← Quay lại trang sách

HÔM NAY

Không phải tháng Mười trong lành và ngọt lịm ùa vào ngực tôi. Xung quanh chúng tôi, núi đồi Virginia ngả sang các sắc màu vàng óng và cháy nắng da cam của thảm lá thu rụng sớm và những chiếc lá úa phất phơ trên cành. Chúng tôi băng qua quả đồi.

Tới rồi, - tôi nói.

Christina tấp xe vào vệ đường cao tốc rồi nhìn tôi.

– Anh đã nhất quyết chưa đấy?

– Đã. Anh thầm hứa với mình sẽ quay lại đây trước lúc về nhà. - Tôi nhoài người ra ghế sau cầm lấy cái

túi ngủ. - Anh đã gieo hoa ở đó, - tôi nói rồi nhảy ra khỏi xe.

– Tám giờ sáng mai em sẽ tới đón anh. Nhớ đừng có muộn. Anh đã hứa với mẹ sẽ về dự đám cưới của bà rồi đấy.

Mẹ tôi và Jack sẽ làm lễ thành hôn vào tối mai ở nhà tôi. Thẩm phán Paul Gitlin, người đỡ đầu của Jack thuở ông ta mới vào nghề, sẽ từ New York đáp máy bay xuống để chủ trì buổi lễ.

– Anh sẽ đúng hẹn, - tôi nói, lẳng cái túi ngủ qua vai.

– Anh có đủ các vật dụng cần thiết chưa?

Tôi nhoẻn cười. "Anh đã có cái bàn chải răng. Chỉ một đêm thôi mà, Christina."

Đợi cho đến lúc chiếc Rolls biến mất vào sườn đồi bên kia tôi mới băng đường, nhảy phốc qua rào chắn và tụt xuống dốc. Nàng đã giữ phòng tại khách sạn của một thị trấn cách xa bốn chục dặm cho đêm nay. Lần này thì không phải mò mẫm tìm đường, tôi thuộc làu rồi.

Không đầy một giờ sau tôi đã có mặt ở nghĩa trang gia đình. Betty May tốt bụng đã giữ đúng lời hứa. Những cây hoa đã được trồng tỉa cẩn thận theo đường viền của từng ngôi mộ, còn một mảnh đất trống giữa chúng được đánh luống, vun xới công phu. sắc đỏ, xanh, vàng, và huyết dụ tươi rói trong nắng chiều. Tôi đứng lặng một lúc lâu. Nghĩa trang nhỏ bé lúc này đã biến mất hẳn vẻ cô quạnh.

Tôi nhìn xuống chân đồi. Những trảng lúa mì đã nhảy múa trong gió. Một làn khói xanh nhẹ nhõm bốc lên từ gian bếp của túp lều, chiếc máy đánh đống rơm rạ nhuốm đầy bụi bặm, vẫn đỗ trước cửa.

Jeb từ trong lều bước ra, đứng trên bậc thềm, ngó quanh. Anh ta ngẩng nhìn lên gò và trông thấy tôi, đôi mắt nheo lại vì chói nắng. Tôi vẫy tay chào Jeb. Nhận ra tôi, khuôn mặt anh như muốn vỡ ra vì cười. Anh vẫy tay đáp lại rối rít. Tôi vội đi xuống.

Tiếng anh bay đến theo chiều gió. "Betty May! Jonathan quay lại rồi!"

Cô ta đứng vào sau lưng chồng, giơ tay vẫy và cười với tôi. Nom cô ta khang khác. Mãi lúc tới gần tôi mới chợt hiểu. Cô ta thon thả hơn nhiều so với mấy ngày tôi đi.

Jeb bước xuống vả bắt tay tôi nồng nhiệt.

– Khoẻ chứ, Jonathan?

Tôi cười với anh ta. "Gặp lại anh chị thật vui quá."

– Chúng tôi mong anh từng ngày, - Jeb nói. - Cứ tưởng anh quên mất vợ chồng tôi rồi.

– Đâu có. - Tôi liếc sang Betty May. - Chúc mừng anh chị. Không biết tôi có được tặng người mẹ trẻ đẹp này một cái hôn không?

– Dĩ nhiên rồi, - Jeb đáp.

Tôi bước lên và hôn đánh chụt vào má Betty May. "Trông cô xinh quá. Cháu gái có được như mẹ cháu không."

Betty May đỏ mặt. "Sao anh biết vợ chổng tôi sinh cháu gái?"

– Tôi biết chứ. Nhưng anh chị chưa trả lời câu hỏi của tôi.

– Con bé giống mẹ như hai giọt nước. Anh vào xem mặt cháu đi.

Tôi theo họ vào lều. Bây giờ nó đã ra dáng một căn nhà nhỏ. Cửa sổ được che bằng một bức màn gió vải hoa sặc sỡ, đồ gỗ được đánh bóng lại, và cái gây ấn tượng hơn cả là tấm phông ngăn cách giường ngủ với phần còn lại của túp lều.

Betty May vén phông đi vào bên trong. "Cháu nó nằm đây," cô ta kiêu hãnh giới thiệu.

Đứa bé được ẵm đặt vào cái ổ làm từ một thùng rượu bổ đôi, đóng thêm bốn cái chân. Tôi cúi nhìn. Trong lúc ngủ, khuôn mặt đỏ hỏn, nhỏ xíu của nó nhăn nhúm như mặt khỉ, bàn tay quặp lại thành nắm bé tí, đầu chỉ lơ thơ vài sợi tóc trăng trắng như bị hói vậy. "Xinh quá," tôi nói. "Nó được mấy tháng rồi?"

–  Sáu tuần, - Betty May thỏ thẻ đáp. - Vừa thu hoạch xong thì sinh cháu.

– Chắc cháu nó biết ý, đợi cho đến khi mùa màng xong xuôi rồi mới ra đời.

– Anh chị đặt tên cho cháu chưa? - Tôi hỏi.

– Chúng tôi đang suy nghĩ, chưa biết nên đặt tên gì cho cháu. Chúng tôi còn tính đưa cháu xuống Fitchville sửa một cái lễ rửa tội cho đàng hoàng, -Betty May nói. - Hiện tại, chúng tôi đang tạm gọi là Baby (*) thôi.

(*) Cháu nhỏ

Tôi mỉm cười. "Thế cũng tốt. tôi có quà cho cháu đấy." Tôi bước ra gian ngoài, vạch cái túi ngủ. Bên trong là cái hộp mà Chiristina đã mua hộ tôi tại một cửa hàng ở phố Worth. Tôi đưa cái hộp cho Betty May.

– Anh bày vẽ làm chi, - cô ta nói.

– Cứ mở ra, - tôi bảo.

Cô ta cẩn thận gỡ bỏ tờ giấy gói. "Tờ giấy đẹp quá, tôi phải cất đi mới được."

Chiếc hộp đựng một bộ tã lót, quần áo, mũ, bí tất, hài, khăn trải giường, chăn và gối, tất cả đều màu hồng. Betty hết nhìn tôi lại nhìn cái hộp. "Đẹp quá. Chưa bao giờ tôi thấy một bộ tã lót như thế này."

– Để cho cháu mặc trong buổi lễ rửa tội, - tôi nói.

Jeb Stuart đứng lặng không nói. Mãi sau anh ta mới

đập khẽ vào cánh tay tôi. Tôi quay lại.

–Vợ chồng tôi không biết lấy gì cám ơn anh, chỉ mong anh hiểu cho rằng chúng tôi rất cảm kích trước tấm lòng vàng của anh, anh Jonathan ạ.

– Đúng đấy, - Betty May phụ hoạ. Vừa lúc đó, đứa trẻ khóc lên oe oe. Cô ta chạy vội vào. - Đến giờ cho con bú rồi. Nó chính xác như một cái đồng hồ đánh chuông.

Tôi và Jeb bỏ ra ngoài, ngồi xuống bậc thềm.

– Công việc suôn sẻ cả chứ? - Tôi hỏi.

– Không có gì đáng phàn nàn. Năm nay chúng tôi được mùa to. Tôi vừa chưng rượu xong. Được ba mươi thùng cả thảy. Ngay lúc này, nếu bán cũng được một trăm mỗi thùng. Nếu giữ tới đầu xuân, tôi có thể bán với giá gấp đôi hoặc hơn.

– Anh tính làm gì với chỗ rượu ấy?

– Tôi đang nghĩ không biết có nên bán đi mươi thùng trước, kiếm tiền tiêu cho mùa đông không.

– Có lý đấy. - Tôi rút ra bao thuốc, mời anh ta một điếu, đoạn quẹt diêm, châm lửa cho cả hai. - Có tin gì từ cảnh sát trưởng không?

Jeb lắc đầu. "Không một lời nhắn. Tôi cứ tưởng thế nào ông ta cũng mò tới nhưng chẳng thấy."

– Ông ta có bỏ lệnh truy cứu như đã hứa không?

– Chắc là có. Nhưng chuyện đó giờ chẳng có nghĩa lý gì nữa cả. Vợ cũ của tôi đã đệ đơn xin ly dị và sau khi được toà chấp nhận, đã lấy một tay chủ hiệu tạp hóa. Bởi thế chúng tôi có thể đăng ký kết hôn một cách hợp pháp khi xuống Fitchville làm lễ rửa tội cho cháu.

– Như vậy là vẹn cả đôi đường.

– Đúng thế. Nhưng mọi sự đã đổ bể nếu không có anh cứu giúp vào cái lần cảnh sát truởng tới đây đòi tôi.

– Chuyện cũ mà anh, nhắc lại làm gì.

– Anh tính ở đây bao lâu? - Jeb hỏi.

– Một đêm thôi. Sáng sớm tôi đi để kịp có mặt ở nhà vào đêm mai.

– Anh có thể thu xếp tới dự lễ rửa tội của cháu được không? Tôi và Betty May sẽ rất hãnh diện nếu được anh nhận làm bố đỡ đầu cho cháu.

Cổ họng tôi bỗng nghẹn lại. "Rất hân hạnh. Anh chị cứ định ngày, tôi sẽ tới."

Betty May bước ra sau lưng chúng tôi. "Bữa tối tôi sẽ sẵn sàng sau nửa giờ."

– Tuyệt lắm. - Jeb đứng lên. - Anh có muốn ngó qua bộ giàn chưng không?

Tôi gật đầu. Lần này chúng tôi luồn qua một mảnh rừng nhỏ để tới bãi chưng rượu. Nó vẫn thế. Duy chỉ có một điều lạ. Các thùng gỗ được giằng buộc cẩn thận bằng dây thừng. Jeb kéo tấm phủ bằng vải nhựa ra.

– Tôi phải che kín kẻo chúng ướt, - anh ta giải thích.

Tôi bước lại chỗ dòng nước và khoát một vốc lên mặt. Nước mát lạnh và ngọt lịm.

– Năm sau có tiền, tôi sẽ bắt ông về tận nhà.

– Đúng đấy, - tôi nói, quay ra bãi chứa thùng rượu. Chiều bắt đầu xuống. Trông thây mấy cái giá dựng cạnh chòi, tôi chợt nói, - ông nội tôi thường để súng ở tầng trên cùng.

Jeb Stuart trố mắt. "Sao anh biết?"

Tôi rụt cổ.

Anh ta bước tới dãy giá và với tay lên tầng trên cùng. "Tôi cũng vậy. Nhưng ông nội anh chưa bao giờ có được một khẩu ngon như thế này."

Tôi nhìn không chớp vào khẩu tiểu liên.

– Anh mua ở đâu vậy?

– Tôi có một người bạn đi đánh nhau ở Việt Nam về. Tôi mua lại của anh ta với giá mười đô la, kèm theo bốn băng đạn, mỗi băng ba chục viên. - Jeb kẹp khẩu súng vào nách làm bộ bắn. - Pằng! Chỉ cần điểm xạ một viên là có thể bổ đôi một con người.

Tôi không nói gì.

– Sẽ chẳng có thằng trộm nào dám bén mảng tới đây cả.

–  Tôi cảm thấy ớn lạnh:

– Chúng ta quay vào thôi.

– Ô kê. - Jeb cho khẩu súng lên giá, và chúng tôi đi xuống lều.

Bửa tối đang bốc khói. Rau, đậu, bánh mì và cà phê tráng miệng. Betty May nói như người có lỗi:

– Thật tiếc là hôm nay nhà chẳng có gì ăn. Từ khi sinh cháu, vợ chồng tôi vẫn chưa xuống Fitchville mua sắm thực phẩm được.

– Một bữa tối thế này cũng tươm tất lắm rồi, - tôi nói đỡ và ôm túi ngủ đứng lên. - Tôi phải đi ngủ bây giờ để sáng mai có thể dậy sớm. Cám ơn anh chị đã cho ăn tối.

– Bữa nay anh không phải ra ngoài đồng đâu, - Jeb nói. - Anh có thể trải túi ra sàn nhà mà ngủ. Chúng tôi đã treo phông ngăn.

Vâng, được thế thì hay hơn, - tôi nói.

– Không được đâu, - Betty May cương quyết. - Giờ đâu còn mùa hạ nữa. Nằm ngủ trên sàn nhà anh cảm lạnh mất.

– Cứ nghe theo lời khuyên của phụ nữ thôi. Cô ấy nói đúng đấy, - Jeb cười. - Anh nằm ra trước lò sưởi cho ấm.

Cho đến khi chui vào túi, đón nhận luồng hơi ấm tỏa ra từ lò sưởi tôi mới thấy mệt bã người. Tôi nhắm mắt lại và ngủ say lúc nào không biết.

Có ai đó lắc vai tôi. Tôi mở mắt ra. Jeb đang quỳ bên tôi. Tôi chỉ lờ mờ trông thấy anh ta trong ánh bình minh vừa rạng. Anh ta đặt ngón tay trỏ lên môi ra hiệu im lặng. Tôi ngồi dậy, tỉnh hẳn.

– Ngoài đường cái, cách đây chừng một dặm có năm gã đàn ông đang đứng cạnh một cái xe tải, - Jeb thì thầm.

– Chúng nó là ai? -

– Không biết. Có thể đó là bọn thuế vụ, cũng có thể đó là kẻ cướp. Thấy động, tôi chạy ra xem có chuyện gì.

– Thế chúng đang làm gì ngoài đó?

– Ngay lúc này chúng chỉ lởn vởn quanh xe như đang đợi ai đó thôi.

– Anh có nghi là cảnh sát trưởng không?

– Có thể lắm. Tốt hơn hết là không liều lĩnh. Chúng ta nên kéo cả ra bãi chưng rượu. Chỉ có chúng ta mới biết chỗ đó thôi.

Tôi cuộn túi ngủ lại và hộc tốc xỏ giày. Ở gian trong, Betty May đã quấn kín đứa trẻ trong một tấm tã.

Cô ngoảnh ra phía chúng tôi, khẽ nói. "Em đã chuẩn bị xong."

Jeb gật đầu.

– Tất cả sẽ thoát ra khỏi nhà qua cửa sổ phía sau, đề phòng chúng đã bố trí một đứa canh chừng ở phía trước.

Chúng tôi đi vào gian trong. Jeb cẩn thận mở cửa sổ.

– Anh ra trước, - Jeb bảo tôi. - Betty sẽ trao đứa nhỏ cho anh.

Tôi làm theo. Cái lạnh buổi sáng như cắt vào da thịt. Tôi đón lấy đứa trẻ từ tay Betty May. Một giây sau cô ta đã đứng cạnh tôi, ôm đứa bé vào lòng khi Jeb trèo ra.

– Cúi đầu xuống, - Jeb nói thì thầm và thò tay vào nhà lôi ra một khẩu súng kíp nòng dài. - Men theo trảng lúa rồi leo lên đồi. Theo tôi.

Khom người xuống, chúng tôi chạy một mạch đến bìa rừng. Lúc đó bình minh đã rạng, mặt trời nhô lên đỏ ối đường chân trời phía đông.

Chúng tôi leo lên theo lối mòn. Thấy Betty May thở khó nhọc, tôi chìa tay ra bế hộ đứa bé. Song cô ta chỉ lắc đầu và tiếp tục bước.

– Hai người cứ đi tiếp nhé, - Jeb bảo tôi. - Tôi phải quay lại xoá dấu vết.

Tôi gật đầu, Jeb lộn xuống, còn chúng tôi thì mải miết nhằm hướng bãi chưng rượu len lên.

Tới bụi cây dày đặc bao quanh bãi chưng, Betty May quỳ xuống:

– Anh chui qua trước đi, tôi trao đứa bé cho anh rồi sang sau.

Tôi vạch cành cây chui qua rồi xoay người lại. Cô khéo léo đặt đứa bé vào tay tôi rồi nhẹ nhàng lách sang. Cô giành ngay lấy đứa bé và chúng tôi trốn vào khoảng trống kín đáo giữa sườn đồi và chòi canh.

– Cô mệt lắm không? - Tôi hỏi.

Betty May lắc đầu. Cho đến lúc đó cô ta vẫn ít lời và lịch sự như không hề có chuyện gì xảy ra. Đứa bé khóc lên khe khẽ, Betty May liền vạch ngực áo, áp đứa bé vào lòng:

– Con của mẹ đói đấy mà, thật tội nghiệp, - cô ta nựng con. - Bữa sáng của con đây.

Đứa bé ngậm lấy vú mẹ và bú choàm choạp ngon lành. Nó đói. Tôi cảm thấy nước mắt mình ứa ra, bèn quay mặt đi, đứng lên và hít một hơi dài. Sáng nay cái đẹp sao lạc lõng thế này không biết.

Có tiếng sột soạt trong bụi cây, rồi Jeb Stuart hiện ra. Anh ta đứng lại một thoáng, nhìn vợ và đứa nhỏ, đoạn sửa lại cái giá, lôi khẩu tiểu liên xuống, lên đạn rồi liếc sang tôi:

– Cảnh sát trưởng.

– Chắc không?

Jeb gật. "Tôi đã nhìn thấy xe riêng của hắn. Hắn lên đây không phải vì mục đích công vụ."

– Sao anh biết?

– Hắn mặc thường phục. Nếu dẫn theo bọn thuế vụ, rõ ràng hắn lên đây vì chỗ rượu này của tôi. - Jeb lại với tay lên giá lấy nốt ba băng đạn xuống, cho vào túi khoác, - tôi biết chúng thèm rỏ dãi. Mất chỗ này thì một năm hai vợ chồng quần quật hoá ra công cốc, - anh ta cay đắng nói.

– Chúng không tìm ra chúng ta đâu.

– Chúng sẽ tìm ra. Chúng đã chuẩn bị tất cả đâu vào đấy. Mang theo cả chó. Thấy vậy nên tôi chẳng cần xoá dấu vết nữa.

Tôi nhìn Betty May. Cô vẫn đang cho con bú, nhưng không bỏ sót một lời nào của hai chúng tôi.

– Anh tính làm gì? - Tôi hỏi Jeb.

– Chúng đang kéo tới nhà khi tôi lộn lên đây.

– Hay để tôi xuống thương thuyết với chúng xem?

– Chúng sẽ giết anh. Tất cả chúng nó đều mang súng. Vì ba chục thùng whisky một trăm tư độ này, chúng dám làm tất cả rồi phi tang.

– Thế sao anh không cho quách chúng đi? - Tôi hỏi. - Dại gì mất mạng vì mấy thùng rượu.

Jeb nhìn thẳng vào mắt tôi. "Anh không hiểu bọn này, Jonathan ạ, "anh nói nhẹ nhàng. "Lấy xong rượu, chúng sẽ không để một ai sống sót làm nhân chứng đâu."

Giọng tên cảnh sát trưởng được khuếch đại qua loa, dội vào sườn đồi. "Cảnh sát trưởng đây. Hãy giơ tay lên và ra khỏi nhà, tôi sẽ tha cho cả hai vợ chồng."

Jeb lắng tay nghe, rồi quay lại giải thích với tôi:

– Chờ mươi phút không thấy động tĩnh gì, chúng sẽ hiểu rằng chẳng có ai trong nhà cả. Khi đó chúng mới thả chó ra đánh hơi. Anh hãy đưa Betty May và đứa nhỏ băng qua đồi xuống đường cao tốc. Tôi ở lại kìm chân chúng nó.

Betty May giờ vẫn lắng nghe rất chăm chú:

– Không có anh, em không đi đâu cả.

– Cứ làm những gì người ta bảo, đàn bà biết gì mà nói.

– Anh không buộc em bỏ đi được đâu, - cô nói cương quyết. - Chỗ của người đàn bà là bên cạnh người đàn ông, cho dù có chuyện gì đi nữa.

Cái loa lại oang oang. "Jeb Stuart, tao cho mày hai phút để ra khỏi nhà, nếu không chúng tao sẽ đột nhập vào lôi sống mày ra."

– Chúng không dám đâu, - tôi nói. - Chúng hiểu rằng trong nhà còn có một đứa trẻ.

– Chúng không biết. Từ lúc sinh cháu, chúng tôi chưa xuống thị trấn lần nào, bởi thế cháu vẫn chưa được làm thủ tục khai sinh ở Toà Thị chính. Ngoài chúng ta, không một ai biết về nó cả. Người ta nghĩ nó chưa ra đời. - Jeb ngừng lại một thoáng. - Vả lại nếu có biết chúng cũng mặc.

– Tao cảnh cáo lần cuối cùng, Jeb Stuart, - chiếc loa rống lên. - Hết!

Tiếng súng kíp thoạt tiên nổ lẹt đẹt, rồi rộn lên, và im bặt.

– Chúng đã biết trong nhà không có ai. - Jeb nói. - Đàn chó sẽ được thả ra ngay bây giờ.

Anh vừa dứt lởi thì chúng tôi nghe thấy chó sủa ăng ẳng.

– Nào, Betty May, nếu em không muốn con chúng ta bị quân chó đẻ này giết hại thì hãy đi đi.

Cô lắc đầu ương bướng.

– Sao chúng ta không cùng trốn khỏi đây? - Tôi gợi ý. - Mặc mẹ chúng nó. Cho quách chúng nó đi. Đây là vài thùng whisky chứ vàng bạc gì.

Jeb nhìn tôi với đôi mắt sáng quắc:

– Đây không phải là một vài thừng whisky đơn thuần nữa, đây là danh dự của tôi. Một thằng đàn ông không dám bảo vệ những cái gì thuộc về hắn, thì thử hỏi hắn còn đủ tư cách ngẩng mặt lên với đời nữa không?

Tiếng chó sủa và tiếng chân người luồn lách giữa các bụi cây mỗi lúc một gần, rồi đột nhiên im bặt. Chúng đã ở sát nách chúng tôi. Tiếng loa của tên cảnh sát trưởng ré lên như khoan vào tai tôi.

– Chúng tao đã lần ra chỗ ẩn náu của mày, Jeb Stuart. Mày có chạy đằng trời cũng không thoát. Chúng tao có những chín người, bởi thế khôn hồn thì giơ tay lên và bước ra, tao và mày sẽ dàn xếp với nhau.

Jeb Stuart không đáp.

– Jeb Stuart, tao là một người ôn hoà. Tao không thích đổ máu. Tao sẽ ngã giá với mày.

Jeb Stuart bắt tay lên miệng hỏi ra:

– Mày trả bao nhiêu?

– Hai mươi lăm đô la một thùng, và tao với mày sẽ là bè bạn.

– Không bán, - Jeb Stuart la lại. - Tình bạn không rẻ mạt như vậy.

– Ba mươi đô một thùng, - cảnh sát trưởng nói. - Tao giả cao như vậy chỉ vì không muốn Betty May phải chuốc lấy tai hoạ vì cái tính ương gàn của mày thôi.

– Không bán.

– Vậy thì mày xuống đây ta bàn lại, - cảnh sát trưởng gạ gẫm.

– Mày hãy vất súng lại và lên đây.

Sau một giây im lặng, cảnh sát trưởng đề nghị:

– Bước ra cho tao trông thấy, tao sẽ lên.

– Mày cứ cất bước tao sẽ lộ diện.

– Tao bước rồi đây, - cảnh sát trưởng cho Jeb biết.

– Chỗ này. - Jeb quay lại chúng tôi. - Em bồng con chạy đi, Betty May.

Betty May nhìn chồng, rồi bất ngờ dúi đứa bé vào tay tôi.

– Jonathan sẽ mang nó đi. Em ở lại với anh. - Cô nói và nhặt khẩu súng kíp nòng dài lên.

Tôi nhìn Jeb băn khoăn. Thấy thế, anh gật đầu nặng nề:

– Trận đánh này không phải là của anh, Jonathan ạ. Anh hãy bế đứa bé chạy khỏi nơi đây đi.

Cứ làm như anh ta nói, con. Con quay lại để tìm chính cái đó đấy. Một đứa con mà con chưa có.

Cảnh sát trưởng cất giọng ngay trước mặt chúng tôi. Tôi không thể nào trông thấy hắn ta bởi bụi cây quá dày đặc.

– Tao ở đây, - Jeb Stuart nhặt một cành cây khô thật dài, cầm lấy một đầu và dang hết sải tay, chọc vào bụi cây cách anh chừng vài iat. Bầu không khí buổi sáng như rung lên trong tiếng khạc lửa của hàng chục khẩu súng kíp. Đạn vãi vào bụi cây Jeb vừa làm lay động.

– Quân chó đẻ, - anh bật lên, chộp lấy khẩu tiểu liên, sẵn sàng nhả đạn. - Tao sẽ cho chúng mày chết không còn đất chôn.

Chợt anh trông thấy tôi. "Chạy khỏi đây đi. Mẹ kiếp! Anh nghĩ tôi muốn con tôi cũng bỏ mạng à?"

Vậy là rõ. Không nói một lời, tôi lao bắn theo lối mòn phía sau bãi chưng, tay ghì chặt đứa bé vào ngực. Tiếng súng lại rộ lên, đạn cày lốp bốp vào dàn chưng phía sau tôi. Tôi nghe thấy tiếng khẩu tiểu liên đánh trả. Tôi cứ chạy, không hề ngoảnh lại, mệt muốn đứt hơi. Hai chúng tôi lên đến đỉnh đồi thi một tiếng nổ vọng tới.

Tôi quay nhìn và thấy một quả cầu lửa bốc lên trời, kéo theo một đám khói, tiếp đấy là một tiếng nổ khác, rồi một quả cầu lửa thứ hai cuộn lên. Tôi há hốc mồm, dán mắt vào đấy như bị thôi miên. Đây là ba chục thùng whiskey một trăm tư độ mà Jeb nói. Giờ chỉ còn một quầng lửa.

Tôi ngồi phịch xuống đất, thở hồng hộc. Thế là xong. Họ đã ra đi. Còn gì sót lại sau vụ nổ như vậy? Tôi vạch tấm tã, nhìn vào mặt đứa nhỏ. Nó vẫn ngủ bình yên. Dòng sữa ấm từ bầu vú mẹ vẫn chưa cạn kiệt trong cái dạ dày bé nhỏ của nó. Nước mắt tôi trào ra, tôi cúi xuống, hôn lên trán đứa bé.

– Ngủ ngoan nhé Danielle, - tôi nói. - Con đang về nhà cùng với bố.

Tôi đứng lên, thất thểu tụt xuống đường cao tốc, nơi Christina đang chờ tôi trong chiếc Rolls màu trắng sang trọng.

Lúc đó là bốn giờ chiều. Trước cửa nhà tôi, xe hơi dậu san sát. tôi bèn vòng ra phía sau, đỗ xe lại kề bên hồi nhà Anne. Tôi tắt máy xe và ngoảnh nhìn Christina. Danielle đang ngủ trong một chiếc nôi nhỏ trên đùi nàng. Cạnh đấy là một chai sữa mà tôi đã nhờ một dược sĩ pha chế hộ khi dừng lại ở một trung tâm thương mại Virginia. Hai chai khác, đày ắp, được giữ trong hốc để téc-mốt cho nóng. Tôi mở cửa, chui ra khỏi xe khi Anne từ hiên nhà bước xuống.

Nàng đứng lặng nhìn tôi. "Em biết thế nào anh cũng vào theo con đường này. Em đang đợi anh đấy."

– Ba má em đâu? - Tôi hỏi.

– Ở hết bên nhà anh. - Nàng bước lại và đổ vào vòng tay tôi. Tôi hôn nàng. - Em nhớ anh quá. Em nghĩ là anh không bao giờ trở về nữa đấy.

– Em thừa biết anh sẽ trở về, - tôi nói.

Nàng hôn tôi. "Đúng thế."

– Lại đây. - Tôi dẫn nàng tới chiếc Rolls. Christina bước ra. - Anne, đây là Christina là một người bạn rất thân với cha anh. Còn đây là Anne, cô bạn gái đặc biệt của anh.

Hai cô gái dường như có thiện cảm với nhau ngay lập tức. Họ khẽ đập vào tay nhau, rồi hôn nhau.

– Anh ấy vẫn mạnh giỏi chứ? - Anne hỏi Christina.

– Không thấy phàn nàn kêu ca gì, - Christina cười đáp.

– Anne nhìn xem này. - Tôi vạch tã, cho nàng thấy đứa nhỏ đang ngủ.

Anne tròn xoe mắt. "Con của ai thế này? Nó từ đâu tới?"

– Của anh đấy, chắc thế. Em còn nhớ bố mẹ nó không? Jeb Stuart và Betty May ấy?

Nàng gật đầu. "Có. Họ giờ ở đâu."

Cổ họng tôi nghẹn lại. Cái tin này vẫn quá đột ngột:

– Họ chết rồi.

Nàng bối rối. Dễ thấy là nàng còn muốn hỏi thêm nhiều nữa. "Anh sẽ kể với em sau. Còn giờ, anh muốn nhờ em trông hộ cháu bé cho đến khi đám cưới kết thúc. Anh không muốn gây rối trong ngày vui của mẹ mình."

– Dĩ nhiên rồi. - Nàng quay sang Christina. - Chúng ta mang cháu bé lên thẳng phòng tôi. - Nàng nhìn tôi. - Còn anh hãy về nhà ngay đi. Mọi người đang phát điên vì anh đấy. Lễ cưới sẽ được cử hành sau ít phút nữa thôi, mà mẹ anh thì đã nói với mọi người rằng anh đã hứa sẽ trở về đúng lúc.

Tôi lại nhảy rào như thường lệ. Đặt chân lên bậc thềm sau nhà, tôi ngoảnh nhìn xem Anne và Christina đã đưa đứa nhỏ đi chưa. Họ đã biến mất. Tôi kéo cửa bếp và lẻn vào.

Mamie đang đứng bên bếp lò, quay lại. Trong giây lát, tôi thấy mặt bà tái xám đi, đoạn bà chạy bổ lại chỗ tôi và ôm ghì tôi vào bộ ngực đồ sộ của bà.

– Ôi, Jonathan, cục cưng của bà. Cháu đã về rồi đây. Cháu lớn nhanh quá chừng, y hệt như cha cháu vậy.

Tôi hôn bà, nửa khóc nửa cười:

– Cháu chẳng hiểu mọi người cuống lên vì nỗi gì. Cháu đã hứa sẽ quay về, hẳn thế?

– Mẹ cháu chắc sẽ vui lắm đấy, - bà nói. - Để bà đi gọi mẹ.

– Đừng. Cháu phải lên phòng, tắm gội sạch sẽ đã. Cháu không muốn mẹ cháu phát khiếp khi trông thấy con trai mình.

– Bà sẽ là bộ com lê xanh cho cháu mặc.

Tôi leo lên theo cầu thang sau và lọt được vào phòng mình mà không đụng phải một ai. Từ lầu một vẳng lên tiếng cười nói và cụng ly. Tôi vào thẳng buồng tắm và mười phút sau bước ra, sạch sẽ. Tôi nhìn vào gương. Mamie nói đúng. Tôi giống cha tôi hơn bao giờ hết. Tôi mặc quần, cài sơ mi, thắt cà vạt cẩn thận, đoạn khoác áo vét lên người, xỏ đôi giày và khoan thai bước xuống lầu một, gõ cửa phòng mẹ.

Từ bên trong, bà nói vọng ra. "Ai đó?"

– Con của mẹ, - tôi đáp.

Lễ cưới được cử hành vào lúc năm giờ. Đến bảy giờ, khách khứạ rút hết, chỉ còn lại gia đình và những người thân. Anh trai tôi và vợ, Sally, Moses Barrington, thẩm phán Gitlin và vợ, bà Zelda cùng với bố mẹ Anne, ông bà Forbes.

Tôi ngồi nghe họ đùa tếu một lát, rồi cáo lỗi đứng lên, nhảy sang nhà Anne.

Khi tôi đến, Danielle đang nằm trên giường, bên cạnh là Anne và Christina đang đùa nghịch với nó. Anne ngẩng lên.

– Nó xinh thật anh ạ.

Christina nhoẻn cười. "Chúng em vừa bàn với nhau xong. Anh để Danielle lại đây thôi."

– Bậy. - Tôi nói. - Anh phải đưa nó sang bên kia ngay bây giờ. Em và Anne ẵm nó vào nôi giúp anh.

Họ sửa soạn xong, tôi bế đứa nhỏ xuống xe và đánh sang nhà.

Tôi ấn chuông cửa. Mẹ tôi ra mở và sững lại. Bà hết nhìn đứa nhỏ trên tay tôi lại nhìn tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy bà trầm lặng. Mọi người nhảy dựng cả dậy, nhốn nháo như vỡ chợ khi tôi bước vào. Người ta bắn vào tôi đủ thứ câu hỏi, từ đủ mọi hướng. Cuối cùng, thẩm phán Gitlin giơ tay ra hiệu cho mọi người trật tự.

Tôi khoái ông ta. Theo một cách nào đấy, ông ta làm sống dậy hình ảnh của cha tôi. Ông luôn cặp kè một chai whiskey. Chỉ có khác, cha tôi xài whisky ngô, còn ông ta, whisky Scotch loại xịn. Và, cũng như cha tôi, thỉnh thoảng quên mất mình đang ngồi ở đâu, ông đưa thẳng chai rượu lên miệng mà tu ừng ực, thay vì từ tốn rót nó ra ly. Mỗi lần như vậy ông lại được bà Zelda la cho một chặp, bằng cái ngữ điệu mà mẹ tôi vẫn dùng với cha tôi trong những trường hợp tương tự.

– Trật tự. Hãy để cậu trai kể lên câu chuyện của mình, - ông nói, đưa tay xoa vành râu quai nón được tỉa tót tỉ mẩn. - Cậu biết đấy, tôi cũng đang rất háo hức. - Ông ta cười với tôi. Tôi biết tỏng ông ta đang làm gì. Ông ta mơn trớn sự tò mò của những người xung quanh. - Nào bắt đầu đi, Jonathan.

Tôi trao Danielle cho mẹ tôi. Nó vui vẻ cười đùa với bà. "Ngoài xe có một ít sữa. Nếu nó đói mẹ có thể cho nó uống," tôi dặn bà.

– Đứa bé xinh quá, - mẹ tôi nhìn xuống Danielle và bình luận. - Đôi mắt xanh mới đẹp làm sao.

Thẩm phán lại cười với tôi. Ông ta biết tôi đang làm gì. "Cậu cứ sắp xếp tình tiết câu chuyện rồi kể lại từ đầu nhé, Jonathan."

Tôi nhìn quanh gian phòng một lượt, cố chọn lọc ngôn từ thật cẩn thận. Tôi không muốn làm ai phải động lòng trắc ẩn ứa nước mắt.

– Mọi chuyện bắt đầu từ đám tang của cha tôi. Từng người trong chúng ta đã hiểu được bao nhiêu về ông? Mỗi chúng ta nhìn nhận ông theo một cách. Bởi vì từ giác độ của mình, chúng ta chỉ thấy cái chúng ta muôn thấy ở ông thôi. Và mỗi chúng ta đều đúng. Ông là tất cả những gì chúng ta thấy. Nhưng không chỉ có thế. Ông lớn lao hơn cái đó rất nhiều. Ông là chính mình.

Chắc tôi đã nói được khá lâu. Tôi bắt đầu từ buổi sáng cùng Anne đón một cái xe tải trên đường US 1, và kết thúc với những gì xảy ra sáng hôm nay.

Tôi nhìn đám thính giả của mình:

– Bố mẹ đứa nhỏ chưa kịp đặt tên cho nó, tôi gọi là Danielle, theo tên cha tôi. Giờ tôi muốn được nuôi nấng nó. Nó không còn ai khác. Thậm chí nó còn chưa được cấp giấy khai sinh. Jeb Stuart chưa kịp tới Fitchville đăng ký. Họ dự tính làm việc đó sau khi cháu đã rửa tội. Nhưng cơ hội ấy đã không bao giờ đến.

Thẩm phán Gitlin trầm ngâm gật đẩu và tu một ngụm whisky Scotch. Lần này bà Zelda không la lối.

– Không dễ thế đâu, Jonathan ạ, - ông nói. - Trước tiên, cậu vẫn đang ở tuổi vị thành niên, bởi thế, sẽ chẳng có một toà án địa phương nào cho phép cậu nuôi nấng một cháu bé còn trứng nước như thế này cả.

– Tại sao không? - Tôi hỏi. - Chỉ việc lập hồ sơ khai

sinh cho cháu là tôi trở thành bố cháu.

– Cậu không thể làm việc đó được, - ông thẩm phán nói. - Còn nhiều vấn đề pháp lý phải vượt qua. Trước tiên, người ta phải tìm họ hàng, thân quyến của cháu bé. Nếu quả thật cháu còn họ hàng, người ta sẽ gửi trả cháu về đấy, còn nếu không, cháu sẽ được đưa vào trại trẻ mồ côi.

– Như vậy thật là ngớ ngẩn, - tôi nói. - Tôi sẽ phải xa cháu bé hay sao?

– Rõ như vậy, Jonathan ạ. - Ông nhìn tôi buồn buồn. - Tuy nhiên còn có một cách giữ nó lại bên cậu. Cách này đơn giản hơn, nếu như Jack và mẹ cậu nhận lời đứng ra giúp cậu.

– Như thế nào?,- Tôi vội hỏi.

– Họ phải nhận cháu bé làm con nuôi. Nếu được như vậy, tôi sẽ cố gắng xúc tiến cho sự việc kết thúc nhanh chóng. - Ông ngừng lại một thoáng. - Nhưng đây là chuyện cá nhân của Jack và mẹ cháu. Họ phải tự quyết định lấy. Chúng ta không thể ép buộc họ được.

Tôi quay sang mẹ. Bà đang nhìn Danielle và khóc. Jack bước lại quỳ xuống bên bà. Ông ta nhìn lên bà, cúi xuống Danielle, rồi lại nhìn lên bà.

Ông đặng hắng, nói. "Anh luôn khao khát một đứa con gái."

Còn một nhiệm vụ nữa phải hoàn thành. Tháng Sáu, hai ngày trước Lễ Tạ ơn, anh em tôi đưa cha về quê. Cái lạnh đầu đông đã kịp làm mặt đất chai cứng.

Trong khi một nhóm đàn ông đang đào huyệt, tôi rủ Daniel lên bãi chưng rượu trên đồi.

Trên mặt đất không còn gì sót lại, ngoài một cái hố đen ngòm và những mẩu ống chưng han rỉ, cong vênh. Tôi đứng yên một lát rồi bỏ đi. Hình như tôi vừa có mặt ở đây, hôm qua thôi. Nhưng ngày hôm qua đó đã vĩnh viễn lùi vào quá vãng.

Tôi bước xuống túp lều của vợ chồng Jeb. Nó đã bắt đầu đổ nát. Những bức màn gió mà Betty May rất lấy làm hãnh diện đã biến thành những mảnh rẻ rách, bẩn thỉu, bộ bàn ghế với nước sơn bóng lộn lần tôi đến, giờ bong loang lổ, trơ ra lõi nâu xỉn, xù xì. Các cửa sổ hư hỏng hết cả, không khí lạnh ùa vào trong lều.

Daniel nhìn tôi:

– Hoá ra cội nguồn của mọi chuyện là ở đây, vậy mà anh không hề biết.

– Chẳng có ai biết cả, - tôi nói. - Em cũng không biết nếu không được cha chỉ bảo. Tới đây, em mới thực sự hiểu người và yêu người.

Hai chúng tôi leo lên nghĩa trang trên gò. Huyệt đã sẵn sàng. Những người phu đào nhẩy lên, kết thúc nốt mấy việc lặt vặt để chuẩn bị làm lễ hạ huyệt. Sau đó, họ đi xuống chân gò, cùng với người lái xe đòn khiêng cỗ quan tài ra. Chậm rãi và thận trọng, họ dò từng bước một. Mặc dầu trời lạnh, tôi vẫn thấy họ vã mồ hôi khi khiêng cỗ quan tài đi qua trước mặt chúng tôi để đặt lên những thanh đòn trên miệng huyệt. Xong rồi, họ lùi lại, mỗi người cầm lấy một đầu dây thừng, nhìn chúng tôi chờ đợi.

Tôi quay sang Daniel. Hai anh em đã thoả thuận sẽ không cần đến mục sư. Anh ta gật đầu. Họ kéo căng dây, nhẹ nhàng nâng cỗ quan tài lên. Tôi và Daniel, mỗi người rút một thanh đòn ra. cỗ quan tài từ từ hạ xuống. Nó vừa chạm đáy, họ rút hết thừng lên.

Chúng tôi vốc một nắm đất đầy, ném xuống mặt quan tài. Những người đào huyệt nhanh chóng cầm xẻng hất đất xuống. Thoạt tiên, tiếng đất rơi lộp bộp, rồi êm dần, và chỉ ít phút sau, một nấm mồ nho nhỏ đã thành hình.

Daniel nhìn tôi. Anh ta hướng vào ngôi mộ, cất giọng trầm trầm:

Con đưa cha về đây

An giấc ngàn thu sau một đời oanh liệt.

Như người thuỷ thủ

Tìm đến đại dương,

Và người thợ săn

Mơ chốn thâm sơn.

Tôi nhìn lên và thấy nước mắt Daniel chảy giàn giụa trên má. Tôi cầm lấy tay anh trai, xiết chặt. "Daniel, nếu lắng tai, anh có thể nghe được ông nói."

Nó như tiếng thì thầm, phảng phất trong gió đông.

– Cám ơn các con.

HẾT.