⚝ 8 ⚝
– Hai trăm nghìn đô la một tuần mới chỉ là khởi đầu, - Hoffa nói. - Dave Beck sẽ không sờ vào được đâu.
Daniel chỉ nhìn anh ta mà không bình luận.
– Tớ muốn cậu giúp đỡ các bang miền Trung gây quỹ trợ cấp hưu trí của mình, - Hoffa tiếp tục. - Bởi thế mà tớ cho gọi tụi đàn em của cậu tới đây.
Daniel liếc sang Moses và Jack Haney, cánh hẩu của gã, rồi nhìn vảo Bobby Holmes và Harold Gibbsons, đệ tử của Hoffa, lúc đố đang ngồi ở đầu kia gian phòng. "Chính xác ra thì cậu muốn gì ở chúng tớ?" Gã hỏi.
– Tớ muốn cậu dựng lên một hệ thống thật hoàn hảo để bọn tớ có thể quản lý ngân quỹ của mình vì lợi ích của các đoàn viên.
– Ai là kẻ sẽ sử dụng ngân quỹ này? - Daniel hỏi.
Hoffa trố mắt. "Tớ chứ còn ai vào đấy. Cả kho bạc như vậy thì tin được vào thằng nào bây giờ?"
Nét mặt Daniel vẫn không thay đổi. "Cậu sẽ gặp phải một vài rắc rối, mà chủ yếu là sự xung đột quyền lợi giữa cá nhân và công đoàn."
– Chả có rắc rối nào sất. Những gì có lợi cho tớ thì cũng có lợi cho công đoàn.
– Tớ không phản bác điều này, - Daniel nói. - Nhưng với những kẻ khác thì khó thuyết phục lắm.
– Đây là việc của cậu. Chúng tớ phải làm gì, hả?
– Cậu muốn tớ trả lời ngay bây giờ à?
– Bộ cậu tính để sang năm chắc? - Hoffa càu nhàu. - Gần một năm ky cóp mới có được số tiền ấy. Hơn mười triệu bạc nằm mốc ở nhà băng, nghĩ mà nẫu ruột.
– Cậu đang kẹt lắm hay sao mà cứ nhảy chồm chồm như vậy? - Daniel nheo mắt hỏi đùa.
Lần đẩu tiên Hoffa phá lên cười vui vẻ:
– Tốt hơn hết là cậu nên tin vào tớ. Chúng tớ hiện đang có vài dự án làm ăn béo bở.
– Những dự án nào vậy?
– Tớ có mấy thằng bạn cỡ bự ở Detroit. Chúng nó cần vay vốn và sẵn sàng chịu một lãi suất rất cao, bởi bọn này không dây được với ngân hàng.
Daniel gật gù, nhớ lại cuộc đàm đạo với Lansky tháng trước. Hắn có một quan hệ thật rộng rãi.
– Nghe có lý đấy. Tuy nhiên cậu phải đa dạng hoá vốn đầu tư của mình. Cứ để nguyên mà nhảy vào thì phiền đấy. Món bảo hiểm ô-kê chứ?
– Ô-kê, - Hoffa nói. - Bọn tớ chạy được một giấy phép mở đại lý độc quyền, bởi thế mọi việc đâu vào đấy cả.
– Tốt lắm. Giờ các cậu hãy cung cấp cho bọn tớ toàn bộ thông tin mà các cậu sẵn có, còn bọn tớ sẽ chuyển giao cho các cậu một kế hoạch khả thi vào giữa tuần này.
– Không chậm trễ chứ? - Hoffa hỏi.
– Chắc chắn là không.
Trên đường ra sân bay, Moses nhổm người lên hàng ghế trước, nói nhỏ với Daniel:
– Cậu có biết là Hoffa đã dối chúng ta không?
– Về chuyện gì?
– Hắn nói hắn có mười triệu nằm trong nhà băng, nhưng thực tế con số này là năm mươi triệu. Hắn đã lờ tịt một số địa phương lớn nằm dưới sự kiểm soát của hắn.
– Tớ cũng đoán ra điều đó, - Daniel nói.
Giọng Moses bỗng run run, gần như kinh hoàng:
– Sau ba năm chúng sẽ có hơn một tỷ đô la để tung hoành.
– Thế kia à?
– Chúng sẽ biến kho bạc này thành một bát quái trận đồ, khiến Lewis dù thần thông quảng đại tới đâu cũng không xâm nhập vào được.
– Mà thôi, chuyện tiền nong của chúng chẳng liên quan gì đến chúng ta cả, - Daniel nói.
– Có liên quan chứ. Chúng đã yêu cầu chúng ta nói với chúng phải làm gì với kho bạc ấy đấy thôi.
– Không, chúng không nói vậy. Chúng chỉ yêu cầu chúng ta khuyến cáo một quy trình đầu tư và bảo hộ số tiền đó vì quyền lợi của các đoàn viên thôi.
– Thực ra chúng đang chờ cậu cấp cho chúng một cái giấy phép ăn cắp.
– Chúng sẽ không nhận được cái đó từ tay tớ đâu. Chúng sẽ nhận đúng cái chúng yêu cầu.
– Cậu sẽ chẳng tránh được đâu, - Moses nói. - Nếu lâm nạn thế nào chúng cũng mò đến cậu cho mà xem.
– Ồ, hơi đâu mà lo chuyện đó vào lúc này, hở Moses?
– Nên liệu trước mọi khả năng thì vẫn hơn, - Moses nói với bộ mặt ảm đạm.
– Được thôi, - Daniel nhất trí. - Theo cậu chúng ta nên làm gì trước?
– Các bang miền Trung sẽ trả cho chúng ta đơn giá mười xen trên một thành viên. Nếu chúng ta đảm nhiệm luôn việc gây quỹ hưu trí, tớ nghĩ chúng sẽ trả thêm cho chúng ta mười xen nữa.
– Tớ e chúng ta không đủ sức giải quyết mọi vấn đề nẩy sinh trong đó.
– Chúng ta sẽ phải tuyển thêm người thôi. Dĩ nhiên, điều đó sẽ khiến chúng ta mất thêm một khoản tiền. Nhưng đây là một khoản mà suy cho cùng, chúng phải chịu chứ không phải chúng ta.
Daniel nhìn ông ta, gật đầu.
– Tớ sẽ phản đối. Cậu cứ thêm chi tiết này vào, coi như đây là một kiến nghị của chúng ta đối với chúng.
– Nếu không chấp nhận thì sao nhỉ?
– Thì chúng ta cứ làm phần việc của mình thôi. Dù có khoái nó hay không thì cũng vậy, tớ đã ký giao kèo với Jimmy Hoffa rồi, không thể hủy bỏ lời hứa của mình được. Phải biết giữ lấy chữ tín để làm ăn lâu dài.