← Quay lại trang sách

Chương 48

Thẩm phán Ansh Kumar ngồi xuống ghế chủ tọa, mỉm cười chào mọi người. Chúng tôi yên vị ở chỗ của mình, háo hức chờ phiên tòa bắt đầu và hồi hộp chờ diễn biến tiếp theo. Kumar nhìn xuống Bill Cannon, “Sau khi tạm nghỉ hôm qua, tôi đã liên hệ với phòng xét nghiệm bang và nói chuyện với giám đốc ở đó. Anh ấy bảo sẽ cho một phân tích viên, tên Tasca, đến đây lúc 10:00. Anh Cannon, anh còn nhân chứng nào nữa không?”

Bill đứng lên, “Có lẽ có, thưa quý tòa. Agnes Nolton là đặc vụ văn phòng FBI Orlando, và cô phụ trách điều tra vụ tấn công tàn bạo nhắm vào Quincy Miller cách đây gần năm tháng. Cô ấy đã sẵn sàng làm chứng về quá trình điều tra và sự chính đáng của vụ này.”

Sáng nay tôi đã ăn sáng với Agnes và cô ấy sẵn sàng giúp đỡ hết sức có thể. Tuy nhiên, sẽ có những hạn chế vì quy định của FBI, và chúng tôi không chắc thẩm phán Kumar có thấy cần đến lời khai của cô ấy không. Anh biết Nolton sẽ lên bục, vì tôi đã nhắc đến trong thời gian nghỉ hôm qua, và Kumar đã phải mất một hồi để suy nghĩ về chuyện này.

Carmen Hidalgo chầm chậm đứng lên, “Thưa quý tòa, nếu được, tôi xin nói lên vài chất vấn về sự cần thiết của lời chứng này. FBI chẳng liên quan gì đến cuộc điều tra vụ sát hại Keith Russo hay việc khởi tố Quincy Miller. Tôi thấy, đây chỉ là phí phạm thời gian thôi.”

“Tôi cũng có cùng suy nghĩ như thế. Tôi đã đọc các bản truy tố, kiện tụng, báo chí, nên tôi đã biết đôi chút về âm mưu sát hại anh Miller. Cảm ơn đặc vụ Nolton, vì sẵn lòng ra làm chứng, nhưng tòa không cần lời chứng của cô trong vụ này.”

Tôi quay lại nhìn Agnes, cô mỉm cười với tôi.

Thẩm phán gõ búa, thông báo tạm nghỉ đến 10:00.

Tasca đã làm công tác nghiên cứu về huyết học cho Bang Florida suốt 31 năm nay. Cả hai bên đều công nhận uy tín của anh. Tất nhiên Carmen công nhận vì Tasca là chuyên gia của nhà nước. Chúng tôi cũng công nhận vì muốn có lời chứng của anh. Carmen từ chối đối chất trực tiếp với Tasca. Cô nói chúng tôi mới là người đi kiện, đâu phải cô. “Chẳng thành vấn đề,” Bill Cannon nói, và đứng lên.

Và chỉ mất vài phút, Bill hỏi, “Anh Tasca, anh đã xét nghiệm máu lấy từ áo sơ-mi và mẫu máu từ mặt kính đèn pin, phải không?”

“Phải.”

“Và anh đã đọc báo cáo của tiến sĩ Kyle Benderschmidt?”

“Phải.”

“Anh biết tiến sĩ Benderschmidt không?”

“Có. Ông ấy rất nổi danh trong lĩnh vực của chúng tôi.”

“Anh có đồng ý với kết luận của ông ấy rằng máu trên chiếc áo là máu người, còn máu trên mặt kính đèn pin là máu động vật?”

“Có, chắc chắn là thế.”

Rồi Cannon làm một việc mà tôi chưa hề chứng kiến tại tòa. Anh bắt đầu cười lớn. Cười vào sự vô lý khi còn cần thêm bất kỳ lời chứng nào nữa. Cười vào số chứng cứ quá ít ỏi chống lại thân chủ của chúng tôi. Cười vào Bang Florida và những nỗ lực thảm hại của họ khi cố giữ nguyên một phán quyết định tội sai lầm. Anh khoát tay và hỏi, “Thưa quý tòa, ta đang làm gì ở đây thế này? Chứng cứ hữu hình duy nhất liên kết thân chủ của chúng tôi với hiện trường vụ án, chính là cây đèn pin này. Giờ chúng ta biết rõ nó còn không hề hiện diện ở hiện trường, và cũng chưa hề nằm trong tay thân chủ của chúng tôi.”

“Anh còn nhân chứng nào nữa không, anh Cannon?”

Vẫn còn thấy tức cười, Bill lắc đầu, bước xuống khỏi bục.

Thẩm phán Kumar quay sang bên kia, “Cô Hidalgo, cô có nhân chứng nào không?”

Cô ấy nói không, và có vẻ sẵn sàng thoát đi bằng bất kỳ cánh cửa nào gần nhất rồi.

“Các luật sư muốn phát biểu kết thúc không?”

Bill còn chưa vào trong bàn, anh đứng lại trước bàn, quay lên, “Không, thưa quý tòa, chúng tôi tin chuyện gì cần nói đều đã nói rồi, và chúng tôi mong tòa sẽ sớm có phán quyết. Quincy Miller đã được các bác sĩ cho xuất viện và đã có lịch chuyển về nhà tù ngay ngày mai. Đấy đúng là một trò hề. Anh ấy chẳng có việc gì phải ở trong tù, cả 23 năm trước và bây giờ, Anh ấy đã bị Bang Florida kết tội sai và phải được trả tự do. Trì hoãn công lý là chối bỏ công lý.”

Tôi nghe câu này bao nhiêu lần rồi nhỉ? Chờ đợi là một chuyện tai ác bị bình thường hóa trong tòa án. Tôi đã thấy hàng chục tòa ngâm một vụ án liên quan đến người vô tội như thể thời gian chẳng có chút giá trị gì, và tôi đã hàng trăm lần ước ao cho mấy thẩm phán tự phụ được nếm mùi nhà tù vài ngày cho biết. Chỉ cần ba đêm cuối tuần trong đó, là đạo đức nghề nghiệp của các ngài sẽ cải thiện vượt bậc ngay.

“Tòa tạm nghỉ đến 1:00 chiều,” thẩm phán Kumar mỉm cười nói.

Cannon liền lên chiếc limousin ra sân bay, máy bay riêng đang chờ đưa anh đến buổi dàn xếp ở Houston, nơi anh và đồng sự vừa xiết xong lầm lỗi của một công ty dược trong khâu nghiên cứu phát triển. Anh có vẻ rất hớn hở với triển vọng của vụ này.

Số còn lại chúng tôi thì quây quần ở một căng-tin nằm sâu trong tòa nhà tòa án. Cha Luther Hodges cũng ngồi cùng trong lượt cà phê đầu. Một đồng hồ trên tường chỉ 10:20, dù chúng tôi chỉ đoán mò nhờ kim ngắn, chứ kim dài có vẻ đã đứng im từ lâu rồi. Một phóng viên tiến tới, ngỏ ý xem Quincy có thể trả lời vài câu hỏi được không. Tôi bảo là không, rồi bước ra hành lang nói chuyện với cô ấy thay anh.

Sang lượt cà phê thứ hai, Mazy hỏi, “Có gì không ổn nữa chứ?”

Nhiều lắm. Chúng tôi tin chắc là thẩm phán Kumar chuẩn bị hủy bỏ phán quyết định tội và bản án. Chẳng có lý do gì để anh ấy cho tòa tạm nghỉ đến 1:00 chiều. Nếu thẩm phán định phán quyết chống lại Quincy thì đơn giản chỉ cần chờ vài ngày rồi gửi mail là xong. Phiên điều trần rõ ràng đang nghiêng hẳn về phe chúng tôi. Chứng cứ cũng ủng hộ chúng tôi. Thẩm phán thì thân thiện, hay ít nhất đến giờ là vậy. Bên phía nhà nước có vẻ đã chấp nhận bỏ cuộc.

Tôi cho là Kumar muốn cho mình chút hào quang. Nhưng anh ấy có thể ra lệnh cho Quincy quay lại nhà tù trong thời gian xúc tiến xét xử lại. Hoặc có thể chuyển vụ này về lại Hạt Ruiz và cho giam Quincy để rồi đám ở đó lại làm bậy lần nữa. Kumar cũng có thể cho Quincy vào một nhà tù ở Orlando trong thời gian chờ phía nhà nước kháng cáo. Tôi không nghĩ anh sẽ được tự do ra bằng cửa chính với cả đống máy quay đang chờ.

Thời gian trôi sao mà chậm quá, tôi phải kìm lắm mới không liếc nhìn đồng hồ. Đến trưa, chúng tôi ăn sandwich, ăn từ từ để giết thời gian. Đến 12:45, chúng tôi quay lại phòng xử và chờ thêm chút nữa.

Đúng 1:15, thẩm phán Kumar bước ra, yêu cầu trật tự. Anh gật đầu với thư ký tòa, rồi hỏi, “Các luật sư còn ý kiến gì nữa không?”

Susan Ashley đại diện bên chúng tôi lắc đầu, Carmen cũng thế.

Thẩm phán Kumar bắt đầu đọc: “Phiên điều trần này để giải quyết đơn kiến nghị xét xử hậu tuyên án được đệ trình chiếu theo Luật 3.850, từ bị cáo Quincy Miller, yêu cầu tòa hủy bỏ phán quyết kết tội giết người từ nhiều năm trước của Khu vực Tư pháp 22. Luật pháp Florida nêu rõ, chỉ có thể chấp thuận xét xử hậu tuyên án trong trường hợp có chứng cứ mới được đệ trình lên tòa, một chứng cứ không hiện diện trong tiến trình tố tụng ban đầu. Và có chứng cứ mới vẫn chưa đủ, còn phải chứng minh chứng cứ mới này sẽ thay đổi kết quả phán xử. Chứng cứ mới có thể là nhân chứng rút lại lời khai, phát hiện được chứng cứ giải tội cho bị cáo, hoặc tìm được nhân chứng mới không xuất hiện trong tiến trình xét xử ban đầu.

“Trong trường hợp này, việc ba nhân chứng, Zeke Huffey, Carrie Holland Cruitt và June Walker rút lại lời khai đã chứng minh rõ ràng rằng lời chứng của họ tại phiên tòa ban đầu đã bị thao túng và không chính xác. Tòa xét thấy hiện giờ họ là những nhân chứng khả tín. Chứng cứ hữu hình duy nhất liên kết Quincy Miller với hiện trường vụ án là một cây đèn pin, vốn không được trưng ra ở phiên tòa ban đầu. Thật phi thường khi đội ngũ biện hộ đã tìm ra được nó. Báo cáo phân tích vết máu của chuyên gia từ hai phía đã chứng minh cây đèn pin này không hiện diện ở hiện trường vụ án, và có lẽ đã được gài vào thùng xe của bị cáo. Cây đèn pin là chứng cứ giải tội ở mức độ cao nhất.

“Do đó, phán quyết định tội giết người bị hủy bỏ và bản án bị thay đổi, hiệu lực ngay lập tức. Tôi cho rằng có khả năng anh Miller có thể bị truy tố và ra tòa lần nữa ở Hạt Ruiz, dù tôi thấy khả năng xảy ra chuyện đó là khá thấp. Nếu như thế thì đó sẽ là một phiên tòa khác, ở một thời điểm khác. Anh Miller, mời anh cùng các luật sư của mình đứng dậy.”

Quincy quên luôn cây gậy, bật người đứng dậy. Tôi đỡ tay trái anh, Susan Ashley đỡ tay phải. Thẩm phán tiếp tục, “Anh Miller, những người chịu trách nhiệm cho phán quyết sai lầm đối với anh cách đây hơn 20 năm giờ không có mặt ở phòng xử án này. Theo tôi biết, một số đã chết, một số đã tản mác đi xa. Tôi không chắc họ có chịu trách nhiệm cho hành vi tư pháp sai trái này không. Tôi cũng không có quyền hạn để đưa họ ra tòa. Nhưng trước khi anh đi, tôi buộc mình ít nhất phải thừa nhận rằng, anh đã bị đối xử sai trái bởi hệ thống tư pháp của chúng ta, và vì là một phần trong đó, tôi chân thành xin lỗi vì những gì đã xảy ra với anh. Tôi sẽ hỗ trợ nỗ lực giải oan của anh bằng mọi cách có thể, bao gồm cả vấn đề bồi thường. Chúc anh mọi sự may mắn. Anh được tự do.”

Quincy gật đầu, mấp máy môi, “Xin cảm ơn.”

Đầu gối run rẩy, Quincy ngồi xuống, lấy tay che mặt khóc. Chúng tôi quây quần quanh anh, tôi, Susan Ashley, Marvis, Mazy, Vicki, Frankie. Ai cũng khóc, trừ Frankie, người không đổ giọt nước mắt nào khi bước ra khỏi tù sau 14 năm oan khổ.

Thẩm phán Kumar đã cởi bỏ áo chùng, tiến đến, chúng tôi thay nhau cảm ơn anh nồng nhiệt. Anh có thể chờ một tháng, sáu tháng, vài năm, anh cũng có thể ra phán quyết chống lại Quincy và đẩy chúng tôi vào vòng xoáy pháp lý, nơi mọi thứ đều bất định và thời gian là vô nghĩa. Chắc anh sẽ không bao giờ còn cơ hội được ra phán quyết trả tự do cho một người ngồi tù oan hơn hai thập kỷ nữa, nên Kumar đang tận hưởng thời khắc đẹp đẽ này. Quincy đứng lên để ôm thẩm phán. Và hóa ra cái ôm cũng lây lan thật, chúng tôi ôm nhau, mừng rỡ vì thành công vĩ đại này.

Đây là lần thứ mười chúng tôi giải oan thành công, lần thứ hai trong năm nay, và lần nào trước ống kính máy quay và micro của báo giới, tôi đều khó khăn lắm mới nói nên lời. Quincy nói trước, nói anh rất biết ơn, nói anh chưa có kế hoạch gì, chưa có thời gian để nghĩ, hiện giờ chỉ muốn được ăn miếng sườn, uống ly bia thôi. Tôi muốn tỏ ra cao thượng và không nhắm vào những người có lỗi. Tôi chỉ cảm ơn thẩm phán Kumar vì đã can đảm làm những gì chính đáng và công bằng. Với kinh nghiệm của mình, tôi biết là càng trả lời nhiều thì càng dễ lỡ lời, nên sau mười phút, tôi cảm ơn báo giới và chúng tôi ra về.

Frankie đã chờ sẵn trên chiếc bán tải ở góc đường. Tôi hẹn Vicki và Mazy gặp nhau tại Savannah vài tiếng nữa, rồi nhảy lên ghế trước. Quincy ngồi vào ghế sau, ngạc nhiên, “Thứ này là cái quái gì thế?”

“Gọi là bán tải club cab,” Frankie nhẹ nhàng nói.

“Nó đang là mốt, chủ yếu cho dân da trắng,” tôi thêm vào.

“Tôi quen nhiều người lái chiếc này lắm,” Frankie biện minh.

“Thôi, cứ lái đi, anh bạn,” Quincy nói, vẫn đang chìm đắm trong hạnh phúc tự do.

“Anh muốn ghé qua Garvin lấy đồ chứ?” tôi hỏi.

Cả ba cùng phá lên cười. “Chắc tôi phải kiếm luật sư mới thôi, Post ơi,” Quincy nói.

“Cứ tìm đi. Chẳng ai tính phí rẻ hơn tôi đâu.”

Quincy cúi người tới, “Post à, ta chưa nói về chuyện này, nhưng tôi sẽ được nhà nước bồi thường bao nhiêu, riêng phần án oan thôi ấy?”

“Năm mươi ngàn cho mỗi năm tù. Vậy là hơn một triệu đô.”

“Khi nào tôi được nhận?”

“Có lẽ sẽ mất vài tháng.”

“Nhưng chắc chắn sẽ nhận, phải chứ?”

“Dĩ nhiên.”

“Các anh sẽ lấy bao nhiêu?”

“Số không.”

“Thôi nào.”

Frankie lên tiếng, “Không, anh ấy nói thật đấy. Georgia trả cho tôi cả đống tiền, và Post chẳng chịu nhận đồng nào.”

Giờ tôi mới nhận ra mình đang ngồi chung xe với hai triệu phú da đen, dù cho gia tài của họ kiếm được theo một cách chẳng ai muốn, chẳng ai hình dung nổi.

Quincy ngả người trở về, thở dài, rồi bật cười, “Tôi không tin nổi. Sáng nay tôi tỉnh dậy, chẳng biết sẽ thế nào, cứ nghĩ họ sẽ đẩy tôi lại vào tù. Giờ ta đi đâu, Post?”

“Ta phải ra khỏi Florida trước khi có người đổi ý. Đừng hỏi tôi là ai. Tôi không biết là ai, ở đâu, thế nào, tại sao gì cả, nhưng cứ ẩn thân ở Savannah vài ngày đi đã.”

“Ý anh là có thể có kẻ lùng tôi sao?”

“Tôi nghĩ có lẽ là không, nhưng cứ chơi kiểu an toàn thì hơn.”

“Còn Marvis thì sao?”

“Tôi đã bảo anh ấy gặp ta ở Savannah. Tối nay ta sẽ ăn sườn nướng, và tôi biết một quán ngon lắm.”

“Tôi muốn sườn nướng, bia và một cô nàng.”

“Chà, hai cái đầu thì tôi lo được,” tôi nói. Frankie nhìn qua tôi và nháy mắt, như thể đã có ý tưởng cho cái thứ ba rồi.

Sau nửa tiếng sống trong tự do, Quincy muốn ghé lại một tiệm burger dọc đường cao tốc. Chúng tôi vào đó, uống soda, ăn khoai tây chiên. Anh chọn một bàn gần cửa kính mặt tiền, và giải thích cái cảm giác được ngồi ăn như một người bình thường. Được tự do ra vào, tự do gọi bất kỳ món nào mình thích, tự do đi vệ sinh mà không cần xin phép, không cần lo sợ sẽ gặp chuyện gì trong đó. Cảm xúc của Quincy tội nghiệp đang lẫn lộn, và anh rất dễ bật khóc.

Quay lại xe, chúng tôi lên Xa lộ 95, thẳng tiến dọc Bờ Đông. Chúng tôi để Quincy chọn nhạc, và anh thích nhạc Motown thời kỳ đầu. Loại này tôi nghe cũng được, không sao cả. Anh rất hứng thú với cuộc đời của Frankie và muốn biết thêm về những tháng đầu tiên sau khi thoát khỏi nhà tù. Frankie cảnh báo anh về chuyện tiền bạc và đám bạn mới đông đúc sẽ nghe mùi tờ bạc xanh mà tìm đến. Rồi Quincy ngủ thiếp đi, và trên xe chỉ còn tiếng nhạc. Chúng tôi đang đi vòng quanh Jacksonville, còn hơn 30 cây nữa là đến Georgia thì Frankie lắp bắp, “Chết tiệt!”

Tôi quay lại thì thấy ánh đèn xanh đỏ. Tim tôi ngừng đập, Quincy bừng tỉnh và thấy ánh đèn cảnh sát. “Anh chạy quá tốc độ à?” tôi hỏi.

“Chắc vậy. Tôi không để ý lắm.”

Một chiếc nữa cũng tấp vào, nhưng thật lạ khi các cảnh sát tuần tra vẫn ngồi yên trên xe. Thế này có vẻ không ổn. Tôi vươn tay mở va-li, lấy cổ áo linh mục ra, đeo vào.

“Ồ, giờ anh lại thành linh mục rồi.” Quincy nói. “Nên bắt đầu cầu nguyện thôi.”

Frankie hỏi, “Anh còn cổ áo nào nữa không?”

“Có chứ.” Tôi đưa anh một cái, và vì anh chưa mang cái này lần nào nên tôi giúp anh chỉnh lại cho chuẩn.

Cuối cùng, cảnh sát trong chiếc xe đầu tiên bước ra, tiến tới bên phía ghế tài xế. Anh chàng này da đen, đeo kính râm, đội mũ cao bồi. Vóc dáng gọn gàng, trang phục chỉn chu, không hề mỉm cười, đúng kiểu cảnh sát thứ dữ. Frankie hạ cửa kính xuống, tay cảnh sát nhìn anh chằm chằm, có vẻ hơi giật mình.

“Tại sao cha lái chiếc này?” anh hỏi.

Frankie nhún vai, chẳng nói gì.

“Tôi cứ tưởng gặp một thằng phê đá Georgia. Thế mà lại gặp một linh mục da đen.” Rồi anh ta nhìn qua tôi, để ý thấy cổ áo của tôi. “Thêm một linh mục da trắng nữa.”

Anh ta nhìn xuống băng ghế sau, thấy Quincy ngồi đó, mắt nhắm nghiền, đắm mình trong lời cầu nguyện.

“Vui lòng xuất trình bằng lái và giấy tờ xe.” Frankie đưa giấy tờ qua, anh chàng cảnh sát cầm lấy, quay lại xe mình. Vài phút nặng nề trôi qua, chúng tôi ngồi yên không nói gì. Khi anh chàng cảnh sát quay lại, Frankie hạ cửa kính xuống, lấy bằng lái và giấy tờ.

Anh ta bảo, “Chúa bảo tôi để các cha đi.”

“Chúc tụng Chúa,” Quincy kêu lên từ băng ghế sau.

“Một linh mục da đen lái chiếc bán tải, đi cùng một linh mục da trắng, lao xé gió trên xa lộ liên bang. Tôi chắc chắn là có lý do gì đó.”

Tôi đưa danh thiếp của mình và chỉ sang Quincy. “Anh bạn này vừa được ra tù sau 23 năm. Chúng tôi vừa chứng minh được anh ấy vô tội, và thẩm phán ở Orlando cho anh ấy được tự do. Chúng tôi định đưa anh ấy về Savannah vài ngày.”

“Hai mươi ba năm.”

“Còn tôi từng ở tù 14 năm tại Georgia, vì tội giết người của kẻ khác,” Frankie nói thêm.

Anh chàng cảnh sát nhìn tôi ái ngại, “Còn cha?”

“Họ vẫn chưa kết tôi tội gì.”

Anh cảnh sát trả lại danh thiếp cho tôi rồi nói, “Xin mời theo xe tôi.” Anh chàng lên xe, mở đèn hiệu cảnh sát, nổ máy dẫn đầu, và chỉ trong vài giây chúng tôi đã lao đi với tốc độ 130 km/h cùng đoàn hộ tống xanh trắng đầy hoành tráng.