← Quay lại trang sách

⚝ 14 ⚝

Hội trường đông nghẹt như muốn vỡ tung. UMW và nghiệp đoàn Vận tải đã chuẩn bị khá chu đáo cho cuộc mít tinh này. Daniel đứng nép vào một cánh gà nhìn xuống. Cờ đã đến tay gã. Nếu không rao bán được cổ phần thì chỉ còn nước thắt cổ cho xong.

Gã nhìn tập các trong tay. Chúng được in hoa trên những tấm bìa kích thước trung bình. Mỗi tấm là một điểm cần làm nổi bật. An toàn. Tiết kiệm. Vốn được nhân lên đều đặn theo thời gian. Một nguồn thu nhập phụ. Có thể mua trái phiếu theo phương thức trả dần. Hai đô la một tuần,

Tất cả nằm gọn trong đó. Thua keo này, gã chẳng còn biết đổ lỗi cho ai. Gã hít một hơi thật sâu.

Suốt nửa giờ liền, các diễn giả thay nhau trình bày tầm quan trọng của quỹ hỗn hợp cho cử tọa. Người cuối cùng là chủ tịch công đoàn cơ sở của UMW. Giọng ông ta được khuyếch đại qua bộ tăng âm vang lên sang sảng bên tai Daniel:

– Và giờ, để làm rõ thêm về cơ hội thế kỷ mà tất cả chúng ta đều có thể tận dụng để đóng góp vào sự nghiệp thúc đẩy xã hội ngày một phồn vinh, cải thiện điều kiện sống cho mỗi người công nhân, tôi xin nhường lời cho tác giả của kế hoạch vĩ đại này, người mà tôi có vinh dự được gọi là bạn, Chủ tịch Liên Công Đoàn CALL, Dan Lớn Huggins.

Daniel bước ra. Diễn giả đón gặp gã với nụ cười hết cỡ trên mặt. Hai người bắt tay nhau. "Hãy thu phục họ đi, Dan Lớn. Chúng tớ đã dọn bãi cho cậu sạch sẽ rồi đấy." Ông ta thì thầm vói Daniel.

Gã cười rất tươi và đứng vào bục diễn thuyết, đặt tập các ra trước mặt, đoạn giơ tay vẫy cười với đám đông đang xì xào tán thưởng.

Cả hội trường im phăng phắc khi gã làm hiệu bắt đầu bài nói của mình.

Nhưng gã không lên tiếng ngay mà chỉ đứng lặng lẽ, nhìn xuống cử tọa. Phân nửa trong số họ mặc bảo hộ lao động. Những người này vừa tan ca là tới dự mít tinh ngay. Số còn lại mặc sơ mi vì hôm nay trời nóng, đến tám mươi độ. Chỉ có lèo tèo vài ba người vận com lê, thắt cà vạt thôi. Giữa hàng ghế đầu tiên và diễn đàn, các Ống kính truyền hình bắt đầu chiếm lĩnh vị trí.

Daniel nhìn bao quát hội trường một lần nữa. Những người thợ. Gã hầu như có thể cảm xúc và sờ mó từng người một. Gã đã lớn lên cùng họ, ăn ngủ với họ. Gã cảm thấy mình là tất cả bọn họ và cũng là từng cá nhân trong số họ.

Gã liếc xuống chồng các tóm tắt bài diễn văn đã được gọt rũa công phu của mình. Có một cái gì đó nhầm lẫn. Gã là một trong số những công nhân bình dị đang ngồi dưới kia thôi, chứ đâu phải là một người rao bán trái phiếu, cho dù những luận chứng của gã vững chắc đến mấy đi nữa. Họ kéo tới đây đâu phải để nghe rao hàng. Họ tới để nghe gã nói có một điều, rằng với gã, họ vẫn là mối quan tâm, là niềm tin.

Chậm rãi, gã cầm tập các lên, chìa cho cử tọa cùng thấy. "Thưa anh em, nhưng tấm các tôi đang cầm trong tay đây là tóm tắt bài nói mà tôi tính trình bày trước anh em. Tôi tính nói với anh em rằng việc anh em đầu tư đồng vốn của mình vào quỹ hỗn hợp thật là quan trọng, rằng đây là một hướng an toàn, tiện lợi, lãi suất không nhỏ, vân vân và vân vân."

Gã ngừng một thoáng. "Nhưng rồi tôi đã thay đổi ý định. Tôi sẽ không trình bày bài nói này. Có nhiều người làm việc đó hùng hồn gấp bội tôi. Vả lại, khi bước chân vào hội trường này, mỗi người đã được phát một tờ giấy. Chỉ cần đọc qua là anh em hình dung được mục đích của buổi mít tinh này. Bởi vậy, bài diễn văn của tôi thiển nghĩ là không cần thiết."

Gã xòe cho tập các rơi xuống sàn nhà, nhìn vào chúng một giây rồi hướng vào cử tọa. "Chút thời gian hiếm hoi mà anh em dành cho tôi thật quá quý giá, bởi thế tôi không thể để nó hoài phí bằng việc dông dài với một bài diễn văn. Thay vì thế, tôi muôn nói với anh em về một vấn đề quan trọng hơn nhiều, một vấn đề quan trọng tới mức nó ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời, đến từng ngày tồn tại của mỗi một chúng ta, về một vấn đề mà tôi gọi là Sự Thử Thách Trước Nền Dân Chủ."

Gã dừng lại thăm dò thái độ của cử tọa. Họ vẫn là của gã. Gã nén cho dòng ngôn ngữ trào ra thật chậm, thật mạch lạc.

"Con người ta sinh ra, làm việc và chết đi. Vậy thì vì lẽ gì... Cuộc đời này là của chúng ta, của những người lao động. Chúng ta đã công nhận điều đó, bởi vì nó vẫn luôn luôn là chân lý.

"Rồi có một ngày, một nhóm người đã đưa ra những nguyên tắc của một cái mà họ gọi là nền dân chủ. Theo đó, mọi con người sinh ra đều có quyền bình đẳng. Và mục tiêu đó đã trở thành lời thách thức đối với nền dân chủ kia. Bởi lẽ đề xướng một lý tưởng dễ dàng hơn là đạt tới nó rất nhiều.

"Quá trình tiến tới lý tưởng biến thành một quá trình đấu tranh, và cuộc đấu tranh này là của chúng ta. Bởi vì chúng ta là những người lao động, chúng ta là những người dám đứng ra chấp nhận sự thử thách đối với nền dân chủ này!"

Gã dừng lại và nhìn xuống cử tọa một lần nửa.

"Thưa anh em, chúng ta đã chấp nhận sự thử thách đó. Chúng ta đã sáng lập nên những công đoàn để cải thiện điều kiện sống của mình. Chúng ta còn phải tiếp tục đẩy mạnh phong trào công đoàn lên những bước phát triển mới và sáng lập ra những công đoàn mới cho những người công nhân cần đến chúng. Nhưng chỉ ngần ấy thôi thì chưa đủ. Chủ nghĩa công đoàn chưa phải là một thử thách thực sự. Thử thách thực sự là cuộc đời.

Chúng ta đâu chỉ đơn giản sinh ra, làm việc và chết đi. Chúng ta xứng đáng hơn thế nhiều. Bởi lẽ thế giới mà chúng ta đang sống cũng là thế giới của chúng ta. Bằng hành động của mình, mỗi một chúng ta đang để lại dấu ấn trên đó. Bởi vậy, anh em, tôi, từng người một sẽ trở thành bất diệt. Hậu thế sẽ không bao giờ quên chúng ta."

Gã với tay cầm cốc nước trên bục diễn giả. Trong một thoáng, bầu không khí im lặng bao trùm hội trường khiến gã có cảm giác người ta không hiểu gã đang muốn nói cái gì. Đột nhiên, những tiếng xuýt xoa, trầm trồ nổi lên. Gã thở phào, hiểu rằng gã đã thâm nhập được vào trong họ. Gã bèn giơ tay lên, cả hội trường lại im phăng phắc.

"Trong cuộc đấu tranh này, chúng ta là những chiến sĩ. Chúng ta phải sáng tạo cũng như phải sẵn sàng đối mặt với thử thách của nền dân chủ. Bởi vì nó có khám phá ra chính mình vì những mục tiêu của bản thân mới có thể giúp đỡ những người xung quanh đạt được mục tiêu của họ."

Tiếng xì xào lại trỗi dậy. Gã giơ tay lên.

"Và đó chính là điều chúng ta phải làm. Thương yêu đồng loại như thương yêu chính mình..."

Gã diễn thuyết hơn một giờ liền. Gã kể về tuổi trẻ đã trôi qua, về những ước mơ bị tan vỡ và về những niềm tin bị đánh mất. Cuối cùng, gã chia sẻ với họ khát vọng tương lai của mình. Họ và chỉ họ thôi, mới là những người có thể biến khát vọng đó thành hiện thực, bởi lẽ đó cũng là khát vọng của họ. Và để hoàn thành sứ mạng này cách duy nhất là chấp nhận thử thách, vì nếu không, vô tình họ đã trút trách nhiệm trước cuộc đời mình lên vai kẻ khác, và khi đó, những thành tựu phải tốn bao nhiêu xương máu mới có được sẽ vĩnh viễn bị xóa tan.

Khi gã kết thúc cử tọa hình như nín thở. Gã nhìn họ với đôi mắt tươi cười. Rồi cả hội trường nhất loạt đứng lên, hô vang tên gã: "Dan Lớn! Dan Lớn! Dan Lớn!"

Nước mắt gã trào ra, khó khăn lắm gã mới thốt lên được một câu cám ơn.

Khi gã rời diễn đàn, không khí lại trở nên yên ắng một cách kỳ lạ. Không một cái bắt tay, không một cú vồ lưng nồng nhiệt nào như thường lệ. Thay vào đó là một sự lạ lẫm, một sự quan sát, dò hỏi trên những khuôn mặt mà trước khi gã bước lên diễn đàn đã hồ hởi tiên đoán rằng gã sẽ thu được ít nhất nửa triệu đô la quyên góp qua buổi gặp mặt này. Gã đọc được biểu cảm đó, bởi gã là kẻ tạo ra nó.

Thậm chí trên đường trở về khách sạn Moses cũng im lặng khó hiểu. Họ bước vào thang máy, không ai nói một câu, lên dãy buồng của mình. Daniel vào thẳng phòng khách, đứng nhìn những đồ ăn thức uống mà họ đã chuẩn bị để tiếp các quan chức công đoàn cơ sở ngày hôm đó. Một quầy rượu phong phú đã được dựng lên, trên bàn bày la liệt bánh mì kẹp thịt.

Gã bảo Moses:

– Cậu hãy bảo tiếp viên khách sạn đến dọn sạch chỗ này đi. Tớ thu xếp đồ đạc là vừa. Luẩn quẩn ở đây làm quái gì nữa. Tớ phải gọi đến phòng bán vé máy bay xem chúng ta có thể chuồn ngay đêm nay được không.

Moses lẳng lặng gật đầu.

– D.J., mày thu hết báo chí lại, không cần phải phân loại ngay cho mất thì giờ, cứ nhét hết vào một cái hộp, vất lại đây. Xem ra thì chúng ta không cần đến đâu.

– Vâng, thưa bố.

Gã bước vào buồng ngủ thì chuông điện thoại ngoài phòng khách reo lên. Gã khép cửa lại để khỏi phải nghe thấy cái chuỗi âm thanh sốt ruột đó. Gã dốc bầu tâm sự với họ để làm gì nhỉ? Bài nói đã nằm gọn trong tay rồi thế mà gã lại quăng nó đi. Mà chẳng vì cái gì cả. Chỉ để bày tỏ với họ cảm xúc của gã thôi, cái mà họ sẽ chẳng còn nhớ nổi một lời khi ngồi vào bàn ăn tối nay. Chịu không hiểu nổi tại sao gã, lại mù quáng tới độ tin rằng những điều gã nói là quan trọng. Lý tưởng ấy à? Đó là một mỹ từ. Nó đâu còn vận động nổi nhân dân nữa. Mà nhân dân cũng đã hết tin vào nó. Quyền lực và tiền bạc mới là đức tin duy nhất để họ vận động.

Cửa phòng hé mở, để lộ cái đầu của Moses:

– Tổng thống muốn nói chuyện với cậu, - Moses nói khản đặc.

– Tổng thống gì? - Daniel ngớ ngẩn hỏi.

– Tổng thống Hợp Chủng Quốc.

Daniel nhìn ông ta chằm chằm, đoạn nhấc chiếc máy điện thoại để ở đầu giường lên. "A lô!"

– Ông Huggins? - Một giọng nữ hỏi.

– Phải.

– Ông chờ cho một giây trong khi nối với máy của Tổng thống.

Sau một tiếng cạch, giọng nói quen thuộc của Eisenhower vang lên bên tai Daniel:

– Ông Huggins, tôi gọi điện chúc mừng ông về thành công của bài nói vừa rồi. Tôi đã nghe nó qua máy thu hình.

– Cám ơn ngài Tổng thống.

– Đó quả là sự tái khẳng định hùng hồn và biện chứng tất cả những chân lý cơ sở đã làm nên sự vĩ đại của nước Mỹ. Một lần nữa, ông đã công bố những lý tưởng đã đi sâu vào máu thịt chúng ta, những lý tưởng không chỉ vượt ra ngoài khuôn khổ của tầng lớp lao động mà còn thâm nhập vào nhân tâm tất cả những đứa con của nước Mỹ. Tôi muốn ông hiểu cho rằng ông không chỉ nói với toàn thể nhân dân Mỹ, ông còn nói với cả tôi. Tôi sẽ rất lấy làm tự hào nếu có được một diễn văn như vậy.

– Cám ơn ngài Tổng thống.

– Một lần nữa, tôi chúc mừng ông. Tạm biệt.

Tổng thống gác máy. Daniel, cầm nguyên ống nói trong tay, ngẩng lên và trông thấy Moses cùng với D. J. đang đứng trên khung cửa "Tổng thống thích bài nói ấy," gã thốt lên, bàng hoàng.

Vừa lúc đó, tất cả các máy điện thoại trong lô phòng của họ cùng đổ chuông inh ỏi và khách khứa ùn ùn kéo vào.

Cơn đau quặn lên giữa chừng bài nói. Lúc đó họ đang ngồi xem ti vi ở phòng khách. Vài giây sau khi Daniel bắt đầu diễn thuyết, Jack ngạc nhiên quay sang Margaret:

– Đây không phải là bài nói mà tôi đã chuẩn bị. Ông ấy có nói gì với cô về thay đổi này không?

Nàng lắc đầu. "Ông ấy không hề nói với tôi về một bài diễn văn nào. Tôi không rõ đây có phải là bài mà ông ấy định nói hay không."

Ít phút sau, cơn đau đầu tiên nhói lên. Nàng cảm thấy có một lưỡi dao xẻ dọc cơ thể và cố cắn răng kiềm chế. Để cho Jack nhìn thấy thì ngượng chết. Sau khi hít một hơi thật sâu, cơn đau biến mất.

Nhưng chỉ một thoáng sau, nó đã trở lại. Lần này dữ dội hơn. Không kìm được, nàng rên lên, quằn quại trên ghế.

– Cô làm sao thế? - Jack hỏi.

Nàng cảm thấy mồ hôi vã ra đầy mặt. "Đứa nhỏ. Nó sắp... Gọi bác sĩ hộ tôi, số điện thoại của ông ta để cạnh máy ấy."

Jack đứng bật dậy. "Mamie!" Bà da đen hiện ra. "Hình như cô Huggins trở dạ. Bà hãy săn sóc cô ấy, để tôi gọi cho bác sĩ hỏi xem phải làm gì."

Lô buồng trong khách sạn của họ lúc này là một nhà thương điên. Gã chẳng biết người ta từ đâu tới. Chỉ thấy họ có mặt ở đó, ai cũng hỉ hả. Doanh số của hợp đồng mua bán trái phiếu đã lên tới hơn một triệu đô la, vậy mà các cổ đông vẫn còn ùn ùn kéo tới.

– Cậu là một thằng con hoang láu cá, - tay diễn giả giới thiệu Daniel với cử tọa nói. - Cậu làm bọn tớ nghĩ rằng cậu là một thằng điên, nhưng thật ra thì cậu biết tỏng cậu đang làm gì.

Moses sán lại chỗ gã với một xấp điện trong tay.

– Từ mọi xó xĩnh trong cả nước, điện thoại, điện tín rót tới ào ào. Ai cũng muốn gặp cậu. Từ Dave Dubinsky ở New York muốn cậu nói chuyện một buổi với ILGWU tại quảng trường Madison và sẵn sàng để Ngân Hàng Liên Doanh của họ cho cậu sai bảo, đến Harry Bridges muốn cậu diễn thuyết với dân chúng miền duyên hải San Francisco. Thậm chí cả George Meany cũng gửi điện mừng và bày tỏ sự ủng hộ của mình đối với những mục đích và lý tưởng chung của chúng ta.

Bỗng nhiên Daniel cảm thấy sức lực của mình bị rút kiệt. Gã rẽ đám đông, tìm đường vào buồng ngủ. Khi đi qua một người đàn ông đã say bét nhè từ lúc nào, gã nhận được một cái vỗ vai đủ dí gã xuống sàn nhà nếu gã không kịp gồng người lên chống lại. "Dan Lớn!" ông ta nói. "Cậu có thể trở thành một Tổng thống tiếp theo của Hợp Chủng Quốc, nếu cậu muốn."

Gã chui vào phòng và đóng kín cửa lại, ngồi phịch xuống giường. Gã phải nghĩ một lát. Quá nhiều chuyện bất ngờ đến choáng váng cùng một lúc đổ ập xuống đầu. Những cơn hưng phấn tột độ và những cảm giác bi quan chết chóc đã vắt nốt chút tàn lực cuối cùng trong con người gã.

Cửa mở, D.J. bước vào.

– Bố làm sao thế?

– Bố chỉ thấy mệt thôi, con trai ạ.

– Thật là một ý tưởng tuyệt vời, - D. J. nói. - Bố đã linh cảm được cốt lõi của vấn đề nằm ở đâu. Con cam đoan rằng lúc đó trong chúng ta, không một ai hiểu nổi bố đang làm gì.

Daniel nhìn con trai. Đến tận giờ họ cũng đã hiểu đâu. Thậm chí cả D.J. cũng tin rằng đó là một cách rao bán trái phiếu hết sức độc đáo. Gã không nói gì. Chuông điện thoại đầu giường kêu. Gã ra hiệu cho D.J. cầm máy.

– Jack Haney gọi bố, - nó chìa ống nói cho Daniel.

– Tôi nghe đây, Jack.

– Margaret đang trở dạ. Tôi vừa đưa cô ấy tới nhà hộ sinh xong.

– Cô ấy làm sao không?

– Bác sĩ nói thể lực cô ấy rất tốt. Mọi chuyện đều bình thường. Chắc chỉ ít phút nữa thôi là đứa bé chào đời. -Có tiếng lao xao ở đầu dây của Jack. - Ông cầm máy chờ một phút. - Daniel nghe thấy tiếng anh ta hét từ xa. -Con trai, Daniel ạ. - Jack như reo lên. - Sáu pao bốn oanxơ. Chúc mừng nhé.

Daniel hít căng lồng ngực:

– Tôi sẽ lên đường ngay bây giờ. Cứ nói với Margaret rằng tối nay tôi sẽ tới thăm cô ấy. - Gã đặt máy xuống và nhìn D.J. - Con có một đứa em trai.

Mặt D. J. như nổ tung vì một nụ cười. "Con chúc mừng bố," nó nắm lấy tay Daniel nắm thật lực. "Con thật lấy làm hạnh phúc cho bố."

– Gọi Moses vào đây. Bố muốn báo với ông ta rằng bố phải đi ngay. Con với ông ta hãy ở lại thu xếp công chuyện giúp bố.

Khi Moses và D. J. bước vào thì Daniel đã soạn xong va ly. Moses cười ngoác miệng:

– Chúc mừng nhé, Daniel. - Ông ta chỉ vào chiếc va ly. - Cậu không phải cắp theo cái này đâu. Ngày mai tớ sẽ mang đến tận nhà cho cậu.

– Hay đấy, - Daniel nói. - Tớ phải gọi tắc xi ra sân bay bây giờ đây.

Gã đẩy cánh cửa thông ra hành lang. Moses và D.J. bước theo. Trước cửa vào lô phòng, có vài chục người đứng lố nhố.

– Họ vẫn tiếp tục đến. Cậu nên bắt chiếc thang máy ở đầu kia mà xuống, - Moses bảo Daniel.

Daniel nhìn đám đông, gật đầu. Gã vừa quay đi thì trong đầu loé lên một hình ảnh. Nhanh như chớp, một tay gã rút phắt khẩu súng ra, tay kia đẩy Moses và bắn tung vào khung cửa để mở. Moses đụng phải D. J. và cả hai ngã nhào vào trong phòng vừa khi một phát súng nổ vang.

Daniel cảm thấy bộ hạ của gã nổ tung. Trước mắt gã, thằng vệ sĩ tóc vàng hiện ra rõ nét hơn bao giờ hết. Gã ráng rê khẩu súng lên. Phát đạn thứ hai ăn vào đầu gối. Gã đã lấy được điểm ngắm, bằng cả hai tay, gã dốc toàn bộ sức lực vào vòng cò. Bộ mặt của thằng tóc vàng vỡ thành một đám máu và xương be bét, rồi biến mất khi phát đạn thứ ba hất ngửa gã xuống sàn nhà, bất tỉnh.

– Con của bố, bố chết đây. Còn con thì ra đời. Bố không còn được gặp con nữa. Con và bố sẽ chẳng bao giờ biết nhau.

– Bố sẽ không chết vào lúc này đâu, bố ạ. Con từ tương lai trở về, và bố vẫn còn đó.

– Bố để lại cho con những giấc mơ của bố.

– Con sẽ đợi những giấc mơ đó, thưa bố, nhưng bố phải chỉ đường cho con.

Gã vật lộn với cơn đau dấy lên từ mọi chỗ trên cơ thể.. Người ta đang đưa gã lên cáng. Khi chiếc cáng nhấc lên, gã mở mắt ra và trông thấy vẻ mặt đầy lo âu của Moses và D.J. đang cúi xuống bên gã.

– Ngu quá. Đáng ra bố phải lường trước tình huống này.

– Thôi nào, đừng dằn vặt nữa, bố, - D.J. an ủi. - Bố sẽ qua khỏi. Bác sĩ nói không có vết thương nào trầm trọng cả.

– Bố biết, - Daniel yếu ớt gật đầu. - Em trai con vừa cho bố hay điều đó.