HÔM NAY
Lần cuối cùng tôi trông thấy cha tôi là lúc ông đang nằm ngửa trong quan tài với mớ tóc dày bạc trắng và đôi mày sâu róm được tỉa tót kỹ càng, hai mắt khép lại trong một tư thế khiêm nhường chưa từng có ở ông. Tôi đứng im trong nguyện đường và nhìn vào ông không chớp. Có một cái gì đấy thật là trái khoáy. Tất cả đều trái khoáy. Sau một thoáng tôi nhận ra cái đó. Cha tôi chưa bao giờ nằm ngửa trong khi ngủ. Suốt bấy nhiêu năm sống với ông tôi chưa một lần thấy ông nằm ngửa.
Thường khi cha tôi nằm nghiêng, bộ ngực tròn và cái bụng phệ chảy sệ xuống nệm, một tay vắt qua mắt để che ánh sáng. Thậm chí kể cả trong khi ngủ, khuôn mặt ông vẫn có những nét cau có, hung tợn. Giờ thì không còn gì trên đó nữa. Thậm chí cả sự khó chịu vì một buổi sáng ập đến, tách ông ra khỏi thế giới riêng tư cũng không. Vừa lúc đó nắp quan tài sập xuống và tôi không còn gặp lại ông nữa.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Thế là xong. Tôi tự do. Tôi rời mắt khỏi cỗ quan tài bằng gỗ dái ngựa, mép bịt đồng sáng bóng và nhìn lên.
Ông mục sư ra hiệu cho chúng tôi lui. Tôi toan chuồn thì bị anh trai D.J, gọi tắt của Daniel Con, nắm áo kéo lại.
– Hãy dìu mẹ mày đi - anh ta nói thầm, giọng khàn khàn. - Và dẹp cái nụ cười ngớ ngẩn trên mặt mày lại. Có hàng triệu thằng phó nháy đang đứng rình ở bên ngoài đấy.
Tôi nhìn sững D. J, ba bảy tuổi, đẻ trước tôi hai chục năm, và chúng tôi cách nhau một trời một vực. Anh ta là kết quả của đời vợ thứ nhất, tôi là kết quả của đời vợ sau chót của cha tôi. Giữa hai đời vợ đó, cha tôi còn những người đàn bà khác, song ông chẳng cho ra được đứa nào. Tôi dứt tay ra."Mặc mẹ người ta", tôi nói.
Tôi bước ra phòng ngoài, nơi cả nhà đang đợi ban lễ tang xăng xái sắp đặt cho buổi lễ. Có vài người bạn đồng liêu của cha tôi cũng đang chờ ở đấy.
Moses Barington, trợ lý của cha tôi bước lại phía tôi, khuôn mặt đen, bóng nhẫy mổ hôi. "Mẹ cháu chịu đựng nỗi đau này ra sao đây?"
Tôi bậm môi vào điếu thuốc, rít một hơi thật sâu vào trong phổi. "Ô-kê!".
Ông ta nhìn dòng khói trào ra từ mũi tôi. "Cháu có thể bị ung thư vì những thứ này đây".
– Vâng, cháu đã đọc thấy điều đó trên bao thuốc.
Cửa mở ra và mọi con mắt đổ dồn về đấy. Mẹ tôi bước vào, tựa người vào cánh tay của D.J. Anh ta quàng cánh tay còn lại ngang hông bà như đỡ bà vậy. Tôi trộm nghĩ Daniel phải là ông anh cả của bà chứ không thể là một đứa con. Dẫu sao anh ta cũng hơn bà ba tuổi.
Bộ trang phục quả phụ màu đen làm mẹ tôi trông trẻ ra với nước da trắng nổi bật và mớ tóc vàng khá dài. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng hai người, phong thái quả phụ của bà biến đâu mất. Bà rời tay Daniel ra và đi đến chỗ tôi: "Jonathan, con của mẹ. Con là tất cả những gì còn lại của mẹ".
Tôi né ra để khỏi bị bà đụng phải. Láo toét. Những thứ đăng tải trên các mặt báo về cha tôi là láo toét. Công đoàn với chả tư đoàn. Ban công lý hay ban bất công? Nhà tù với chả quân hồi vô phèng.
Mẹ tôi đứng đấy một lúc, hay tay lơ lửng trong không trung. Đoạn bà buông chúng xuống. "Cho mẹ điếu thuốc".
Tôi đưa cho bà, châm lửa. Bà hút ngon lành. "Được quá".
Tôi nhìn sắc mặt bà hồng hào trở lại. Bà là một phụ nữ đẹp, mẹ tôi ấy, và bà biết điều đó. "Về đến nhà mẹ phải nói chuyện với con".
– Được thôi, - tôi ném mẩu thuốc hút dở vào thùng rác. - Con sẽ đợi mẹ ở nhà.
– Con sẽ đợi mẹ ở đấy sao?
Tôi gật. "Con sẽ không đi dự tang lễ đâu".
– Mày bảo không đi nghĩa là sao? - D.J nói từ phía sau lưng bà. - Như thế thì còn ra cái thể thống gì hả?
– Tôi thây kệ việc nó có ra thể thống gì hay không.
– Nhưng đây là một chuyện quan trọng. - D.J nói. -Tang lễ sẽ được tường thuật qua các đài phát thanh và truyền hình quốc gia. Các đoàn viên công đoàn trong toàn quốc sẽ theo dõi.
– Vậy thì chắc chắn họ được trông thấy anh trước tiên rồi. Vấn đề là ở chỗ đó. Anh sẽ làm chủ tịch chứ không phải tôi.
D. J quay sang mẹ tôi. "Mẹ phải buộc cậu ta đến thôi".
– Jonathan...
Tôi cắt luôn. "Không, thưa mẹ. Việc này chỉ phí thời gian. Lúc ông ta còn sống con đã chả ưa gì, nay ông ta chết thì con cũng chả việc gì phải giả đò thương xót. Đây là tục lệ man rợ mà con không muốn dính vào".
Một sự im lặng chết chóc trùm lên gian phòng khi tôi bước ra. Quay lại khép cửa, tôi thây mọi người đang vây lấy mẹ tôi. Chỉ có Jack Haney là đứng dựa vào tường mà nhìn. Ông ta chả việc gì phải vội. Ông ta có thể nẫng bà sau đó. Có nghĩa là nếu ông ta vẫn còn muốn làm việc này, bởi vì bà không còn là phu nhân vị chủ tịch công đoàn toàn quốc nên cũng chẳng còn giúp gì được ông ta nữa. Bắt gặp ánh mắt của ông ta, tôi nhận được cái gật đầu tán đồng. Tôi trả lễ và khẽ khàng đóng cửa lại.
Ông ta không đến nỗi tồi. Không tồi hơn bất cứ ai dưới trướng cha tôi. Tôi không thể chê trách gì ông ta nếu không chê trách mẹ tôi trước. Cha tôi đã làm ô uế cái thế giới quanh ông.
Tôi đi ra theo một cửa nách. D. J nói đúng, ở bên ngoài có đến hàng trăm người. Các ống kính truyền hình đã được bố trí tề chỉnh nơi cửa trước với các phóng viên đã sẵn sàng bấm máy. Tôi uể oải đứng tách ra và quan sát.
Khách đưa ma bắt đầu ra khỏi nhà thờ và ngồi vào những chiếc xe hòm đen đồ sộ. Ngài phó tổng thống Hợp chủng quốc đi trước. Ngài dừng lại trước ống kính một thoáng, khuôn mặt diều hâu lộ một vẻ ảm đạm. Ngài mấp máy môi. Tôi không nghe nổi ngài nói gì, nhưng không nghi ngờ đó là những lời hợp tình hợp cảnh. Sau đấy là các đại biểu của công đoàn. Tiếp đến là các quan chức chính phủ, các thượng, hạ nghị sĩ. Từng người một hướng mặt về phía ống kính, hy vọng rằng hình ảnh đó sẽ được phát lên không trung và chui vào ti vi của từng gia đình trang buổi thời sự.
Một chiếc ô tô dừng lại ở con đường nhỏ sau lưng tôi. Nghe tiếng chân, tôi biết đấy là một gã đàn ông trước khi phải quay lại để nhìn thây hắn, đồng thời cũng thấy đây là một lái xe chở rác.
– Đám tang của Dan Lớn (*) đấy à?
(*) Cách gọi thân mật của Daniel Cha.
Tôi nhìn hắn ta. Chiếc quần bảo hộ lao động thùng thình và chiếc áo bờ lu cáu bẩn."Phải".
– Đông quá nhỉ?
– Ô hô.
– Có bé nào ngon mắt lởn vởn ở đấy không?
– Việc gì đến anh mà hỏi? - Tôi nói.
– Dan Lớn còn là một thần tượng của phái đẹp, - gã đáp. - Ông đại biểu công nhân hãng tôi đã có dịp hầu Dan Lớn vài bận. Ông ta kể Dan Lớn đến đâu là ở đấy whiskey lai láng và đàn bà cả tá vây quanh.
– Tôi chẳng thấy ai cả.
– Thế à? - Gã thất vọng thốt lên. Đoạn giọng gã tươi tỉnh hẳn. - Thế chuyện có một cô gái ở trong máy bay cùng với ông ta khi nó bị tai nạn là thực hay hư?
Tôi lại nhìn hắn và quyết định không làm hắn thất vọng thêm nữa trong ngày hôm ấy. Tôi hạ giọng xuống đến mức thầm thì, mặc dầu chẳng cần thiết phải làm như thế. Người đứng gần nhất cũng cách chúng tôi hàng trăm bộ "Tôi có một cái tin độc".
Gã chìa ra một bao thuốc. Cả hai châm lửa. Gã nhìn tôi chờ đợi.
– Đã bao giờ anh nghe nói đến "Câu lạc bộ độ cao một dặm"chưa? - Tôi hỏi.
Gã lắc đầu. "Đấy là cái gì?"
– Nếu anh "cối" một con bé trên máy bay thì nghiễm nhiên anh trở thành hội viên.
– Lạy Chúa lòng lành, - gã nói bằng một giọng cung kính. - Thật đấy là việc mà Dan Lớn đã làm sao?
– Còn khá hơn thế nữa kia. Đấy là một cô gái tóc vàng với một bộ ngực bự. Cô nàng quỳ xuống trước mặt ông ta và phơi ngực ta. Ông kẹp lấy và đưa con vật lên dần, theo khe ngực, cho đến khi cô nàng đã ngậm được nó. Máy bay chui ra khỏi đám mây và một trái núi lừng lững trước mặt ông. Ông cố kéo cần lái cho máy bay vọt lên, nhưng vô hiệu. Đầu cô nàng đã tỳ cứng vào đó, và cần lái trơ ra.
– Lạy Chúa lòng lành! Ra thế đấy.
Tôi không nói gì.
Gã nhìn qua bờ dậu vào đám đông.
– Ông ta là một vĩ nhân, - gã nói. - Ông già tôi kể rằng trong thời kỳ suy thoái ông chỉ được trả có chín đô một tuần cho việc mà tôi mà tôi đang làm bây giờ. Ông là một người bạn chưa từng có của tầng lớp công nhân.
– Ông ta là cục cứt, - tôi nói. - Toàn bộ tầng lớp công nhân chẳng có nghĩa lý chó gì với ông ta cả. Mục đích của ông ta là quyền lực.
– Gượm hẵng, - gã bỗng sừng sộ. - Ai cho cậu quyền phát ngôn như vậy?
– Tôi có mọi quyền trên thế gian này, - tôi đáp. - Lão ta là cha tôi.
Mặt gã nghệt ra. Gã buông xuôi nắm đấm. "Xin lỗi cậu". Gã nói và quay ra xe.
– Đây không phải là cách người ta nói về cha đẻ của mình.
– Thôi đi đi, ông già. Ông chết rồi.
– Ta chưa chết. Chừng nào con và hậu thế của con còn sống thì ta còn sống. Trong máu thịt con có một phần của ta, và không có cách nào rũ rụng đi được cả.
– Ông chết rồi, chết hẳn, chết tiệt.
– Con mới mười bẩy tuổi và con chẳng tin gì cả, có phải thế không?
– Không.
– Con có muốn biết điều gì đã diễn ra trong chiếc máy bay trước khi nó bị tai nạn không?
– Muốn.
– Con biết rồi đấy. Con đã kể với gã tài xế xe rác.
– Tôi bịa ra thế.
– Không phải. Ta mớm cho con nói đó. Con đừng quên ta đã đi vào từng tế bào trong não bộ của con.
– Tôi không tin ông. Chẳng có lý do gì để tin ông được cả. Ông luôn lừa dối tôi.
– Ta chưa bao giờ lừa dối con cả. Ta không thể làm thế với con. Con là một phần của ta. Con là sự thật của ta. Con không giống anh con. Anh con chỉ là một phiên bản của ta thôi. Nhưng con - con là chính ta. Con là sự thật của ta.
– Bố láo, bố láo, bố láo. Đến nấm mồ cũng không buộc ông ngừng nói láo, buộc ông im lặng được.
– Người ta chôn xuống nấm mồ những thứ vô nghĩa. Cái xác và bộ xương. Ta ở đây. Bên trong con.
– Tôi không cảm nhận được ông. Không bao giờ tôi cảm nhận ông cả.
– Con sẽ cảm nhận được vào một ngày nào đó.
– Không bao giờ.
– Jonathan, con của ta.
– Xéo đi. Ông chết rồi.
Còn cách nhà một đoạn phố tôi đã thấy những chiếc xe hơi đậu nối dài trước cửa. Có vài người đứng dưới các bóng cây. Bọn phóng viên. Tôi ngỡ họ đã cuốn gói từ lâu, không ngờ họ vẫn đợi. Rõ ràng Dan Lớn là một cái tin sốt dẻo ngay cả sau khi đã chết và đã được chôn cất.
Tôi tạt vào con hẻm sau nhà và đi theo đường cho xe vào gara của ông Forbes. Cửa hậu nhà tôi trổ ra ngay bờ dậu phân ranh giới giữa hai toà nhà.
Tôi bước cẩn thận trên thảm hoa trước bờ dậu, biết rằng bà Forbes là người yêu hoa điên cuồng. Vừa đặt một chân sang lãnh địa của nhà tôi thì có tiếng Anne gọi. Cũng cẩn thận như vậy, tôi rê nốt chân thứ hai sang và ngoảnh lại. Nàng đang ngồi hóng mát dưới mái hiên sau nhà với một ly vang trong tay.
– Em cứ nghĩ anh đang dự lễ tang.
– Tôi có tới nhà thờ nhưng không ra nghĩa trang. Đám phóng viên đang quây chặt cửa trước. Tôi không muôn bị thẩm vân nên phải đi cửa này.
– Em biết. Họ cũng lởn vởn ở đây suốt từ sáng sớm.
Họ muốn biết láng giềng của thân phụ anh là người như thế nào.
– Cô trả lời họ ra sao?
– Em không tiếp chuyện với họ. Chỉ có ba má em thôi.
– Nàng cười tủm tim. - Hai người nói với họ rằng ông là một vĩ nhân. Anh biết đấy.
Tôi phải cười để cám ơn điều đó. Cha tôi và nhà Forber chả ưa gì nhau. Khi gia đình tôi chuyển về đây, nhà Forbes đã tỏ một thái độ thù nghịch rõ rệt với cha tôi. Họ không muốn gã chủ tịch sống phè phỡn trên mồ hôi nước mắt của công nhân làm ô uế bầu không khí trong lành của Westchester. "Nhà cô đi đâu vắng cả?", tôi hỏi.
Nàng lại tủm tỉm cười. "Đi dự lễ viếng. Thế anh nghĩ họ còn ở đâu được nữa?"
Tôi cười. Thế giới đầy rẫy cứt đái và những trò điên.
– Anh có muốn một chút vang không?
– Cảm ơn! Nếu có bia thì tôi xin một lon.
– Chờ em nhé.
Nàng biến mất sau cửa bếp trong khi tôi đi tới, leo qua chấn song và đứng chờ cạnh chỗ nàng vừa ngồi. Lát sau nàng quay ra với một lon Miller.
Tôi bật nút và đám bọt mát lạnh trào ra tay. Tôi đưa nhanh lên miệng. Tôi không biết mình khát đến mức nào cho tới khi cảm thấy lạnh ngắt trong cổ mới ngừng lại lấy hơi. Tôi tựa vào chân song.
– Nom anh căng thẳng quá.
– Chả sao.
– Tay anh đang run lên đấy.
Nàng nói đúng. "Đêm qua tôi mất ngủ," tôi đáp.
– Em nghĩ về ba anh nhiều lắm.
– Thật ư?
– Suốt cả buổi trưa em ngồi chết lặng. Cái chết của ba anh hình như đã làm anh thay đổi hẳn.
Tôi làm tiếp ngụm nữa. "Tôi không biết".
– Thật đấy. Em đã đọc ở đâu đó rằng trong thế chiến cuối cùng, khi bom rơi, mọi người đột nhiên thay đổi. Có một cái gì đó phải làm để thành bất tử, em nghĩ thế.
– Cái đó bí hiểm lắm. Đã bao giờ cô thôi nghĩ rằng biết đâu người ta chỉ muốn làm tình và rằng đó là một lý do bào chữa chính đáng cho việc vi phạm các nguyên tắc của họ?
– Nó lớn lao hơn cái đó chứ, - nàng nói. - Khi em thức dậy vào sáng nay, em thây buồn không tả được, bởi vì ông đã ra đi và không còn cơ hội để lại một phần bản thân ông cho mọi người. Rồi em nghĩ, thật hạnh phúc nếu em và ông ngủ với nhau một lần cuối để gieo vào lòng em một đứa con. Ý nghĩ ấy đã làm em nhột nhạt không thể chịu nổi.
Tôi cười.
Nàng nhìn tôi. "Anh không hiểu gì cả."
– Cha tôi bảy mươi tư tuổi, - tôi nói. - Còn cô mười chín.
– Tuổi tác có hề gì. Anh mười bảy, em và cha anh làm tình với nhau lần đầu tiên khi em mới mười bốn, và cứ thế tiếp tục cho đến nay.
– Đó là chuyện khác.
– Không đâu. Em làm tình với một người cao tuổi hơn, cũng thế thôi. Tất cả là ở chỗ người ta cảm giác thế nào.
– Nàng nhấp một ngụm vang. - Nhưng giờ ông đã ra đi và tất cả những gì em có thể làm là nuối tiếc vì đã mất ông.
Tôi uống cạn và bóp méo cái lon rỗng. "Cám ơn nhé". Tôi quay đi thì bị nàng gọi lại. "Anh định làm gì? Vào cái mùa hạ này ấy?"
– Trước tôi định đi du ngoạn cho đến ngày khai trường mới thôi. Nhưng giờ thì tôi cũng chẳng biết nữa.
– Anh sắp lên mười tám rồi.
– Đúng thế. Quân dịch, bỏ phiếu, tất tất những của khỉ ấy sẽ đến. Hai tháng nữa tôi sẽ thành một người lớn thực thụ. Bảy tuần. Cô nói với tôi một điều gì đi chứ?
– Sao?
– Nếu cô nhột nhạt không chịu nổi vì thiếu cha tôi thì sao cô không làm một cái gì đó để xua nó đi?
– Em sợ.
– Sợ gì?
Ánh mắt nàng lộ vẻ nghĩ ngợi. "Sợ bị từ chối. Sợ ông cười em. Nghĩ rằng em còn là một đứa trẻ." Nàng thoáng ngập ngừng. "Điều đó đã xẩy đến với em một lần. Với một người đàn ông khác. Phải mất nhiều tháng ròng em mới bình tâm lại được."
– Với cha tôi thì cô yên tâm, - tôi nói và nhảy qua lan can, đặt chân xuống lớp đất mềm mại.
– Jonathan. - Nàng bước tới và nhìn xuống tôi. - Anh không cảm thấy cô đơn sao? Cô đơn khủng khiếp ấy?
– Tôi luôn cảm thấy thế. Kể cả khi ông ta còn sống.
Tôi lấy chiếc chìa khoá dấu dưới thảm chùi chân ở cửa và lách vào nhà. Tôi đi xuống bếp theo hành lang phía sau. Âm thanh duy nhất trong toà nhà là tiếng bước chân của tôi. Đồ ăn thức uống đã sẵn sàng. Thế giới sụp đổ nhưng Mamie vẫn lo chu tất bữa tối vào lúc bảy giờ. Đó là lúc cha tôi muốn ăn. Tôi tự hỏi không biết từ nay cái lệ đó có thay đổi được không?
Tôi bỗng thấy đói. Tôi mở tủ lạnh, tìm thấy thịt và phó mát, bèn làm cho mình một mẩu bánh mì kẹp. Vừa ngồi vào bàn và ngoạm một miếng thì tôi nhận ra thêm một sự khác thường nữa. Trong nhà không còn một tiếng động nào khác.
Tôi đứng lên và bật cái ti vi đặt ở bên góc bếp. Những tiếng lao xao ấm áp theo tôi đến chiếc ghế. Một giây sau màn hình bừng sáng và bộ mặt của cha tôi quắc lại nhìn tôi. Cái giọng khàn khàn của ông lấp đầy gian bếp.
Đấy là bài diễn văn nổi tiếng nhất của ông. Thánh Chiến Thư của nền dân chủ. "Con người ta sinh ra, làm việc và chết đi. Vậy vì lẽ gì... "
Tôi lại phải đứng lên và bật sang kênh khác. Tôi nghe bài nói đó rồi. Đài truyền hình Star Terk phát trên kênh mười một. Tôi chuyển sang kênh ấy. Những con quái vật ở đây có dễ chịu hơn chút đỉnh. Ông Spock đang diễn thuyết. Nụ cười trên môi không lúc nào tắt.
Tôi kết thúc mẩu bánh mỳ và rời khỏi bếp, để mặc ti vi. Trước khi leo lên phòng ngủ tôi hé cửa sổ nhìn xuống. Tụi nhà báo vẫn còn đó.
Tôi thay quần áo và đi tắm. Bộ mặt trong gương nói với tôi rằng nó còn sáng sủa chán. Tôi gật đầu với nó và đi xuống tầng dưới. Cửa thư phòng của cha tôi không khoá. Tôi dừng lại một lúc rồi mới đẩy cửa bước vào.
Mùi ẩm mốc xông lên tựa như đó là căn phòng của một thời đã qua. Tôi có cảm giác đây không còn là căn phòng của ông ta nữa.
Tôi nhìn xuống bàn viết. Các báo cáo và tạp chí nằm ngổn ngang, vài mẩu tàn xì gà rơi vãi và một giỏ rác đầy ắp. '
Khi không tôi bỗng vòng sang phía bên kia và ngôi vào chiếc ghế bọc da to bè. Nó là hàng đặt, bởi bộ mông quá cỡ của cha tôi.
Tôi ngồi lọt thỏm trong đó. Tôi dướn người liếc qua vài hàng tít trên các giấy tờ ngổn ngang mặt bàn.
Phần lớn trong số đó là báo cáo từ các miền khác nhau của đất nước... Tình hình thu thuế, nợ còn khất lại, các chú giải hợp đồng. Rặt những thứ ngán ngẩm. Tôi không khỏi kinh ngạc, tại sao cha tôi có thể đọc tất cả những thứ này, từng cái một, song song với những việc khác mà ông phải làm.
Một lần tôi đã hỏi và được ông đáp thế này:
– Con không thể điều hành nổi một doanh nghiệp nếu không nắm được tình trạng tài chính trong một phút. Và đừng quên rằng đây là một công đoàn lớn nhất toàn quốc. Chỉ riêng số dư trong quỹ hưu thôi đã hơn hai trăm triệu đô la, và chúng ta đang đầu tư vào mọi lĩnh vực trên toàn bộ lãnh thổ Hợp chủng quốc.
– Vậy thì bố cũng chẳng khác gì các công ty tư bản mà bố tiến hành chống lại, - tôi nói. - Điều quan trọng số một là lợi nhuận.
– Động cơ của chúng ta khác, con trai ạ.
– Con không nhìn ra một điểm dị biệt nào. Khi đã dính đến chuyện tiền nong, bố cũng phản động chẳng kém ai.
Cha tôi gỡ cặp kính ra đặt xuống bàn.
– Chưa bao giờ bố thây con quan tâm đến những việc bố làm.
– Con không quan tâm, - tôi nói nhanh. - Đấy chỉ là những điều con chứng kiến thôi. Một tầng lớp lao động đông đảo hay một cú áp phe bạc tỉ cũng vẫn là một. Là tiền.
Cha tôi nhìn vào mặt tôi. Rốt cuộc ông nói:
– Bao giờ có thời gian chúng ta sẽ đi sâu vảo vấn đề này. Bố nghĩ bố sẽ thuyết phục được con rằng con sai.
Thế nhưng, vẫn như mọi khi, hễ tôi có thời gian thì ông bận. Giờ thì đã quá muộn. Tôi để các tập giấy tờ xuống và bắt đầu lục lọi ngăn kéo.
Ngăn giữa đầy phè các loại báo cũ. Ngăn trên cùng bên trái cũng vậy. Ngăn trên củng bên phải không có gì. Thật vô lý. Tất cả những ngăn kia lại đều chặt cứng? Tôi cho tay vào khoắng thử. vẫn trống trơn. Đột nhiên tôi sờ phải một cái nút bấm. Tôi ấn khẽ và đáy của ngăn kéo này trôi về phía trước, để lộ một khẩu Colt tự động. Tôi từ từ cầm nó lên. Trong tay tôi nó phải nặng tới hàng tấn. Tôi đã đọc được ở đâu đấy rằng đầu đạn của loại Colt tự động 45 li này phá được một lỗ bằng đồng đô la bạc khi nó ra khỏi cơ thể.
Tôi đặt khẩu súng xuống và đóng ngăn kéo lại. Sau một thoáng ngồi yên, tôi đứng lên và ra khỏi phòng.
Anne vẫn ngồi nguyên dưới mái hiên. Nàng vẫy tay chào tôi. Tôi vẫy lại và ngồi xuống chiếc xích đu. Chúng tôi cứ ngồi nguyên như vậy mà nhìn nhau qua bờ dậu.
– Sao con lục lọi bàn làm việc của ta?
– Tôi không biết.
– Ta không phản đối, nhưng ta lấy làm lạ.
– Ông chết rồi. Chẳng còn gì có nghĩa lý đối với ông cả. Người chết làm gì có tài sản riêng.
– Ta không chết. Ta nghĩ con đã bắt đầu hiểu ra điều đó.
– Cứt. Chết là chết.
– Chết có nghĩa là không bao giờ. Con vẫn còn sống.
– Nhưng ông thì không.
– Tại sao con lại chuyển sang kênh tivi Star Trek? Con sợ phải nhìn vào mặt ta hay sao?
– Chương trình kênh đó thú vị hơn.
– Sao con lại ngồi đây nhỉ? Ta nghĩ con phải ra đi rồi mới phải.
– Tôi chưa quyết định.
– Con sẽ đi.
– Sao ông dám đoan chắc như vậy?
– Ta vẫn còn duyên nợ với cô gái bên kia bờ dậu.
– Ồng vẫn thế, đúng không?
– Tại sao ta lại phải thay đổi? Con vẫn còn sống cơ mà.
Khi đứng lên để vào nhà, tôi ngoảnh lại. Nàng vẫn ngồi nguyên, vừa nhả khói vừa nhìn tôi. Vào lúc đó tôi ngỡ nàng đã hoá đá. Nhưng không, nàng gật đầu và từ từ đứng dậy. Tôi nhìn nàng biến mất sau cánh cửa bếp cùng với tiếng lách cách nơi ổ khoá. Âm thanh ấy đọng lại ở đó cho đến khi tôi đóng cánh cửa vào nhà mình lại sau lưng. Tôi lên thẳng phòng riêng, nằm vật xuống giường và ngủ ngay lập tức.
Những tiếng nói lúng búng xuyên qua sàn nhà đánh thức tôi dậy. Tôi mở mắt ra. Mặt trời buổi chiều đã không còn trên ô cửa sổ. Tôi nhìn lên trần, lắng nghe những giọng nói phía dưới tôi.
Đây là một chuyện quen thuộc. Nó thường ru tôi ngủ. Số là phòng ngủ của tôi nằm ngay bên trên thư phòng của cha tôi.
Tuy nhiên lần này có một cái gì đó khác lạ, một cái gì đó không nắm bắt được. Phải mất một lúc tôi mới biết đó là cái gì. - Giọng nói của ông ta. Bằng một cách nào đó, tôi luôn phân biệt được giọng nói của ông ta với các giọng khác.
Tôi trườn ra khỏi giường và đi xuống lầu một. Cửa thư phòng đóng, song tiếng người nói vẫn xuyên qua được ván gỗ ra ngoài. Tôi đẩy cửa và ngó vào. Gian phòng lặng đi đột ngột. - D. J đang ngồi trên chiếc ghế sau bàn. Moses đứng bên cạnh như anh ta vẫn thường đứng bên cha tôi. Jack ngồi bên phải D.J và ba người khác quay lưng ra phía tôi. Họ quay lại nhìn tôi mà không nói gì. Tôi không quen ba tay này.
– Đây là em trai tôi, Jonathan, - D.J nói. Đây là một lời giải thích thì đúng hơn là một lời giới thiệu.
Bọn người lạ mặt thận trọng gật đầu với những cặp mắt cảnh tỉnh. D. J chả bận tâm giới thiệu chúng. "Tôi không biết có cậu ở nhà."
– Tôi từ phòng tang lễ về thẳng đây, - tôi vẫn đứng nguyên, trên khung cửa. - Mẹ tôi đâu?
– Bác sĩ cho bà uống thuốc an thần và khuyên bà đi nghỉ. Hôm nay là một ngày nặng nề đối với bà.
Tôi gật đầu.
– Chúng ta phải chuẩn bị xong một số việc trước khi tôi bay về nhà. Tôi phải bay chuyến tám giờ cho kịp phiên họp hội đồng quản trị vào buổi sáng.
Tôi bước vào phòng: "Mang cả những thứ này theo à?"
– Cậu muốn nói sao?
– Chia lại thế giới và những thứ tự. - Tôi bước tới chỗ chiếc bàn và nhìn xuống. Những chồng báo tôi thấy ở ngăn kéo đã được xếp hết lên bàn. Khẩu súng không thấy bầy ra. Không biết họ có phát hiện ra không.
– Công việc không thể đình lại được bởi vì...
Tôi kết thúc hộ anh ta. "Hoàng đế băng hà. Vạn tuế tân Hoàng đế."
D.J đỏ mặt. Moses nhẹ nhàng nói:
– Jonathan, thật sự là chúng tôi có một khối lượng công việc khá lớn phải hoàn thành.
Tôi nhìn ông ta. Trong mắt ông ta lộ rõ những nét căng thẳng mà tôi chưa một lần bắt gặp trước đó. Tôi nhìn sang những người khác. Thì ra chân móng đã biến mất và cả bọn đang sợ toà nhà sẽ sụp đổ.
Tôi cảm thấy thương hại cho họ. Họ đang bơ vơ. Cha tôi đã không còn bên cạnh để chỉ giáo mọi việc, mọi sự, mọi điều cho họ nữa.
– Tôi sẽ không ngáng đường của anh đâu. - Tôi nhìn xuống anh trai. - Đừng lo gì cả. Tôi tự lập được.
Anh ta không đáp.
Tôi chìa tay ra."Chúc may mắn."
Anh ta nhìn vào tay tôi, sau đó nhìn vào tôi. Giọng anh ta khản đặc lại, nước mắt như ứa ra. "Cám ơn cậu, Jonathan."
Tôi quay ra, khép cửa lại và đứng dựa vào tường một lát. Tiếng đàm thoại lại trỗi dậy. Tôi nhắm mắt lại, cố tìm giọng nói cha tôi, nhưng nó không có trong số đó.
D.J rất yêu ông. Tôi thì không. Tại sao nhỉ? Tại sao hai chúng tôi lại khác nhau như vậy? Chúng tôi đều là con của ông. Phải chăng D.J nhìn ra chân giá trị của ông, còn tôi thì không?
Tôi đi xuống bếp và Mamie đang làm bữa ở đấy.
– Mấy giờ thì chúng ta ăn tối nhỉ? - Tôi hỏi.
– Tôi không biết. Tôi không biết gì về gia đình này cả. Mọi việc cứ rối tinh cả lên. Anh trai cậu không muốn ăn tối mà mẹ cậu thì đang khóc hết nước mắt.
– Nghe đâu bác sĩ đã cho bà uống thuốc an thần.
– Bà uống rồi cũng nên, nhưng thuốc không có tác dụng, tôi chỉ biết có thế. - Bà vục muôi vào một cái nồi và đưa lên cho tôi. - Cậu thử đi. Nhưng phải thổi cho nguội cái đã. Nóng đấy.
Tôi thổi phù và nếm thử. Món thịt bò ninh thật ngon."Hơi nhạt muối."
Bà cười và cất muối đi. "Biết ngay mà. Y hệt cha cậu. Đó là câu mà ông luôn nói."
Tôi nhìn không chớp vào bà. "Bà có mến cha tôi không?"
– Chưa bao giờ tôi nghe một ai hỏi ngớ ngẩn như vậy. Tôi yêu cha cậu không tả xiết. Ông là một người vĩ đại nhất từ cổ chí kim.
– Sao bà lại nói thế?
– Bởi vì đúng là như vậy. Cậu cứ hỏi mọi người trong nhà thì rõ. Ông đối xử với những người da đen không khác gì những người da trắng. - Bà bước tới chỗ nồi thịt ninh và nhìn vào. - Cậu bảo nhạt muối à?
– Vâng! - Tôi đáp và bước lên lầu, đứng trước cửa phòng mẹ tôi.
Mamie nói sai rồi.
Trong phòng lặng như tờ.
Tôi đang ngồi ăn tối một mình trong bếp thì Jack Haney đi vào. "Tôi sẽ uống một ly cà phê với cậu," ông ta nói và kéo ghế ra.
– Xơi thêm một ít thịt ninh nữa. Món này đủ nhiều để nuôi một đạo quân.
– Thôi khỏi, cảm ơn, - Jack nói khi Mamie để ly cà phê xuống bàn cho ông ta. - Chúng tôi sẽ dủng bữa trên máy bay.
Tôi nhìn ông ta đưa cốc cà phê lên miệng, chợt hỏi.
– Các ông bay xuống Washington?
Ông ta gật đầu. "Dan muốn tôi cùng có mặt trong phiên họp hội đồng sáng mai. Có thể một số vấn đề về dự luật sẽ được đưa ra thảo luận."
Bỗng nhiên cái tên D. J hay thậm chí Daniel Con, biến mất. Thay vào đó là Dan.
– Có gì rắc rối không?
– Chắc không. Bố cậu đã lo chu tất rồi.
– Vậy thì D. J còn lo ngai gì nữa?
– Có nhiều uỷ viên thủ cựu không chấp nhận một thủ lĩnh trẻ tuổi như anh ta.
– Sao lại thế nhỉ? Họ biết chuyện này từ lâu rồi kia mà?
– Đúng thế. Nhưng khi cha cậu còn sống, họ không thể bày tỏ một thái độ đối nghịch với ông được. Giờ tình hình đã khác đi. Điều họ không hiểu là lần đầu tiên họ có một người được đảo tạo nghiêm túc cho công việc và anh ta không cần phải học cách làm việc đó trong quá trình nắm quyền hành. Còn chuyện anh ta đã tổ chức hay chỉ huy một đội bảo vệ đình công nào chưa thì có gì là quan trọng? Điều hành một nghiệp đoàn cũng như điều hành một cơ sở kinh doanh. Nó cần một người đã được đào tạo. Đó là lý do tại sao tất cả các hãng đều giành nhau những học viên ưu tú nhất ở các trường đại học. Bố anh luôn cho đó là điều chúng ta phải làm. Bởi thế mà ông đã gửi Dan tới tất cả các trường mà ông cho là cần phải qua.
Tôi biết ý cha tôi. Ông muốn tôi cũng phải làm y hệt. Đầu tiên vào khoa luật trường Havard, sau đó vào trường kinh doanh. Chỉ khác là không phải cứ ông muốn là tôi theo. Tôi vét nốt chỗ thịt trên đĩa bằng một mẩu bánh mỳ.
Mamie nhìn cái đĩa. "Nửa hay thôi?"
Tôi lắc đầu.
Bà cầm cái đĩa lên. "Đủ mặn chưa?"
– Tuyệt hảo.
Bà cười và đặt ly cà phê xuống trước mặt tôi. "Y hệt cha cậu. Luôn kêu nhạt muối rồi khen ngon, mặc dầu tôi chẳng cho thêm hột muối nào."
Tôi nhìn Jack. "Chính xác ra thì mai có chuyện gì?"
– Hội đồng quản trị có chỉ định Dan làm chủ tịch lâm thời cho đến đợt tổng tuyển cử tiếp theo vào mùa xuân tới, tức chín tháng nữa. Đến lúc đó, chúng tôi hy vọng đã kiểm soát được mọi chuyện.
Tôi đồng ý. Nếu cha tôi đã trù liệu thì nghĩa là sự việc sẽ diễn ra đúng như vậy.
Jack uống cạn ly cà phê rồi đứng lên. "Làm ơn giải thích với mẹ cậu lý do tôi phải đi và nói với bà rằng tôi sẽ gọi lại vào buổi sáng."
Tôi nhìn ông ta. "Ô-kê."
– Cám ơn, - Jack nói và băm bổ đi ra.
Vài phút sau tôi nghe thây tiếng xe đóng rầm ở lối dẫn vào gara. Tôi bước về phía cửa sổ và ngó xuống. Chiếc xe Cadilac màu đen lừng lững lăn bánh ra khỏi cổng. Tôi nhìn theo cho đến khi ánh đèn đỏ rẽ sang đường lớn. Đoạn tôi lại leo lên lầu hai và đứng trước cửa phòng mẹ tôi, nghe ngóng. Trong phòng vẫn im ắng.
Tôi khẽ khàng xoay nắm đấm cửa và nhìn vào. Trong ánh chiều chạng vạng, tôi có thể nhìn thây dáng bà nằm trên giường. Tôi lặng lẽ bước vào và nhìn xuống bà.
Một nét xanh xao và bất lực hiện ra trong khi bà ngủ. Tôi kéo phăng tấm vải trên giường bà. Bà vẫn ngủ yên.
Tôi lại quay xuống, lôi chiếc ba lô ra và bắt đầu xếp.
Tôi tỉnh giấc đúng lúc đồng hồ báo thức đổ chuông. Tôi nhoài ra và tắt nó đi. Chả cần thiết phải dựng cả nhà dậy. Tôi mặc quần áo một cách gấp gáp và bước xuống dưới nhà.
Hành lang tối om, nhưng trong gian bếp ngoảnh về hướng đông đã bắt đầu đón được những tia sáng đầu tiên của bình minh. Tôi bật công tắc bình cà phê. Như thường lệ, Mamie đã chuẩn bị đầy đủ.
Cha tôi thường dậy sớm. Ông xuống lầu một ngồi uống cà phê cho đến khi cả nhà thức dậy. Đó là những giờ suy nghi của ông, ông bảo vậy. Và dù vấn đề hóc búa đến đâu, lớn hay nhỏ, trong khoảng thời gian khi cả nhà chưa thức giấc, ông đều tìm ra cách hành động cho đến khi chúng không còn là vấn đề nữa, mà chỉ là những việc phái làm thôi.
Tôi trở lên phòng và mang ba lô xuống. Cửa thư phòng đang mở, và theo bản năng tôi bước vảo, lôi ngăn kéo ra.
Khẩu Colt vẫn còn đó. Họ đã bỏ qua cái ngăn giả. Tôi cầm khẩu súng lên ngắm nghía. Nó được lau dầu cẩn thận và đầy ắp đạn. Cho đến giờ nó vẫn vô nghĩa. Vũ khí chỉ dùng cho những kẻ yếu gan, mà cha tôi thì không biết sợ là gì.
Tôi nhét khẩu Colt vào ba lô, dùng đầu gối thúc ngăn kéo đóng lại. Chắc cà phê đã sẵn sàng.
– Jonathan. - Mẹ tôi đang đứng ở ngưỡng cửa. - Con làm gì đấy?
– Không. - Câu trả lời cổ điển của bọn trẻ khi bị cha mẹ bắt quả tang nghịch bậy. Tôi không biết bà đã đứng đấy từ khi nào.
Bà bước vào thư phòng."Mẹ vẫn còn thấy phảng phất hơi xì gà của cha con," bà nói như với chính mình.
– Bộ thông gió sẽ hút sạch chúng đi, nếu như mẹ tin vào quảng cáo.
Bà quay sang tôi. "Dễ thế ư?"
Tôi im lặng một lúc. "Không. Phải đến khi người ta chế tạo được một thiết bị có thể hút sạch thứ không khí phảng phất hơi xì gà trong đầu mẹ."
Chợt bà thấy cái ba lô. "Con đi ngay sao?"
– Ở lại thêm cũng chẳng để làm gì. Chỉ còn bảy tuần nữa là sang thu.
– Con không đợi thêm được ít ngày nữa ư? Mẹ còn bao nhiêu điều muốn nói.
– Thí dụ?
– Trường học. Con muốn học ở đâu, con định làm gì cho tương lai của mình?
Tôi cười. "Con đâu được lựa chọn. Ban quân dịch sẽ chỉ cho con."
– Cha con nói...- Bà chữa lại, - cha con đã nói rằng con sẽ được miễn quân dịch.
– Hẳn thế. Ông ta đã hoạch định việc này như tất cả mọi việc khác.
– Con chống lại cha con như vậy chưa đủ hay sao, Jonathan? Ông đã mất và chẳng thể làm gì được nữa.
– Còn mẹ thì sao? Mẹ cũng không tin chuyện đó hơn con mấy nỗi. Ông đã tính trước mọi chuyện, kể cả cái chết.
Bà không nói gì, chi đứng im mà khóc. Tôi vụng về ôm lấy vai bà. Bà vùi đầu vào ngực tôi. "Jonathan! Jonathan!"
– Mẹ đừng sầu não quá. - Tôi an ủi, vuốt ve tóc bà. -Chuyện qua rồi.
– Mẹ cảm thấy có lỗi quá. - Giọng bà nghẹn đi qua vải áo sơ mi của tôi. - Mẹ chưa bao giờ yêu cha con cả. Mẹ ngưỡng mộ ông, nhưng chưa bao giờ yêu ông. Con có hiểu điều đó không?
– Thế sao mẹ chấp thuận làm vợ ông?
– Vì con đấy.
– Vì con? Con đã ra đời đâu.
– Lúc ấy mẹ mười bảy tuổi và đã mang thai, - bà thì thầm
– Thậm chí lúc ấy mẹ cũng có thể xoay chuyển được cơ mà.
Bà rời tay tôi. "Cho mẹ một điếu thuốc."
Tôi bật lửa cho bà. "Con đã pha cà phê chưa?" Bà hỏi.
Tôi gật đầu và theo bà vào bếp. Bà rót hai chén và chúng tôi ngồi vào bàn.
– Mẹ chưa trả lời câu hỏi của con. Mẹ không nhất thiết phải lấy ông ta.
– Ông không chịu. Ông muốn có một đứa con trai.
– Tại sao chứ? Ông ta đã có một đứa con rồi cơ mà.
– Dan chưa là đủ với ông. Ông biết thế, và đôi lúc mẹ nghĩ Dan cũng biết thế. Bởi thế mà Dan luôn cố gắng làm vừa lòng ông. Nhưng Dan mềm yếu, còn cha con thì không. - Thậm chí cả mẹ tôi cũng không còn gọi anh ta là D.J nữa. - Cha con đã nhận được cái mình cần. Dù có thích hay không thì con cũng giống ông như lột.
Tôi đứng dậy, bê bình cà phê đặt lên bàn.
– Mẹ uống nửa nhé?
Bà lắc đầu. Tôi rót đầy ly của mình. "Con dùng cà phê hơi nhiều đấy," bà nói.
Tôi cười. "Mẹ có nghĩ rằng thứ đó làm con lớn nhanh hơn không? - Tôi cao hơn sáu bộ (*). Bà cũng bật cười. -Mẹ biết đấy, mẹ là một phụ nữ rất đẹp."
(*): Đơn vị đo chiều dài Anh: 1 bộ = 0,3408m
Bà lắc đầu.
– Rồi mẹ sẽ nhận ra thôi.
Bà do dự một thoáng rồi nhìn vào mắt tôi.
– Con đã biết chuyện giữa mẹ và Jack?
Tôi gật.
– Mẹ nghĩ là con biết. Nhưng con đã không nói gì cả.
– Không phải việc của con.
– Ông ấy muôn cưới, mà mẹ thì chưa biết tính sao.
– Mẹ không nên vội vã. Chẳng có ai thúc ép mẹ cả.
Một tia ngạc nhiên ánh lên trong mắt bà. "Con giống hệt cha con khi con nói điều đó."
Tôi cười. "Con không thế giống ông ta được. Nếu con là ông ta, hẳn con đã không hiểu nổi tại sao mẹ lại không theo con lên giàn thiêu."
– Cái đó thật kinh tởm.
– Con luôn trở nên kinh tởm khi con đói. Ông ta có thế không?
– Đúng như thế, - bà đáp và đứng lên. - Và mẹ đang cư xử với con hệt như vói ông. Mẹ định chuẩn bị cho con một bữa sáng thịnh soạn nhất mà con chưa hề được biết đến.
– Thôi đủ rồi, - tôi nói. - Con sẽ không phải ăn uống gì trong vòng một tuần lễ.
Bà nhoẻn cười. "Đó là ý định của mẹ." Bà gạt chổng đĩa sang một bên và rót cà phê ra. "Con đã biết con sẽ đi đâu chưa?"
Tôi lắc đầu. "Chưa rõ lắm. Con lên miền Bắc trước, sau đó sang miền Tây."
– Con sẽ giữ mình cẩn thận chứ?
Tôi gật đầu.
– Đường xá có đủ hạng người.
– Con sẽ không sao cả.
– Con sẽ biên thư cho mẹ biết tình trạng sức khoẻ của con chứ?
– Hẳn thế. Nhưng mẹ đừng lo.
– Nếu có chuyện gì rủi ro, con sẽ gọi điện cho mẹ chứ?
– Sẽ.
Bà cười. "Thế là mẹ an tâm."
Tôi ngước nhìn chiếc đồng hồ quả lắc treo trong bếp. Bảy giờ kém mười lăm. "Con đi đây."
Bà nhìn khi tôi đứng lên. "Mẹ quá trẻ. Mẹ luôn là người quá trẻ."
– Mẹ muốn nói sao?
– Trước hết mẹ đã quá trẻ khi thành một cô dâu, sau đó là quá trẻ để làm một người mẹ. Giờ đây mẹ lại quá trẻ để thành một bà quả phụ cô đơn.
– Ai cũng có lúc trưởng thành, - tôi nói. - Có thể lần này là cơ hội của mẹ.
– Đấy là câu cha con nói. Ông cũng có một phong thái lạnh lủng, không bao giờ biểu lộ xúc cảm của mình như con. - Bà nhìn tôi rất đỗi ngạc nhiên. - Con có phải là con của mẹ không, Jonathan? Hay con chỉ lớn lên từ cái phôi thai mà ông ta đã gieo vào lòng mẹ như ông ta nói?
– Con là con. Con là con của mẹ. Và của ông ta. Không còn gì khác.
– Con có thương mẹ không?
Tôi im lặng một thoáng rồi nâng tay bà lên hôn. "Có, thưa mẹ."
– Con có đủ tiền không?
Tôi cười. Tôi có ngót nghét một trăm đô la. Mười đô la cho một tuần, vậy là tạm đủ. "Đủ ạ, thưa mẹ."
Tôi khoác ba lô lên vai và ra đi. Phố chính lúc đó vẫn còn vắng người. Mẹ tôi đứng trên khung cửa. Bà vẫy tay với tôi. Tôi vẫy lại và rảo bước. Buổi sáng hứa hẹn một ngày nóng nực.
Một chiếc xe tải của xí nghiệp sữa Dairihome rẽ vào góc phố nơi tôi vừa đi qua. Pete thắng xe lại khi trông thấy tôi. "Jonathan!"
Tôi quay lại và đợi anh ta tụt xuống. Một tay anh ta cầm chai nước cam, tay kia là một lon bia. "Du khách được quyền chọn," anh ta nói.
Tôi cầm lon bia. Uống bia vào một buổi sáng như thê này thật đúng điệu. Tôi bắt đầu cảm thấy nóng bức. Pete cất chai nước cam vào xe và củng lây ra một lon bia. Chúng tôi bật nút cùng một lúc, và đấy là âm thanh duy nhất trên phố vào lúc đó.
Anh ta tu một hơi dài, đoạn dùng mu bàn tay lau miệng và nói. "Xin thành thật chia buồn với cậu." Anh ta là dân Ailen.
Tôi gật.
– Cậu tính đi đâu?
– Tôi cũng không biết chính xác. Chỉ đi xa khỏi đây, vậy thôi.
– Được đi xa cũng thú. Mẹ cậu khoẻ chứ?
– Khoẻ - tôi đáp. - Bà vốn là một phụ nữ dẻo dai.
Pete nhìn tôi một lúc, rồi mới hiểu ra. Anh ta quen biết gia đình tôi đã lâu. Mười lăm năm. Cuối cùng anh ta nói, "Đúng."
Tôi nốc cạn lon bia và bóp méo cái hộp. Anh ta cầm lấy nó từ tay tôi. "Cậu đi bao lâu?"
– Bảy tuần.
– Cứt thật! - Anh ta cười nhăn nhở. - Trong này có tám mươi tư lít, kể cả phần của tớ.
Tôi cười. "Đằng nào cũng cứ để lại hai lít. Mẹ tôi không phát hiện ra đâu mà."
– Mẹ cậu thì không. Nhưng tớ thề là Mamie đã đóng dấu mức sữa trong bình trước khi tớ tới đây.
Anh ta lại leo lên xe, lục lọi một lát rồi bước xuống với một két bia sáu lon.
– Cậu hãy cầm lây cái này. Hôm nay nóng đấy.
– Cám ơn.
Anh ta nhìn tôi. "Vậy là bố cậu đi rồi." Anh ta vân vê cái cúc áo. "Ông đã làm nên bao nhiêu chuyện. Tớ chỉ mong anh trai cậu làm được một nửa những gì cha cậu đã làm."
– Anh ấy khá hơn thế chứ.
Lại một lần nữa anh ta nhìn tôi. "Để rồi xem. Nhưng anh ta đâu phải là cha cậu."
– Vậy thì ai?
– Cậu. - anh ta đáp gọn.
Tôi trố mắt. "Tôi còn nhỏ lắm."
– Nhưng cậu sẽ lớn. Và chúng tớ sẽ đợi.
– Giờ con đã tin ta chưa?
– Chưa. Đó là điều mà ông muốn người ta nghĩ. Ông chỉ gieo ý tưởng vào đầu cho người ta thôi.
– Tại sao con lại làm một việc như vậy?
– Bới vì ông là một con c. Và bởi vì ông ghen tức với D.J. Ông biết anh ấy hơn ông một cái đầu.
– Bỗng nhiên con lại mến anh trai mình?
– Không bao giờ có chuyện đó. Nhưng tôi có thể thấy được anh ta là cái gì. Anh ta là một người tận tâm.
– Ta cũng vậy.
– Từ khi nào? Bao nhiêu năm trước? Trước khi tôi ra đời, trước khi ông say mê với quyền lực và tiền bạc?
– Con vẫn không muốn hiểu.
– Tôi hiểu. Hiểu quá rõ.
– Con chỉ nghĩ là con đã hiểu ra thôi. Nhưng rồi con sẽ nhận ra đúng lúc rằng cho đến phút này con vẫn chưa hiểu gì cả.
– Thôi, xéo. Ngán ông bỏ mẹ, lúc còn sống cũng như lúc đã chết.
– Ta đã nói là ta vẫn sống chừng nào con và hậu thế của con còn sống. Ta ở trong gen, trong các tế bào, trong trí não của các con. Con hãy chờ. Rồi con sẽ nhớ.
– Nhớ cái gì?.
– Ta.
– Tôi không muốn nhớ đến ông.
– Con sẽ phải nhớ đến ta. Bằng hàng nghìn cách khác nhau. Con không tránh được điều đó đâu.
– Nhưng không phải vào lúc này, ông già ạ. Không phải trong một dịp nghỉ hè như thế này đây.
Nàng đang ngồi trên mạn cầu, nhìn xuống dòng nước với những đám khói thuốc quyện tròn quanh môi. "Chào Jonathan," nàng nói mà không ngoảnh lại.
Tôi dừng chân và không trả lời.
– Em đang đợi anh, - nàng nói, vẫn ngồi nguyên. - Đừng khó chịu vì em nhé.
– Tôi có khó chịu gì đâu.
Nàng vung chân, ngồi xoay về phía tôi, nhoẻn cười. "Vậy là anh sẽ mang em theo?"
Tôi đã quen với cái nhìn của nàng. "Cô đang lên cơn đấy."
– Chút xíu thôi. - Nàng chìa cho tôi điếu cần sa.
– Cố muốn rít một hơi không? Thứ này xài đã lắm.
– Không, cám ơn. US 1 (*) không phải là con lộ để người ta có thể đứng ở giữa đường với cái đầu bay bổng trên mây của cô.
(*) Tên một phố
– Anh lại giận em rồi. - Trong giọng nàng có một nỗi đau.
– Tôi đã bảo là tôi chẳng giận dỗi gì cả.
– Thế tại sao em lại không theo anh được?
– Bởi vì tôi muốn được đi một mình. Cô không hiểu à?
– Em sẽ không làm anh vướng bận. Em sẽ tránh ra khỏi đường đi của anh.
– Cô về nhà đi. Không thể được. - Tôi nói và bắt đầu leo lên mặt cầu.
– Vậy tại sao anh lại hẹn gặp ở đây? - Nàng nói với theo.
Tôi quay lại và nhìn xuống. "Tôi hẹn với cô bao giờ?"
– Chiều hôm qua, - nàng nói. Một tia sáng lạ lẫm xuyên qua những đám mây u ám quanh đôi mắt nàng. - Ngay sau khi anh kết thúc buổi nói chuyện tay đôi với bố anh ấy.
– Bố tôi đã chết.
– Em biết.
– Thế thì làm sao tôi có thể chuyện trò với ông ta được? Tôi nghĩ cái của khỉ mà cô đang hút đã làm cô hót loạn bậy.
– Em thấy anh nói chuyện với ông, - nàng bướng bỉnh khẳng định.
– Rồi anh đứng lên, đi về phía cửa nách và ngoái nhìn em. Em nghe anh nói. "Hãy chờ anh ở trên cầu vào buổi sáng." Em gật đầu với anh và anh đi vào nhà.
Tôi làm thinh.
– Giọng nói của anh chẳng khác gì bố anh cả.
Tôi nhìn nàng. Cái nóng buổi sáng đã làm gương mặt nàng lấm tấm những giọt mồ hôi, chúng long lanh trong nắng.
– Tôi còn nói gì nữa không?
– Có chứ. Nhưng đó là những lời lẫn lộn. Em không nghe hết. Đại khái "anh vẫn còn duyên nợ với em". Em chỉ biết điều đó đã làm em hết sức ham muốn. Em lên phòng, cởi hết quần áo ra và nằm trần truồng trên giường mà không làm gì với thể xác em cả, chỉ hình dung anh đang đi vào trong em, cho đến khi em mệt bã.
Tôi chìa tay ra. "Đưa điếu cần sa cho tôi."
Anne dúi vào tay tôi. Bàn tay nàng khô và ấm. Tôi lẳng điếu thuốc xuống sông. "Còn cứt gì nữa không?"
Nàng cho tay vào túi và rút ra một ống tẩu. Tôi cầm lấy. "Đây hả?"
Nàng gật.
Tôi lại ném nó xuống sông. Nàng nhìn chiếc tẩu nổi dập dềnh một lát rồi bị xoáy nước nhận chìm ở chân cầu. "Đồ xịn đấy, anh sẽ không bao giờ tìm lại được đâu," nàng xuýt xoa nói. "Sao anh lại làm thế?"
– Tôi không muốn trở thành một gã nghiền xì ke và sống bảy tuần sắp tới trong một nhà giam tỉnh lẻ.
Đột nhiên nước mắt nàng trào ra. "Hãy chạm vào em đi,"nàng nói.
Anne cầm lấy bàn tay tôi đặt đưa lên ngực nàng và nhắm mắt lại, nhấp cho nước mắt chảy ra. "Tuyệt lắm. Như vậy tuyệt lắm," nàng thầm thì.
Đoạn cả hai chúng tôi cùng nhau đi xuống gầm cầu. Chúng tôi làm tình ở đó. Tiếng gầm của các xe cơ giới hạng nặng trên cầu át đi những tiếng rên rỉ của nàng. Sau đấy nàng nằm yên nhìn tôi xỏ chiếc quần gin vào người, kéo khoá lại. Nàng với tay tìm chiếc ví đầm, lấy ra một nắm bông và nút cửa mình lại. Xong, nàng đứng dậy và cũng mặc quần vào.
– Ở chỗ ấy em đã được thoả mãn, và em không muốn để rơi một giọt nào của anh.
Tôi không đáp.
Nàng nắm lấy tay tôi. "Jonathan, anh có nghĩ rằng em đã yêu anh rồi không?"
Tôi nhìn vào mắt nàng. Chúng sáng lên mãn nguyện.
– Không. Không phải em yêu anh. Em đã yêu cha anh. US 1 đã bắt đầu nóng nực và bụi bặm. Hai chúng tôi đứng đợi cho dòng xe cộ vãn đi để sang đường.
Nàng vén mớ tóc xoà xuống trước mặt ra sau gáy. "Phải nóng hơn tám mươi độ (*) đấy nhỉ?"
(*) Độ Fehrenheit. bằng khoảng 270C
Tôi gật đầu.
– Hay chúng ta tìm một chỗ trú nắng và giải khát đi. Tôi dẫn nàng tới một bụi cây và cả hai cùng ngồi phệt xuống đất. Tôi phá giỏ bia và đưa cho nàng. "Em uống cho đỡ khát."
Nàng tu một hơi dài. "Cái nắng đã hút cạn nước trong người em. Và cả cú làm tình vừa xong nữa."
– Em phải tự kiềm chế lấy chứ, - tôi cười.
Ngoài đường cao tốc, dòng xe tải đã vãn, chỉ còn lại những chiếc xe buýt chở công nhân đi làm bằng vé tháng về hướng New York.
– Chúng ta đi đâu ấy nhỉ? - Nàng hỏi.
– Đến Tây Virginia,- tôi bật lên mà không phải suy nghĩ gì.
– Tại sao lại Tây Virginia?
– Một chốn bồng lai tiên cảnh không kém bất cứ đâu, - tôi khẳng định. - Vả chăng anh chưa bao giờ tới đó cả.
Tôi không tiết lộ với nàng rằng đó là bản quán của cha tôi, gần một thành phố nhỏ có tên là Grafton mà tôi đã nhìn thấy một lần trên bản đồ. Tôi không biết xứ ấy ra sao bởi vì ông chưa bao giờ kể với tôi cả. Nay, bỗng dưng tôi biết là tôi phải tới đó, mặc dầu lúc rời khỏi nhà tôi vẫn chưa hay mình sẽ rê chân đến đâu.
Tôi xốc lại ba lô và nhìn nàng. "Sẵn sàng chưa?"
Nàng với lấy gói đồ của mình và lôi chiếc mũ xếp ra, đội lên đầu, "Trông em thế nào?"
– Xinh lắm.
Nàng đứng lên. "Đi thôi."
Một giờ trôi qua, chúng tôi vẫn liên tục đưa tay vẫy những chiếc xe chạy qua. Nàng ngồi luôn lên gói đồ của mình, mặt đỏ lựng. Tôi châm một điếu thuốc và đưa cho nàng.
– Chuyện này quả thật không lãng mạn như trên phim ảnh, - nàng bình luận.
Tôi ngoác miệng cười và châm thuốc tiếp một điếu nữa. "Không bao giờ có chuyện đó cả."
– Em buồn đái, - nàng nói.
– Ra kia, - tôi chỉ vào một bụi cây.
Nàng nghi ngại nhìn tôi.
– Phải quen thôi, - tôi bình thản nói.
Nàng lấy một nhúm bông và biến mất sau chỗ tôi chỉ. Tôi quay ra nhìn đường. Xe cộ đã vợi đi mà trưa thì đang đến. Xe tải mỗi lúc một nhiều thêm nhưng xe khách thì ít hẳn. Mặt đường đã bắt đầu loá lên vì nóng và nắng.
Tôi nghe thấy tiếng chân nàng đi đến từ phía sau trong khi dang nheo mắt lại vì chói nắng. Một chiếc Fruehauf kéo moóc khổng lồ đang trườn qua đồi và lăn bánh xuống chỗ chúng tôi đứng. Bất giác tôi đưa tay làm hiệu. Tôi nghe thấy tiếng phanh rít lên dũng mãnh trước khi chiếc xe dừng hẳn lại. Bóng của nó trùm lên hai chúng tôi.
Tôi nhìn cánh cửa xe từ từ mở ra ở độ cao năm bộ. Từ trong cabin vang ra giọng nói của một người đàn ông mà tôi không trông thấy. "Hai em muốn quá giang vào thành phố à?"
Tôi cảm thấy nàng đang giật cánh tay tôi lại, song giọng nói mà tôi nghe được không phải là của nàng. " Daniel. Thầy bảo chúng ta đi bộ".
Tôi giận dữ gạt phăng tay nàng ra. "Đúng vậy, thưa anh."