Quyển Một NHỮNG NGÀY ĐÃ QUA ⚝ 1 ⚝
Ngọn đèn dầu cháy leo lét trên bàn khiến những đồng bạc trắng của Jeb chuyển sang màu vàng xỉn. Ông đếm chúng thật chậm rãi và cẩn thận. Sau một lát Marylou bước vào, lẳng lặng ngồi xuống trước mặt ông. Chờ ông đếm xong bà mới lên tiếng:
– Bao nhiêu hả ông?
– Bảy đô la bốn nhăm xen.
– Ít quá. - Giọng bà biểu lộ một sự cam chịu chứ không phải than phiền.
– Chúng ta đã trả nợ cho ông ấy mất bốn đô la năm nhăm xen rồi, - Jeb chống chế. - Giá rượu lậu đang hạ. Thời buổi khó khăn, ông Fitch bảo thế mà. Châu Âu đang có chiến tranh đây.
– Tôi không hiểu tại sao chiến tranh ở một nơi xa lắc xa lơ như vậy lại ảnh hưởng đến chúng ta.
– Tôi cũng vậy, - Jeb thú nhận. - Nhưng nếu một người như ông Fitch đã nói thế thì tôi đoán là sự thể phải đúng như thế thật. Tôi nghĩ chúng ta chỉ còn cách hy vọng vào ngài tổng thống Wilson sẽ xoay chuyển sao cho tình hình bớt tồi tệ đi. Phàm nếu có ai đó làm được việc này thì ngài ấy cũng sẽ làm được thôi. Ngài ấy là giáo sư cơ mà, bà biết đấy.
– Tôi biết chứ. Cơ mà trong hai năm từ khi ngài ấy làm tổng thống, đời sống có khá lên đâu. Bây giờ là năm 1914, và chưa bao giờ tôi thấy chúng ta cơ cực như thế này.
– Gì cũng phải có thời gian chứ. Bu nó là đàn bà, làm sao có đủ kiên nhẫn và trí thức để hiểu được thời vận như đàn ông.
Marylou chịu lời quở trách mà không cãi lại. Đôi lúc bà tự hỏi không biết Chúa trời ban cho đàn bà bộ óc để làm gì nếu thứ đó là thừa đối với họ. Tuy nhiên, đây là một ý nghĩ mà bà phải giữ kín, bởi chăng, chỉ có quỷ Sa tăng mới gieo nó vào đầu bà?
– Cũng đủ để mua giống cho mùa sau, - ông nói.
Bà gật đầu. Mỗi năm họ lại lún sâu thêm vào cảnh nợ nần. "Tôi cần sắm cho bọn trẻ một ít quần áo. Chúng lớn nhanh quá, nhiều bộ chưa kịp rách đã chật. Thu sắp sang rồi, chúng cần có giày để tới trường. Chúng không thể đi chân đất được, trời lạnh lắm. Với lại như thế thật khó coi. Bà than thở.
– Hồi bé tôi có giày dép gì đâu, - ông cắm cẳn.
– Nhưng thầy nó đâu có đi học mà cần giày. Thời nay thì khác. Con cái phải được học hành.
– Tôi thì chỉ học ở cha tôi thôi, - ông nói. - Tôi chả thấy chữ nghĩa giúp gì cho thằng Daniel trong việc đồng áng. Nó có đỗ đạt này nọ thì cũng chẳng hơn gì tôi đâu mà.
Lại một lần nữa bà nín thinh.
– Và Molly Ann đến trường cũng chẳng để làm gì sất. Nó vẫn chưa tìm nổi một tấm chồng. Thế mà vào tuổi mười sáu của nó, bà và tôi đã kịp cưới gả cho nhau.
– Đâu phải lỗi tại nó. Tại bọn trai tráng trong vùng đến tuổi đều ra thành thị tìm việc làm hết cả.
Ông nhìn bà. "Ông Fitch nói rằng ông có thể tìm được việc làm cho chúng nó nếu tôi và bà nó nhất trí."
Bà không nói gì. Bả đã nghe lời đề nghị của ông Fitch, nhưng chấp nhận hay từ chối lại không phải là quyền của bà.
– Ông ấy bảo chúng nó có thể kiếm được bốn, năm đô la một tuần.
– Một món tiền đáng kể đấy, - bà nói.
Ông gật đầu. "Biết đâu Molly Ann chả tìm được một tấm chồng dưới đó. Con nhỏ lớn nhanh đến nỗi tòi không tin ở mắt mình."
Đến lượt bà gật đầu. Bà không lạ gì kiểu nhìn của Jeb vào con gái khi nó đi lại. Bà hiểu chồng bà lắm. Jeb là một người đàn ông tốt, nhưng ông cũng là con người và trong ông có cái tính ham nhục dục của quỉ dữ. Bà cũng biết rằng đôi lúc thói dâm đãng của người đàn ông gieo tai hoạ cho cả gia đình. Bà đã chứng kiến không ít những vụ rắc rối kiểu đó xảy ra trong vùng này. Hầu hết các cô gái đã bị cách ly khỏi thân quyến chỉ vì người cha bán linh hồn cho quỉ dữ.
– Thằng Daniel mà quanh quẩn ở xó nhà thì cũng chẳng có việc gì mà làm. Đất đai đã bạc màu hết rồi, không thể trồng cấy gì được nữa.
– Rachel có thể đỡ đần giúp tôi một ít vào những buổi nó không phải tới trường, - Marylou đế thêm.
Ông nhìn những đồng tiền trên bàn. "Chúng ta sẽ kéo điện lên đây."
Bà nhìn chằm chằm vào bàn tay ông khi ông đụng đến chúng. "Hay chúng ta thả vài đàn gà, hoặc tậu một con bò? Và chúng ta sẽ có sữa tươi dùng thường xuyên."
– Ông Callendar, ở bên kia núi ấy, sẵn sàng nhượng lại cho tôi một con la với giá năm đô la, - Jeb trầm ngâm nói. - Có ba con la thì cày bừa cũng đỡ vất vả, đồng thời chúng ta sẽ thắng cho nó một cái xe và có thể đi thăm viếng bạn bè vào những ngày chủ nhật, lễ tết...
Cả hai im lặng, mỗi người theo đuổi ý nghĩ của mình. Sau một lát Jeb lùa đống tiền vào một cái túi da và nói ướm: "Có thể chúng ta sẽ dùng vào việc ấy."
– Có thể, - bà nói, không nhìn vào mắt ông.
Ông đứng lên và cất túi tiền vào một chỗ trên nóc lò sưởi. Đoạn ông quay lại nhìn bà.
– Bu nó có thể lấy hai đô la mà chi dùng.
– Cám ơn ông, - bà đáp. Ngần ấy còn xa mới đủ, nhưng có vẫn hơn không. - Tôi sang xem bọn trẻ đã ngủ yên chưa nhé. - Bà đi ra cửa, - ông lên giường ngay chứ?
Ông không nhìn bà. "Tôi phải nhồi một điếu thuốc, hút xong mới đi ngủ được."
– Đừng có muộn quá đấy, - bà dặn. - Mai ông và thằng Daniel còn phải làm cỏ cánh đồng phía tây.
Ông uể oải ngồi xuống và bắt đầu nhồi thuốc vào ống tẩu. Cả hai người đều hiểu tại sao ông phải đi ngủ muộn. Như thế bà có thể giả vờ ngủ say, ông không thể buộc bà chiều ông được và bà cũng chẳng phải chối từ ông. Thêm một đứa con là thêm một gánh nặng.
Daniel ngủ cùng giường với em trai Richard. Richard úp mặt vào tường, ngủ say trong một tấm mền rách. Daniel nghe tiếng thở đều đều, nhẹ nhàng của chị và các em gái nó ở đầu kia gian phòng.
Molly Ann ngủ chung với đứa nhỏ, Alice, còn Rachel ngủ với Jane. Bé Mase đang phải ẵm ngửa, ngủ trong nôi, ở phòng của bố mẹ.
Nó nhắm mắt lại nhưng không ngủ được. Có một sự bất mãn đang trỗi lên trong nó, một nguồn cảm xúc mơ hồ và mới lạ mà nó cố xua đuổi nhưng chẳng có kết quả.
Không phải là chuyện họ nghèo đói. Nó luôn biết thế, vả chăng nhà nó còn đỡ cực hơn nhiều nhà khác mà nó được biết. Nhưng hôm nay quả là một ngày đen tối. Lão Fitch quá tự tin và cao ngạo. Còn bố nó, chật vật mấy tháng trời mới cất nổi mấy thùng rượu, vậy mà lúc giao hàng lại cứ như ăn mày nơi lão kia.
Trăng miền núi sáng vằng vặc thâm nhập vào cửa sổ. Daniel quay mặt ra phía trăng. Nhìn tầm trăng xế, nó đoán lúc ấy phải khuya lắm rồi. Nó nghe thấy tiếng bước chân của cha nó ở phòng bên, rồi tiếng ông đặt mình xuống giường. Sau đó, mọi vật đều yên lặng, một sự yên lặng khác thường.
Trước khi bé Mase chào đời, phòng trong thường không mấy khi im ắng. Luôn có những tiếng cọt kẹt phát ra từ đấy. Những âm sắc của ái ân, đôi khi còn kèm theo cả những tiếng kêu rên của cực lạc.
Molly Ann đã một lần lý giải cho nó. Bố mẹ không muốn có thêm một đứa con nào. Nó không hiểu. Chả nhẽ hai người không còn ham muốn nhau nữa? Sao thế nhỉ? Làm tình không còn là một điều bí ẩn đối với nó. Quanh nó, súc vật luôn làm chuyện đó. Bố mẹ nó dừng lại đột ngột như vậy quả là một việc thiếu tự nhiên. Nó xoay mình lại và đụng đầu vào chân Rachel. Từ rất ra, có tiếng sủa của những đàn chó săn vẳng tới trong gió đêm. Nó láng máng nghĩ không biết nhà ai lại đi săn gâu trúc ở vùng này trong khi mọi người đều biết gấu trúc đang đi xa lên phía bắc để tìm nước.
Daniel lặng lẽ trườn ra khỏi giường và đi đến bên cửa sổ. Nó nhận ra đàn chó săn đang lùng mồi ở quả đồi phía tây. Qua tiếng sủa của con đầu đàn, nó biết đấy là đàn chó của ông Callendar.
Nghe tiếng quần áo sột soạt ở đằng sau, Daniel quay lại.
– Em cũng không ngủ được hay sao? - Molly Ann hỏi.
– Không, - nó khẽ đáp.
Ann bước lại cửa sổ và nhìn ra ngoài.
– Chị đang cân nhắc một chuyện, - Ann bắt đầu. - Tối nay em có nghe ông Fitch nói gì với thầy không?
Nó gật.
– Chị không biết ở thành thị người ta sống như thế nào, chỉ mới nghe kể vài lần thôi.
Có tiếng trở mình ở trên giường. "Xuỵt, chị làm chúng nó thức giấc đấy.
– Em có muốn xa nhà kiếm sống không?
Daniel lại gật đầu. Đoạn chẳng nói chẳng rằng, hai chị em đi ra sân, nhẹ nhàng khép cửa lại.
– Hương đêm thật dịu, - Ann lên tiếng.
– Hẳn thế.
– Và tĩnh mịch nữa. Ban đêm khác ban ngày nhiều quá. Mọi vật dường như lắng xuống nghỉ ngơi.
Daniel đi ra giếng, vục gàu nước lên nhấp một ngụm rồi chuyền cho chị. Ann lắc đầu, và Daniel thả chiếc gầu xuống. Tiếng chó săn vẫn còn lao xao.
– Người ta săn gì thế nhĩ? - Ann hỏi vu vơ.
– Tay thợ săn hạng bét, - nó nói vẻ từng trải. - May thì được vài con cú.
– Em nghe mẹ nói rồi đấy. Nếu chúng ta xuống thành phố tìm việc, mẹ sẽ có tiền thả vài đàn gà, thậm chí còn nuôi được một con bò sữa. Còn thầy thì tính mua lại một con la của ông Callendar.
Daniel không đáp.
– Em nghĩ sao?
Nó bật ra từng tiếng rời rạc và miễn cưỡng. "Em không khoái lão Fitch. Nom lão ta gian manh lắm."
– Thế nghĩa là dù thầy bảo, em cũng không đi?
– Em đâu có nói thế. Em chỉ ghét lão ta thôi.
– Với chị, ông ấy tử tế lắm.
– Chị phải cẩn thận, chớ để cho lão ve vãn.
– Em có nghĩ là thầy sẽ gửi chúng ta xuống đó không? Daniel quay lại nhìn Ann. Sau một thoáng, nó gật đầu.
– Em nghĩ thế. Thầy không còn cách nào khác. Chúng ta cần tiền.
Ann reo lên sung sướng.
– Chị nghe nói có vũ hội vào các tối thứ bảy.
– Đó là ý nghĩ của loài quỉ ở trong chị.
Ann cười và chỉ ngón tay vào cửa quần Daniel.
– Khi cương lên, cái của em nom mạnh mẽ lắm.
Mặt Daniel nóng rực. Nó nghĩ trời tối Ann sẽ không phát hiện ra.
– Khi buồn đái, nó thường cương lên như thế.
– Vậy thì đi xả đi, - cô nói và ngoảnh mặt vào nhà.
– Molly Ann.
Cô quay lại và nhìn vào Daniel.
– Sao chị lại tỏ ra thích thú khi xa nhà như vậy?
Ann tròn xoe mắt.
– Em chắc như thế à?
Daniel lắc đầu.
– Ở chôn thâm sơn thế này, có gì dành cho chị đâu, -cô nói nhỏ nhẹ. - Chỉ lớn lên và thành một bà nội trợ là hết. Dưới kia, trong thành phố ấy, có thể chị sẽ có cơ hội vẫy vùng. Chị sẽ không cảm thấy trống vắng và vô tích sự.
Nó không nói gì.
– Với con trai thì lại khác. Họ có thể làm bất cứ chuyện gì họ muốn. Họ không phải lấy vợ nếu họ chưa thích. -Ann bước sát lại Daniel. - Daniel, chị chẳng xấu xí gì. Nhưng chị không còn là một đứa trẻ ranh nữa. Chị đã lớn, mười sáu rồi còn gì. Chị cảm thấy mình đủ sức làm một cái gì đó, tỉ như lập gia đình theo sở thích của mình trước khi trở nên quá già.
Cô cầm lấy tay Daniel. "Chị rất thương thầy mẹ và các em. Nhưng chị có cuộc sống riêng của chị. Em có hiểu điều này không, Daniel?"
Daniel nhìn chị một lúc, đoạn ngập ngừng nói:
– Em đoán như vậy.
Anni buông tay Daniel ra. "Thôi, em đi ngủ đi, mai còn phải làm cỏ."
–Dạ.
Nó nhìn Ann vào nhà rồi bước ra sau một bụi cây, tiểu tiện. Khi nó vào, cả nhà đã ngủ say.
– Con ra đồng nhưng không thấy thầy đâu.
Marylou quay lại nhìn Daniel. "Thầy con sang nhà ông Callendar từ sáng sớm để dạm mua một con la. Ông sắp về rồi đấy. - Bà đưa cho Daniel cái đĩa. - Con ăn sáng đi đã. Daniel kéo ghế ngồi và nhai mớ thức ăn xôm xốp.
– Bố con đang tính gửi con và Molly xuống thành phố tìm việc làm, - bà gợi chuyện. - Các con có thích không?
Nó nhún vai. "Nghĩ nhiều mà chi."
– Ông Fitch nói các con có thể kiếm được bốn, năm đô la một tuần.
Daniel nhìn mẹ. "Ông ta được gì qua việc này?"
Bà bối rối. "Ai?"
– Lão Fitch.
– À, không được gì cả. Làm sao con có thể nghĩ bậy như thế được? Ông Fitch là người tử tế. Nhìn gia cảnh của ta ông ấy muôn giúp đỡ chứ có gì đâu.
– Thế sao lão ép giá thầy dữ thế?
– Đấy là chuyện khác. Bán mua thì phải mặc cả chứ.
– Theo con thì chẳng khác gì nhau, - Daniel vét nốt mẩu thức ăn trên đĩa và đứng dậy. - Một người thực tốt, thì phải tốt trong mọi việc.
Bà Marylou nổi cáu. "Mày bỏ cái kiểu ăn nói ấy đi. Ông ấy luôn tốt với nhà ta. Ví thử ông ấy không cho chúng ta vay nợ thì mày lấy gì mà ăn?"
– Số tiền đó lão đòi lại được ngay khi mua rượu của chúng ta chứ có mất đi đâu.
– Mày giữ lấy cái mồm, - bà sừng sộ. - Thầy mày mà nghe được thì mày dừ đòn. Ông Fitch đã cứu giúp nhiều gia đình ở đây. Ông ấy đã tìm việc làm cho không biết bao nhiêu đứa cỡ tuổi mày. Thế mà mày còn trách cứ người ta là cớ làm sao?
Daniel bỏ ra ngoài mà không nói gì. Nó ngồi xuống thềm và nhìn ra đường xem thầy nó đã về chưa. Có thể xuống thành phố tìm việc là một lối thoát đẹp.
Với Molly Ann thì không phải bàn cãi gì nữa. Còn với nó, ở lại đây cũng chẳng để làm gì sất.