⚝ 6 ⚝
Không thấy Daniel xuất hiện vào lúc chín giờ tối, cô giáo Sarah Andrews tự cả quyết với mình rằng đêm nay nó sẽ không đến nửa, và cô sửa soạn đi ngủ. Thường lệ Daniel có mặt ở nhà cô vào lúc bảy rưỡi, ngay sau bữa tối.
Cô đi vào buồng ngủ và chậm rãi cởi bỏ quần áo. Hôm qua nó không nói gì với cô. Có thể nó gặp chuyện không may. Cô đã biết tin tai nạn ở khu mỏ. Một nỗi sợ hãi chớp nhoáng xâm chiếm lấy cô, nhưng ngay sau đấy cô nhớ rằng Daniel không làm việc trong hầm lò mà ở văn phòng.
Andrews cẩn thận treo quần áo vào tủ và thả mớ tóc hung, dày xuống ngang vai. Cô liếc vào gương.
– Sarah Andrews, - mẹ cô từng nói. - Mày cứ chúi mũi vào sách vở thì thành gái già lúc nào không hay.
Mẹ cô đoán không sai. Ba mươi tuổi đầu. Không chồng. Không một tia hy vọng. Lỡ thì mất rồi.
Cô bỏ áo nịt ra. Bộ ngực hình như trùm kín cả tấm gương. Cô thích thú nhìn ngắm nó. Cô thấy đầu vú trương lên và ngực bắt đầu đau nhức. Cô đưa hai tay đỡ bầu vú và xiết mạnh. Đấy là đôi tay của anh ta.
Nhưng không phải. Năm năm qua rồi kể từ khi anh ta đưa đôi tay sờ nắn khắp thân thể cô rồi bỏ rơi cô. Mẹ cô đã cảnh báo rằng anh ta sẽ chẳng bao giờ cưới cô cả. Nhưng những lời cảnh báo kiểu ấy ít khi có hiệu lực. Anh ta không thuộc loại đàn ông sinh ra để lấy vợ. Anh ta sợ gánh nặng gia đình. Cô ý thức ra điều này khi đã quá muộn.
Cho đến nay cô vẫn không cảm thấy ân hận vì đã yêu anh ta và trao thân cho anh ta. Với anh ta, lần đầu tiên cô được biết thế nào là một người đàn bà, và cô đã biết cách tìm kiếm cho mình những khoái cảm xác thịt. Mẹ cô nhiếc móc cô là đồ dâm đãng, hàng xóm láng giềng thì khẳng định rằng cô sẽ không cất đầu lên được. Từ bữa đó, câu hỏi duy nhất được đặt ra trong cô là lúc nào thì mới bỏ xứ mà đi? Khi đã toại nguyện, cô thề sẽ không bao giờ trở về nhà. Ở ngôi trường mới, cô tìm được những người đàn ông mới.
Cô chủ động kéo họ vào giường, hưởng lạc thú trong những cuộc tình chớp nhoáng. Tuy nhiên, khi thể xác đã thoả mãn thì cô lại cảm thấy ghê tởm. Sau mỗi lần như vậy cô đều tự hứa sẽ bớt phóng túng hơn. Nhưng ngựa theo đường cũ, cô không sao bỏ thói quen đó được. Rốt cục, mỗi khi đánh hơi thấy nhưng lời bàn tán bắt đầu trỗi lên xung quanh, cô lập tức xin chuyển trường. Không một bí mật nào có thể giữ kín trong một thị trấn nhỏ.
Cô đến thị trấn ngoại ô Grafton đã được bảy tháng. Phát hiện ra căn nhà kề ngay trường học, cô hiểu lần này sẽ khác. Trong căn nhà này cô có thể sống một mình - không như trong những nhà trọ xô bồ, nơi cô biến thành một đối tượng cám dỗ ngon lành của cánh đàn ông quanh cô. Sống một mình, cô sẽ không nghĩ quẩn. Cô tập trung sức lực cho công việc và dần dà nhận thấy rằng các cậu bé nhất loạt biến khỏi trường khi đến tuổi mười một, mười hai, còn các cô bé thì muộn hơn chút ít, ở tuổi mười ba, mười bốn.
Bởi thế mà cô rất ngạc nhiên khi có một ngày, vào giờ ăn trưa, cô đang ngồi sau bàn viết của mình thì trông thấy một người đàn ông ở đầu kia gian phòng. Thoạt tiên cô nghĩ đây là ông bố của một học sinh nào đó đến trường đưa con về nhà cho nó làm việc. Ông bố ấy đứng kín cả khung cửa với đôi vai rộng, bộ ngực vạm vỡ và một thân hình cao chừng sáu bộ. Khi người ấy đến gần, cô mới biết anh ta trẻ tuổi hơn rất nhiều.
– Thưa, cô là cô giáo Andrews?
– Vâng, anh cần gì?
Anh ta ngượng ngập bước vài bước về phía cô. "Xin lỗi vì đã làm phiền cô. Tôi là Daniel Boone Huggins."
Cô gần như nhoẻn cười. Nó sợ cô ra mặt. "Anh không hề làm phiền tôi, anh Huggins ạ. Tôi có thể giúp gì anh nào?" .
Nó không bước gần thêm nữa. "Tôi là thư ký làm việc trong văn phòng ông Smathers ở khu mỏ."
Cô gật đầu, không nói gì.
– Tôi làm việc ở đây đã gần một năm, và tôi nhận ra mình kém cỏi quá. Tôi cần được học thêm.
Cô ngạc nhiên nhìn nó. Bao nhiêu năm làm nghề gõ đầu trẻ, cô chưa thấy ai thú nhận với cô điều đó cả. Mài đũng quần, họ gọi việc học tập như vậy, được coi là một sự phung phí thời gian.
– Chính xác ra, anh cần học cái gì, anh Huggins?
– Tôi cũng chưa biết, - Daniel do dự một thoáng. - Mọi thứ, tôi cho là như vậy.
Cô cười. "Thế thì mênh mông lắm."
– Còn nhiều điều tôi không hề biết. Trong văn phòng, tôi thường được nghe người ta đàm đạo về những vấn đề chính trị, doanh thương... Nhưng tôi chẳng hiểu họ nói gì cả. Tôi có thể đọc, có thể viết, song có nhiều thuật ngữ tôi không sao đoán nổi nghĩa, nhất là thuật ngữ ghép nối.
– Anh đã qua trường học nào chưa?
– Thưa đã. Tôi đã học sáu năm ở trường làng. Nhưng khi lên mười bốn, tôi phải nghỉ học đi làm.
Cô nhìn nó một cách đăm chiêu.
– Đã bao giờ anh nghĩ tới việc đến thư viện đọc sách chưa?
– Đã, thưa cô, Nhưng thư viện gần nhất là ở Grafton, còn tôi thì phải làm việc sáu ngày trong một tuần. Chủ nhật được nghỉ, nhưng thư viện đóng cửa.
Cô gật đầu. Gratton cách đây ngót ngét mười sáu dặm, bởi thế chả có cách gì tới đó vào những ngày làm việc được cả. "Tôi cũng không biết tôi có thể làm gì.” Cô nói.
– Thưa, bất cứ cái gì cô có thể. Tôi sẽ rất lấy làm cảm kích, - Daniel tha thiết nói. - Tự tôi thì vất vả lắm.
Cô giáo suy nghĩ một lúc. Học sinh đã bắt đầu lục tục vào lớp. Giờ ăn trưa đã hết. Cô ngẩng lên. "Đằng nào chúng ta cũng không quyết định gì được vào ngay lúc này. Anh quay lại sau, được không?"
– Tôi làm việc đến sáu giờ. Tôi sẽ tới đây ngay sau đấy.
Đó là chuyện của sáu tháng về trước. Và từ lần tiếp xúc đầu tiên với chàng thiếu niên cao lớn và trầm lặng ấy, càng ngày cô càng sửng sốt trước trí tuệ khác thường của cậu ta.
Họ cùng nhau qua các buổi tối và các chiều chủ nhật. Daniel đọc miệt mài và hỏi bất tận. Cuối cùng, cô viết thư về cho mẹ, nhờ bà gửi tới các giáo trình đại học. Và lần đầu tiên cô cảm nhận được hạnh phúc thực sự của một nhà giáo.
Với lòng biết ơn, nó đòi được trả thù lao cho cô. Cô từ chối. Nó sẵn lòng làm một cái gì đó vào những lúc nhàn rỗi. Cuối cùng, cô đồng ý để nó bổ củi phục vụ bếp ăn của nhà trường và cho căn nhà nhỏ của cô vào những ngày chủ nhật.
Thế rồi cô bắt đầu chờ đợi những sáng chủ nhật, khi cô tỉnh giấc trong tiếng bổ củi của Daniel ở sau nhà. Cô cảm thấy ấm áp dễ chịu. Nó giống âm sắc của một gia đình, đưa cô trở về với tuổi thơ, với người anh cả của mình. Cô không còn cảm thấy lạ lẫm ở địa phương này nữa. Cô không còn cô đơn.
Cảm giác ấm cúng ấy kéo dài suốt cả mùa đông. Rồi vào một sáng xuân nắng ấm, cô tỉnh dậy đi ra cửa sổ.
Daniel mình trần, tấm lưng nhễ nhại mồ hôi, bóng lên dưới nắng. Cơ bắp nổi cuồn cuộn khi nó vung rìu và bổ xuống. Sững sờ, cô dán mắt vào lần vải quần mỏng, dính bết vào mông của Daniel. Cô cảm thấy chân tay bủn rủn, phải tì người lên khung cửa sổ cho khỏi ngã. Cô giận dữ lắc đầu để thoát ra khỏi trạng thái ấy. Không thể như vậy được. Cô nhắm nghiền mắt cho đến khi tự chủ trở lại.
Từ hôm đó cô bắt đầu thận trọng khi ngồi cạnh Daniel. Cô ăn mặc kín đáo hơn và nói năng cũng giữ kẽ hơn. Cô luôn cho Daniel có dịp nhận thấy những thay đổi trong cách xử sự của cô nhưng nó đã làm ngơ. Thường ngày, mỗi lần bắt gặp ánh mắt của cô, nó thường đỏ mặt. Tuy nhiên cô bắt mình phải tin rằng sắc mặt của nó vốn dĩ đã như vậy.
Mọi việc tiếp diễn cho đến buổi tối cuối cùng, khi cô nhìn qua bàn ăn và nhận thấy nó cũng đang nhìn cô. Ngay lập tức, mặt nó đỏ lên.
Cô im lặng một lát, đoạn hỏi.
– Daniel, cậu bao nhiêu tuổi?
Mặt nó càng đỏ hơn. "Mười chín thưa cô," nó nói dối.
– Trông cậu già hơn. - Cô cũng nói dối. - Tôi hai nhăm. Nó gật.
– Anh có bạn bè không?
– Vài người.
– Ý tôi nói bạn gái ấy.
– Không ạ, thưa cô.
– Ở quê cũng không à? Một cô gái mà anh có cảm tình đặc biệt?
Nó lắc đầu.
– Anh làm gì vào những lúc rỗi rãi? Anh có tới các vũ hội vào các tối thứ bảy không?
– Thưa, thứ đó chẳng hợp với tôi tí nào.
– Không đúng. Anh trẻ tuổi, đẹp trai và...
– Cô Andrews, - nó ngắt lời.
Cô nhìn nó sững sờ. Chưa bao giờ nó thô bạo với cô như vậy.
Mặt nó vẫn còn đỏ ửng. "Tôi không phải là một kẻ dễ dàng đùa với tình yêu. Các cô gái luôn mong ngóng một tấm chồng, còn tôi thì chưa thể lấy vợ được. Tôi còn phải cáng đáng một gia đình."
– Tôi xin lỗi vì đã quá tò mò.
Nó đứng lên. "Muộn rồi. Tôi phải đi."
Cô đứng lên theo. "Chúng ta sẽ kết thúc bài học này vào đêm mai."
Thế nhưng đã chín giờ rồi mà nó vẫn chưa xuất hiện. Cô chậm chạp leo lên giường. Ý nghĩ cuối cùng trước khi cô tắt đèn là cô đã mất nó. Nó không quay lại nữa.