← Quay lại trang sách

⚝ 13(*) ⚝

.

(*) Có lẽ bản gốc PDF (tải từ tve-4u) thiếu mục 11 và 12.

Đoàn tàu chở than dài hai mươi toa ì ạch leo lên đèo Turner vào tầm chín giờ sáng.

Daniel đứng lên.

– Cám ơn đã cho đi nhờ, ông Small.

– Lúc nào tôi cũng chiều cậu, Daniel ạ, - người gác phanh cười đáp.

Daniel quay sang Roscoe. "May mắn nhé, ông Craig. Tôi hy vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ".

Roscoe chìa tay ra. "Chúc anh may mắn, Daniel".

Daniel gật đầu. Nó đi ra cửa toa phía sau. Roscoe gọi. Nó quay lại. Người tá điền nói mộc mạc:

– Anh là người duy nhất còn lại của dòng họ. Thầy anh chắc không muốn một chuyện gì không hay xảy ra với anh đâu.

Daniel lặng lẽ nhìn ông.

– Tôi muốn nói nếu anh có làm sao thì toàn bộ cuộc đời của thầy anh sẽ thành vô nghĩa.

Daniel lại gật đầu.

– Tôi sẽ lưu ý điều đó.

– Daniel, tàu đang chậm lại. Cậu nhảy đi.

– Daniel bước xuống bậc cuối cùng. Roscoe và Small theo ra tiễn. Chờ cho tàu chậm hơn chút nữa, nó nhảy ra, chạy thêm vài bước và ngã chúi xuống cạnh đường ray. Nhưng nó đứng lên ngay được, đưa tay vẫyRoscoe và Small cho họ yên tâm. Hai người vẫy lại. Qua hết con dốc, đoàn tầu tăng tốc độ rồi biến mất sau một chỗ ngặt. Daniel băng đồi đi về nhà.

Nó nhận thấy những lối mòn đã trở nên xa lạ. Mặc dầu nó đã lớn lên ở đây, đã chơi đùa ở đây và thông thuộc đến từng gốc cây ngọn cỏ. Nó nhớ lại lần đầu tiên theo thầy nó đi săn. Nó đã rất lấy làm kiêu hãnh khi trở về, tay xách một con thỏ.

Đắm mình trong suy tưởng, hai giờ đồng hồ trôi qua lúc nào không hay. Nó đã không chuẩn bị tinh thần để chịu đựng một cú sốc khi rẽ sang con đường dẫn về cái nơi đã một thời là nhà nó.

Nó lạnh người. Vạt đất trống trơn. Chỉ còn là vài khúc gỗ cháy nham nhở. Trong nắng sớm, không khí như sôi lên trên những mẩu tro tàn của căn nhà. Cạnh đó, chuồng súc vật vẫn nguyên vẹn nhưng hoàn toàn hoang lạnh. Nó hít một hơi thật sâu và thu hết can đảm bước vào cái chỗ trước kia là sân trước.

Có một tiếng động nặng nề sau lưng. Nó quay phắt lại. Con la chạy ra từ một bụi cây ven đường. Đôi mắt tròn, to của nó nhìn Daniel như dò hỏi.

Con la cất bước trước tiên. Nó chạy qua đường đến chỗ Daniel đứng và dí mũi vào Daniel như đánh hơi. Daniel tránh sang một bên, và con la bước qua sân trước, vào chuồng.

Daniel bước theo. Con la vục mũi vào đống cỏ. Daniel nhìn vào chiếc máng uống và thây khô rang. Nó đi ra giếng. Chiếc gàu vẫn còn treo ở đó. Nó bắt đầu nén bơm tay. Vài giây sau, một dòng nước chảy ra. Nó hứng lấy và mang về cho con la uống.

– Thế đấy, chú ngốc ạ, nước được bơm lên như thế. đấy. Uống đi chứ, nhìn cái gì?

Con la như mĩm cười khi Daniel dùng một nắm cỏ khô cọ răng cho nó. Đứng nhìn con la uống nước đến no nê, Deniel quay ra, nhìn lại cái chuồng một lần nữa, đoạn đi lên quả đồi nhỏ, nơi chôn cất cả gia đình. Nó nhìn những nấm mồ mới đắp, màu đất nâu còn tươi nguyên. Nó bỏ mũ, đầu trần đứng dưới nắng. Trong đời, chưa một lần nó dự lễ tang, bởi thế nó không biết phải cầu nguyện như thế nào. Nó chỉ nhớ bài hát ru của mẹ thuở nó còn thơ. Nó hát lên trầm trầm:

Dưới vòm trời yên ả Trong giấc mộng say nồng Con cầu xin đức Chúa Hãy cứu rỗi linh hồn Của con và ba má,

Của chị và của anh,

Của em con, tất cả...

Nó nghe thoang thoảng trong gió lời ru của mẹ nó, và oà lên khóc. Nước mắt tuôn ra, nhỏ xuống những nấm mồ. Một lúc sau, nước mắt ngừng chảy, nhưng nó vẫn đứng bất động như một bức tượng vô hồn. Những cây thập tự gỗ như khoan xoáy vào óc nó. Nó cảm thấy đau đớn dữ dội. Bỗng nhiên cơn đau biến mất. Nó nhắm mắt lại một lát. Nó đã biết cần phải làm gì.

Nó lẳng lặng tìm đến cái lều mà thầy nó vẫn dùng làm chỗ nấu rượu. Nồi đun ống đồng, bình sứ vẫn nguyên vẹn, tựa hồ chưa có chuyện gì xảy ra. Trong Lều tối om, chỉ có một tia sáng mảnh xuyên qua cánh cửa hé mở. Nó với tay lên tầng giá trên cùng và tìm thây cái vật nó đang cần tìm. Đó là khẩu súng hai nòng bọc trong tấm vải nhựa và một hộp đạn ở liền đó. Nó lôi tất ra ngoài sân và bỏ tấm vải nhựa bọc khẩu súng ra. Khẩu súng đã được lau chùi bóng lộn. Nó kéo cả hai quy lát và bóp thử. Cò súng nẩy ngon lành. Thầy nó luôn bảo quản súng đúng bài bản. Nó khui tiếp hộp đạn. Đầy nguyên.

Nó để khẩu súng lên chiếc ghế băng và lại quay vào lều. Lần này nó trở ra với một bộ cưa sắt và giũa. Nó cẩn thận kẹp khẩu súng vào ê-tô gắn trên chiếc ghế, từ từ cưa bỏ một phần tư nòng súng. Xong, nó dùng giũa lướt trơn cạnh rồi lấy dẻ tẩm dầu xoa đều lên vệt cắt. Nó dùng giẻ khô lau lại một lượt nữa và giơ khẩu súng ra. Kể cả báng gỗ khẩu súng chỉ còn lại không đầy hai bộ chiều dài.

Nó để khẩu súng xuống và lần lượt đặt từng chiếc bình một lên bờ rào. Cả thảy có mười bình, mỗi bình cách nhau hai bộ. Nó nạp hai viên vào ổ đạn và đứng ra xa dãy bình chừng năm bộ. Ép chặt khẩu súng vào thắt lưng, nó bóp cò. Tiếng súng nổ đinh tai. Nó bước tới dãy bình xem vệt đạn. Trượt cả hai. Chiếc bình nó ngắm bắn không hề sứt mẻ. Nó đánh mắt ra gốc cây phía sau. Đạn găm vào đấy. Ăn lên cao và sang trái. Gốc cây cách chiếc bình vài bộ.

Như vậy, nó phải tiến lại gần mục tiêu hơn mà nổ thì mới chắc ăn.

Nó tiến thật từ từ. Chả đi đâu mà vội. Nó còn cả buổi chiều. Chỉnh xong súng thì hộp đạn chỉ còn lại đúng bốn viên. Nó nạp hai viên vào súng và cho hai viên vào túi.

Mặt trời bắt đầu ngả về tây khi nó bước ra lối mòn. Nó đi qua dãy mồ, không đứng lại mà bước thẳng đến chuồng súc vật. Con la vẫn đứng chờ nó ở đó.

Nó gỡ bộ cương trên tường xuống. Con la nhìn nó hoài nghi.

– Nào, chú ngốc, - Daniel nói, - đi với tao một lần này nữa rồi chúng ta chia tay.

Ngày hôm đó, gã da đen Jackson bắt đầu công việc quét dọn cửa hiệu của Fitch vào lúc bảy giờ sáng. Gã không để ý đến người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế băng bên kia đường. Hình như hắn ta đang ngủ gật với chiếc mũ kéo sụp xuống tận mắt để che nắng sớm. Thậm chí con la già được buộc ở gốc cây bên cạnh cũng chẳng bõ nhìn lại lần hai.

Lát sau Harry, kế toán trưởng, bước vào cửa hiệu và kéo hết màn che các tủ kính trưng bày lên. Gã vừa kết thúc việc đó thì Fitch tới. Gã ngước nhìn đồng hồ treo tường. Đúng tám giờ. Fitch luôn là người chính xác tuyệt đôi.

Sáng hôm ấy Fitch tỏ ra xởi lởi.

– Chào Harrv, mọi việc ổn cả chứ?

Gã kế toán nhún nhảy.

– Dạ, ổn cả, thưa ông Fitch.

Fitch cười lúc cúc rồi đi vào. Harry bám gót theo sau.

– Tôi đã cho đóng hộp chỗ cà phê nọ. Ông có muôn tôi bày bán không?

Fitch gật đầu.

– Giá bao nhiêu ạ?

– Ba đôla mốt, Harry ạ. Như vậy là phải. Hiện thứ đó vẩn còn được khách, mặc dầu chúng ta chỉ ăn có hai xen mỗi hộp thôi.

– Tôi sẽ thu xếp ngav.

Fitch đi vào văn phòng của mình nằm ở phía sau cửa hiệu khi Harry quát Jackson đưa cà phê hộp từ hầm chứa lên.

Bên kia phố, người đàn ông mang dáng dấp một tá điền từ đầu đến chân, đứng lên. Anh ta quan sát dãy phố một lượt. Phố khá vắng. Anh ta chậm rãi qua đường, chiếc áo khoác vắt ngang cánh tay, mũ vẫn sùm sụp che mắt. Anh ta bước vào cửa hiệu.

Từ sau bàn tính, Harry ngẩng lên. "Tôi có thể giúp gì ông?"

Người tá điền không nhìn gã. "Ông Fitch có đây không?"

– Ông ấy đang ở trong văn phòng.

– Cám ơn ông, - anh ta lịch sự nói và đi ngay ra phía sau cửa hiệu.

Sam Fitch, ngồi bên bàn viết, nhìn người tá điền bước vào.

– Chào anh bạn, - lão nói bằng cái giọng mời chào của một chủ hiệu. - Xin sẵn sàng phục vụ anh bạn. Anh bạn cần gì đây?

Người đàn ông đứng lại trước bàn Fitch. Anh ta bỏ mũ, nói:

– Ông biết tôi cần gì.

Mặt Sam Fitch tái dại. "Daniel!"

Daniel đứng yên.

– Tôi không nhận ra cậu. Cậu lớn nhanh quá, - Fitch nói.

Daniel nhìn thẳng vào mặt Fitch.

– Sao ông lại làm thế, ông Fitch?

– Làm cái gì cơ? - Fitch giả bộ ngạc nhiên. - Tôi không hiểu cậu muốn nói gì?

Mặt Daniel vẫn lạnh như tiền.

– Tôi nghĩ là ông hiểu. Chúng tôi đã làm gì ông để ông phải hạ sát cả nhà tôi?

– Tôi không hiểu cậu nói gì, - Fitch vẫn ngoan cố.

– Roscoe Craig chứng kiến điều đó. Ông ấy nấp sau đống cỏ. Ông ấy đã gặp tôi và kể hết với tôi.

Fitch nhìn trân trân vào Daniel. Lão thôi giả bộ ngạc nhiên, nhưng không thôi dối trá.

– Đây là một tai nạn, Daniel ạ. Cậu phải tin tôi. Chúng tôi đâu có ý định nổ súng.

– Kể cả việc sát hại thầy tôi ông cũng không có ý định, hẳn thế? Ông chỉ làm hiệu cho bọn đánh thuê bắn khi thầy tôi vừa bước ra thôi?

– Tôi cố ngăn chúng lại. Đó là điều tôi đã làm. Ngăn chúng lại. - Fitch trợn ngược mắt khi Daniel hất chiếc áo khoác ra, để lộ hai họng súng đen ngòm. Lão vẫn lải nhải trong khi sờ tay tìm khẩu súng ngắn trong ngăn kéo. - Tôi cố ngăn chúng lại nhưng chúng không nghe. Lúc đó chúng đã hoá điên cả lũ.

– Ông nói dối, ông Fitch ạ. - Giọng Daniel lạnh lùng như một lời tuyên án.

Fitch đã tóm được khẩu súng. Lão né sang một bên, khá nhanh nhẹn, so với cái xác phục phịch của mình, nhưng vẫn bị chậm so với tay cò của Daniel.

Phát bắn của khẩu súng hai nòng nổ như một tiếng sấm trong gian phòng chật hẹp. Hai viên đạn nổ ở cự li vài gang tay gần như bổ đôi xác Fitch từ ngực xuống tận rốn. Máu me cùng với các mẩu thịt nát của bộ phận nội tạng bắn vung vãi ra sàn nhà.

Daniel cứ đứng nguyên ngắm xác Fitch cho đến khi cảnh sát trưởng cùng một nhân viên của ông ta ập vào phòng.

Cảnh sát trưởng liếc nhìn đống thịt bầy nhầy rồi lại nhìn Daniel. Lão tra súng vào bao, chìa tay cho Daniel. "Tôi nghĩ cậu nên trao khẩu súng ấy cho tôi, Daniel ạ", lão nói.

Daniel từ từ quay sang phía lão.

– Ông cảnh sát trưởng, chính hắn đã giết cả nhà tôi.

– Đưa súng cho tôi, Daniel, - lão nhẹ nhàng lặp lại.

Daniel chậm rãi gật đầu. "Vâng, thưa ông".

Cảnh sát trưởng cầm lấy khẩu súng, trao cho nhân viên của lão và nói:

– Đi nào, Daniel.

Trước khi ra khỏi gian phòng, Daniel còn ngoái lại ngó Sam Fitch một lần nữa. Khi nó ngẩng đầu nhìn cảnh sát trưởng, trong đôi mắt của nó chứa chất một nỗi đắng cay tột cùng. "Ông cảnh sát trưởng, chẳng nhẽ trong thị trấn này không còn một ai chặn nổi bàn tay của chúng sao?"

Ông chánh án, từ hàng ghế quan toà uy nghi của mình, nhìn xuống bị cáo. Daniel đứng trước mặt ông, không ho he một tiếng.

– Daniel Boone Huggins, - chánh án khoan thai nói, - xét hoàn cảnh có thể giảm nhẹ tội, cái chết của cả nhà anh, tuổi vị thành niên của anh, và xét tình trạng tầm thù giết chóc hoành hành thị trấn này trong một năm qua nay đã kết thúc, toà tuyên phạt anh hai năm cải tạo, hoặc cho tới khi anh đến tuổi thành niên, tuỳ theo thời hạn nào kết thúc trước. Toà hi vọng rằng, ở trại cải tạo anh sẽ lao động và học hành chu chỉnh, tận dụng mọi cơ hội để trở thành một công dân hữu ích cho xã hội".

Ông đập hai tiếng mõ và đứng lên. "Tôi tuyên bố bế mạc phiên toà". Ông ta bước xuống khi cảnh sát trưởng đi tới chỗ Daniel. Lão lôi chiếc còng số tám ra. "Tôi rất tiếc, Daniel ạ. Toà bảo tôi phải sử dụng thứ này đối với các phạm nhân đã tuyên án".

Daniel nhìn lão, rồi chìa hai tay ra.

– Cậu không nổi nóng chứ, Daniel?

Nó lắc đầu. "Không hề. Tôi nổi nóng vì cớ gì mới được chứ". Mọi chuyện đã kết thúc. Giờ, tôi đã có thể quên được chúng".

Nhưng nó biết sẽ chẳng bao giờ quên nổi.