← Quay lại trang sách

⚝ 12 ⚝

– Ông còn nhớ lần trước chúng ta gặp nhau ở đâu không? - Lansky hỏi.

– Nhớ.

– Ông có thể tới đó mà không bị bám đuôi chứ?

– Tôi sẽ cố. Vạn nhất không rũ chúng ra được, tôi sẽ quay về để không lộ địa điểm.

– Tôi cần gặp ông gấp.

– Ông sẽ có mặt ở đó trong bao lâu.

– Hai giờ.

– Được.

– Nếu có trục trặc, ông hãy gọi điện về Florida cho tôi vào sáng mai nhé. Cứ dùng điện thoại công cộng.

– Được.

Daniel đặt máy xuống và quay vào phòng khách,

– Anh phải đi bây giờ, - gã nói.

Margaret nhìn gã lo âu. "Em sợ."

– Đừng. Anh có chút việc thôi mà.

Gã bước lại phía cửa sổ và nhìn ra ngoài. Trời đã tối, nhưng chiếc Dodge mui kín vẫn đậu nguyên ở đây, ngay dưới chùm sáng của một tán đèn đường. Gã chịu không hiểu tại sao. Rõ ràng chúng muốn cho gã biết gã đang bị theo dõi, nếu không thì dại gì mà đỗ xe ngay trước mũi gã thế kia. Trò này giống một sự đe doạ nhiều hơn.

Chuông điện thoại kêu. Lần này là Hoffa, gọi từ Detroit.

– Cậu nói không sai, - Hoffa mở đầu. - Ủy ban Mc Clellan vừa đến thăm tớ hôm nay xong.

– Chúng cần gì thế?

– Sục mũi vào hồ sơ của tớ, nhưng chẳng tìm thấy gì cả. Tớ đuổi chúng chạy rồi.

– Chúng là ai thế?

– Một thằng nhãi nhép, tên Bobby Kennedy, tự xưng là trưởng nhóm luật sư. Thằng cha thộn hết chỗ nói. Hắn cắp theo hai đầy tớ, chẳng hiểu để làm gì. - Hoffa dừng lại. - Chúng còn bám đít cậu nữa không?

– Chúng đang đậu chình ình trước cửa đây.

– Cậu nghĩ thế nào? - Hoffa hỏi.

– Chúng săn thôi. Còn săn cái gì thì chính chúng cũng chưa biết. Chúng đang chờ chúng ta sơ hở để chộp lấy một bằng chứng cho có cớ khởi án đây mà.

– Tớ đã làm theo lời khuyên của cậu. Luật sư của tớ khuyên tớ ngồi yên và không hở ra với chúng bất cứ điều gì trừ phi có trát tới hầu tòa. Thậm chí trong trường hợp đó, anh ta cũng đã có cách ngáng chân chúng.

Daniel suy nghĩ một thoáng. "Tớ nghĩ vào lúc này, sáng kiến quỹ hỗn hợp của tớ quan trọng hơn bao giờ hết. Đó là dự án hoàn toàn trong sáng, chúng nó có muốn chọc vào phá bĩnh cũng không xong."

– Một lời đồn từ Florida nói rằng nó cũng chẳng sạch sẽ gì lắm đâu. Tụi nó muốn có một chân trong đó nhưng cậu chưa chịu.

– Đúng vậy, tớ sẽ phải gạt chúng ra.

– Chúng chơi rắn lắm, - Hoffa nói.

– Còn tụi mình thì không à? - Daniel cười khà khà.

– Nếu có gì nguy khốn, cậu cứ hô lên nhé.

– Mình chỉ sợ không kịp hô thôi.

– Cậu phải thật thận trọng, - Hoffa nói. - May mắn nhé.

– Cám ơn.

Daniel đứng lặng bên máy điện thoại, mãi sau gã quyết định gọi về nhà riêng cho Moses.

– Cậu hãy đánh xe tới và đậu vào con phố đằng sau nhà tớ.

– Có chuyện gì thế?

– Chẳng có gì đáng ngại cả. Tớ phải ra khỏi nhà thật êm, sao cho không bị mấy con chó săn trước cửa đánh hơi thấy.

– Tớ sẽ có mặt sau mười lăm phút.

Daniel quay trở vào phòng khách. Margaret đang ngồi trên đi văng.

– Mười lăm phút nữa Moses sẽ tới đón anh. Anh phải rời khỏi đây bằng cửa hậu, băng qua sân nhà láng giềng để ra con phố đằng sau.

– Sao anh không ra bằng cửa tiền?

– Có vài đứa thuộc Ủy Ban Lao Động Thượng Viện đang lởn vởn ngoài kia. Chúng giám sát anh suốt mấy tuần nay. Anh không muốn để lộ cho chúng biết anh đi đâu.

Nàng im lặng nhìn gã đổ rượu vào ly. Chờ cho gã uống xong nàng mới hỏi:

– Sao anh không cho em biết về bọn nó từ trước?

– Anh không muốn làm em lo lắng. Vả lại, chuyện này đâu có gì quan trọng.

– Anh bảo không quan trọng à? Anh muốn em nghĩ như vậy chứ gì? Anh cứ kè kè khẩu súng bên hông suốt ngày đêm cũng là chuyện vặt? Anh hy vọng em nghĩ gì? Em đang điên đầu lên khi cảm thấy tính mạng của anh đang bị đe doạ mà em thì không hề biết mối nguy hiểm từ đâu tới và tại sao.

– Có bao giờ anh rời khẩu súng ra đâu.

– D.J cũng nói với em như vậy, nhưng em thừa biết anh ta chỉ cốt làm cho em vững dạ thôi.

– Em có thể tin lời D.J. Đây chỉ là một thói quen của anh. Ngày trước, có một lần anh bị bắt cóc. Bọn khủng bố tra tấn chán rồi nhét anh vào một cái xe ba ngày ròng, sau đó đạp anh xuống một cung đường hoang vắng, giữa một trận bão đêm lạnh thấu xương. Từ đó anh phát nguyện rằng sẽ không bao giờ để điều ấy lặp lại nữa.

– Anh đi gặp Lansky à?

Gã gật đầu.

– Có nguy hiểm lắm không?

– Không. Bọn anh có chút công việc cần bàn thôi.

– Anh đi trong bao lâu?

Gã nhìn đồng hồ. Đã gần mười giờ đêm. "Chóng thôi, anh sẽ về trước nửa đêm. Nếu trễ, anh sẽ gọi về cho em."

– Em sẽ thức chờ anh.

Gã mỉm cười, cúi xuống hôn lên má nàng. "Em đừng lo, Margaret. Anh sẽ không làm sao đâu."

Moses lùi xe vào bãi đỗ sau nhà kho.

– Cậu có cần tớ cùng đi không?

Daniel lắc đầu. "Không. Cứ ngồi trong xe đợi tớ."

Gã leo lên cầu thang và gõ vào cánh cửa sắt. vẫn người đàn ông hộ pháp lần trước dẫn gã vào bên trong. Và cũng như lần trước, họ phải đi qua hai gian phòng công việc tất bật mới tới được chỗ Lansky ngồi.

Thằng vệ sĩ tóc vàng chặn Daniel lại. "Ông có mang theo vũ khí không?" Hắn lạnh lùng hỏi.

– Không. Tôi không mang súng khi đến thăm một người bạn.

Hắn ngoái nhìn Lansky như dò hỏi.

– Nếu ông ta nói không mang súng thì nghĩa là không mang súng, - Lansky nhẹ nhàng đáp.

Thằng vệ sĩ gật đầu rồi bất ngờ tống một cú đấm vào bụng Daniel. Gã hự lên một tiếng, gập đôi người lại, cảm thấy lòng ruột trào lên tận miệng và sắp ói mửa đến nơi. Gã giữ nguyên tư thế ấy, cố thở thật chậm để kìm cơn đau đồng thời chế áp trạng thái buồn nôn. Sau chừng nửa phút, thấy đã đỡ, gã đứng thẳng dậy.

Lansky nở một nụ cười nửa miệng:

– Thằng em tôi không ưa bị dí súng vào mặt.

– Tôi không trách cứ gì anh ta, - Daniel nói.

Gã làm một cử động như thể vòng tránh thằng vệ sĩ để đến bàn Lansky. Thằng vệ sĩ quay mặt nhìn theo, và như vậy hắn chẳng bao giờ trông thấy nắm đấm búa tạ của Daniel vung lên gần như là từ dưới sàn nhà. Daniel cảm thấy một đợt sóng khoan khoái, rần rật chạy dọc theo cánh tay khi cú đấm móc sở trường của mình dính đúng vào hàm thằng vệ sĩ, tung ngửa hắn lên không trung rồi ném bịch vào góc phòng như một cái bao tải. Những chiếc răng gãy băm nát môi dưới, máu mồm, máu mũi hộc ra, cặp mắt trắng dã ngây dại, còn cái cằm thì hình như chỉ được dính tạm vào mặt hắn, lủng lẳng như sắp rụng.

Daniel thoáng nhìn hắn rồi quay lại Lansky:

– Tôi cũng không muốn bị dí súng vào mặt đâu, - gã nói, giọng tỉnh khô như không có chuyện gì xảy ra.

Lansky nhìn gã chằm chằm, đoạn liếc xuống thằng vệ sĩ:

– Mang ra ngoài mà rửa ráy cho nó, - ông ta ra hiệu cho hai người nữa đang đứng như trời trồng ở cửa phòng.

– Nếu là ông, tôi đã cho gọi bác sĩ, - Daniel nói. - Chú em của ông có cái hàm bằng thuỷ tinh hay sao chứ. Tôi có cảm giác nó bị vỡ ba chỗ là ít.

Gã bước lại cái ghế đối diện Lansky.

– Tôi ngồi được chứ?

Lansky lặng lẽ gật đầu. Hai người không nói gì với nhau cho đến khi còn lại một mình trong gian phòng đóng kín.

– Thế này là thế nào? - Daniel hỏi.

– Tớ xin lỗi, - Lansky nói. - Cậu thông cảm, tớ phải để cho hắn thử sức mình một chút.

Daniel lắc đầu. "Hắn chẳng chứng minh được cái gì cả."

– Hắn đã chứng minh được rằng hắn không xứng đáng phục vụ tớ. Tớ không cần thứ vệ sĩ hàm thuỷ tinh.

Daniel cười xoà, nhưng lấy lại vẻ nghiêm túc ngay lập tức:

– Đùa tếu vậy đủ rồi. Cậu cần gặp tớ có việc gì đấy?

Lansky không úp mở:

– Tớ muôn bàn thêm với cậu về quỹ hỗn hợp. Tớ rất buồn vì cậu đã không màng đến tớ.

– Như vậy là đúng chứ sao.

– Tớ muốn có một chân trong đó.

– Điều này không nằm trong thoả thuận giữa hai chúng ta.

– Tớ biết, - Lansky đáp. - Nhưng tớ đã nói với cậu, tớ muốn có một chân trong đó.

– Ông Lansky, - gã đổi cách xưng hô. - Để tôi giải thích cho ông rõ. Sở dĩ tôi không mời ông tham gia bởi vì tôi không muốn có tên ông trong đó. Đây là một dự án hoàn toàn trong sạch.

– Ông ngây thơ lắm. Ông đang tự chuốc vạ vào thân đấy. Chúng tôi lấy mạng ông dễ như trở bàn tay, ông không biết à? - Lansky bật ngón tay đánh tách.

Daniel cười nhạt. "Vậy thì ông được cái gì? Cả quỹ hỗn hợp lẫn doanh nghiệp mà chúng ta đang điều hành đều sẽ đi tong."

– Ông có một người vợ đang mang thai và một đứa con đang ngồi trên ghế nhà trường.

– Tôi muốn hỏi ông thu được cái gì qua những hành động khủng bố đó? - Daniel điềm đạm hỏi. - Rồi nữa, ông hy vọng sẽ được toàn mạng khi lẩn vào sống trong bóng tối, dưới sự bảo vệ của những cái hàm thuỷ tinh kia sao? Chắc ông quên mất rằng mỗi người bán hàng, mỗi anh thợ điện, thợ đường dây... đều đeo trên ngực áo chiếc phù hiệu công đoàn. Họ đông tới hai mươi triệu, và chỉ cần tôi nói một lời thôi thì dù ông đi đến đâu trên thánh địa này cũng không thoát khỏi một tai nạn ngẫu nhiên.

Lansky im lặng nhìn Daniel. Thấy gã đứng lên, ông ta nói:

– Trong vụ này không chỉ có mình tôi. Tôi sẽ rất khó ăn nói với các đồng sự.

Daniel nhìn xuống ông ta. "Ông nói tiếng Do Thái?"

Lansky gật đầu.

– Nhiều năm trước, hồi tôi còn học ở trường công đoàn New York tôi có biết vài câu châm ngôn. Đây là một trong số đó. Ông hãy nói với các đồng sự của mình rằng tôi là shabbos goy. Rằng tôi là người duy nhất giữ được uy tín và tính hợp pháp của phong trào công đoàn trong mắt công chúng. Và ông hẳn không muốn ép uổng tôi bởi vì làm như vậy là tham đĩa bỏ mâm, lợi bất cập hại.

– Tôi không biết họ có chịu cho không.

– Nếu không thì cả hai chúng ta đều sẽ rất lấy làm tiếc.

Lansky nhìn gã trầm tư. Cuốỉ cùng, ông ta nở một nụ cười. "Cậu có tin cậu không phải là Daniel Webster không?"