⚝ 9 ⚝
Nghe tiếng còi xe vọng vào qua cửa sổ. Daniel rời mắt khỏi tờ báo buổi sáng, ngẩng lên. "Xe tới rồi đấy."
– Em biết, - nàng nói.
Gã cạn nốt chỗ cà phê. "Anh đi nhé!"
– Anh có về ăn tối không?
– Chưa, biết được. Công việc ngập đầu em ạ. Biết thế này thì anh chẳng ký hợp đổng làm thêm với Nghiệp đoàn Vận tải ô tô nữa. Bọn anh phải soát lại từ đầu tất cả các nhu cầu cho vay, đã phát hiện ra nhiều khe hở trong quản lý và sử dụng công quỹ của họ. Anh phải chuẩn bị một bản khuyến cáo để trình bày trong phiên họp hội đổng quản trị vào ngày kia.
– Mười ngày gần đây, anh chỉ ăn tối với vợ có hai lần.
Gã nhìn nàng. "Anh biết vậy, nhưng không làm sao được. Anh có quá nhiều trách nhiệm phải gánh vác."
– Riêng trách nhiệm đối với em thì anh bỏ qua chứ gì?
– Thôi nào, Margaret. Em biết tính chất công việc của anh từ trước khi chúng mình cưới nhau cơ mà.
– Hồi đó anh đâu có tỏ ra bận rộn như bây giờ. Anh dành thời gian nhiều hơn cho bản thân mình. Và cho em.
– Hồi đó bọn anh đang đứng bên bờ vực thẳm vỡ nợ đấy.
– Và đồng tiền đã làm cho tình hình khá hơn?
– Chí ít chúng ta cũng đã thanh toán được các hoá đơn còn khất nợ, mua được một căn hộ ở Scarsdale, New York, đời sống của vợ chồng mình khá lên trông thấy, em không thấy sao?
– Ở đây em thấy hạnh phúc rồi, - nàng nói. - Chẳng cần phải chuyển đến New York làm gì.
– Anh đã giải thích điều này với em, - gã vẫn kiên nhẫn, - càng ngày anh càng phải đi sâu vào quản lý ngân quỹ. New York là nơi tập trung của đồng tiền. Bởi vậy mà bọn anh phải dời trụ sở của mình xuống gần với phố Wall(1).
(1) Phố của các tổ chức Tài chính, Ngân hàng lớn nhất nước Mỹ.
Nàng im lặng trong khi gã mặc áo vét.
– Em cố nghỉ ngơi đi, - gã dặn. - Tháng cuối cùng bao giờ cũng là tháng tồi tệ nhất. Sau khi đứa trẻ ra đời em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Nàng lắc đầu. "Trông em xấu xí lắm."
Gã vòng qua bàn, hôn nàng. "Em vẫn xinh như ngày chúng mình gặp nhau."
– Em sẽ không bao giờ lấy lại được hình thể như ngày xưa nữa.
Gã mỉm cười. "Em sẽ lấy lại được, đừng lo chuyện đó."
– Em sợ anh bồ bịch với một con bé nào đó, rồi nó cướp mất anh của em. - Nàng ngẩng nhìn gã.
– Anh đâu còn thời gian và cơ hội cho những chuyện giăng hoa.
– Hơn một tháng nay, buổi sáng tỉnh dậy, em thấy anh khang khác thế nào ấy. Em lạ gì anh.
– Ân ái xong, anh tắm một chầu nước lạnh là lại sảng khoái như thường.
– Thế một ngày anh phải tắm nước lạnh bao nhiêu lần như vậy?
Gã lắc đầu. "Anh sẽ làm gì với em đây?"
Nàng không đáp.
– Anh vẫn không thôi thèm khát em được, em biết mà.
– Em không thể dùng miệng để ân ái với anh được nữa. Dạo này, lúc nào em cũng thấy buồn nôn.
– Đừng nghĩ quẩn như vậy, em.
Những giọt nước mắt bắt đầu lăn tròn trên má nàng. "Em sợ. Em sắp mất anh. Em biết như vậy."
Gã nhẹ nhàng xốc Margaret đứng lên, hôn vào môi nàng. "Em sẽ không mất anh đâu." Tiếng còi xe hơi lại vang lên. "Muộn rồi, anh đi nhé?"
Nàng theo gã ra đến cửa. "Còn bữa tối thế nào?"
– Anh sẽ cố thu xếp, - gã nói. - Chiều nay anh gọi về cho em được không?
Nàng đứng trên khung cửa, nhìn gã đi ra. Tài xế mở cửa xe cho gã. Gã ngồi vào ghế sau. Đợi cho đến khi chiếc xe rẽ vào chỗ ngoặt cuối phố, nàng mới quay vào nhà.
Từ trong bếp, Mamie bước ra với chiếc làn trong tay:
– Tôi đi chợ đây, cô Huggins ạ. Cô có cần mua gì không?
– Không ạ, - Margaret đáp. - Tôi vẫn bình thường. Có lẽ tôi sẽ vào giường nghỉ một lát.
Xe chạy được một quãng, George, người tài xế, ngoảnh lại nói nới Daniel.
– Hình như chúng ta bị bám đuôi, ông Huggins ạ.
– Thật thế sao?
George liếc vào gương. "Đúng. Một chiếc Dodge màu xanh da trời. Có hai thằng đang ngồi ở ghế trước. Sáng nay, tôi vừa cho xe ra khỏi gara thì bị chúng bám luôn."
Daniel quay đầu lại. Đằng sau, xe cộ nườm nượp, gã chẳng nhìn thấy chiếc Dodge đâu cả.
– Sau chiếc xe thứ bảy, - George nói.
Giờ thì Daniel đã phát hiện ra chúng. Một chiếc xe chẳng có gì đặc biệt. Gã trông thấy hai người ngồi ở phía trước, nhưng không thể đoán nổi chúng là ai.
– Cậu có quen mặt thằng nào không? - Gã hỏi.
George lắc đầu. "Chưa bao giờ gặp chúng cả."
– Rời khỏi gara cậu tới thẳng nhà tôi chứ?
– Không, thưa ông. Tôi phải đến khách sạn chở ông Gibbsons tới văn phòng Nghiệp đoàn vận tải ô tô trước, sau đó mới đến đón ông.
Daniel gật đầu. Chiếc xe và tài xế là của họ. Dĩ nhiên George phải đón họ trước. Hoffa chỉ bố trí cho gã xe và tài xế khi nào có công chuyện thôi. "Theo cậu thì chúng là ai?"
– Tôi không rõ. Có thể đấy là bọn cớm. Chúng thường xài loại xe rẻ tiền này.
– Cậu có cho ông Gibbsons biết xe mình bị bám đuôi không?
– Không. Lúc đó tôi chưa dám chắc. Mãi sau khi đã thả ông ta xuống rồi mà chúng vẫn nhì nhằng chạy theo, tôi mới hiểu ra.
– Cậu có mang theo súng không? - Daniel hỏi.
– Không, thưa ông.
– Còn những ai biết cậu đón tôi sáng nay?
– Ai cũng biết cả. Hành trình của tài xế được yết lên bảng từ tối hôm trước.
Daniel ngoảnh nhìn lần nữa. Chiếc Dodge vẫn còn đó, cách họ chừng năm xe.
– Qua ngã tư trước mặt, cậu hãy rẽ vào con hẻm đầu tiên, dừng xe lại và nằm xuống.
George ngoái lại nhìn Daniel vào đúng lúc gã rút súng, cầm lăm lăm trong tay. "Ông cho là sẽ có đụng độ sao?"
Daniel lên đạn. "Tôi không nghĩ như vậy. Nhưng kinh nghiệm cho hay, tránh mạo hiểm thì vẫn hơn."
George xiết chặt vô lăng, cho xe lao qua ba dãy nhà nữa rồi ngoặt gấp sang phải.
– Dừng xe lại và nằm ngay xuống! - Daniel quát khẽ.
Chừng một phút sau, nhìn ra đường lớn, gã trông thấy chiếc Dodge đã kịp lộn lại và phóng qua.
– Xong, - Daniel buông một tiếng khổ. - Giờ hãy đưa tôi tới trụ sở. Khẩn trương vào.
Chiếc xe lao bắn đi. Daniel nhét trả khẩu súng vào bao.
– Lạy Chúa! - George lẩm bẩm.
– Cậu có phải đưa đón ai nữa không?
– Tôi được lệnh chờ ông cả ngày.
– Khỏi cần. Thả tôi xuống xong, cậu cứ cho xe về gara. Tới nơi cậu gọi điện ngay cho tôi, nói xem chúng còn bám theo nữa hay thôi.
George chợt nhìn vào gương chiếu hậu và thốt lên thất thanh. "Chúng kia rồi."
– Tôi đoán không sai, - Daniel nói. - Tôi thèm biết chúng cần cái gì quá. Cậu cứ bình tĩnh. Không còn gì đáng sợ nữa. Chúng sẽ không dùng vũ lực khống chế chúng ta đâu, bởi chúng tin rằng tôi và cậu có chạy lên mây cũng không thoát.
Chiếc xe dừng lại trước trụ sở hai tầng của Daniel. Gã leo thẳng lên văn phòng của mình coi như không có chuyện gì xảy ra. Cú điện thoại của George đến đúng lúc gã đang bới trong một đống giấy má.
– George đây, thưa ông Huggins. Tôi đang ở gara. Chúng không bám theo nữa.
– Được, cám ơn cậu.
– Ông còn cần tôi làm gì nữa không?
– Không, George ạ. Nếu có gì bất thường, tôi sẽ gọi lại cho cậu. Cám ơn lần nữa nhé. - Gã ấn một cái nút trên máy. Vài giây sau, Moses và Jack đã có mặt. -Sáng nay, một chiếc Dodge xanh da trời đã bám đuôi tớ suốt từ nhà tới đây. Nó đang đợi ngoài kia đấy.
– Cậu có biết chúng là ai không? - Moses lo lắng hỏi.
– Không hề. Cậu hãy bảo một ai đó ra ngoài, nhớ lấy số xe rồi gọi điện cho tụi bạn ở nha cảnh sát hỏi xem đấy là bọn nào.
– Tớ sẽ tự lo việc này, - Moses đáp gọn.
– Không được. Nếu chúng đã biết tớ, ắt phải biết cậu. Cậu hãy phái một nhân viên xoàng xĩnh ra thôi. Nhớ dặn anh ta đừng bị để tình nghi. Đảo qua, nhớ lấy số xe thế là xong.
– Ô kê, - Moses biến ra khỏi phòng.
Daniel quay sang Jack.
– Nếu bị chất vấn về công việc của khách hàng, chúng ta phải làm gì? - Gã hỏi.
– Nếu cuộc chất vấn được tiến hành chính đáng và
hợp pháp thì chúng ta không còn cách nào khác là phải trả lời.
– Còn các hồ sơ mà những người góp vốn đã chuyển giao?
– Nếu phải trình toà, ông nên nghiên cứu và cân nhắc cẩn thận.
Daniel gật đầu và nhìn trân trân xuống mặt bàn:
– Tốt hơn hết là chúng ta tập trung lại tất cả các tài liệu nhận được từ bên ngoài, rồi phân phát cho các công đoàn có liên quan. Tôi không muốn một tiểu tiết nào xen vào hồ sơ của chúng ta. Nội nhật đêm nay phải cố gắng làm cho xong việc đó.
– Ông đang giao cho chúng tôi một nhiệm vụ khá nan giải, - Jack nói. - Để hoàn thành hồ sơ, chúng tôi phải tận dụng tài liệu của bên ngoài.
– Tôi không thèm biết. Tôi không muốn tạo ra một cái cửa hậu để cho bọn chó đẻ sờ đến những người góp vốn của chúng ta. Anh hãy tẩu tán đống tài liệu đó đi. Ngày mai chúng ta bắt đầu làm việc với các cơ sở góp vốn tại văn phòng của họ. Điều này có bất tiện, song công việc phải được hoàn tất.
– Việc này cũng tốn kém đấy.
Daniel nhìn anh ta. "Anh thử gọi lên cho tôi biết một việc không tốn kém?"
Moses bước vào. "Chúng tớ phát hiện ra tung tích chiếc xe đó rồi. Chả phải phiền đến cảnh sát. Trên chiếc xe có môt hàng chữ to đùng. CHÍNH PHỦ HỢP CHỦNG QUỐC. GSA."
– Có thể lắm, - D.J. thú nhận. -
Daniel ngẩng đầu lên nhìn ông ta. "Cậu hỏi Dịch Vụ Thông dụng xem nó thuộc ban nào."
Moses nhấc điện thoại, quay số roàn roạt. Ông ta nói khẽ vào máy, đoạn quay sang Daniel. "Họ đang soát hộ chúng ta." Vài giây sau, ông nói tiếp, "Cám ơn, " và đặt máy xuông. "Ủy Ban Mc Clellan," Moses tuyên bố.
Tên gọi của nó là Ủy Ban Thanh Tra Các Hoạt Động Bất Hợp Pháp Trong Quản Lý Lao Động. "Ô-kê," Daniel gật đầu. "Chí ít chúng ta cũng đã biết mình đang có việc với ai. Chỉ có hai nghiệp đoàn đang được bọn này săn sóc. UAW và vận tải ô tô. Và bởi vì chúng ta không có một hợp đồng nào với UAW, nên chỉ còn lại Nghiệp đoàn vận tải ô tô thôi." Gã nhìn Jack. "Anh hãy lưu ý giấu ngay tài liệu của họ đi."