Ngoại truyện 1 Quốc khánh
Hứa Hòa Bình chẳng bao giờ ngờ chỉ sau mười giờ đồng hồ, mình và ông bạn đồng nghiệp là Ngô Đông Sơn đã âm dương đôi ngả.
Lúc này anh đang đứng trước một khu nhà tập thể năm tầng ở thành Tây An. Hôm nay là Quốc khánh, khắp nơi trong sân đều chăng đèn kết hoa. Nhưng bên ngoài đơn nguyên trước mặt lại đỗ lù lù một xe cấp cứu và một xe cảnh sát, trong xe trống trơn. Mấy người trông có vẻ là học sinh đứng xúm xít quanh đó, lo lắng nhìn lên tầng. Qua lớp cửa kính nhờ nhờ ở ban công bên phải tầng ba, thấp thoáng thấy bóng người đi lại. Cầu thang văng vẳng tiếng nức nở, nghe rõ mồn một giữa buổi sớm yên tĩnh này.
Hứa Hòa Bình nhíu mày, theo anh nhớ thì nhà thầy Sơn cũng ở tầng ba, hay là xảy ra chuyện gì? Anh siết chặt chiếc cặp da, lại gần một người dáng dấp như học sinh, hạ giọng hỏi, “Xin hỏi có phải nhà thầy Ngô Đông Sơn ở tầng ba không?” Cậu học sinh kia nhìn anh đầy cảnh giác rồi hỏi anh là ai. Hứa Hòa Bình liền rút thẻ nhà giáo ra, “Tôi là Hứa Hòa Bình từ Bắc Kinh tới Tây An công tác, có hẹn đến thăm thầy Sơn.”
Có lẽ thẻ nhà giáo đã phát huy tác dụng, cũng có thể vì Hứa Hòa Bình ăn nói nhẹ nhàng hòa nhã nên cậu học sinh cũng bớt dần cảnh giác, nhưng vẻ đau đớn in hằn trên mặt thì không sao xua tan được. Cậu ta quệt nước mắt, “Thầy Sơn mất rồi.”
Hứa Hòa Bình bàng hoàng hỏi tại sao. Cậu ta đáp mình cũng không rõ tình hình cụ thể, chỉ nghe nói tối qua thầy Sơn đột tử. Sáng sớm nay con thầy tới đưa đồ ăn sáng mới phát hiện ra, giờ bác sĩ và cảnh sát đang ở trên nhà. Học sinh thầy hay tin cũng kéo tới, đều đợi cả trên gác.
Tin dữ bất ngờ này khiến Hứa Hòa Bình không khỏi ngỡ ngàng. Tối qua sau khi đến Tây An, anh đã gọi điện cho thầy Sơn, hẹn sáng nay sẽ tới gặp gỡ trò chuyện, không ngờ chỉ qua một đêm đã âm dương đôi ngả. Hứa Hòa Bình ngẩng lên, thấy hơi choáng váng. Nhìn lên cửa sổ tầng ba, lớp kính dày hình như lại phủ thêm một tầng khói sương, tựa hồ cả thế giới đều trở nên hư ảo.
Tình bạn giữa Hứa Hòa Bình và Ngô Đông Sơn phải kể từ đầu những năm 60. Bấy giờ Cục Văn vật Thiểm Tây đang định khai quật Càn lăng, tổ chức một buổi hội thảo tập hợp các học giả từ nhiều nơi. Là chuyên gia về lịch sử kiến trúc cổ Trung Quốc, Hứa Hòa Bình cũng được mời, trong buổi hội thảo, anh làm quen với Ngô Đông Sơn làm khảo cổ điền dã ở Tây An, đôi bên vừa gặp đã như quen biết từ lâu, kết thành bạn thân. Tuy về sau kế hoạch khai quật Càn lăng bị trung ương ngưng lại, nhưng hai người vẫn giữ liên lạc.
Lần này Hứa Hòa Bình nhân dịp nghỉ Quốc khánh đến Tây An, một là đưa vợ con đi chơi cố đô, hai là xử lý chút chuyện riêng, ba là định tới thăm Ngô Đông Sơn đã về hưu để hỏi vài việc. Chẳng ngờ vừa tới nơi đã nhận được tin dữ.
Chẳng mấy chốc trên gác có tiếng ồn ào, rồi hai người khiêng cáng từ từ đi xuống, trên cáng đặt một người mặt phủ vải trắng. Bàn tay người chết thõng xuống bên cáng, Hứa Hòa Bình thoạt nhìn đã nhận ra tay Ngô Đông Sơn, bởi ông thường lặn lội đi khảo sát khắp Quan Trung nên bàn tay đen đúa thô tháp chẳng khác tay nông dân, nhất là vết chai dày cộp ở hổ khẩu đập ngay vào mắt. Bàn tay này từng không chỉ một lần cầm nắm những món đồ đồng tinh xảo, giơ lên trước mặt Hứa Hòa Bình, cùng lúc ấy, một giọng nói mang âm sắc Thiểm Nam sẽ rù rì kể lại quá trình khai quật nó.
Những chuyện như thế từ nay sẽ chẳng còn nữa.
Hứa Hòa Bình chôn chân nhìn thi thể thầy Sơn được khiêng lên xe cấp cứu, rồi xe bon bon chạy đi. Sau đó xe cảnh sát cũng đi mất, chỉ đợi có thế, đám học sinh liền chen nhau chạy lên gác, Hứa Hòa Bình cũng đi theo.
Cửa nhà thầy Sơn mở toang, trong nhà chỉ có Ngô Chứng, con trai duy nhất của thầy đang tất bật. Vợ thầy Sơn mất đã lâu, chỉ có con trai chăm sóc ông.
Ngô Chứng mắt đỏ hoe, rõ ràng là vừa khóc. Thấy có người đến, anh vội lau khô nước mắt. Học sinh thầy Ngô vốn quen biết với Ngô Chứng nên cũng chẳng nhiều lời, chỉ an ủi mấy câu rồi tản đi giúp dọn dẹp di vật của thầy. Bấy giờ Ngô Chứng mới để ý đến một người cao gầy trông có vẻ trí thức đứng ngoài cửa, vội hỏi ông là ai.
Hứa Hòa Bình rút thẻ giáo viên ra, trình bày mục đích đến. Chắc hẳn Ngô Chứng đã nghe bố nhắc tới cuộc hẹn này, bèn mời anh vào nhà. Nhà thầy Sơn vô cùng giản dị, không có đồ gì đắt đỏ, khắp nhà chỉ ngồn ngộn những sách là sách. Nổi bật nhất là khung kính lớn treo ngay trên xô pha, bên trong nhét đầy những bức ảnh nho nhỏ của thầy Sơn chụp tại các hiện trường khảo cổ hoặc hội nghị, cười tươi khoe hàm răng to cồ cộ.
Hứa Hòa Bình tìm thấy cả ảnh chụp chung của họ trước Càn lăng. Hồi ấy có mấy nông dân vô tình đào ra một cái hang ở gần Càn lăng, nghi là lối vào mộ nên mọi người đang dự hội thảo nghiên cứu lập tức kéo đến hiện trường xem thử, tiếc rằng không vào được, chỉ có thể chụp ảnh lưu niệm.
“Thầy Sơn sao lại qua đời đột ngột thế?” Giọng Hứa Hòa Bình rất nhẹ nhàng, song vẫn thoáng vẻ nôn nóng và đau đớn.
Ngô Chứng thở dài, “Bố tôi ở một mình. Hôm qua có một bọc sách của bố gửi đến, để ở phòng bảo vệ đơn vị. Tôi lấy sách đưa đến cho bố, lúc ấy ông cụ vẫn còn, hai bố con còn nói với nhau mấy câu. Sáng nay tôi đưa đồ ăn sáng tới, gõ cửa mãi không thấy động tĩnh gì, rèm cửa bên ngoài vẫn đóng im ỉm, tôi bèn lấy chìa khóa tự mở cửa vào nhà, thấy ông cụ nằm bất động trên giường, kiểm tra thì đã…” Kể tới đây, Ngô Chứng nghẹn ngào không nói tiếp được nữa. Hứa Hòa Bình vội rút trong túi áo một chiếc khăn tay trắng tinh, đưa cho anh ta.
Ngô Chứng lau nước mắt kể tiếp, “Tôi gọi ngay cho bệnh viện, bác sĩ tới kiểm tra sơ bộ, nghi ngờ tối qua bố tôi đột ngột phát bệnh tim rồi mất.”
Hứa Hòa Bình thấy rất lạ. Tuy thầy Sơn có vấn đề về tim, nhưng sao tự dưng lại nghiêm trọng tới mức phát bệnh được? Lẽ nào là bị kích động? Ngô Chứng gật đầu, “Đúng thế, bác sĩ nói ông cụ có lẽ đã gặp phải cú sốc gì đó nên bị nhồi máu cơ tim.”
Hứa Hòa Bình biến sắc, bất giác ngồi thẳng người lên, “Lẽ nào đây là mưu sát?”
Ngô Chứng lắc đầu, “Sáng nay lúc tôi mở thì cửa khóa trong. Cảnh sát cũng kiểm tra rồi, cửa sổ vẫn nguyên vẹn, không có dấu vết cạy mở, họ còn hỏi cả bảo vệ và hàng xóm, khẳng định tối qua không có ai tới cả.”
Hứa Hòa Bình cúi đầu trầm ngâm giây lát rồi lại ngẩng lên, “Thế tối qua bố anh ở nhà làm gì? Có phải là đọc tài liệu hay thư từ gì không?”
Có lúc chẳng cần có mặt, chỉ một câu nói, một mảnh giấy cũng đủ lấy mạng người ta.
Nhưng Ngô Chứng phủ nhận ngay, “Bố tôi lúc mất mặc nguyên quần áo nằm trên giường, dưới sàn cạnh giường còn một cuốn sách đang mở, chắc là phát bệnh trong lúc đang đọc sách.”
“Đó là cuốn gì?”
“Để tôi dẫn thầy vào xem.”
Ngô Chứng đứng dậy, dẫn Hứa Hòa Bình vào phòng ngủ của Ngô Đông Sơn. Gian phòng cũng không rộng, vừa vào cửa đã thấy hai bên là bốn giá sách gỗ chạy từ sàn đến tận trần, chất đầy sách vở bản đồ, còn rất nhiều ghi chép về khảo cổ viết tay, khiến không gian trở nên vô cùng chật hẹp. Ở gần cửa sổ, giữa hai hàng giá sách đặt một chiếc giường gỗ đơn, nửa giường chăn gối ngổn ngang còn nửa kia cũng xếp đầy sách. Trên đầu giường là ngọn đèn bàn được bắt vít vào tường, có lẽ thầy Sơn muốn để dành chỗ trống quý giá trên tủ đầu giường để xếp sách.
Thầy Sơn rất mê sách, không chỉ thích sưu tầm mà còn thích đọc sách. Hứa Hòa Bình biết hằng ngày trước khi đi ngủ thầy đều phải đọc sách nửa tiếng, tới lúc ngủ sẽ tiện tay đặt quyển sách sang bên cạnh. Anh nhìn quanh, thấy cạnh gối có một cuốn sách mỏng.
“Cuốn cuối cùng bố tôi đọc trước khi qua đời đấy. Lúc tôi bước vào, nó đang nằm úp dưới sàn, sau khi cảnh sát kiểm tra xong, tôi mới nhặt lên đặt cạnh gối.”
Được cho phép, Hứa Hòa Bình cầm sách lên xem, là một cuốn sách khá cũ, có tên Báo cáo tu sửa lăng mộ cổ Thiểm Tây.
Năm 1930, chịu ảnh hưởng mạnh mẽ từ vụ trộm Đông lăng, chính phủ Nam Kinh đã ban hành Luật bảo tồn cổ vật, Ủy ban Bảo tồn cổ vật trung ương tiến hành rà soát tất cả các di tích cổ trên toàn quốc. Trong đó Thiểm Tây được coi là vùng trọng điểm, cấp trên còn tổ chức cho rất nhiều học giả và chuyên gia tới điều tra trên diện rộng, tập hợp thành một báo cáo. Báo cáo này chưa hề được xuất bản chính thức, trừ sáu bản gửi lên trung ương, một bản do chính quyền tỉnh và Sở Giáo dục giữ, chỉ in chừng mười bản, gửi tới các trường đại học lớn và các học giả nổi tiếng.
Báo cáo này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với việc khảo sát văn vật tỉnh Thiểm Tây. Tiếc rằng sau nhiều năm chiến tranh đã mất mát hầu hết. Hứa Hòa Bình có trí nhớ cực tốt, còn nhớ mấy năm trước thầy Ngô Đông Sơn viết thư khoe rằng sau khi tìm kiếm qua nhiều nguồn, ông đã tìm được một cuốn từ một người tên Cơ Vân Phù, quý như báu vật. Từ đó Hứa Hòa Bình đã bắt đầu thấy tò mò về nhân vật Cơ Vân Phù bí hiểm này. Lần này tới Tây An, sau khi gặp thầy Sơn, anh cũng định đến Kỳ Sơn gặp Cơ Vân Phù một phen.
Giờ lại thấy cuốn Báo cáo tu sửa lăng mộ cổ Thiểm Tây bên giường người mất, lẽ nào giữa hai chuyện này có liên quan đến nhau?
Hứa Hòa Bình giở sách ra lật xem một lượt. Chất lượng in ấn của cuốn báo cáo này khá xấu, mực in nhiều chỗ bị nhòe, chất giấy ố vàng, xén qua quýt, nếu không giữ gìn cẩn thận, e rằng chẳng còn được mấy năm.
Nội dung báo cáo rất khô khan, rặt những bảng biểu và bản đồ, nếu không phải học giả chuyên nghiệp sẽ thấy chán ngắt. Xét trên góc độ sưu tầm sách chuyên nghiệp thì cuốn sách này không có nhiều giá trị, có lẽ chỉ thầy Sơn mới quý hóa nó mà thôi. Hứa Hòa Bình đọc một lúc lâu, chẳng thấy có chỗ nào làm Ngô Đông Sơn sốc được cả.
“Bố anh tìm đâu được cuốn này thế?” Hứa Hòa Bình lại hỏi.
Ngô Chứng lúng túng gãi đầu, không sao trả lời được, anh vốn không đọc nhiều sách nên cũng chẳng biết mấy về việc sưu tầm. Hứa Hòa Bình lại lật thêm mấy trang, chợt mắt anh sáng lên, phát hiện thấy có vết bút chì lờ mờ ở trang bìa lót. Hứa Hòa Bình lau kính ghé sát mắt lại nhìn, thấy bên trên viết sáu chữ: “Kỷ niệm đồng chí Chí Loan”, phía dưới là một dãy số, có lẽ là ngày tháng, rơi vào khoảng hai năm trước. Nét chữ đúng là chữ Ngô Đông Sơn. Hai bên cuốn sách còn có bốn vết xây xước nhỏ, đối xứng nhau.
“Đồng chí Chí Loan là ai thế?”
Ngô Chứng à lên rồi ra phòng khách gỡ khung ảnh lớn xuống, trỏ một tấm trong số đó, “Chú ấy đây.” Hứa Hòa Bình ngó vào, thấy một bức ảnh chụp chung, thầy Sơn tầm tuổi trung niên đứng cạnh một người đàn ông mặt tròn trán rộng, cả hai cười tươi, sau lưng là tường thành cổ Tây An.
Nhìn kỹ lại, Hứa Hòa Bình phát hiện hai người không chỉ có một bức ảnh chung. Từ trẻ đến già, gần như mỗi giai đoạn trong đời thầy Sơn đều có một bức ảnh chụp cùng đồng chí Chí Loan, xem ra đôi bên hết sức thân thiết.
“Chú ấy tên Trương Chí Loan, tôi vẫn gọi là chú Loan, bạn nối khố từ bé của bố tôi đấy.” Ngô Chứng giải thích.
Hứa Hòa Bình dè dặt hỏi, “Giờ Trương Chí Loan đang ở đâu? Gần đây có gặp bố anh không?”
Ngô Chứng lắc đầu, “Chú ấy trước đây làm việc ở Tây An, về sau bị điều đến Thành Đô. Từ sau khi bố tôi nghỉ hưu, hai người không gặp nhau nữa, chỉ thỉnh thoảng thư từ qua lại thôi. Nhưng một năm trở lại đây cũng chẳng thấy thư từ gì cả.”
Hứa Hòa Bình hít sâu một hơi, “Cho tôi hỏi câu cuối cùng nhé, bố anh có hay lùng mua sách cũ không?” Ngô Chứng gật đầu lia lịa, “Có có, lương hưu của bố tôi đổ hết vào đó, ông qua lại với hầu hết con buôn sách trên cả nước. Họ nắm rõ sở thích của ông cụ, hễ tìm được cuốn gì hay sẽ gửi thẳng cho. Hôm qua tôi chẳng vừa lấy hộ ông cụ một bọc sách từ phòng văn thư đấy thôi.”
“Cuốn Báo cáo tu sửa lăng mộ cổ Thiểm Tây này cũng nằm trong số đó ư?”
“Cái đó tôi không rõ…” Nói được nửa câu, anh bỗng nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi ngồi thụp xuống. Bọc sách hôm qua vẫn nằm cạnh tủ đầu giường, giấy bọc mới xé một nửa, bên trong vẫn còn mấy cuốn sách. Ngô Chúng rất nhanh trí, bèn đặt cuốn Báo cáo tu sửa lăng mộ cổ Thiểm Tây lên trên đống sách rồi bọc giấy lại, quả nhiên nếp gấp trên giấy bọc trùng khớp luôn. Sợi dây buộc sách cũng trùng khớp với bốn vết xước hai bên Báo cáo tu sửa lăng mộ cổ Thiểm Tây.
Có thể thấy cuốn sách này là một trong mớ sách cũ được đưa tới tối qua.
Hứa Hòa Bình thở dài, tháo kính ra lau rồi trầm giọng nói, “Có lẽ tôi đã đoán ra bố anh vì sao mà qua đời rồi.” Ngô Chứng tròn mắt, không ngờ vị khách này lại thốt ra một câu như vậy.
“Thầy… Thầy nói sao cơ?”
Hứa Hòa Bình cầm khung ảnh treo lại lên tường rồi quay lại đáp, “Bố anh rất quý cuốn Báo cáo tu sửa lăng mộ cổ Thiểm Tây này, vậy mà lại tặng cho Trương Chí Loan, chứng tỏ ông ta cũng là người yêu sách. Tôi đoán có lẽ bố anh đã dứt ruột đem cuốn sách khó khăn lắm mới lùng tìm được này tặng cho Trương Chí Loan làm kỷ niệm trước khi bị điều đến Thành Đô.”
Anh giở trang bìa lót ra, chỉ cho Ngô Chứng thấy hàng chữ mờ mờ bằng bút chì và ngày tháng bên dưới. Ngô Chứng gật đầu xác nhận, đúng là chú Loan rời Tây An vào khoảng thời gian đó.
“Nhưng sao cuốn sách này lại được đưa về cho bố tôi?” Ngô Chứng thắc mắc.
Hứa Hòa Bình lại cho anh ta thấy địa chỉ người gửi bọc sách này tới, là một hiệu sách ở Thành Đô. Thời bấy giờ tuy thị trường sách cũ chưa mở rộng, nhưng giới sưu tầm sách vẫn hoạt động, một vài tay buôn sách vẫn liên lạc với các nhà sưu tầm sách trên toàn quốc thông qua hệ thống hiệu sách quốc doanh.
Thấy Ngô Chứng vẫn ngơ ngác chưa hiểu, Hứa Hòa Bình đưa mắt nhìn khắp phòng ngủ của Ngô Đông Sơn, ánh mắt bùi ngùi, “Anh có biết một người yêu sách trân trọng bộ sưu tập của mình đến mức nào không? Coi như châu báu, đến chết mới thôi.”
Nói tới chủ đề này, giọng Hứa Hòa Bình cao hẳn lên, tâm trạng cũng trở nên kích động, “Một người yêu sách sẽ vô vàn trân quý kho báu của mình, quen mặt bìa từng cuốn một, nhớ kỹ thiết kế từng bản, thậm chí còn phân biệt được mùi mực từng quyển. Anh ta gắn bó với những cuốn sách ấy như người thân trong nhà, như địa chủ bảo vệ kho báu vậy. Nếu còn sống, anh ta sẽ không rời chúng ra.”
Thoạt đầu Ngô Chứng vẫn lơ ngơ không hiểu, song nghe đến câu cuối thì chợt vỡ lẽ, buột miệng “ôi” một tiếng.
Hứa Hòa Bình thở dài, “Anh đoán đúng rồi đấy. Đồng chí Trương Chí Loan cũng là người yêu sách, ắt sẽ hết sức giữ gìn cuốn sách bạn nối khố tặng. Người còn sách còn, người mất sách lạc. Cuốn sách này xuất hiện trong hiệu sách cũ, chứng tỏ Trương Chí Loan đã không còn trên đời này nữa. Người nhà ông ta không hiểu được giá trị của những thư tịch ông ta sưu tầm, nên đã đem tâm huyết cả đời ông ta ra bán hết. Còn thầy Sơn…” Nói tới đó, anh ngừng lời giây lát, “Sau khi dứt ruột đem cuốn Báo cáo tu sửa lăng mộ cổ Thiểm Tây này tặng cho bạn, ông cũng nhắn nhe với đám buôn sách cả nước, hòng tìm mua lại một bản khác. Ngờ đâu quỷ thần xui khiến, hiệu sách cũ ở Thành Đô mua được cuốn sách này từ người nhà đồng chí Trương Chí Loan, đã đem gửi cho ông. Chuyện này cũng chẳng có gì lạ, cuốn sách này không có mấy giá trị sưu tầm, ngoài thầy Sơn ra chắc chẳng ai hỏi tới. Tối qua thầy nhận được sách, trong lúc nằm đọc trên giường, phát hiện ra lời đề tặng của mình dành cho bạn, mới biết đây chính là cuốn sách mình tặng bạn năm nào. Theo những gì thầy ấy biết về Trương Chí Loan, một khi cuốn sách này đến tay thầy, cũng có nghĩa là người bạn thân đã qua đời, bộ sưu tập của ông ấy cũng tan tác, nhất thời thầy ấy bị sốc…”
Ngô Chứng bàng hoàng, đến giờ mới hiểu đằng sau cái chết của cha mình còn một câu chuyện đau lòng như thế. Nếu không nhờ Hứa Hòa Bình lần ra manh mối từ lời đề tặng, e rằng nó đã trở thành một bí mật vĩnh viễn.
“May quá nhờ có đồng chí mới làm rõ được những điều này. Về sau có thời gian, tôi sẽ thay bố đến thắp hương cho chú Loan.” Ngô Chứng xúc động cảm ơn.
“Không có gì đâu, tôi xin chia buồn cùng đồng chí.” Hứa Hòa Bình nhỏ nhẹ đáp.
Nhà họ đang có tang, anh cũng không tiện ngồi lâu, chẳng mấy chốc đã đứng dậy xin phép, rồi xách cặp da chào Ngô Chứng ra về. Sau khi xuống tầng, Hứa Hòa Bình chợt có linh cảm, vội dừng chân ngước lên tầng ba, tựa hồ thoáng thấy linh hồn thầy Sơn vẫn còn lưu luyến đứng bên cửa sổ.
Thực ra Hứa Hòa Bình vẫn còn một điều chưa hiểu, Ngô Đông Sơn qua đời vì sốc trước cái chết của bạn thân, hay đau xót vì thấy bộ sưu tập của người bạn đã tan tác?
Điều này đã trở thành nghi vấn mãi mãi không có lời giải đáp, nhưng cũng chẳng cần tìm hiểu làm gì. Cậu Ngô Chứng này lơ nga lơ ngơ, có lẽ cũng chẳng quý báu gì bộ sưu tập của bố. Vừa rồi khi bước ra khỏi phòng ngủ, Hứa Hòa Bình thấy mấy học trò của Ngô Đông Sơn đang cắm cúi dọn dẹp, còn nhấm nháy nhau vẻ khoái chí. Anh biết, câu chuyện của Trương Chí Loan lại chuẩn bị tái diễn, vòng luân hồi mới của những cuốn sách sưu tầm ấy sắp mở màn.
Những chuyện như thế này anh vẫn thấy nhan nhản ở Bắc Kinh. Hễ có học giả hay chuyên gia nào vừa qua đời, lập tức sẽ có cả đám người xúm lại ngấp nghé những thứ họ sưu tầm cả đời. Con cháu người quá cố thường không hiểu được giá trị của chúng, nên chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã bán sạch những thứ cả đời ông cha mình vất vả gom góp, khiến người ta không nén nổi cảm khái. Việc đời nhìn chung đều như vậy, đâu cứ gì sách vở.
Hứa Hòa Bình vô thức sờ cặp da, trong đó có một cuốn sổ tay bìa da bốn góc bịt bạc chạm hình hoa sen, có liên quan đến một việc quan trọng. Anh vốn định nhờ Ngô Đông Sơn giám định hộ, giờ xem ra vẫn phải tới tìm Cơ Vân Phù mới phá giải được bí mật này. Chuyến này đi phải mất ba ngày, đành để vợ con ở lại Tây An chơi vậy…
Lòng đầy tâm sự, Hứa Hòa Bình trở về nhà khách, thấy con trai chạy ùa đến ríu rít đòi ăn miến thịt dê. Hứa Hòa Bình tiện tay bế con lên, thơm nhẹ vào má rồi buột miệng nói một câu không đầu không đuôi, “Sau này bố mất, đồ đạc của nhà mình con phải giữ lấy, đừng đem vứt đi nhé.”
Bé trai nghe vậy thì tròn mắt ngơ ngác. Hứa Hòa Bình cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn lên vòm trời xanh ngắt. Nếu người quen trông thấy anh lúc này hẳn sẽ giật mình, không ngờ thầy Bình vốn hiền hòa nho nhã, nói năng nhỏ nhẹ lại có ánh mắt sắc sảo kiên quyết đến thế.