nguy hiểm đàn bà
Người thợ sửa ống nước nói sức hủy diệt của đàn bà là thật, không giỡn đâu. Ông đã chứng kiến một lần, mà nhớ suốt. Nửa năm trước, đội của ông nhận sửa một đường ống âm tường bị nghẽn. “Như thể ai đó bịt kín, nửa ngày mà nước không rút xíu nào”, bà chủ gia thở hắt ra rầu rĩ, bới lại bộ tóc của bà bằng đôi bàn tay có mắt, khi dẫn ông di chuyển từ bồn rửa chén vào buồng tắm, cả hai nơi đều lênh láng nước. Ngó xô chậu lổn nhổn, coi bộ cả nhà cũng vật lộn với bồn cầu để khỏi bẽ mặt với người lạ. “Trước đây chỉ rút chậm thôi, sớm nay tụi tôi cứ tin vậy, đâu ngờ”, cô con gái chừng như lớn nhất góp lời, trong khi hai nhỏ em gái ngồi sấy tóc cho nhau trên trường kỷ. Cả ba cô và bà mẹ, đều gầy. Bao cơm gạo vào người họ phải chắt ra nuôi mớ tóc dài nửa thước tây kia, ông thợ nghĩ, trong lúc nghe bà mẹ ta thán, cách miêu tả khiến ông liên tưởng tới sự lây lan của bệnh dịch, “hồi đầu thì ở nhà vệ sinh trên gác, rồi giờ như mấy cậu thấy, chỗ nào cũng nước”. Ông gỡ mớ tóc mắc vào đôi bắp chân dày lông của mình, lẫn trong đó là bọt xà bông, hiểu ngay vấn đề ở đâu. Nhà nhiều phụ nữ, bao tóc gội đều tuôn xuống những phễu thoát nước không được gắn lưới lọc, mà như bà mẹ phân bua rằng mua nhà xây sẵn, xong cứ dọn vô ở thôi, “toàn đàn bà con gái biết gì đâu, có sao ở vậy”. Hồi đầu nghe chẩn bệnh bà mẹ hơi ngờ vực, nhìn đội thợ sắp soạn đồ nghề như nhìn thầy bùa sắp lấy ra mấy lưỡi dao từ bên trong da thịt mình. Nhưng nhìn thấy đội thợ cắt tường, đục ống nước, lấy ra những cái bánh tóc đã mốc thếch, đóng rong, kết chặt bầy đàn ở những khúc quanh, mẹ con bà bị khuất phục hoàn toàn, “Mịn rứt vậy mà chặn được nước luôn, thiệt tận mắt thấy mới dám tin”. Chúng bịt chặt ở mọi khớp nối, ngã rẽ, thậm chí chiếm đóng cả một đoạn ống chính.
Tụi tôi gồm bốn người, ông thợ sửa ống nước kể, mất hết ba ngày rưỡi mới xử lý xong cái mớ hỗn độn đó. Bọn ông kết thúc công việc sau khi lắp nhiều lưới lọc, loại dày nhất, đảm bảo không sợi tóc nào có thể xổng vào đường ống. Nhưng chỉ tuần sau, ông đọc báo thấy họ đưa tin về sự cố nghẽn cống thoát nước bất thường phía tây thành phố. Chính là con đường mà đội ông mới rời đi. Cống bị mắc nghẹn, cư dân bên đường và cả khu phố khốn khổ khi nước thải cứ lì ra, đánh đuổi kiểu gì cũng không ăn thua. Gần cuối bản tin, tác giả khẳng định tóc là thủ phạm gây ra vụ phong tỏa khó ngờ này. Họ chụp ảnh cận vào thứ mà máy xúc vừa lấy từ lòng cống lên. Tóc, thuần là tóc. Tác giả bài báo, sau khi nghe được sự cố tương tự ở trong nhà của bốn mẹ con nọ, đã viết rằng đọ độ dài của tóc, vị trí điểm nghẽn, kết luận chính tóc họ bịt kín cả lòng cống ngầm rộng cả thước tây, sau những tháng ngày tích tụ. Bà mẹ lên mạng cự nự, kêu ca bài báo quá thiên kiến với nhà mình, “chỉ vì bọn tôi là đàn bà yếu đuối, họ muốn nói sao thì nói”. Nhưng người của công ty đô thị tham gia cuộc khơi thông nọ, kể, cái cách bà mang trà bánh mời đám thợ, cách bà tần ngần nhìn vào lòng cống mở toang, và áy náy ngó láng giềng bì bõm trong dòng nước chẳng phải thanh sạch gì, chừng như chính bà cũng tin nhà mình gây nên tội. Tôi thì không ngờ gì, ông thợ sửa ống nước nói, đọc báo là chắc chắn luôn. Đàn bà ghê gớm, nguy hiểm cả khi họ không cố tình, chỉ là một thứ bỏ đi, một chất sừng vô tri giác, thứ mà thi nhân sến sẩm gọi là sợi máu khô ấy, lại khiến xóm làng điêu đứng.
Người nghe chuyện định hỏi ông thợ sửa ống nước chắc hay đọc văn chương hiện thực huyền ảo, nhưng ông đã dụi điếu thuốc, day qua hỏi thằng con lớn tướng, đang ôm đàn ghi ta gảy lững thững một giai điệu nào đó, hoặc chẳng giai điệu gì, “Rồi sao? Má mày nói đi chừng nào về, giờ này còn chưa về bắc xoong cơm lên, khi nào mới có ăn đây? Tính bỏ đói cha con mình chắc?”.