Chương 6
Hằng rú lên một tiếng nhọn hoắc. Cơn mê hình như không ra khỏi người, mồ hôi vã ra ướt đẫm.
Gian phòng đựng những đồ vật trắng và hình ảnh dì phước trắng muốt đi đi lại lại giữa hai giường bịnh. Dì phước lấy khăn ướt lau mình mẩy Hằng nhét ống cặp thủy vào nách. Chai nước biển chảy vào tĩnh mạch rỉ từng giọt từng giọt. Đầu Hằng chằng túi nước đá, ngực và bụng đắp nước ấm.
Hằng vừa mở mắt ra, bà Sœur đã đút ngay hai ba thứ thuốc vào mồm và chích vào bên mông sáu bảy thứ thuốc, Hằng kêu khát nước. Ma sœur bảo con không thể ăn không thể uống gì bây giờ được, con sẽ thổ huyết nữa, bác sĩ tiếp nước biển vào cho con rồi, khỏi cần ăn.
Hằng hỏi:
- Tại sao con lại nằm đây?
Dì phước nhăn mặt:
- Bệnh này phải kiêng nói, càng nói huyết càng ra, để Sœur cho con cuốn tập với cây bút, con cần gì cứ viết vào.
Dì phước đi ra rồi trở vào cho Hằng giấy bút và đặt cả đống thuốc trên bàn.
Hằng hỏi lại:
- Tại sao con lại nằm ở đây ma sœur?
- Ông Tuyên đưa con vào đây, con thổ huyết và ngất xỉu, bác sĩ cấp cứu con hồi hôm chích thuốc ngủ cho con.
Hằng viết vào giấy:
- Có phải con ho lao không, ma sœur?
- Bịnh của con bác sẽ chữa được, chữa lành.
- Con ho lao đến thời kỳ thứ mấy rồi?
Bà Sœur đưa tay lên miệng:
- Suỵt, nằm yên, đừng nói nhiều.
Dì phước bỏ đi ra ngoài. Hằng nhắm mắt. Anh Tuyên vứt mình vào đây là rảnh nợ, anh vốn sợ nhất người mắc bịnh lao. Ui, thế nào anh cũng đánh điện tín ra ngoài nhà báo tin. Hết! Tuyệt vọng rồi, mình hết mong gặp Thiện Tân. Cái chết chắn đường.
Ngang đây chắc là cái chết chắn đường. Mình nằm ngay đơ ra đây tuyệt vọng đóng thành khối rồi. Mình nằm đây mới thấy rằng tình tuyệt vọng là một cái gì rất có thể. Hết đi tìm Thiện Tân. Hằng thiếp đi một lát tỉnh dậy thấy Tuyên đang đứng nói chuyện với dì phước. Cô ấy là em nhà tôi, đang ăn uống nhậu nhẹt bỗng ngã lăn ra, cô ấy là một con bịnh bướng bỉnh, xin gởi ma sœur tận tâm săn sóc cho.
Hằng uống xong mấy thứ thuốc, đưa tay vẫy Tuyên lại gần. Tuyên ngồi lên giường bịnh.
Hằng viết:
- Anh đã đánh dây thép ra cho ngoài nhà biết chưa?
- Chiều nay.
- Đừng anh.
- Sao được?
Hằng giận dữ nói:
- Anh mà đánh dây thép ra ngoài nhà là em trốn ra khỏi bịnh viện.
*
Tuyên bối rối:
- Sao em lại có thái độ đó?
- Vì em trốn nhà. Anh mà tin cho ba với dì Hai biết là anh giết em. Em sẽ trốn tức tốc, em sẽ gở bình sérum, tháo kim ra, tháo ống dưỡng khí ra đào tẩu khỏi bịnh viện. Anh hứa đi, anh hứa không tin cho ở nhà biết đi.
Tuyên đang ngần ngừ thì dì phước Françoise vào la:
- Ông đừng để cho cô ấy nói, muốn ra máu nữa hả? Cô ấy ba ngày đầu không được ăn uống gì cả và cấm nói trong một tuần.
Tuyên chỉ tay sang người bịnh đang nằm mê man bên cạnh:
- Ma sœur có thể cho đổi phòng được không? Nằm chung thật bất tiện.
- Ông này cũng mắc bệnh truyền nhiễm như cô này… Ông Tuyên muốn đổi phòng cũng được nhưng phải đợi vài bữa. Đáng lẽ bịnh của cô này không nằm phòng lạnh được nhưng bị hết phòng. Ông bên cạnh đây cũng đau như vậy, cũng thổ huyết lai láng ở nhà mới đưa vào bịnh viện.
Tuyên nói:
- Thế mà ma sœur cũng gắng cho đổi phòng, cho nằm riêng đàng hoàng tiện nghi.
Hằng đói bụng đến thèm cả món xôi đậu chấm muối vừng. Chao ôi, không biết phải nằm cắm dùi tại đây bao lâu?
Cái bình nước biển rỉ rả từng giọt từng giọt. Tại sao bà sœur lại không cầm chai sérum đó mà trút đại vào người mình, không ôm cái bình dưỡng khí mà xịt vào mũi mình. Anh Tân, em muốn vùng dậy, giựt đứt tất cả dây nhợ cầm chân em trên giường bịnh, em muốn trốn đi tìm anh. Thần trí em tỉnh một cách kỳ lạ, thể xác em đau như dần, em đau từng sợi tóc đến sợi gân, đau từ từng sợi mao quản nhỏ đến tĩnh mạch, động mạch. Đau lưng, rêm mình, nhức mỏi, cứng khớp xương nhất là bộ ngực, ê chề, tê tái, nóng ran như bắp. Đau đến thế này là hết.
Tuyên cầm tay Hằng:
- Gắng hết sức mà lành bịnh. Ban đêm anh không thể vào với em được, anh đã tết tiền cho y tá trưởng, y tá trực, em có trở chứng hoặc em có cần gì cứ bấm chuông. Ở đây, vấn đề săn sóc bịnh nhân là nhất.
Hằng nhắm mắt:
- Anh về đi, em có ông bạn bên cạnh an ủi nhiều rồi, chắc ông ta cũng cô đơn như em.
Tuyên liếc sang bĩu môi, Hằng cười viết tiếp vào giấy:
- Anh coi, rồi ông ta và em sẽ biến thành đôi bạn tâm giao, nếu đêm nay em chết, em nhờ ông chuyển những lời trăn trối lại anh.
Tuyên bắt tay Hằng chào về. Hằng liếc sang giường bên cạnh rồi nhắm mắt. Thằng cha nằm bên cũng trang điểm y hệt như mìn, cũng bình nước biển, bình dưỡng khí, chườm nước đá, ủ nước nóng. Thằng cha nằm yên như một con cá lóc chết.
Hằng thiếp đi sau một liều chích valium khá mạnh.
Ba ngày sau, Tuyên yêu cầu mấy lượt, bà sœur cũng chưa đổi phòng. Tuyên mang vào cho Hằng không thiếu một thức bổ dưỡng nào trong khi người đàn ông nằm bên cạnh chỉ một gói cam xanh đặt lên bàn mãi hoài không ai bóc cho ăn.
Bịnh tình Hằng không thuyên giảm một tối thiểu, buổi chiều, cơn sốt đỏ rực càng cao vọi và sau đó cả thân thể rét run làm lạnh, răng đánh nhau cộp cộp. Hằng ngộp thở đen xì hai môi, trung tâm thần kinh rối loạn quá rồi, nhiệt độ không ai điều khiển cứ nhảy lên nhảy xuống hăm chín, bốn chục độ rồi tụt dài dưới ba mươi sáu, ba mươi lăm. Hằng nóng bốc bừng bừng cũng như lạnh lập cập răng. Ác mộng liên miên khi thì Hằng thấy mình ngồi vắt vẻo trên cây mía, khi thì tưởng mình đang úp mặt trên bếp lửa than Tàu, khi thì Hằng thấy mình chui vào thăm che miệng bịt mũi và sợ truyền nhiễm.
Người đàn ông bên cạnh xây lưng lại, Hằng không thấy mặt. Từ khi Hằng vào nằm bịnh viện đến giờ, Hằng chưa hề thấy anh ta nằm xây vô phía nàng.
Hằng bảo Tuyên:
- Thằng cha mắc cỡ. Em gần chết rồi mà thằng cha cũng mắc cỡ. Thằng cha chắc cũng vừa ho, vừa đau bịnh thất tình, vừa đi đái ngọt.
Người đàn ông bịnh quay mặt lại và Hằng quá sửng sốt nhận ra khuôn mặt quá quen với tóc mọc ngắn, râu tua tủa như Việt Cộng nấp dưới hầm ba tháng. Hằng ho mấy tiếng và người đàn ông cũng ho mấy tiếng. Ngày mai mình hãy rủ thằng cha thổ huyết chơi, hụt hơi chết ngộp chơi. Hắn cũng đang vướng víu bình sérum, bình đựng oxy, bình eau saleé như mình, mấy cái dây nhợ nhăng nhít lằng nhằng làm mình cảm tưởng như mình là một đào hát bội, đóng vai nữ soái cột sau lưng không biết bao nhiêu là cờ và hai chiếc lông trĩ cao vút cong veo… Ma sœur nói hôm nay nhiệt độ mình hạ nhiều. Ui! Dù có một trăm độ như cát sa mạc cũng không ngán, dù có làm kinh như con nít cũng không ngán. Hai lá phổi mình phải banh ra như mối tình tuyệt vọng của mình rồi.
Dì phước đi vào, Hằng nói:
- Con thèm ăn súp.
Bà sœur cười:
- Thôi, khỏi cần… Ông này vào trước con ba hôm mà cũng chỉ tiếp sérum.
Ba ngày sau, lúc Hằng vừa ra khỏi cơn tháo trút mồ hôi buổi chiều thì một nhà sư lật đật đi vào.
Người đàn ông bịnh kêu:
- Thầy Tuệ Ký!
Nhà sư áo vàng chắc lưỡi:
- Thầy Thiện Tân! Không ngờ thầy ra nông nổi này, nghiệp chướng tai ách thầy cực kỳ nặng.
Cơn run bắn mạnh, chiếc lưng người con gái rướn con, răng lập cập đánh cắn vào lưỡi lạnh ngắt trong khi tim mạch nhảy đứng và huyết áp mất thăng bằng lập tức.
Cơn lạnh làm quất tay chân người con gái run túi bụi, răng cắn răng kêu thành tiếng đau. Hai lớp mền dày cũng không ngăn được nổi hàn. Hằng run đến trợn mắt, run co giật và miệng thì thèm ngậm cục nước đá trong khi thần trí tỉnh táo vô cùng. Những tiếng rên tiếp liền nhau trong vô ý thức. Hằng nghiến răng, hai tay cố giữ đầu gối lại cho khỏi đánh đụi vào nhau, bao nhiêu chú ý dồn hết vào những lời nói nhỏ to bên cạnh.
Nhà sư áo vàng cúi đầu, mấy đường gân hằn lên trên vầng trán bóng, giọng nói chùng hẳn xuống rặt một mùi Quảng Trị:
- Thật là đại nạn… Nhưng qua khỏi cái đốt này, công quả của thầy càng rực rỡ.
Người bịnh mệt mỏi:
- Thầy có ngờ oan tôi điều gì không?
Người khách lắc đầu, Thiện Tân tiếp:
- Tôi vẫn giữ lòng tinh tấn và thanh sạch, cùng lòng tri ân đồng bào vô kể, những điều ông dạy lúc xưa tôi vẫn để nằm lòng.
- Đường tu dài vô tận, tâm não thầy sáng như gương. Đạo Phật ta đang đến thời hưng pháp, thầy hãy cố gắng tĩnh dưỡng cho qua khỏi cái đốt, cái lóng…
Người bịnh lắc đầu.
Một cơn uất… máu ói trầm trọng… Anh Tân! Không thể ngờ được là chúng ta gặp nhau ở con đường cùng này. Vẫn có sự sắp đặt của bàn tay ma nào đó, em chưa xin âm dương nhưng đồng tiền đã mặt ngửa mặt sấp rồi. Em sẽ lành bệnh để lấy anh, em chói chang hy vọng lấy anh. Không ngờ hai cố nhân đau khổ này lại gặp nhau trên giường bệnh… Đây! Màn cuối, trận cuối. Bây giờ em yêu đời đến vỡ vụn buồng ngực, hy vọng như cô bé con ngày xưa đi chùa Hương với mẹ, hy vọng như nàng oanh oanh ngồi lịm mê dưới mái Tây chùa Phổ Cựu… Sự sắp đặt khéo tay như thế này là cùng. Bây giờ em vừa chữa bịnh vừa hạnh phúc. Hết tu rồi sư ơi!
Hằng thiếp đi một lúc rồi trở dậy rú:
- Thầy Thiện Tân!
Người đồng bịnh quay cổ sang, đôi mắt dại khờ cùng chiếc miệng há hốc. Thiện Tân chăm chú nhìn đến đứt mắt. Tất cả yêu thương, mừng tủi biến ra một màu xanh tái trên má, Hằng nhoẻn miệng nụ cười rất cũ, rất quen:
- Nếu chúng ta là hai người điên, chúng ta cũng không ngờ có thể gặp nhau ở đây được. Hằng đây, oan khiên nghiệp chướng của anh đây, Hằng của kiếp cuối cùng của anh đây, Hằng nợ nần, Hằng oan nghiệt…
Thiện Tân chu miệng lại, cứng quai hàm, Hằng muốn nụ cười mình tròn và đôi mắt đừng khóc giot nào hết. Gặp anh nơi đây, em phải ca tụng trời mới được, trời đã khuân anh lại đây cho em. Trời đã cho, em chối không được… Em bịnh thế này có tội nghiệp không anh?