Chương 5 Phụ tá công phủ
An Mi lùi vào một xó nhà lao, tay chân lạnh ngắt, nàng gục đầu xuống không nói năng gì.
Từ sau hôm nhận tội trên công đường thì nàng luôn bị giam riêng trong một gian phòng. Những cuộc thẩm vấn dày đặc ngày này qua ngày khác đã khiến nàng không chịu nổi nữa. May mà cuối cùng Phù Trường Khanh cũng nhận ra rằng nàng mới nhậm chức ở nha huyện được một tháng, hỏi mãi cũng chẳng được gì nên mới từ bỏ việc chất vấn nàng. An Mi không thể nào tưởng tượng nổi những ngày này, các sư gia khác sẽ phải chịu hành hạ đến mức nào để đào được tận gốc rễ tội trạng của Khương Huyện lệnh.
Nàng khốn khổ co tròn người lại. Đang định chợp mắt một lát thì bất chợt có tiếng khóa mở lạch cạch ở đầu phòng giam vọng tới. Nàng ngẩng đầu nhìn, không ngờ là Khang Cổ Nhĩ đến thăm mình. Nàng vội vội vàng vàng bò dậy, đứng bên song cửa, đôi mắt ngời sáng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhợt nhạt của Khang Cổ Nhĩ.
Khang Cổ Nhĩ cũng chính là Bích Châu, đang xách một hộp cơm, cơ thể yếu ớt đến mức ngã ngồi trên mặt đất, đôi mắt xanh biếc đong đầy nước mắt khiến chúng càng như sáng hơn. Nàng ta nhìn An Mi đầy đau khổ, miệng lẩm bẩm: “An Mi…”
Đây là lần đầu tiên Khang Cổ Nhĩ gọi tên nàng, An Mi không kiềm chế được mở to mắt, cũng lắp bắp gọi tên thật của Bích Châu: “Khang Cổ Nhĩ.”
Tuy gặp nhau nơi đất khách quê người nhưng giây phút này chẳng ai trong hai người vui vẻ nổi. Khang Cổ Nhĩ vừa khóc vừa với tay vào sau song gỗ, ánh mắt tuyệt vọng chứa đầy nỗi bi thương: “An Mi, An Mi…”
An Mi thấy nàng ta khóc lóc đau lòng quá thì cũng thấy hơi sợ, vội vã cầm tay Khang Cổ Nhĩ rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Khang Cổ Nhĩ nhìn An Mi, đôi mắt rưng rưng, báo tin tức vừa mới nghe được cho An Mi bằng giọng mất bình tĩnh: “An Mi, chúng ta biết làm sao đây? Muội, và cả Lư lang đều bị phán lưu đày…”
An Mi cảm thấy trong đầu mình như có tiếng nổ đoàng, chỉ còn một mảng trắng xóa. Nàng nhìn đăm đăm về phía trước, nghe Khang Cổ Nhĩ nói xen lẫn tiếng khóc rấm rứt: “Chúng ta phải làm gì đây? An Mi, khó khăn lắm chúng ta mới gặp nhau được. Còn cả Lư lang nữa, chàng cũng phải đi rồi… ta muốn đi cùng chàng lắm nhưng cái hộ tịch ti tiện của ta… An Mi, có phải ta nên trốn đi không?”
An Mi kéo lý trí về, trừng mắt nhìn người con gái xinh đẹp đang khóc như mưa trước mặt mình. “Tỷ định trốn khỏi quán rượu? Bị người ta bắt lại thì sẽ bị đánh đến chết đấy!”
Khang Cổ Nhĩ nghe thế thì chợt nín khóc, nàng cười và giơ tay lên vén tóc mai An Mi, cụng cái trán lạnh băng của nàng với trán An Mi qua song gỗ, nhưng những lời nói sau đó lại có chút ngọt ngào: “An Mi, có lẽ ta đã có thai rồi.”
An Mi hoàn toàn bất ngờ, đầu lưỡi cũng cứng đờ, chỉ có thể nói cà lăm: “Vậy… vậy… tỷ định thế nào? Tỷ không thể…”
“An Mi, đứa bé này đã có số không cha.” Khang Cổ Nhĩ vẫn còn thút thít nhưng tiếng nói có sự kiên quyết của người Đột Quyết. “Nhưng ít nhất thì ta cũng muốn đưa nó đến nơi cha nó ở, nói với nó cha nó là ai, cho dù chỉ có thể trốn đằng xa xa nhìn trộm cũng được.”
Vì lời nói của nàng ta mà An Mi bỗng chốc rơi lệ, nàng hoang mang gạt qua loa nước mắt rồi thở dài một hơi. “Khang Cổ Nhĩ, xin tỷ giúp ta một việc.”
“Việc gì?” Khang Cổ Nhĩ nhìn ánh mắt nóng hừng hực của An Mi thì có chút giật mình.
“Tỷ nghĩ cách đến nha huyện tìm bọc đồ của ta, bên trong có một nhánh cây hòe, mang nó tới đây. Chắc chắn phải mang nó tới, nhanh nhất có thể, tuyệt đối không được chậm trễ!” An Mi sụt sịt, nhìn chung quanh rồi đẩy đẩy Khang Cổ Nhĩ, nói khẽ: “Tỷ mau đi đi, sai dịch ở nhà lao phủ huyện ta đều quen cả, bọn họ sẽ không làm khó dễ chúng ta, cũng sẽ không làm khó cho tỷ.”
Tuy Khang Cổ Nhĩ rầu rĩ không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, dọn đồ đạc xong thì vội vã rời khỏi. Sau khi nàng ta đi, An Mi chẳng còn sức lực gì nữa, ngồi bệt xuống đất. Tay cầm chiếc bánh bao mà Khang Cổ Nhĩ vừa đưa tới nhét vào miệng. Lần đầu tiên ánh mắt nàng toát lên sự ngang bướng. Một đoạn song gỗ phía trên đầu nàng vừa khéo bị mọt đục, nàng nhìn nó chòng chọc và lẩm bẩm: “Thần Hòe, xin người phù hộ… Trước đây ta nuốt mọt cũng chưa từng xin gì nhưng lần này ta muốn mình và Lư sư gia đều không bị lưu đày. Mọt à, ngươi nhất định phải nhớ làm việc đó cho ta…”
“Thiếu gia, trong cung tặng cam tới rồi.” A Đàn cười hì hì xông vào thư phòng của Phù Trường Khanh để báo tin vui, tất lụa trắng đạp lên tấm thảm trải sàn to có hoa văn phức tạp.
Phù Trường Khanh gập lại thư từ trên bàn, ngẩng đầu cười khẽ.
Một giỏ cam vàng tươi ngon còn nguyên lá xanh được người hầu đưa tới đầu bàn, hương thơm nức mũi tỏa ra khắp phòng. A Đàn vui mừng khấp khởi, khom người ghé sát tai Phù Trường Khanh thì thầm: “Vị công công đưa cam tới có nói, lễ Lạp Tế ngày Thìn tháng Mười hai sắp tới, Thánh thượng đã khâm định cho Phù Quý tần đi cùng. Đúng là một dấu hiệu tốt, để xem sau này vị Quý Thục phi kia còn ra vẻ gì được nữa…”
Phù Trường Khanh đang định mở tờ giấy viết thư đỏ đưa đến cùng giỏ cam, nghe vậy bèn vuốt phẳng tờ giấy, đập vào gáy A Đàn một cái, khẽ trách mắng: “Lắm lời lắm miệng, còn không mau lui xuống!”
A Đàn lè lưỡi rồi nhanh chóng quay người chạy mất. Phù Trường Khanh cười cười liếc theo cậu ta một cái, xong cúi đầu mở thư ra đọc: “Đại ca, hôm nay muội lần đầu được nếm thử cam tươi ngon, vì vui quá nên cố ý chia sẻ tới chỗ huynh. Phương thuốc chửa mẩn ngứa trẻ em mà tháng trước huynh gửi tới rất hiệu quả. Kỳ Lân nay đã chập chững học đi, dáng vẻ ngây thơ rất đáng yêu, khiến người ta thương nhớ. Thật sự vô cùng cảm tạ. Muội muội Phù Đạo Linh.”
Phù Trường Khanh đọc xong liền cười khẽ, hắn chỉ chỉ bức thư rồi nói nhỏ: “Nha đầu ngốc lại đắc ý đây mà.”
Gập thư lại, hắn đứng dậy đến dụi Long Diên hương đang đốt trong lư và đứng trầm mặc suy nghĩ trong hương thơm tươi mát của cam. Phù Đạo Linh là nhị muội của hắn, ba năm trước vào cung, năm ngoái sinh hoàng tử nên được phong làm quý tần. Nàng ta và Quý Thục phi mùa xuân năm nay mới sinh hoàng tử là lựa chọn thích hợp nhất cho vị trí đứng đầu hậu cung. “Lần đầu thử cam tươi” - “thành công bước đầu”1 tất nhiên là dấu hiệu tốt.
1.Hai cụm từ có âm dọc gần giống nhau trong tiếng Trung.
Phù Trường Khanh lại cười khẽ, hắn về bên sạp, mở bức thư hắn đọc lúc trước ra. Đó là mật thư do Kế lại2 của hắn gửi tới hôm nay. Theo luật lệ của triều đình ngày nay, thứ sử mỗi châu đều có nơi đóng quân, nếu có việc thì có thể phái kế lại thay mặt mình đi làm, không cần thiết phải đích thân đi tấu ở chỗ ngự sử trung thừa tại Lạc Dương. Phù Trường Khanh là Thứ sử Dự Châu, đóng tại Lạc Dương nên tuy danh là Thứ sử nhưng còn giống một vị quan ở kinh thành, dưới chân thiên tử hơn.
1.Kế lại là một chức quan nắm giữ sổ sách và lên kế hoạch. Kế lại của quan thứ sử có nhiệm vụ thay mặt quan thứ sử lên triều đình tâu báo tình hình địa phương.
Phù Trường Khanh mở thư ra, lạnh lùng đọc những chữ trong đó: “Tra nhà họ Từ ở thôn Tiểu Trạch, huyện Phù Phong, quận Thủy Bình, Tần Châu. Nhà họ từ báo người mất tích, là cô dâu mới cưới Từ An thị, tên Mi, tuổi mười bảy, là người nước An Tức Tây Vực. Ngày thành thân, phu quân Từ Trân bị dẫn đi xây dựng kênh Đại Hưng. Sau khi thành thân, người này có lời nói và hành vi ngỗ ngược, không nghe lời cha mẹ chồng, mấy tháng trước bỏ trốn, đến nay chưa về.”
Phù Trường Khanh bắt đầu cười khẩy vẻ đầy hứng thú. Hắn rút bức mật báo mới nhận được mấy ngày trước trong đống thư từ ở đầu bàn, so sánh hai bức: “Sư gia tài chính thuế ruộng huyện Huỳnh Dương - An Mi, lai lịch không rõ, chỉ có thể tra được người này đầu tháng Chín xuất hiện ở huyện Huỳnh Dương, dùng một quan tiền mua một trăm cuốn Địa Tàng Kinh, giả làm người con có hiếu ở chùa Tỳ Lư vơ vét được hơn năm mươi quan. Sau đó, mua sạch nhân sâm ở ba hiệu thuốc trong huyện Huỳnh Dương, ra đường nấu thuốc bán lừa dân chúng. Hơn nữa mấy ngày sau còn bán thuốc giả kiếm được tiền bạc hàng vạn. Có người tố giác nên bị huyện lệnh Huỳnh Dương bắt tới thẩm vấn. Vào nhà lao lại đút lót huyện lệnh hai trăm lượng bạc trắng, được huyện lệnh Huỳnh Dương cho làm chức sư gia tài chính thuế ruộng, với bản tính a dua nịnh hót thì mọi chuyện sau đó suôn sẻ. Gần đây rất thường xuyên đến kênh Đại Hưng, tra người gặp thì chính là Từ Trân - người thôn Tiểu Trạch, huyện Phù Phong, quận Thủy Bình ở Tần Châu. Những chuyện khác không thể tra ra.”
Gấp hai bức thư lại, Phù Trường Khanh nhắm mắt trầm ngâm.
Bảy ngày trước ở Huỳnh Dương, vị sư gia đã bị phán lưu đày này bỗng nhiên chỉ đích danh hắn yêu cầu được gặp. Lúc hắn đến còn mang thái độ mỉa mai, không ngờ câu đầu tiên người nọ nói với hắn chính là: “Ngày xưa, Tô Tần và Trương Nghi cùng là học trò của Quỷ Cốc tiên sinh, tranh cãi từng chi tiết nhỏ, lừa bịp trong vô hình, lấy lời dối trá át lẽ phải nhưng người ta không ai không lắng nghe. Phù đại nhân, không biết ngài có muốn nghe tiểu nhân nói không?”
Một kẻ thân giam trong tù, mặt mày bẩn thỉu, đầu tóc rối bù lại có thể nói với hắn những lời như vậy, khiến hắn cực kỳ kinh ngạc. Khi đi hối lộ hắn, kẻ này còn như bao cỏ, nói năng chẳng rõ ràng, nay vì sao lại như hai người khác nhau? Phù Trường Khanh nghĩ mãi không ra, nhưng hắn có thể tin tưởng một điều rằng, một người như thế này hắn nhất định phải nhận về dùng.
Ngày nay cục diện chưa ổn định, Đột Quyết và Nhu Nhiên ở biên cương tây bắc vẫn luôn là cái mầm họa trong lòng Đại Ngụy. Hoàng đế thứ hai của Đại Ngụy vừa mới lên ngôi được sáu năm, vì chỉ muốn giữ thành nên mới nghĩ ra cái ý hòa thân. Y muốn gả muội muội ruột tới Đột Quyết. Kế hoạch đã được tính toán từ lâu nhưng mãi không thấy bổ nhiệm sứ thần phái đi Đột Quyết. Phù Trường Khanh cảm thấy việc này có thể sẽ rơi lên đầu hắn, chỉ sợ trong triều có kẻ giở trò. Dù sao thì phụ thân hắn làm quan lớn vùng biên ở Lương Châu mười mấy năm nên cái lý do này quả thật còn tốt hơn bất kỳ lý do nào khác.
Đi Đột Quyết để thương lượng việc hòa thân, sứ thần hai nước ngồi xuống bàn từ chuyện thu hoạch, tài vật tiến cống, phân chia lãnh thổ, lại hứa sẽ cùng nhau đối phó những quốc gia khác, đến cả liên hoàng - hợp tung1 tranh nhau từng tấc đất, sau cùng là tặng một người sống sờ sờ đến lều lớn của Khả hãn, thật là thú vị.
1.Liên hoành - hợp tung là hai chiến lược liên minh giữa các nước, trong đó”hợp tung” là kế hợp nhiều nước nhỏ đánh một nước lớn, nhằm chống lại việc bị nước lớn thôn tính; “liên hoành” chỉ việc liên hợp với nước lớn để đánh các nước nhỏ khác.
Phù Trường Khanh cười gằn. Hắn cần một tung hoành gia làm thay hắn những chuyện này, đương lúc sầu muộn thì ông trời lại tặng một An sư gia cho hắn. Thế là hắn liền dùng một số thủ đoạn để đưa An Mi từ trong ngục ra ngoài, còn tiện thể làm một việc tốt khác, cũng chính là thả vị sư gia tên Lư Đào Thăng mà nàng xin thả.
Phù Trường Khanh đưa An Mi về Lạc Dương, tạm thời ở trong Phù phủ làm phụ tá cho mình. Sau khi kết thúc vụ án ở Huỳnh Dương thì Thánh thượng nhất định sẽ tỏ thái độ. Phù Trường Khanh đang đợi sự thay đổi nhân sự sắp tới trong triều. Cho dù thế nào thì sự trông ngóng này đã lớn hơn ngày trước rất nhiều. Là may mắn thật chăng? Ha ha, dù có may mắn hơn nữa thì hắn cũng không ngất đi đâu.
Dùng người thì dùng kẻ có quan hệ mật thiết với mình hoặc là kẻ có tài đức, tất nhiên Phù Trường Khanh sẽ không tin bừa một kẻ không rõ lai lịch như An Mi, cho nên hắn phái người điều tra thân phận của nàng ở Huỳnh Dương. Kết quả ở bức thư đầu tiên lại là một bí ẩn khá thú vị. Hắn tin rằng nên gỡ từ manh mối “thôn Tiêu Trạch, huyện Phù Phong, quận Thủy Bình ở Tần Châu”, phái người đến đó điều tra thân phận An Mi. Hướng điều tra này quá chính xác, ấy vậy mà bức mật thư thứ hai vẫn chưa đủ để giải thích tài năng khiến người khác khó có thể tin nổi của nàng là bắt nguồn từ đâu, liệu có liên quan gì tới nước An Tức ở Tây Vực hay không? Không, chắc không đâu, suy cho cùng thì một người con gái không nên có khả năng như vậy.
Đến nước này, Phù Trường Khanh quyết định tạm thời đặt mối hoài nghi sang một bên. Hắn đã quyết lợi dụng người này thì chi bằng tương kế tựu kế, lặng lẽ quan sát.
Đúng lúc đó, thư đồng A Đàn lại thò cái đầu còn tóc để chỏm vào thư phòng, cười hì hì. “Thiếu gia, lão gia mời người đến chỗ lão gia kìa!”
Phù Trường Khanh nghe vậy thì nhíu mày, nhưng vẫn thờ ơ đáp một tiếng: “Ừm.”
Phù Công đang ngồi ngay ngắn trong phòng, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn đứa con trai cả trước mặt mình. Ông khẽ ho một tiếng, đợi Phù Trường Khanh hành lễ xong mới chậm rãi nói: “Con biết không, về chuyện liên quan tới việc bổ nhiệm sứ giả đến Đột Quyết, mới đây Thánh thượng đã chọn được người.”
“Con không biết.” Phù Trường Khanh trả lời bằng giọng lãnh đạm, vẻ mặt không hề thay đổi, đưa tay cầm lấy chén trà nóng tỳ nữ dâng lên.
Phù Công trừng mắt với con trai, giọng trầm xuống: “Thánh thượng coi trọng, hoàng ân mênh mông, chuyện này sắp được giao cho con. Triều sớm ngày mai chắc sẽ có thánh chỉ tuyên bố ra, trên đường phải tự khắc chế chính mình, không được làm nhục sứ mệnh.”
“Đừng có bề ngoài là thăng chức nhưng thực chất lại là giáng chức là được rồi.” Phù Trường Khanh khép hờ mắt, thổi thổi trà trong chén.
“Sao có thể là “bề ngoài là thăng chức nhưng thực chất lại là giáng chức”?” Phù Công tức điên với cách nói của hắn, vỗ bàn quát to. “Loại nhãi ranh không biết tiết kiệm, chỉ biết tiêu hoa xa xỉ, cái loại ham ăn biếng làm! Mày không nghĩ xem, được đi một lần qua biên cương tới nước láng giềng là một kinh nghiệm đáng quý thế nào!”
Phù Trường Khanh liếc nhìn vẻ tức giận đùng đùng của phụ thân, khẽ bật cười, đặt chén trà xuống rồi xin lỗi: “Là con hư hỏng, con xin nghe theo lời dặn dò của phụ thân.”
“Hừ! Con tự lo liệu ổn thỏa đi, nếu làm mất mặt nhà họ Phù thì đừng trách ta vô tình!” Phù Công lạnh lùng khiển trách xong mới ném một cuốn bút ký đến trước mặt con trai. “Đây là ghi chép của ta lúc còn nhậm chức tại Lương Châu, trong đó ghi lại một số chuyện vụn vặt ở ải bắc. Lần này con phải giao tiếp với người Hồ nên đọc cho kĩ.”
Phù Trường Khanh khom người nhặt bản ghi chép của phụ thân, trầm ngâm một lát rồi mới bỏ vào tay áo và cảm tạ cáo lui.
Hắn lững thững đi ra khỏi đình viện phụ thân ở, đến nửa đường thì đi qua một cái sân viện bên hông, bất chợt nhìn thấy An Mi đang đứng trong đình với một con bồ câu đưa thư. Hắn lập tức nhíu mày, đi tới hỏi: “An tiên sinh đang chơi chim?”
“Ha ha, đúng vậy.” “An Mi” nghe tiếng thì vừa cười vừa quay đầu lại. Nàng đứng thẳng lưng trong ánh mặt trời chiều mùa đông, huýt sáo một cái trước mặt Phù Trường Khanh. “Con bồ câu này rất thú vị, thỉnh thoảng thả nó bay một vòng, cho dù chúng ta đứng ở dưới đất nhìn lên thì cũng có thể phóng tầm mắt ra xa như nó, tu dưỡng tâm tính…”
Phù Trường Khanh đứng khoanh tay, cười cười gật đầu với nàng. “An tiên sinh đúng là người thông mình. Phù mỗ ngày ngày khổ nhọc với đống công văn, lại không hiểu biết bằng thuộc hạ. Hôm nay phải học hỏi An tiên sinh nhìn xa trông rộng một lần, hay là An tiên sinh cho bản quan con này được không?”
“Sao lại không được?” An Mi cười ha hả, không ngờ ngón tay chuyển động một chút, con chim bồ câu đậu trên tay lập tức dang cánh bay lên giữa trời. Nàng vội vã la to: “Ôi chao, không xong rồi, con chim kia bay mất rồi, đại nhân, ngài xem kìa…”
Nụ cười giả tạo mà nàng cố tình trưng ra hòa cùng ánh nắng tươi đẹp, vô cùng chói lọi.
Phù Trường Khanh nhìn thấy động tác lén lút của nàng nhưng không vạch trần, chỉ ngẩng đầu nhìn lên không trung, huýt sáo một tiếng rồi giơ tay lên. Không ngờ con chim bồ câu thấy sắc quên nghĩa kia lượn một vòng trên không trung rồi lại sà xuống đậu lên tay hắn. An Mi nghẹn lời, chỉ có thể mở to mắt nhìn Phù Trường Khanh bắt con chim đi mất. Một lúc sau nàng mới “hừ” một tiếng, xoắn tay chửi một hồi: “Than ôi, chưa từng thấy kẻ nào háo đức háo sắc như vậy, đúng là một con chim ngu ngốc mù mắt, rơi vào tay hắn ta thì chỉ có chết…”
Phù Trường Khanh rất hả hê đi về đình viện của mình, thư đồng A Đàn nhìn thấy con chim bồ câu trong tay hắn thì hớn hở chạy đến ngó nghiêng: “Ôi chao, thiếu gia, là chim câu lão gia thưởng cho người à?”
Phù Trường Khanh ngớ người, cảm thấy buồn cười, thế là hùa theo cậu ta: “Đúng, người cho ta để hầm cháo bồi bổ sức khỏe.”
“Ơ? Không phải là để gửi thư?” A Đàn nghiêng đầu sờ ống đồng đặt thư quấn trên chân chim, giọng đầy thương tiếc. “Đây là bồ câu đưa thư mà.”
“Ha ha, ông ấy chưa từng nghĩ sẽ gửi thư từ qua lại với ta…” Phù Trường Khanh tuy miệng cười nói nhưng ánh mắt lập tức lạnh lẽo, sai thư đồng: “Đi lấy cái kéo tới đây.”
A Đàn không biết Phù Trường Khanh định làm gì nhưng vẫn nhanh nhẹn đi tìm tỳ nữ hỏi kéo rồi ngoan ngoãn đưa cho Phù Trường Khanh. Không ngờ Phù Trường Khanh giơ kéo loẹt xoẹt vài cái đã cắt sạch lông cánh của con bồ câu rồi ném nó ra giữa sân, làm con bồ câu hảo hạng đó chỉ có thể đập đập cánh chạy xung quanh như một con chim cút. A Đàn nhìn mà líu cả lưỡi. “Thiếu gia, người… người… người…”
“Hôm nay tâm trạng ta tốt nên tha nó một mạng, cho ngươi mà chơi.” Phù Trường Khanh nói bằng giọng đều đều, đưa kéo cho tỳ nữ rồi quay người bước vào phòng trong tìm nước rửa tay.
Triều sớm ngày hôm sau, quả nhiên thiên tử truyền chỉ phong Thứ sử Dự Châu - Phù Trường Khanh làm thông nghị đại phu, trao cho tiết trượng tám thước trang trí lông chim trĩ đi sứ Đột Quyết, ban thưởng ba mươi người đi cùng. Sau khi hạ triều, Phù Trường Khanh về phủ chuẩn bị hai ngày, qua giờ Ngọ ngày Mười lăm tháng Mười một sẽ khởi hành. An Mi là phụ tá nên tất nhiên cũng thuộc đội xe đi Đột Quyết, ấy vậy mà vào thời khắc quan trọng này, thật trùng hợp, nàng bất đắc dĩ phải tỉnh giấc.
Ngày Mười sáu, khi trời còn chưa sáng thì An Mi đã tỉnh lại vì xe ngựa xóc nẩy. Suy nghĩ đầu tiên chính là nàng bị lưu đày rồi! Nhưng sau đó, nàng phát hiện ra tấm thảm lông cừu trên người mình vừa dày vừa ấm áp, gấm vóc trong xe ngựa sáng láp lánh. Lúc này nàng mới nghĩ e là cuộc sống của nàng lại được con mọt đẩy lên một tầm cao mới. An Mi nhắm mắt, yếu ớt than thở một tiếng, chấp nhận số phận, ngồi dậy chỉnh trang quần áo.
Tiếng gió bắc rít gào hung dữ đập vào thành xe, An Mi tò mò vén mành gấm lên, tháo chốt rồi đẩy cửa sổ nằng nặng của xe ra, chỉ thấy bên ngoài là một cánh đồng bát ngát tối om, tiếng bánh xe lăn lộc cộc, tiếng vó ngựa, tiếng lục lạc xen lẫn tiếng gió vọng tới. Một vài bông tuyết len vào xe ngựa qua khe hở làm An Mi lạnh run một cái. Nàng mau chóng đóng cửa sổ xe lại, bọc mình vào tấm thảm lông dày dặn, run rẩy một hồi thì mới ấm người lại. Sau đó nàng tìm túi đồ của mình. Đắp đống trong bọc hành lý to ở góc xe có quần áo mùa đông và một số thứ lặt vặt của nàng, đẩy chúng ra, nàng liền tìm thấy nhành cây hòe thô ráp ở một góc túi thì mới cảm thấy yên tâm.
An Mi đã vô thức coi nhánh cây hòa là bùa hộ mệnh của mình. Nàng lấy nó ra, áp bên tai lắng nghe thật kĩ, bên trong chắc vẫn còn hai con mọt, nhưng lúc này, chúng rất yên lặng, không phát ra dù chỉ một tiếng động. Lòng nàng chợt thắt lại, thầm nhủ thôi xong rồi, lẽ nào vì trời rét quá nên mọt chết cóng? Thế là nàng không khỏi lo lắng, ôm nhánh cây vào lòng để ủ ấm.
Bầu trời bên ngoài xe dần hừng sáng, người ở bên trong xe cũng lục tục kéo nhau tỉnh dậy, bắt đầu mặc quần áo, súc miệng rửa mặt và hô hào làm cơm. Đoàn xe bôn ba ngày đêm tạm thời dừng lại, bốn gã đầu bếp nhảy ra khỏi xe ngựa trước tiên. Họ quét sạch một khoảnh trên mặt đất phủ tuyết rồi lấy nồi nhóm lửa nấu bữa sáng. Họ mổ con dê mới mua hôm qua làm thức ăn, từng miếng thịt dê được ném thẳng vào nồi nước để nấu chín.
Phù Trường Khanh vừa bước xuống xe ngựa liền bị mùi thịt dê tanh nồng xộc vào mũi, hai hàng lông mày không khỏi nhíu chặt lại. Bây giờ mới đi đến huyện Mãnh Trì ở phía tây, còn chưa ra khỏi địa phận Dự Châu của hắn thì hắn đã nhận thức sâu sắc được rằng mình quả thật đã bị người ta tính kế.
Nhóm người hầu đã đun sôi nước tuyết từ lâu, bây giờ cẩn thận hầu hạ Phù Trường Khanh súc miệng. Phù Trường Khanh ngồi rửa mặt trên chiếc ghế gấp mới dựng, vừa dùng ngón tay lạnh lẽo xoa đều kem bôi mặt vừa hà hơi ra một luồng khói trắng, mắt nhìn bốn bề đồng không mông quạnh, lòng bất mãn. “Sao đoàn xe không dừng ở dịch trạm nghỉ ngơi?”
“Công tử, hiện tại chúng ta cách dịch trạm gần nhất khoảng tám dặm, tuy đoàn xe có thể đi tới đó được nhưng dịch trạm đó quá nhỏ, e rằng không thể phục vụ nổi khẩu phần của mấy chục người. Chẳng bằng buổi trưa đi thẳng tới huyện Mãnh Trì rồi nghỉ thì tốt hơn!” Cao quản gia đã ở bên Phù Công mười mấy năm, kinh nghiệm phong phú nên được Phù phu nhân phái đi cùng đoàn sứ đi Đột Quyết để lo liệu cho Phù Trường Khanh. Ông ta là lão bộc đức cao vọng trọng trong Phù phủ, lời nói luôn hợp tình hợp lý nên đến cả người ngạo mạn như Phù Trường Khanh cũng phải cố gắng mà nghe theo. Phù Trường Khanh thấy Cao quản gia nói vậy thì không nhiều lời nữa.
Cùng lúc đó, An Mi đang nhìn qua khe hở cửa sổ, nàng mở to mắt, ngây ra nhìn người được vây quanh trên đất tuyết đó. Nàng chưa bao giờ thấy cảnh một quý công tử lệnh cho nô bộc dựng tạm tán ô rồi nhàn nhã uống trà giữa trời tuyết rơi lất phất, càng chưa nói tới kẻ khoác áo choàng trông như thần tiên kia chính là tên quan độc ác, lạnh lùng vô tình nọ.
An Mi cảm thấy lông tóc trên người nàng dựng đứng cả lên, sợ tới mức run lập cập. Nàng… nàng… nàng… móc nối được quan hệ với Phù Thứ sử? Đang lúc miên man suy nghĩ thì có người đập đập bên cửa xe của mình, nói to: “An tiên sinh còn chưa dậy à? Bữa sáng đã chuẩn bị xong xuôi, xuống ăn thôi.”
An Mi không dám để người ta hoài nghi nàng làm biếng nên vội vã đáp lời: “Tới ngay, tới ngay,” nhưng làm thế nào cũng không dám bước xuống xe đối diện với Phù Trường Khanh. Nàng chợt nảy ra một ý, lấy chiếc áo choàng có mũ bọc kín mình rồi rụt rè xuống xe ngựa.
Bên ngoài xe quả nhiên gió mạnh tuyết rơi nhiều, nếu không có người hầu vây quanh che tuyết thì đừng nói tới uống trà, một bát canh thịt dê nóng hổi vừa đưa đến tay đã phủ một lớp tuyết. Nàng mau chóng chạy tới chỗ tránh gió xì xụp ăn mì, đang tính ăn cho nhanh rồi trốn về xe tiếp tục giả chết thì lại có tùy tùng nhà họ Phù giơ ô tới trước mặt nàng, báo: “An tiên sinh, công tử mời ngài đến bàn chuyện.”
Nàng lập tức bị sặc, sau một hồi ho khù khụ thì còn cố ý làm khàn giọng, một tiếng khàn khàn thoát ra từ cổ họng: “Đem qua ta bị trúng gió, không tiện qua, không thể lây bệnh cho Phù đại nhân được. Khụ khụ, khụ khụ khụ…”
Người tùy tùng đó nhíu mày, đành hỏi han mấy câu xong quay đi báo lại. Không lâu sau liền có một vị tiên sinh nhiều tuổi đeo hòm thuốc đi đến, ân cần mời nàng giơ tay ra để xem mạch. An Mi không ngờ trong đoàn xe còn có một thầy thuốc nên cực kỳ kinh ngạc, đến khi thầy thuốc bắt mạch ở cổ tay phải của nàng rồi mà nàng vẫn chưa phản ứng lại được. Bắt mạch xong, người thầy thuốc già trầm ngâm một lát rồi cười nói với nàng: “An tiên sinh, ngài về xe nằm nghỉ trước đã, lát nữa ta sẽ đưa thuốc qua.”
An Mi đành nghe lời đi về xe của mình, tâm trạng còn chưa bình tĩnh lại sau khi hoảng hồn. Nàng cứ tưởng mình đã lừa được một cửa, nhưng không ngờ người thầy thuốc kia đã đến xe của Phù Trường Khanh bẩm báo: “Phù đại nhân, mạch của An cô nương bình thường, không có bệnh gì cả.”
Phù Trường Khanh đang ôm lò sưởi tay đọc sách, nghe vậy thì bật cười một tiếng. “Cô nương? Nàng ta vẫn là một cô nương?”
“Đúng vậy, là cô nương.” Thấy thuốc thấy Phù Trường Khanh có vẻ không tin thì bổ sung thêm một câu: “Vẫn là trinh nữ nguyên vẹn, tất nhiên vẫn là cô nương.”
“Ừm.” Phù Trường Khanh nhíu mày, không kiên nhẫn lật lật trang sách, dặn dò: “Dù có phải là cô nương hay không thì ngươi nhớ đừng để lộ thân phận của nàng.”
“Vâng, tiểu nhân tuân lệnh.” Người thầy thuốc già cúi đầu vâng lời.
Lúc này, ánh mắt của Phù Trường Khanh chợt sáng lên, hắn ngẩng đầu cười lạnh lùng. “Nàng ta xưa nay quỷ kế đa đoan, hôm nay ta phải cho nàng ta một bài học mới được.”
Nói xong liền lôi một hộp gấm ở cái rương đằng sau mình, đặt vào tay thầy thuốc, nụ cười đầy vẻ nguy hiểm, hắn nói với ông ta với vẻ mặt gàn dở: “Hai viên thuốc nhân sâm Dưỡng Vinh đây là mẫu thân ta cố ý chuẩn bị cho ta, ngươi đưa sang chỗ nàng ta đi, nhất định phải tận mắt thấy nàng ta uống. Ha ha, nói ra thì viên thuốc này còn có liên quan xâu xa với nàng…”
An Mi cảm thấy mình làm việc ác bị báo ứng, chỉ vì một lời nói dối mà đổi lấy thuốc bổ thầy thuốc hảo tâm đưa tới, làm nàng đau bụng, tiêu chảy trọn một ngày. Mỗi lần nàng đau bụng đều phải xông ra khỏi xe ngựa, vừa run lập cập vừa vội vàng chạy đến chỗ xa xa tìm một bụi cây giữa trời tuyết để giải quyết. Sau đó lại tiếp tục chịu gió lạnh chạy về đoàn xe. Cứ mấy lần như vậy, cuối cùng nàng cũng bị nghẹt mũi, trúng gió thật.
Có lẽ ba con mọt ít nhiều gì cũng đã thay đổi An Mi một chút, hoặc có lẽ trong những tháng ngày làm sư gia ở nha huyện huyện Huỳnh Dương, nàng đã được mở mang tầm mắt, tóm lại, bây giờ nàng đã lanh lợi hơn xưa trong chuyện đối nhân xử thế. Ví dụ như, khi nàng muốn nghe ngóng xem đoàn xe rốt cuộc đi đâu thì lúc ăn cơm, nàng sẽ vò đầu than thở với đầu bếp: “Ôi chao, đau đầu quá, không biết còn bao nhiêu ngày nữa đây…”
Lúc đó, vị đầu bếp khỏe như vâm sẽ cười to, đáp: “Chàng trai này không xong rồi, phải cố chịu đựng đi. Đến đình Khả hãn Đột Quyết ở núi Ô ít nhất còn phải hơn tháng nữa.”
Lúc biết được đáp án thì trong đầu nàng liền có một tiếng nổ đoành, dường như đầu bắt đầu đau thật.
Sau đó, nàng đoán thân phận hiện tại của mình. Người ở đây ai ai cũng gọi nàng là “An tiên sinh”, đến cả Cao quản gia cực kỳ được kính mến trong đội ngũ kia cũng rất cung kính trước nàng, nên nàng đoán có lẽ mình lại làm sư gia của Phù Thứ sử chăng?
Cũng không khác sự thật là bao.
Khi đội ngũ đi thêm ba ngày thì tới quận Bắc Địa ở Ung Châu. Cuối cùng An Mi không còn đường lui, nàng lập cập trèo lên xe ngựa của Phù Trường Khanh, chân như nhũn ra, cả người toát mồ hôi giữa mùa đông rét mướt.
Xe ngựa của Phù Trường Khanh là chiếc xe gấm xa hoa nhất đoàn xe, bên trong lúc nào cũng treo lư hương hình cầu không bao giờ bị lật ở bón góc xe bọc thảm nhung, đốt Long Diên hương nổi tiếng quý giá. Phù Trường Khanh đang ôm lò sưởi tay, lật một cuốn sách, thấy An Mi được Cao quản gia giúp cởi áo choàng cùng giày sau đó bước vào thì hắn liền ngẩng đầu, nhíu mày soi mói. “Sao đầu tóc đều ướt hết thế? Lấy một cái khăn trên lồng hương đằng kia mà lau.”
Chạy một đường trong gió tuyết thì sao không nhếch nhác cho được. An Mi không dám biện bạch, nàng chỉ rút lấy một cái khăn vuông màu trắng trông có vẻ không quý giá lắm trên lồng hương để lau tóc. Phù Trường Khanh đang ngồi trên đệm gấm liếc nàng một cái rồi hờ hững chế nhạo: “Ngươi cũng thật biết nhìn hàng, lấy ngay được chiếc khăn bằng vải không cháy hiếm nhất.”
Nàng hoảng hồn, cầm cái khăn mà không biết phải làm gì mới được, cất lại không được mà không cất cũng không xong. Phù Trường Khanh thì không nói thêm gì nữa, chí lấy một chiếc trâm bạc trong tráp rồi khều lấy chiếc khăn đang nằm trong tay nàng bằng mũi trâm, sau đó thả luôn khăn vào lò sưởi tay của mình. Lò sưởi vừa mở ra, than cháy đỏ rực, khăn trắng ẩm được thả hẳn lên lửa. Không ngờ chiếc khăn trắng vốn dĩ bị ướt giờ cho vào lửa lại trở về như mới. Hành động của Phù Trường Khanh càng tự nhiên thì An Mi lại càng thấy gò bó.
Phù Trường Khanh đốt xong cái khăn chịu lửa thì đặt nó trở về vị trí trên lồng hương rồi mới về lại đệm gấm, nói: “An tiên sinh, khoảng một tháng nữa thì chúng ta sẽ đến đình Khả hãn Đột Quyết, về vấn đề thuyết phục Đột Quyết bắt tay với Đại Ngụy đối phó Nhu Nhiên, ngươi có cách gì? Ngươi cho rằng lần này phân định đất đai giữa Đại Ngụy và Đột Quyết, chúng ta có cần thiết phải nhường họ không? Chúng ta nên đặt ra bao nhiêu tài vật thì mới có thể đảm bảo quận Tây Hải không bị cắt đi?”
Một tràng này làm An Mi đờ đẫn, ong cả đầu. Phù Trường Khanh thấy sắc mặt nàng trở nên nhợt nhạt thì không vui, giục: “Nói! Sự nhanh nhạy thường ngày của ngươi biến đâu hết cả rồi?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng thì sắc mặt hắn cũng lập tức thay đổi, do hắn liên tưởng tới lần đầu gặp nàng, biết sự thất thường của nàng cũng không phải chuyện gì bất ngờ.
Mặt mày An Mi trắng nhợt, nàng ấp a ấp úng: “Xin… xin lỗi… Tiểu… tiểu nhân gần đây trúng gió, đầu óc không được tốt lắm…”
Phù Trường Khanh nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt ngày càng khó coi, giọng lạnh lùng: “Cái bệnh “trúng gió” của ngươi lấy nhân sâm Dưỡng Vinh trị một ngày thì nên khỏi bệnh từ lâu rồi mới phải chứ?”
An Mi giật mình, khuôn mặt nhợt nhạt thoắt cái ửng hồng, nàng cúi đầu, ngón tay xoắn lại hồi lâu, cuối cùng quyết định nên nhận tội sớm vì dù khả năng của con mọt có cao cường đến đâu thì chẳng có một chút gì là của nàng cả. Thế là nàng sợ sệt vái Phù Trường Khanh một cái, trán chạm vào tấm thảm dày, nói: “Xin lỗi Phù đại nhân, ta không nên lừa ngài, thật ra ta… không có cái tài ấy.”
Bàn tay Phù Trường Khanh nắm chặt lại, suýt nữa thì ném văng cái lò sưởi tay. Hắn cố gắng kiềm chế cơn giận, mắt nhìn chằm chằm bóng lưng An Mi đang cúi thấp, nghiến răng hỏi: “Tóm lại là ngươi muốn nói gì?”
“Ý của ta là ta không hiểu gì cả. Những điều cao siêu mà đại nhân nói đó, ta còn chưa nghe thấy bao giờ.” Dù không cần ngẩng đầu nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận của Phù Thứ sử, bầu không khí đầy áp lực trong xe cũng khiến nàng phải im như hến. Tuy nhiên nàng vẫn nhắm chặt hai mắt, lấy hết can đảm để nói ra sự thật rằng, nàng chỉ là một đứa dân đen chẳng biết gì, lâu nay vẫn thế.
Lúc này, giọng nói bình tĩnh không hề dao động của Phù Trường Khanh vọng tới tai nàng, mỗi chữ đều như chuỗi hạt băng đập vào lưng nàng. “Vậy những lời ngươi đã nói ngày ấy thì sao? Nào là “kẻ nịnh ngôn nói xuôi theo, xu nịnh nhằm biểu lộ sự đồng tình; kẻ xảo ngôn nói khéo léo, hay ho ra vẻ trí tuệ uyên bác hơn người; kẻ bình ngôn nói lời bình ổn để biểu lộ sự dũng cảm, quyết đoán; kẻ uy ngôn ăn nói nghiêm nghị để chiếm được lòng tin…” Đó là thế nào?”
An Mi vốn chẳng hiểu Phù Trường Khanh nói gì, răng nàng va vào nhau lập cập, tiếp tục cầu xin: “Xin Phù đại nhân khoan dung, tiểu nhân không nên lừa ngài, tiểu nhân sợ bị lưu đày nên mới to gan…”
“Ngươi lừa ta thì dĩ nhiên phải chết, nhưng đây không phải là vấn đề chính!” Phù Trường Khanh lòng dạ rối bời, phẩy tay áo quát: “Hôm ấy ngươi có thể đọc ngược lưu loát cả Quỷ Cốc Tử, sao bây giờ hỏi gì cũng không biết? Đầu óc ngươi có vấn đề à?”
An Mi ngẩn ra, rồi thuận theo lời của Phù Trường Khanh. “Đại nhân, đúng là đầu óc ta có vấn đề thật, hơn nữa là lúc bị lúc không, lúc bị thì thường không biết mình đã làm những gì…”
Phù Trường Khanh buồn bực, vì câu trả lời này mà tức tới mức phải bật cười. “Bệnh này của ngươi lên cơn đúng lúc lắm, làm ta chẳng tìm lấy một trợ thủ nào mà đặt hết lên người ngươi… Quả nhiên là “kẻ xảo ngôn nói khéo léo hay ho ra vẻ trí tuệ uyên bác hơn người”. Ngươi khoác lác đủ điều còn ta lại coi ngươi là nhân tài thật…”
An Mi không thể nói được lời nào, nàng chỉ có thể nhận hết kết quả mà con mọt để lại. Nếu đây đều là điều nàng cầu thì nàng không thể hối hận. “Xin đại nhân khoan dung, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết…”
“Im mồm!” Phù Trường Khanh không kiên nhẫn nổi nữa, ngắt lời nàng. Hắn vênh mặt, hất hàm sai bảo nàng, giọng không vui vẻ gì: “Đi lấy cuốn Quỷ Cốc Tử trong cái rương nhỏ kia tới đây.”
Việc đến nước này thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân hắn mà thôi.
An Mi dốt đặc cán mai, chỉ nhận ra được một chữ “tử”. Nàng không dám tiếp tục chọc vào Phù Trường Khanh nên ngoan ngoãn mở rương ra tìm sách. Một chồng sách nhỏ của các nhà hiền triết bị nàng lật qua loa, những cuốn có chữ “tử” thì xếp đầu tiên là cuốn Hàn Phi Tử đã bị Phù Trường Khanh đọc tới rách, tiếp đó tới Công Tôn Long Tử, Mặc Tử, Mạnh tử, Tuân Tử, Trang Tử…
Vì luôn bị Phù Trường Khanh không để ý tới nên Quỷ Cốc Tử bị vứt ở cuối cùng. An Mi vội vội vàng vàng, còn chưa lật đến Quỷ Cốc Tử thì nghĩ tên sách Phù Trường Khanh bảo có ba chữ, mà dường như hắn đang tức giận cần đọc để giải buồn, vậy chắc là cuốn trên cùng rồi. Thế là An Mi cầm cuốn Hàn Phi Tử ở trên cùng, quay người đặt vào tay Phù Trường Khanh.
Phù Trường Khanh nhìn Hàn Phi Tử trong tay, khuôn mặt như ngọc thoắt cái xanh lét, hắn hỏi câu cuối cùng, không ôm chút hy vọng nào: “Ngươi… ngươi không biết chữ?”
An Mi run cả người, không thể không thừa nhận: “Vâng…”
Phù Trường Khanh híp mắt lại, không tranh cãi vô ích nữa, chỉ cười lạnh lùng. “Ha ha, nếu đầu óc ngươi đã có vấn đề, vậy ta hỏi ngươi câu này, hiện giờ đầu óc ngươi có bình thường không?”
Tất nhiên hiện giờ An Mi vô cùng bình thường, nhưng nếu so với lúc bị bệnh vừa biết chữ vừa có học vấn thì thôi cứ trả lời theo lẽ thường là được. “Hiện tại tiểu nhân chắc là đang bệnh…”
“Ừm, được lắm.” Phù Trường Khanh lại bật cười, nụ cười luôn có vẻ hung ác khó diễn tả. “Ta nhận một kẻ ốm đau làm phụ tá, lại còn chuẩn bị một chiếc xe ngựa chuyên dụng đi theo, cho ăn ngon mặc đẹp. Từ nhỏ đến lớn, ta chưa bao giờ làm việc gì nhân từ đến vậy.”
Cũng coi như biết được cảm giác vung tiền qua cửa sổ, được lắm, được lắm!
“Nghe đây, lát nữa ta sẽ gọi một người hầu của Phù phủ đưa người về, ngươi và tên họ Lư kia vẫn cứ đi lưu đày cùng nhau thôi, nhưng giờ nên lưu đày các ngươi tới đâu đây? Phải đến nơi nào thật xa mới được.”
An Mi nghe vậy thì hoảng loạn, luống cuống dập đầu với hắn, nói: “Đại nhân, tiểu nhân sai rồi, ngài đại nhân đại lượng tha cho tiểu nhân. Xin ngài cho tiểu nhân đi theo, có lẽ tới Đột Quyết, tiểu nhân lại khỏi không biết chừng. Còn nữa, tiểu nhân hiểu tiếng Đột Quyết, chắc chắn có thể giúp ngài được.”
“Trong đám tùy tùng có người phiên dịch, cần ngươi làm gì? Nếu bệnh của ngươi không khỏi thì lại hóa ra phí củi gạo của đội xe à? Phù Trường Khanh không hề dao động.
“Đại nhân, tùy tùng của ngài có thêm một người cũng đâu có nhiều hơn. Nếu ngài giữ lại tiểu nhân thì tiểu nhân việc gì cũng làm được hết!” Nàng nôn nóng tới mức mắt đỏ lên, nàng và Lư Đào Thăng tuyệt đối không thể bị lưu đày được. Vì chuyện này, nàng phải cầu xin như thế nào cũng không ngại.
Không ngờ Phù Trường Khanh nghe vậy thì bắt đầu trầm ngâm, vì lần này nhiệm vụ quan trọng, phụ thân nghiêm khắc không cho phép hắn mang theo tỳ nữ nên mỗi ngày quần áo hắn thay ra chỉ có thể để thái giám do Thánh thượng ban thưởng giặt cho, đúng là nghĩ sao cũng thấy không được tự nhiên. Cô nàng người Hồ trước mắt hắn tuy học vấn chẳng ra làm sao nhưng nếu để làm tỳ nữ thì vẫn còn có tác dụng.
Nghĩ vậy, khuôn mặt Phù Trường Khanh liền dãn ra, chỉ nói: “Nếu vậy thì ngươi làm thư đồng của ta đi.”
An Mi như được đại xá, vội vàng dập đầu vô cùng cung kính, miệng không ngừng cảm tạ: “Đa tạ đại ân đại đức của đại nhân.”
Phù Trường Khanh nôn nóng vẫy tay cho nàng lui, bực mình than: “Tên thư đồng có thể coi Hàn Phi Tử là Quỷ Cốc Tử quả thực trong thiên hạ không nhiều. Ngươi lui đi, gọi Cao quản gia pha cho ta chén trà. Ngươi cũng ở bên học ông ta một chút, về sau ngươi sẽ làm những chuyện này.”
An Mi cười ngây ngô, nhận lệnh rồi đứng dậy, nàng vén rèm xe đi ra ngoài như vừa trút được gánh nặng.