← Quay lại trang sách

Chương 1 Cá cược hại thân

“Này Quỷ Hòe, có muốn cá cược không?”

“Hở? Cược chuyện gì? Cược cái gì?”

“Cược xem sau khi ngươi bị sét đánh đen thui thì còn ai thờ cúng ngươi nữa không. Ai thua thì dùng hình dạng nguyên thủy của người đó làm quan tài.”

“Khà khà, lấy… thân gỗ thần nghìn năm làm quan tài, lão Liễu… lấy thi thể to lớn của ngươi?”

“Bớt nói những câu đùa nhạt nhẽo đi. Nào, tới đây…”

Tại một thôn nhỏ tên Tiểu Trạch ở phía tây nam huyện Phù Phong, quận Thủy Bình ở Tần Châu, An Mi đang tranh thủ thời gian chạng vạng rảnh rỗi để ngâm cả cánh tay đầy thương tích vào dòng nước suối mát lạnh. Dòng suối có một vùng nước trong và lặng sóng tại chỗ dòng chảy hiền hòa, vừa hay in bóng khuôn mặt khổ sở của nàng.

Đó là một khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn như sữa dê,ngũ quan thanh tú và rõ nét, nhất là đôi lông mày đen nhánh dưới tóc mái, nó như trăng non, dài mảnh, phần đuôi lại hơi xếch lên. Thái dương mịn màng như lấp lánh các tia sáng xanh… Ấy vậy mà đôi lông mày phong lưu như thế lúc này đây đang nhíu lại, đôi con ngươi đen láy hơi run rẩy, hoảng loạn dưới hàng mi dày.

“Mình phải đi tìm chàng…” Sau khi thở dồn dập một hồi lâu, An Mi ngẩn người nhìn ráng mây hồng trôi qua dưới đáy nước màu xanh lam, nàng lẩm bẩm, vừa sợ hãi nhưng cũng rất kiên quyết.

An Mi họ An, đây là một trong “Chiêu Vũ cửu tính[2]” nổi danh của người Hồ, nguyên quán tại Tây Vực, châu An Tức nước An [3].

Ngạn ngữ đất Tần có câu: “Người Hồ năm trăm năm sau có họ Bạch họ Khang, nghìn năm sau mang họ Triệu họ Trương.”

Thật ra câu này là câu châm chọc người ta nói về người Hồ. Trước triều đình Đại Ngụy ngày nay, Trung Nguyên có mấy trăm năm bị ngoại tộc tàn sát. Hai mươi năm trước, thiên hạ được họ Thiệu dân tộc Hán thống nhất mới xem như kết thúc cục diện người Hồ làm loạn. Tuy rằng triều Đại Ngụy ngày nay cũng chưa thể nói là thái bình thịnh thế, trời yên biển lặng nhưng dù sao thì người Hồ hung ác cũng đã lùi ra quan ngoại. Sau khi được mở mày mở mặt thì thái độ của những người Hán từng chịu đủ loại ức hiếp khó tránh hơi quá khích với người Hồ.

Cũng đúng như câu ngạn ngữ trên - có lẽ một nhánh dân tộc Hồ định cư tại Trung Nguyên năm trăm năm vẫn giữ họ Triệu hay Trương thì bọn họ vẫn cứ là người Hồ. Dòng máu thấp hèn đã được gắn vào họ ngay từ lúc mới sinh ra.

“Mình phải đi tìm chàng.”

“Chàng” trong lời An Mi chính là phu quân của nàng - Từ Trân, vào ngày tân hôn đã bị quan binh dẫn đi Lạc Dương xây kênh Đại Hưng.

Từ hai mươi năm trước, khi người Hồ quấy nhiễu Trung Nguyên rồi phải lùi ra quan ngoại tới nay, hằng năm có rất nhiều thương nhân người Hồ mua thiếu nữ Hồ ở chợ đàn bà tại Quy Từ, Vu Chân [1], rồi đi nghìn dặm xa xôi tới bán ở Trung Nguyên. Xưa nay, những cô gái Hồ xinh đẹp giá rẻ chính là lựa chọn đầu tiên của người nghèo khi mua vợ.

Lúc An Mi mười hai tuổi thì được nhà họ Từ bỏ mười lăm nghìn tiền mua từ một quán rượu ở huyện Phù Phong. Mấy năm qua, từ lớn tới bé nhà họ Từ đều sai nàng như đầy tớ, cho tới năm ngoái nàng hơn mười sáu tuổi thì làm lễ chải tóc2, thành thân với Từ Trân. Ai ngờ vào ngày nàng thành thân thì quan sai đi bắt tráng đinh tới bất ngờ, kết quả là dù đã làm lễ chải tóc nhưng cuộc sống không thay đổi gì cả, thậm chí bà mẹ chồng có tính cách quái đản còn quy chụp chuyện rời đi của con trai là tại nàng, từ đó càng bắt nàng làm nhiều việc hơn.

2.Một trong các tập tục cưới hỏi của dân tộc Hán, trước khi kết hôn thì các cô gái phải thay đổi kiểu tóc, đồng thời cạo sạch phần lông tơ trên mặt.

“Cưới một đứa con gái người Hồ quả nhiên không may mắn.” Khi bà mẹ chồng của nàng là Vương thị nhìn chằm chằm nàng làm việc thì thường đảo đôi con ngươi phát sáng, bĩu môi nói. “Lại chả biết ngày sinh tháng đẻ, ai mà biết có phải khắc mệnh không, mặt nhọn má gầy mắt hồ ly, càng lớn càng không biết an phận…”

An Mi đã nhẫn nhịn thành quen, cũng không cãi lại mà chỉ nhẫn nhục chịu khó, một lòng trông ngóng Từ Trân có thể trở về sớm. Không ngờ đợi một năm cũng không thấy tin tức, chỉ nghe nói lao dịch trên kênh Đại Hưng chết hết nhóm này đến nhóm khác, những người không chết thì do cả ngày ngâm mình trong nước mà chân cũng có dòi. Đa phần đều trở nên tàn phế. Thời gian càng dài thì Từ Vương thị càng cho rằng con trai cả của bà ta tám phần đã mất mạng, liền nghĩ đến chuyện để An Mi thành thân với đứa con trai nhỏ - Từ Bảo - năm nay mới mười bốn tuổi. Trong lòng An Mi trăm nghìn lần không đồng ý nên khó giấu được đôi ba ý hiển hiện trong lời nói, tuy nhiên nếu nàng chống đối lại Từ Vương thị thì nhất định sẽ phải chịu một trận đòn nặng.

Nàng không muốn gả cho người khác, huống hồ trượng phu còn chưa có tin báo tử chính xác. Có khi tìm tới kênh Đại Hưng ở Lạc Dương thì có thể tìm được trượng phu; cho dù phải ở lại nơi đó, ở bên trượng phu tiếp tục đi lính, hoặc tìm việc giặt giũ may vá gần đấy làm kế sinh nhai thì cuộc sống cũng sẽ tốt hơn bây giờ chứ?

Khi lòng nàng đã quyết thì dường như nàng nhìn thấy một tia hy vọng. Nàng phấn khích chạy xuống một con dốc thoai thoải, đón làn gió đêm mùa thu thổi qua bãi lau sậy trắng đang bay nhảy. Nàng chạy một mạch đến bên gốc cây hòe lớn ở đầu thôn, quỳ xuống một cách thành kính, cầu khấn. Đó là một cây thần trong thôn, hằng năm người dân đều làm lễ cúng tế bên gốc cây.

Mùa thu năm ngoái, một trận sấm chớp kỳ lạ đã chém cháy cả cây đại thụ, làm nó không thể đâm chồi non được nữa. Trưởng lão trong thôn cho rằng cây thần bị trời phạt, nhất định có lý do không may mắn nào đấy, từ đó bèn dỡ bàn tế, cờ dài ở cây. Từ sau khi bỏ cúng bái thì dân trong thôn cũng dần dần không để ý tới cây hòe này nữa, thường ngày đi qua cũng chẳng thèm liếc nhìn một cái, chỉ có điều không dám tự ý đốn cái cây đã chết khô đi làm củi đốt mà thôi. Trong thôn chỉ còn An Mi là vẫn nhớ tới cây hòe, bình thường nàng hay lén chạy tới cúi lạy, cầu khấn một hồi. Có khi đi lấy nước ngang qua cũng không mất hy vọng mà vẩy ít nước cho nó, mong có một ngày nào đó nó có thể sống lại.

“Thần Hòe phù hộ, phù hộ cho con đi Lạc Dương tìm thấy phu quân, phù hộ cho con đêm nay lên đường thuận lợi…” Hai tay An Mi đang chắp lại thành hình chữ thập, miệng đang đọc lời cầu khấn thì nàng chợt thấy sắc trời tối hẳn, ráng mây hồng trên bầu trời mênh mông kia bỗng chốc tan biến. Đêm tối lạnh lẽo ập xuống. An Mi giật mình sợ hãi trước cảnh tượng kỳ quái bất thình lình này, nàng không dám nhúc nhích cả một lúc lâu.

Bỗng có tiếng cười êm tai đằng sau cây hòe đã chết khô, tiếp theo đó là tiếng bước chân loạt soạt, dường như có người đang giẫm lên cỏ, đi về phía nàng. “Ngày xưa thì vây quanh ta mồm năm miệng mười, ta cũng lười để ý; nay chỉ còn mỗi một tín đồ, ta đây lại có hứng nghe xem nàng ta muốn cầu gì đây.”

An Mi nhìn chằm chằm người đàn ông mặc quần áo màu xanh đi ra từ đằng sau cây hòe, nàng há hốc miệng, nghẹn họng, ngẩn ra nhìn. Người đàn ông áo xanh vẫn luôn nở nụ cười, nhìn nàng an ủi: “Ngươi đừng sợ, ta chính là cây hòe này.”

Tuy người đàn ông trước mặt anh tuấn phi phàm nhưng mở miệng ra là nói những lời kỳ quái. Ban đầu An Mi sợ hắn đã nghe thấy dự định của nàng là bỏ đi tìm người, sau đó nhìn tướng mạo hắn ta không quen mắt, trông không phải người trong thôn, giọng nói lại ân cần nên lúc này nàng mới thầm yên lòng.

“Này? Ngây người gì đấy?”

An Mi lắc lắc đầu, bấy giờ mới nhớ đến những lời hắn ta vừa nói. Nàng mở to đôi mắt đen láy, nửa tin nửa ngờ nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ thấy tướng mạo hắn thành tao khó tả, dáng vẻ kiệt xuất y như thần tiên mà người ta vẫn kể, một thân quần áo màu xanh không có lấy một nếp nhăn. Nàng không khỏi thầm tin mấy phần.

“Người là… Thần Hòe?” An Mi dè dặt hỏi nhỏ.

“Đúng, cứ coi là thế đi.” Người đàn ông ho một tiếng rồi gật đầu. “Năm ngoái ta cá cược với người ta nên nguyên hình bị sét đánh, vẫn luôn giả chết đến giờ. Nói ra thì cũng cần cảm ơn ngươi, từ sau khi hình dạng của ta biến thành như thế này thì chỉ có mỗi một mình ngươi thật lòng thờ phụng…”

An Mi ngơ ngác, ngập ngừng đáp: “Đó… đó đều là bổn phận… việc nên làm…”

“Ai ôi, xưa nay bản thiếu gia có ơn tất báo, ngươi đối tốt với ta, tất nhiên ta sẽ giúp ngươi.” Người đàn ông áo xanh cười híp mắt, nói xong thì khẽ thổi một hơi về phía An Mi.

Nàng chỉ cảm thấy cánh tay ngứa một chốc, cúi đầu nhìn thì thấy các vết thương trên người đều đã biến mất, lúc này nàng mới thực sự tin tưởng, không khỏi cảm thấy vui mừng, vái một cái đầy thành kính trước Thần Hòe. “Cảm tạ đại ơn của thần tiên. Tiểu nữ muốn đến Lạc Dương tìm phu quân, vẫn phải xin thần tiên chỉ bảo.”

“Lần này ngươi đi đã là số mệnh rồi, chỉ có điều trên đường nhiều hiểm nguy. Thế này đi, ta dùng chút đạo hạnh giúp ngươi.” Nghe người ta gọi là thần tiên quả nhiên gây nghiện, “Thần Hòe” bèn xoay người lai, cạy một mảnh vỏ cây đã cháy đen trên thân cây hòe giả chết rồi nhướng mày đắc ý, quát to: “Mau ra hết cho ta!”

An Mi nhìn Thần Hòe cạy một hồi trên thân cây, mấy con mọt mới đi ra từ cái lỗ. Hắn lại bẻ một nhánh cây to bằng cổ tay rồi đưa hết đến trước mặt nàng.

“Đây là mọt trên người ta, ngươi có biết “năm loại sâu mọt” không?”

An Mi nhìn những con mọt trắng phau không ngừng ngọ nguậy trong lòng bàn tay Thần Hòe, lắc đầu.

“Thần Hòe” kia bèn cười. “Hàn Phi Tử ngày xưa lấy sâu mọt để ẩn dụ, châm biếm năm loại người thoái hóa, không cày cấy, không chiến đấu, phân ra thành học giả, du hiệp, tung hoành gia1, kẻ trốn binh dịch và dân buôn. Năm loại mọt trên tay ta tập hợp tinh khí của năm loại người này, tu ba trăm năm mới được một thân con mọt.”

1.Tung hoành gia hoặc du thuyết gia: chỉ người thuộc học phái thiên về nghệ thuật ngoại giao xuất hiện trong thời Chiến Quốc ở Trung Quốc.

An Mi không biết chữ, cũng không hiểu lời giải thích của Thần Hòe, nàng mở to mắt, ngỡ ngàng hỏi: “Mấy con mọt này có tác dụng gì?”

“Thần Hòe” liền thả năm con mọt lên nhánh cây kia, sau khi bọn chúng chui hết vào thì mới đưa nhánh cây cho An Mi. “Ta đưa năm con mọt này cho ngươi, hằng ngày ngươi cầm theo nhánh cây này mà nuôi chúng nó. Nếu gặp phải hiểm nguy không thể hóa giải thì lấy ra một con. Có điều cách dùng ghê một chút, ngươi phải nuốt nó.”

“Thần Hòe” nói xong thì tinh nghịch chớp mắt với nàng một cái, ai ngờ nàng không hề tỏ vẻ gì, chỉ gật đầu. “Cảm tạ Thần Hòe chỉ bảo. Thật ra có ghê tởm cũng chẳng sao sả, ba năm trước lúc gặp thiên tai, chúng tiểu nữ đều phải khều sâu gỗ trong thân cây liễu mà ăn.”

Sâu gỗ là ấu trùng của bọ xén tóc, có rất nhiều trong thân cây liễu ven sông, hình dạng béo tròn trắng mềm, cũng không biết ngày xưa bị vị tài tử nào ví với cần cổ của mỹ nhân, cũng chính là thức ăn chống đói cho dân chúng lúc gặp nạn đói.

“Cây… cây liễu? Gớm quá đi mất!” Không ngờ sắc mặt “Thần Hòe” lại trắng nhợt, đưa tay che miệng vẻ rất ghê tởm, sau đó quay người vịn vào thân cây hòe rồi run lẩy bẩy biến mất trong không khí.

An Mi cầm nhánh cây, nhìn chằm chằm cây hòe trước mặt một lúc lâu vẫn không hoàn hồn. Cuối cùng nàng hoảng hốt dập đầu ba cái trước cây hòe rồi mới đứng dậy, ngơ ngẩn rời đi.

Sau đó, có tiếng châm biếm lạnh lùng đằng sau cây hòe: “Sâu trên người ngươi thì bảo là “hơi ghê”, ở trên người ta thì lại thành “gớm quá”? Đúng là được người ta gọi tiếng “Thần Hòe” liền khác ngay, phải không Quỷ Hòe?”

“Nói… nói ít thôi!” Quỷ Hòe vẫn đang nằm trong hốc cây, lắp bắp nói. “Dù sao thì cũng là ở trên người ta, nhưng nghe người ta nói nướng con giun trong bụng ngươi lên ăn khiến ta… ọe…”

“Không phải giun, là sâu gỗ, còn nhã nhặn hơn nhiều so với mấy con mọt trên người ngươi. Nói ra thì mấy con mọt đó rõ ràng là tự chúng tu luyện thành tinh, ngươi cũng không thấy ngại mà khoác lác với kẻ phàm trần kia rằng chúng dùng đạo hạnh của ngươi?”

“Nếu chúng không đục thân ta thì có thể tu luyện thành tinh được chắc? Ăn không, uống không, ở không nhiều năm như thế, tất nhiên phải coi là công của ta!”

“Già mồm cãi cố.”

“Hê hê, lão Liễu này, ngươi thấy ấm ức chứ gì, ngươi vẫn tức chuyện ta thắng cược, nhưng sao không nghĩ xem ta cũng phải chịu bao nhiêu khổ sở suốt một năm nay? Yên tâm đi, ta nhất định sẽ đóng nguyên hình của ngươi thành một cái quan tài “thật đẹp”, hoa văn mai lan trúc cúc, uyên ương song hỷ, tùy ngươi chọn!”

“Ta thích nghe ngươi nói mấy câu đùa vô vị.” Quỷ Liễu bị Quỷ Hòe gọi là lão Liễu thì cười lạnh lùng. “Được, ta chọn hoa văn uyên ương song hỷ.”

“…” Quỷ Hòe nghe thấy vậy thì nghẹn lời.

“À đúng rồi, ngươi lấy nguyên hình của ta đi đóng quan tài, vậy ta rảnh rỗi biết đi đâu đây?”

Đây là tình huống mà Quỷ Hòe không hề lường đến trước đó, nhưng không thể uổng công chịu thiên lôi đánh được, người tranh nhau tiếng nói, cây tranh cái quan tài. Cái quan tài kia chắc chắn, nhất định phải làm. “Nhìn thấy cái chạc cây trên đầu ta kia không? Cho ngươi ngồi.”

“Được.” Quỷ Liễu đồng ý có vẻ vô cùng miễn cưỡng, nhưng cuối câu lại ẩn chứa một chút vui vẻ.

Thôi phủ, quận Trần Lưu.

Sự mệt mỏi do giảng Xuân Thu cho môn sinh đến nửa đêm cũng không thể ảnh hưởng tới Thôi Thái thú. Lúc này, ông ta đang tranh thủ lúc trời chưa bình minh, rón rén đi qua bụi cỏ còn vương đầy sương, lén lút vào một gian phòng của người làm, ở đó có một gã sai vặt mới được thuê vào Thôi phủ không lâu đang ngủ.

Lẳng lặng đóng cửa lại, khóe miệng Thôi Thái thú nở nụ cười như không. Mượn ánh sáng lờ mờ lúc bình minh, ông ta nhìn chăm chú người thanh niên đang nằm trên chiếc giường giản dị, lặng lẽ đi tới vén một góc chăn, khẽ gọi người đang ngủ say: “Trường Khanh, Trường Khanh…”

“Hở?” Người nọ đang chìm trong giấc mơ bực mình khi bị làm phiền, mắt lim dim, lẩm bẩm vẻ không vui: “Ai gọi ta đó?”

Lẩm bẩm xong mới phát hiện việc ngụy trang nửa tháng nay đã bị lộ tẩy.

Cơn buồn ngủ biến mất sạch, Phù Trường Khanh chau mày, chán nản xoay người ngồi dậy, lườm Thôi Thái thú một cái. Thôi Thái thú không hề bất ngờ, vuốt vuốt râu, rất đắc ý cười nói: “Môn sinh bảo gã sai vặt mới tới phủ thường nghe lén ta giảng Xuân Thu ở gian bên cạnh, hơn nữa còn thích thảo luận này nọ với bọn chúng, lần nào cũng khiến chúng kinh ngạc. Ta nghe bọn chúng miêu tả liền đoán ra là ngươi, trưởng công tử nổi tiếng của nhà họ Phù ở Thanh Tề - Lạc Dương, Phù Trường Khanh.”

“Thôi đại nhân và tại hạ chưa từng gặp mặt, vậy mà có thể nhận ra tại hạ, đúng là tinh mắt.” Phù Trường Khanh bước xuống giường mặc quần áo. Lúc ngón tay chạm vào chiếc áo kép vải gai trắng thì hơi sững lại rồi bỏ luôn bộ quần áo mộc mạc đó xuống, xoay người đi lấy bao quần áo bên gối, mở ra, để lộ những thứ đồ đạc lấp lánh bên trong: quần lụa trắng thêu hoa tròn, áo kép xanh ngọc, vạt áo màu vàng nâu sáng, túi hương và ngọc bội quấn vào với nhau, tất cả đều là kiểu dáng đẹp đẽ nhất Lạc Dương.

Phù Trường Khanh mặc quần áo như không có ai bên cạnh làm Thôi Thái thú đứng bên giường hơi tức giận. “Phù công tử che giấu thân phận vào ở trong phủ ta, nghe trộm ta giảng Xuân Thu, quả là chính trực.”

“Đúng vậy.” Phù Trường Khanh giơ tay phủi phủi cái mũ sa, quay đầu cười một cái với Thôi Thái thú. “Quả là chính trực.”

Thôi Thái thú nghe vậy thì ngẩn người, bất đắc dĩ nhìn người thành niên vừa mới trưởng thành, khuôn mặt già nua không nén nổi cơn giận. “Phù công tử, Thôi mỗ đây là mang ý kết giao mà tới, ngươi lại làm khó ta thế này là ý gì?”

“Thôi đại nhân!” Phù Trường Khanh đã mặc quần áo xong, lúc này đứng thẳng giữa phòng như cây ngọc, nụ cười quay lưng với ánh nắng ban mai mang chút lạnh lẽo, giống như mặt trời mùa thu bên ngoài cửa sổ kia, ấm nhưng vẫn lạnh. “Ngài có thể nhìn thấu lớp cải trang của ta thì cũng nên biết rõ rằng ta tới không hề có ý làm bạn.”

Sự cự tuyệt thản nhiên trong lời nói làm sắc mặt Thôi Thái thú thay đổi hẳn, ông ta tức tới mức giọng nói cũng run rẩy: “Được, được lắm! Người ta nói trưởng công tử nhà họ Phù giỏi bàn mưu tính kế, tự cao tự đại, hôm nay Thôi mỗ cũng coi như được thấy. Vốn dĩ ta còn tưởng ngươi là kẻ ham học hỏi…”

“Tại hạ hâm mộ ngài nên mới tới, sau khi hết hứng thì đi, cần gì phải kết giao?” Phù Trường Khanh cười nhẹ, tay phải đưa lên làm động tác như thiếu một chút, híp mắt giơ tới trước mặt Thôi Thái thú. “Huống hồ tại hạ cho rằng lời diễn giải của đại nhân về Xuân Thu còn thiếu một chút như này…”

Thế là sáng sớm nay, Thôi Thái thú có ba nghìn môn sinh, đương thời có địa vị tối cao trong việc diễn giải Xuân Thu đã mất sạch thể diện…

Trên con đường núi duy nhất nối Lạc Dương và núi Lưu Hạc, thư đồng A Đàn của trưởng công tử nhà họ Phù đang ngồi trên xe ngựa. Mặc ngựa chạy, cậu nghiêng đầu chống má, bĩu môi hỏi công tử nhà mình đang nằm trong khoang xe phía sau: “Thiếu gia, rõ ràng là người rất thích Xuân Thu mà vị Thôi Thái thú kia giảng, sao lại không đồng ý kết giao với ông ấy?”

Phù Trường Khanh gập cuốn sách, liếc nhìn chỏm tóc trên đầu cậu thư đồng, cười hờ hững. “Thôi Thái thú là học giả uyên thâm một đời, xuất thân từ nhà họ Thôi ở Thanh Hà, nhưng lại chỉ làm chức quan thái thú quận Trần Lưu, ngươi nói xem là vì sao?”

“Vì ông ta không ham danh lợi thế tục, chỉ yêu thích nghiên cứu học vấn!” A Đàn sờ sờ mũi, cậu nghi ngờ và khó hiểu nên hỏi: “Người đời đều khen ông ấy về điểm này, chẳng lẽ thiếu gia lại chê chức quan của ông ấy nhỏ? Tuy thiếu gia là Thứ sử Dự Châu nhưng bổng lộc cũng chưa tới hai nghìn thạch như Thái thú Trần Lưu!”

“Người đời đều khen ông ta thì ta cũng phải khen?” Phù Trường Khanh cười nhạo một tiếng, càng cảm thấy đầu A Đàn như đầu một con dê nhỏ. “Vì ông ta xao nhãng chính sự nên mới không tiến thân trên con đường làm quan được, giờ người ta còn sùng bái ông ta không màng danh lợi, ta thấy người đời mới hồ đồ. Cả ngày nuôi một đám môn khách trốn tránh nghĩa vụ, chỉ biết tán dóc hại nước, bài học từ triều trước còn chưa đủ thảm khốc sao? Người như thế nói khó nghe thì là sâu mọt bán nước. Ta chịu giả trang thành gã sai vặt đến chỗ ông ta nghe lén thì đó chỉ là từ lòng ngưỡng mộ với học vấn của ông ta thôi, còn về chuyện kết giao - miễn bàn.”

A Đàn chớp mắt, ra sức gật đầu. Chao ôi, sao cậu lại có thể quên mất tính tình của thiếu gia nhà mình cơ chứ?

An Mi lặn lội vất vả suốt quãng đường dài, lúc này nàng đứng ở cổng thành huyện Huỳnh Dương. Nàng sờ sờ ba văn tiền cuối cùng để ở eo, cảm thấy có chút bất an. Từ sau khi trốn khỏi nhà họ Từ, hơn nửa tháng nay nàng liên tục hỏi han dọc đường, khi tìm tới kênh Đại Hưng ở Lạc Dương thì lại không thể nào tìm được trượng phu. Nghe nói những người bị đưa tới từ huyện Phù Phong phụ trách đào một đoạn từ huyện Huỳnh Dương cho tới Trần Lưu. Nàng không dám chần chừ liền chạy tới tận đây, có điều vừa tới cổng thành thì cùng đường.

Để tiện đi lại, trên đường, An Mi luôn ăn mặc giả trai. Nàng mặc quần áo của em chồng, lại lấy một chiếc khăn quấn quanh trán và cả đôi lông mày, nhìn qua thấy đúng là một chàng trai trẻ tuấn tú. Nàng trà trộn đi qua cổng thành nhờ một người bán hàng rong đuổi lợn vào thành lúc sáng, nàng đói bụng nhưng không dám mua đồ ăn, tính nên tìm việc kiếm chút tiền tiêu trước rồi mới có thể tiếp tục đi tìm trượng phu.

Trời dần sáng, phiên chợ sáng ngày càng nhộn nhịp. An Mi với chiếc bụng đói kêu ùng ục đi xuyên qua đám người, mặt mày nàng xanh xao, đôi hàng lông mày nhíu lại, mắt nhìn xung quanh. Dáng vẻ lo âu muốn tìm lối thoát hiểm hiện rõ ràng trên gương mặt.

Một bàn tay bất thình lình túm lấy ống quần nàng. Nàng giật mình, hoảng loạn dừng bước, cúi đầu nhìn mới thấy một thiếu niên tuổi tác hao hao mình đang mở hàng.

“Cậu này, chơi xúc xắc không, ba văn tiền một lần.”

An Mi vội vàng lắc đầu. “Ta không có nhiều tiền, không chơi.”

Ánh mắt thiếu niên bày hàng kia hơi chuyển động, hắn cười, nói: “Chỉ cần ba văn tiền thôi, hơn nữa khả năng thắng rất cao, nếu may mắn còn có thể kiếm lại được mười mấy văn ấy chứ.”

An Mi nghe thấy có thể kiếm được tiền liền do dự, thiếu niên kia liền giơ con xúc xắc tới trước mặt cho nàng nhìn. “Cậu xem, trên con xúc xắc có sáu số, chỉ cần xúc ra lớn hơn ba là chiến thắng, cậu thắng theo con số xúc được. Còn nếu ra số ba thì không tính thắng hay thua, ra số một hoặc hai thì ta thắng, cậu trả tiền theo con số đó. Mỗi lượt ba lần, khả năng thắng của cậu rất lớn còn gì? Cậu chỉ cần bỏ ra ba văn tiền đặt cược, nếu sau cùng tính ra ta chỉ thắng cậu có một điểm thì ta còn phải trả lại cậu hai văn tiền ấy.”

An Mi lẳng lặng tính toán, chỉ cần đổ ra bốn, năm, sáu thì nàng sẽ thắng, lòng đã nhộn nhạo từ lâu nhưng miệng vẫn ngần ngừ nói: “Phần thắng của ta cao như thế thì huynh còn mở hàng này làm gì?”

“Ôi giời, đánh bạc chơi vui thôi, vui là chính còn thắng thua thế nào cũng được.” Thiếu niên nhún nhún vai, cười vô hại với An Mi, để lộ ra hai cái răng nanh trắng sáng.

An Mi cắn môi rồi ngồi xuống, lấy ra ba văn tiền đặt vào tay cậu thiếu niên.

“Được rồi! Một lượt ba lần xúc xắc, thắng thua tính luôn!” Cậu thiếu niên với đôi mắt gian xảo láp lánh, lắc con xúc xắc và cái chén làm vang lên những tiếng lách cách, một lát sau nhấc chén ra, là số hai.

An Mi thất vọng, mặt mũi cũng ảm đạm hơn, không ngờ hai lần xúc xắc sau cũng là số hai cả, nàng lắp bắp không nói nên câu: “Ơ… đây…”

“Thắng thua phải nhận, này cậu, chúc cậu lần sau may mắn hơn, tiền vào như nước.” Thiếu niên xòe tay ra trước mặt An Mi. “Trả tiền đi, cậu còn nợ ta ba văn đấy.”

“Ta…” An Mi ngờ ngợ cảm thấy nàng mắc lừa nhưng vì nhát gan nên chỉ có thể xin tha. “Ta không có tiền, trên người tổng cộng chỉ có ba văn…”

“Lừa ai hả?” Thiếu niên trừng mắt, kéo lấy bọc quần áo trên người An Mi định mở. “Ngươi đi xa nhà mà lại không mang tiền sao?”

“Đừng! Đừng! Ta không có tiền thật!” Bao vải mộc mạc vừa bị lôi kéo liền mở bung, mấy bộ quần áo đầy miếng vá rơi xuống đất, trong đó còn lẫn mấy miếng vải không rõ dùng để làm gì, có giấy, có nhánh cây khô, nhưng đúng là không hề có lấy một thứ đáng tiền. An Mi đỏ bừng mặt, tay chân luống cuống ôm hết mấy thứ đồ đó vào lòng, miệng không ngừng nhắc lại: “Ta không có tiền thật, thật sự không có…”

Thiếu niên nhìn dáng vẻ lúng túng sắp khóc của An Mi thì đành tin nàng, tức giận nhổ nước miếng rồi chửi: “Thôi thôi! Cái đồ nhà quê nghèo kiết xác xui xẻo nhà ngươi! Hôm nay ta đây tha cho ngươi một lần, mau biến đi!”

Nàng nhịn khóc, nhanh chóng sắp xếp lại bọc đồ, ôm vào lòng, hoảng sợ đi lùi về phía sau. Lúc này, phía sau nàng vừa hay có một chiếc xe ngựa đang đi tới, thiếu niên đánh xe hốt hoảng ghìm cương ngựa gào to: “Này này! Để ý một chút!”

An Mi vội vã nghiêng mặt nói tiếng xin lỗi rồi xoay người chạy vào đám đông.

Phù Trường Khanh đang ngồi trong xe ngựa cắn cái bánh nóng hổi, do xe dừng đột ngột nên hắn cắn phải môi. Hắn bực mình nhíu mày, lúc vén rèm lên thì chỉ thấy một thiếu niên đầu quấn khăn màu chàm đang sợ hãi bỏ chạy ở đằng xa. Hắn hỏi bằng giọng không vui: “Chuyện gì thế?”

“Thiếu gia, vừa nãy em nhìn thấy hết rồi, người đó bị dân giang hồ lừa hết tiền, thật đáng thương.” A Đàn bĩu môi nhìn về phía bóng dáng An Mi. “Tuy nhiên đổ xúc xắc cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ là một chút tài vặt.”

“Vì cái lợi rất nhỏ mà cũng chọn cách làm việc ác thì có thể thấy việc chấp pháp đã hời hợt tới mức nào, điêu dân ở huyện Huỳnh Dương nên bị trừng trị từ lâu rồi.” Trong ánh mắt Phù Trường Khanh xuất hiện vẻ độc ác. Hắn như suy tư, cắn lại miếng bánh, cúiđầu sai bảo: “Thế này đi, hôm nay ta không ra khỏi thành nữa, ở lại Huỳnh Dương thêm một ngày.”

Tất nhiên A Đàn nghe lời, cậu giật dây cương kéo ngựa từ từ rời đi.

Khi màn đêm dần buông xuống, An Mi co người trốn quan sai tuần tra ban đêm ở một góc tường của con ngõ chết. Nàng lạnh tới mức cả người run cầm cập. Cả ngày nay nàng không tìm được cách kiếm tiền, lúc này thân không một đồng, đói rét khổ cực, lẽ nào đã đến bước cùng đường?

Mỗi ngày lưu lạc đều dài như thế này, nàng đã không thể chịu đựng được nữa. Khi hai chân nàng bị đông cứng bởi cái lạnh đêm thu thì nàng không do dự nữa, lấy nhánh cây mà Thần Hòe cho để trong bọc đồ, run run đưa tới bên tai, nghe thấy trong nhánh cây loáng thoáng có tiếng sàn sạt, là mọt đang ăn gỗ chăng?

Nàng sụt sịt mũi, hạ quyết tâm, giữ chặt nhánh cây rồi gõ xuống đất hai lần. Nhờ ánh trăng mà nàng nhìn thấy một con mọt rơi ra từ nhánh cây, đang uốn éo thân mình trên mặt đất.

Thần Hòe sẽ không lừa nàng! Nghĩ vậy, An Mi liền lấy đầu ngón tay nhặt con mọt béo trắng đang vặn vẹo lên, rướn thẳng cổ rồi bỏ vào họng. Mắt nàng nhìn chằm chằm vào màn đêm, cảm thấy một vật còn sống đang dần trôi xuống cổ họng của mình. Nàng liều mạng cắn môi, chặn lại ý muốn muốn nôn ra… Nuốt xuống! Phải nuối xuống! Ngày mai tất cả sẽ tốt đẹp hơn, Thần Hòe sẽ không lừa nàng đâu…

Hôm sau, ăn sáng xong, Phù Trường Khanh đang ngồi nhắm mắt suy tư trong xe ngựa, chuẩn bị rời khỏi Huỳnh Dương thì chiếc xe ngựa đang chạy nhanh lại bị người ta quấy nhiễu. Cả người hắn đổ về trước, vừa mới ngồi thẳng dậy được thì nghe thấy tiếng thư đồng nhà hắn chửi bới to tiếng ở ngoài xe. Hắn nhíu mày, nhìn tấm màn xe rồi hỏi: “A Đàn, có chuyện gì thế?”

“Thiếu gia! Em đang đánh ngựa yên lành thì người này bất thình lình đụng phải, đã không bị thương ở đâu lại còn không chịu đi…”

Phù Trường Khanh chau mày, giơ tay vén màn xe, chỉ nhìn thấy một nửa cái đầu của tên vô lại đang ngồi giữa chân ngựa, trên đầu còn quấn khăn màu chàm. Hắn hơi ngẩn ra, trí nhớ tuyệt hảo của hắn liền lôi ra được một cái khăn màu chàm hiếm gặp trong đầu, không khỏi lạnh lùng nói: “Điêu dân huyện Huỳnh Dương quả thật nên trừng trị thích đáng! A Đàn, ngươi có cầm roi da không?”

A Đàn đang đôi co với tên vô lại bỗng nghe thiếu gia hỏi từ trong xe, cậu liền cảm thấy lo lắng, giật mình đáp lại một tiếng: “Có.” Còn chưa dứt lời thì một xâu tiền đã được quăng từ trong xe ra, lăn lông lốc, vừa hay dừng bên chân cậu.

“Vì bị lừa mà đi lừa người là việc đáng giận nhất, đánh hắn hai mươi roi, nhớ là roi cuối cùng phải đánh vào mặt để còn cho người ta thấy mà đề phòng, đây gọi là khi xử phạt nhất định phải nặng tay. Vì cuộc sống bí quá hóa liều cũng coi như đáng thương, đánh xong ngươi đưa tiền cho hắn - đã là ban thưởng thì nên cho hậu hĩnh.”

“Vâng, thưa thiếu gia, A Đàn biết rồi.”

Chú thích:

[1].Tên hai nước ở Tây Vực.

[2].Chiêu Vũ cửu tính, hay còn được gọi là “Chín họ người Hồ”, là tên gọi chung cho chín nước nằm bên ngoài núi Thông Lĩnh, Trung Quốc: nước Khang, An, Thạch, Mễ, Sử, Tào, Hà, Hỏa Tầm, Mậu Địa. Tổ tiên của chín họ cũng như chín nước này là tộc người Nguyệt thị cư trú rất sớm ở thành Chiêu Vũ, núi Kỳ Liên. Trước Công nguyên, họ bị người Hung Nô truy đuổi, phải chuyển đến phía tây núi Thông Lĩnh, trước tiên lập ra nước Khang rồi sau mới phân nhánh mà thành chín nước. Quân vương của chín nước này đều có thêm hai chữ “Chiêu Vũ” trước họ của mình để dòng họ không bị mất gốc.

[3].Nước An vào thời Hán còn có tên gọi là nước An Tức, do đó hai tên riêng này trong truyện đều chỉ nước An.