⚝ 3 ⚝
Jimmy Simpson có mái đầu vàng, cặp mắt xanh và nụ cười rất tươi. Trong suốt hai mươi năm của cuộc đời, anh chưa hề có lấy một nghề ngỗng cố định, vả lại anh cũng chẳng cần. Tiền nong không thành vấn đề. Anh kiếm chúng dễ ợt - chơi klab với đám thợ mỏ Ba Lan, chơi bẩy cây với dân miền ngược, hay nhập bọn đỏ đen với đám bợm gà Fitchville. Và khi cơn bạc sa vận bĩ, anh trở về với nghề buôn rượu lậu. Như hôm nay chẳng hạn.
Anh đã lang thang suốt ngày, hết nhà nọ đến nhà kia. Đó không phải là một việc dễ dàng. Lão Fitch đã càn trước đó một ngày, vét nhẵn những món béo bở nhất. Nếu Jimmy không trả giá cao gấp đôi Fitch thì hẳn anh đã trở về thành phố trong chiếc xe rỗng.
Anh nhìn cậu bé đặt hai cái gùi vào thùng xe, đỡ cô chị leo lên rồi mới ngồi xuống bên cạnh. Anh sửa lại chiếc mũ trên đầu cho ngay ngắn và vuốt lại mớ tóc xoà xuống trán. "Anh là Jimmy Simpson."
Cậu bé có đôi mắt thật nghiêm nghị. "Rất hân hạnh." Giọng nó trầm hơn mức Jimmy hình dung. "Em là Daniel Boone Huggins, còn đây là chị em, Molly Ann."
– Rất vui được gặp hai chị em, - Jimmy cười, nói. Anh nhìn cô gái. Chiếc mũ rộng vành, rõ là của đứa em trai, che mất một phần khuôn mặt. Tuy thế anh vẫn biết cô ta rất đẹp. - Hai em đi được bao xa rồi?
– Chúng em khởi hành từ sáng sớm, đến giờ được chừng mười lăm dặm.
– Các em đi đâu?
– Đi Fitchville.
Jimmy lại cười. "Anh cũng tới đấy. Các em đi thăm bà con?"
Daniel lắc đầu. "Không. Chúng em đi làm."
– Kiếm được việc rồi à?
– Chưa, nhưng ông Fitch đã hứa với thầy mẹ chúng em là sẽ giúp.
– Cho cả hai?
– Vâng.
Jimmy không nói gì. Cái lão con hoang ấy rúc khắp mọi chỗ. Không có chuyện gì trên miền ngược mà lão không dí mũi vào. Ở cái thành phố đội tên cụ tổ nhà lão, lão cũng không để trượt một cơ hội kiếm chác nào.
Daniel liếc mắt vào thùng xe. Nó nhận ra những bình rượu giấu ở đấy, mặc dầu Jimmy đã dùng bao tải phủ lên. Nó quay lại nhìn đường. Đó là việc của Jimmy, không phải của nó.
Jimmy nhìn cô gái. Cô ta tựa vào em trai, mắt nhắm lại, thân hình khẽ lắc lư theo nhịp xóc của chiếc xe. Cô ta hình như đang ngủ gật. "Nếu chị em mệt, chúng mình có thể dọn một chỗ trong xe cho cô ấy nằm nghỉ."
Molly Ann ngồi thẳng dậy. "Thôi, khỏi phiền anh," cô nói nhanh.
Anh thắng con la lại. "Có phiền toái gì đâu. Đặc biệt, với một thiếu nữ xinh xắn như thế này." Jimmy trườn qua ghế ra thùng xe, dẹp các bình rượu sang một bên và nhanh chóng trải các bao tải xuống thành một cái đệm. Đoạn anh lôi ra một tấm thảm, treo lên thùng xe để che nắng cho Ann. "Một chỗ nằm tàm tạm. Đêm qua anh cũng ngủ ở đây." Jimmy nói và chìa tay cho cô.
Molly Ann đưa một cái nhìn thăm dò sang em trai. Nó gật đầu. Cô cầm lấy tay Jimmy và bước lùi lại qua thành ghế.
– Ông tốt bụng quá, ông Simpson à, - cô nhìn anh, nói.
Anh cười rộ. "Jimmy. Mọi người gọi anh là Jimmy."
– Vâng, anh Jimmy, - cô lặp lại.
Đột nhiên, nhận thấy mình vẫn còn nắm tay Ann, Jimmy bèn buông ra. "Em cứ nằm thật thoải mái," anh vụng về dặn.
Ann cảm thấy mặt đỏ dừ và tim đập dữ dội. Cô ngượng ngùng nên chẳng dám thốt ra một lời nào, chỉ khẽ gật đầu.
Jimmy trèo về chỗ và cầm lấy dây cương. Liếc nhìn qua vai, yên chí rằng Ann đã nằm xuống ngay ngắn anh mới giật cương và rủa:"Đi nào, đồ chết tiệt". Anh cố gắng quát thật khẽ, gần như một tiếng thì thầm để không làm kinh động cô gái.
Molly Ann rùng mình tỉnh giấc, cảm nhận được hơi lạnh se se của tiết chiều trong không trung. Cô ngồi dậy và thấy một tấm mền trên người, Cô kéo nó ra và hít một hơi thật sâu, cảm thấy đã bình phục trở lại. Ann ngoảnh lên. Em trai cô cùng Jimmy đang ngồi xoay lưng lại phía cô. Bóng hai người in lên nền trời trong. Bâng quơ, cô tự hỏi không biết mình đã ngủ được bao lâu. Chàng trai giật cương. Một lần nữa, cô cảm thấy mặt nóng bừng. Anh ta thật đẹp trai và lịch thiệp.
– Chị tỉnh rồi đấy à? - Daniel hỏi.
– Ừ.
Jimmy quay lại. "Em có muốn ngồi lên đây không?"
Ann gật đầu. Anh dừng con la và chìa tay ra. Cô nắm lấy. Tim lại đập như trống chầu. Trong cơn bối rối, cô cứ mặc cho nó đập loạn bậy. "Còn mấy tiếng nữa thì tới, anh Jimmy?”
– Chừng hai tiếng nữa. Cái con quái vật này không thể rảo cẳng lên được.
Cô nhìn Daniel. "Chúng ta tới muộn mất. Nhỡ cửa hiệu ông Fitch đóng rồi thì sao?"
– Thì chúng ta sẽ gặp lão vào buổi sáng, - Daniel đáp.
– Có chỗ nào ngủ chưa? Có bà con thân thích gì không?
– Không.
– Hai em có thể qua đêm ở chỗ anh, - Jimmy nói. -Widdy Carrol là một quán trọ không tồi.
Hai chị em nhìn nhau do dự. ,
– Người ta sẽ không tính tiền phòng của hai em đâu, - Jimmy nói đón. - Hai em là khách của anh mà.
– Chúng em trả được, - Daniel nói. - Chúng em có tiền. Số là chúng em muốn vào việc càng nhanh càng tốt.
– Các em tính làm ở đâu?
Ann nhìn sang em. "Chúng em chưa rõ." Daniel thú thực "Ông ta bảo bố cứ gửi bọn em xuống rồi ông ta sẽ liệu."
– Fitch không nói các em sẽ làm gì à?
– Không. Ông ta nói bọn em sẽ được trả lương khá cao. Bốn, thậm chí năm đô la một tuần.
Jimmy cười giễu. "Fitch quả là một lão già dẻo mỏ."
– Anh muốn nói là sẽ không có việc gì ư? -Ann lo lắng hỏi.
– Anh không nói thế. Việc ư, có thôi. Nhưng các em sẽ phải làm chí ít mười hai tiếng một ngày với giá bảy xen một tiếng mới mong có số tiền ấy.
– Bọn em đâu có ngại việc, - Ann nói.
Anh nhìn cô. "Em đã bao giờ làm việc trong các xưởng dệt chưa?"
– Chưa hề.
– Em sẽ phải đứng thay ống chỉ trên những chiếc máy có tốc độ lớn suốt mười hai tiếng. Hết giờ làm việc em sẽ có cảm giác thân xác tan ra hàng trăm mảnh. Cực lắm, không dễ đâu.
– Chẳng sao, - cô nói. - Miễn người ta trả lương khá, còn khó nhọc thì bọn em không ngại.
– Khá à, - anh lại phá lên cười. - Ngần ấy mà em cho là khá à? Em có biết tại sao chúng nhận trẻ em vào làm việc không? Bởi vì chúng chỉ phải trả bảy xen một giờ cho trẻ em, trong khi đôi với người lớn là mười lăm xen. Chúng vớ bẫm vì khoản chênh lệch đó.
– Đó là việc của người ta. - Daniel nói. - Chúng em chỉ nghĩ sao để làm việc cho được tốt.
Jimmy chực cười, song biểu cảm của cậu bé đã ngăn anh lại. Một chú nhỏ miền ngược bình thường nhưng ở nơi nào đó đằng sau đôi mắt kia ẩn dấu một sự trưởng thành trần tục, một cách nhìn nhận sự việc của những con người lớn khôn trước tuổi tác của mình, Sau một thoáng Jimmy lên tiếng. "Người ta sẽ làm những gì họ phải làm."
Song trong thâm tâm Jimmy hiểu rõ hơn.
Trên này người ta không làm những gì phải làm, họ hành động như những con rối, bị những kẻ nham hiểm lừa gạt để nhét căng hầu bao của chúng.
Chiếc xe la dừng lại trước cửa hiệu của Fitch lúc chín giờ hơn.
Chẳng còn ai ở đó cả. Ba người đứng lặng im mấy phút. Jimmy cảm thấy có lỗi; "Anh rất tiếc, phải chi con la què này chịu bước nhanh lên một chút.”
– Đâu phải lỗi của anh, - Daniel an ủi. - Tốt hơn hết là chúng ta đi khỏi đây, - nó nói với Ann.
– Giờ hai chị em nên đến quán trọ Widdy củng với anh. Các em sẽ ăn tối, ngủ đêm tại đấy rồi sáng mai hẵng tới đây.
Daniel nhìn Jimmy. "Quả thật bọn em phiền anh quá nhiều rồi.”
– Em chả phiền ai hết, - Jimmy nói. - Cơm ăn phòng ngủ là công việc của nhà trọ Widdy.
Bà quả phụ Carroll là một người gầy còm với bộ mặt điêu toa và một giọng nói cũng điêu toa không kém. Bà tận dụng những lợi thế này để chế áp đám khách trọ ngổ ngáo của mình. Fitchville là nơi tụ hội của đám phàm phu tục tử từ mọi miền trên hành tinh. Người Ba Lan và Tiệp Khắc chung đụng với đám dân miền ngược dày môi lì lợm, kiểu dân chung đụng với thổ dân, và chẳng một ai nghĩ tới chuyện phân ngôi chủ khách. Tuy vậy, một khi đã bước chân vào quán trọ Widdy thì dù ngang ngược đến mấy họ cũng phải chịu lép với Carroll. Đố có ai dám ẩu đả, say rượu hay văng tục trong lãnh địa của bà. Bên ngoài, họ làm gì mặc thích, nhưng hễ ngồi vào bàn ăn của bà thì mặt mũi, tay chân phải sạch sẽ, bằng không cứ ôm bụng mà nhịn đói. Đồ ăn thức uống của bà không phải là những thứ cao lương mỹ vị, nhưng không một quán trọ nào trong vùng sánh được với bà vì sự tận tình, chu đáo.
– Anh trễ bữa tối rồi, - bà nói với Jimmy bằng một giọng cáu kỉnh. - Tôi dọn bữa tối vào lúc sáu giờ, anh còn lạ gì.
– Tất cả chỉ tại con la, - Jimmy đấu dịu. - Tôi quát tháo thế nào nó cũng ì ra. Giữa đường tôi lại bắt gặp hai em đây đang đi bộ về thành phố. Trời thì quá nóng, chả nhẽ lại để chúng kiệt sức lả đi dọc đường?
Bà quả phụ Carroll nhìn Daniel và Molly Ann, chỉ khịt mũi mà không nói gì. Chúng bứt rứt dưới con mắt không mấy thiện cảm của bà.
– Chúng tôi gặp ông Fitch để tìm việc làm. Rủi thay cửa hiệu đó đóng cửa mất.
– Anh biết luật quán trọ của tôi: không chứa chấp phụ nữ.
Daniel cầm lấy tay chị. "Đi thôi, Molly Ann. Anh Simpson, xin lỗi vì đã quấy quả anh. Rất cám ơn lòng tốt của anh."
Giọng nói của thằng bé làm sống lại hồi ức của bà quả phụ Carroll. Chồng bà cũng là dân miền ngược. Thời trai trẻ ông cũng ăn nói như cậu bé này, mạnh mẽ và khảng khái, chẳng biết quỵ lụy là gì. Nhưng ngày đó qua lâu lắm rồi, trước khi bụi than của các hầm mỏ gặm nát hai lá phổi ông. Và ông chết, thổ ra những bãi máu đen ngòm bắn tung toé lên chiếc sơ mi trắng của bà. "Vả lại, tôi chỉ có một phòng trống thôi,” bà nói.
Daniel nhìn thẳng vào mắt bà. "Vậy cũng được, thưa bà. Chị tôi và tôi từ bé đã ngủ chung một phòng với các em."
– Tôi chả thèm biết cô cậu đã làm gì. Nhà này không có lệ đàn ông và đàn bà ngủ chung một phòng, cho dù đó là chị em."
– Tôi có thể ngủ ngoài hiên nếu được sự cho phép của bà, - Daniel nói. - Và Molly Ann sẽ ngủ một mình trong gian phòng ấy.
– Tôi cũng không biết nữa, - bà quả phụ do dự nói. -Để một người ngủ ngoài hiên thật bất tiện.
– Nó có thể ngủ trên gác xép phòng tôi. - Jimmy nói ngay.
Bà ưng thuận. Chúng nó thật giống những đứa trẻ ngoan trong một gia đình nề nếp. "Thôi được, nhưng bữa tối chi còn thịt lợn và bánh mỳ thôi."
– Thế cũng ơn bà lắm rồi, - Daniel nói.
Bà nhìn nó. "Mười xen mỗi người," bà lưỡng lự một thoáng, đoạn thêm, "kể cả bữa sáng, vào lúc năm rưỡi."
Daniel móc túi lấy ra mấy đồng bạc, gạt ra hai đồng năm xen và một đồng mười xen đưa cho bà.
– Cám ơn. Mong bà cảm phiền.
Bà gật đầu và quay sang Molly Ann. "Cô theo tôi về phòng."
Molly Ann nằm trong một căn phòng hẹp và tối, lắng nghe động tĩnh. Lạ quá. Không có một tiếng động nào. Đây là lần đầu tiên cô được ngủ một mình trong một gian phòng thiếu hẳn những tiếng trở mình và tiếng ngáy của lũ em.
Không biết cô có còn được gặp chúng không. Nghĩ đến đấy, tự dưng nước mắt trào ra. Bỗng có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Cô nhảy ra khỏi giường và chạy tới. "Ai đấy?" Cô hỏi khẽ.
– Daniel đây. Chị vẫn bình thường đây chứ?
– Ừ.
Nó dùng dằng một lát. "Thôi... ngủ ngon nhé."
– Chúc em ngủ ngon.
Nghe tiếng chân của Daniel rời xa cửa phòng, cô quay lại giường và nằm xuống. Trong một ngày ngắn ngủi, bao nhiêu chuyện đã đổi thay.
Trước đây, Daniel là đứa em của cô. Còn giờ, ngày hôm nay, bỗng nhiên nó đã khác. Trong nó có một sức mạnh tiềm tàng mà cô chưa từng biết. Tựa hồ trong một nháy mắt, nó vụt lớn thành một người đàn ông.
Một cảm giác ấm áp tràn ngập trong cô, nước mắt đã khô và cô chìm trong giấc ngủ say, không mộng mị.
Fitch đang ngồi sau bàn làm việc của lão, chiếc mũ vẫn sùm sụp trên đầu. Không có một dấu hiệu gì cho thấy lão đã nhận ra Daniel và Ann.
– Tụi bay cần gì? - Lão hất hàm hỏi.
– Thầy con bảo chúng con lên gặp ông, - Daniel lên tiếng.
Mặt Fitch vẫn ngây ra.
– Thầy tụi bay?
– Dạ, Jeb Huggins
Giọng Fitch xởi lởi hẳn. Lão đứng lên. "À, hóa ra cô cậu là con Huggins đây. Cô cậu ăn mặc bảnh bao quá, tôi không nhận ra."
Daniel cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nó trộm nghĩ mình đã hiểu nhầm ông Fitch.
Fitch nhìn nó. "Cậu là Daniel?"
Rồi quay sang chị nó. "Và cô là Molly Ann?"
Molly Ann nhoẻn cười. "Thưa vâng."
– Tôi không bao giờ quên được món thịt thỏ ninh mà mẹ cô cậu đã đãi tôi tối hôm kia.
Hai chị em không đáp.
Lão ngồi xuống, xếp mớ giấy má sang một bên và lục tìm cái gì đó ở một mớ khác.
– Để tôi xem... A đây rồi. - Lão chìa tay cho Daniel. -Cô cậu hãy về bảo thầy mình ký vào đây thì tôi mới tìm việc cho cô cậu được.
Daniel trố mắt.
– Thầy chúng cháu không nói là phải ký một giấy tờ gì đó.
– Luôn phải ký giấy cam đoan. Chừng nào cô cậu còn ở độ tuổi vị thành niên, chừng đó bố mẹ còn phải ký thay.
– Nhưng nhà cháu cách đây ngót bốn mươi dặm đường, nếu phải quay về thì hai ngày nữa bọn cháu mới có chữ ký.
– Tôi không thể giúp gì được, - Fitch nói. - Pháp luật quy định như vậy.
Daniel nổi cáu. "Thế sao ông không bảo trước với thầy chúng tôi? " Fitch nhìn cậu bé. Mắt nó tối sầm lại. Thằng bé đã mất bình tĩnh. Nó không đủ nhu hòa để làm việc trong các xưởng dệt hay các nhà máy thủy tinh gần đây. Vị trí lý tưởng của nó là ở cách đây hai mươi dặm về phía nam, trong các hầm mỏ Grafton. "Nhưng vì đây là lỗi của tôi, tôi sẽ bố trí công việc cho cô cậu ngay bây giờ, rồi tự tôi sẽ đi lấy chữ ký của ông nhà sau. "
Daniel cảm thấy thoải mái. Nó lặng lẽ gật đầu.
– Cháu cao bao nhiêu nhỉ? - Giọng Fitch trở nên thân mật hơn.
– Gần năm bộ rưỡi ạ, cháu đoán thế. Thầy cháu bảo cháu phát triển sớm.
– Cháu khá cao đây, - Fitch công nhận. Lão nghĩ ngợi một lát. - Cháu quá cao nên không thể làm việc trong các nhà máy thủy tinh được. Ở đấy người ta cần những cậu bé có tầm vóc nhỏ hơn vì chúng thường xuyên phải khom mình dưới cả dàn ống. Cháu có chấp thuận làm việc trong các hầm mỏ không?
– Có.
– Tốt. - Fitch gật đầu. - Có một hầm mới mở gần Grafton, điều kiện khá tốt. Bác sẽ viết một bức thư cho cháu cầm theo và gửi cháu xuống đây ngay bây giờ.
– Nhưng Grafton cách đây những hai mươi dặm.
Fitch găm một cái nhìn vào Daniel. "Cháu muốn làm việc, hẳn thế? "
Daniel gật đầu.
– Thầy cháu đã tin bác mà gửi hai cháu xuống đây thì hai cháu cũng phải tin rằng bác đã cố gắng để tìm cho các cháu một chỗ làm tốt nhất.
– Nhưng cháu và Molly Ann muốn được gần nhau.
– Cháu cứ ở lại thảnh phố này nếu muốn, nhưng cháu sẽ không có việc gì mà làm cả.
– Thế Molly Ann thì sao ạ?
Fitch nhìn cô gái. "Bác có thể tìm cho Ann một chỗ làm tốt ngay tại đây."
Daniel nhìn chị. "Em cũng không biết thế nào nữa." Nó do dự.
– Đừng lo, Daniel. Chị tự lực được mà.
– Bác sẽ săn sóc Ann giúp cháu. Bác gái sẽ lo tìm cho Ann một chỗ ở.
Daniel nhìn gã đàn ông phục phịch bên kia bàn, rồi nhìn Ann. Nó không thích như thế. Nhưng nó đâu được lựa chọn. Thầy gửi chúng nó xuống đây để làm việc. Nó không thể quay về và bảo với ông rằng nó không thích. Nó quyết định khi quay trở lại quán trọ
Carroll, sẽ nhờ Jimmy trông nom Ann hộ mình. Ở Jimmy, có một cái gì đó khiến người ta có thể tin cậy được, còn lão Fitch thì không.
– Thôi được, - nó miễn cưỡng nói.
– Có thế chứ. - Fitch cười và đứng lên. - Bác có một chiếc xe xuống Grafton chiều nay. Cháu có thể theo chiếc xe ấy. - Lão đi sang phòng bên. - Các cháu cứ chờ đây để bác thu xếp một vài thứ.
Khi Fitch đã đi khỏi, hai chị em nhìn nhau.
– Em không khoái thằng cha này.
Molly Ann cầm lấy tay nó. "Em lớn nhanh quá, Daniel ạ. Nhưng đừng quên rằng chị cũng đã trưởng thành."
Hai chị em về đến quán trọ lúc mười giờ. Bà quả phụ Carroll bước ra mở cửa khi nghe thấy tiếng gõ. "Ông Simpson còn đây không ạ?" Daniel hỏi.
– Anh ta đang đánh vật với con la ở ngoài chuồng ngựa ấy. - Bà nói xẵng, gườm gườm nhìn hai chị em. - Cô cậu định ngủ lại đây đêm nay?
– Không ạ, thưa bà, - Daniel đáp. - Chiều nay tôi xuống Grafton.
– Cả chị cậu nữa chứ?
– Không ạ, chị tôi đã tìm được việc làm ở đây, trong xưởng dệt.
– Cô ta không ở lại đây được đâu nhé. Đêm qua là một ngoại lệ, quán tôi không chứa phụ nữ. Sớm muộn gì cũng sinh chuyện.
Daniel nhìn vào mắt bà quả phụ. "Chúng tôi đội ơn lòng hiếu khách của bả," nó nói nhỏ nhẹ. "Nhưng chúng tôi không hề có ý định lạm dụng nó."
Bà tránh cái nhìn của nó. Bà cảm thấy ngượng ngùng. "Dĩ nhiên nếu cô ấy..."
Nó cắt ngang lời bà. "Tôi tin là không cần thiết, thưa bà. Cán ơn lòng tốt của bà.
Bà nhìn hai đứa trẻ bước xuống bậc thềm và ngoặt ra góc nhà rồi mới đóng cửa lại và tiếp tục công việc quét dọn. Bà đúng. Bà biết bà đúng. Con gái bao giờ cũng lắm chuyện. Sớm muộn gì bọn đàn ông cũng sẽ vo ve tán tỉnh nó, rồi đến cãi lộn, đâm chém. Nhưng nó quả là một đứa nết na. Không giống những con đượi non ở xưởng dệt. Có thể bà đã quá nhẫn tâm. Bà lặng lẽ uốn lưỡi. Đấy là một lỗi lầm tệ hại nhất của bà. Giận dữ, bà vung chổi làm bụi bay mờ cả gian phòng.
Daniel và Ann tìm thấv Jimmy bên chuồng ngựa, nhưng không phải đánh vật với con la - nó đang chén cỏ khô cạnh đấy - mà là đang đóng rượu lậu vào chai.
Daniel bị hấp dẫn ngay lập tức. Không phải vì những động tác thành thục của Jimmy mà bởi khi anh rót rượu trắng vào chai, nó chuyển ngay sang màu nâu khói. Daniel chưa bao giờ chứng kiến một hiện tượng như vậy. Hai chị em đứng lặng, chờ cho Jimmy kết thúc một bình và chuyển sang bình khác. "Anh Simpson." Nó gọi.
Jimmy quay lại, nhoẻn cười. Anh đặt cái bình không xuống: "Tốt đẹp cả chứ?"
Daniel gật. "Tạm cho như vậy." Nó nhìn dãy bình, "Bọn em có quấy quả anh không đây?"
– Bợm nhậu khát whiskey của Simpson bao nhiêu lâu rồi. Giờ họ chờ thêm chút đỉnh cũng chẳng sao.
– Whiskey à? - Daniel tròn xoe mắt.
Jimmy mỉm cười. "Anh chế thứ đó. Vài giọt thổ phục linh, vài giọt dầu thơm là ra ngay whiskey. Em sẽ không biết thứ nào xịn lôi từ hầm ra, thứ nào rởm do anh tự chê tạo đâu.
– Bọn em hỏi anh một chuyện, có được không ạ?
– Cứ bước lên và xin mời.
– Ông Fitch nói em quá cao nên không thể làm việc trong các xưởng thuỷ tinh được, và ông ta đưa em vào làm ở một hẩm mỏ dưới Gratton.
Jimmy không bình luận gì. "Còn Ann?"
– Ann sẽ làm việc ở đây, trong nhà máy dệt. - Daniel nhìn Ann. - Bọn em cứ tưởng được gần nhau. Ông Fitch hứa sẽ săn sóc Ann thay em. - Nó dừng ở câu ấy.
Jimmy nhìn Ann. Cô cúi mặt xuống ngượng nghịu. Anh thấy má cô ửng đỏ. "Em thấy thế nào?" Anh hỏi Ann.
Cô không đáp.
Anh bèn quay sang Daniel. "Em không ưa lão Fitch?". Đó là lời tuyên bô' chứ không phải là một câu hỏi.
– Em không tin lão ta, - Daniel thú nhận. - Em sẽ hoàn toàn an tâm làm việc nếu biết rằng anh đang giúp đỡ chị em.
Jimmy gật đầu, "Anh hiểu," và hỏi Ann, " em thây thế nào?"
– Em cảm thây vững tâm vì lòng tốt của anh. - Cô đáp thỏ thẻ, không ngửng nhìn Jimmy.
Jimmy cười. "Anh sẵn lòng. Điều trước tiên là phải lo cho Ann một chỗ ở. Anh có một người bạn tốt, con gái đầu lòng vừa gả chồng xong, họ có phòng trống đấy, chúng ta thuê được. Có lẽ chúng ta nên đi ngay xem ý họ thế nào. "Anh đặt cái phễu xuống và đi lại chỗ hai chị em.
– Còn chỗ whiskey của anh thì sao?
– Cứ để nó đấy. Em phải biết là whiskey càng để lâu sẽ càng quý, càng ngon hơn.