Lời chú giải của tác giả
Tôi có hai nguồn chính cho nhân vật và cốt truyện.
Thứ nhất, về nhân vật. Tầm 15 năm trước, tôi đang tìm hiểu về một vụ án tại Oklahoma thì gặp một thùng tài liệu với nhãn dán ghi là của Centurion Ministries. Hồi đó, tôi biết rất ít về hoạt động giải oan và chưa hề nghe đến tên Centurion. Tôi dò hỏi và cuối cùng tìm đến văn phòng của họ ở Princeton, New Jersey.
James McCloskey sáng lập Centurion Ministries vào năm 1980, khi ông đang là một sinh viên thần học. Khi làm tuyên úy nhà tù, ông đã gặp một phạm nhân nhất quyết khẳng định mình vô tội. Cuối cùng Jim cũng tin và bắt đầu làm việc để chứng minh anh ấy vô tội. Lần giải oan thành công này thôi thúc Jim nhận thêm vụ nữa, rồi lại vụ nữa. Trong gần 40 năm, ông đã đi khắp cả nước, thường là đơn độc một mình, để điều tra những manh mối bị bỏ qua, những nhân chứng trốn tránh, và tìm cho ra sự thật.
Đến giờ, đã có 53 người giành lại được tự do nhờ Jim và đội ngũ tận tâm ở Centurion Ministries. Nếu muốn biết thêm chi tiết, các bạn có thể ghé trang web của họ, sẽ có những câu chuyện chi tiết hơn. Hãy xem qua, và nếu được, gửi tặng cho họ một khoản gì đó. Thêm tiền đồng nghĩa với thêm người vô tội được giải oan.
Cốt truyện của Hội Vệ nhân, đáng buồn là, được viết dựa trên một câu chuyện có thật, liên quan đến một phạm nhân ở Texas, tên là Joe Bryan. Ba mươi năm trước, Joe bị kết tội giết vợ mình, một tội ác kinh khủng trong đêm, nhưng lúc đó Joe đang ngủ trong phòng khách sạn cách đó vài tiếng đi xe. Công tác điều tra đã sai lầm ngay từ đầu. Họ không bao giờ tìm được hung thủ thực sự, nhưng có nhiều chứng cứ rõ ràng quy về một cựu cảnh sát viên đã tự sát vào năm 1996.
Biên bản truy tố không xác định được động cơ để Joe giết vợ mình, vì làm gì có động cơ nào. Cuộc hôn nhân của họ rất tốt đẹp. Chứng cứ hữu hình duy nhất liên kết Joe với hiện trường vụ án là một chiếc đèn pin không hiểu sao lại được tìm thấy trong xe ông. Một chuyên gia đã bảo bồi thẩm đoàn rằng những vết nhỏ trên mặt kính là máu bắn vào và là máu của nạn nhân. Từ đó, chuyên gia làm chứng rằng cây đèn pin đã hiện diện ở hiện trường vụ án, dù cho nó không được lấy từ đó.
Lời chứng của chuyên gia này quá ức đoán, và không căn cứ trên khoa học. Ông ta còn được phép giả định rằng có lẽ Joe đã tắm sau khi gây án để loại bỏ các vết máu dính trên người, nhưng lại không đưa ra được bằng chứng nào cho chuyện đó. Về sau, chuyên gia này đã rút lại những ý kiến đó.
Đáng ra Joe đã được giải oan và phục hồi tự do từ nhiều năm trước, nhưng không được. Vụ của ông bị Tòa Phúc thẩm Hình sự Texas treo mãi. Ông đã 79 tuổi và sức khỏe đang rất yếu. Vào ngày 4 tháng 7 năm 2019, ông bị bác đơn xin ân xá, và đây là lần thứ tám nỗ lực xin ân xá của ông bất thành.
Vào tháng 5 năm 2018, tờ New York Times và ProPublica đồng xuất bản một loạt bài hai phần về vụ án của Joe. Và đây là một công trình báo chí điều tra đích thực. Nhà báo Pamela Colloff đã thực hiện xuất sắc việc điều tra tường tận tội ác và tiến trình công tố này, cũng như phơi bày sự kém cỏi của bộ máy tư pháp.
Tôi xin tri ân Jim McCloskey và Joe Bryan vì câu chuyện của họ. Một điều hối tiếc nhất là Jim đã không biết đến trường hợp của Joe. Tôi xin tri ân Pamela Colloff vì việc làm cao đẹp của cô và vì đã giúp độc giả khắp nơi biết đến câu chuyện này.
Tôi cũng muốn nhân đây gửi lời tri ân đến Paul Casteleiro, Kate Germond, Bryan Stephenson, Mark Mesler, Maddy deLone, và Deirdre Enright.