mơ trưa
Mọi thứ lờ mờ. Có cố căng mắt cũng chẳng ích gì. Nghĩ mình phải dậy thôi, chắc giờ đã quá xế. Dậy và làm gì đó. Đời mình đã hoang phí nhiều vào những giấc trưa dài, bao mơ vô nghĩa. Đành rằng mơ là sống cuộc đời khác nhưng ích gì, rồi cũng phải tỉnh lại, trở về với hiện thực. Giờ dậy cũng là trễ, nhưng còn kịp đọc chút gì, cho một ngày đừng trôi không dấu vết. Ít nhất là phải tìm cách trở mình, đừng nằm nghiêng nữa. Lần nào nằm nghiêng cũng ngủ sâu cũng chiêm bao bừa bộn. Mơ lơ vơ chẳng đâu vào đâu có khi lại hay, chân thực sắc nét quá lúc tỉnh giấc oải người. Cứ tan nát kiểu gì, khó tả. Kháng cự bọn mơ chỉ có mỗi cách cố mà dậy. Bò ra khỏi nệm thôi, gắng hết sức là được. Mở mắt hết cỡ là được. Ngủ kiểu này chắc miết tới cơm chiều, hoang phí một ngày. Và một tuần, một tháng, một năm cũng tuyệt tích theo những giấc trưa dài quá dài, những mơ chồng chất. Phải dậy thôi, không thể tự dậy thì nhờ chị gái nhéo vô sườn một phát. Chị nằm trên võng kia, không chút động, chắc lại lội mạng xã hội coi ném đá lại qua. Mình đã bảo coi mãi mấy thứ đó là tự tước chút cặn vui tin sót cuối cùng. Chính khách kịch trường, thần quyền bị trần tục hóa, người yêu mục ruỗng nơi chốn nào rồi, còn vui chăng là nhìn người tốt với người. Nhưng giờ những đầu ngón tay gõ phím vấy máu. “Nhìn đi, quanh mình đâu cũng núi, lủ khủ núi, đến che hết mặt trời, núi cao vì bao đá ném nhau. Chúa nói ai trong các ngươi sạch tội hãy ném đá, là nói ở xứ nào khác, không phải chốn này, phải ở đây người đàn bà ngoại tình kia cách gì sống sót”, mình càu nhàu, cảm giác như đã lặp lại nhiều lần, “sợ nhất là người ác mà không hay mình ác”. Chị gái vẫn ngó vào điện thoại, võng không lay. Mình giơ tay nhờ chị cù nách cho tỉnh người, nhưng chị bảo đi rửa mặt là được. Không thấy gì rõ ràng hết, lần dò trong mớ ánh sáng mờ chói, thấy cái lu nước lưng chừng, nổi nênh lá mục. Một chiếc dép nhựa lẫn trong đó. Nước này không thể rửa mặt được rồi. Nhưng mình phải dậy. Mình phải dậy. Đâu thể ngủ hoài. Chỉ người chết mới ngủ mãi. Ai đó phải lay mình chứ.
Gắng gượng đến hết hơi, vật vã tìm mọi cách để thức dậy trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ý thức tranh chấp với một thể chất còn chìm nghỉm trong cơn ngủ, bao trưa bạn mệt nhoài. Có thể khung cảnh và những con người trong từng giấc mơ thay đổi, nhưng bản chất của mơ trưa vẫn một cuộc vật lộn tự mình tìm cách tỉnh thức. Người ở trong ấy có đông đến mấy đều không thể giúp mình mở mắt, họ không biết ấy là chuyện sống còn. Khoảng đường giữa tỉnh và mê dường như vô tận, mùi ác mộng cứ nồng lên. Bàng quang bạn đâu hay bạn biết ơn nó bao nhiêu, bởi cơn co thắt dữ dội của nó giúp bạn choàng dậy. Hay bà già ghiền cà phê bên vách nữa, bà cũng không ngờ đã từng nhiều lần trục vớt bạn, với cái cách bà giáng chày inox vào tảng nước đá, nghiền nhỏ nó ra. Và mọi âm thanh xảy ra tình cờ vào những giây phút bạn kiệt sức giằng co tỉnh/thức, con mèo gại rơi nắp ơ kho, người bán bánh dừa dạo bật loa phát lời rao thu sẵn bằng chất giọng khê vàng, một tấm tôn giật giũ trong cơn gió, hết thảy họ, bạn đều tạ ơn thầm. Sau mỗi lần choàng tỉnh, bạn nằm nán thêm ít phút váng vất trong ý nghĩ, nếu bàng quang không co thắt hoặc có mà mình ngủ sâu đến không cảm nhận được, nếu bà già bên xóm thôi cữ cà phê xế sau cảnh báo của bác sĩ rằng trái tim bà sắp không chịu nổi sự kích thích nhỏ nào, nếu thế giới ngoài kia tình cờ cùng nhau im vắng, nếu mình mệt quá cứ kệ đi không thiết kháng cự gì nữa, có phải bạn chẳng bao giờ thức dậy nữa không?