Chương 8 Nảy sinh tình cảm trong lúc hoạn nạn
Thấy đôi con ngươi đen láy của Phù Trường Khanh ngập tràn phẫn nộ, không biết nỗi tức giận của hắn từ đâu mà đến, nàng đành lắp bắp nói: “Đại nhân... tiểu nhân... tiểu nhân...”
Phù Trường Khanh chấn động nhìn dáng vẻ vô tội của An Mi, tức thì cơn tức không phát tác ra được. Hắn chống gậy đến trước mặt nàng, tay giật rễ cỏ bên miệng nàng ra xem, rồi ngước mắt lên hỏi bằng giọng trầm trầm: “Bánh của ngươi đâu?”
Trước sự chất vấn của hắn, nàng chột dạ, ấp úng trả lời: “Ăn rồi... đã ăn hết.”
“Ăn sạch bách đấy nhỉ...” Hắn cúi đầu nhìn vạt áo sạch sẽ của nàng, không nói năng gì mà vung tay lên tìm trên người nàng.
“Á... Đại nhân...” An Mi đỏ bừng mặt, giãy lên nhưng Phù Trường Khanh không dừng lại, nàng đành mở to mắt nhìn hắn với tay mò vào trong vạt áo nàng, cuối cùng lấy ra một miếng bánh.
Đáp án đã được bóc trần, chẳng cần hỏi thêm gì nữa. Lúc này, Phù Trường Khanh xanh mặt đối diện với một sự thật. Người con gái ngu ngốc trước mắt hắn đang tiết kiệm lương thực cho hắn bằng cách tự sát!
Phù Trường Khanh vốn là kẻ có trí nhớ tuyệt vời, khi nàng đưa nửa cái bánh cho hắn, hắn đã thấy vết bẻ trên bánh rất quen, sau đó hắn phát hiện ra nửa cái bánh trong lòng nàng ghép lại không hợp với nửa cái của hắn, bụng thầm thấy hoài nghi, do đó hắn mới lén lút đi theo nàng, cho tới khi biết được sự thật tàn khốc.
Sự thật ấy bắt buộc hắn phải đối mặt với một chuyện, hóa ra hắn bất giác trở thành một tên ăn hại, cần một nữ nhân hy sinh đến nước này. Khi hai người bọn họ ở vào ranh giới sống chết, cái màn kịch tình cảm nam nữ vô vị kia không cần diễn tiếp nữa. Nếu giờ phút này hắn vẫn lợi dụng tình cảm yêu mến của nàng để sống, phải trơ mắt nhìn nàng vì mình mà chết đói thì hắn tin rằng hắn không làm nổi.
“Ngươi thấy làm vậy thì vị tha lắm hả?” Phù Trường Khanh không thể nào lý giải được hành động của An Mi, chỉ biết trợn mắt lên hung dữ nhìn nàng. “Ngươi định lúc nào mới nói cho ta biết chân tướng, làm ta chấp nhận tình cảm của ngươi?”
Hắn không giải thích nổi hành động của nàng, thế nên không ngại dùng phương pháp độc ác nhất để thăm dò nàng. Thậm chí hắn còn hy vọng nàng bị câu nói của hắn chọc tức, dù nàng có mạnh mẽ phản ứng lại, hắn cũng dư sức đáp trả.
Tiếc là lời nói cay nghiệt của hắn lần nào cũng phí công chĩa vào một quả hồng mềm như An Mi.
“Ừm... Thật ra đến đêm này là không giấu được nữa.” Nàng ấp úng. “Đây đã là nửa miếng bánh cuối cùng.”
Hắn trợn mắt, nhét miếng bánh vào tay nàng, giận đùng đùng ép buộc: “Ăn hết đi!”
“Ôi, đại nhân, thật ra ta không sao cả, năm đói hồi đó, ngày nào ta cũng...” Nàng còn chưa nói xong, Phù Trường Khanh lại trừng mắt lên làm nàng lập tức sợ hết hồn, ngoan ngoãn đưa miếng bánh lên miệng.
Vì chịu đói khát lâu ngày, nay được ăn lương khô thì nàng không khỏi ăn ngấu nghiến. Nàng biết hắn đang nhìn mình nhưng lại không kiềm chế được hành động ăn uống hùng hổ của mình, xấu hổ tới mức cả mặt đỏ bừng.
Phù Trường Khanh nhìn đi nơi khác, không biết vì sao hắn không nhẫn tâm nhìn tướng ăn tham lam của nàng. Không ngờ lòng dạ hắn lâu nay cứng rắn, lạnh lùng lại trào lên từng cơn chua xót. Hắn không phải là quý công tử chưa từng thấy người chết đói. Năm đó làm Thứ sử Dự Châu, hắn có thể nhẫn tâm nhìn dân đói đến hoa cả mắt nhưng vẫn không mở kho phát lương thực. Hắn đã làm quá nhiều chuyện với thủ đoạn tàn nhẫn nhưng không có nghĩa là có thể trơ ra nhận “lòng tốt” của An Mi. Nếu không, một khi đã nhận thì sự kiêu ngạo và mặt mũi hắn để đâu? Sự ưu việt của sĩ tộc không phải được duy trì bằng cách dựa vào việc xin ăn từ miệng nữ nhân.
Phù Trường Khanh cúi xuống, hắn không thể phủ nhận rằng cô gái người Hồ này đã làm tâm tư hắn rối loạn. Làm sao đây, tiếp theo nên làm gì? Mấy ngày tới vẫn chưa thể thoát khỏi chỗ này, lẽ nào phải để nàng xẻo thịt ra giữ mạng hắn?
Phù Trường Khanh nghĩ đến đây bỗng nảy ra một ý, ngẩng đầu thấy An Mi đã ăn hết miếng bánh, hắn bèn chống gậy đi về. An Mi sợ hãi liếc nhìn bóng dáng vẫn đang nổi giận đùng đùng của hắn, chỉ biết nơm nớp đi theo sau.
Ai ngờ vừa về đến bên xe ngựa, Phù Trường Khanh liền rút thanh trường đao dùng phòng thân để trong thùng xe ra, xoay người khập khiễng đi đến chỗ hai con ngựa được buộc trước xe. An Mi hớt hải chạy tới ngăn hắn: “Đại nhân, đại nhân, ngài không thể giết ngựa, ngựa vẫn cần để kéo xe...”
“Giết một con trước đã.” Phù Trường Khanh mặc kệ nàng ngăn cản, xắn tay áo lên tính giết ngựa.
“Không được, không được! Đại nhân!” Tình hình cấp bách, An Mi cũng không để ý đến tôn ti được nữa, hét to lên trước mặt hắn: “Ngựa có linh tính, ngài giết một con trước mặt chúng thì con còn lại sẽ không nghe lời nữa...”
“Cái linh tính chết tiệt!” Phù Trường Khanh khinh thường lòng nhân từ của nàng, cầm đao tức giận quát: “Đi tiếp thì người cũng chết đói rồi, là nó có linh tính hay ta có linh tính!”
Nàng ngẩn người, không biết nên đáp lại câu nói đầy vẻ tức giận và cũng thật khôi hài này thế nào, đành cố gắng khuyên: “Đại nhân, đại nhân, chúng ta nghĩ thêm một chút, chắc chắn sẽ có cách...”
Phù Trường Khanh bực mình, vứt trường đao xuống đất, nói: “Còn có cách gì nữa? Đến giờ đã đi được hai phần ba đoạn đường, kiên trì đi đến Lương Châu hay lộn ngược trở lại để đi đường lớn thì cũng bằng nhau. Tiếp đến chúng ta sống bằng gì? Lẽ nào ngươi muốn ta ăn rễ cỏ với ngươi chắc?”
“Tất nhiên là không...” An Mi lắc đầu ngay tức thì, nhưng nàng cũng không nghĩ ra cách nào.
Phù Trường Khanh bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn nàng vẻ châm biếm. “Được, vậy ngươi kể những dân đói các ngươi trước nay luôn biết làm sao để sống, vậy năm đói kém sống sót bằng cách nào?”
“Chúng ta... Tiểu nhân đào hang chuột, có thể tìm được một ít lương thực...” Nàng ngập ngừng nói.
Phù Trường Khanh hung dữ trừng mắt nhìn nàng một cái, kiên quyết nói: “Cách này ngươi đừng có nghĩ mất công!”
“Vâng, không, không,...” An Mi nhanh chóng phủ nhận, tiếp tục khổ sở suy nghĩ. “Vậy... cũng chỉ còn rễ cỏ....”
Phù Trường Khanh lập tức quay người, nhặt đao lên mài xoèn xoẹt khiến nàng hốt hoảng la lên: “Đại nhân, chân ngài chưa lành, không rời xe ngựa được.”
“Nói cho cùng thì nguyên nhân không thể giết ngựa là do ta? Đúng không?” Phù Trường Khanh cười lạnh lùng, cúi đầu nhìn ánh mắt cầu xin của nàng. Hắn ngừng một lát mới thỏa hiệp: “Được, ta cho ngươi thời gian một ngày nghĩ cách. Nếu không nghĩ ra cách nào tốt hơn, coi chừng đến lúc ta đói quá không giết ngựa thì giết ngươi!”
An Mi được cho thêm thời gian thì vội vàng gật đầu liên tục, sau đó bắt đầu chau mày, rầu rĩ nghĩ cách. Bấy giờ ông trời còn đùa dai, những bông tuyết trắng rơi xuống từ giữa các tầng mây đen kịt, ép hai người ảo não trốn vào trong xe ngựa.
Không thể móc hang chuột, không được bắt chuột, không thể ăn rễ cỏ... An Mi bệnh tật cuộn người lại ở góc xe, suy nghĩ nhiều đến mức đầu đau và bụng cũng đau. Nàng đành ôm bụng nhăn mặt. Phù Trường Khanh phát hiện ra sự khác lạ ở nàng, lúc đầu còn bất mãn cho rằng nàng giả bộ, sau còn lạnh lùng châm chọc vài câu, cuối cùng nàng vẫn co người trong góc không nhúc nhích, hắn bèn tiến tới bên cạnh nàng, vươn tay sờ mới thấy cả người nàng yếu ớt, tay chân lạnh lẽo.
“Cơ thể ngươi khó chịu?” Nói xong, Phù Trường Khanh thấy có chút hối hận. Nếu trước đây mà nói câu này thì chắc chắn hắn sẽ cười cợt chính mình rằng: Nô bộc là nô bộc, một người chủ nhân lo lắng cho sức khỏe của nô bộc thì còn ra thể thống gì nữa? Đúng là đồ ngu, đồ lẩm cẩm...
Nhưng hắn của hiện tại quả thực rất giống một tên ngốc lẩm cẩm nhỉ?
“Không sao, không sao cả...” Đối mặt với sự quan tâm của Phù Trường Khanh, An Mi không hiểu sao mình lại ngập ngừng, mặt đỏ bừng, cả người càng co quắp. Hắn thấy nàng ôm chặt bụng nhăn nhó thì hiểu ngay ra là chuyện gì.
“Từ tối hôm qua đã đau đúng không?” Phù Trường Khanh nhíu mày nhớ ra cả đêm qua nàng trằn trọc không ngủ liền hiểu ra, e là nàng đã bị nhiễm lạnh. Hắn bèn lấy cái nồi nước giản dị có thể dùng được trong xe, cầm lấy bó củi bỏ vào tầng ngăn giữa của nồi nước, chuẩn bị nấu nước nóng cho An Mi uống.
Nàng gượng dậy ủ rũ nhìn hắn bận rộn, hãy còn tiếc rẻ nên nói nhỏ: “Đã chẳng còn nhiều củi...”
“Nói ít thôi.” Phù Trường Khanh lườm nàng một cái rồi tiếp tục vụng về nấu nước, một lúc lâu sau hắn xấu hổ bổ sung thêm một câu: “Sau này nếu khó chịu thì nói cho ta biết sớm một chút, ta hiểu bệnh của ngươi... Dù sao ta cũng có muội muội.”
An Mi ngẩn người, xúc động tới mức mũi cay cay, mắt đỏ lên, cổ họng nghẹn lại chẳng nói được gì, cuối cũng đành cúi đầu hỏi khẽ: “Đại nhân, ngài... ngài đã biết ta là nữ?”
“Có lúc nào mà không biết?” Phù Trường Khanh lười nói dài dòng với nàng về vấn đề đó, tức giận mắng: “Nếu không xảy ra những chuyện này thì hai chúng ta cứ giả bộ thôi!”
Vừa nói dứt lời thì cả hai người đều trầm mặc. Củi dưới đáy nồi đang cháy lốp đốp, do mấy ngày liền không có nắng nên củi hơi ẩm, khói bốc lên cuồn cuộn khiến hai người ho sặc sụa. An Mi vội vàng mở cửa sổ dẫn làn khói bay ra ngoài. Tuyết trong nồi nhanh chóng tan ra, Phù Trường Khanh lấy một cái bát định múc nước ra nhưng vì không chú ý nên ngón tay bị bỏng. Hắn bực mình vung tay tới trước nàng. “Ngươi tự làm đi.”
“Vâng, cảm ơn đại nhân.” Lúc này An Mi đã bị kinh ngạc trước sự chăm sóc của Phù Trường Khanh, nhanh chóng nhận lấy cái bát cùng muôi gỗ Phù Trường Khanh đưa, cẩn thận múc một bát nước nóng và khẽ thổi. Hắn nhìn thấy động tác cực kỳ cẩn thận của nàng thì dựa người vào xe trầm mặc.
Sau khi uống một bát nước nóng, hơi ấm nhanh chóng truyền đến tứ chi, An Mi cảm thấy cả người thoải mái hẳn. Phù Trường Khanh bấy giờ lại thổi tắt đèn dầu. “Nếu bữa tối đã không có gì ăn thì chi bằng ngủ sớm một chút, đỡ cho ta không chịu nổi lại đi giết ngựa.”
An Mi lo sợ đáp “vâng” một tiếng, tay chân nhẹ nhàng dựa theo Phù Trường Khanh nằm xuống và cuộn tròn trong tấm chăn lông. Thùng xe tối mờ bỗng chốc im ắng làm tiếng gió tuyết bên ngoài càng vang vọng. Hơi thở của hai người càng hiện rõ sự gần gũi. Một hồi lâu sau, khi An Mi rên lên một tiếng khe khẽ thì Phù Trường Khanh nằm bên cạnh nàng chợt cằn nhằn vẻ khó chịu: “Sao ngươi ồn thế?”
“Dạ?” An Mi nghẹn lời. Hôm qua lăn qua lăn lại cả đêm cũng không thấy hắn kêu, sao giờ mới thở ra một hơi hắn đã...
“Nếu ngươi vẫn bị lạnh tới mức tay chân lạnh ngắt thì chính là cố tình gây thêm phiền phức cho ta...” Phù Trường Khanh cáu kỉnh “hừ” một tiếng, chăn lông và thảm nỉ trên người hắn đều đắp sang người An Mi, sau đó hắn cũng vén chăn ôm nàng vào lòng.
“Ấy, đại nhân, cơ thể ta không sạch sẽ...”
Phù Trường Khanh nghe vậy thì cười lạnh lùng một tiếng trong bóng tối, khinh thường nói: “Ngươi nghĩ ta định làm gì? Ta không có cái ham muốn tốt đẹp đó...”
“Hả?” An Mi đỏ mặt, trợn mắt lên. “Đại nhân, chẳng phải hôm qua ngài còn chê móng tay ta đấy thôi...”
“Im mồm!”
Lúc này trời còn chưa tối, đêm dài vô tận không biết khi nào mới tới, nhưng những tầng mây đen ập xuống đã che lấp cả mặt trời, bông tuyết bay tán loạn khiến khoang xe rét lạnh, không có lấy một tia sáng. An Mi nằm trong vòng ôm ấm áp của Phù Trường Khanh, lòng có một nỗi buồn khó nói rõ: Bây giờ được Phù đại nhân quan tâm thì nàng rất vui, nhưng ngày mai phải làm sao đây? Ngày mai...
Suốt đêm, gió tuyết bên ngoài xe chỉ có mạnh thêm, An Mi ngủ một giấc ngon lành, sáng hôm sau Phù Trường Khanh còn dậy sớm hơn cả nàng.
Sáng sớm, Phù Trường Khanh vừa mở mắt liền cảm thấy xe sáng hơn thường ngày, hắn liền dậy vén mành nhìn ra ngoài xe, rồi quay đầu đẩy đẩy An Mi. “Tốt rồi, ta không cần giết ngựa nữa, ngươi cũng không phải buồn. Dậy mà xem...”
An Mi mơ mơ màng màng bò ra khỏi đống chăn đệm, thò đầu nhìn ra bên ngoài rồi lập tức kinh hoảng hô lên một tiếng. Hóa ra, một đêm tuyết lớn không những phủ lên thảo nguyên một màu trắng mà còn khiến con ngựa hôm trước ốm bị đông chết.
Phù Trường Khanh và An Mi nhanh chóng mặc áo quần rồi xuống xe xem xét. Con ngựa bị chết cóng đã nằm im lìm trong đống tuyết. Con ngựa còn lại không ngừng lấy mũi cọ cọ thi thể của bạn mình, thỉnh thoảng hí lên một tiếng thê lương.
Nàng động lòng trắc ẩn, ngồi xổm xuống gỡ bộ đồ đánh xe ra khỏi gáy con ngựa chết, dắt con ngựa sống đi xa ra khỏi xe. Lúc nàng quay trở lại thì Phù Trường Khanh đã cầm trường đao rạch mình con ngựa chết.
“Ngươi biết lột da không?” Hắn quỳ trên đất, hưng phấn hỏi.
Nàng lắc lắc đầu. “Không biết, nhưng ngày nhỏ ta từng nhìn người lớn làm.”
“Ừm.” Phù Trường Khanh nghe vậy bèn đưa trường đao cho nàng, thành thật nói: “Vậy ngươi làm đi, ngươi biết hơn ta.”
“Ơ?” An Mi ngơ ngẩn cầm lấy thanh đao, cũng không hỏi nhiều mà bắt đầu xẻo từng miếng thịt ngựa.
Phù Trường Khanh vẫn ngẩn người đứng bên nhìn nàng, một lát sau chợt lên tiếng: “Tiếc là bây giờ có thịt nhưng củi lại không đủ.”
Nàng nhíu mày “vâng” một tiếng, do dự nói: “Thật ra có thể ăn sống... Tiếc là lúc con ngựa này chết không được lấy máu, có thể mùi vị sẽ không ngon lắm...”
Hắn cười khẩy lạnh lùng, cự tuyệt ngay: “Đừng hy vọng ta sẽ ăn sống với ngươi.”
“Vậy chúng ta nên làm gì?” An Mi khó xử. “Đi đâu tìm củi được?”
Lúc này bầu trời đã trong xanh sau khi hết tuyết, Phù Trường Khanh ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, hai mắt híp lại, hắn quyết định: “Dỡ xe ngựa.”
“Hả?” An Mi hốt hoảng, xua tay liên hồi, phản đối: “Không được đâu đại nhân, đêm đến gió mạnh, trời lại lạnh nữa, lỡ may đổ tuyết...”
“Đánh cược một phen đi.” Vẻ mặt Phù Trường Khanh hung tợn, hắn nghiến răng nói. “Bây giờ đã đầu xuân, trời không đổ tuyết ngày ngày đâu. Hơn nữa, từ nay chỉ còn một con ngựa kéo xe, cũng nên làm gọn nhẹ bớt đi.Tạm thời chúng ta dỡ một nửa nóc xe xuống, buổi tối vẫn có thể ngủ qua đêm...”
Nàng nghe hắn nói xong thì không phản đối nữa, trước mắt nàng cũng không nghĩ ra được cách nào, thôi thì cái ý kiến chẳng hay ho gì của Phù đại nhân cũng coi như một cách.
Lúc An Mi đã cắt ra đủ lượng thịt ngựa, vất vả thử kéo bộ xương ngựa, định vùi nó vào vũng lầy bên đồng cỏ. Phù Trường Khanh trừng mắt với nàng một cái, hắn không đồng ý nhưng cuối cùng vẫn đi tới giúp một tay.
“Ngươi tính chôn cất cho nó đấy hả? Đúng là lòng dạ đàn bà.” Hắn giễu cợt. Hai người đứng bên vũng lầy nhìn khung xương ngựa bị bùn lầy dần dần nuốt chửng, chỉ một lát sau đã chẳng còn vết tích, lòng cũng cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Sau đó cũng chẳng nhàn hạ một giây phút nào, An Mi cùng Phù Trường Khanh hợp lực dỡ những bộ phận có vẻ dư thừa trên xe xuống, ví dụ như cái giá để thảm nỉ, cửa sổ xe, tấm ván đằng sau và tay vịn đằng trước xe. Phù Trường Khanh dỡ mãi đâm nghiện, thậm chí còn muốn gỡ một nửa số lượng ba mươi nan hoa trên bánh xe. An Mi khuyên một hồi lâu mới cản được hắn không làm. Cuối cùng, cộng thêm bộ phận dùng gắn với con ngựa đã chết thì tất cả được khá nhiều. Phù Trường Khanh cực kỳ hăng hái. “Nướng chín hết đống thịt ngựa luôn một lần đi, làm lương khô, không lại phí ngọn lửa ngày hôm nay.”
An Mi vừa cười vừa nghe lời chất củi lên nhóm lửa, lấy xiên sắt xiên thịt ngựa lên nướng. Nàng bận rộn nấu nướng, còn tranh thủ nói chuyện với hắn: “Đại nhân, đến giờ chỉ còn lại một phần ba quãng đường, đi thêm hơn mười ngày nữa là chúng ta có thể đến Lương Châu nhỉ?”
Hắn bật cười bởi câu nói của nàng. Giờ phút này, cả người hắn trông nhếch nhác nhưng khuôn mặt được ánh lửa hắt vào lại hiện lên đầy vẻ tự tin. “An Mi, lần này tới Đột Quyết, ta nhớ rõ công lao của ngươi, đợi khi nào về đến Lạc Dương, ta nhất định sẽ trọng thưởng để đền đáp.”
Nàng đang ngồi cạnh hắn nhai thịt ngựa, nghe vậy liền ngập tràn vui vẻ, cúi đầu cười khẽ: “Đa tạ đại nhân!”
Phù Trường Khanh gẩy gẩy đống lửa, không đáp lời, đôi con ngươi đen láy in bóng ngọn lửa nhảy nhót nhưng chúng càng thêm phần kiên định, điềm tĩnh.
Đêm hôm đó, vì không còn cột chống nên thảm nỉ trong xe phủ ập xuống, khiến Phù Trường Khanh và An Mi ngủ trong xe bị phủ kín mít. May mà thời tiết đẹp, không có tuyết, nếu không tuyết đọng nặng trịch có thể làm hai người chết vì bí.
Ngày hôm sau lên đường, nhóm người ngựa trông nghèo túng đến thảm thương. Khi thấy trên bùn lầy là xe ngựa rách nát, con ngựa gầy còm, An Mi một thân lam lũ cộng thêm Phù Trường Khanh gãy một chân, đúng là đến giặc cướp đường cũng thấy đau lòng phát khóc.
Ngày ngày hai người đều sống bằng thịt ngựa khô. Khi đã không còn củi nấu nước, Phù Trường Khanh chỉ dám lấy nước lã chấm chấm lên môi, ấy vậy mà chỉ cần một ít cũng làm hắn bị tiêu chảy cả ngày. Nhưng sau khi đi ngoài xong lại vẫn phải uống nước, thế là không tới vài ngày, hắn đã bị giày vò tới mức mặt mũi cũng tái nhợt. May mà cả hai cùng cắn răng kiên trì cuối cùng cũng tới gần được “Lương Châu trong mộng”.
Hôm nay cả người lẫn ngựa đều mệt mỏi, đến trưa, Phù Trường Khanh đang nằm ngửa cổ nhìn trời qua cái xe không nóc, bất thình lình nói một câu: “Có diều hâu bay trên trời.”
An Mi bèn ngẩng đầu lên nhìn theo lời hắn, híp mắt nhìn một hồi rồi chợt bật cười. “Đại nhân, con chim to đó bay chậm như thế, lại còn bay vòng trên không trung nữa, không phải diều hâu, là đại bàng.”
“Đại bàng?” Phù Trường Khanh trầm mặc một lát, sau đó ngồi bật dậy, hân hoan nói: “Nếu đã thấy nó ở quanh đây kiếm ăn thì chắc Lương Châu không còn xa nữa, cuối cùng cũng thoát khỏi nơi quỷ quái này...”
An Mi cũng cười theo hắn, hai người cứ vậy mà ngơ ngẩn nhìn lên trời, quên cả để ý dưới chân. Chính vào khoảnh khắc lơi lỏng trí mạng đó, bánh xe cọt kẹt bất chợt nghiêng một cái, ngay lập tức sà vào đầm lầy ẩn mình bên bãi cỏ. Chỉ trong chốc lát, cả cái xe ngựa chìm xuống một nửa, kéo luôn con ngựa sống sờ sờ bị buộc với xe vào trong bùn lầy. Ngựa đạp lung tung, không ngừng hí lên những tiếng đầy đau thương, nhưng cũng chỉ ngày càng hãm sâu trong vũng bùn sền sệt. Phù Trường Khanh ngồi trong xe ngựa hốt hoảng còn An Mi đứng bên bãi cỏ sợ tới mức hét toáng lên liên hồi.
Lúc này Phù Trường Khanh chợt nghĩ ra một cách, hắn nhanh chóng cầm lấy cây tiết trượng và nhảy ra khỏi xe, nhưng do đôi chân không khỏe nên cũng bị rơi vào đầm lầy ở chỗ cách đầu ngón tay An Mi một bước. Đầm lầy đen kịt lập tức nuốt một nửa người hắn, hai tay hắn dốc sức chống xuống đám bùn nhưng chỉ uổng công, hắn càng giãy giụa thì càng bị vùi sâu hơn.
An Mi quỳ bên đầm lầy, bấy giờ nhân cơ hội bắt được tiết trượng trong tay Phù Trường Khanh, kịp thời ngăn hắn không bị chìm thêm. Hai người cùng lúc thở phào một hơi, lại cùng lúc thấy căng thẳng khi đối mặt với hoàn cảnh khó khăn trước mắt.
“Đại nhân, đại nhân!” Nàng sốt sắng tới mức hai tay run lẩy bẩy, lắp ba lắp bắp nói. “Tiểu nhân kéo ngài lên...”
Nàng nói xong, tay bèn kéo một cái làm mặt mày Phù Trường Khanh lập tức trắng nhợt. “Đừng! Chân ta...”
An Mi ngẩn người, lúc này mới nhớ ra chân hắn bị thương, nàng cuống quýt thả lỏng tay, hỏi: “Đại nhân, ngài có đau lắm không?”
Đâu chỉ là đau, phải nói là đau đến chết! Phù Trường Khanh cảm thấy trong đầm lầy có một đôi tay ma quỷ đang kéo chân hắn, làm vết thương sắp lành ở đùi hắn lại một lần nữa rách toạc ra. Hắn đau tới mức mặt tái nhợt, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu khiến tóc tai ẩm ướt dính bết vào trán, hai con mắt trừng lên nhìn nàng, hét to: “Ngươi đừng kéo, đừng kéo...”
Sao không kéo cho được, thấy Phù đại nhân ngày càng bị vùi sâu, An Mi sốt ruột khóc. “Đại nhân... đại nhân...”
Phù Trường Khanh cảm thấy đầm lầy đã phủ đến ngực mình, hắn cố gắng hít thở, một tay nắm tiết trượng, định rướn người lên theo bản năng nhưng tất nhiên chỉ càng chìm sâu hơn trong bùn nhão. Thấy đầm lầy đã gần nuốt chửng Phù Trường Khanh, An Mi khóc không thành tiếng, đành cắn răng kiên quyết tự ý kéo cây tiết trượng, tức thì làm Phù Trường Khanh chưa chuẩn bị trước la lên thảm thiết: “Đừng kéo! Đừng kéo!”
“Đại nhân, nếu cứ như thế này, ngài sẽ chết...” An Mi nắm cây tiết trượng, vừa khóc thút thít vừa nghẹn ngào nói.
Thừa lời, tất nhiên hắn biết có thể sẽ chết, nhưng hắn có chết cũng không thể chết ở đây! Hắn làm sao lại không biết ý của nàng, liền hít sâu một hơi, trong mắt bỗng xuất hiện một ý chí kiên cường, dường như nỗi thống khổ từ da thịt tiếp sau đây không phải là ở trên người hắn mà là trên một phạm nhân nào đó sắp bị hắn dùng hình thẩm vấn. “Được, ta chuẩn bị xong rồi, kéo ta lên đi!”
An Mi ở trên bờ được lệnh liền nén khóc, dồn sức từ từ kéo Phù Trường Khanh lên khỏi đầm lầy.
Giây phút thoát khỏi hiểm cảnh như dài bằng cả đời người, cuối cùng hắn cũng ra khỏi đầm lầy, cả người vã mồ hôi, nằm trên đống cỏ thở hắt ra. Ấy thế mà hắn lại không hề cảm nhận được hơi lạnh của bùn lầy bám trên người mang tới. Đại nạn không chết, thật tốt, thật là tốt... Hắn đã mệt lử, nghĩ rằng sắp tới có lẽ nên thực hiện một hình phạt mới: Sau khi làm gãy chân phạm nhân thì kéo chân, chắc chắn sẽ khiến người đó khai cả tổ tông tám đời.
Cùng lúc ấy, An Mi không nghĩ xa xôi đến vấn đề đó giống hắn, nàng chỉ ôm Phù Trường Khanh cả người đầy bùn mà vui mừng mãi không thôi. Sau khi không còn lo lắng nữa, nàng mới ngừng khóc, chỉ cười. Phù Trường Khanh vẫn đang đau tới mức không nói nên lời, sắc mặt nhợt nhạt, nằm trong lòng An Mi, nhìn khuôn mặt tươi cười sấp bóng làm nổi bật bầu trời trong xanh trên đầu, không ngờ nó lại tỏa ra những ánh sáng rung động lòng người...
Hai người ổn định lại tinh thần. Mất xe ngựa, An Mi nghĩ ra cách để đi tiếp. Nàng cởi áo khoác lông trải ra đất, để Phù Trường Khanh lúc này không thế động đậy nằm lên, còn mình thì nắm tay áo dài của áo khoác để kéo hắn đi. May mà đoạn đường này đầy cỏ và tuyết trơn trượt nên cũng không tốn sức lắm.
Chỉ có điều khi đêm xuống, gió lạnh rít gào làm hai kẻ mất sự che chở của xe ngựa khổ sở không nói nổi. An Mi đào một chỗ trú trong đống tuyết, rồi cùng Phù Trường Khanh ôm nhau trong đó cho ấm. Nàng cố tình xoay lưng ra chắn gió nơi cửa, vì thế bị rét đến mức răng va vào nhau lập cập. Đêm khuya, Phù Trường Khanh mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa hay nhìn thấy An Mi đang kề vai sát cánh cùng mình gần chết cóng.
Hắn lập tức vươn tay ra ôm lấy nàng, sờ thấy tấm lưng lạnh cóng. Ngón tay ấm áp khi tiếp xúc với sự lạnh lẽo thì hơi run rẩy, ngay sau đó hắn áp tay lên mặt nàng, khẽ vỗ hai má nàng. “Dậy đi, tỉnh dậy...”
“Ư...” An Mi mở mắt, mơ màng nhìn hắn, mượn ánh sáng bàng bạc từ tuyết, nàng nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của hắn. Nàng hơi ngẩn ra, sau đó hai mắt hoa lên, đầu choáng váng khi Phù Trường Khanh hôn lên đôi môi mình.
Nàng cảm thấy đầu óc trống rỗng, mặc hắn như đang trút hết thảy tức giận, oán hận, và cả những xúc động điên cuồng... Đây chưa chắc là tình yêu, cũng không phải là hận thù, mà giống như là bất thình lình để con thú đã ngủ đông rất nhiều năm trong lòng mình sổng ra khỏi lồng.
“Đại nhân.... đại nhân...” Sau khi phù hoa tan biến, sự sợ hãi cuộn trào mãnh liệt trong lòng nàng. Mặt nàng đầy nước mắt, giọng khàn khàn la lên: “Ta... đã có... có phu quân!”
Phù Trường Khanh ngẩn người, sự điên cuồng bao phủ bốn phía bỗng chốc tụ hết về trong đôi con ngươi, ánh mắt nóng rẫy như lửa, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng xanh của nàng bằng một vẻ xấu xa, cái nhìn đó đăm đăm, chăm chú.
An Mi bất an lùi ra xa, lưng đập mạnh làm đổ cả thành tuyết, gió lạnh thấu xương lập tức bổ nhào vào hai người như đao kiếm xuyên tim. Nàng co người lại, run lẩy bẩy trong gió đêm, tóc tai bị gió thổi bay tán loạn trên đôi vai. Nàng che mặt khóc lóc. “Đại nhân, ta đã thành thân...”
“Ta biết.” Rất lâu sau đó, Phù Trường Khanh hứng gió, đáp một câu như vậy. Cả người hắn vẫn chưa lùi lại nhưng ánh mắt đã lạnh lùng nhìn đi nơi khác.
Không ngờ nàng lại nghe rõ câu ấy trong gió lớn, ngẩn ngơ ngẩng đầu lên, đôi mắt đong đầy nước, ngỡ ngàng nhìn hắn dưới ánh trăng.
Phù Trường Khanh cũng lạnh nhạt nhắc lại dưới ánh trăng: “Ta biết.”
Khi ở giữa trời đang đổ tuyết thì không ngủ còn an toàn hơn nhiều so với ngủ, vì vật An Mi cũng không để ý đến vẻ mặt u ám của Phù Trường Khanh nữa, nàng lau nước mắt rồi bận rộn xây lại hang tuyết. Sau khi xong xuôi mới thấp thỏm ngồi xuống cạnh hắn, co người lại, không dám đối mặt với sự phẫn nộ của hắn.
Nàng biết đối mặt thế nào, và biết nói gì đây? Rõ ràng lúc ban đầu, người một mực tham lam là nàng, lúc này người sợ hãi lùi bước cũng là nàng. Lòng nàng đau đớn như bị dao đâm. Nàng chưa bao giờ ngờ rằng Phù Trường Khanh cũng sẽ muốn có nàng, chưa bao giờ. Nếu nàng chưa có phu quân thì đây là chuyện đáng vui mừng biết bao. Nếu nàng chưa có phu quân thì vừa nãy dù tan xương nát thịt nàng cũng không lùi bước... Nước mắt ân hận tuôn trào khỏi hốc mắt, nàng cúi đầu không lên tiếng, mà Phù Trường Khanh sa sầm mặt mày ngồi bên cạnh cũng im lặng cả đêm.
Trời dần sáng trong sự giằng co yên tĩnh của hai người. An Mi do dự rất lâu mới đi ra khỏi hang tuyết vào thời điểm thích hợp. Nàng vốc tuyết lên rửa mặt, rửa tay, xoay người định tiếp tục kéo Phù Trường Khanh lên đường. Phù Trường Khanh bị nàng bỏ lại trong nơi trú chân bấy giờ ngẩng đầu lên, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau khiến cả hai cùng ngây ra. Không biết con đường giúp đỡ lẫn nhau lâu nay nên đi tiếp thế nào đây?
Quả nhiên vẫn không thể quên chuyện tối hôm qua, không thể coi như tất cả chưa hề xảy ra được. An Mi cắn cắn môi, Phù Trường Khanh thì yên lặng nhìn nàng, mặt mày trầm tĩnh không biểu cảm.
Đúng lúc cả hai đang ngượng ngùng thì ở phía chân trời đằng đông bỗng nhiên xuất hiện một đám khói bụi, đó là một đội kỵ binh đi tuần tra biên giới. Quan binh trên lưng ngựa đã nhìn thấy hai người từ xa, ban đầu còn tưởng là nạn dân Đột Quyết đến, khi phi ngựa lại gần mới nhìn rõ tiết trượng trên tay Phù Trường Khanh, vị tướng lĩnh dẫn đầu liền hốt hoảng la lên: “Là Ngự sử Phù đại phu sao?”
Cùng với tiếng la to này, hiểm nguy trên thảo nguyên như ác mộng những ngày qua cuối cùng cũng kết thúc.
Phù Trường Khanh và An Mi được cứu về đến Lương Châu, cả hai người đều bẩn thỉu, nhếch nhác tựa như một con sói và một con bái1 vừa chui ra từ bụi cỏ. Hai người đi theo quan binh đến quân doanh trước, tạm thời dừng chân, tranh thủ lúc binh sĩ đi báo thứ sử thì cả hai tránh trong lều lớn tắm rửa hẳn vài lần, thay quần áo tươm tất mới xuất hiện trong phủ Thứ sử.
1. Một loài động vật trong truyền thuyết, không có thật, chúng có họ hàng gần với loài sói.
An Mi đã thay sang đồ nữ giới, nhìn càng bắt mắt hơn tại quân doanh cùng phủ nha toàn nam nhân, vì thế nàng nơm nớp lo sợ đi theo Phù Trường Khanh, đảm đương thân phận tỳ nữ của hắn, nàng không dám rời hắn một tấc.
Phủ Thứ sử Lương Châu gióng trống khua chiêng mở tiệc đón tiếp, suốt quãng đường Phù Trường Khanh được đi xe ngựa, sau đổi thành cáng, và giờ được mấy người dìu ngồi vào chỗ. Thứ sử Lương Châu liền nâng chén rượu lên, xúc động nói: “Chuyến đi này của Phù đại nhân quả thật không dễ dàng gì! Nghĩ tới đồng cỏ nghìn dặm hiểm nguy tứ phía, đến người Đột Quyết bản xứ cũng không dám đi, trinh thám của chúng ta tìm ngài mấy lần trên đường lớn, giao chiến mấy hồi với người Đột Quyết nhưng chưa bao giờ ngờ rằng Phù đại nhân lại dám chọn con đường thảo nguyên. Phù đại nhân dùng chiêu hiểm, quả là rất dũng cảm!”
Phù Trường Khanh nghe lời này liền cười mỉa mai một tiếng, mặt mày không vui, thản nhiên nói: “Kẻ vô tri thì chẳng sợ gì, tại hạ không hiểu biết về thảo nguyên ở biên giới Lương Châu, lại tự cao tự đại, tất nhiên là dũng cảm.”
Thứ sử Lương Châu nghe vậy thì ngừng một lát, lại nhìn chân trái đang nẹp của Phù Trường Khanh, cất giọng đầy quan tâm: “Vết thương trên chân đại nhân không thể đợi lâu nữa, tại hạ đã mời Lý thái y đến phủ, lát nữa sẽ mời ông ấy khám cho ngài.”
Phù Trường Khanh liền ngửa cổ uống cạn cốc rượu rồi mới hỏi: “Sao ở đây lại có ngự y? Là vị Lý thái y nào trong triều?”
“À, vị Lý thái y này đã từ chức từ nhiều năm trước, sau khi về Lương Châu dưỡng lão thì thường xuyên đi khám bệnh, “thái y” chỉ là một cách gọi thôi.” Thứ sử Lương Châu đáp. “Ở biên giới thường xảy ra chiến tranh, Lý thái y giỏi trị vết thương do đao kiếm và gãy xương, vừa hay có thể khám vết thương trên đùi đại nhân.”
Phù Trường Khanh cũng lo lắng cái chân của mình sẽ bị di chứng nên vui vẻ nhận ý tốt của Thứ sử. Sau khi ăn xong, hắn nằm trên cái sạp ở phòng bên hông chờ vị Lý thái y kia tới, chỉ có An Mi ở bên hắn hầu hạ.
Chốc lát sau, một gã sai vặt kính cẩn dẫn một ông lão có vóc dáng nhỏ bé, gầy guộc nhưng trông quắc thước đi vào phòng. Đây chắc là Lý thái y từng làm ngự y trong cung đây. Nhưng mặt mũi Lý thái y lại nhăn nhó không vui, cũng không chào hỏi mà tự đi đến trước Phù Trường Khanh, đặt hòm thuốc xuống, liếc cái chân trái của hắn với vẻ khinh thường rồi bắt đầu gỡ nẹp ra.
Lý thái y cao tuổi nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn, ra tay mạnh làm Phù Trường Khanh không nhịn được hít sâu một hơi. Một kẻ quen vênh mặt hất hàm với người khác như Phù Trường Khanh còn chưa kịp làm khó dễ thì vị Lý thái sư đã nhướng mày chế nhạo: “Hừ hừ cái gì? Lão phu quen biết Quận công bao năm nay, biết ngài oai phòng dũng mãnh, sao lại nuông chiều một đứa con đến mức này?”
Phù Trường Khanh không ngờ một ông lão thầy thuốc lại dám quở trách mình ngay chính diện, liền bật cười một tiếng, lại nhớ ra An Mi đang đứng nhìn bên cạnh, thế là tức điên lên, khuôn mặt tuấn tú sa sầm hẳn.
Ngược lại, vị Lý thái y kia thì cực kỳ tập trung khám bệnh, chẳng để ý đến vẻ mặt hắn. Ông dùng tay khám một hồi lâu rồi mới chẩn đoán trước khi Phù Trường Khanh bùng nổ: “Chân không gãy, nhưng xương bị nứt.”
“Ơ?” An Mi đứng một bên hầu hạ, nghe thấy vậy thì mừng khôn xiết. “Không bị gãy chân? Tốt quá...”
“Ừm, nếu như gãy thật thì các ngươi nẹp thế này, cái chân đã đi tong từ lâu rồi.” Lý thái y liếc mắt khinh thường lần nữa. “Vết nứt nằm ngang, vốn dĩ đã có thể tự liền nhưng do bị lực bên ngoài ảnh hưởng nên thành ra còn khó chữa hơn lúc đầu.”
An Mi tức thì chột dạ, cúi đầu không dám lên tiếng. Phù Trường Khanh đang dựa người trên sạp lại nhìn Lý thái y, hỏi: “Vậy cái chân này của tại hạ đến lúc nào thì có thể khỏi hẳn?”
“Phải tĩnh dưỡng, nhưng nó cũng không được tính là vết thương nặng, trên chiến trường có đầy người bị như ngươi nhưng chẳng phải họ vẫn ra trận giết địch đấy thôi? Ngày ngày xuống giường hoạt động nhiều chút, chống gậy đi lại chứ đừng có nằm suốt mà lại sinh hoại tử.” Ông nói xong lại liếc qua Phù Trường Khanh, nói tiếp bằng giọng không nể nang gì: “Trên thảo nguyên khó khăn trăm bề, trông sắc mặt ngươi có phải gần đây bị tiêu chảy nặng? Ta có vài viên thuốc, lát nữa sẽ đưa cho ngươi cùng thuốc mỡ thoa ngoài, khi uống đừng có trộn linh tinh...”
Lúc này, mặt Phù Trường Khanh đã xanh mét, hắn tức nhưng lại không thể bùng nổ, đành nghiến răng đáp: “Tại hạ vô cùng cảm kích, chắc chắn sẽ làm đúng như lời ngài dặn dò...”
Buổi tối, An Mi và Phù Trường Khanh ở lại trong phủ Thứ sử. Cả ngày hôm nay Phù Trường Khanh chẳng nói năng gì với nàng, thậm chí còn không nhìn thẳng vào nàng một lần. Sau bữa tối, nàng liền tránh ở phòng bên hông mà đau buồn, lúc thì thấy là do nàng ngốc ngếch đã chọc Phù đại nhân giận, lúc lại nghĩ Phù đại nhân về đến Lương Châu, sau này nàng chẳng còn tác dụng gì nữa, nếu đến việc làm tỳ nữ cũng trở thành dư thừa thì nàng đi hay ở, ngài ấy cần gì phải đoái hoài?
Cuối cùng An Mi không nhẫn nhịn nổi nữa, trước khi đi ngủ, nàng bước ra khỏi phòng định đi thăm dò cho rõ ý tứ của Phù Trường Khanh, trước khi nàng chọc giận ngài ấy, chẳng phải ngài từng nói sau khi về Lạc Dương sẽ trọng thưởng nàng đấy thôi? Vậy giờ cứ coi như không được thưởng nữa, nhưng ít nhất cũng sẽ không bắt nàng đi lưu đày chứ?
Đúng lúc An Mi đang do dự thì một gã sai vặt trong phủ Thứ sử liếc thấy nàng, bèn đưa cái khay trong tay hắn cho nàng, miệng lải nhải: “Ôi chao, ngươi là nô tỳ của Phù đại nhân? Đại nhân tắm sao ngươi không đi hầu hạ?”
“Ơ? Ơ...” An Mi lúng túng nhận lấy cái khay, trên đó, để đẩy quần áo cùng các loại hạt đậu để tắm thơm nức, ngoài ra còn có rất nhiều thứ quý giá không rõ tên.
Thế là nàng lơ mơ đi theo gã sai vặt vào phòng tắm, vừa đi vừa nghe hắn phàn nàn: “Ta nói thật nhé, đại nhân nhà các ngươi sao mà khó hầu hạ thế, không chỉ hay bới lông tìm vết mà còn thường xuyên sa sầm mặt... Nếu không phải nể mặt Thứ sử Lương Châu trước đây thì ai mà thèm đi hầu hạ hắn...”
“Ấy, thật ra con người đại nhân rất ôn hòa, chỉ là hôm nay tâm trạng ngài không vui...” An Mi đi theo hắn ngập ngừng nói, nhưng lại thấy hắn xua tay vẻ không đồng tình và chỉ chỉ cánh cửa gỗ ở phòng tắm cho nàng xong thì quay người đi mất.
Nàng đành một mình đi vào, hai tay bưng cái khay. Lúc này, mành rèm trong phòng đều rủ xuống hết cả, bể tắm đủ chứa mười mấy người bị Phù Trường Khanh độc chiếm. Bể to đùng tràn ngập hơi nước nóng hổi, làm cả căn phòng mờ ảo không nhìn rõ được gì. An Mi cởi tất ra, chân trần giẫm lên mặt đá hoa ướt sũng, cẩn thận đi từ sau mành đến bên Phù Trường Khanh, khẽ đặt khay xuống.
Phù Trường Khanh đang quay lưng với thành bể chợt quay người lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng nàng qua làn hơi nước, không rõ vẻ mặt hắn như thế nào. Một lát sau, hắn vẫn nhìn nàng chằm chằm, nói: “Ngươi qua đây.”
An Mi căng thẳng đến mức cả người run run trước cái nhìn chăm chú của hắn, nhưng nàng vẫn nghe lời quỳ xuống, dần dần rướn người đến gần. Tiếng nước chảy chợt ào ào vang lên, Phù Trường Khanh đứng thẳng người lên trong bể nước, những ngón tay ẩm ướt vươn ra vuốt ve vành tai cùng cần cổ của nàng nhưng từ đầu tới cuối chẳng nói một lời.
Giữa làn hơi nước mờ mịt, An Mi cảm thấy mắt hoa lên. Nàng không nhúc nhích, để mặc Phù Trường Khanh cứ nhìn mình trầm tư. Khoảnh khắc này dù có xảy ra chuyện gì thì nàng cũng sẽ không giãy giụa, đây là quyết định nàng đã quyết trên đường đến đây. Nàng biết rõ bản thân không thể lùi bước, khoảng cách giữa hắn và nàng vốn đã xa lắm rồi, nàng làm sao lại lùi được nữa... Vì thế nàng không hề phòng bị, mặc cho hai cánh tay hắn ôm lấy nàng, kéo nàng vào làn nước nóng hổi.
Nếu trần trụi đối diện liệu có thể làm những lời nói tiếp sau đây trở nên thành khẩn hơn không? Đôi mắt ướt át của Phù Trường Khanh nhìn hai gò má ửng hồng của nàng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ mang ý thương xót. Hắn cúi xuống, mang theo nỗi căm ghét bản thân mà hôn nàng thật sâu. Lần này nàng không hề giãy giụa, chỉ lặng lẽ nhận hết cái ngạt thở mà nụ hôn này mang đến... Hai tay nàng không dám chạm vào cơ thể hắn, nàng đành thả mình trôi nổi trong làn nước nóng, ngửa cổ, mắt nhìn người đàn ông khiến nàng không nỡ từ bỏ này.
Nàng không muốn lại làm hắn giận, nàng sợ sự lạnh lùng, hờ hững của hắn. Nàng đã không nỡ xa hắn.
Chiếc váy vải thô màu trắng bị ướt dần dần xòe ra từng lớp, giống như những cánh hoa dành dành to dày. Vạt áo của nàng bị hắn nhẹ nhàng cởi ra, để lộ da thịt trắng ngần, mịn màng bên trong, và nhiều điều ngạc nhiên khác...
“Đây là cái gì?” Phù Trường Khanh nhìn chằm chằm một nhánh cây hòe thô ráp trong tay, vô cùng khó hiểu.
An Mi hoang mang giơ tay ra lấy, sợ hắn vứt bừa một cái làm mọt bỏng chết. “Đây là bùa hộ thân, tuyệt đối không thể để vào nước...”
Phù Trường Khanh liền ném bừa nhánh cây vào một góc phòng tắm, tiếp đó hắn lại phát hiện một sợi dây trông rất quen, dùng ngón tay ngoắc ra xem, không ngờ đó lại là ngọc bội mà hắn đã bảo nàng đem đi cầm cố. Gò má nàng thoắt cái đỏ bừng lên, lắp ba lắp bắp: “Tiểu... tiểu nhân không cố tình giấu ngọc bội của ngài, thật đấy. Vì hòa thượng trong chùa ngày đó không chịu nhận...”
Phù Trường Khanh ngắm miếng ngọc bội hình con chuột ôm quả trứng trong tay, dần dần híp mắt lại, bật cười đầy vẻ sâu xa. “Giấu thì cũng giấu rồi, dù sao cũng tốt hơn để đám không biết nhìn hàng kia được hời. Nhưng mà ngươi lại lấy đâu ra hai quan tiền?”
“Là do ngài thưởng cho.” Nàng xấu hổ nói. “Ngày chạy nạn, xe ngựa mà Cao quản gia đánh tới lại là cái xe mà tiểu nhân ngủ, tiểu nhân vẫn giấu hai quan tiền trong kẽ hở ở cột xe...”
“Ta chẳng nhớ đã thưởng cho ngươi hai quan tiền lúc nào.” Phù Trường Khanh khẽ cười một tiếng, một giây sau hai mắt liền nhìn nàng chăm chú, giọng nói đã không còn vẻ đùa bỡn nào: “Được rồi, An Mi, nàng nghe ta nói đây. Ta đã biết lòng nàng từ lâu, cho nên bây giờ ta cũng nói rõ với nàng rằng ta cũng thích nàng.”
Sự thẳng thắn của Phù Trường Khanh làm An Mi ngẩn người. Nàng ngây ra nhìn hắn, để mặc hắn vén lọn tóc rối bên tai nàng, nghe hắn nói tiếp: “Sau này nàng chỉ có hai con đường, nếu đi theo ta thì là thiếp của ta, còn nếu về thôn cũ của nàng thì hai ta thành người dưng. Ta để nàng chọn.”
Từ cổ đã chuộng làm vợ cả, không thích làm thiếp. Vì sao La Phu lại không lên xe của sứ quân1? Là vì dù bạn đời giàu hay nghèo, xấu hay đẹp thì đối với nữ nhân mà nói, thân phận vợ cả vẫn quan trọng hơn những điều kiện khác.
1. Quan thái thú, thứ sử đời Hán được gọi là thứ quân. Cô gái La Phu đang hái dâu bên đường thì vị sứ quân ngồi xe năm ngựa kéo đi qua nhìn thấy, do La Phu có dung mạo xinh đẹp nên sứ quân muốn đưa nàng đi cùng nhưng La Phu đã cơ trí cự tuyệt yêu cầu vô lý đó.
Bây giờ Phù Trường Khanh lại muốn vợ cả của người ta đi làm thiếp cho mình, những cô gái bình thường sẽ không thể nào chịu nổi sự vớ vẩn và tàn nhẫn của lời đề nghị này, vì vậy dù là An Mi một lòng một dạ với hắn khi nghe hắn nói vậy chắc chắn cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Phù Trường Khanh xưa nay đầy thủ đoạn độc ác chưa bao giờ thấy mình ác độc như hôm nay. An Mi là ân nhân của hắn, vốn dĩ hắn có thể chọn cách khác để đền đáp, nhưng giờ đã muộn, sự ích kỉ của hắn khiến hắn không kìm lòng được mà muốn ép buộc người con gái lương thiện này bước lên con đường nhấp nhô.
Hắn cảm nhận được sự run rẩy từ cơ thể nàng, trong lòng liền sinh áy náy nhưng hắn lại một lần nữa cúi xuống ôm nàng thật chặt, trong cặp mắt đen láy chỉ có vẻ lạnh lẽo thấu xương, “Giờ ta chỉ cần một câu của nàng, còn về những vấn đề khác mà nàng lo lắng thì ta tự có cách xử lý. Nếu ta đã ép nàng quay lưng lại với thế tục để đi theo ta thì chắc chắn sẽ không phụ nàng. Lời này nặng nghìn cân.”
An Mi run rẩy dữ dội, nước mắt rơi xuống nhưng không nói lời nào.
Phù Trường Khanh không có được câu trả lời từ nàng, bèn tàn nhẫn hỏi dồn: “Nói, nàng chọn trượng phu của nàng hay chọn ta?”
Đôi môi nàng khẽ mấp máy, nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn. Khi niềm vui của tình yêu bị nỗi sợ khi đi ngược với đạo lý đè áp, khi nỗi sợ đi ngược với đạo lý lại bị sự bất đắc dĩ vì biết rõ lựa chọn của mình trấn áp, nước mắt liền tuôn mãi không ngừng.
“Chọn ngài, đại nhân... ta chọn ngài...” An Mi thút thít nói, tuyệt vọng ôm chặt lấy hắn...
Giờ phút này nàng tự nguyện hạ mình thì ngày sau sẽ bị người người chỉ trích, không thể ngóc đầu dậy nổi. Nàng là cô gái Hồ lẳng lơ đứng núi này trông núi nọ cũng được, là cô gái Hồ kiên trì giữ lấy người thương, một mực theo đuổi tình yêu không màng lễ giáo cũng được, những điều đó không quan trọng. Nàng chỉ biết nếu giây phút này nàng buông xuôi thì cuộc sống của nàng sẽ quay về với quá khứ xám xịt kia, mà nàng đã không thể quay trở về... Lúc này trong đầu nàng bỗng hiện lên hình ảnh quê hương mình, nơi đó quanh năm có ánh mặt trời rực rỡ, nơi đó không bị lễ giáo kìm hãm, nơi mà có thể làm mọi việc theo ý thích của mình, các cô gái ở đó có thể thỏa thích ca hát cho người đàn ông mình yêu nghe, cũng có thể cầm dao đuổi kẻ phụ tình...
Nàng chẳng sợ những nỗi khổ tương lai phải chịu, thời khắc này nàng phải làm theo trái tim mình mách bảo. Có lẽ cái sự cố chấp đã ăn sâu vào máu trong người nàng, máu của người Hồ, dù người Hồ nghìn năm sau có đổi thành họ Triệu, họ Trương thì dòng máu cố chấp vẫn không thay đổi.
“Tốt lắm!” Khóe miệng Phù Trường Khanh giương lên, để lộ một nụ cười tự đắc, hắn đưa tay vuốt tóc nàng, đôi môi áp bên gáy nàng thì thào: “Ta biết mà... từ trước đến giờ mình chưa từng thua...”
Lực đẩy của nước đã góp phần nối giáo cho giặc, Phù Trường Khanh chẳng thèm để ý đến vết thương ở chân mà thuận lợi tung hoành, thế như chẻ tre. An Mi thuận theo hắn lúc chìm lúc nổi trong làn nước ấm, ánh mắt dần dần mơ màng, dường như nàng nhìn thấy một con đường nhỏ màu trắng bạc uốn lượn dưới ánh trăng mờ ảo...
Nhưng điểm cuối của con đường đó là gì đây? Là Oát Ca Đại mà nàng yêu, hay là....