← Quay lại trang sách

Chương 2 Thân ở trong lao

An Mi mơ mơ màng màng tỉnh lại từ trong mộng, cảm thấy cả người mình như đang vùi trong một đám mây mềm mại. Nàng lười nhác lật người một cái, đầu gối đập phải một cái bao rất cứng, bấy giờ mới tỉnh táo một chút vì quá đau.

Nàng chỉ nhớ mình nuốt một con mọt, sau đó… có… có chuyện gì xảy ra thế? An Mi đột nhiên ngồi hẳn dậy, kinh ngạc nhìn cả người mình đầy lụa là, chiếc chăn đắp trên người vừa mềm vừa nhẹ, cũng không biết là bên trong được nhồi vật liệu gì.

“Mình… mình đang ở đâu thế này?” An Mi lắp bắp tự hỏi. Nàng lật chăn lên, thấy một cái bọc vải đặt ngay bên đùi mình, tò mò mở ra nhìn thì suýt ngất do sợ hãi.

Trong bọc vải nỉ là những thỏi bạc, có lẫn cả mấy thỏi vàng hình móng ngựa, tiền đồng được xâu thành chuỗi như con rắn được đắp thành đống. Có nằm mơ An Mi cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, hai mắt nàng nhìn đăm đăm, cả người run lên, ngón tay run rẩy sờ sờ đống tiền tài phát sáng đó, tim như nảy lên tận cổ họng. Nàng… Tiền ở đâu ra mà nhiều như thế này?

Những chuyện lạ lùng làm mắt nàng bận rộn nhìn ngó, nàng chợt nhớ ra một chuyện, liền vội vàng tìm xung quanh nhưng không thấy bọc đồ ban đầu của mình đâu. Sau đó nhìn thấy một cái bọc vải xa lạ khác ở bên giường, mở ra nhìn, bên trong ngoài vài bộ quần áo tinh tế thì còn có nhánh cây mà Thần Hòe đưa cho. Lúc này nàng mới thở phào một hơi, ôm chặt nhánh cây trước ngực, bắt đầu xem xét bốn phía một cách thận trọng.

Lúc này nàng đang ở trong một gian phòng của quán trọ. Nàng có thể đoán ra là vì chậu đồng và ấm đồng mà các quán trọ dùng là giống nhau, nhưng nàng chưa bao giờ đủ tiền thuê được gian phòng thoải mái này. Vậy trong khoảng thời gian từ lúc nàng nuốt con mọt đến lúc tỉnh lại, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?

An Mi cúi đầu nhìn thật kĩ bộ quần áo trên người nàng một lần nữa. Nàng vạch vạt áo ra, thấy mảnh vải bó ngực đã được đổi thành lụa trắng mềm mại khiến nàng không khỏi cười nhẹ, xem ra khi nàng mê man, con mọt đã chăm sóc nàng rất chu đáo. Nhưng mà… Ơ không đúng!

An Mi ngơ ngác kéo hẳn vạt áo ra, nhìn trừng trừng vết roi chói mắt trên vai mình, tự hỏi đầy nghi hoặc: “Ơ? Sao thế này?”

Nàng lập tức kiểm tra toàn thân, sờ thấy ở lưng có mấy vết thương còn chưa khép miệng, lấy gương soi thì thấy trên thái dương cũng có một vết sẹo hồng trông rất dữ tợn, quả thực khiến nàng giật mình. Đang yên đang lành lại bị thương thành ra thế này, lẽ nào số tiền bên người là loại tiền bạc bất chính?

Nàng không biết chữ, cũng không nhớ nổi ngày đó Thần Hòe nói cho nàng năm sâu hay năm mọt gì đó. Nàng chỉ biết rằng khi mình lâm vào đường cùng thì đã nuốt một con mọt, hơn nữa đúng là nó đã giúp nàng vượt qua được cửa ải khó khăn. Trước mắt phải làm rõ xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, mà chỉ có thể dựa vào chính mình. Nghĩ vậy, nàng vội vã đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, chia số vàng bạc kia ra làm mấy bọc cất kĩ, đeo một xâu tiền bên người rồi mới dè dặt đi ra khỏi phòng.

Lúc này vừa tới giờ ăn sáng, khói trắng mịt mù trong phòng bếp của quán trọ. Gã sai vặt của quán nhìn thấy An Mi thì hớn hở chào đón: “Mới sớm thế này mà công tử đã dậy rồi ạ? Hôm qua công tử ngủ có ngon không? Hôm nay ngài muốn ăn gì?”

An Mi thấp tha thấp thỏm ngồi xuống ghế, nhìn ngó một hồi mới lấy đủ can đảm trả lời: “Ta… ta muốn một bát mì nóng…”

Không ngờ tên sai vặt nói: “Ôi chao, hôm nay công tử không có hứng ăn uống ư? Gọi món giản dị quá.”

Nàng liền đỏ mặt. Cả năm chỉ đến ngày lễ ngày tết mới được ăn mì, vừa rồi còn mừng thầm vì bữa ăn xa xỉ này ấy chứ. Xem ra có tiền cũng không trị được hết cái bệnh nghèo hèn. Xấu hổ thì xấu hổ, nàng vẫn cười ngây ngô lúc bát mì nóng hổi được bưng tới trước mặt.

Nàng bưng bát ăn, húp nước gà thơm nồng, đôi đũa không ngừng quấn những sợ mì lúa mạch dẻo thơm, quả là càng ăn càng thấy vui.

Sau khi ăn uống no nê, An Mi đi ra khỏi quán trọ, mua ít táo khô, mứt khô ven đường, cố tình tìm tới một bà lão có vẻ lương thiện để hỏi han: “Bà ơi, cháu bị bệnh mê man mất hai ngày, vẫn còn lơ mơ không biết hôm nay là ngày mấy?”

Bà lão đang phơi nắng rất vui vì có đồ ăn vặt để ăn, cười với An Mi. “Ôi trời, còn trẻ thì phải giữ gìn sức khoẻ chứ! Hôm nay là ngày Ất Dậu Mười hai tháng Chín.”

An Mi tính nhẩm xong thì không khỏi hoảng sợ. Mồng Một tháng Chín nàng nuốt con mọt, tính ra thì đã mười ngày trôi qua rồi! Mười ngày nay không biết đã có chuyện gì xảy ra… Đưa đồ ăn vặt cho bà lão mà lòng nàng không yên. Nàng vác một bụng tâm sự đi về quán trọ, lấy cái bao bạc nhỏ đặt ngay ngắn trên giường.

Có rất nhiều chuyện mà có nghĩ vỡ đầu cũng không ra, tuy nhiên An Mi chắc chắn rằng Thần Hòe sẽ không lừa nàng - chẳng phải mối nguy đói khổ rét mướt đã qua đấy thôi? Vì vậy, tiếp theo nàng chỉ cần yên tâm đi tìm trượng phu nữa là xong, còn về những chuyện không thể nghĩ ra thì đừng nghĩ nhiều nữa.

Nàng cúi đầu vỗ vỗ vào gáy, vừa mới thả lỏng tâm tình, cả người nhẹ nhõm thở phào một hơi thì chợt có tiếng động inh tai bên ngoài cửa. Mấy tên quan sai phá cửa xông vào, hung dữ tóm chặt lấy nàng. “Phiền ngươi tới nha huyện một chuyến, có người tố cáo ngươi.”

An Mi sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, chỉ có thể để mặc quan sai kéo cánh tay lôi đi. Nàng khóc lóc thảm thiết cả quảng đường, nước mắt lã chã nhìn quan sai, nói năng lộn xộn: “Tiểu nhân biết tội rồi, tiểu nhân biết tội… Tiểu nhân đã phạm tội gì?”

Không có ai trả lời nàng. Nàng bị đưa tới nha huyện trong tình trạng mơ hồ như vậy. Nàng bị quan sai bỏ lại trên công đường, cả người co quắp, run rẩy trong công đường âm u tĩnh mịch. Vị Khương Huyện lệnh mập mạp của huyện Huỳnh Dương cầm một chiếc thước gỗ đập mạnh xuống một cái, quát to: “Bên dưới là kẻ nào đang quỳ?”

“Tiểu nhân… tiểu nhân tên là An Mi.” Nàng lắp ba lắp bắp đáp.

“Ngươi đã biết tội chưa?” Khương Huyện lệnh không thẩm vấn không xét hỏi, lúc lên công đường cũng chỉ có một câu này.

“Biết tội ạ, ơ biết… tội gì?” Lòng nàng mơ hồ cảm thấy mình có rất nhiều tội, ví dụ như tự ý chạy trốn khỏi nhà họ Từ, giả trang nam nhân, lại có rất nhiều tiền tài không biết từ đâu tới… nhưng nàng không biết tội gì đã khiến nàng bị bắt tới nha huyện.

“Có người tố cáo ngươi tụ tập đánh cược trên đường, sỉ nhục người khác, chế tạo, buôn bán đồ giả, lừa đảo để kiếm tiền, ngươi có nhận tội không?” Khương Huyện lệnh nhìn vẻ mặt ngạc nhiên, mồm miệng há hốc của An Mi thì bổ sung thêm một câu: “Ngươi nhìn người đã tố cáo ngươi kia xem có quen hắn không?”

Nghe vậy, nàng mới biết có một người khác đang quỳ bên cạnh, liền hoang mang nhìn sang, hóa ra là thiếu niên đã lừa nàng ba văn tiền ở chợ sáng hôm nọ. Nàng càng kinh ngạc hơn, thậm chí còn uất ức nói nhỏ: “Sao ngươi là kẻ ác lại còn đi kiện?”

Người thiếu niên nheo mắt, “hừ” một tiếng. “Ta đây không kiện chết ngươi thì thề không làm người!”

Cả người nàng run lẩy bẩy, không thể nào hiểu nổi sao người này lại độc ác như vậy. Lúc này Khương Huyện lệnh ở trên công đường lại đập chiếc thước gỗ lên tiếng: “Bị cáo An Mi, còn không khai thật ra!”

“Bẩm đại nhân, tiểu nhân chưa từng làm mấy chuyện xấu xa đó. Mười ngày trước tiểu nhân đang đi trên đường thì bị nguyên cáo lừa mất ba văn tiền. Sau đó không hề qua lại nữa, tiểu nhân không biết vì sao hắn ta lại kiện mình…”

“Vớ vẩn!” Người thiếu niên nọ nhảy bật lên quát, xong lại vội vàng quỳ sụp xuống phân bua. “Ngươi chỉ nhắc tới chuyện mười ngày trước, vậy chuyện tám ngày trước thì sao, sao ngươi không kể?”

“Ta…” An Mi nghẹn lời. Nàng thật sự không biết tám ngày trước đã xảy ra chuyện gì thì làm sao mà nói được?

“Đại nhân!” Thiếu niên khóc lóc, thút thít nói trên công đường. “Ngày phải lấy lại công bằng cho tiểu nhân!”

“Ừ!” Khương Huyện lệnh gật gật đầu, ra lệnh cho hai bên trái phải. “Đưa vật chứng ra!”

Lập tức có một tên quan sai mở bọc đồ tang vật là bao quần áo của An Mi cùng bao bạc nàng để trên giường lúc đó, mở ngay tại công đường. Mười mấy thỏi bạc sáng lấp lánh hấp dẫn ánh mắt người ta, còn nhánh cây hòe trong bao quần áo vừa hay rơi xuống đất rồi lăn nhanh tới bên đùi An Mi. Nàng tranh thủ lúc không ai để ý liền lén nhặt nhánh cây hòe giấu vào trong tay áo. Khương Huyện lệnh liếc nhìn đống bạc mấy lần rồi đôi con ngươi mới xoay qua phía nàng, hỏi: “Số bạc này ngươi có được từ đâu?”

Thực tế thì số bạc đó chỉ là một phần nhỏ của “khoản ăn cướp”, còn nhiều nữa nhưng đều đã được An Mi giấu cực kĩ, không thể nào tìm ra được, trừ khi dỡ tung cả phòng trọ. Nhưng bây giờ nàng cũng đâu biết nguồn gốc chính xác của số tiền này, úp úp mở mở một hồi cũng chỉ để câu giờ. “Đây… là…”

Khương Huyện lệnh cho rằng An Mi đang chối tội, đập thước gỗ một cái, quát: “Dẫn nhân chứng vào!”

Một người chạy từng bước lộn xộn từ ngoài vào công đường, sợ hãi quỳ xuống, dập đầu bái. “Thảo dân Tuân Bảo khấu kiến đại nhân.”

“Ờ, Tuân Bảo, ngươi hãy kể tỉ mỉ những chuyện ngày đó ngươi nhìn thấy, nghe thấy. Nếu có ý định lừa gạt thì nghiêm trị không tha!”

“Vâng.” Nhân chứng tiếp tục lạy một cái nữa rồi mới thuật câu chuyện hay ho đã truyền khắp ngõ ngách hiện nay, bằng giọng kể hết sức sinh động: “Thảo dân là người bán bánh thịt hươu ở chợ sáng, làm ăn có tiếng gần xa, từ trước tới nay đều làm ăn phát đạt. Còn vị thiếu niên nguyên cáo đây, ngày trước thường chiếm lấy một góc nhỏ trước quầy của thảo dân, chuyên lừa mấy kẻ yếu đuối mới vào thành bằng việc chơi xúc xắc kiếm chút tiền. Tám ngày trước, bị cáo ôm một bao quần áo, xách một xâu tiền tìm tới nguyên cáo, nói là muốn cược cả xâu tiền ấy với cậu ta…”

Lúc này, thiếu niên đang quỳ một bên kia xen vào với giọng đầy căm hận: “Lúc đó ta mới liếc nhìn, hóa ra là kẻ bị ta đùa hai ngày trước lại tìm tới cửa, ta biết ngay là hắn không có ý tốt gì…”

“Biết hắn không có ý tốt sao ngươi còn cược với hắn?” Khương Huyện lệnh tức giận “hừ” một tiếng.

“Còn không phải là vì tiểu nhân nắm chắc phần thắng?” Thiếu niên cười lấy lòng. “Tiểu nhân đây cũng không phải là ngu ngốc, con xúc xắc đó đã được xử lý trước, cho nấu cùng thủy ngân…”

Khương Huyện lệnh đập thước gỗ một phát, mắt trừng to nhắc nhở nguyên cáo dưới công đường đừng có vênh váo đắc ý. Thiếu niên vội vàng thay đổi thái độ, nghiêm túc nói: “Đại nhân, chuyện này phải nói rõ ràng, thảo dân lừa gạt cũng chỉ lừa chút tiền ít ỏi để sống tạm qua ngày, đâu có giống kiểu lừa sạch sành sanh như tên kia! Thảo dân thừa nhận hành vi lừa gạt tại đây cũng vì để đại nhân biết thảo dân bị người ta lập mưu, bị hại vô cùng thê thảm. Xin đại nhân minh chứng!”

Khương Huyện lệnh sốt ruột trợn cả mắt, nhìn nhân chứng ở công đường và nói: “Ngươi kể tiếp đi!”

Lúc này, Tuân Bảo bán bánh nhân thịt hươu mới tiếp tục: “Thông thường, con xúc xắc của nguyên cáo dù có xắc kiểu gì thì cũng chỉ có thể ra hai điểm. Thế cho nên nguyên cáo toàn lừa người ta rằng: Nếu xắc ra bốn, năm, sáu thì người ta thắng, ra ba thì không tính thắng hay thua, nếu ra hai điểm thì coi như nguyên cáo thắng. Một văn tiền một lần xắc, cuối cùng sẽ tính tiền theo số điểm. Ngày đó, bị cáo cầm một quan tiền cũng chính là một nghìn văn tới gọi nguyên cáo chơi xúc xắc một nghìn lần…”

“Đại nhân!” Lúc này, thiếu niên nguyên cáo cúi rạp xuống kêu to. “Oan thiên cổ chinh là từ chỗ này, hôm đó tiểu nhân xắc một nghìn lần nhưng lần nào cũng ra sáu! Đại nhân, là tà môn! Rõ ràng là con xúc xắc đó đã được nấu qua thủy ngân…”

“Nghìn lần đều ra sáu, quả thực là không bình thường!” Khương Huyện lệnh gật gật đầu, lại hỏi An Mi: “Ngươi làm thế nào mà ra được như vậy?”

“Tiểu nhân?” An Mi cũng ngớ người, lắc đầu thì thào: “Tiểu nhân không biết gì hết…”

“Vẫn còn giả vờ? Rõ ràng đó là yêu thuật!” Thiếu niên hung hăng la lên, giơ tay chỉ vào An Mi mà hét. “Con ngươi ngươi biến thành màu đỏ, ngươi là người Hồ! Người Hồ đều biết yêu thuật!”

“Không phải…” An Mi hoảng sợ giật mình, thề thốt phủ nhận. “Ta không phải!”

Khi ở công đường Đại Ngụy kiện cáo thì người Hồ đứng đắn cũng phải sợ ba phần, nếu để người ta biết mình là người Hồ thì khó mà tự cứu mình được. May mà Khương Huyện lệnh không để ý tới chi tiết này, chỉ hỏi nàng: “Có nhân chứng ở đây, trên cáo trạng kiện ngươi tụ tập cá cược, ngươi có nhận tội không?”

“…” Quả thực An Mi không thể phủ nhận được, đành trầm mặc thừa nhận.

Khương Huyện lệnh dùng bút lông nhỏ gạch một cái, chấm trên cáo trạng rồi nói: “Còn về chuyện sỉ nhục người khác, Tuân Bảo, ngươi kể tiếp đi!”

“Vâng.” Hiển nhiên Tuân Bảo nghe lệnh, trên khuôn mặt thật thà không ngờ lại hiện lên một nụ cười quái dị. “Bị cáo đây thắng sáu nghìn điểm, tính ra cũng chính là thắng sáu quan tiền. Nguyên cáo khi ấy không thể lấy ra bằng đó tiền liền mắng bị cáo là giở trò lừa gạt, bị cáo liền đáp: “Đã đánh cược thì phải chấp nhận thua! Há có cái lý nào là cứ thua lại vu người ta lừa đảo? Huống hồ con xúc xắc này là của ngươi, ngươi cũng là người xắc, ta chẳng động tới một ngón tay thì lừa kiểu gì? Thêm nữa, nếu ngươi đã cho rằng ta lừa đảo, chẳng lẽ lại để yên cho ta lừa cả một nghìn lần sao? Hay là trong bụng ngươi vốn đã biết trước rồi, chỉ cần con xúc xắc này xắc ra sáu điểm thì nhất định là quái lạ? Theo ngươi thì phải ra được mấy điểm thì mới không phải là lừa đảo? Hai điểm?” Nói xong thì bị cáo cầm con xúc xắc lên, nói với đám đông vây xem: “Các vị hương thân phụ lão, hàng xóm láng giềng, tuy tại hạ không hề quen biết các vị nhưng chắc mọi người đều quen mặt vị huynh đài đây. Bên trong con xúc xắc của hắn ta rốt cuộc có gì khác lạ thì trong lòng mọi người đều biết. Hôm nay tại hạ chỉ muốn dạy cho hắn ta một bài học, để biết thế nào gọi là ác giả ác báo!”

Nghe đến đó, Khương Huyện lệnh không khỏi tiếp lời: “Bị cáo nói tới đây câu nào câu nấy đứng đắn, cũng không tính là sỉ nhục người khác.”

Bấy giờ nhân chứng Tuân Bảo đã hưng phấn tới mức quên cả tôn ti trật tự, chỉ muốn cướp lời: “Đại nhân cứ nghe tiểu nhân kể tiếp, nếu bị cáo dừng tại đó thì quả là đã làm một chuyện tốt. Thất đức là ở chỗ, nếu nguyên cáo không thể móc tiền ra trước mặt đám đông thì hắn muốn nguyên cáo phải cởi sạch quần áo, đứng trên đường hô to một nghìn lần: “Ta ngu, ta ngu, ta ngu nhất!”, nếu không sẽ báo quan, mọi người đều là người làm chứng.”

Nguyên cáo liền kêu lên buồn bã: “Đại nhân! Người không biết lúc đó trên đường có bao nhiêu người vây xem đâu!”

“Ừ, nếu đã không báo quan mà ngươi cũng không thể mang trong người sáu quan tiền, xem ra là đã cởi quần áo.” Khương Huyện lệnh hứng thú bừng bừng, tưởng tượng ra quang cảnh ngày đó, hớn hở nhìn quanh. “Sau này gây ra chuyện lớn như vậy thì phải báo bản quan kịp thời, biết chưa? Bản quan là huyện lệnh một huyện, sao có thể thờ ơ.”

Xem ra đã lâu rồi ông ta không ra khỏi phủ chia vui với dân chúng, sơ suất, sơ suất quá! Khương Huyện lệnh lại cầm bút lông nhỏ quệt một cái, nhìn bản cáo trạng rồi nói: “Vậy thì tội sỉ nhục người khác cũng là có thật. Bị cáo An Mi, ngươi còn có lời nào muốn nói?”

An Mi vốn không lường trước được con mọt sẽ đùa dai như vậy. Nàng đỏ bừng mặt, lắp bắp: “Không… không có…”

“Thế còn tội chế tạo, buôn bán đồ giả? Tuân Bảo, ngươi kể tiếp đi!” Khương Huyện lệnh tự giác thúc giục.

“Cái này thảo dân cũng không rõ, nhưng sau đấy ấy à…” Tuân Bảo vẫn một vẻ dào dạt hứng thú kể lại: “Khi ấy có bao nhiêu người là tụ tập. Những người trước đó không bị hấp dẫn bởi chuyện xúc xắc thì nay cũng xúm lại xem vì thấy có người cởi quần áo, suýt nữa còn đẩy đổ cả lò bánh của thảo dân. Sau khi bị cáo trêu chọc nguyên cáo xong thì giơ tay, nói: “Thưa bà con, xin mọi người đừng cười nhạo, thật ra ta đang đau lòng đây! Trên thế gian này, đâu đâu cũng thấy sự lừa gạt, giả dối, sự thành thật giữa người với người còn hiếm có hơn cả chuyện cởi sạch quần áo như thế này. Nhưng tại hạ tin rằng, nếu ta đối xử với người khác bằng sự chân thành thì mới có thể đi khắp thiên hạ. Hôm nay, tại hạ muốn cho các vị thấy một thứ…” Nói xong thì mở cái bọc mang theo bên người, không ngờ trong đó có rất nhiều nhân sâm!”

“Nhân sâm đó để làm gì?” Khương Huyện lệnh hỏi.

“Dạ, đây chính là chỗ cao siêu của bị cáo. Hóa ra vị này là người bán viên nhân sâm Dưỡng Vinh!” Tuân Bảo vừa nhắc tới chuyện làm ăn thì hai mắt sáng rực. “Lúc đó hắn lấy ra một tờ giấy viết bài thuốc gia truyền, hỏi mượn cái bếp lò của thảo dân, xong lại tìm nồi nấu làm luôn tại chỗ năm trăm viên nhân sâm Dưỡng Vinh, bán hết ngay lập tức!”

“Ừm, tên tiểu tử này thật biết cách làm ăn.” Khương Huyện lệnh gật gật đầu với nàng, tỏ vẻ uyên thâm, rồi lại hỏi Tuân Bảo: “Giờ nguyên cáo tố cáo hắn ta chế tạo, buôn bán thuốc giả, khi ấy các ngươi có nhận ra không?”

“Đại nhân, thảo dân lại cho rằng viên thuốc đó không thể là thuốc giả được, vì bị cáo đã công bố lúc đó rằng hắn đã mua sạch toàn bộ nhân sâm ở Huỳnh Dương. Chuyện này có ông chủ hiệu thuốc bắc làm chứng ngay lúc đó. Nếu không thì không thể bán hết nhanh như vậy được. Thảo dân còn mua hai viên nữa.”

“Đại nhân!” Nguyên cáo lại kêu lên. “Vấn đề nằm ở chỗ “mua hết sạch nhân sâm”!”

“Là sao?” Khương Huyện lệnh vội hỏi.

“Đại nhân, như nhân chứng nói, người này đã mua hết nhân sâm ở Huỳnh Dương rồi làm năm trăm viên thuốc ngay tại chỗ, bán sạch không còn một viên nào. Nhưng sau đó, thảo dân tìm mấy ông chủ hiệu thuốc bắc hỏi thăm thì biết tổng số nhân sâm ở Huỳnh Dương cũng không nhiều, nếu mua sạch thì cũng chỉ đủ cho năm trăm viên thuốc ngày hôm đó mà thôi! Nhưng hắn còn bán thuốc đến tận ba ngày sau, mỗi ngày bán hơn một nghìn viên, thử hỏi thứ hắn bán là cái gì?” Thiếu niên vừa nói vừa lấy ra một bọc giấy từ trong ngực, mở ra trình lên cho sai dịch đứng bên cạnh. “Đây là viên nhân sâm Dưỡng Vinh mà thảo dân lấy từ tay người mua thuốc, xin đại nhân xem xét, thảo dân có thể lấy cái đầu trên cổ bảo đảm nó không có một tí ti nhân sâm nào!”

Sư gia ngồi ở bên dưới trình số nhân sâm Dưỡng Vinh lên. Khương Huyện lệnh lấy một viên ngửi ngửi, bình luận đúng trọng tâm: “Mùi rất giống với nhân sâm.”

“Đại nhân, nếu mùi không giống thì còn có người mắc lừa sao?” Sư gia bên cạnh nhắc nhở.

Khương Huyện lệnh trừng mắt nhìn sư gia một cái, đang định lên tiếng thì nghe thấy tiếng ho khe khẽ của người phụ nữ ở đằng sau, phía trong mành. Cả thân hình béo núc của ông ta cứng lại, tay đập cái thước gỗ. “Vụ án này còn nhiều nghi vấn chưa thể giải thích rõ, hôm nay dừng tại đây, ngày mai thẩm tra tiếp.”

An Mi đáng thương còn chưa biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thì bị người ta lôi vào ngục. Nàng chỉ có thể chờ đến mai để tiếp tục thẩm tra. Nàng vốn nhát gan, lần đầu tiên dính đến kiện cáo nên hồn vía đã bay đi đâu mất, đứng ngồi không yên.

Trải qua một đêm trong kinh hoàng, An Mi lại bị đưa lên công đường để thẩm vấn tiếp. Nàng vừa mới quỳ xuống thì đã thấy vị Khương Huyện lệnh hôm qua mặt mũi hãy còn hòa nhã thì nay bỗng nhiên hùng hổ đập mạnh thước gỗ một cái, tức giận hầm hầm quát: “An Mi to gan! Ngươi đã biết tội chưa?”

Nàng giật mình, miệng lắp bắp nói: “Tiểu… tiểu… tiểu nhân…”

“Bản quan hỏi ngươi, chín ngày trước, có phải ngươi lợi dụng lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của mẫu thân Thái thú huyện Huỳnh Dương, chạy tới chùa Tỳ Lư lấy lòng mọi người, giả vờ là cầu phúc hóa giải tai ương cho người cha bệnh tật, không những chịu khổ mười roi mà còn khuynh gia bại sản in một trăm quyển Địa Tàng Kinh đi bố thí. Kết quả khiến lão phu nhân xúc động rơi nước mắt ngay lúc đó, nhận của ngươi một quyển Địa Tàng Kinh, lại bố thí cho ngươi một quan tiền?” Khương Huyện lệnh nổi giận đùng đùng, cầm một quyển Địa Tàng Kinh, ra lệnh cho sư gia đưa tới trước mặt An Mi. “Quyển Địa Tàng Kinh này là ngươi mua ở hiệu sách An Dương đúng không? Ta đã sai người đi điều tra, gia gốc một cuốn chỉ có mười văn, thế mà ngày đó lão phu nhân vừa cảm động thì gia quyến nữ của quan lại có mặt tại đó đều đua nhau bố thí cho ngươi, bắt đầu từ năm trăm văn đổi lấy một quyển Địa Tàng Kinh. Tốt nhỉ, một quan tiền mà ngươi kiếm lời năm mươi quan, đây ngươi bố thí nỗi gì, có mà cướp tiền mới đúng! Thảo nào mà có tiền đi mua hết cả nhân sâm ở Huỳnh Dương! Cả thứ thuốc giả này nữa, phu nhân bản quan cũng mua, cho vào nước đun thì ra toàn cặn bã, đích thực là thuốc giả!”

An Mi quỳ dưới công đường, nghe mà mồ hôi chảy đầy đầu, miệng câm như hến. Khương Huyện lệnh ném bản khai xuống, ra sức gõ thước gỗ. “Còn không mau đóng dấu nhận tội!”

Nguyên cáo ở bên cạnh cười đểu giả khi thấy người ta gặp họa. An Mi trơ mắt nhìn ngón cái của mình bị quan sai ấn lên mực đóng dấu rồi gí lên bản khai. Nàng cảm thấy vô cùng oan ức, bắt đầu khóc thút thít. Tuy nhiên vụ án vẫn chưa thẩm vấn xong, Khương Huyện lệnh chờ An Mi ấn dấu vân tay xong thì lại đập thước gỗ, nói: “Xét thấy hành tung nghi phạm An Mi đáng nghi, nhiều thủ đoạn nên bản quan nghi ngờ mấy năm gần đây ngươi âm thầm qua lại với bọn buôn lậu muối ở vùng Hà Nam, Huỳnh Dương, ngươi phải khai đúng sự thật, ba ngày trước ngươi một thân một mình đến gần kênh Đại Hưng làm gì?”

“Không! Tiểu nhân đâu có!” An Mi kinh hãi, vội vàng lắc đầu, lắc tới mức đầu óc cũng vang tiếng ong ong. Nàng có vô dụng đến mấy thì cũng biết buôn lậu muối là tội lớn thế nào. Chỉ mười ngày ngắn ngủi, sao nàng có thể cấu kết với bọn buôn lậu muối được? Hơn nữa, sao Khương Huyện lệnh lại biết được nàng đi qua kênh Đại Hưng… Ơ, nàng đã tới kênh Đại Hưng?

An Mi giật mình, có một sự ấm áp trào dâng trong lòng. Mọt đi kênh Đại Hưng chắc chắn là muốn giúp nàng tìm trượng phu. Nàng biết Thần Hòe sẽ không lừa nàng mà, chỉ đáng tiếc là nàng không giỏi giang, không những chẳng làm được gì mà còn quên sạch sành sanh chuyện xảy ra trong mười ngày qua. An Mi cắn răng, quyết tâm dù thế nào cũng không thể nhận cái tội nặng này được. “Đại nhân, trước đây tiểu nhân nghèo tới mức không sống nổi nên không thể không đi bán thuốc giả, nhưng tiểu nhân chưa bao giờ cấu kết với bọn buôn lậu muối, xin đại nhân minh xét!”

“Việc này…” Khương Huyện lệnh liếc sư gia một cái, tạm thời cũng không đưa ra được bằng chứng để ép nàng nhận tội. Hóa ra bọn họ chỉ điều tra ra chuyện ba ngày trước An Mi từng đến kênh Đại Hưng, còn về vấn đề có cấu kết với bọn buôn lậu muối hay không thì đúng là Khương Huyện lệnh muốn đổ tội cho nàng. Biểu hiện của An Mi trên công đường hôm qua hoàn toàn giống một kẻ nhu nhược để mặc người ta bắt nạt. Vừa khéo là gần đây có tin tức triều đình đang truy xét việc buôn lậu muối rất kĩ, Thứ sử Dự Châu còn bí mật đi tuần hơn một tháng. Khương Huyện lệnh chỉ sợ sự việc bại lộ nên mới bị sư gia xúi giục, chi bằng đổ tội lên đầu An Mi, sau đó tặng quà cáp cho thứ sử, đồng thời đến Lạc Dương tìm ông anh vợ xin giúp đỡ thì không lo hắn không làm kẻ chết thay cho mình.

Sư gia ngồi bên dưới nhìn sang Khương Huyện lệnh, khẽ vân vê chòm râu, ánh mắt lướt qua ống thẻ ở bên tay Huyện lệnh, Khương Huyện lệnh liền ngầm hiểu. Ông ta rút ra hai chiếc thẻ màu đen, ném xuống dưới. “Điêu dân ngoan cố, lại còn dám gào thét trên công đường, đánh cho ta!”

Hai thẻ màu đen nghĩa là mười trượng, sai dịch lập tức bắt tréo hai thanh trượng. An Mi sợ hãi thấy mình bị gậy gộc đè xuống, có người đã kéo quần nàng ra. Mặt nàng trắng bệch không còn chút máu, lập tức túm chặt quần trong, miệng hét lên thất thanh: “Đừng! Đừng mà!”

Khi An Mi đang vùng vẫy, cây trượng đã rơi thật mạnh xuống đùi nàng, đau đến mức hai mắt nàng tối đen,mồ hôi tuôn như mưa. Sau một đòn liền có người quát to bên tai nàng: “Có nhận tội không?”

Nàng chỉ cảm thấy mồ hôi chảy theo thái dương rồi rơi vào mắt, nàng há to miệng, mắt mở trừng trừng, cất tiếng rên khàn khàn: “Tiểu nhân… tiểu nhân không cấu kết…”

“Tiếp tục đánh!”

Trượng đánh xuống lần thứ hai, lần thứ ba, mấy vết máu nhanh chóng thấm ra đồ lót của nàng. Sau mười trượng, nàng đã nằm im trên đất không thể động đậy. Chiếu theo luật lệ một lần thẩm vấn không thể dùng hình quá hai lần, vì vậy coi như nàng đã sống sót qua hôm nay. Khương Huyện lệnh bãi đường qua quýt, An Mi bị sai dịch áp giải vào ngục. Không biết khi đi qua chỗ nào thì chợt có một câu nói vừa hay lọt vào đôi tai đang ù lên của nàng: “Lát nữa, lúc thay áo tù ấy, ta lấy bộ áo ngoài của hắn…”

Cánh tay cứng ngắt của nàng khẽ động đậy, nhánh cây hòe giấu trong tay áo liền khẽ ma sát với da thịt nàng như một sự ám chỉ mơ hồ.

Khi cánh cửa ngục lạch cạnh khóa lại, nàng nằm bẹp trên đống cỏ, ngẩng đầu lên, hỏi cai ngục bằng giọng yếu ớt: “Đại ca, buôn lậu muối sẽ bị xử như thế nào?”

“Còn phải xem ngươi buôn bao nhiêu, một thạch [1] đã đủ tội chết rồi!” Cai ngục “hừ” một tiếng, không có ý tốt. “Nếu đã phán tội thì ít nhất cũng xử lưu đày!”

Hai mắt nàng không còn tiêu cự, ngã xuống đống cỏ. Nàng chậm rãi kéo nhánh cây hòe trong tay áo ra rồi gõ xuống mắt đất hai lần. Một con mọt trắng nõn, béo núc rơi ra đất. Nàng hít thở nặng nề, đặt con mọt trên lòng bàn tay rồi nhọc nhằn đưa tới bên miệng. Cố gắng lờ đi cảm giác ngưa ngứa ở lòng bàn tay, nàng bỏ luôn con mọt vào miệng, dùng lưỡi đè lại cảm xúc muốn nôn ra, sau đó nuốt xuống…

Khi tinh thần ngày càng rã rời thì lòng nàng cũng ngày càng sợ hãi. Đối diện với tương lai không thể đoán trước, nàng chỉ có thể dựa vào việc lặp đi lặp lại một câu nói mê man để tìm kiếm sự an ủi: Thần Hòe sẽ không lừa nàng, Thần Hòe sẽ không lừa nàng…

Chú thích:

[1].Đơn vị đo trọng lượng thời xưa.