← Quay lại trang sách

⚝ 10 ⚝

Cảnh sát trưởng Jason Carter giận dữ nện gót giày trong văn phòng của lão ở đằng sau trụ sở toà án. Lần đầu tiên trong hơn một năm qua, cái thị trấn này mới được yên tĩnh. Không cuộc biểu tình nào của công nhân đình công. Một vài người trong số họ đã quay lại làm việc. Chẳng có cớ gì khiến lão phải bực dọc như thế này. Song lão linh cảm thấy một mối nguy hiểm đang đe dọa lão. Điều đó khiến lão bất an và hay hoảng hốt, bồn chồn như một con la nhát bóng.

Tự rủa mình một chặp,lão quay lại bàn và ngồi xuống, mở một tập giấy ra trước mặt. Lão cầm lấy cái bút chì và bắt đầu điền cẩn thận vào các tờ giấy. Đây là phần việc ngán ngẩm nhất. Phải hoàn thành một đống tờ khai. Sư bố chính phủ tiểu bang. Chuyện gì xảy ra ở thị trấn của lão thì liên quan mẹ gì đến chúng cơ chứ?

Tập trung hết trí lực vào công việc cạo giấy, lão gần như nhảy dựng lên khi cửa phòng bật mở và Clint Richfield lù lù dẫn xác vào.

Clint mặt cắt không còn hột máu.

– Tôi nghĩ Jeb Huggins đang có mặt trong thị trấn.

Cảnh sát trưởng sừng sộ cắt ngang

– Quỷ bắt anh đi, Clint ạ. Sao anh không ôm đít lủi khỏi đây như tôi đã nói?

– Tôi không thây lí do để trốn chạy. Tôi chỉ thực hiện nhiệm vụ của mình.

– Nhiệm vụ của anh không bao gồm cả việc bắn chết cô gái.

– Tôi đã nói với ông rằng tôi thấy nó chạy đi lấy súng.

Cảnh sát trưởng nhìn Clint thao láo -:

– Một cái xác không thể bật dậy chạy được.

– Làm sao tôi biết hắn chết hay chưa?

– Trời đất! - Lão nhìn xuống bàn. Clint đã nhập vai thành thục quá đáng. Lão nhét tập giấy vào cặp và ngẩng lên. - Do đâu mà anh biết rằng Jeb đang có mặt ở trong thị trấn? Anh đã gặp hắn? Ở đâu, hả?

– Đứa con của anh trai tôi thấy một chiếc xe lạ ở trước cổng nhà Craig vào sáng nay, trên đường nó tới trường.

– Có thể đó là một kẻ khác cũng nên, - Cảnh sát trưởng nói, mặc dầu trong thâm tâm lão biết rõ hơn. Lão hít một hơi dài và gỡ đai đeo súng ngắn từ bờ tường xuống và lão lôi khẩu Ingeroll tổ bố ra ngắm. - Chuyến tàu tám giờ mười lăm sẽ qua đây sau chừng nửa giờ, tôi sẽ đưa anh lên đó.

– Tôi phải qua nhà lấy quần áo đã chứ.

– Chúng tôi sẽ gửi đến cho anh. Không phải dính máu trong cuộc trả thù này tôi cũng đã có ti tỉ thứ phải lo rồi.

– Có cần đem lính theo không? - Clint lo lắng hỏi.

Cảnh sát trưởng lắc đầu. "Kín đáo thôi, không hơi đâu mà mở cờ giong trống. Tôi biết Jeb Huggins từ thời còn để chỏm. Cả một quân đoàn củng chẳng mùi mẽ gì với hắn".

Mặt Clint càng tái dại."Nhỡ hắn lần ra chúng ta thì làm sao?"

– Lúc đó anh chỉ còn cách cầu Chúa phù hộ cho tôi thuyết phục được hắn ta. Hắn liên tiếp đoạt giải nhất trong các cuộc thi bắn súng ở vùng này suốt hai mươi năm qua.

Lão ngừng lại, đoạn nhận thấy sự sợ hãi không che dấu được của Clint, bèn thêm:

– Đừng sợ, hắn không phát hiện ra chúng ta đâu.

Hai người men theo đường ray đi vào ga. Họ đã nghe tiếng còi xe lửa rú lên ở tít đằng xa.

– Anh chờ ở đây, - Cảnh sát trưởng dặn Clint - Tôi vào ga xem động tĩnh thế nào. Hãy nấp vào sau cột đèn hiệu và đừng bước ra nếu không có hiệu lệnh của tôi.

Lão lần vào ga. Theo những gì lão thấy, sân ga không có một ai.ngoài những người hành khách đang đứng đợi tầu. Pokey, ông trưởng ga, đang cố tỏ vẻ quan trọng, mặc đầu tay chân thừa thãi vì chẳng có việc gì để làm.

Pokey là người đầu tiên phát hiện ra lão leo lên sân ga. "Chào ông cảnh sát trưởng”, ông ta thốt ra cái giọng của một nhân viên hoả xa. "Ngọn gió lành nào đã đưa ông đến nhà ga chúng tôi sáng nay? Ổng định bỏ thị trấn mà đi sao?" Ông ta cười toe toét trước câu bông phèng của chính mình.

Cảnh sát trưởng không cười lại.

– Không hẳn.

– Vậy việc gì đã khiến ông tới đây, hả Jase? - Một giọng nói vang ra từ cửa vào sân ga đằng sau lão.

Cảnh sát trưởng ngoảnh lại. Jeb đang đứng trên ngưỡng cửa với khẩu Winchester 30 li đung đưa trên tay, nòng chúi xuống đất, "Ồ, chào Jeb". Cảnh sát trưởng nói.

Jeb không đáp lễ, mà lạnh lùng nói.

– Ông chưa trả lời câu hỏi của tôi, Jase.

– Tôi lang thang, tình cờ sa chân vào đây.

– Chẳng hay tình cờ ông tháp tùng luôn cả Clint Richfield?

– Thôi nào, Jeb. Ông không có liên quan gì đến cuộc bãi công vừa rồi cả.

– Molly Ann cũng vậy. Thế mà nó giết con bé.

– Do đạn lạc thôi. Chúng nghĩ Jimmy đi lấy súng.

– Jimmy không có súng, - Roscoe nói, cũng hiện ra từ sau khung cửa. - Vả lại, ai cũng biết anh ấy đã chết.

– Chắc chúng không còn cách nào khác, - cảnh sát trưởng nói, nhìn Jeb như cầu khẩn. - Ồng phải tin điều đó, Jeb ạ. Không ai muốn đụng đến MollyAnn đâu. Ngoài ra chúng còn phát hiện thấy một khẩu súng ngắn trên bậc tam cấp, kề tay Jimmy.

–  Chúng đặt vào đấy sau khi Jimmy đã chết.

–  Nếu có chuyện đó thì tôi cũng không được biết. Chúng ta quen nhau từ bé, Jeb ạ. Ông biết rằng tôi không bao giờ xuống những mệnh lệnh bất nhân như thế đâu.

Jeb bước ra sân ga, đưa mắt quan sát chung quanh. Cảnh sát trưởng nhìn ông ái ngại. Còi tàu lại rúc lên một lần nữa, nó đã khá gần ga vào phút đó. Pokey và các nhân viên của ông ta im lặng nhìn họ. Cảnh sát trưởng thầm cầu nguyện cho Clint cứ ở yên sau cột đèn hiệu và đừng có làm một điều gì xuẩn ngốc. Hoàn toàn hy vọng được rằng hắn ta đủ khôn ngoan để ẩn mình đằng sau đoàn tàu khi nó vào ga và nhảy lên từ phía bên kia.

Tiếng máy tàu đã hổn hển vang tới. Jeb bước ra mép ke, nhìn dọc theo đường ray tới chỗ con tàu lộ ra hoàn toàn sau cột đèn hiệu. Ông bắt đầu chuyển khẩu súng từ tay nọ qua tay kia, và bằng phản xạ, cảnh sát trưởng tránh xa ra khỏi chỗ ông. Lão không có ý định dơ ngực ra giữa hai luồng đạn, và lão cũng biết rằng một khi Jeb đã đưa súng lên thì lão chỉ có việc đi sắm quan tài cho Clint.

Lão tính không sai. Phải cái hơi chậm. Phát súng đầu tiên của Clint ăn luôn vào chân lão, khiến lão khuỵu xuống. Jeb băng qua đường ray, chạy về phía cột đèn hiệu. Roscoe nhảy qua người cảnh sát trưởng, bám theo Jeb. "Hắn nấp sau cột đèn!" Ông dặn đuổi sau lưng Jeb.

Cảnh sát trưởng lồm cồm bò dậy. "Quỷ tha ma mắt, dừng tay lại, Jeb! Dừng tay lại! Ông chỉ làm dấy lên một cuộc trả thù nữa mà thôi. Chúng sẽ đến đòi mạng ông. Rồi đến Daniel...". Những tiếng cuối cùng biến đi trong tiếng rầm rập của đoàn tàu vào ga, tầm nhìn của lão cũng bị che khuất.

Lão quay lại và trông thấy ông trưởng ga và người gác cổng đang cúi xuống bên. "Ông có đau lắm không?"

– Cái thằng chó đẻ nó bắn vào chân tôi lại còn không đau.

– Ông để tôi dìu đi, - người gác cổng nói và đưa tay ra.

– Cứ để ông Pokey làm vệc đó. Ông quay ngay về đồn và gọi hết lính của tôi ra đây.

Pokey nhìn lão lưỡng lự. "Tôi còn phải cho tàu chạy".

– Đ. mẹ, lại còn tàu với bè. Tôi đang bị chảy máu tới chết!

Đúng lúc đó vang lên một tiếng súng. Chỉ một tiếng, duy nhất.

– Ôi, lạy Chúa! - Cảnh sát trưởng thét lên tuyệt vọng.

Đoàn tàu lại chuyến bánh, từ từ ra khỏi ga.

– Cảnh sát trưởng! - Một tiếng kêu bật ra từ phía bên kia đường ray.

Lão nhìn sang. Clint đang đứng ở đấy, áo sơ mi đẫm máu. "Có sao không, Clint? " Lão thét hỏi, quên mất nỗi đau đớn nơi vết thương của mình.

Clint đứng im một thoáng cứ như đang tìm câu trả lời. "Chúng giết tôi rồi!" Hắn la lên và ngã úp mặt xuống đường ray.