Ngoại truyện 2 Tết ông Táo
Năm Dân Quốc thứ mười tám, ngày hai mươi ba tháng Chạp, tại Bắc Bình.
Tuyết lớn rơi dày, bay lả tả đầy đường như có ai giũ tấm chăn bông trắng muốt rộng thênh thang, căng bốn góc ra, phủ trùm lên cả Bắc Bình. Mãi đến chiều, trời mới quang được chốc lát. Vầng mặt trời treo góc núi Tây, chớp mắt đã lặn xuống, chỉ còn vài vệt nắng sót yếu ớt lướt qua đầu thành, làm tuyết đọng ánh lên ráng hồng nhàn nhạt. Ngoài đường khá vắng, người đi lại cũng hối hả. Hôm nay là hai mươi ba tháng Chạp, ai nấy đều mong nhanh nhanh về nhà cúng ông Táo. Tiếng khấn ông Táo sang sảng vọng ra từ con hẻm nào đó, “Hằng năm có một ngày bận rộn, cúng Táo quân hăm ba tháng Chạp. Chính giữa đặt bàn rộng thênh thang, hai bên hai đĩa kẹo đầy ngập, chén nước đậu đen mới pha sẵn, trong lư một nén hương vừa thắp. Người nhà tấp nập quỳ xin khấn, cầu Táo quân ban phúc rộng khắp.” Có người sốt sắng đã đốt pháo đì đùng.
Hoàng Khắc Vũ ôm một bọc đồ, chạy từ đầu Bắc đến đầu Nam đường Tây Thập Khố, tới cổng nhà thờ Tây Thập Khố mới dừng lại. Trời đang đổ tuyết, song người cậu lại nóng bừng. Hoàng Khắc Vũ quên cả lau mồ hôi trán, nhìn sang bên hông nhà thờ, thấy Lưu Nhất Minh đang thong thả từ đầu Nam đi lại, tay còn xách một hộp vuông mạ nhũ vàng. Hoàng Khắc Vũ ngạc nhiên, “Ông đi từ Tiền Môn tới sao lại nhanh hơn tôi từ chùa Long Phúc chạy sang vậy?” Lưu Nhất Minh thản nhiên búng tay, “Ai cắm đầu chạy như ông, tôi ngồi xe điện.” Hoàng Khắc Vũ trợn trừng mắt, cảm thấy Lưu Nhất Minh chơi gian, đang định cãi thì đã bị Lưu Nhất Minh đẩy đi, “Mau lên, hôm nay bọn mình phải đi đưa đồ, đừng dùng dằng phí thời gian nữa.”
Trong lúc nói chuyện, tuyết lớn lại đổ xuống. Hai cậu đi cạnh nhau, ngoặt vào một con ngõ phía Đông đường Tây Thập Khố, tên là ngõ Thảo Lam Tử. Ngõ này không hẹp, nhưng chẳng hiểu sao vừa bước vào Hoàng Khắc Vũ đã thấy gai người, hơi lạnh từ mặt đất truyền vào lòng bàn chân rồi theo bắp chân lan dần lên. Cậu bất giác nhìn quanh, thấy trên đầu tường hai bên tuyết đọng thành dải trắng xóa như đeo tang, chằng chịt dây điện, in bóng xuống mặt tuyết như vô số người dang hai tay kêu cứu.
Hoàng Khắc Vũ thấy không ổn, bèn nhìn sang Lưu Nhất Minh, chỉ thấy kính cậu ta phủ mờ sương, không trông rõ sắc mặt. Cậu đành im lặng đi tiếp. Hành lang cũng đọng đầy tuyết, chi chít mấy hàng dấu chân chồng chéo lên nhau, vươn dài về phía bóng tối cuối đường. Tuyết rơi lả tả, chẳng bao lâu đã xóa nhòa dấu chân.
Hai người thở ra khói trắng, lần từng bước theo dấu chân trên tuyết. Cả con ngõ chỉ nghe tiếng chân giẫm lên tuyết sột soạt, càng làm nổi bật không khí yên tĩnh đến đáng sợ. Càng đi sâu vào trong càng tối. Thậm chí Hoàng Khắc Vũ còn nghĩ nếu cứ đi tiếp chẳng biết có phải sẽ tối om không, tới chừng đó phải làm sao đây.
Qua một khúc ngoặt, trước mắt hai cậu sáng bừng lên. Một bóng người dong dỏng cao đang đứng dưới ngọn đèn đường. Tay trái y giương một chiếc ô lớn màu đen che đầu, song tay phải lại giơ ra ngoài vành ô hứng tuyết, dường như rất thích thú với những bông tuyết bay bay. Thấy bóng người nọ, hơi lạnh toàn thân Hoàng Khắc Vũ chớp mắt tan biến. Cậu toét miệng cười, còn chưa kịp lên tiếng chào thì Lưu Nhất Minh đã tranh nói trước, “Cháu chào chưởng môn.” Hứa Nhất Thành rụt tay lại cười nói, “Đã bảo bao nhiêu lần rồi, gọi là chú Thành thôi.” Lưu Nhất Minh đáp, “Đâu có lẽ ấy.” Đoạn đưa mắt nhìn Hoàng Khắc Vũ, song Hoàng Khắc Vũ bĩu môi phớt lờ, “Cháu chào chú Thành.” Bấy giờ hai cậu nhìn quanh mới thấy Hứa Nhất Thành đang đứng đối diện với đôi cánh cổng sơn đen, dựa Nam hướng Bắc, bên trên treo tấm biển: Trại tạm giam tòa án hình sự đặc biệt Bắc Bình, cổng lớn đóng im ỉm, bên cạnh còn có một cửa ngách, phía trên viết sáu chữ “Ngoài pháp luật còn nhân ái” bằng sơn trắng, có hai tên lính ôm súng đứng canh, mặt lạnh như băng, trước mặt giăng dây thép gai ngăn cách.
“Có mang đến không?” Hứa Nhất Thành hỏi.
Lưu Nhất Minh chìa hộp vuông ra, “Xíu mại Đô Nhất Xứ, vừa ra lò đấy ạ.” Hoàng Khắc Vũ cũng lấy trong túi ngực ra một bọc vải bông, “Dê nướng Bạch Khôi đây, cháu nhét trong ngực áo nên vẫn còn nóng ạ.”
Thịt dê kỵ nhất là ăn lạnh. Hoàng Khắc Vũ phải chực sẵn ở Bạch Khôi, đợi dê nướng vừa ra lò, cho ngay vào hộp gỗ, bọc trong vải bông rồi chạy một mạch đến đây. Cậu chạy cũng nhanh nên từ chùa Long Phúc đến tận ngõ Tây Thập Khố mà bọc vải vẫn còn ấm.
Hứa Nhất Thành đón lấy cả hai thứ, điềm đạm nói, “Hai đứa vất vả quá.” Đúng lúc này đầu ngõ lại vang lên tiếng bước chân, rồi Dược Lai hổn hển chạy tới, mũ trên đầu lệch cả đi vì chạy, tay cũng xách một hộp đồ ăn, “Chú Thành… Chưởng môn, cháu mang sủi cảo đến… đến rồi đây. Mỗi nhà năm cái, tổng cộng hai mươi lăm cái.”
Dược Lai đỏ bừng cả mặt, nước mũi chảy dài vì chạy. Hứa Nhất Thành liền móc một chiếc khăn tay kẻ caro ra, lau nước mũi cho nó rồi vỗ vai bảo, “Hôm nay tết ông Táo, có thế nào cũng phải cho cha cháu ăn bữa sủi cảo, cả thịt dê nướng và xíu mại mà bình thường anh ấy thích nhất nữa. Mau đem vào đi, chú đã nhờ chú Phó Quý lo lót người ta rồi, nhớ là chỉ được mười lăm phút thôi đấy.” Dược Lai đón lấy hai hộp đồ ăn, mắt đỏ hoe. Nó đang định nói gì đó, nào ngờ nước mũi lại chảy ra, làm nó phải vội vàng hít vào theo quán tính. Thấy thế, Hứa Nhất Thành không nhịn được cười, vỗ nhẹ vào đầu nó, “Đem vào nhanh lên, đừng để nguội.” Dược Lai vâng dạ rồi khom người chui qua lưới thép gai. Lính canh biết nó đến thăm tù, song không ngờ thằng oắt này lại chui qua lưới thép gai, theo phản xạ định giơ súng lên. Hứa Nhất Thành phải hắng giọng ra hiệu, chúng mới hạ súng xuống, trừng mắt nhìn Dược Lai. Dược Lai vội cười trừ, “Quen thói chui lỗ chó, trèo nóc lều rồi, chưa bỏ được, chưa bỏ được.” Vừa khúm núm thanh minh vừa len vào cửa ngách, ngay sau đó, cửa ngách sập lại đánh “rầm”.
Tuyết càng lúc càng nặng hạt, Hoàng Khắc Vũ và Lưu Nhất Minh không mang ô, đành rúc vào dưới tán ô của Hứa Nhất Thành. Cả ba đều cao lớn, chen nhau dưới một tán ô, mỗi người đều phơi nửa thân mình ra ngoài, chẳng mấy chốc đã trắng xóa tuyết.
Lưu Nhất Minh chợt hỏi, “Vừa rồi Dược Lai nói mỗi nhà trong Minh Nhãn Mai Hoa gói năm cái sủi cảo, phần của nhà chưởng môn là ai gói thế?”
“Cô nhà chú.”
“Cô ấy biết gói ạ?”
Hứa Nhất Thành ngượng nghịu gãi mũi, “ừm, cô ấy vừa học vừa làm luôn. Để khỏi bị lòi nhân lúc hấp, suýt nữa còn định lấy keo dán mép sủi cảo.”
“Cu Bình thế nào rồi ạ?”
“Ngoan lắm, ít khóc, xem ra sau này cũng sẽ là một người đọc sách.” Nói đến đó, Hứa Nhất Thành phì cười, “Nhất Minh đừng vòng vo nữa, có gì thì hỏi luôn đi.” Lưu Nhất Minh bị nói trúng tim đen, lặng đi giây lát mới đáp, “Cha Dược Lai có tội với chính phủ, lại phụ lòng Minh Nhãn Mai Hoa, rơi vào cảnh này cũng là tự làm tự chịu. Sao chưởng môn phải đích thân đến thăm nom, không sợ kẻ khác xì xào ư?”
Hứa Nhất Thành đoán cậu nhất định sẽ hỏi câu này, hơi nhích ra ngoài để nhường cho hai cậu che ô rồi đáp, “Hôm nay ông Công ông Táo, là ngày hối lộ Táo quân, nhà nhà cúng ông Táo để bịt miệng không cho ông tâu cái xấu trong năm lên thiên đình, gọi là lên trời nói lời hay, xuống bếp ban phúc lành. Nhưng hai đứa nghĩ mà xem, Táo quân nói gì thì nói vẫn là thần tiên, ít kẹo mạch nha đó làm sao bịt miệng nổi? Ngài vốn tỏ tường như gương, chẳng qua không nói ra vì muốn cho người đời cơ hội sửa sai thôi.”
Hoàng Khắc Vũ tấm tắc, “Chú Thành đúng là học vấn uyên thâm, cháu chưa nghe thấy ai giảng giải thế bao giờ.”
“Chú bịa đấy.”
“…”
Hứa Nhất Thành phá lên cười, làm tuyết đọng trên vai lộp độp rơi xuống. Đoạn y nghiêm mặt, “Nói là nói đùa, nhưng đạo lý vẫn là thật. Hai đứa biết ngón gắn sứ không?” Lưu Nhất Minh và Hoàng Khắc Vũ tuy không thuộc Huyền môn nhưng thường thức này dĩ nhiên vẫn biết, chỉ không hiểu sao Hứa Nhất Thành tự dưng lại nhắc đến, liền đưa mắt nhìn nhau.
“Chú từng thấy anh Hành dùng kỹ thuật gọi là Qua cầu lên tiên, gắn đồ sứ vỡ liền lạc lại như mới, không chút sơ hở. Sứ vỡ còn gắn lại được, con người ta dĩ nhiên cũng có thể sửa đổi. Anh Hành đúng là có lỗi, chú không hối hận về việc đưa anh ấy vào tù. Có điều chú tin rằng với trí tuệ của anh ấy, sớm muộn cũng sẽ nghĩ thông suốt mà hối cải thôi. Chú sẽ chờ.”
Hứa Nhất Thành nhìn về phía con hẻm tối om bên ngoài vầng sáng đèn đường, ánh mắt sáng rực.
“Chú không vào thăm ạ?” Lần này là Hoàng Khắc Vũ hỏi, cậu để ý thấy dấu chân Hứa Nhất Thành chỉ đến dưới ngọn đèn đường, không kéo dài tới cửa trại tạm giam.
Hứa Nhất Thành buồn bã lắc đầu, “Anh Hành không chịu gặp nên chú mới phải gọi Dược Lai đến. Cha con ruột có gì nói chuyện cũng tiện.”
Ba người đang trò chuyện chợt nghe tiếng cửa mở, rồi Dược Lai bước ra. Nó xách ba chiếc hộp không, vẻ mặt rầu rĩ, mắt còn ngấn nước, rõ ràng là vừa khóc. Dược Lai nói, “Cha cháu ăn hết sủi cảo, nhưng không đụng đến hai món kia. Ông ấy nói trong lòng vẫn có Minh Nhãn Mai Hoa, chỉ là không còn mặt mũi hưởng thụ. Cha còn nhờ cháu nhắn lại chú một câu…” Hứa Nhất Thành giơ tay ngăn nó nói tiếp, cụp ô lại đánh soạt rồi mặc cho tuyết đổ trắng xóa hai vai, chậm rãi đi đến khoảnh đất trống trước nhà giam, phong thái như núi cao nước sâu. Y nhắm mắt lại giây lát, đoạn dùng mũi ô viết xuống mặt tuyết, động tác như mây trôi nước chảy. Lưu Nhất Minh vẫn tự hào về truyền thống gia đình, đến giờ mới hay chưởng môn không chỉ am tường ngón nghề chính của nhà mình, mà thư pháp cũng kinh thế hãi tục. Lấy ô làm bút, lấy tuyết làm mực, tưởng nguệch ngoạc song chữ y viết ra đầy phóng khoáng, dạt dào cảm xúc. Dưới ánh đèn đường, vụn tuyết bay tung lên, ngọn bút tung hoành khép mở, lực vận kéo dài, về sau thế bút tựa hồ đã hòa làm một với bóng hình cao gầy trong tuyết, thần khí hiên ngang. Người tức là chữ, chữ tức là người. Cuối cùng Hứa Nhất Thành dừng bút, xòe ô ra hỏi Dược Lai, “Có phải mấy chữ này không?”
Dược Lai cúi xuống nhìn rồi gật đầu lia lịa, ngạc nhiên hỏi, “Sao chú đoán được thế ạ?”
Hứa Nhất Thành chỉ cười không đáp. Y đưa ô cho Hoàng Khắc Vũ để ba đứa che chung, rồi xoay người đi dọc theo hành lang hẹp ra ngoài, dần dần chìm vào bóng tối đầu kia con ngõ cùng mưa tuyết ngập trời.
Trên mặt đất tổng cộng có năm chữ. Chính giữa là một chữ hối, bốn bên bốn chữ: lòng, người, việc, lỗi. Gió tuyết mỗi lúc một lớn, mấy chữ ấy chẳng mấy chốc đã bị xóa mờ rồi biến mất, chẳng còn dấu tích.