Chương 9 Sương gió lạnh cắt da
Tin Phù Trường Khanh được cứu cấp tốc gửi tới Lạc Dương bởi Kế lại Lương Châu, còn bản thân hắn sau khi nghỉ ngơi vài ngày ở Lương Châu thì lập tức đánh ngựa về triều phụng mệnh.
Hôm nay, trước khi khởi hành từ Lương Châu đến Lạc Dương, Lý thái y đến khám cho Phù Trường Khanh lần cuối, chuẩn bị đủ thuốc bôi hắn cần trên suốt chặng đường. Vết thương ở đùi hắn phục hồi rất nhanh, Lý thái y thấy mà mừng. Ông nhìn thoáng qua Phù Trường Khanh kiêu ngạo kia, rồi lần đầu tiên nói chuyện với thái độ ôn hòa: “Cái chân này của ngươi chỉ cần ngày ngày đắp thuốc đúng giờ, ít ngày nữa là có thể khỏi hẳn, chỉ có điều vẫn phải chống gậy trong ba tháng. Khụ khụ, ừm… mấy ngày nay nếu thuốc thang của ta không có hiệu quả thì chắc Phù đại nhân đã không chấp nhận ta từ lâu rồi?”
Câu này nói trúng lòng hắn, nhưng hắn vẫn cười lạnh nhạt, hỏi cho có lệ: “Cậy tài khinh người là lẽ thường tình của con người. Vì sao ngài lại nói như vậy?”
Lý thái y vuốt râu cười ha ha. “Ngươi quả thực rất cay nghiệt. Từ sau khi Quận công cáo lão hồi hương, ta với ông ấy thường xuyên thư từ qua lại, trong thư ông hay than thở với ta về tính nết khó ưa của ngươi. Mấy ngày nay coi như ta được thấy tận mắt.”
“Hóa ra Lý thái y là hảo bằng hữu của phụ thân, vậy tại hạ còn phải gọi ngài một tiếng thế bá.” Phù Trường Khanh cười nói một câu khách sáo nhưng không thấy hồ hởi.
“Năm đó, khi ta còn làm ngự y trong triều hầu hạ các vị quan lớn, không lúc nào không nơm nớp lo sợ.” Lý thái y vừa cất đồ vào hòm thuốc vừa nhìn lướt qua vẻ mặt hờ hững, lãnh đạm của Phù Trường Khanh, thở dài bất đắc dĩ. “Tính cách khó ưa của ta bây giờ sinh ra trên chiến trường sau khi cáo lão hồi hương, còn ngươi từ đâu mà có tính tình như thế này?”
“Quan trường như chiến trường.” Phù Trường Khanh nhắm hờ hai mắt, không muốn nói nhiều.
“Nếu quan trường đã như chiến trường, mà ngươi và ta đều cao ngạo, chính thức giống nhau.” Lý thái y ngừng một lát mới nói tiếp. “Vậy hôm nay ta nhờ y thuật khiến ngươi bỏ qua cho ta, nhưng người khác thì vì cái gì mới tha thứ cho ngươi?”
Phù Trường Khanh ngước mắt nhìn Lý thái y, mở miệng châm chọc: “Thế bá đang ân cần dạy dỗ tại hạ thay phụ thân chăng?”
Lý thái y lắc lắc đầu, không kìm được khuyên nhủ: “Bây giờ ngươi thấy mình tài trí hơn người, dễ dàng khuất phục được đối thủ cùng trang lứa, nhưng nên biết rằng trên quan trường, mọi sự thay đổi chỉ trong nháy mắt, có lúc không thể chỉ dựa vào một mình cái tài trí vượt trội được. Nếu ngươi còn không biết khiêm tốn, gây nhiều thù hận thì chắc chắn sẽ có ngày phải chịu hậu quả.”
“Tại hạ làm gì mà tài trí hơn người.” Phù Trường Khanh giả bộ giễu một tiếng, nói cho có lệ. “Phù mỗ vào triều làm quan, trong lòng chỉ có duy nhất bốn chữ “trung quân báo quốc” mà thôi, ngày ngày tận tụy làm việc, chỉ cầu sự cần cù có thể bù vào những thiếu sót của mình.”
Lý thái y nhíu mày nhìn hắn, thở dài. “Từ xưa, Pháp gia phạt nặng thưởng ít, thiên về thảo phạt thay vì tự bảo vệ mình, đó không phải là con đường có thể bảo vệ chính mình. Tiền triều có bao nhiêu người từng thúc đẩy thay đổi luật pháp, nhưng luôn đụng chạm tới kẻ quyền quý và chẳng ai có kết cục tốt đẹp…Ngươi tự giải quyết cho tốt.”
“Cảm ơn ý tốt của thế bá, tại hạ xin ghi nhớ trong lòng.”
Phù Trường Khanh ngoài miệng thì kính cẩn trả lời nhưng trong bụng lại có chút không vui.
Sau khi Lý thái y cáo từ, An Mi vẫn luôn ở bên Phù Trường Khanh lúc này mới hỏi bằng giọng: “Vừa rồi đại nhân và Lý thái y nói gì vậy? Sao cuối cùng đôi bên đều có vẻ không vui…”
“Nàng không hiểu đâu.” Phù Trường Khanh chợt bật cười, lười nhác nằm xuống dựa vào nàng, nhìn nàng cắt từng miếng dưa. “Ông ta dạy làm người thế nào, nàng nói xem, ta vẫn cần ông ấy dạy ư…”
Tay cầm dao của An Mi run lên, nàng cười cười. “Ừm, nhưng mà hình như ai ai cũng yêu quý phụ thân đại nhân.”
Phù Trường Khanh ngẩn người, gõ gõ quyển sách trong tay vẻ không tán thánh, cãi lại: “Cha ta tôn thờ Nho gia, tất nhiên có thể lung lạc lòng người.”
“Như vậy không tốt à?” An Mi càng khó hiểu hơn. “Vì sao không làm tất cả mọi người đều quý ngài?”
“Không thèm.” Phù Trường Khanh “hừ” một tiếng, nói nhỏ bên tai trêu chọc nàng: “Hơn nữa người thích ta đã đủ nhiều…”
Giờ Tỵ ngày hôm sau, Phù Trường Khanh cùng An Mi cầm tiết trượng đi về Lạc Dương. Thứ sử Lương Châu do từng là cấp dưới của Quận công nên tất nhiên chuyến này không thể thiếu chuyện tặng xe ngựa cùng tiền tài, còn nhiệt tình nhờ Phù Trường Khanh gửi cho cấp trên cũ nhiều đặc sản nơi đây, khi sắp đi lại phái thêm một đội quân hộ tống trên đường.
Phù Trường Khanh khách sáo từ chối: “Lần này tại hạ đi sứ Đột Quyết không thành công, vốn đã là một thân mang tội, còn mặt mũi nào để nhận ân huệ của đại nhân? Xe ngựa và tiền bạc cần dùng trên đường, đã được tặng những thứ đó rồi, sao dám phiền đến binh lính của đại nhân nữa. Chỉ cần một tỳ nữ đi cùng tại hạ là đủ.”
Nói xong thì thi lễ chào tạm biệt những người đến tiễn, thái độ khiêm tốn khác hẳn với tính khí khó chịu, gàn dở lúc mới được cứu, khiến mọi người lần đầu tiên cảm nhận được phong thái của vị “tài hoa tuấn tú ở Lạc Dương”.
Lương Châu và Lạc Dương cách nhau nghìn dặm, xe ngựa lắc lư đi về Trung Nguyên, từ khi xuân se lạnh đến lúc xuân ấm hoa nở bung. Tuy đoạn đường không nhàn nhã như đi du sơn ngoạn thủy nhưng hai người cũng khá tự tại. Chỉ có điều lúc lộ trình sắp kết thúc, trên mặt Phù Trường Khanh không còn niềm vui nữa. Lạc Dương gần ngay trước mắt, thiên tử khó đoán, lần này hắn chật vật trở về phải đối diện với bao nhiêu chỉ trích vẫn còn là một ẩn số.
Khi xe ngựa bôn ba khói bụi tới tháng Ba thì về đến cổng thành Lạc Dương. Từ xa, An Mi đã nhìn thấy một nhóm người ăn vận xa xỉ đứng ở ngoài thành đang ngóng trông về phía này. Nàng nhận ra được Trương quản gia của Phù phủ và A Đàn đứng trong số đó, liền dừng xe ngựa, quỳ xuống thấp thỏm hành lễ trước nhóm người.
“Là xe ngựa từ Lương Châu tới? Trong xe là Phù đại nhân đúng không?” An Mi bị mọi người vây quanh, lúc này không chỉ Trương quản gia cùng A Đàn nhận ra nàng mà cả mấy người hầu cũng kinh ngạc la lên: “An tiên sinh, ngài…ngài là con gái?”
Vì lúc An Mi được Phù Trường Khanh nhận vào làm phụ tá thì vẫn là lúc mọt hiện thân nên nàng không quen ai khác ngoài Trương quản gia cùng A Đàn. Ánh mắt ngạc nhiên của mọi người làm mất tự nhiên, hoảng loạn chạy về bên xe ngựa, cẩn thận dìu Phù Trường Khanh xuống xe.
Phù Trường Khanh chống gậy, lúc hai chân đáp xuống đất thì nhóm người Phù phủ tức thì nhao nhao sợ hãi, còn đương sự vẫn bình tĩnh ngẩng đầu nhìn qua đám người, thản nhiên nói: “Sao đều ra hết đây? Ta lại chẳng phải áo gấm về nhà, không đáng phải đợi.”
“Sao lại không đáng đợi chứ?” Một vị phu nhân tuổi trung niên bước ra khỏi đám người, đi nhanh đến trước mặt hắn, túm lấy cánh tay hắn, nghẹn ngào than: “Trường Khanh, sao con gầy thành ra thế này…”
“Cả quãng đường con đã chú ý bồi bổ lại nhiều rồi, mẫu thân yên tâm.” Hắn cười cười, hành lễ xong thì an ủi bà. “Ở đây gió mạnh, về nhà nói tiếp.”
Chuyến đi sứ của Phù Trường Khanh lần này, những người hầu trong Phù phủ bao gồm cả Cao quản gia cuối cùng đã không thể trở về. Họ sinh ra đã là nô bộc, có trường hợp cả nhà đều sống ở Lạc Dương theo chủ, có nhà thì mấy người trong nhà kinh doanh bên ngoài ở trang viên Phù phủ Thanh Tề. Do vậy khi Phù Trường Khanh về tới Phù phủ thì thỉnh thoảng lại nhìn thấy có người mặc đồ tang đi lướt qua ở cả trong lẫn ngoài phủ, khiến tâm trạng vốn đã sa sút của hắn lại càng nặng nề hơn.
Phù Trường Khanh về đình viện của mình thay quần áo. Trước khi đi bái kiến phụ thân, hắn dặn dò An Mi, người vẫn luôn thấp thỏm ở bên hắn giả làm tỳ nữ: “Nàng về Bạch Lộ Viên của nàng trước đi đã.”
“Dạ?” An Mi ngẩng đầu, ngây ngốc đáp, không hiểu Phù Trường Khanh nói gì.
Hóa ra Bạch Lộ Viên là nơi An Mi ở khi mọt nhập vào, bây giờ làm sao mà nàng biết được. Phù Trường Khanh thấy dáng vẻ ngơ ngẩn của nàng mới nhớ ra, bèn giơ tay chọc chọc sau đầu nàng, cười nói: “Suýt nữa thì quên mất, đầu óc nàng không bình thường.”
A Đàn đứng bên giúp Phù Trường Khanh Thay quần áo, nhìn thấy thiếu gia và An Mi cười nói qua lại thì ngạc nhiên đến mức há hốc mồm. Phù Trường Khanh lại còn đổ thêm dầu vào lửa, quay sang sai hắn: “A Đàn, ngươi dẫn An cô nương về viện của nàng đi.”
A Đàn lắp ba lắp bắp: “Vâng, thiếu gia, nhưng…nhưng…”
“Nhưng nhưng cái gì?” Phù Trường Khanh nhíu mày, ánh mắt nhìn A Đàn xuất hiện vẻ không vui.
“Nhưng mà…nhưng An cô nương là nữ giới, thiếu gia vẫn muốn cô nương làm phụ tá ạ?” A Đàn nhịn một hơi nói hết câu, đôi mắt to tròn nhìn hắn chằm chặp chờ câu trả lời.
“Tất nhiên không phải phụ tá nữa.” Phù Trường Khanh cười. “Sau này ngươi phải gọi nàng là An cơ.”
Hôm nay Phù Công không đi đón Phù Trường Khanh. Sự trở về của con trai sau khi biến nguy thành an làm ông có trăm mối cảm xúc lẫn lộn, do đó ông cứ ở trong đình viện của mình thở dài thườn thượt. Ông vui vì tính mạng của con trai vẫn còn, nhưng lại buồn lòng không thôi bởi Cao quản gia chết nơi đất khách quê người. Từ khi con trai đi sứ Đột Quyết thất bại trở về, ông luôn suy nghĩ về tiền đồ và số mệnh của Phù phủ Thanh Tề trong tương lai, chúng khiến ông lo sợ và hoang mang. Từ đó ông lại nhớ đến cái vẻ kiêu căng càn quấy, thói quen xa hoa lãng phí và cả ngạo mạn trong cử chỉ, hành vi thường ngày của con, liền cảm thấy con trai mình bị như vậy là đáng đời, thế là một trái tim đang lơ lửng liền trầm xuống, thay vào đó là sự tức giận bừng bừng xộc lên.
Phù Trường Khanh chống gậy đi vào phòng. Phù Công nghiêm nghị liếc qua dáng đi hơi khập khiễng của con trai, khá bất mãn trước việc hắn thỉnh an xong không thể quỳ mà chỉ có thể ngồi xuống, mặt ông đanh lại, mắng: “Con vẫn còn tự tại đấy nhỉ? Vẫn còn mặt mũi quay về à?”
“Lần này hai nước đàm phán là bên Đột Quyết không có lòng, chỉ ngồi yên nhìn người Nhu Nhiên tập kích sứ thần Đại Ngụy, con đường bảo vệ tiết trượng trở về đã là làm hết khả năng.” Phù Trường Khanh cụp mi mắt, trả lời bằng giọng đều đều.
“Còn không biết ngượng mà tìm lý do, đúng là thằng ranh bất tài!” Phù Công thấy con trai vẫn giữ cái tính tình khó ưa, coi trời bằng vung thì tức tới mức không kiềm chế được quát to: “Lần này, người của Phù phủ đi theo mày không ai sống sót trở về, và cả Cao quản gia nữa, ông ấy đã theo ta bao nhiêu năm nay…Mày thì hay rồi, sau khi gây ra đại họa đầy trời thì một mình thoát ra. Còn đứa con gái người Hồ theo mày về nữa, là thế nào đây? Vừa rồi nghe Trương quản gia nói, thì ra trước đây nó từng hóa trang thành nam nhân ở trong phủ chúng ta?”
“Con có thể quay về sau muôn vàn hiểm nguy ít nhiều gì cũng nhờ vào sự chăm sóc của nàng.” Phù Trường Khanh chỉ nói điểm tốt của An Mi với phụ thân hắn, những điều khác không nhắc tới.
Phù Công vốn không để tâm nhiều tới An Mi, nghe vậy bèn nói: “Ừm, vậy thưởng nhiều tiền bạc, lụa là một chút, tặng cho người ta về quê.”
“Không cần, con đã tính lấy nàng làm thiếp.”
Tách trà trong tay Phù Công trượt một cái, nước trà màu xanh nhạt lập tức tràn ra khắp bàn. Ông không kịp để ý đến sự mất bình tĩnh trong khoảnh khắc của mình, chỉ trừng mắt nhìn Phù Trường Khanh, giọng nói trầm trầm run rẩy thoát ra từ cổ họng: “Mày định lấy một ả người Hồ làm thiếp? Mày đi đàm phán thất bại khiến toàn đoàn mất mạng, từ Đột Quyết trở về còn chưa đến thỉnh tội với Thánh thượng đã nghĩ tới đàn bà trước, nạp một ả người Hồ làm thiếp?”
“Vâng.”
“Phù Trường Khanh! Lão phu ta xin chúc mừng đại hỷ!” Phù Công giận tái mặt, đứng dậy, đá vào bàn làm mấy tách trà trên bàn đổ nghiêng ngả vang lên tiếng lách cách. Ông xoay người đi thẳng ra ngoài, vừa đi vừa tức giận đùng đùng, hét to: “Chu quản gia! Đi lấy cái roi mận gai đến! Chân bị thương thì không thể phạt cái nỗi gì! Hôm nay ta phải đánh chết nó…”
An Mi ngồi một mình trong phòng khách ở Bạch Lộ Viên, một lúc sau cũng không thấy có người đến. Nàng hơi co ro nhìn ngó xung quanh, vẫn không dám tin mình từng ở tòa viện tráng lệ như thế này.
Bây giờ là mùa xuân ấm áp, từng khóm hoa lệ đường màu vàng ươm nở đầy trong viện khiến người ta vô thức quên đi bầu trời âm u, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn. An Mi luôn thấy bất an giờ cũng giãn đôi lông mày, định đứng dậy đi vào phòng trong xem, ai ngờ có hai vị khách không mời mà đến.
Đó là hai cô gái hết sức xinh đẹp, trâm vàng trên tóc đen, áo gấm rực rỡ, nhưng khuôn mặt đẹp như hoa đào lại tràn ngập sự tức giận. Các nàng vừa tới bậc thềm phòng khách liền nhìn thấy An Mi, chẳng thèm cởi giày mà bước thẳng vào trong, từ cao nhìn xuống An Mi trước mặt.
Một trong hai người đó nhìn nàng rồi mở miệng, nhưng lại không phải là nói chuyện với nàng: “Cái ả người Hồ mà mọi người nhắc đến là người này ư?”
“Chắc là nàng ta.” Người còn lại đáp. Đôi mắt hạnh xinh xắn lúc liếc tới đôi tay của An Mi thì lập tức tỏ vẻ khinh thường.
Đôi tay đó nứt nẻ, đầy vết chai, thô như tay phụ nữ nhà nông làm vị mỹ nhân này không khỏi nghi ngờ, không biết liệu có phải ả bỏ bùa gì cho Phù lang không. Nàng ta giật giật tay áo tỷ muội của mình, hất hàm nói: “Nhìn tay ả kìa.”
An Mi cúi đầu, cũng thấy bàn tay xấu xí của mình, vội vàng rụt tay vào trong tay áo, lén lút như tên trộm.
“Sao Phù lang lại thích một người như thế này!” Mỹ nhân mắt hạnh hết sức căm phẫn, tức tới mức sắp khóc tới nơi.
Người còn lại dáng cao gầy, da trắng hơn một chút, hờ hững nói lời an ủi: “Không thấy ả là người Hồ sao? Người Hồ đều biết tà thuật, nhất là gái Hồ, dâm đãng và thạo tà thuật nhất!”
Khi tin tức Phù Trường Khanh sắp lấy cô gái người Hồ đang ở Bạch Lộ Viên truyền khắp Phù phủ thì hai người sốt sắng nhất, chạy đến chỗ An Mi để xem tất nhiên chính là thị thiếp của Phù Trường Khanh, người có đôi mắt hạnh là Phùng thiếp của Phùng Lệnh Viện, còn người cao gầy là Lật Di Hương. Cùng lúc đó, Phù Trường Khanh đang chịu gia pháp, trên dưới Phù phủ rất lộn xộn nên mới để bọn họ thừa cơ chạy đến Bạch Lộ Viên. Nhưng dù cả hai ghen ghét An Mi đến mức nào thì do thân phận chỉ là thị thiếp đương kim thiên tử ban cho Phù Trường Khanh nên rốt cuộc cũng không làm gì được An Mi. Thế là sau khi nhìn rõ An Mi trông ra làm sao, bọn họ đành hầm hừ đi về.
Bạch Lộ Viên vắng vẻ chỉ còn lại một mình An Mi. Nàng ngồi từ ngày tới đêm mà vẫn không thấy Phù Trường Khanh đến thăm mình, thậm chí chẳng có nô bộc đưa thức ăn nước uống tới. Nàng ôm cái bụng kêu ọc ọc chịu đựng tới sáng sớm hôm sau, cuối cùng không ngồi yên nổi nữa, liền lấy can đảm lò dò ra ngoài cửa viện nhìn ngó xung quanh. Trời đang có mưa nhỏ, vừa hay có một thiếu niên để tóc chỏm ôm con chim bồ câu đi qua trước mặt nàng. Nàng nhận ra cậu ta chính là thư đồng của Phù Trường Khanh, tên là A Đàn, bèn cuống cuồng gọi: “Cậu này, cậu ơi, Phù đại nhân ở đâu?”
A Đàn nghe thấy tiếng nàng gọi thì quay đầu lại nhìn qua màn mưa lất phất, liền thấy An Mi, con chim bồ câu cậu ôm trong lòng đang kêu cục cục gọi nàng. Cậu bèn đanh mặt vuốt lưng nó, không kiên nhẫn gào lên: “Thiếu gia lên triều vẫn chưa về, cô vội cái gì?”
Nói xong thì xoay người đi mất, không thèm quay đầu lại, chỉ có con bồ câu lại lục cục đôi tiếng trong làn mưa xuân, khẽ vọng tới qua làn không khí ẩm ướt.
An Mi không biết làm sao, nàng lại không dám đi xa nên đành quay về viện tiếp tục đợi. Sau khi quần áo bị ẩm vì dính mưa, chân tay lạnh buốt, cái bụng trống rỗng dường như càng đói hơn. Nàng không ôm hy vọng gì đi vào phòng trong, tìm kiếm bốn phía xem có gì để ăn không. May mắn là nàng nhanh chóng tìm được một túi hạch đào trong tủ, thấy cả trà khô để tiếp khách đựng trong bình sứ. Nàng chạy ra chỗ giếng nước trong viện múc một gàu nước, mang vào phòng tính đun sôi nhưng đúng lúc đang châm lửa thì thấy có mấy người làm đi vào Bạch Lộ Viên.
Nàng không biết mục đích họ đến đây là gì nên lúc này ngây ra nhìn. Những nô bộc với khí thế hùng hổ đó lập tức kéo nàng đi ra ngoài mà không thèm nói một lời. Nàng ngạc nhiên không biết nên làm gì mới được, hơn nữa ánh mắt thù địch, phẫn nộ của nhóm nô bộc dọa nàng không dám mở miệng. Nàng còn chưa kịp xỏ giày đã bị người ta lôi thẳng ra khỏi Phù phủ, vứt ở bên ngoài hai cánh cửa màu đỏ son to lớn đầy khí thế.
Cánh cửa sơn đỏ nặng nề đóng lại trước mắt nàng. Nàng nhìn chằm chằm cái đinh cửa đồng thau ngay trước mũi mình. Cả người nàng run rẩy trong không khí ẩm ướt của mưa xuân tháng ba, ngơ ngác chẳng biết mình sai ở đâu.
Khi Phù Trường Khanh hạ triều về nhà, xe ngựa chở hắn đang chầm chậm rẻ từ đường lớn vào đường Phù phủ. Đường Phù phủ là cách gọi của dân chúng Lạc Dương, vì Phù phủ là khu nhà lớn mang tính biểu tượng trên con đường. Lúc này đang là cuối mùa xuân mưa lất phất, trời âm u, ẩm thấp nên không có mấy người đi trên đường. Phủ Trường Khanh đang chán nản ngồi trong xe ngựa, liền lơ đãng nhìn ra ngoài thì thấy một hình bóng quen thuộc đang co quắp ở trên tường, trông vô cùng đáng thương.
Phù Trường Khanh từ từ đi đến trước An Mi nhờ sự giúp đỡ của người hầu.
“Bị đuổi ra bao lâu rồi?” Hắn cúi đầu nhìn đôi tất ướt sũng của nàng, sờ sờ búi tóc cũng ướt nốt, đoán: “Khoảng một canh giờ?”
Cả người An Mi lạnh đến run rẩy. Nàng vịn vào tường đứng dậy, cắn đôi môi đã tím tái của hắn, nhưng một lúc lâu vẫn không nói lời nào. Phù Trường Khanh cũng không lên tiếng, nắm tay nàng đi đến dưới tán ô mà đám tôi tớ đang giơ lên, sau đó kéo nàng lên xe ngựa của hắn.
“Tới phủ Thứ sử Dự Châu.”
Ngay sau câu lệnh là tiếng xe ngựa lộc cộc khởi hành, sau khi đi qua Phù phủ thì bánh xe rẽ sang một con đường khác.
Không khí ấm áp trong xe làm con ngươi của nàng linh hoạt trở lại, thế nhưng cơ thể thì càng run rẩy dữ dội hơn, chúng mang theo nỗi sợ hãi tai họa ập xuống đầu. Nàng mệt mỏi vân vê góc áo của Phù Trường Khanh. “Đại nhân, ta…trở thành gánh nặng của ngài?”
Phù Trường Khanh thoáng nhìn nàng một cái, trên khuôn mặt xanh xao xuất hiện nụ cười trêu chọc. “Đúng thế, vì vậy bây giờ gánh nặng của ta bị người ta ném ra khỏi cửa, tất nhiên ta cũng chẳng còn nhà mà về.”
An Mi tức khắc vô cùng hoảng sợ, nàng không thể để Phù đại nhân vì mình mà chống đối gia đình, nếu vậy thì tội của nàng quá lớn. Nàng lập tức nói với hắn bằng vẻ rất chân thành: “Đại nhân, ngài về đi, ta không sao, ta…”
An Mi chợt im bặt không nói tiếp nữa. Nếu Phù Trường Khanh đi về thì nàng nên đi đâu đây…
Dáng vẻ ưu sầu của nàng làm hắn thấy buồn cười nên bật cười thành tiếng. Hắn lấy một chiếc khăn lụa từ cái rương bên cạnh đưa cho nàng. “Ta từng nói nếu nàng đồng ý theo ta thì ta chắc chắn sẽ không phụ nàng, nàng còn sợ gì chứ?”
“Ta sợ…” An Mi lúng túng, mặt mũi tái nhợt, khuôn mặt còn vương nước mưa in những vệt nước trơn bóng như vừa mới khóc xong. “Ta gây thêm phiền phức cho ngài, một người như ngài…sao có thể bị ảnh hưởng bởi một kẻ như ta?”
An Mi sa sút tinh thần, sắp khóc đến nơi. Phù Trường Khanh ở bên cạnh không nhìn nổi nữa nên giật lấy cái khăn nàng đang vặn trong tay, bực mình lau lau đầu và sau gáy cho nàng. Hắn nói: “Nếu đã biết mình không quan trọng thì chắc nàng cũng nên biết cha ta đuổi nàng là để cho ta xem. Chứ nếu không thì sao ông không lén vứt nàng xuống giếng cho chết đuối luôn đi, lại còn đuổi ra đường làm gì?”
Câu nói thẳng của Phù Trường Khanh làm An Mi sợ hết hồn, quên cả điều chán nản, khuôn mặt nhợt nhạt lầm bẩm: “Đại nhân, làm gì có ai nói như ngài…”
Phù Trường Khanh cười hờ hững, nhìn nàng đã bình thường trở lại, tự lau tóc thì mới ngạo mạn nhìn ra ngoài cửa sổ. “Lần này nếu cha đã tỏ thái độ khó coi như vậy thì ta cũng phải đáp lại ông, cho ông thấy ta đã đủ lông đủ cánh từ lâu.”
“Ấy, dù sao thì ông ấy cũng là phụ thân ngài mà.” An Mi không kìm được, than. “Vì sao nhất định phải làm căng đến mức ấy…”
“Nàng không hiểu.” Phù Trường Khanh cúi đầu, rút chiếc khăn khỏi tay nàng rồi nắm lấy bàn tay đó, nói. “Bao nhiêu năm nay ta đã chung sống với ông kiểu này. Ông cống hiến cả đời mình cho thiên tử, cho đất nước, không để một phần cho ta, về sau e là ta cũng làm như thế…Có lẽ đây chính là cách sống của đàn ông Phù gia.”
Khi còn sống thì xông pha cả đời để đổi lấy công danh, sau khi chết biến thành một tấm bài vị làm cả từ đường được vẻ vang hơn, kiểu sống vì đất nước, vì gia tộc như vậy chính là kiểu sống của bọn họ. Người con gái trước mặt thực sự là một điều không ngờ đến trong cuộc đời hắn. Phù Trường Khanh nắm chặt tay nàng, rủ mắt xuống nhìn ra ngoài xe. “Đến phủ Thứ sử Dự Châu rồi, chuẩn bị xuống xe thôi.”
Sau khi An Mi theo Phù Trường Khanh bước xuống xe, nàng ngẩng đầu nhìn lên tấm hoành phi sừng sững trước phủ thứ sử, chẳng biết chữ nào trên đó cả. Nàng bèn cúi đầu dìu Phủ Trường Khanh đang chống gậy, cùng bước qua bậc cửa cao cao ở cổng chính để đi vào bên trong.
Kế lại của phủ Thứ sử không ngờ Phủ Trường Khanh không ở Phù phủ mà lại hứng thú tới phủ của mình, do đó hắn luống cuống sai một đám tôi tớ đi quét dọn phòng ốc ở hậu đường. Phù Trường Khanh đành dẫn An Mi đến thư phòng mình xử lý công vụ trước, sai sai dịch lấy nước nóng cho nàng rửa chân, lại lấy áo quan mùa đông của mình đưa cho nàng. “Tạm thời chỉ có bộ quần áo này dày dặn, nàng mặc vào trước đi, đừng để bị lạnh.”
An Mi cầm lấy nhìn kĩ, trên vải gấm xanh đen có thêu hình mãnh hổ giương nanh múa vuốt, con ngươi của nó được thêu bằng chỉ vàng kim. Đôi mắt hổ dữ tợn trông rất sống động đó đang trừng lên nhìn nàng khiến hai chân nàng run rẩy. Bộ áo quan này chính là bộ Phù Trường Khanh mặc lúc tra hỏi Khương Huyện lệnh ở huyện Huỳnh Dương. Khi ấy nàng quỳ dưới công đường vô cùng sợ hãi, bây giờ nàng đổi đời, cầm nó trên tay lại không dám mặc. “Đại nhân, đây là áo quan của ngài…E là ta không nên mặc!”
“Đúng là không nên, vì thế nên tránh đừng để người khác nhìn thấy.” Phù Trường Khanh vừa nói vừa mở một cái hòm, lấy ra một quan tiền. “Ta đoán chắc người nhà ta không đối xử tốt với nàng, đói rồi hả? Ta sai người đi mua ít đồ ăn.”
Người thông minh như hắn một khi chăm sóc người khác thì quả thật chu đáo tới mức không thể bắt bẻ gì. An Mi đỏ mặt, nàng cởi quần áo ướt bên ngoài rồi khoác áo quan dày dặn và rộng thùng thình của hắn rồi ngồi lên sạp trông như một đống vải gấm. Nàng cười xấu hổ, nhìn Phù Trường Khanh chống gậy đang bận rộn không ngừng, nói đùa: “Hình như từ chỗ nào đại nhân cũng lôi được tiền ra…”
“Tiền nhiều dễ làm việc.” Phù Trường Khanh đến ngồi trước mặt nàng, nhếch môi cười sâu xa, cố tình tỏ vẻ bí mật. “Ta chỉ nói với một mình nàng thôi đấy, tuy trong mấy cái rương kia đều xếp sách nhưng chỉ một tầng mỏng bên trên, còn lại bên dưới đều là tiền.”
An Mi không kìm được bật cười, lắc lắc đầu. “Tiểu nhân không tin, tiểu nhân từng lục rương của ngài ra mà, rất nhiều cuốn có chữ “Tử”, tất cả đều là sách.”
Câu nói này của nàng làm hắn cười ha hả, đáp lại: “Đó là do nàng chưa tìm sâu bên dưới. Loại người như chúng ta, bàn tính đều nằm trong bụng, tiền thì giấu dưới sách…”
An Mi không hiểu ý tứ sâu xa của câu nói này nhưng do hắn vui nên nàng cũng rất vui vẻ. Phù đại nhân cực hiếm khi cười thoải mái như thế này, bình thường nụ cười trên môi còn chưa kịp lan đến ánh mắt thì mặt ngài đã đanh lại.
Kế lại của Phù Trường Khanh xưa nay làm việc vô cùng hiệu quả, một bàn ăm ắp đồ ăn nhanh chóng xuất hiện ở thư phòng của hắn. Đợi những người khác đi hết thì An Mi mới len lén ló đầu ra từ sau bức bình phong. Sau khi bị đói hơn một ngày, giờ nhìn thấy món ngon mỹ vị trên bàn, nàng ôm bụng đói reo lên một tiếng, chạy như bay đến trước bàn ăn ngấu nghiến.
Phù Trường Khanh ngồi ở bên cạnh, hắn chống má nhìn nàng, nói: “Cũng không biết vì sao mà từ sau khi rời khỏi thảo nguyên, ta không thể chịu nổi nếu nàng bị đói rét. Như bây giờ, nhìn nàng được ăn uống no đủ thì ta sẽ cảm thấy rất thoải mái, giống như sợ chính mình sẽ bị đói vậy. Nàng nói xem đây có phải một loại bệnh không?”
Miệng An Mi đầy thức ăn không thể nói được, mà nàng cũng không đủ học vấn để trả lời câu hỏi của hắn, nên nàng chỉ biết ngẩng đầu ngây ngô nhìn hắn. Phản ứng đơn thuần như loài động vật nhỏ khiến Phù Trường Khanh bật cười, lại không nhịn được ngồi ngắm nàng rồi lâm vào trầm tư.
Hắn không rõ vì sao mình lại có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt đối với An Mi như vậy. Nói một cách khách quan, Phù Trường Khanh hắn tuy còn trẻ tuổi nhưng xưa nay chưa từng quá hứng thú với nữ nhân. Trong mắt hắn, cưới vợ là một việc để nối quan hệ với một hộ sĩ tộc khác, ánh mắt của hắn sẽ không đặt ở người vợ kia mà là những mưu đồ lâu dài phía sau. Nhưng chuyện này cũng có rủi ro, ví dụ như người vợ trước yếu ớt của hắn, sau một năm thành thân với hắn thì sinh non mà chết, hại hắn phí hoài những công sức khổ cực trước đó, đó đúng là một quá khứ chẳng vui vẻ gì.
Còn về những thị thiếp có sắc đẹp như hoa thì hắn lại càng không hứng thú. Chỉ có mỗi sắc đẹp hoặc giả như có thêm ít tài năng nhưng lại không có gia thế để mang tới lợi ích thực tế cho hắn thì ngày ngày mất công ở bên bọn họ làm gì? Nữ nhân chẳng qua cũng chỉ đến thế, có đẹp hơn nữa thì cũng như nhau, vì thế ngoài hai thị thiếp được ngự ban không thể không nhận thì Phù Trường Khanh không hề có ý nạp thiếp suốt bao nhiêu năm nay.
Nhưng An Mi thì khác.
Hắn không hiểu rốt cuộc mình bị làm sao, có khi là do sớm tối bên nàng sau lần đầu tiên trong đời, nhiều ham muốn bản năng của cơ thể đều lẫn lộn vào với nàng: có ham muốn đồ ăn, ham muốn sự ấm áp, ham muốn được sống, thậm chí còn có cả mong muốn uống nước lã trong không bị tiêu chảy…Hết thảy những ham muốn đó hòa lẫn vào nhau, mà mỗi lần đều do An Mi ở bên hắn giúp đỡ, giải thoát cho hắn khỏi lúc nguy nan, cuối cùng chẳng hiểu tại sao lại biến thành dục vọng chiếm hữu nàng, thêm vào đó là tình nghĩa bầu bạn sinh ra trên thảo nguyên chết chóc kia làm hắn nhìn nàng bằng một ánh mắt khác. Nàng là người bạn đầu tiên trong cuộc đời này của hắn.
Khi vận mệnh một lần nữa trở về với quỹ đạo, khi tất cả hiểm nguy đều đã qua, Phù Trường Khanh lại phát hiện mình không thể nào thả nàng đi. Hắn cảm thấy nếu để nàng biến mất giữa biển người mênh mông thì có lẽ sau này, rất nhiều ham muốn bản năng của hắn cũng sẽ mất đi cái làm chuẩn: Hắn làm sao mà xác định được một bát cơm có thơm hay không, làm sao biết một cái chăn có ấm hay không…Những điều này chỉ có mình hắn nhận biết thì không đủ, có lẽ còn cần nhìn thấy nụ cười hiện ra trên mặt nàng thì trái tim mới thư thái. Nếu đã như vậy thì làm sao có thể buông tay?
Sự chiếm hữu hoàn toàn với nàng dường như có thể làm một Phù Trường Khanh từng chịu đói rẻ, khổ cực biến mất hẳn, đây là một loại cảm giác an toàn. Hắn cho nàng ăn ngon mặc ấm thì sẽ nghĩ đến mỗi ống cơm lam, từng bầu rượu nàng sẽ đưa cho hắn, sau đó hắn lại đền đáp nàng thế nào…Cứ như vậy, trong lòng hắn xuất hiện một cảm giác trước nay chưa từng có.
Mà sau này, cảm giác đó sẽ còn nhiều hơn. Khi hắn biết An Mi vì hắn mà tình nguyện nhịn đói thì trái tim hắn đã nứt toác ra một khe dục vọng sâu hoắm, e là cả đời này cũng chỉ có An Mi mới có thể lấp đầy nó…Mỗi tế bào ích kỷ trên người hắn đều kêu gào phải giữ nàng, nhất định phải chiếm được nàng trọn vẹn!
Phù Trường Khanh ngẩng đầu lên, ngón tay chỉ chỉ mấy món bày trước mặt An Mi. “Ăn nhanh đi, ăn xong mài mực cho ta.”
An Mi nghe thấy có việc cần làm thì hấp tấp, vừa và nốt mấy miếng cơm trong bát vừa tò mò hỏi hắn: “Lát nữa đại nhân định viết chữ ạ?”
“Ừ.” Hắn cười với nàng, nhìn nàng và nói. “Viết thư bỏ vợ.”
“Dạ?” An Mi không khỏi kinh ngạc.
“Tuy nàng làm thiếp của ta không có danh phận nhưng cũng không thể cùng lúc treo cái danh chính thê của người khác chứ?” Phù Trường Khanh lại cười cười. “Ta nghĩ tám phần là trượng phu của nàng không biết chữ, chi bằng ta viết giấy bỏ vợ xong gửi tới huyện Huỳnh Dương cho hắn đóng dấu vân tay lên, cũng tránh người khác làm hỏng chuyện của ta.”
Mặt An Mi bắt đầu nóng ran, đặt bát đũa xuống rồi cúi đầu nói: “Cảm ơn đại nhân đã nghĩ giúp, có điều sau khi viết xong thì để ta tự đưa đến Huỳnh Dương đi, có một số lời ta vẫn phải nói trước mặt phu quân…”
“Ừ.” Vì An Mi gọi Từ Trân là “phu quân” nên Phù Trường Khanh có chút không vui, nhưng hắn lại thấy nếu nghĩ như thế thật thì đúng là nhạt nhẽo, thế là cũng không nghĩ nhiều nữa.
Sau bữa cơm, An Mi mài mực, Phù Trường Khanh trải giấy ra chấm mực, bắt đầu viết giấy bỏ vợ cho An Mi. Hắn nghĩ đến bảy tội, không nhịn được mà cười nói với nàng: “Không con, dâm đãng, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa, ngẫm lại thấy chẳng có điều gì đúng với nàng. Hay là viết nàng không có con cái?”
Hai gò má nàng nóng bừng, không khỏi lắp bắp: “Ta…ta tất nhiên không có con, ta…”
Phù Trường Khanh hiểu ý nàng, cười đểu giả trêu: “Vậy còn có thể viết gì đây? Trên hồ sơ báo người mất tích của Tần Châu viết nàng không thờ cha mẹ chồng, như ta thấy với tính cách thật thà của nàng thì chỉ có thể là người bị bắt nạt thôi.”
An Mi đang nghĩ đến việc phải thêu dệt tội trạng gì cho mình nên không để ý đến “hồ sơ” mà Phù Trường Khanh nhắc tới, một lúc lâu sau nàng như nghĩ ra điều gì đó, liền cười với Phù Trường Khanh. “Có rồi, có, ta có tội, ngài viết là trộm cắp đi. Lúc ta bỏ trốn đi tìm phu quân thì đã ăn trộm một trăm văn tiền trong nhà.”
Tay cầm bút của Phù Trường Khanh chợt ngừng lại, trong lòng hắn có một sự ghen ghét khó hiểu. Nụ cười vốn ấm áp liền biến mất hoàn toàn khỏi mặt hắn, hắn trầm mặc nhìn An Mi một lát, sau đó bất thình lình cầm bút viết nhanh, chỉ chốc lát đã viết xong giấy bỏ vợ cho nàng.
“Có muốn ta đọc cho nghe không?” Hắn cầm tờ giấy đầy chữ, thản nhiên nói. “Dù gì cũng là giấy bỏ vợ của chính mình, nên tận tai nghe thử chứ?”
An Mi lại lắc đầu. “Có gì hay mà nghe, dù sao ta nghe cũng không hiểu. Đợi sau khi ta cầm giấy xin phu quân ấn vân tây thì chuyện này cũng xong.”
“Ừ.” Phù Trường Khanh cúi đầu đáp, sắc mặt không khỏi có chút u ám.
Thấy Phù Trường Khanh không vui, An Mi liền muốn chọc hắn vui vẻ, cố tình giành lấy tờ giấy trong tay Phù Trường Khanh, cười nói: “Ôi chao, chữ của đại nhân thật là đẹp, tuy là ta chẳng biết chữ nào.”
“Không biết chữ mà lại biết là đẹp?” Phù Trường Khanh bật cười. “Đây là giấy bỏ vợ của nàng đấy, thế mà nhìn còn cười.”
“Ai bảo không biết chữ thì không thể biết đẹp hay không? Ta biết…” An Mi giơ một ngón tay lên, trượt đến tên mình ở góc trái tờ giấy. “Hai chữ này ta biết …Ơ? Đại nhân, ngài biết tên phu quân tiểu nhân ư?”
An Mi ngẩn người nhìn hai chữ “Từ Trân” ở bên cạnh tên mình, nàng không biết chữ nên không dám chắc hai chữ này có đúng không nhưng nàng tin chắc rằng mình chưa từng nhắc đến tên phu quân, hơn nữ Phù đại nhân lại không hỏi, thế mà viết được…
“Biết.” Hắn nhìn ra nghi vấn của nàng nên thản nhiên thừa nhận.
“Dạ?” An Mi giật mình mở to mắt, hỏi dồn: “Đại nhân, sao ngài lại biết?”
“Chỉ cần ta muốn biết thì tất nhiên sẽ biết.” Phù Trường Khanh không muốn giải thích nhiều, chỉ nhìn nàng cười gian xảo.
Buổi tối, hai người cũng ngủ trong phòng ở hậu đường, An Mi vừa ôm chăn vừa thấy thật vui, không kiềm chế được mà hỏi hắn: “Chúng ta sẽ ở đây bao lâu?”
“Không biết. Lần này ta đi sứ Đột Quyết thất bại, Thánh thượng vẫn chưa giáng tội, không khéo ngày mai thứ sử ta đây sẽ bị tước quan tịch thu ấn ký.”
Phù Trường Khanh cười thờ ơ. “Nhưng dù bị giáng chức gì thì cần còn ở Lạc Dương thì chúng ta sẽ nhanh chóng về Phù phủ thôi.”
“Ồ? Vì sao?” An Mi không khỏi nghi hoặc, tuy trong lòng biết là không nên nhưng nàng vẫn thoáng cảm thấy thất vọng.
“Nhà học Phù ở Thanh Tề có rất nhiều điền trang, cha ta lâu rồi không quản lý nên làm sao hiểu được tình hình sổ sách. Chẳng mấy ngày là sẽ phải đến cầu cứu ta.” Phù Trường Khanh tin chắc như vậy, hắn cười rồi nằm xuống bên cạnh nàng nhưng tấm lưng vừa đặt xuống giường thì đôi lông mày lập tức nhíu chặt lại, hắn đành nghiêng người nói khẽ bên tai nàng: “Hai ngày nay ta không tiện nằm ngủ, chi bằng, nàng giúp ta…”
Khi Kế lại phi ngựa hùng hục chạy từ Huỳnh Dương xông vào phủ Thứ sử Dự Châu đưa thư thì đã là chuyện lúc gần canh bốn.
Phù Trường Khanh vội vàng khoác áo dậy, nhanh chóng ra ngoài tiền đường nghị sự, bỏ An Mi chẳng biết có chuyện gì xảy ra ở một mình trong phòng, ôm chăn khiếp sợ. Khi trời dần hửng sáng, An Mi không hề buồn ngủ, cứ mở to mắt trong bóng tối lờ mờ, lòng bất an chưa từng thấy. Nhưng sau khi Phù Trường Khanh chống gậy đi vào phòng thì hắn lại xúc động vứt gậy sang một bên để ôm lấy nàng.
“Có cơ hội, thật sự đã có cơ hội…” Hắn áp đôi môi lên làn tóc xõa tung của An Mi, khẽ lẩm bẩm, trong giọng nói có xen lẫn niềm hân hoan. “Ban ngày lao dịch trên kênh Đại Hưng tụ tập tạo phản, quân thủ [1] phái binh lính trấn áp nhưng không thể tiêu diệt hoàn toàn quân phản loạn, cơ hội lật mình của ta tới rồi…”
Buổi triều sớm hôm đó, thiên tử giáng chỉ: thông nghị đại phu Phù Trường Khanh lần này đi sứ Đột Quyết thất bại làm tổn hại uy danh của Đại Ngụy, do đó bãi bỏ chức thông nghị đại phu. Niệm tình lần này gặp nhiều hiểm nguy nhưng vẫn giữ được tiết trượng về triều, duy trì tiết khí thần tử, đặc xá cho giữ nguyên chức Thứ sử Dự Châu, tới đây dẫn hai nghìn binh nhanh chóng tới huyện Huỳnh Dương dẹp loạn, lập công chuộc tội.
Thế là Phù Trường Khanh lĩnh chỉ tạ ân, nhận hổ phù cùng con dấu. Sau khi hạ triều cũng không qua nhà chào hỏi gì mà về thẳng phủ Thứ sử chuẩn bị một ngày, hôm sau liền dẫn tùy tùng cùng hai nghìn binh mã, đưa An Mi đi tới huyện Huỳnh Dương.
Cơ hội xoay chuyển này cực kỳ quan trọng đối với Phù Trường Khanh, vì vậy hắn nhất định phải dốc sức mà xử lý, An Mi đi cùng hắn, tuy nàng không hiểu gì về quan trường nhưng cũng cảm nhận được sự tập trung của hắn khác với ngày thường. Do đó khi cả hai tới huyện Huỳnh Dương, An Mi chủ động nói với Phù Trường Khanh đang bận túi bụi: “Đại nhân ngài cứ bận trong phủ đi, tiểu nhân tự mang giấy bỏ vợ đi tìm phu quân.”
Phù Trường Khanh ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn nàng, nói: “Đừng có lên trên kênh, nơi đó đang loạn lắm. Ta sẽ sai người dẫn Từ Trân đến phủ quận, nàng cứ ở đây đợi đi.”
“Vâng.” An Mi gật gật đầu rồi ngồi một mình ở hậu đường uống trà liền hai canh giờ cũng chẳng thấy bóng dáng Phù Trường Khanh đâu nữa. Cuối cùng, nàng do dự một lát rồi quyết định đứng dậy đi chào hỏi mấy vị sư gia nha phủ, nàng tự đi khỏi phủ quận vào trong huyện.
An Mi nhớ lời dặn dò của Phù Trường Khanh nên không dám đi đến gần phía kênh Đại Hưng mà đi ngược lại đến nha huyện nghe ngóng. Dân chúng cả huyện Huỳnh Dương đều rất hoang mang. Chuyện có quân phản loạn mấy ngày trước và việc quan binh đi tuần tra khắp nơi mấy ngày hôm nay làm người dân hoảng sợ, nhưng vẫn không sửa được bản tính thích đi nghe ngóng mọi chuyện. An Mi đi đường mà thấy vô cùng tò mò.
Nàng không kìm được mà bước nhanh về nha huyện Huỳnh Dương. Tuy bây giờ huyện lệnh Huỳnh Dương đã đổi sang người khác nhưng những người nhậm chức trong nha môn vẫn là những người cũ. Nhóm sai dịch đứng trước cổng nha huyện sau khi nhìn thấy nàng đều ngẩn ra rồi vui mừng hét toáng lên: “An sư gia? Là An sư gia!”
Đám sai dịch lũ lượt đến vây quanh An Mi, bao nhiêu đôi mắt cùng dò xét nàng từ trên xuống dưới, mồm năm miệng mười than thở: “Lần trước nghe nói ngài làm phụ tá cho Thứ sử Phù đại nhân, sao hôm nay lại biến thành một cô nương rồi? Ôi chao, không đúng, không đúng, cách ăn mặc này…ngài đã được gả cho ai? Ngài cố tình ăn mặc thế này đúng không, ngài không phải là nữ thật đấy chứ? Ôi không đúng, không đúng, có ngực lại có eo, xinh đẹp quá…Ôi chao, các ngươi nhìn đôi lông mày, cái mũi của An sư gia đi, có giống gái Hồ ở quán rượu…Tiểu tử thối ngươi nói cái gì đấy hả?... Ấy, ta đáng chết, đáng chết, An sư gia ngài đừng giận, hì hì…”
An Mi bị trêu thì đỏ bừng mặt, nhưng trên khuôn mặt ngượng ngùng, xấu hổ đó luôn có một nụ cười vui mừng khi lâu ngày mới gặp lại bọn họ. Nàng luống cuống đáp lời đám sai dịch, sau đó hỏi nhỏ: “Lư sư gia đâu?”
“Lư sư gia? Ngài ấy đang ở hậu đường, đợi một lát ta đi gọi cho!” Một gã sai dịch xoay người chạy như bay vào trong, những người còn lại vẫn vây quanh An Mi, nhao nhao nói: “Tiếc là hôm nay An sư gia đến không khéo, hơn nửa người trong nha huyện đều theo Huyện lệnh đi gặp Phù Thứ sử, cũng có người đi tuần tra trên kênh Đại Hưng. Haizz, không ngờ Huỳnh Dương chúng ta cũng có ngày chiến tranh loạn lạc! Ơ, An sư gia, không phải là ngài theo Thứ sử đại nhân từ Lạc Dương đến đó chưa?”
An Mi đâu ngờ hành tung của mình bị đám sai dịch đoán trúng, thế là thật thà gật đầu. Đám sai dịch vây quanh nàng lập tức trợn mắt, ấp úng hỏi: “An sư gia, ngài ăn mặc như thế này…đi theo Thứ sử đại nhân?”
An Mi vẫn ăn mặc vô cùng giản dị, còn chẳng bằng tỳ nữ của Phù phủ. Dường như Phù Trường Khanh cũng không nghĩ phải thay đổi hoàn toàn hình thức của nàng. Nàng đang xấu hổ không biết trả lời thế nào thì vừa hay Lư sư gia từ trong nha huyện đi ra, kịp thời giải vây cho nàng.
“An sư gia?” Lư Đào Thăng thấy An Mi mặc đồ nữ thì cũng rất ngạc nhiên, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, nói với đám sai dịch: “Hôm nay không giống như ngày xưa nữa, thân phận hiện tại của An sư gia không thích hợp vào nha huyện làm khách, ta đưa ngài ra ngoài vậy. Các huynh đệ ai nấy đi làm việc của mình đi, không lúc huyện lệnh về lại trách phạt.”
“Được được được.” Đám sai dịch cố tình bày vẻ mặt trêu chọc. “Hôm nay không giống như ngày xưa, trong nha huyện chúng ta, sư gia văn thư ngài là nhàn hạ nhất, đi mau đi mau, không đến lúc đó ngài lại cùng Huyện lệnh trách phạt chúng ta đó…”
Lư Đào Thăng nghe vậy thì phì cười, quay đầu lại cười mắng: “Ta đâu dám quở trách đám thái tuế các ngươi chứ! Lần này đi ra ngoài, lúc về chắc chắn sẽ mang rượu thịt kính biếu các huynh đệ, đỡ cho mồm miệng các người lại kêu ca!”
“Ôi chao, được được.” Quả nhiên đám sai nha trơ mặt nói không biết xấu hổ. “Đa tạ Lư sư gia mang rượu thịt nhét vào miệng của chúng ta, một khi miệng của chúng ta được nhét đầy thì bảo đảm không kêu ca ngài một tiếng…”
Lư Đào Thăng không nói tiếp nữa, dẫn An Mi đi xa khỏi tiếng cười nói xôn xao trong nha huyện.
“Này, Lư sư gia, sao bây giờ huynh lại thân thiện với bọn họ thế?” Sau khi yên lặng đi qua mấy con đường thì An Mi không kìm được đứng lại hỏi giữa con đường đông đúc, mắt mở to đầy vẻ nghi ngờ.
“Thời thế thay đổi. Từ sau khi ta chịu nạn nằm ngục thì mới thấy tuy họ có lời nói, cử chỉ thô thiển nhưng đối xử với người khác lại thẳng thắn, nhiệt tình. Ta ở quá khứ quá thanh cao.” Lư Đào Thăng cười cười, hai mắt trong trẻo điềm đạm nhìn nàng, hỏi nhỏ: “Lần này An sư gia quay trở lại có muốn đi thăm Bích Châu không?”
“Ừ.” An Mi gật đầu không chút do dự.
Lúc này còn chưa đến tối, quán rượu Gió Xuân khá rảnh, Lư Đào Thăng cùng An Mi lấy một phòng, gọi ít rượu và thức ăn. Chẳng bao lâu sau liền thấy Khang Cổ Nhĩ ôm đàn tỳ bà đi vào.
“An…”Khang Cổ Nhĩ vừa thấy nàng thì ngạc nhiên ngẩn người, nàng ta nhìn chằm chằm An Mi mặc đồ nữ, đôi mắt xanh biếc đầy vẻ kinh ngạc và vui mừng: “Trời ơi, ta phải gọi như thế nào đây?”
“Cứ gọi muội là An Mi đi.” An Mi cũng vui mừng xúc động, kéo Khang Cổ Nhĩ đến ngồi bên cạnh. “Không ngờ lại có ngày hôm nay, có thể nghe tỷ gọi muội một tiếng An Mi…”
Lư Đào Thăng ở một bên nhìn thấy vậy liền bật cười. “An tiên sinh nói câu này nghe giống như đã quen Bích Châu từ xưa…”
“Thật ra chúng ta quen nhau từ rất lâu rồi!” An Mi vui quá nên không kìm được nói luôn trước mắt Lư Đào Thăng, không ngờ Khang Cổ Nhĩ lại lén lút véo tay nàng. Nàng ngẩn ra, cả người liền gượng gạo.
An Mi bỗng chốc lung túng, Lư Đào Thăng lại không thể ngạc nhiên, hắn chỉ cười ôn hòa, hỏi: “Ồ! Vậy ngươi có biết tên thật của Bích Châu không? Nàng chẳng chịu nói cho ta biết…”
“Không cho chàng biết!” Khang Cổ Nhĩ chợt trách hắn, khuôn mặt son phấn đầy gợi cảm đang hờn dỗi. “Không có bà mối, không sính lễ, chàng hỏi tên gì chứ?”
Lư Đào Thăng ngơ ngẩn, lắc lắc đầu vẻ bất đắc dĩ rồi cười chuyển đề tài. Ba người nâng chén chúc mừng trùng phùng sau hoạn nạn, cạn xong lại tiếp tục nói chuyện vui vẻ. Giữa bữa ăn, An Mi nhớ ra những chuyện nghe thất trên đường nên hỏi Lư Đào Thăng: “Sao các lao dịch trên kênh Đại Hưng lại đột nhiên nổi dậy?”
“Này! Nói nhỏ thôi.” Lư Đào Thăng đang dỡ thịt đầu dê, nghe An Mi hỏi vậy thì giơ ngón tay đầy dầu lên miệng suỵt suỵt khiến Khang Cổ Nhĩ mím môi cười. “Nói ra thì cũng đáng thương lắm. Đây chẳng phải là do triều đình muốn xây dựng kênh Đại Hưng, một năm trước bắt bao nhiêu thanh niên trai tráng đi đào kênh đó sao? Kết quả là làm cho ruộng đất không người cày cấy, lại thêm trận hạn hán mùa xuân năm ngoái nên mùa màng thất thu, nay vừa đến tháng Ba giáp hạt thì đã nghe nói nơi đói kém chết người. Tin tức vừa truyền đi thì kênh Đại Hưng loạn luôn…”
An Mi giật mình, đặt đũa xuống, sốt sắng nói: “Sao vậy được? Mùa xuân năm ngoái mưa ít hạt lúa mạch sẽ chỉ nhỏ hơn một chút, nhưng cuộc sống cũng không đến mức khó khăn như vậy chứ?”
“Có điều mà ngươi không biết.” Lư Đào Thăng nói. “Ngày nay, những ruộng màu mỡ nhất đều bị sĩ tộc tính toán thành của mình, phần đông tá điền phụ thuộc vào trang viên của họ, trồng trọt, cày cấy cho họ. Những tá điền này không cần đi lao dịch, con số lại vượt xa số người mà sĩ tộc báo lên quan phủ, do đó thường thì một nửa số dân một huyện sẽ phụ thuộc vào một hộ sĩ tộc, lại được những quan lại nhận hối lộ che giấu cho. Vậy những người đi lao dịch từ đâu mà ra? Còn không phải từ những nhà vốn dĩ chỉ cần một người đi nay bị ép giao hai người, hoặc nếu hai thì lấy ba, như vậy cuộc sống của những hộ nghèo càng khốn khó hơn.”
An Mi buồn bã gật đầu. “Chuyện này thì ta biết, ruộng màu mỡ nhất trong thôn chúng ta đều là của nhà Hoàng viên ngoại. Hơn một năm trước, lúc quan sai đến thôn bắt tráng đinh thì tá điền nhà họ chẳng một ai bị bắt cả. Chúng ta còn thấy ngưỡng mộ ấy chứ.”
Khi ấy chỉ biết ngu muội mà hâm mộ trong lòng, còn bây giờ nàng lại thấy có chút căm phẫn, uất ức, là do đầu óc được mở mang làm nàng thay đổi chăng? Hóa ra đúng là có suy nghĩ khác rất nhiều, nhìn như con kiến không có mắt nhưng cứ bận bịu khắp mặt đất, thật đáng thương.
Trong lòng nàng khó chịu nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, giống y như ngày xưa, mỗi lần nhìn thấy những điều không nên thấy, ngoài buồn ra thì làm gì có cách nào khác đâu.
Không có tài cán là chuyện khiến người ta vô cùng khó chịu.
Lư Đào Thăng chợt nhìn chằm chằm miếng ngọc bội hình con chuột ôm quả trứng nàng đeo bên hông, cuối cùng hỏi bằng giọng rất tự nhiên. “An tiên sinh, bây giờ vẫn đi theo Phù Thứ sử chứ?”
“Hả?” An Mi ngẫm nghĩ thấy cũng chẳng có gì phải giấu giếm, liền gật đầu đáp: “Đúng vậy, ta luôn đi theo đại nhân…”
“Theo hắn làm việc gì? Tỳ nữ?” Lư Đào Thăng nghe nàng kể thì có kính trọng nhưng không sợ hãi nên càng khẳng định phán đoán của hắn. “Ta đoán thân phận của ngươi bây giờ nhất định không thấp. Ngươi và ngài…thật ra rất thân?”
Mặt nàng đỏ bừng, ấp úng nói: “Ừ, cũng không phải…là…”
“Này, An Mi, lẽ nào muội và viên quan to đáng sợ kia có quan hệ gì?” Khang Cố Nhĩ ngạc nhiên la lên. “Hắn ta giết người không chớp mắt, tuyệt đối đừng qua lại quá thân mật với người đó!”
“Không, đại nhân thật sự là người tốt.” An Mi đỏ mặt, khe khẽ bênh vực hắn. “Đại nhân rất có bản lĩnh! Ngài biết nhiều sách, lại biết cách nói chuyện, trông tuấn tú, tính tình cũng không xấu…Ngài…ngài còn muốn nạp ta làm thiếp…”
“An Mi?” Khang Cố Nhĩ che miệng hô lên, hai mắt trừng to vẻ không thể tin nổi. “Một vị quan lớn như vậy mà chịu nạp muội làm thiếp?”
“Ừ…ừ.” An Mi nhìn Khang Cố Nhĩ, hai má hồng hồng, nàng vui đến mức mắt cũng ươn ướt. “Đúng vậy, ngài ấy bằng lòng, ngài nói rằng sẽ đối xử tốt với ta.”
“An Mi, An Mi!” Khang Cố Nhĩ không kiềm chế được ôm chầm lấy nàng, đôi môi đỏ chót không ngừng hôn lên tóc nàng. “An Mi, muội may mắn quá! Vị Phù đại nhân kia là một người tốt!”
Lư Đào Thăng ở một bên lặng lẽ nhìn Khang Cố Nhĩ, đợi hai cô gái khóc lóc vui mừng xong thì bất ngờ lên tiếng: “An tiên sinh, hay là nói An Mi cô nương, nếu ngươi đã có quan hệ như vậy với Phù Thứ sử thì không biết có thể xin người đi cầu ngài ấy giúp Bích Châu thoát khỏi hộ tịch thấp kém?”
An Mi và Khang Cố Nhĩ nhìn nhau. Cả hai đều kinh ngạc mà buông tay nhau ra, ai nấy ngồi ngay ngắn trầm tư. Một lát sau, An Mi là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, ấp úng nói: “Ta…ta không biết nữa, ta không dám…Từ trước đến giờ ta chưa từng xin ngài ấy chuyện gì.”
“Cứ thử xem sao! Dù gì thì quan hệ của hai người cũng…không bình thường.” Ba người trong phòng đều hết sức ngượng ngập. Lư Đào Thăng cắn môi, giọng trầm trầm: “Chuyện này rất dễ với ngài, chỉ cần chào một tiếng, nói một câu với Huyện lệnh Huỳnh Dương là Bích Châu được tự do.”
“Ừ, ừ…” Đương nhiên An Mi biết quyền lực của Phù Trường Khanh lớn thế nào, nhưng nghĩ đến việc mình phải lên tiếng nhờ hắn thì trong lòng ngoài một chút nhát gan thì còn có một cảm giác buồn bã khó hiểu. “Ngài…hiện giờ ngài rất bận, ta sợ sẽ gây thêm phiền phức cho ngài, ta không biết liệu đại nhân có nghe ta không…”
Nàng không dám thử, không dám kiểm tra sức nặng của mình trong lòng hắn. Một khi mở miệng chẳng phải sẽ biết ngay mình nặng nhẹ thế nào sao…
“Nếu ngài ấy thích ngươi thì chút chuyện này không tính là phiền!” Vừa nói ra khỏi miệng thì Lư Đào Thăng cũng biết mình đã mất bình tĩnh. Bích Châu cũng hấp tấp chạy đến ôm chầm lấy hắn, dỗ dành hắn đi ra ngoài một lát. Lư Đào Thăng bèn đứng dậy, hậm hực đi ra ngoài, trước khi ra khỏi phòng còn quay đầu lại xin lỗi An Mi: “Xin lỗi, ta đã nói hơi nặng lời, nhất thời nóng lòng…”
An Mi cúi đầu, lặng lẽ ngồi rất lâu mới thấy Khang Cổ Nhĩ thong dong đi đến ngồi trước nàng, ôm lấy nàng nói: “An Mi, xin lỗi muội, Lư lang chàng ấy cũng vì ta thôi…Muội cũng biết tình hình của ta đấy…”
“Ta biết.” An Mi cúi đầu nhìn bụng dưới đã nhô lên của Khang Cổ Nhĩ, không kìm được mà vươn tay ra sờ. “Hơn năm tháng rồi đúng không?”
“Ừ.” Khang Cổ Nhĩ cười cười. “Ta đã béo hơn nhiều, người Hồ chúng ta chẳng phải đều thế này sao, bình thường thân hình càng gầy, mặt mũi càng xấu bao nhiêu thì sau khi sinh càng béo, càng đẹp bấy nhiêu. Ha ha, An Mi, sau này chắc ta vừa béo vừa xấu…nhưng ta vẫn phải ở quan rượu phục vụ…An Mi, Lư lang chàng muốn tốt cho ta, muội đừng giận chàng…”
“Ta hiểu.” An Mi hoang mang ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt xanh biếc ướt át của Khang Cổ Nhĩ, không khỏi nghẹn ngào. “Có điều ta thật sự chưa từng cầu xin ngài điều gì, ta sợ nếu nói ra, ta…”
“Ta biết, An Mi.” Khang Cổ Nhĩ ôm lấy nàng, hôn lên mái tóc nàng. “Loại người như chúng ta sao dám mở miệng cầu xin ngài chứ, xin các ngài dừng bước, xin lưu lại? Chúng ta là nhành dương nhành liễu không thuộc về nơi này…”
Lúc chạng vạng, An Mi mới rầu rĩ đi về nha phủ huyện Huỳnh Dương. Nàng đi vào phòng ở hậu đường, nơi đặc biệt được dành cho Phù Trường Khanh. Phù Trường Khanh đang chong đèn đọc một tập hồ sơ. Nàng nhìn vẻ nghiêm nghị, trầm mặc của hắn thì một lúc lâu s