← Quay lại trang sách

⚝ 11 ⚝

– Việc gây dựng công quỹ thành hay bại là phụ thuộc vào các nhà đầu tư tư nhân. Nếu không có sự tham gia của họ, chúng ta sẽ bị buộc tội đứng ra làm một chi nhánh trong đợt vận động của các công đoàn khổng lồ, nhằm nắm độc quyền tài chính. - Jack nói vẻ bệnh hoạn. - Điều này sẽ làm cho phố Wall nhìn nhận chúng ta dưới một góc độ khác. Ngay bây giờ, họ chưa hoàn toàn đồng tình với kế hoạch của chúng ta đâu.

– Mặc xác! Chúng nó nhìn nhận thế nào thì việc quái gì đến chúng ta?

– Ông không thể phát biểu như vậy được, - Jack tiếp. - Không có sự hậu thuẫn của họ, chúng ta sẽ không xúc tiến nổi một việc gì. Ông phải được mời vào câu lạc bộ của họ, mà cái giấy mời này thì không đơn giản mua được bằng tiền. Nếu chỉ có sự hùn vốn của UMW và Nghiệp đoàn Vận tải ô tô thôi thì chúng ta cũng chưa đủ điều kiện để triển khai doanh nghiệp. Phố Wall không chống lại chúng ta, chỉ có điều, theo họ, chúng ta phải có một nguồn vốn vững chắc hơn để khởi đầu. Họ chỉ công nhận chúng ta khi chúng ta có ít nhất năm chục nghìn cổ đông với mức đầu tư tối thiểu.

– Để đạt được con số đó, chúng ta phải mất ít nhất sáu đến mười tháng. Tung giây cáo bạch, nhận phúc đáp, bán cổ phần. Tôi không muốn phải chờ lâu như vậy.

– Tôi không biết một cách nào khác có thể rút ngắn thời hạn này, - Jack nói.

Cho đến phút đó Moses mới lên tiếng. "Tôi đã có cách. - Ông quay sang Jack. - Anh không làm việc với chúng tôi từ cái thời Dan Lớn chu du khắp nước thu nạp hội viên cho CALL nên không biết. Ông ấy là một người chào hàng khéo léo nhất hành tinh này. Công chúng mến ông ta lắm. Ông ta là của họ."

Daniel nhìn Moses. "Tớ không biết. Đây là một việc hoàn toàn khác."

– Cũng thế thôi, Dan Lớn ạ. Cậu phải tới những nơi mà công chúng đã từng bị cậu chinh phục. Cứ tiếp xúc, trao đổi với họ, họ sẽ lại mở cờ gióng trống, mở luôn cả hầu bao mà ùa theo cậu thôi.

– Làm thế cũng chưa rút ngắn được bao nhiêu thời gian, - Daniel nói.

– Tớ sẽ chuẩn bị cho cậu chu đáo. Nội nhật hai tháng, cuộc hành trình của cậu sẽ khép kín Hợp Chủng Quốc. Ở đâu chúng ta cũng có bạn bè. Vả để cho công việc trơn tru, cậu chỉ cần hứa đấm mõm cho tụi lãnh đạo các công đoàn cơ sở một ít hoa hồng bằng trái phiếu là xong.

Daniel suy nghĩ một lát. "Cậu lên chương trình trong bao lâu?"

– Giữa tuần sau cậu đã có thể khăn gói lên đường. Hai tháng sau cậu sẽ trở về với một lượng cổ đông đủ làm cho chúng ta hạnh phúc.

– Tớ phải có mặt ở nhà vào trung tuần tháng sau, -Daniel nói. - Margaret sắp đến kỳ ở cữ.

– Tớ sẽ bố trí lịch trình cho khớp, cậu khỏi lo.

– Ô-kê! Cậu hãy bắt tay vào việc ngay đi nhé. - Gã nhìn đồng hồ. Đã hơn bảy giờ tối. Tớ phải về. Hôm nay tớ trót hứa với Margaret sẽ không trễ bửa tối.

Có hai người đàn ông đang đợi gã trong tiền sảnh trụ sở. Gâ nhận ra một người là vệ sĩ của Lansky, đứa tóc vàng, cao lớn, đã ra phi trường Miami đón gã.

– Thưa ông Huggins, - đứa tóc vàng lịch sự nói. - Chủ tôi cần gặp ông chút xíu ạ.

– Tốt thôi, - Daniel đáp. - Hãy nói với ông ấy gọi điện về nhà riêng cho tôi để thỏa thuận thời gian.

– Ông ấy muốn gặp ông ngay bây giờ, hắn vẫn khăng khăng.

– Tôi đã trễ bữa tối rồi. Vợ tôi đang đợi ở nhà.

– Chủ tôi cũng vậy, - hắn lạnh lùng nói.

Daniel nhìn hắn. "Ông ấy sẽ phải chờ dịp khác thôi."

– Ông ấy không có thói quen đó.

Daniel liếc xuống và trông thấy một họng súng nổi

cộm trong túi hắn, rõ là đang chĩa vào gã chứ chẳng đi đâu khác. Gã cười. "Tôi cũng đoán vậy."

– Xe Cunga chúng tôi chờ ông ở bên ngoài, - đứa kia nói, dẫn Daniel ra một chiếc xe hòm đen bóng đậu trước cửa trụ sở. Tài xế đã sẵn sàng sau vô lăng. Hai tên hung thần ngồi vào ghế sau, kẹp hai bên Daniel. - Tới! - Chúng quát khẽ và chiếc xe lao ra lòng đường.

Daniel ngoảnh lại phía sau. Chiếc Dodge mui kín, màu xanh da trời cũng bắt đầu lăn bánh. Gã quay sang đứa tóc vàng. "Ông L. sẽ không được hài lòng về chuyện này đâu. Các cậu đang rước voi về giày mả tổ đấy."

– Ông đang nói tới chuyện gì?- Hắn hỏi.

– Cậu hãy nhìn phía sau. Chiếc Dodge xanh đeo nhãn chính phủ kia là của FBI đấy. Mấy tuần nay chúng không rời tôi nửa bước.

Hắn nhìn gã, rồi nhìn tài xế. "Cắt đuôi ngay lập tức.",

– Vô ích thôi, - Daniel nói. - Họ đã nắm được số xe của các cậu. Các cậu có tài thánh thì cũng chỉ giữ được một phút là sẽ bị lộ tẩy tọa độ.

Đứa tóc vàng hoang mang.

– Tôi nghĩ tốt hơn hết là cậu gọi về cho ông Lansky, trình bày sự cố xem ông ấy quyết định ra sao.

– Đúng đấy. Đỗ lại trước cửa hiệu thuốc kia nhé.

Hắn bước ra ngoài khi chiếc xe dừng hẳn. "Cứ đợi đây cùng với ông Huggins," hắn dặn đứa ngồi cạnh Daniel, đoạn bước vội vào cửa hiệu. Vài phút sau hắn trở ra và chui vào xe, nhìn Daniel với vẻ bất tiện:

– Ông Lansky bảo chúng tôi chở ông về nhà.

– Đấy mới là một hành động tế nhị và thông minh.

– Ông ấy nói sẽ gọi điện cho ông vào đêm nay.

– Tôi sẽ chờ, - Daniel đáp.

Mười lăm phút sau, chiếc xe đỗ xịch lại. Gã đàng hoàng bước ra, không quên cám ơn đứa tóc vàng đã chở gã về tận nhà.

Hắn hầm hầm gật đầu.

Daniel nhoẻn cười. Đột nhiên, vẫn nguyên nụ cười trên môi, gã chĩa khẩu súng ngắn, không biết đã nhẩy vào tay từ lúc nào, vào giữa mặt đứa tóc vàng. "Lần sau nếu còn đến tìm tao," gã nói nhẹ nhàng, và vẫn mỉm cười, "tốt hơn hết là mày hãy nổ súng trước. Bởi vì cái phút tao trông thấy mặt mày cũng là cái phút mày về chầu ông vải. Mày cứ nói lại với ông Lansky như vậy hộ tao."

Khẩu súng biến mất khi gã đóng rầm cửa xe và, không ngoái nhìn chúng, gã đi thẳng vào nhà.

Chuông điện thoại đổ khi hai vợ chồng vừa ngồi vào bàn ăn. Mamie cầm máy. "Có một ông Miami nào đó cần nói chuyện với anh."

Daniel ngẩng nhìn bà. "Hãy nói với ông ta là tôi đang ăn tối. Một giờ nữa gọi lại."

Margaret nhìn chồng:

– Miami là ai?

– Lansky, - Daniel vừa cắt miếng bò thăn vừa đáp.

– Tại sao ông ta lại phải dùng mật danh?

Gã nhún vai.

– Ông ta cần gì?

– Đòi một cái hợp pháp nhưng quá đáng.

– Em không hiểu, - nàng cau mặt bối rối.

– Nghe tin bọn anh sắp mở một quỹ hỗn hợp, ông ta muốn xí phần.

– Anh có chấp nhận không?

– Không.

– Thì nói với người ta như vậy.

Daniel cố kìm lại để không bật cười.

– Đâu có dễ nói "Không" với cha này.

Margaret im lặng một lúc. "Daniel, anh đang gặp nguy hiểm có phải không?"

– Không.

– Em đã đọc về ông Lansky này trên báo, - nàng nói. - Ông ta là một găngxtơ.

– Đấy là người ta nói vậy.

– Thế anh còn giao dịch với ông ta làm gì?

– Công việc của anh hoàn toàn hợp pháp. Còn chuyện ông ta là ai thì can dự gì đến anh.

– Nếu ở địa vị anh, em đã tránh xa ông ta.

Gã mỉm cười với nàng. "Anh cũng có ý định đó." Nhai nốt miếng thịt, gã gạt chiếc đĩa ra một bên. "Ngon quá."

Nàng nặng nề đứng lên. "Anh cứ vào phòng khách ngồi nghỉ, em sẽ mang cà phê lên."

Gã với tay qua bàn, xoa lên bụng nàng. "Còn bao lâu nữa?"

– Tám tuần, bác sĩ bảo vậy.

– Em đã cân chưa?

– Không nặng thêm một gam.

– Tốt lắm, - gã nói và bỏ vào phòng khách, cắp theo chai whiskey. - Mang cả nước lọc cho anh nữa nhé.

Khi nàng mang cà phê tới ly whiskey trong tay gã đã vơi đi một nửa.

– Từ tuần tới anh sẽ phải tiến hành một loạt cuộc gặp mặt khắp trong toàn quốc.

Nàng ngạc nhiên. "Về vấn đề gì thế?"

– Anh phải quảng cáo quỹ hỗn hợp cho các công đoàn và các địa phương biết để họ ủng hộ.

– Sao anh lại phải làm việc này? Moses và Jack đi đâu?

– Họ không kham nổi. Quần chúng chỉ tin anh và theo anh thôi.

– Anh đi mất bao lâu?

– Anh sẽ cố gắng lên một lịch trình sao cho có thể trở về trước khi đứa trẻ chào đời.

Nàng bỗng nổi cáu. "Giỏi nhỉ. Anh chăm lo cho vợ con đến thế là cùng."

– Em lo ngại chuyện gì mới được chứ? Anh đã nói là anh sẽ có mặt ở nhà trước lúc em sinh nở kia mà.

– Vậy chứ em làm gì trong lúc anh lông nhông ngoài đường hay hoa chân múa tay ở một nơi nào đó? Ngồi một chỗ, ôm bụng đợi hay sao?

– Công việc nó phải thế, - gã càu nhàu. - Em cứ hành động như một đứa trẻ là cớ làm sao?

– Em mới mười bảy tuổi thật, nhưng em không hành động như một đứa trẻ, - nàng nói bằng một giọng cay cú. - Em hành động như một người đàn bà sắp đến kỳ ở cữ, muốn chồng mình luôn ở bên cạnh, thế thôi.

Gã nhìn nàng, ừ nhỉ, gã quên khuấy đi mất. Nàng mười bảy. Gã năm mươi sáu. Không thể bắc nổi một chiếc cầu nào qua cái vực thẳm thời gian đó. Gã cầm lấy tay nàng:

– Anh xin lỗi, Margaret. Nếu có một ai đó đủ khả năng làm việc này thì anh đã ở nhà với em. Nhưng em hiểu cho, anh phải đi, vì phi anh ra, không ai đảm đương nổi.

Chuông điện thoại lại đổ. Margaret rút tay mình ra khỏi tay gã. "Cánh hẩu nhà anh đấy, ông Miami Lansky Găngxtơ, " nàng vẫn rỉa rói. "Anh ra mà trả lời lấy. Phi anh ra không ai nói chuyện với ông ta nổi đâu."