KẾT
Hằng kể lu bù. Em bỏ Đà Lạt đi tìm anh. Đà Lạt lạnh quá, em ngủ cũng thổ huyết, bước ra đường cũng thổ huyết, leo lên xe lam cũng thổ huyết, em khóc ròng ròng cũng như miệng em ứa máu ròng ròng, em mua vé máy bay vào đây tìm anh, vừa đi vừa gục, vừa thổ huyết. Một bữa em đang trên đường Trương Minh Giảng thì trước mặt em, em thấy quả đất quay, núi lửa phung, em tối tăm cả mặt mày té sấp xuống… Anh Tân, tỉnh dậy em thấy em nằm đây, anh rể của em vào thăm em… Anh Tân, em đang chịu trừng trị của bịnh hoạn, em đau nặng, em không kể… nhưng anh, tại sao anh cũng để cho bịnh hoạn vật té như thế này. Anh! Em xót anh quá. Em ngó anh mà rã từng đoạn ruột, sao em không một mình mắc hai bịnh để đỡ cho anh. Anh Tân! Tha lỗi xá tội cho em. Gặp nhau trên giường bịnh, hai kẻ thù cũng biến thành hai kẻ thương, hai kẻ dữ cũng biến thành hai kẻ lành. Anh Tân! Đất nước Việt Nam rộng và đẹp nhưng sao hai ta lại gặp nhau trên giường bịnh?
Em tin rằng định mệnh đã bắt chúng ta đặt vào trong phòng bệnh này, chúng ta là hai kẻ đồng bệnh thương nhau nhứt, đồng bệnh nan y, đồng bệnh truyền nhiễm. Miệng chúng ta đầy nhớt bẩn, cổ họng chúng ta đầy máu mủ. Tại sao cả hai cùng mắc một bịnh độc địa như thế này nhỉ. Em húng hắng, hục hặc ho hen luôn đêm ngày anh ạ, nhưng em cố gắng nín, em xoa dầu tràm ở ngực, ở cổ và bụng, dầu tràm nguyên chất xoa vào cản gió… Thôi em cũng không nên trách trời nữa, chính trời đã sắp xếp cho chúng ta gặp nhau nơi đây. Cuộc gặp gỡ rất kịch, rất tiểu thuyết, rất cải lương, rất xi nê. Trường hợp của chúng ta là một trường hợp lãng mạn nhất trong phong trào tiểu thuyết mới: vì không đồng lý tưởng với nhau nên chúng ta đồng bịnh với nhau. Lúc còn làm học trò Đồng Khánh, em hay mơ nhiều thứ lắm, mơ rối rắm, mơ phức tạp. Có lúc em mơ sẽ là cô y tá trắng phau đi từ phòng bệnh này sang phòng bệnh khác tận tụy săn sóc những người bất hạnh mắc những chứng nan y phong lao cổ lãi. Có lúc em mơ làm một ni cô dịu hiền hay một dì phước bác ái cao cả tập trung những trẻ mồ côi nuôi dạy chúng khôn lớn thành người, có lúc em mơ sẽ là một nhạc sĩ tài hoa lang thang với chiếc phong cầm trên tay một chiều mưa ghé vào quán trọ ôm ngực ho liên hồi và hộc ra từng đống máu đen bầm và chết nửa đêm hở hang thân xác, quạnh hiu không cha không mẹ không một giọt máu loãng nào lai vãng.
Em dại dột nghĩ rằng bịnh lao là một bịnh đẹp chứ không phải là một bịnh xấu. Bịnh lao có nhan sắc và hương vị của nó, thâm trầm và sâu sắc, bền bỉ và uy quyền, bắt ai chết là người ấy chết, cho ai sống kẻ đó mới được sống.
Anh Tân, chúng ta mắc bịnh lao rồi, chúng ta hãy yêu nhau. Yêu nhau được ngày nào hay ngày ấy, yêu nhau là một cách tự chữa bịnh, yêu nhau là mệnh lệnh cuối cùng của loài người, yêu nhau để cùng sống hay cùng chết. Anh Tân, cổ em nghẹt quá, phổi em muốn ho quá… ho như gà, ho như khỉ… Hãy yêu em đi anh ơi, tình yêu hỗ tương sẽ giúp chúng ta chữa mau lành bịnh, chúng ta làm nhân tình làm lễ hỏi rồi làm lễ cưới. Anh Tân, bệnh của chúng ta thật gần với cái chết, hãy yêu nhau đi. Sau bịnh là chết. Sau nhà thương là nhà xác. Anh Tân…
Hằng nhìn qua lắp bắp:
- Anh Tân!
Thiện Tân lắc đầu:
- Tình thế cực kỳ nghiêm trọng rồi, Hằng đừng giỡn… Tôi sắp chết…
Hằng nấc lên:
- Em yêu anh.
Thiện Tân vẫn lắc đầu:
- Điều đó không bao giờ được.
- Chúng ta mắc bịnh lao rồi. Bịnh ai nấy chết.
Thiện Tân hổn hển:
- Không ai lành bịnh được cả.
Hằng thều thào:
- Yêu nhau có lành bịnh được không? Gần cái chết quá rồi, hãy nghĩ đến tình yêu. Bịnh anh cũng nặng như bịnh em. Hãy vâng lời em mà yêu em.
Thiện Tân rướn mình, khạc ra một bụm đàm đỏ, hai mắt mờ đi, co quắp, người ngất luôn. Hằng ôm ngực, sùi bọt mép.
Hai người cùng mê đi một lúc. Giữa đêm khuya Hằng nói:
- Em yêu anh. Cùng chết với em.
Người tu hành ngoẹo cổ:
- Giờ phút này lớn quá. Hằng đừng nói tới những cái gì nhỏ nhoi nhất cuộc đời.
Hai thân hình xẹp ve cùng kéo mền đắp tới ngang cổ. Họ ho liên hồi, ho co quắp, ho sủi bọt, ho ói máu.
Người con gái há miệng thở dốc:
- Anh là một người máy rô bô không tim, chỉ có óc điện tử, không có máu, không có thịt.
- Lúc này, Hằng hãy sáng suốt như tôi… chờ cái chết mà không thấy xót ruột.
Bà y tá trực bẻ một khay thuốc đi vào chích cho mỗi người một liều Valium 5. Căn phòng trắng không tình cảm. Anh Tân! Trong căn phòng này có mình có ta, có đây có đó, em nằm như một thây sắt, anh nằm như một xác động. Chúng ta ho lao nhừ tử, không có tình yêu, chỉ có thuốc trụ sinh thì làm sao sống nổi. Tình yêu thiên thu rực rỡ mà anh!
Hai người cùng vịn thành giường, ho hồng hộc. Hằng nhìn sang giường bên kia:
- Giờ phút này hãy trộm lén nghĩ rằng anh có vợ… Hãy coi em là vợ rồi chúng ta cùng chết.
Nhà sư nấc khô:
- Tôi vẫn có một linh hồn tinh tấn để nghĩ đến chân trời tôi sắp về.
Bịnh viện hoàn toàn im lặng. Ngoài kia, những chiếc xe lớn xác chạy ồn. Họ phập phồng ngực, cố nấc hơi thở nặng oằn người rồi há miệng ho.
Hằng nói sau cái ợ hơi:
- Chúng ta yếu quá, từ hai giường bịnh chúng ta không qua nhau được… Làm sao em hôn anh một cái? Làm sao em được hôn một cái. Trời ơi!... Tại sao anh không hề phản bội Phật?
- Tôi muốn giác ngộ giữa bầu trời vàng óng ả.
- Phật nhắm mắt.
- Ngàn đời Phật vẫn nhắm mắt.
- Anh Tân! Anh đi ngang cây thị ở chợ có khi nào nhìn vào ngôi chùa nhỏ mới khánh thành bức tượng Địa Tạng Vương Bồ Tát không?
- Có!
- Ngôi chùa thờ ba đức Phật gần với chúng ta nhất.
Thiện Tân ho dài, Hằng ngừng lại một lát:
- Đức Phật Thích Ca, Đức Phật Quan Thế Âm Bồ Tát và Đức Phật Địa Tạng Vương Bồ Tát… Cả ba…
Hằng ngộp hơi, nghĩ lại thở dốc:
- Cả ba đều nhắm mắt để khỏi thấy tội lỗi của người đời.
Thiện Tân rắn rỏi lắc đầu:
- Phật không bao giờ mở mắt. Phật khép cánh mắt lại để tham thiền nhập định.
- Không. Phật nhắm mắt lại để tha thứ.
- Phật tham thiền.
Hằng ngộp hơi đến xám ngắt miệng, hai mắt vẫn mở đại nhìn sang nhà sư.
Lặng im dài, một lát lâu:
- Anh Tân! Chào anh, em chết! Yêu em đi.
- Không …
- Anh Tân! Hơi em hụt rồi, giọng em trụt rồi, em muốn hát cho anh nghe quá vì ý nghĩ của em lúc này thật huy hoàng. Khoan mê đã anh! Khoan ngủ đã anh! Thuốc ngủ đã thấm rồi hả anh! Khi dứt hơi thở sao em muốn hát thế này. Anh Tân! Chúng ta là hai người không thù hận, hãy thương nhau đi trước khi hơi thở giã từ những lá phổi. Bao nhiêu khoảnh khắc của cuộc đời anh không hề hát một tiếng, không hề hát một câu, không hề hát một bài, bởi vì anh bắt chước Phật, tham thiền nhập định chắp tay, nhắm mắt, khép tai, bởi anh cố xa lánh hết đàn bà, rút về cuộc sống tĩnh với tô canh bát cơm chan nước tương chua lè. Anh Tân! Giờ phút này không thù không hận, không có kẻ ghét nhau, không có người oán nhau, không có ai bỏ ai, không người nào nên giết người nào, không có chiếm đoạt, không có xâm lấn, lòng chúng ta nên nổ bụng để cảm thông nhau, giao tình xoắn xít và phiêu lưu rùng rợn bên nhau. Vâng lời em đi, không ai kết tội anh chết. Cuộc đời có thể làm lại nhiều lần. Em đang nghĩ đến những bình minh mới, những hoàng hôn chưa hiện, chúng ta rong chơi trên những thước đường dài xa lộ ngút gió đẩy xô những chú chuồn chuồn chín đỏ bay mãi không tìm ra chỗ đậu, những ban trưa mờ ảo, chúng ta bước bộ đi nhổ những cọng cỏ gà đan kết kéo giật và anh kéo em ngã vào anh… Rồi chúng ta trở lại Đà Lạt tìm cái lạnh dù để cho con người cần sưởi ấm bằng hơi nóng của nhau… Chúng ta sống cho đến già, đến chết ở Đà Lạt, chúng ta lập nghiệp ở đó, không phải bằng mộng nữa mà tại giữa cuộc đời.
Anh Tân, anh Tân! Anh hãy đừng mê, em đang lạnh dồn dập vì mồ hôi đổ ướt, nhiệt độ trong người hạ một cách thần tốc. Em lạnh teo, em lập cập run. Anh quay mặt sang đây nhìn em, hãy quay mặt sang đây nhìn em, cơn bệnh đang nổi dữ hành hạ em, cơn suy yếu tim mạch…
Thiện Tân kéo mền cao hơn, rên hừ hừ từ mỗi cơn thở, ho rút vai, ho liên hồi, mắt ứa nước…
Hai người cùng ho rốc một cơn và cùng lịm đi…
Tỉnh dậy, Hằng nói:
- Chúng ta sắp chết, câu cuối cùng trong đời hãy nói là “Anh yêu em”.
- Không.
[←1]
Paul fouquié là một nhà tư tưởng và triết gia người Pháp nổi tiếng với những cuốn sách về siêu hình học, nhận thức luận, chủ nghĩa hiện sinh và tâm lý học.
[←2]
Jayne Mansfield là một nữ diễn viên điện ảnh, diễn viên sân khấu và truyền hình người Mỹ. Cô cũng là một nghệ sĩ biểu diễn ở hộp đêm và ca sĩ, và là một trong những Playboy Playmates ban đầu.