây lát đoạn nói, “Tao sẽ bảo chú Thành tới gặp mày, rồi tùy chú định đoạt.” Dược Lai vỗ tay hoan hô.

Cuối cùng Lưu Nhất Minh đành quay lại bệnh viện Liên Hiệp, báo với Hứa Nhất Thành. Hứa Nhất Thành cũng ngạc nhiên không kém, y đã nghe tiếng thằng con trời đánh của Dược Thận Hành lâu nay, chẳng ngờ nó lại chủ động đòi đi theo mình. Lưu Nhất Minh nói việc trái lẽ thường ắt có gian trá, liệu có phải nó là gián điệp Dược Thận Hành phái đến không? Song Hứa Nhất Thành không nghĩ thế, “Chú cháu mình làm việc đàng hoàng, không có gì khuất tất. Dược Thận Hành chỉ không phối hợp là cùng, chứ không dám ngăn cản đâu. Sợ cái gì, để chú gặp nó thử xem.”

Hứa Nhất Thành vừa ra khỏi bệnh viện Liên Hiệp, Dược Lai đã chạy tới đón, bắt chước tiểu anh hùng Ngải Hổ bái kiến Âu Dương Xuân trong tích kể chuyện rong, quỳ một chân xuống đất, hai tay ôm quyền, thao thao ca ngợi Hứa Nhất Thành. Hứa Nhất Thành cũng không ngăn lại, chỉ tủm tỉm cười lắng nghe. Tới khi Dược Lai nói khan cả cổ, Hứa Nhất Thành mới giơ hai tay đỡ dậy, thái độ khách sáo. Dược Lai mừng rơn, ngỡ việc đã thành.

Ngờ đâu Hứa Nhất Thành đổi giọng ngay, “Lúc Nhất Minh và Khắc Vũ đòi tham gia, đã phải qua kiểm tra, cháu dĩ nhiên cũng không được ngoại lệ. Chú ra một đề quý, cháu giải được thì chú sẽ đồng ý.” Dược Lai liền vỗ ngực nói, “Chú cứ ra đề đi, cháu mà chớp mắt là thua luôn.”

Hứa Nhất Thành nói, “Cháu là người nhà họ Dược, Huyền môn chuyên nghiên cứu đồ gốm sứ. Chú cũng không làm khó cháu, ra đề về đồ sứ nhé.” Đoạn y quay vào phòng trực, bưng bát tô sứ Thanh Hoa vừa dùng đựng bánh canh ra. Dược Lai đón lấy ngắm nghía, thấy bát nặng men dày, trang trí hình hoa sen, bốn chữ “Đức Phong Miên Viễn” nằm bốn góc, ngoài ra không còn điểm gì đặc biệt, chắc hẳn là đồ dùng trong nhà vọng tộc nào đó. Dưới đáy bát có một dòng lạc khoản nhỏ, viết ba chữ “Nhà Cư Nhân”.

Dược Lai ngẩng lên cười đáp, “Đây là bát sứ thông thường thôi mà, có gì đáng nói đâu chứ?”

Hứa Nhất Thành thản nhiên bảo, “Cháu nhìn lại đi.” Dược Lai gõ vào thành bát, bất lực đáp, “Nếu có gì đáng nói thì chỉ gói gọn trong mấy chữ Nhà Cư Nhân thôi, nhưng cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.”

Năm Dân Quốc thứ năm, Viên Thế Khải xưng đế, lại noi theo đế vương thời Minh Thanh đặt lò gốm ở trấn Cảnh Đức, lệnh cho Quách Bảo Xương làm quan giám sát, nung đồ gốm dùng trong cung đình. Ai ngờ vở kịch xưng đế chẳng mấy chốc đã hạ màn, Viên Thế Khải qua đời trong quạnh quẽ, thanh danh bê bối. Quách Bảo Xương chẳng biết làm sao, đành đem đống đồ gốm ra đóng thêm lạc khoản “Nhà Cư Nhân” rồi bán cho dân chúng để lấy tiền trả công thợ.

Dược Lai tuy bướng bỉnh nhưng vẫn có chút kiến thức về đồ gốm. Bát tô này tuy do thợ giỏi làm ra, nhưng tới nay mới được mười hai năm, chẳng đáng bao nhiêu tiền.

“Xem lại đi?” Hứa Nhất Thành nhắc lại.

Dược Lai ngẩn người, đành cúi đầu ngắm nghía lần nữa, mất chừng mười phút mới miễn cưỡng lên tiếng, “Đốm men sứ đậm, ăn vào xương phôi, đây là bút tích của Tôn Doanh Châu à?”

Tôn Doanh Châu là thợ gốm bậc thầy thời Dân Quốc, chuyên mô phỏng đồ sứ Thanh Hoa những năm Vĩnh Lạc, Tuyên Đức, giống hệt như thật, ngay Minh Nhãn Mai Hoa cũng khó mà giám định ra. Nghe đồn ông ta từng đến trấn Cảnh Đức, chưa chừng tô sứ này chính là bút tích của ông ta. Song nó cũng không thể coi là đồ giả, bởi người ta không hề nói đây là sứ Thanh Hoa thời Minh, mà in rõ ba chữ “Nhà Cư Nhân” dưới đáy bát.

“Xem lại đi?” Hứa Nhất Thành trước sau vẫn một câu này.

Dược Lai đoán thêm mấy lần, Hứa Nhất Thành vẫn thản nhiên bảo nó xem lại. Hơn một tiếng sau, Dược Lai bắt đầu ngáp, nước mắt chảy ròng ròng, hứng thú cũng nguội lạnh. Nó cố giữ lấy thành bát, trả lời thêm lần nữa, song Hứa Nhất Thành vẫn lắc đầu. Dược Lai cáu kỉnh càu nhàu, “Thế này không phải thế kia cũng không đúng, chú cố ý đem cháu ra làm trò cười à?” Chưa nói dứt câu đã ngáp thêm cái nữa, phải giơ tay áo lên lau mắt lau mũi.

Hứa Nhất Thành tủm tỉm cười cầm lấy bát rồi thình lình nghiêm mặt, đập mạnh cái bát xuống đất vỡ tan tành. Dược Lai giật bắn mình, như bị người ta đập cho một gậy. Hứa Nhất Thành trỏ đống mảnh sứ quát lớn, “Dược Lai! Trên bát viết chữ gì, cháu còn nhớ không?”

Thấy Hứa Nhất Thành bỗng dưng nghiêm giọng quát hỏi, Dược Lai sợ mất mật, run rẩy lắp bắp, “Đức… đức phong miên viễn!”

“Bốn chữ đó nghĩa là gì?”

“Gia… gia phong…”

Hứa Nhất Thành sang sảng quát từng tiếng như sấm động, “Bát đã vỡ có gắn lại được không? Gia phong đã mất có lấy lại được không?” Dược Lai lắc đầu, rồi lại cuống quýt gật đầu, loạn cả lên. Lưu Nhất Minh đứng xem cũng tặc lưỡi than thầm. Chú Thành xưa nay vẫn ôn tồn hòa nhã, không ngờ khi nổi giận lại oai nghiêm đến thế. Dược Lai là đứa trời đánh ai ai cũng biết tiếng, không ngờ bị chú Thành nạt mấy câu đã co vòi, chẳng dám bẻm mép ba hoa nửa lời.

Hứa Nhất Thành tóm cổ áo Dược Lai, gằn giọng, “Cháu mà còn nói đến gia phong cơ đấy! Minh Nhãn Mai Hoa đã nghiêm cấm không được hút thuốc phiện, cháu học đâu ra thói ấy hả?” Dược Lai cúi gằm mặt xuống, không dám ho he câu nào.

Song Hứa Nhất Thành vẫn không tha, “Chú và cha cháu bất hòa, nhưng bất luận là ai cũng không cho phép người của Minh Nhãn Mai Hoa hút thuốc phiện! Hôm nay cháu đã bị chú bắt được, đừng hòng chối cãi!” Nghĩ đến Trần Duy Lễ bị người ta hại chết, còn mang tiếng chết vì hút xách quá liều, Hứa Nhất Thành hận thuốc phiện đến tận xương tủy, thấy Dược Lai như vậy lại càng sôi gan.

Lưu Nhất Minh bấy giờ mới hiểu Hứa Nhất Thành kéo dài thời gian là muốn đợi Dược Lai lên cơn nghiện, thừa dịp giáo huấn.

Xem ra tuy chú Thành nói rằng không muốn dính dáng tới Minh Nhãn Mai Hoa, song vẫn còn quan tâm lắm. Lưu Nhất Minh cười thầm.

Dược Lai lúc này đã nước mắt nước mũi ròng ròng, luôn miệng xin tha. Bấy giờ Hứa Nhất Thành mới chịu buông ra, nghiêm nghị nói, “Chú ra đề này là muốn cho cháu biết, hễ dính vào thuốc phiện, gia phong sẽ bị hủy hoại, có hối hận cũng đã muộn. Bắt đầu từ hôm nay cháu liệu mà cai đi, bằng không chú sẽ nói cha cháu trói gô cháu lại đem nhốt vào trại cai nghiện đấy!”

“Vậy… vậy cháu còn được tham gia với chú không?” Đến lúc này Dược Lai vẫn còn canh cánh chuyện đó. Hứa Nhất Thành nheo mắt, “Nếu cháu thành tâm hối cải, chú sẽ cho cháu tham gia. Nhưng để chú phát hiện cháu lại ngựa quen đường cũ thì…”

“Không không, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, nếu cháu còn dính vào thuốc phiện, chú cứ dẫn cháu đến Thái Thị Khẩu chém đầu luôn.” Dược Lai xưa nay cà lơ phất phơ, vậy mà trước mặt Hứa Nhất Thành vẫn phải cúi đầu chịu phép. Hứa Nhất Thành nói, “Cháu đứng thẳng dậy đi, chú có mấy câu cần hỏi cháu đây.” Thấy Dược Lai đã tươi lên, Hứa Nhất Thành nhìn xoáy vào nó hỏi, “Loại thuốc cháu hút tên là gì?”

Dược Lai ngoan ngoãn đáp, “Tên là Kim Đan, hàng Đông Dương ạ. Vốn ở Bắc Kinh thường dùng hàng nội hiệu Chim Ưng, vị không thuần, hút rất lích kích. Giờ họ đều đổi sang loại này cả rồi, không cần dùng ống điếu, chỉ bóp nát rồi lấy giấy cuốn lại, ngửa cổ hít vào mũi là xong, hay gọi là ‘pháo thăng thiên’.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Một đồng bạc trắng được một hộp thế này, đủ hút ba ngày ạ.” Dược Lai móc hộp thuốc phiện ra ước chừng.

Lưu Nhất Minh và Hứa Nhất Thành nhất loạt hít vào một hơi, hút loại thuốc đắt thế này thì chưa đầy nửa năm, một nhà khá giả cũng khánh kiệt. Dược Lai lại giải thích, “Dĩ nhiên nhiều người tiếc của nên sẽ trộn thêm những thứ khác, có người còn trộn lẫn cả thuốc lá vào, gọi là ‘mẹ bồng con’, để hút thêm được mấy ngày.”

“Nếu hút quá liều liệu có chết không?” Hứa Nhất Thành hỏi.

Dược Lai nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi đáp, “Nếu là hàng nội, pha trộn quá nhiều tạp chất thì khi hút quá liều sẽ bị sặc mà chết, nhưng hàng ngoại thì khác, loại Kim Đan này rất thuần, bên trong còn cho thêm Heroin gì đó, quá liều dễ hôn mê.”

Hứa Nhất Thành lại hỏi thêm mấy câu nữa, Dược Lai vừa đáp vừa bứt rứt không yên, hẳn là lên cơn vật thuốc không cầm cự nổi nữa. Hứa Nhất Thành thu luôn hộp thuốc phiện, quay vào trong bệnh viện, chẳng bao lâu sau lại cầm một lọ thuốc đi ra.

“Gần đây Mỹ đã chế ra được một loại thuốc chữa nghiện thuốc phiện, cháu cầm về mà uống. Cháu mới hút nên vẫn còn cứu được.” Đoạn y quay sang dặn Lưu Nhất Minh, “Nhất Minh đưa nó về đi. Nếu nó còn hút nữa thì cứ nói với chú. Chú không phải người của Minh Nhãn Mai Hoa nên chẳng nể nang ai đâu.” Nói tới đó, mắt y lóe lên sắc lạnh. Lưu Nhất Minh không dám hỏi thêm, vội dìu Dược Lai ra về.

Hứa Nhất Thành đứng lặng trong bóng tối, tay cầm hộp thuốc phiện, nhìn theo bóng hai đứa. Mãi tới khi cả hai khuất dạng vào màn đêm, y mới khẽ lắc đầu, chẳng hiểu đang cảm thán điều gì.

Sáng hôm sau, Dục Bành truyền tin tới, báo đã tìm được Sáu Tôn. Sau khi Cục Khai khẩn bị bãi bỏ, hắn cũng chẳng kiếm được việc gì đàng hoàng, suốt ngày lêu lổng, sống ở làng Ao cạnh doanh trại Phong Đài phía Nam kinh thành.

Theo ý Dục Phương thì tạm thời khoan báo quan vội, hẵng giải quyết riêng với nhau đã. Thế nên tông thất mới cử ra Dục Phương, Dục Bành, Phú Lão Công và cô nàng Hải Lan Châu lần trước từng gặp ở Đông lăng. Hứa Nhất Thành thì dẫn theo Hoàng Khắc Vũ, Dược Lai cũng mặt dày mày dạn đòi theo, nom tươi hơn hớn, khác hẳn hôm qua.

Phú Lão Công ngứa mắt hỏi “Sao anh đem theo một đám trẻ con thế này, định mở lớp gõ đầu trẻ à?” Hứa Nhất Thành cười không đáp, Dược Lai định đốp lại rằng dù sao cũng còn hơn thứ cổ lỗ sĩ nhà ông, nhưng vừa nhác thấy Hải Lan Châu xinh đẹp như hoa thì tịt hẳn, chỉ mải chăm chăm nhìn cô. Hải Lan Châu cũng không giận, trái lại còn nhoẻn cười, cuối cùng chính Dược Lai phải phát ngượng ngoảnh mặt đi.

Dục Bành dẫn đường, cả đoàn người kéo đến doanh trại Phong Đài, quanh co mãi mới tìm thấy ngôi làng nọ. Làng nằm cạnh ao lớn, nên gọi là làng Ao. Vào làng hỏi thăm mới biết, tên Sáu Tôn này ở với mẹ, không lấy vợ, cũng không phải là người làng, chỉ dựng một căn lều bên bờ ao phía Đông sống qua ngày.

Được người dân chỉ đường, họ lần mò tìm đến nơi, từ xa đã thấy một gò đất nhỏ lơ thơ mấy cây táo, bên dưới là ao nước. Ao này khá rộng, song là ao tù, không thông đi đâu cả. Mặt ao phủ đầy rong rêu xanh ngắt, bốc mùi nồng nặc, ruồi muỗi bu đen, trông mà phát khiếp. Một căn lều xiêu vẹo bắc bằng gỗ mục nằm trong bụi cỏ giữa gò đất và ao, đen sì sì, sặc mùi ẩm mốc. Mấy bụi gai mọc quây xung quanh, coi như thành cái sân.

Đến gần, họ nghe bên trong vẳng ra tiếng khóc nỉ non. Dục Phương và Hứa Nhất Thành nhìn nhau rồi sải bước đi đến. Cửa không khóa, đẩy nhẹ là mở ra ngay, bên trong một bà lão áo quần rách rưới đang dựa vào bếp lò khóc nức nở.

Thình lình thấy cả đám người ùa vào, bà ta sợ quá nín bặt. Dục Bành cúi xuống dịu giọng trấn an, “ Bác à, bọn cháu là bạn anh Sáu Tôn, anh ấy đâu rồi ạ?” Bà lão nghe hỏi lại khóc nức lên, “Ở cái ao ngoài kia kìa.” Mọi người kinh hãi. Cái ao đó quá bẩn nên vừa rồi họ chẳng buồn nhìn kỹ. Sáu Tôn ở dưới đó, há chẳng phải là chết rồi ư?

Hoàng Khắc Vũ tinh mắt nhất, nhanh nhẹn trèo lên đỉnh gò nhìn xuống, quả nhiên thấy một thi thể lập lờ trong bụi cỏ bên kia bờ ao. Hoàng Khắc Vũ và Dược Lai bèn kiếm một cây sào dài, vớt cái xác lên bờ. Ngâm nước suốt một đêm, cái xác đã trương phềnh, nhưng nốt ruồi to tướng dưới mắt vẫn không lẫn vào đâu được.

Thi thể bốc mùi nồng nặc, chẳng hiểu là mùi xác thối hay nước ao, làm anh em Dục Phương Dục Bành phải rút khăn tay ra bịt mũi. Trái lại Hải Lan Châu vẫn thản nhiên như không, thích thú quan sát cái xác từ đầu đến chân. Hứa Nhất Thành hỏi bà cụ sao đến nông nỗi này, bà cụ mới run rẩy đáp tối qua con trai bị người ta gọi đi, mãi không thấy về. Tối lửa tắt đèn, bà cụ không dám ra ngoài, tới sáng mới đi tìm thì thấy con mình đã chết đuối trong cái ao trước nhà.

Xác Sáu Tôn nằm tít bên kia bờ ao, bà cụ chỉ có một thân một mình, không kéo vào được, tìm người làng thì họ chẳng màng đếm xỉa, cuối cùng bà đành ngồi ôm bếp lò khóc lóc. Nghe bà cụ kể xong, mọi người đều sa sầm mặt. Sáu Tôn là manh mối quan trọng để điều tra đám trộm mộ, hắn chết đi thì manh mối cũng đứt đoạn.

Phú Lão Công thản nhiên lật cái xác lại, nhìn qua một lượt rồi vạch mớ tóc sau gáy Sáu Tôn ra, Hứa Nhất Thành và Dục Phương xúm lại nhìn, thấy chỗ gáy có một vết thương lõm hẳn xuống.

Dục Phương hít vào một hơi, “Đây là có kẻ đi trước chúng ta một bước, ra tay diệt khẩu rồi.” Gã quay sang cáu kỉnh hỏi bà cụ, “Tối qua ai gọi con bác đi vậy?” Bà cụ lắc đầu đáp rằng không trông thấy người, Dục Phương vừa dỗ vừa dọa vẫn không moi được gì hữu ích.

Hải Lan Châu nãy giờ vẫn quan sát thi thể chợt cao giọng gọi, “Các vị xem, cổ tay hắn có gì kìa?” Dược Lai muốn lấy le, bèn đánh bạo cầm tay người chết lên, xé toang tay áo rách, thấy trên cổ tay hắn đeo một chuỗi hạt. Chuỗi hạt đeo khá cao, bị tay áo che khuất, lại thêm cái xác trương phềnh nên mọi người không phát hiện ra. Chỉ có Hải Lan Châu tinh mắt, thấy tay áo phồng lên mà sinh nghi.

Dược Lai cố nén buồn nôn, tháo chuỗi hạt ra rồi lập tức ném cánh tay xuống. Mọi người châu đầu lại xem, ra là một chuỗi hạt hổ phách vàng rực.

Bảy vật phẩm quý của nhà Phật bao gồm hổ phách, vàng, bạc, san hô, xà cừ, trân châu, đá đỏ, trong đó hổ phách thường được dùng làm chuỗi tràng, khá quý giá. Chuỗi hổ phách lớn thế này rất đắt, đeo trên cổ tay kẻ nghèo rớt mùng tơi như Sáu Tôn, trông hết sức nực cười.

Thục Thận hoàng quý phi theo Phật, chuỗi hạt này chắc chắn là đồ tùy táng của bà. Điều này cũng chứng minh Sáu Tôn quả thực có liên quan tới vụ trộm Đông lăng, hắn bán khánh đồng thếp vàng cho Bùi Đào, còn chuỗi hổ phách này thì giữ lại.

Thấy chuỗi hạt, Phú Lão Công xúc động bước lên, toan cầm lấy từ tay Dược Lai. Song Hứa Nhất Thành đã giơ tay ra ngăn lại. Phú Lão Công nhíu mày, “Anh định làm gì đây?” Hứa Nhất Thành nghiêm trang đáp, “Chúng ta khoan động vào nó vội, muốn tìm hung thủ giết người phải dựa cả vào nó đấy.”

Thấy y nói nghiêm túc, Phú Lão Công đành hậm hực lùi lại. Dục Bành ngơ ngác, “Làm sao dựa vào chuỗi hạt này để tìm hung thủ được? Lẽ nào nó biết nói?”

Hứa Nhất Thành bảo Dược Lai cầm chuỗi hạt cẩn thận, đừng cử động. Dược Lai nhăn nhó đứng yên tại chỗ, vô cùng hối hận vì lanh chanh thể hiện, bụng rủa thầm tên Sáu Tôn chết tiệt mấy trăm lần. Nó ngước lên nhìn Hải Lan Châu, song người ta còn mải tò mò dán mắt vào Hứa Nhất Thành, hoàn toàn không nhìn sang phía này.

Hứa Nhất Thành nhìn quanh rồi cười hỏi, “Các vị đã bao giờ nghe nói tới ngành Vân tay học chưa?”

Mọi người ngơ ngẩn nhìn nhau, chỉ có Hải Lan Châu gật đầu. Hứa Nhất Thành giơ tay lên giảng giải, “Chúng ta vẫn điểm chỉ lên giấy tờ, hẳn phải biết vân tay mỗi người mỗi khác. Nghìn người có nghìn dấu vân tay khác nhau, không bao giờ trùng lặp. Trên cơ sở đó, người Tây đã phát triển thành một ngành nghiên cứu, gọi là Vân tay học, dùng phấn trắng thu thập dấu vân tay in trên mặt bàn, song cửa, chén đũa dao nĩa v.v… sau đó so sánh với từng người, sẽ biết là của ai. Rất thuận tiện cho việc phá án .”

Bấy giờ ngành Vân tay học mới truyền vào Trung Quốc chưa lâu, ngay Sở Cảnh sát còn chưa được phổ cập huống hồ là dân thường, mọi người nghe nói chỉ bán tín bán nghi. Đúng lúc này, Hải Lan Châu lên tiếng, “Anh Thành nói không sai. Lúc tôi du học bên Anh, cũng nghe nói Scotland Yard dùng vân tay tìm ra kẻ tình nghi, rất tài tình.”

Hứa Nhất Thành cười với Hải Lan Châu rồi trỏ chuỗi hạt trên tay Dược Lai, “Hổ phách vốn là nhựa thông hóa thạch từ thời tiền sử, dẻo mà dính. Ai chạm tay vào sẽ để lại dấu vết. Chuỗi hạt này trộm từ Đông lăng ra, bên trên ngoài vân tay Sáu Tôn, nhất định còn cả dấu tay kẻ giết người. Chúng ta chỉ cần so sánh sẽ biết ngay là ai ra tay diệt khẩu.”

Dục Phương nhíu mày, “Làm cách nào vậy?”

Hứa Nhất Thành đáp, “Chỉ có mấy người chúng ta biết việc hôm nay đến tìm Sáu Tôn. Thế nên để rửa sạch hiềm nghi, xin mọi người in dấu tay lại, so sánh với vân tay trên chuỗi hạt là biết ngay.” Hải Lan Châu vỗ tay cười nói, “Phải đấy, đúng là kế hay.” Cô đã nói vậy, anh em Dục Phương, Dục Bành và Phú Lão Công cũng không tiện phản đối.

Hoàng Khắc Vũ chạy vào làng, chẳng mấy chốc đã xin được mấy tờ giấy trắng và một hộp mực dấu. Hứa Nhất Thành phân công, “Dược Lai là con cháu nhà tôi, vừa rồi lại chạm vào chuỗi tràng. Trừ nó ra, tất cả mọi người hãy in dấu vân tay hai ngón trỏ trái phải của mình ra giấy.”

Ngón trỏ hay được dùng đến nhất, cũng nhiều khả năng in dấu trên chuỗi tràng nhất. Thế nên ngoại trừ Dược Lai, sáu người còn lại mỗi người cầm một tờ giấy trắng, quệt mực dấu, ấn tay lên rồi giao cả cho Hứa Nhất Thành. Hứa Nhất Thành xem qua một lượt, lặng thinh không nói. Phú Lão Công giục, “Có nhìn ra không đấy? Hay lại giả thần giả quỷ?”

Hứa Nhất Thành điềm tĩnh đáp, “Xem ra tên hung thủ này nằm trong số chúng ta, hơn nữa đã tự nhận tội rồi.” Mọi người rúng động, Phú Lão Công hỏi là ai, Hứa Nhất Thành chỉ nói, “Giờ mời mọi người giơ cả hai tay lên, hướng lòng bàn tay ra ngoài.”

Tất cả đều làm theo lời y bảo, Phú Lão Công nghi hoặc nhìn một lượt, song không thấy gì khác lạ. Hứa Nhất Thành nói, “Ông nhìn kỹ lại xem?” Phú Lão Công nhìn lại lần nữa, chợt ồ lên, ánh mắt sắc lẹm như dao găm vào tay trái Dục Bành.

Mọi người vừa in dấu tay nên ngón trỏ hai tay vẫn còn vết mực dấu đỏ lòm. Chỉ mình Dục Bành là dính mực dấu trên ngón trỏ tay phải và ngón giữa tay trái, không nhìn kỹ rất dễ bỏ qua.

Hứa Nhất Thành hỏi, “Dục Bành, sao anh lại in dấu ngón giữa?” Dục Bành lầm bầm, gương mặt béo phệ giần giật, “Ngón trỏ hay ngón giữa có gì khác nhau đâu.”

“Khác chứ!” Hứa Nhất Thành bước đến gần, “Có phải lúc trước khi đưa chuỗi hổ phách cho Sáu Tôn, anh đã chạm ngón trỏ tay trái vào nên chột dạ, sợ bị phát hiện, định trí trá bằng ngón giữa không?”

Dục Bành trợn mắt quát, “Anh đừng ngậm máu phun người!”

“Vậy là Sáu Tôn đưa cho anh à?”

“Đó vốn là phần của tôi mà!”

Dục Bành vừa buột ra câu này, tất cả đều lặng đi. Bấy giờ gã mới nhận ra mình lỡ lời, cuống quýt kêu lên, “Mẹ kiếp, anh lừa tôi!”

“Nếu anh không có tật giật mình thì ai lừa được anh.” Hứa Nhất Thành đáp.

Dục Phương giận dữ mắng, “Giỏi lắm, phòng ngày phòng đêm, không phòng được giặc trong nhà, hóa ra mày là đồ ăn cây táo rào cây sung!” Nói rồi vung chân định đạp cho em trai một cái, nhưng Dục Bành đã ôm lấy chân gã khóc lóc, “Anh đừng nghe người ngoài ly gián! Em không làm thật mà!”

Phú Lão Công ngăn Dục Phương lại, liếc Hứa Nhất Thành một cái sắc lẻm như mắt diều hâu, “Ta đã trông nom Dục Bành từ bé, tuy cậu ấy bướng bỉnh, nhưng không đến nỗi chà đạp tổ tông. Nãy giờ anh chỉ nói mồm, còn chứng cứ nào nữa không?”

Hứa Nhất Thành nhìn Dục Bành rồi lắc đầu thở dài, “Các vị bao che người nhà như thế, tôi có chứng cứ nữa cũng ích gì? Vụ việc ở Đông lăng, xin các vị tìm cao nhân khác đi thôi.” Dứt lời quay người định đi, nhưng bị Dục Phương níu lại, “Hứa tiên sinh, chỉ dựa vào một câu lỡ lời thì thực khó trị được nó. Nếu anh còn chứng cứ nào khác, tông thất tuyệt đối sẽ không bao che kẻ có tội.”

Nghe Dục Phương bảo đảm, Hứa Nhất Thành mới dừng bước, đi đến trước mặt Dục Bành, “Anh muốn chứng cứ à? Được, tôi hỏi anh nhé, doanh trại Huệ lăng quay về hướng nào?”

Dục Bành không hiểu sao Hứa Nhất Thành lại hỏi chuyện này, thuận miệng đáp, “Mặt Tây lưng Đông, đối diện Huệ lăng để tiện quan sát động tĩnh.”

“Lúc ở Đông lăng anh kể rằng, đêm trộm viếng thăm anh ở trong phòng gác Huệ lăng, đến canh hai thấy có người đứng bên ngoài chĩa súng vào anh, dưới ánh trăng anh chỉ thấy lờ mờ bóng người nên không dám động đậy, tới khi xong việc mới nhận ra đó là một cái xác, đúng không nào?”

“Đúng thế.”

Hứa Nhất Thành cười nhạt, “Canh hai trăng rõ ràng vẫn ở đằng Đông, lấy đâu ra ánh trăng từ đằng Tây rọi vào phòng?”

Dục Bành cứng họng, lắp bắp hồi lâu mới chống chế rằng có lẽ mình nhớ lầm. Hứa Nhất Thành vặn lại, “Đám trộm mộ dám cho nổ cả Đông lăng, nếu định quật mồ thì giết quách anh đi là xong, việc gì phải mất công đào một cái xác vô danh lên chặn trước cửa phòng anh. Sao chúng tốt với anh thế?” Dục Bành không sao trả lời được.

Phú Lão Công và Dục Phương càng nghe càng sa sầm mặt. Họ đã nghe câu chuyện của Dục Bành mấy lần, vốn chỉ tức gã nhát như thỏ đế, ngờ đâu bên trong lại có nhiều sơ hở đến vậy.

Hứa Nhất Thành vẫy tay, tức thì Hoàng Khắc Vũ rút trong túi ngực ra một tờ giấy. Hứa Nhất Thành giải thích, “Hôm ấy tôi đã gom ít bột thuốc nổ vương vãi trước mộ đem về Thanh Hoa nhờ người ta kiểm tra, mới biết đó là loại thuốc nổ có sức công phá cực lớn. Bọn trộm cướp thông thường không thể có được, chẳng lẽ anh cấu kết với quân đội?”

Dục Bành vẫn cố cãi, “Tôi trộm mộ tổ tiên mình làm gì? Có đáng làm đến mức ấy không?”

Hứa Nhất Thành túm tay áo gã rồi đưa mắt ra hiệu cho Dược Lai, ý bảo nó ngửi thử. Dược Lai cầm chuỗi tràng đi đến, ngửi ngửi ống tay áo Dục Bành như chó đánh hơi. Hứa Nhất Thành hỏi có mùi gì, Dược Lai cười khì đáp, “Hỏi cháu là đúng người rồi đấy, mùi này cháu biết tỏng, là cao Phúc Thọ. Hút nha phiến phải thắp đèn đun thuốc, nên người hay hút sẽ bị khói ám vào tay áo, thoảng mùi khói ngòn ngọt.”

Nghe đến đây, Dục Phương và Phú Lão Công mới vỡ lẽ, cái món thuốc phiện này, hễ nghiện vào thì tổ tông người nhà lễ nghĩa liêm sỉ đều chẳng đáng một xu. Dục Bành vẫn già mồm cãi chày cãi cối, “Tôi hút thuốc phiện liên quan gì đến việc giữ lăng, anh chỉ giỏi bới bèo ra bọ vu oan cho tôi!”

Hứa Nhất Thành thủng thẳng đáp, “Anh đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Đoạn y rút trong người ra hai mảnh giấy đưa cho Dục Phương và Phú Lão Công. Cả hai xem, thấy mảnh thứ nhất là danh sách đồ bồi táng bị mất do chính Phú Lão Công viết lại.

Hứa Nhất Thành nói, “Tôi đã nghe ngóng qua Minh Nhãn Mai Hoa, được biết tất cả các tiệm đồ cổ ở Trực Lệ đều không có những đồ bồi táng trong danh sách này, trước mắt chỉ có chiếc khánh đồng thếp vàng và chuỗi tràng hổ phách này lọt ra ngoài thôi. Có điều tôi cũng tiện thể điều tra thêm một danh sách khác, các vị xem đi.”

Hai người nhìn sang mảnh giấy thứ hai, tức thì cau rúm mày lại. Danh sách này liệt kê nào là lò, lư hương, hươu đồng, hạc đồng, cây sắt v.v… đọc qua biết ngay là những đồ tế lễ trong đền miếu phía trên mặt đất của Đông lăng.

“Tôi thấy đồ tế lễ ở Đông lăng thiếu rất nhiều nên đã tự lập danh sách này, kết quả phát hiện trong vòng mấy năm gần đây, những thứ này đều xuất hiện trên thị trường. Trùng hợp ở chỗ, lần nào người bán cũng là Sáu Tôn. Nếu không được đại thần giữ lăng là anh dung túng và xúi giục, một tên cùng đinh như hắn lấy đâu ra bản lĩnh ấy?”

Đòn này đã đánh sập phòng tuyến cuối cùng của Dục Bành, khiến gã hết đường chối cãi, ngồi bệt xuống đất, rũ ra như một quả bóng xì hơi. Hứa Nhất Thành lại tiếp, “Từ lúc đến Đông lăng, tôi đã nghi ngờ anh rồi. Chỉ không nghĩ anh lại ra tay tàn ác, giết chết Sáu Tôn như vậy. Tôi đành bày kế đánh lừa để anh tự rơi vào bẫy.”

Hải Lan Châu vỗ tay cười nói, “Phen này anh Dục Bành biết không có văn hóa khổ thế nào chưa, vừa nghe nói người Tây phát minh ra cách đối chiếu vân tay, đã tưởng rằng làm vậy sẽ bắt được hung thủ. Thực ra dù có vân tay in trên chuỗi hạt thì ngâm nước suốt cả đêm cũng phai mất rồi. Anh Thành chỉ dọa anh thôi.”

Hứa Nhất Thành tủm tỉm cười nhìn cô, “Cô Hải Lan Châu tinh ý lắm, phối hợp rất khéo. Nếu không nhờ cô nói thêm vào, Dục Bành chưa chắc đã tin đâu.”

Hải Lan Châu đáp, “Anh Thành nói dối cứ như thật ấy… Tôi cũng muốn biết rốt cuộc kẻ nào kinh động lăng tẩm, khiến cha tôi áy náy đến tận bây giờ.” Nói tới đây, cô liếc xéo Dục Bành, tuy miệng vẫn cười nhưng giọng điệu lại lạnh băng, khiến Dục Bành run lẩy bẩy.

Dục Bành bị dồn vào chân tường, đành ngoan ngoãn kể rõ đầu đuôi. Thì ra gã nghiện thuốc phiện từ lâu, tiêu tốn rất nhiều tiền, mấy đồng lương gác lăng chẳng thấm tháp vào đâu. Thế nên gã mới câu kết với tên Sáu Tôn của Cục Khai khẩn, lén tuồn đồ trong Đông lăng ra ngoài bán. Thoạt đầu Dục Bành không dám nhòm ngó lăng tẩm, chỉ lấy dăm món đồ thờ cúng, nhưng từ khi dính phải Kim Đan, gã càng nghiện nặng, đánh cắp đồ thờ cúng cũng không đủ đắp điếm. Đúng lúc này lại có người tìm tới cửa, rủ hắn kết bè cùng trộm phi viên, nếu thành công sẽ chia cho hắn một nửa.

Dục Bành thấy tiền lóa mắt, vội nhận lời ngay. Đêm đó gã xua A Hòa Hiên đi tuần, còn mình vờ say rượu, thực ra là lẻn đi chỉ đường cho đám trộm mộ. Sau khi cho nổ mộ Thục Thận hoàng quý phi, đám người kia thình lình trở mặt, chỉ chia cho gã một chiếc khánh đồng và một chuỗi hổ phách. Dục Bành nơm nớp lo sợ rất lâu, cuối cùng bắt Sáu Tôn đem bán khánh đồng và chuỗi tràng càng nhanh càng tốt. Biết tin Đông lăng bị trộm, Sáu Tôn dọa sẽ đi tố cáo Dục Bành, trấn lột chuỗi hạt từ tay hắn, chỉ đem khánh đồng bán cho Bùi Đào.

Hứa Nhất Thành vừa bắt tay điều tra, chẳng bao lâu đã tìm ra tung tích Sáu Tôn. Dục Bành càng nghĩ càng sợ, cho rằng chi bằng giết Sáu Tôn diệt khẩu rồi đổ hết tội lỗi lên đầu hắn là xong. Thế nên gã mới ra tay trước, giết chết Sáu Tôn rồi cố tình dẫn họ tìm đến nơi, chẳng ngờ khéo quá hóa vụng, lại bị Hứa Nhất Thành nắm thóp.

Hứa Nhất Thành hỏi, “Đám trộm mộ đó trông thế nào?” Y quan tâm nhất điều này, bởi manh mối ấy rất có thể liên quan tới cái chết của Trần Duy Lễ. Dục Bành cúi đầu lí nhí, “Không biết nữa, lúc gặp tôi chúng đều che mặt. Có điều đêm hôm ấy lúc chôn thuốc nổ, tôi nghe chúng cứ nhắc tới nhắc lui một cái tên, hình như là địa danh, ừm… à, phải rồi, là Thiệu Nghĩa!”

“Thiệu Nghĩa à?” Hứa Nhất Thành ngẩn ra. Cái tên Thiệu Nghĩa này nghe hơi thông tục, cả thành Bắc Kinh không có một nghìn thì cũng năm trăm. Y hỏi cặn kẽ tình hình, song Dục Bành lắc đầu đáp không biết, lúc chúng tới tìm gã đều che giấu tung tích rất cẩn mật. Gã biết chúng rặt một bọn côn đồ nên cũng chẳng dám hỏi han, chỉ cần chia tiền là được.

Nghe Dục Bành thú nhận, Dục Phương giận tái mặt, “Mày… Mày…” Phú Lão Công vội giơ tay ra như muốn dìu Dục Phương. Dục Bành cuống cuồng vươn hai tay chồm tới, khóc lóc nói em sai rồi em sai rồi. Ngờ đâu chỉ nghe rắc rắc hai tiếng, Phú Lão Công đã bẻ trật khớp hai bên vai Dục Bành, khiến gã rú lên như lợn bị chọc tiết.

Vừa rồi Phú Lão Công còn bênh vực Dục Bành, nên mọi người không ngờ ông ta lại thình lình ra tay ác như vậy. Xong xuôi Phú Lão Công đứng dậy lùi ra sau lưng Dục Phương, mặt sa sầm, chẳng nói chẳng rằng.

Dược Lai tặc lưỡi kinh sợ, hu