Chương 1
Duke Russell bị kết tội đã gây ra những tội ác không thể dung thứ, nhưng anh không phải là thủ phạm; mặc dù vậy, anh sẽ bị hành hình chỉ sau một tiếng bốn mươi phút nữa. Lúc nào cũng vậy, vào những đêm u uất như thế này, kim đồng hồ dường như luôn gấp gáp hơn khi giờ phút định mệnh đã cận kề. Tôi đã phải trải qua hai lần đếm ngược sinh tử như thế ở hai tiểu bang khác nhau. Một lần đồng hồ chạy mãi đến tận hồi kết, khi người tôi muốn cứu đã thốt lời trăng trối. Lần kia thì chiếc kim định mệnh dừng lại như có phép lạ.
Thời gian cứ tích tắc trôi, lần này đừng thế nữa, tối nay đừng vậy. Có lẽ rồi sẽ đến lúc những người điều hành tiểu bang Alabama này dọn được bữa ăn cuối cùng cho Duke trước khi châm kim độc vào người anh, nhưng tối nay thì không. Anh mới ở buồng giam tử tù có chín năm. Ở bang này, trung bình phải 15 năm. Tận 20 năm cũng là chuyện thường. Chúng tôi đã đệ đơn kháng cáo gửi lên Tòa Phúc thẩm ở Atlanta, và khi nó đến được tay đúng người trong bộ máy hành pháp thì chỉ trong vòng một tiếng sẽ có lệnh đình cuộc hành hình này lại. Duke sẽ trở lại cảnh biệt giam kinh hoàng và sống thêm một ngày nữa.
Tôi đã làm luật sư cho anh bốn năm rồi. Đội ngũ pháp lý của anh còn bao gồm một hãng luật cực lớn ở Chicago chấp nhận làm miễn phí, và một nhóm chống án tử hình khá là yếu ớt ở Birmingham. Bốn năm trước, khi tin chắc anh vô tội, tôi đã nhận làm luật sư biện hộ chính. Hiện tại, tôi đang lo năm vụ, đều là án oan sai, hoặc ít ra là tôi nghĩ như thế.
Tôi đã phải chứng kiến một thân chủ của mình ra đi. Tôi vẫn tin rằng ông ấy vô tội, chỉ là không thể chứng minh kịp thời. Một người là đủ quá rồi.
Lần thứ ba trong ngày, tôi lại đến khu buồng giam tử tù của Alabama, dừng lại trước máy dò kim loại chắn ngang cửa lớn, đối diện với hai quản giáo mặt mày cau có đang bảo vệ lãnh địa của mình. Một người cầm tập giấy tìm thông tin và bắt đầu nhìn tôi như thể quên mất tên cái người vừa mới đến đây có hai tiếng trước.
“Post, Cullen Post,” tôi nói với gã đầu óc tối tăm ấy. “Muốn gặp Duke Russell.”
Anh ta rà qua tập giấy như thể trong đó có thông tin quan trọng sống còn, tìm được cái anh ta muốn, và hất hàm hướng về một cái giỏ nhựa nằm trên băng chuyền ngắn. Tôi đặt cặp táp và điện thoại vào đó, hệt như lần trước.
“Đồng hồ và thắt lưng?” Tôi hỏi, rất sành sỏi.
“Không cần,” anh ta cố rướn giọng cằn nhằn. Tôi bước qua máy dò kim loại, và thế là một lần nữa, một luật sư vô tội lại xoay xở trót lọt vào khu tử tù mà không đem vũ khí theo. Tôi cầm cặp táp và điện thoại rồi theo một quản giáo khác xuống hành lang lạnh lẽo chỉ có tường và song sắt. Anh ta gật đầu, khóa mở tanh tách, song sắt trượt mở ra, chúng tôi lại tiến vào một hành lang khác, dấn sâu vào tòa nhà thảm não này. Đích của chúng tôi là căn phòng có mấy người đang đứng bên ngoài một cánh cửa thép kín bưng. Bốn người mặc đồng phục, hai người mặc vest. Một trong hai người đó là giám đốc nhà tù.
Viên giám đốc nhìn tôi nghiêm nghị rồi bước tới. “Cho tôi nói chuyện với anh một lát?”
“Không được lâu nhé,” tôi trả lời. Chúng tôi đi ra một góc để nói chuyện riêng. Viên giám đốc không phải kẻ xấu, chỉ đang thi hành bổn phận, một công việc mà anh ta mới vừa tiếp quản và chưa hề giám sát cuộc hành hình nào. Anh ta cũng là đối thủ của tôi, nhưng sẽ không đoạt được thứ mình muốn từ tôi đâu.
Chúng tôi thì thầm với nhau như đôi bạn thân, “Anh thấy thế nào?”
Tôi đảo mắt nhìn quanh để xem xét tình hình, “Trời, tôi chẳng biết nữa. Tôi thấy chỗ này giống cuộc hành hình mà.”
“Thôi nào, Post. Luật sư của chúng tôi nói vụ này thế nào cũng xong.”
“Luật sư bên anh toàn lũ ngốc. Chuyện này ta đã nói rõ với nhau rồi.”
“Thôi nào, Post. Giờ tình hình cũng có khác gì đâu?”
“Năm mươi năm mươi thôi,” tôi nói dối.
Câu đó khiến viên giám đốc bối rối, và không chắc phải trả lời thế nào. “Tôi muốn gặp thân chủ của mình,” tôi bảo.
“Được,” đột nhiên anh ta nói to hẳn lên, như thể có chút chán nản. Không được để người ta thấy là đang hợp tác với tôi nên nói xong anh ta liền rút đi ngay. Những quản giáo lùi lại khi một người trong số họ mở cửa.
Trong phòng chờ hành hình, Duke đang nằm trên nệm, mắt nhắm nghiền. Để giải trí lần cuối, người ta cho anh một tivi màu nho nhỏ để muốn xem gì thì xem. Tivi đang để chế độ tắt tiếng với hình ảnh các phóng viên rảo quanh mấy đám cháy rừng ở Bờ Tây. Giờ tử hình của anh không phải chuyện gì lớn để truyền thông quốc gia phải chú ý.
Đến giờ hành hình, mỗi bang đều có những thủ tục vớ vẩn riêng, tất cả chỉ để tăng thêm kịch tính hết sức có thể cho giờ phút này. Ở đây thì họ cho tất cả những người thân thuộc vào thăm trong một phòng thăm viếng rộng. Đến 10:00 tối thì chuyển tử tù sang phòng chờ ngay sát phòng hành hình, nơi anh sẽ bị giết. Chỉ có tuyên úy và luật sư mới được vào phòng đó cùng anh. Bữa ăn cuối cùng dọn lên tầm 10:30, và anh có thể yêu cầu món gì cũng được, trừ những thứ có cồn.
“Anh khỏe không?” tôi hỏi khi Duke ngồi dậy, mỉm cười.
“Đang thấy tuyệt nhất đời. Anh có tin gì không?”
“Chưa, nhưng tôi vẫn lạc quan. Sẽ sớm nghe tin thôi.”
Duke là người da trắng, 38 tuổi, và trước khi bị bắt vì tội cưỡng hiếp và giết người, tiền sự của anh chỉ có hai lần lái xe khi say và vài lần bị phạt quá tốc độ. Không có vụ nào liên quan đến bạo lực. Hồi trước, anh thích tiệc tùng và hay bày trò phá phách, nhưng sau chín năm biệt giam, anh đã trầm tính lại đáng kể. Công việc của tôi là trả lại tự do cho anh, và lúc này, có vẻ nó chỉ còn là ước mơ hão huyền..
Tôi cầm điều khiển, đổi sang một kênh của Birmingham, nhưng vẫn để tắt tiếng.
“Trông anh tự tin khủng khiếp.” Duke bảo.
“Tôi có căn cứ để làm thế mà. Tôi đâu có bị người ta tiêm.”
“Anh hài thật đấy, Post.”
“Thư giãn nào, Duke.”
“Thư giãn à?” Anh đặt chân xuống sàn, và trên môi lại nở một nụ cười. Trông anh đích thực là đang thư giãn, quá thư giãn trong hoàn cảnh này. Anh cười lớn, “Nhớ Lucky Skelton không?”
“Không.”
“Cuối cùng họ đã xử được anh ấy, khoảng năm năm trước, nhưng họ phải mất đến ba bữa ăn cuối cùng. Anh ấy đã kịp hãm phanh được trước bờ vực ba lần, trước khi bị người ta đẩy xuống. Anh ấy đòi pizza xúc xích và Coca anh đào.”
“Còn anh thì yêu cầu món gì?”
“Bít-tết và khoai tây chiên, cùng một lốc bia 6 lon.”
“Bia thì chắc không được rồi.”
“Anh sẽ đưa được tôi ra khỏi đây chứ, Post?”
“Tối nay thì không, nhưng tôi đang xử lý.”
“Nếu được ra tù, tôi sẽ đi thẳng đến một quán và uống bia lạnh cho đến khi nằm vật ra sàn.”
“Tôi sẽ đi cùng anh. À, Thống đốc đây rồi.” Ông ta xuất hiện trên màn ảnh, tôi liền mở âm thanh.
Thống đốc đứng trước một hàng micro, ánh đèn máy quay chĩa vào sáng choang. Nhìn bộ vest đen, cà vạt paisley, áo sơ-mi trắng, tóc chải gel sợi nào ra sợi nấy, tôi biết chắc đây là một màn nhằm quảng bá tranh cử. Với bộ mặt đầy nghiêm trọng, ông ta nói, “Tôi đã xem xét thấu đáo vụ việc của ông Russell, cũng như đã tham luận kỹ lưỡng với các điều tra viên. Tôi cũng đã gặp gia đình của Emily Broone, nạn nhân trong tội ác của ông Russell, và gia đình họ kịch liệt phản đối ý tưởng khoan hồng. Sau khi cân nhắc mọi mặt của vụ này, tôi đã quyết định giữ nguyên bản án của anh ta. Phán quyết của tòa tiếp tục có hiệu lực, và buổi hành hình sẽ được diễn ra. Người dân đã lên tiếng. Do đó, sẽ không có sự khoan hồng cho ông Russell.” Ông ta tuyên bố một cách bi ai nhất có thể, rồi cúi chào và từ từ ra khỏi ống kính máy quay, màn trình diễn đã xong, diễn viên chính đã rời khỏi khán phòng. Mới ba ngày trước, ông ta đã thu xếp được thời gian để gặp tôi trong 15 phút, chỉ để sau đó oang oang với báo giới rằng chúng tôi đã gặp riêng.
Nếu đã xem xét lại một cách thấu đáo, hẳn ông ta đã biết Duke Russell không hề liên quan đến vụ cưỡng hiếp và giết Emily Broone 11 năm trước. Tôi lại bấm tắt tiếng, “Chẳng ngạc nhiên gì.”
“Ông ta có bao giờ ban lệnh khoan hồng chưa?” Duke hỏi.
“Dĩ nhiên là chưa.”
Có tiếng gõ cửa mạnh, rồi cánh cửa mở tung. Hai quản giáo bước vào, một người đang cầm trên tay bữa ăn cuối cùng. Họ để nó xuống rồi đi mất. Duke nhìn vào đĩa bít-tết, khoai tây chiên và một lát bánh chocolate khá là mỏng, rồi nói, “Chẳng có bia.”
“Thôi thì thưởng thức trà đá vậy.”
Anh ngồi trên giường và bắt đầu ăn. Mùi đồ ăn thơm ngon làm tôi phát thèm, vì ít nhất 24 tiếng rồi tôi chưa ăn gì. “Khoai tây chiên không?” anh hỏi.
“Không, cảm ơn anh.”
“Tôi đâu ăn hết chỗ này được. Chẳng biết vì sao, nhưng tôi chẳng thấy thèm ăn lắm.”
“Mẹ anh sao rồi?”
Anh nhồi một miếng bít-tết lớn rồi nhai chầm chậm. “Không ổn lắm, anh hẳn cũng biết rồi. Mẹ tôi khóc nhiều lắm. Khá là kinh khủng.”
Điện thoại trong túi tôi rung lên, tôi cầm lấy, nhìn vào màn hình, “Đây rồi.” Tôi cười với Duke và trả lời điện thoại. Là nhân viên Tòa Phúc thẩm 11, một người tôi quen thân, và anh ấy báo là sếp vừa ký lệnh hoãn thi hành án vì cần thêm thời gian để xác định liệu Duke Russell có được xét xử công bằng không. Tôi hỏi khi nào, và anh ấy bảo lệnh sẽ được công bố ngay lập tức.
Tôi quay sang thân chủ của mình, “Anh được ở lại rồi. Tối nay khỏi đụng đến kim tiêm. Ăn miếng bít-tết đó mất bao lâu nhỉ?”
“Năm phút,” anh cười tít mắt và nhồi thêm thịt vào miệng.
“Cho tôi mười phút được không?” Tôi hỏi anh bạn trên điện thoại. “Thân chủ của tôi muốn ăn cho xong bữa ăn cuối cùng.” Chúng tôi bàn qua lại và cuối cùng thống nhất là bảy phút. Tôi cảm ơn anh ấy, kết thúc cuộc gọi, rồi bấm gọi số khác. “Ăn nhanh đi,” tôi nói. Đột nhiên, Duke lấy lại cảm giác thèm ăn và hùng hục xơi hết bữa ăn trước mặt.
Kẻ gây nên bản án oan sai của Duke là một công tố viên tỉnh lẻ tên là Chad Falwright. Hiện giờ, anh ta đang ngồi chờ ở tòa nhà hành chính của nhà tù, cách đây tầm một cây số, sẵn sàng đón nhận thời khắc vinh quang nhất trong sự nghiệp của mình. Anh ta cứ tưởng đến 11:30 thì sẽ được lên xe của nhà tù, cùng gia đình Broone và cảnh sát trưởng địa phương, đến dãy buồng tử tù này, vào một căn phòng nhỏ có tấm cửa kính lớn với bức màn. Chad cứ nghĩ khi yên vị ở đó rồi, họ sẽ chờ trong giây lát, đến lúc Duke bị cột vào ghế, kim tiêm vào tay, rồi tấm màn sẽ vén lên đầy kịch tính.
Với một công tố viên, không gì thành công hơn được chứng kiến một vụ hành hình do chính mình khởi tố.
Nhưng Chad không có được phút giây mơ mộng đó. Tôi bấm số gọi và anh ta nghe máy ngay. “Post đây,” tôi nói. “Ở dãy buồng tử tù có tin xấu rồi nhé. Tòa Phúc thẩm 11 vừa ra lệnh hoãn. Có vẻ anh sẽ phải cụp đuôi về lại Verona rồi.”
Anh ta lắp bắp, và chỉ nói được “Cái quái gì?”
“Nghe tôi nói rõ rồi mà, Chad. Lời buộc tội sai bét của anh đang được làm sáng tỏ, và tôi dám nói, có vẻ không bao giờ anh đem được đầu của Duke về làm chiến tích đâu. Tòa Phúc thẩm 11 đã có những nghi hoặc về tính công bằng của phiên tòa, nên họ đang cho xét lại. Hết rồi, Chad à. Xin lỗi vì phá hỏng khoảnh khắc vinh quang của anh.”
“Anh đùa hả, Post?”
“Ồ, hẳn rồi. Giờ ở dãy buồng tử tù này, ai cũng cười mà. Anh đã được vui khi trả lời báo giới cả ngày hôm nay rồi, giờ cứ vui thêm chút nữa đi nhé.” Tôi quá kinh tởm gã này, đến mức không diễn tả nổi.
Tôi tắt máy rồi nhìn Duke đang ăn mừng thoát nạn. Anh hỏi với miệng đầy ứ thịt, “Anh gọi cho mẹ tôi được không?”
“Không. Ở đây chỉ luật sư mới được đem điện thoại theo, nhưng bà ấy sẽ sớm biết thôi. Ăn nhanh đi nào.” Duke uống trà cho êm họng, rồi quay sang chiến tiếp miếng bánh chocolate. Tôi cầm điều khiển, mở âm lượng to lên. Khi anh đang càn quét cho hết phần ăn, một phóng viên thở không ra hơi chạy vào nhà tù, lắp bắp báo tin đã có lệnh hoãn thi hành án. Anh ta có vẻ rối bời, đọc trên mặt chỉ thấy có mỗi chữ hoang mang to tướng.
Chỉ trong vài giây, có tiếng gõ cửa và giám đốc nhà tù bước vào. Anh ta nhìn tivi rồi nói, “Chắc anh đã nghe tin rồi?”
“Phải, giám đốc à, xin lỗi vì làm hỏng tiệc. Bảo người của anh nghỉ đi, và làm ơn gọi giúp tôi chiếc xe nhé.”
Duke lấy tay áo chùi miệng, bắt đầu cười lớn, “Đừng ra vẻ thất vọng thế chứ, giám đốc.”
“Không, thật ra tôi nhẹ cả người ấy,” viên giám đốc nói, nhưng sự thật hiện rõ rành rành rồi. Cả anh ta cũng đã dành nguyên ngày hôm nay để trả lời báo giới, hưởng thụ vô vàn sự chú ý rồi. Thế mà đột nhiên, màn nước rút hoành tráng của anh lại kết bằng một cú ngã đau ở vạch đích.
“Tôi đi đây,” tôi nói và bắt tay Duke chào tạm biệt.
“Cảm ơn, Post,” anh nói.
“Tôi sẽ liên lạc với anh sau.” Trước khi ra khỏi phòng, tôi quay qua viên giám đốc, “Nhờ anh chuyển lời hỏi thăm đến Thống đốc nhé.”
Vừa ra khỏi cửa tòa nhà, một luồng khí lạnh xộc thẳng vào mặt làm tôi khoan khoái lạ. Một quản giáo dẫn tôi đến chiếc xe nhà tù cách đó vài bước. Tôi lên xe rồi anh ta đóng cửa lại. “Ra cửa chính,” tôi nói với tài xế.
Khi chiếc xe chầm chậm đi ra cổng Cơ sở Cải huấn Holman này, tôi mới đột nhiên thấy mệt và đói. Nhưng cũng vô cùng nhẹ nhõm. Tôi nhắm mắt lại, thở sâu, và tận hưởng phép lạ cho Duke được sống thêm một ngày nữa. Tôi đã cứu được mạng anh, tạm thời là thế. Còn trả lại tự do cho Duke chắc phải cần thêm một phép lạ nữa.
Vì nhiều lý do mà chỉ những người điều hành nơi này biết, nhà tù đã bị phong tỏa suốt năm tiếng qua, như thể các tù nhân phẫn nộ ở đây có thể tổ chức cuộc bạo loạn ngục Bastille và xông vào dãy buồng tử tù để giải cứu Duke. Giờ đã hết lệnh phong tỏa, bầu khí sôi sục đã qua đi. Nhân lực bổ sung để duy trì trật tự giờ đang rút đi, và tôi cũng muốn thoát khỏi chỗ này càng sớm càng tốt. Xe của tôi đỗ ở chỗ gần cổng chính, nơi phóng viên báo đài đang lục tục dỡ dụng cụ và lên đường về nhà. Tôi cảm ơn viên quản giáo, lên chiếc Ford SUV của mình và vội vã rời đi. Qua hai dặm trên đường cao tốc, tôi ghé lại một cửa hàng tạp hóa đã đóng cửa để gọi một cuộc.
Kẻ đó tên là Mark Carter. Nam, da trắng, 33 tuổi, sống ở một căn nhà thuê nho nhỏ tại thị trấn Bayliss, cách Verona tầm 15 cây số. Trong hồ sơ, tôi có nhiều ảnh chụp nhà và xe của hắn, cả ảnh cô bạn gái hiện thời của hắn nữa. Mười một năm trước, Carter đã cưỡng hiếp và giết Emily Broone, và giờ việc của tôi là chứng minh điều đó.
Dùng sim rác, tôi gọi đến điện thoại của hắn, một số điện thoại mà theo lý tôi không thể nào tìm được. Sau năm tiếng chuông, hắn nghe máy, “Alo.”
“Mark Carter à?”
“Ai đấy?”
“Anh không biết tôi, Carter à, nhưng tôi gọi từ nhà tù. Duke Russell vừa được hoãn án, nên tôi rất tiếc phải báo cho anh biết là vụ án vẫn chưa hoàn toàn khép lại. Anh có đang xem tivi không đấy?”
“Ai đấy?”
“Tôi chắc là anh đang xem tivi, Carter, cái xác béo của anh và cả cô bồ béo của anh đang cầu trời cho Bang giết Duke vì tội ác do tay anh gây ra. Anh là đồ khốn nạn, Carter, sẵn sàng nhìn anh ấy chết vì tội ác do anh làm. Đồ hèn.”
“Ngon thì nói thẳng với tao đi.”
“Ồ, Carter, tôi sẽ làm thế, khi ta gặp nhau ở tòa. Tôi sẽ tìm ra chứng cứ, và chẳng mấy chốc Duke sẽ được tự do. Còn anh thế chỗ anh ấy. Tôi đang tìm đến anh đây, Carter.”
Nói xong tôi tắt máy ngay, để hắn không nói thêm được gì nữa.